Chapter 22: QUỶ KẾ ĐA ĐOAN (tiếp)
Tại dịch quán Thiên Yên, vị Long công tử nọ đập bộp tay xuống bàn khiến tên nô tài rót nước hoảng sợ rót nước tràn cả ra ngoài. Vẻ mặt của y lúc này đầy vẻ tức giận, mà một khi quân vương nổi giận thì ai mà không dám cúi đầu.
-Xin công tử bớt giận. Ngài không nên vì tức giận nhất thời mà làm lộ mục đích chuyến đi lần này của chúng ta. Đoàn Dương Đế đến đây ắt hẳn là vì hắn đã nghe thấy tin tức gì rồi.- Trung niên hán tử ngồi đối diện y chậm rãi nhấp ngụm trà nói.
Nhìn cách ăn vận gọn gàng nên có thể dễ dàng nhận ra y là người thường xuyên thao luyện võ công. Y chính là Thường Duẫn vương gia, nhất đại công thần của Đại Tống, và là Hoàng thúc của hoàng đế hiện thời. Y rất được lòng vị hoàng đế trẻ tuổi nên chuyến đi lần này y cũng được đi cùng.
-Trẫm…ta… Thúc bảo làm sao ta có thể không nổi giận cho được. Hắn là ai, một vương tử nhỏ bé mà trước mặt trẫm một cái hành lễ cũng không có. Hắn phải chăng muốn sỉ nhục trẫm, sỉ nhục Đại Tống.
-Hoàng thượng chớ vì việc nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.
-Thúc nói phải…- Long công tử gật gù, y có vẻ như đã nguôi giận hẳn.- Mà sao gã họ Đoàn đó đến đây vì việc này mà lại có hứng dẫn theo tiểu muội nhỉ? Hoàng thúc đã gặp nàng ta bao giờ chưa?
-Ngài muốn hỏi công chúa Phương Nhi?
-Chính là nàng.
-Nghe nói công chúa Phương Nhi mới vừa tròn 16 tuổi, ít khi ra ngoài. Nhưng nàng ta giống Đoàn vương phi nên diễm lệ hơn người. Đại Lý có một ông vua không sinh được con nhưng triều đình Đại Lý vẫn có 4 người kế vị nghe nói đều tài ba cả.
-Chính vì vậy mà lâu nay nước Kim vẫn chỉ biết nhìn đất nước nhỏ bé đó bằng con mắt thèm thuồng. Đoàn Nguyên nghe nói là một mãnh tướng không ai sánh bằng. Tên Thế tử Đoàn Dương Đế cũng khôn ngoan bậc nhất. Còn nghe nói Đoàn Kỳ Phương võ học cái thế, xứng danh anh hùng trong thiên hạ. Hừm…
-Đại Lý đến giờ vẫn là một thế lực mạnh, vì vậy ngài không nên vì sự vô lễ của gã họ Đoàn đó mà làm mất hòa khí với họ.- Thường vương gia lắc đầu- Bây giờ chúng ta cần có sự liên minh của họ để chống lại sự bành trướng của nước Kim, và phía Bắc còn có Mông Cổ nữa.
-Hoàng thúc đã cho người đưa thư lên Võ Đang rồi chứ?
-Ngài yên tâm, mọi sự ta đã liệu hết rồi.
-Vậy được. Sớm mai chúng ta sẽ lên Võ Đang.
Mặt trời bên ngoài vừa khuất bóng sau dãy núi làm thị trấn bắt đầu nhộn nhịp hơn với những người hối hả trở về nhà chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Lúc này, với sự thần tốc của hai con Ô Vân thần mã, hai huynh đệ họ Đoàn vừa lên đến núi Võ Đang. Hai người đi vào lối sau của Võ Đang phái, được một tiểu đồng đưa ngay đến với sư phụ của họ là Hà chân nhân đang đợi ở biệt viện.
Hà chân nhân Hà Tịnh Cơ là một trong những nhất đại tông sư võ học của Võ lâm trung nguyên. Sau khi Nhiếp Minh chủ gặp họa sát thân, nhân sĩ võ lâm tôn Hà chân nhân của Võ đang lên thay thế. Ông đã duy trì tốt mối quan hệ hòa hữu giữa các môn phái nhiều năm nay. Vị thế của ông trên giang hồ rất cao nên người trên giang hồ rất kính trọng chưởng môn của Võ Đang phái cũng như những môn đồ của phái này.
Lúc này, Dương Đế và Kỳ Phương đã gặp được Hà chân nhân, vị tiền bối mà phụ thân cũng như bản thân hai chàng đều rất ngưỡng phục. Hà chân nhân tiếp hai chàng ngay tại phòng riêng.
-Lâu nay tiền bối vẫn được khỏe chứ?
-Ta vẫn khỏe, còn phụ mẫu hai vị công tử chắc cũng được bình an?- Vị chân nhân già ung dung vuốt nhẹ chòm râu, đưa đôi mắt tinh tường nhìn nhanh hai vị vương tử Đại Lý đứng trước mặt ông.
-Đa tạ tiền bối quan tâm.- Dương Đế đáp lại bằng thái độ thành kính.
-Cũng đã hơn mười năm rồi ta không gặp ba vị công tử. Ta nhận được thư vủa Vương gia cách đây ba ngày, và ta nghĩ hẳn phải có việc quan trọng lắm thì ông ấy mới không dám đề cập trong thư và phái hai vị đến đây.
-Dương Đế đến đây cũng vì chuyện đó. Còn đệ đệ hoàn toàn chưa biết việc này. Đệ đệ Kỳ Phương theo các cao tăng đến đây tham dự đại hội võ lâm. Trước khi nói về lý do đến đây, xin tiền bối trả lời vãn bối một câu được chứ?
-Công tử cứ tự nhiên.
-Đại hội võ lâm lần này là bàn bạc về lý do tại sao các báu vật biến mất khỏi các môn phái một cách kì lạ, đúng chứ thưa tiền bối.
-Phải.
-Nhưng tại sao chỉ là một món quà lưu niệm của Nhiếp đại hiệp năm xưa mà tiền bối phải làm chuyện này, phải chăng còn có một lý do đặc biệt nào liên quan đến các báu vật này?
-Ta không dám khẳng định, nhưng không phải người trên giang hồ không mơ hồ cảm nhận được sự quan trọng của những bảo vật đó. Nó không chỉ có giá trị tinh thần mà còn có giá trị rất lớn về một mặt nào đó. Năm xưa, chính Nhiếp Đại hiệp, có lẽ dự cảm được tai họa sẽ đến với mình nên đã bí mật đến gặp ta.
Dương Đế và Kỳ Phương nín lặng lắng nghe lời kể của vị Võ Đang chân nhân đầy chăm chú.
-Chính Nhiếp Đại hiệp đã tiết lộ rằng bí mật của các báu vật có ảnh hưởng lớn đến an nguy giang hồ. Ông ấy lo sợ rằng sẽ có một ngày giang hồ có biến nên tạm thời phân tách bí mật đó ra. Trước ngày ông ấy ra pháp trường, ta có đến thăm ông ấy, và chính Nhiếp Doanh đã nói với ta điều này: Rằng sẽ có kẻ cố tình đánh cắp các báu vật để phục vụ cho mục đích xấu. Và nếu một ngày nào đó các bảo vật này bị đánh cắp thì lúc đó mọi người phải vì chính nghĩa mà chung tay chặn âm mưu đó.
-Nhưng ai âm mưu và âm mưu chuyện gì?
-Nhiếp đại hiệp không nói gì chuyện đó. Và ông ấy còn tiết lộ một điều nữa… Nếu có ngày đó thì nhất thiết khẩn cầu môn chủ Thúy Yên môn Vĩnh Giảo Giảo giao ra một báu vật.
-Báu vật gì?
-Tuyết Ẩm đao.
-Tuyết Ẩm đao? Đây là thanh đao truyền đời của nhà họ Nhiếp, nghe nói đã thất lạc trong vụ huyết án của Nhiếp gia.- Kỳ Phương kêu lên- Tại sao nó lại ở Thúy Yên môn?
