RE: Kiếm Thế [long fic]
-
24.10.2010 14:43:21
10. Hội ngộ (1)
Trên con đường vắng vẻ, hai bên là những bụi cỏ lau che khuất đầu người, có một người vận bạch y đang lướt đi rất nhanh. Người ấy bịt mặt bằng một tấm khăn trắng, dáng người dong dỏng cao, mũi chân di chuyển dường như không chạm đất. Nếu quan sát kỹ hơn, trên vai người ấy còn mang theo một thiếu nữ cũng vận y phục trắng, xem chừng đã bị điểm huyệt rồi.
Với cước bộ thần tốc, bạch y nhân chỉ trong chớp mắt đã khuất dạng, để lại phía sau một lớp bụi mờ. Sau đấy thì có một thanh y nam tử gấp rút đuổi theo, nam tử này dáng dấp đường hoàng, dung mạo tuấn tú, tay cầm thanh liễu kiếm Hàn Băng. Chính là Hàn Băng tuyệt nhất kiếm Thái Mặc Tường của Thúy Yên môn và người chàng đang bám theo để cứu ra không ai khác ngoài bát muội của chàng, Nhiếp Băng Tâm.
Chuyện là tối hôm trước, tiếng hát ấm áp của nàng đã khiến tâm tư vị sư huynh Mặc Tường không thể ngủ yên. Chàng im lặng ngắm nhìn nàng qua khung cửa sổ, thầm tự nhắc mình trấn định trái tim đang lỗi nhịp dù biết rõ mình sẽ không bao giờ làm được. Khuôn mặt diễm lệ vô ngần cùng với khí chất thanh lãnh như băng, lại còn thêm giọng hát, tựa hồ trời xanh đã vô cùng ưu ái khi ban tặng cho nàng quá nhiều tài sắc.
Nhan sắc ấy thật dễ khiến mọi người phải điên đảo si mê, chả trách Bạch Vô Thường cũng nằm trong số đó.
Đêm ấy, không chỉ Mặc Tường lặng lẽ ngắm nhìn nàng hát mà còn có hắn. Đừng vội trách chàng võ công kém cỏi, không phát hiện ra người lạ đang hiện hữu trên tán cây cao, mà hãy trách sao giọng ca của nàng quá ngọt ngào và thanh thoát, khiến người nghe phải ngẩn ra như si như ngốc, thành ra mới bất cẩn để nàng bị hắn điểm huyệt mang đi.
Suốt một đêm truy đuổi, chàng vẫn không thể áp sát được địch nhân, chỉ có thể duy trì khoảng cách, công phu của Bạch Vô Thường quả nhiên lợi hại chẳng khác lời đồn.
Mặc Tường nhíu mày nhìn về ngọn núi phía trước, là núi Vạn Tường. Vậy là đôi bên kẻ chạy người đuổi theo đã đi được hơn hai trăm dặm.
- A! Rắn...
Tiếng kêu thất thanh của một cô gái vang lên phía trước.
Dưới ánh sáng trong lành của buổi sớm mai, một nhóm thôn nữ có vẻ như đang định lên núi bỗng hốt hoảng chạy toán loạn. Riêng có một cô hình như đã bị rắn cắn nên đành ngồi yên một chỗ, sợ đến mức khóc không thành tiếng, còn đôi môi thì đã chuyển sang màu tím bầm.
Thái Mặc Tường trông thấy cảnh tượng phía trước, mày kiếm thoáng chau, mục quang lướt nhẹ, tay cũng nhẹ nhàng vung thanh Hàn Băng kiếm. Lưỡi kiếm xoẹt ngang một đường lấp loáng, con rắn xanh chớp mắt đứt đôi thành hai khúc. Chàng chẳng có thời gian dừng lại lâu, nghĩ đến sư muội đang bị Bạch Vô Thường bắt đi lành dữ chưa rõ nên chỉ móc từ thắt lưng ra một lọ sứ, vội vã dặn dò:
- Viên xanh để uống, viên đen nghiền ra rồi rắc lên chỗ rạch.
