DẤU XƯA
BƯỚC THỜI GIAN
Tiếng đồng hồ sao đếm được bình minh
Khi đêm biết riêng chỉ mình anh vẫn thức
Cơn mơ cũ chở cuộc đời xưa cũ
Em chở gì mà vội vã xa xôi
Tiếng đồng hồ có đếm được nỗi đau
Khi trong nhau - Em không còn anh nữa
Vẫn biết
Chẳng bao giờ thời gian trở lại
Cho dại khờ - Anh nguyên vẹn là anh
Em quay lưng
Đi tìm riêng mình một hạnh phúc
Bỏ lại nỗi buồn ở phía cuối mùa thu
Nơi ấy
Anh không đến được bao giờ....?
20/9/2010
Xuân Hoà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2010 11:51:46 bởi Cánh Vạc Đêm >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: