NỖI NHỚ ĐÊM MƯA
Mưa nặng hạt ngoài hiên mưa có nhớ
Nhớ em tôi với những nét dịu hiền
Khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt huyền đen
Hàm răng trắng với bờ môi đỏ mọng
Nụ cười duyên và rất thật hồn nhiên
Em xinh thật đúng là em xinh thật
Với riêng tôi em là người đẹp nhất
Em là người đã cướp cả hồn tôi.
Mưa rơi mãi ngoài kia mưa có biết
Mưa vô tình gợi đau nhói lòng tôi
Có một chiều mưa em đã đợi chờ
Lòng rất buồn mà không hề trách giận
Nói tại trời đâu phải bởi tại anh
Em nói thế nhưng tôi thì đã hiểu
Bởi thương tôi em chẳng muốn tôi buồn
Tôi giận mình đến muôn lần đáng trách.
Mưa rơi mãi ngoài kia mưa có hiểu
Nỗi nhớ lòng tôi cháy bỏng cồn cào
Trong cơn mơ đã bao lần em đến
Đứng lặng nhìn mà chẳng nói điều chi
Chỉ đôi mắt thì như cười, như nói
Như thoáng dỗi hờn pha lẫn yêu thương
Em đã đến đúng rồi em đã đến
Tôi gọi tên em đến lạc giọng trong mưa.
Hương Cúc