Tiếng cuối cùng của chàng vừa dứt, thân hình đã đi xa gần mười trượng. Cô thôn nữ chỉ biết ngơ ngẩn trông theo bóng dáng vị đại hiệp vừa có ân cứu mạng mình, và cũng như đại hiệp kia, cô không để ý đến khúc đầu con rắn xanh lúc này đã nằm trơ ra trên đám cỏ.
Ở trên đầu con rắn ấy, giữa hai con mắt có một điểm đỏ tươi. Thế nên thuốc mà chàng đưa, cũng chẳng làm thay đổi số phận của cô thôn nữ tội nghiệp là bao.
...
Từ phía Đông Nam của ngọn núi, Hắc Vô Thường và Tiểu Cơ cũng đang rong ruổi trên lưng ngựa. Hiển nhiên là đi đến nơi hẹn gặp Bạch Vô Thường.
- Huynh à, con Vạn Lý Thần Câu này ngoan thật đấy.
Nàng cười tít cả mắt khi nhìn sang hắc y nam tử bịt mặt đang đi cùng, xem chừng ý giận dỗi vừa sớm đã biến đi đâu hết.
Hắc Vô Thường vẫn lặng lẽ thúc ngựa. Theo yêu cầu của nha đầu ấy, hắn nhường lại con bảo mã của mình và ghé trấn mua một con ngựa khác để cưỡi. Dưới sự huấn luyện của hắn, con ngựa nàng đang cưỡi chỉ cần nghe tiếng huýt sáo là hiểu mệnh lệnh của chủ nhân. Lúc này, hắn chỉ tạm thời cho nàng mượn.
- Huynh à, con ngựa này và con ngựa của đường chủ Hắc Hổ Đường, con nào hơn nhỉ?
Tiểu Cơ lại cất cái giọng trong trẻo của mình lên hỏi hắn.
Hắn trầm giọng hỏi lại nàng, đôi mắt vốn đã băng giá lại càng thêm băng giá.
- Ngươi biết y sao?
Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng kể từ khi rời trấn. Nàng nghe hắn hỏi thì cặp mắt chợt thêm sáng rỡ, đôi môi anh đào chúm chím kể lại.
- Đường chủ Hắc Hổ Đường Tư Đồ Hạo thì ai mà không biết chứ? Hồi năm trước, muội chỉ là nghe qua một số người bàn tán y có con Hãn Huyết Câu cũng hay ho lắm, cứ ước ao một lần được cưỡi nó cho biết chứ Linh Giao đảo ta chỉ có vài con, mà lại chẳng ra hồn. Một lần muội đi ngang thành Dương Châu thì gặp phải một gã đang rao bán ngựa, gã bảo nhà nghèo nên đành bán con thần mã này chứ bình thường có chết cũng không bán. Huynh biết gã rao giá con ngựa đó bao nhiêu không?
Thấy hắn im lặng không động tĩnh, chứng tỏ là đoán không ra, nên nàng tự trả lời.
- Năm trăm lạng bạc. Muội thấy thế liền đến gần, xem một hồi thì thấy quả là tuấn mã, bèn rút bạc đưa cho hắn. Nào ngờ một hắc bào công tử xuất hiện, cứ nhìn muội cười cười. Thì gã cứ cười đi, tiền ấy có phải của muội đâu mà muội tiếc...
Nàng kể đến đấy lại cười toe toét, cặp má bầu bĩnh hơi hồng lên như tô điểm thêm cho nét ngây thơ trên gương mặt. Hắc Vô Thường thầm tội nghiệp cho những kẻ nào xui xẻo bị cái ngây thơ ấy cho vào tròng, và dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ thấy mình tội nghiệp cả. Chỉ là hắn không biết hôm ấy ai là kẻ bị nàng thó mất tiền thôi.