-Vãn bối nghĩ rằng đó mới chính là bảo vật mà năm xưa Nhiếp đại hiệp trao cho Thúy Yên môn.- Dương Đế nhận định.
-Thúy Yên môn với Nhiếp đại hiệp có giao tình không nhỏ. Đệ tử Thúy Yên Tô Tịnh là ái thê của Nhiếp Doanh nên ít nhiều nơi này với ông ấy có chút đặc biệt.- Hà Tịnh Cơ chân nhân càng tỏ vẻ trầm ngâm hiếm thấy.- Ta nghĩ rằng năm ấy Nhiếp đại hiệp có trao cho Thúy Yên môn hai bảo vật, một là Tuyết Ẩm đao, hai là Phượng Hoàng trâm Có thể chính Tuyết Ẩm đao mới là vật giữ bí mật mấu chốt ở đây…
-Tiền bối nói phải.
-Còn Đoàn công tử, công tử đem đến cho ta tin gì vậy?
-Ắt hẳn tiền bối cũng nghe giang hồ đồn đại rằng những vật đó có liên quan mật thiết đến Ngọc Du Long?
-Gần đây ta cũng có nghe qua. Nhưng tin đồn nhiều quá! Không lẽ công tử cũng tin vào lời đồn đó?
-Tại hạ không những tin mà còn có cơ sở để chứng minh cho tiền bối thấy điều đó là có lý.- Dương Đế gật đầu, và trước con mắt kinh ngạc của Hà chân nhân, chàng rút từ trong người ra một tấm vải màu nâu, đã cũ.
Trải nó ra trước mặt đệ đệ của mình cùng Hà chân nhân, chàng nói:
-Đây chính là Kì phổ cổ năm xưa Nhiếp đại hiệp trao lại cho Đại Lý. Nó bày lại ván cờ không thể phá của kì nhân Đường Vũ năm xưa. Mới đây, khi bỏ nó ra nghiên cứu lại, phụ vương vô tình để đổ trà Long Bảo lên. Và thật ngạc nhiên, ở mặt sau tấm kì phổ đã hiện ra một tấm địa đồ…
-Địa đồ?- Kỳ Phương kinh ngạc lật mặt sau tấm kì phổ lên nhưng tuyệt nhiên không thấy gì nữa.
-Khi tấm kì phổ khô đi thì địa đồ đó lại không hiện ra nữa. Nó được vẽ bằng một loại mực đặc biệt, chỉ hiện ra khi tiếp xúc với nước nóng.- Dương Đế giải thích- Phụ thân đã cẩn thận chép nó ra giấy và phái vãn bối mang đến cho tiền bối xem xét.
Dương Đế lại rút trong người ra một mảnh giấy và đưa nó cho Hà Tịnh Cơ. Hà chân nhân nhìn những nét vẽ trong tấm địa đồ vẽ lại đó, trầm ngâm xem xét một lúc rồi lắc đầu:
-Chỉ là một mảnh địa đồ. Ta nghĩ nó còn có nhiều mảnh nữa mới ghép lại hoàn chỉnh được.
-Nên vãn bối cho rằng những bảo vật còn lại đều có mang một phần địa đồ, ghép lại sẽ được một bản đồ hoàn chỉnh, và có thể đó chính là bản đồ nơi cất giấu Ngọc du long.- Dương Đế khẳng định rồi đưa mắt nhìn thái độ của Hà chân nhân và đệ đệ của mình, cả hai đều có ít nhiều chấn động.
-Đáng tiếc là năm xưa Nhiếp đại hiệp chẳng nói với ta sớm hơn, thì biết đâu sự việc đã không đến nông nỗi này. Năm xưa chỉ vì một viên ngọc du long mà gây ra bao sóng gió, kiếp nạn ấy mãi mới dừng lại được…- Hà chân nhân thở dài não nề.
