BÔNG HỒNG TRẮNG LẶNG IM
Bông hồng trắng ai mang đến tặng tôi,
Bất ngờ qúa lòng tôi đâu dám ước?
Căn phòng nhỏ có ngọn đèn thao thức...
Hương nồng nàn hương dìu dịu mong manh.
Chỉ một dòng ngắn gửi, tặng anh.
Tôi ngắm ngía đọc đi rồi đọc lại
Nhưng không sao đoán định ra người ấy
Hoa hồng ơi đừng trách kẻ vô tâm!
Em đi rồi còn hoa cứ bâng khuâng,
Cứ chúm chím để đời tôi mắc nợ
Tôi chỉ có đôi vần thơ nhỏ
Tạ lỗi cÙng em, bông hồng trắng lặng im.
HÀ THÀNH