- Nhưng sau khi liếc tên công tử ấy một cái, muội mới sững người. Vì con ngựa y cưỡi, còn đẹp hơn con tuấn mã năm trăm lạng bạc kia nhiều...
Đến câu này thì hắn biết đoạn sau là gì rồi. Nha đầu này háo mỹ, thấy cái gì đẹp đẹp ưng mắt thì thể nào cũng đòi cho bằng được. Nhưng lần ấy nàng không gặp may, hắc bào công tử kia chắc chắn là thiếu đường chủ Hắc Hổ đường, nay đã là đường chủ, kẻ điều khiển tổ chức sát thủ mạnh nhất trong giang hồ hiện giờ.
Tiểu Cơ thấy hắn vẫn im lặng nghe, lại cười hì hì kể tiếp:
- Sau đấy muội đòi mua, còn dốc hết số bạc trong túi ra, hơn ba ngàn lạng mà y vẫn cười, không chịu bán. Thế là muội dụ dỗ y hết cái này đến cái khác, hỏi y muốn gì, rồi sẽ mua mỹ nữ cho y, mua rượu ngon cho y, sẽ đột nhập ngự thiện phòng lấy đồ ăn ngon nhất cho y... rốt lại y vẫn không chịu...
Nàng nhớ lại cái khung cảnh ngày hôm ấy, hắc bào công tử cưỡi con Hãn Huyết Câu cứ cười tủm tỉm trước nha đầu áo đỏ đang cò kè đòi mua ngựa, quên hẳn con ngựa năm trăm lạng bạc đang ở bên cạnh.
- Cuối cùng thì vẫn là không bán. Nhưng y lại bảo chỉ cần đi theo y thì muội sẽ tha hồ được cưỡi ngựa đẹp của y. Thế nên muội đi cùng y luôn, từ Dương Châu về Giang Nam mất đến gần ba tháng, mấy lần muội bắt ngựa trốn đi nhưng lần nào cũng bị con ngựa ấy bán đứng. Cứ nghe tiếng huýt sáo của y là lật đật phi về.
Hắc Vô Thường nghe nàng kể đến đấy thì không nén được một tiếng cười. Nha đầu này đúng là gan trời, lò mò đi theo Tư Đồ Hạo suốt ba tháng chỉ để lấy một con ngựa, ai mà chẳng biết con Hãn Huyết Câu là vật quý trong bộ sưu tập của y, mấy lần ăn cắp nó mà y vẫn chưa giết nàng thì đúng là số nàng còn chưa tận. Mà cũng khó trách nàng được, thời gian ấy nàng mới đặt chân lên lãnh thổ Trung Nguyên, chưa hiểu quy tắc luật lệ giang hồ nên cứ chiếu theo thói quen ở Linh Giao đảo mà làm. Thích thì lấy, đẹp thì chiếm, nhưng ở đảo thì nàng còn có đảo chúa đỡ đầu, bây giờ giữa võ lâm Trung Nguyên thì ai sẽ đỡ cho nàng chứ?
Nàng không để tâm đến thái độ của hắn, ung dung tiếp lời:
- Lúc vừa về đến Giang Nam thì y nhận được tin cha mất, muội thấy y tất bật họp bàn suốt nên quyết tâm làm mẻ cuối. Giữa đêm canh ba rón rén thúc ngựa đi, chạy được khá xa rồi, tưởng lấy được rồi, thế là muội cao hứng hát một bài. Ai ngờ tai y thính quá ...
Nói xong câu đó, Tiểu Cơ bỗng chốc rùng mình nhớ lại. Cái đêm mưa của gần một năm trước, Tư Đồ Hạo xuất hiện lặng lẽ như ma quỷ, khinh công của y lợi hại vô cùng, và cả đôi đoản kiếm ấy nữa. Lưỡi kiếm nhoáng lên như ánh chớp hòa cùng với sát khí kinh nhân, con Hãn Huyết Câu vốn luôn bình tĩnh là thế mà cũng phải hí vang sợ hãi. Còn chiêu thức mà y sử dụng, nó khiến nàng vừa sợ vừa thích, đẹp mà lại quái dị vô cùng. Đó là lần đầu tiên nàng thấy y đáng sợ đến thế, cái đôi mắt vừa tàn nhẫn vừa u uất kia giống hệt như lão, ám ảnh sâu đậm nhất của nàng.