Thâm tâm đến lúc này cả ba người đều không thể lý giải được lý do tại sao năm ấy Nhiếp đại hiệp lại cố tình để lại dấu vết của ngọc du long? Viên ngọc tai họa đó đã làm giang hồ điên đảo bao nhiêu năm, nó còn liên quan đến cả chiến tranh, đến các nước xung quanh. Hà cớ gì mà ông lại để lại một vật nguy hiểm như thế cho hậu thế?
-Chỉ e là thứ đó còn có sức ảnh hưởng lớn hơn cả Du Long ngọc bội.- Thông thiên thần nhãn lắc đầu thở dài nhìn lên bầu trời.
Lúc này Túy phu nhân cùng các đệ tử đã đến được Võ Đang phái và đang nghỉ ngơi tại một nơi đặc biệt yên tĩnh trong rừng trúc sau biệt viện.
-Phu nhân cho rằng bí mật đằng sau những báu vật đó hoàn toàn không phải ngọc du long sao?- Tử Dương ngạc nhiên hỏi lại.
-Thiên cơ bất khả lộ. Bí mật đó không phải ngọc du long, nhưng là gì thì ta cũng không nhận định được. Chỉ biết hai vầng sáng đó rất mạnh mẽ, giống như sức lan tỏa của mặt trời vậy… Thiên hạ sẽ xuất hiện một minh chủ mới chăng?
Nàng thở dài một lượt nữa, ánh mắt vẫn không rời khỏi một vì sao sáng ở phía trời nam.
Sau khi đàm đạo một hồi cùng Hà chân nhân, Dương Đế cho tấm địa đồ chép tay lên ngọn lửa, đốt đi rồi xin bái biệt Hà chân nhân trở về dịch quán.
-Xin tiền bối cho vãn bối biết một điều được chứ?- Kỳ Phương có vẻ ngần ngại với đề nghị của mình.
-Công tử cứ nói đi.- Hà chân nhân có vẻ chú ý nhiều đến vẻ mặt đầy bối rối của chàng.
-Năm xưa Nhiếp Đại hiệp có nói cho tiền bối biết tung tích của Tuyết Ẩm đao, vậy ông ấy có nói cho chân nhân biết về tung tích con gái ông ấy không?
-Công tử muốn hỏi đến con gái Nhiếp đại hiệp là Nhiếp Hải Đường à? Rất tiếc ông ấy không nói cho ta biết dù ta có ý muốn nuôi dưỡng nó. Nhưng ta đoán là năm đó ông ấy đã sai hai người hầu cận của mình bí mật mang con gái đi.
-Hai người hầu cận của Nhiếp đại hiệp ư? Tại sao mẫu thân ta không biết gì chuyện này nhỉ? Tiền bối biết họ chứ?
-Ta thực cũng chỉ đoán như vậy. Vì cùng thời điểm Nhiếp Hải Đường biến mất khỏi Nhiếp gia thì hai người đó cũng rời Nhiếp gia. Không ai tìm ra tung tích của họ sau đó.
-Cảm tạ tiền bối đã cho vãn bối biết thông tin này.- Kỳ Phương cúi đầu thi lễ rồi đi ra ngoài.
Nhưng chợt nhớ ra, chàng dừng bước hỏi tiếp:
-Các vị tiền bối và đệ tử của Thúy Yên môn đã đến đây rồi chứ tiền bối?
-Họ đến đây sáng qua, nhưng đã có vài người vội vã xuống núi, nghe nói là đi tìm một nữ đệ tử bị thất lạc.
-Phiền tiền bối cho người thông báo với môn chủ Thúy Yên rằng Băng Tâm cô nương- đệ tử của người đang đi cùng chúng tôi. Sáng mai vãn bối và các vị đại sư sẽ đưa nàng ấy lên đây. Tiền bối hãy thông báo như vậy để Vĩnh môn chủ yên lòng.
-Ta sẽ báo lại cho Vĩnh chưởng môn, công tử cứ an tâm.
Kỳ Phương cúi chào lần nữa rồi nhanh chóng lên ngựa, đuổi theo Dương Đế lúc này chỉ còn là một chấm nhỏ ở đằng xa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2010 19:46:37 bởi Cherry Royce >