- Sau đó thì sao?
Hắc Vô Thường thấy nụ cười của nàng héo đi thì hỏi tiếp, thực ra hắn cũng thấy tò mò.
Nàng thoáng ngẩn ra, rồi ngập ngừng trả lời.
- ... Sau đó y thả muội đi, bảo là không bao giờ muốn gặp muội nữa.
- Vậy con Hãn Huyết Câu?
Rõ ràng là cơ hội tốt để lấy đi, nha đầu ấy mà chịu buông món đồ nó thích sao? Hắn tự hỏi trong đầu rồi liếc qua nàng, chỉ thấy nàng thở dài rồi bĩu môi.
- Ngu sao mà lấy nó? Y huýt một cái là nó về, mà lần này y đã rút kiếm muốn giết muội rồi, muội lấy nữa đảm bảo là y sẽ giết thật. Hơi uổng tí nhưng ba tháng đi cùng y cũng không đến nỗi vô ích, nhờ đấy mà biết thêm ít kiến thức về các môn phái.
- Y không dạy quy củ sao?
- Quy củ gì? À, có lần muội hỏi, y định nói nhưng lại thôi, bảo những thứ ấy chẳng quan trọng mấy, chỉ có mấy người chính phái gì đấy là mới hay lảm nhảm quy củ, mà muội và y thì không thuộc loại người đó.
Hắc Vô Thường thở dài ngao ngán, thảo nào mà nha đầu này vẫn chẳng biết kiêng nể ai. Nhưng sao Tiểu Cơ lại có vẻ e dè Tư Đồ Hạo, đã phải bỏ con ngựa mình thích lại, không phải e dè thì là gì? Nàng đã luyện thành Phích Độc Ma Công mà còn sợ bị y giết sao? Xem ra đường chủ Hắc Hổ đường cũng không đơn giản chút nào.
Đôi bên vừa mới im lặng được một lúc, bỗng nàng kêu lên:
- Huynh à, hình như có người đang đến!
Hắn cứ mải tập trung suy nghĩ nên không để ý đến một thanh y nam tử đang từ xa tiến đến, cước bộ rất khá, chắc cũng là kẻ có lai lịch.
- Chà... khinh công giỏi thật... – Nàng tấm tắc khen, miệng cười rất tươi.
Thanh y nam tử ấy chính là Thái Mặc Tường, vừa nãy vì cứu cô thôn nữ kia mà bị tuột một khoảng cách xa hơn so với lúc đầu. Chàng chỉ thấy Bạch Vô Thường lao về chân núi Vạn Tường rồi mất hút, sau một thoáng phân vân bèn quyết định chạy quanh thử để kiểm tra thì bắt gặp Hắc Vô Thường và Tiểu Cơ cũng đang đi đến.
- Ái chà, công tử làm gì mà gấp gáp thế?
Chàng nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đang vẫy hỏi, mắt hơi nhíu lại. Thường thì trừ tân nương, nữ nhân đàng hoàng chuẩn mực, con nhà lễ giáo, chẳng ai vận đồ đỏ đi lại giữa đường bao giờ cả. Lại còn thêm giọng điệu mang phần lơi lả, rõ ràng nữ tử này chẳng biết thế nào là lễ nghĩa, thật so với sư muội của chàng như một trời một vực.
Rồi chàng nhìn sang hắc y nhân bên cạnh, lập tức sững sờ trong giây lát. Hắc y nhân bịt mặt này có đôi mắt lạnh băng đầy sát khí, hao hao như ... Bạch Vô Thường. Chẳng lẽ hắn là Hắc Vô Thường?
- Các hạ có phải là...
- Là Hắc Vô Thường! – Tiểu Cơ điềm nhiên chen vào giữa câu hỏi của Mặc Tường, khóe môi hàm tiếu khẽ cong lên.
- Hàn Băng tuyệt nhất kiếm Thái Mặc Tường Thái thiếu hiệp có gì muốn hỏi?
Mặc Tường lúc đầu nghe nàng nói còn nghi ngờ, nhưng khi nghe người đối diện đáp lời xác nhận thì liền rút kiếm, trầm giọng quát:
- Bạch Vô Thường vô duyên vô cớ bắt cóc sư muội ta, ngươi mau kêu hắn ra đây!
Tiểu Cơ bỗng ồ lên ngạc nhiên, quay sang hỏi Hắc Vô Thường:
- Bạch Vô Thường là nam sao? Không phải nữ nhân à?
Hắn chỉ cười nhạt, lạnh lẽo trả lời Mặc Tường:
- Sao ta biết gã ở đâu?
- Nếu thật ngươi không liên quan đến chuyện này thì tránh ra!
Chàng nghĩ đến sư phụ từng nói hắn và Bạch Vô Thường đã tách ra một thời gian, có lẽ đến giờ cặp song sát này vẫn chưa gặp lại nhau. Hiện giờ sư muội đang ở đâu, lòng chàng bây giờ nóng như thiêu như đốt, phải lo cứu Băng Tâm trước đã còn mọi chuyện khác sẽ tính sau vậy.
Tiểu Cơ thấy thanh y nam tử trước mặt hung hăng bắt bên nàng tránh đường, trong bụng lấy làm phật ý nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười nói với chàng:
- Ta biết đấy!
- Vậy... phiền cô nương nói cho tại hạ. – Mặc Tường cố nén lòng hỏi, bởi với chàng, an nguy của sư muội vẫn quan trọng nhất.
Hắc Vô Thường thấy nàng cười trước yêu cầu của đối phương thì thầm hiểu ý đồ của nàng, lại thêm một kẻ mắc bẫy. Và hắn chọn cách im lặng.
- Tại sao ta phải nói với công tử?
- Ngươi... – Mặc Tường nghiến răng giận dữ trước sự tráo trở của nàng.
Tiểu Cơ bật cười thích thú, đột ngột tung mình xuống khỏi lưng ngựa, song chưởng bất ngờ tấn công về phía nam tử đối diện.
Thái Mặc Tường phản xạ rất nhanh, tay vận kình đáp lại chưởng của thiếu nữ, nhưng nào ngờ đấy chỉ là hư chiêu của nàng. Đòn tấn công ấy không dùng chưởng lực mà dùng để phát độc, Mặc Tường chỉ ngửi thấy một mùi thơm ngòn ngọt, vội vàng bế khí nhưng đã muộn.
Tất cả những hành động trên chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, tiếc cho Mặc Tường đã quá nóng vội chủ quan nên đành thất thế trước Tiểu Cơ ranh mãnh.
- Khá thật! Ngửi thêm tí nữa là chết mất... thế thì tiếc cho một đại hiệp tuấn tú nhỉ?
Tiểu Cơ cười khúc khích khi thấy đối phương khuỵu xuống, gương mặt khinh miệt hướng về nàng. Quả thật, dù là chiếm được tiên cơ nhưng nàng vẫn thấy mình được thế một phần cũng nhờ may mắn, may là Mặc Tường đã chủ quan trước nàng.
Hắc Vô Thường vẫn bình thản xem mọi việc diễn ra, hắn cũng ngầm đánh giá Mặc Tường sau việc thất thế vừa rồi. Chủ quan chỉ là một yếu tố nhỏ, quan trọng là chàng phải duy trì phòng thủ cẩn mật trước địch thủ thứ hai. Nếu hắn không có ở đây, chắn chắn là chiêu thức của Mặc Tường sẽ không phải sơ hở trước Tiểu Cơ như thế.
Thiên Nhai Lãng Khách
_Ms Incredible_