truyện ngắn : Nước mắt hải âu.
Violet_Vi 20.09.2010 20:25:42 (permalink)
NƯỚC MẮT HẢI ÂU.
Tàu muộn. Chuyến tàu đêm chìm lấp trong những âm thanh xáo trộn của dòng người chẳng khác gì cái nhốn nháo, sự tất bật của ban ngày. Vào ga lúc 11g trên chuyến tàu từ Hà Nội về Sài Gòn. Tôi im lặng, chờ đợi và những bánh xe cũng bắt đầu lăn chậm rãi trên đường ray. Những âm thanh ồn ào ban nãy cũng tự dưng lắng xuống rồi im bặt, mọi người bắt đầu sải lưng lên những chiếc giường cứng, cũng có người chưa ngủ mà còn ngồi nhìn ra đâu đó bên ngoài khung cửa. Đêm xuống, không gian tĩnh mịch lại làm tôi quặng người, nằm vì không muốn nhìn thấy cái màu đen kịt ngoài kia. Đáng lẽ tôi có thể đi máy bay để nhanh và tiện hơn, nhưng tôi lại chọn đi tàu chỉ vì ý nghĩ muốn thời gian về Sài Gòn chậm lại. Hay nói đúng hơn là tôi đang một lần nữa trốn chạy giống như năm năm trước tôi đã leo lên chuyến tàu này để chạy trốn những sự thật của cuộc sống.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
Em…
Cô em nhỏ mà cha tôi dẫn về trong một đêm mưa bão. Từ lúc ấy em là con nuôi của cha mẹ và tôi bất ngờ có trách nhiệm làm một anh trai.
Mẹ em đã mất, cha lại không cần em, em mồ côi, lạc lõng. Ngay cái khoảnh khắc đầu tiên ấy khi chạm phải đôi mắt ứ đỏ trong em tôi đã biết mình có một trách nhiệm quan trọng hơn của một người anh. Tôi muốn che chở, muốn bảo vệ em, muốn em được cười, được hạnh phúc. Em đã chiếm ngự trong tôi một vị trí không ai có thể thay thế và tôi yêu em. Yêu theo tháng ngày, những tháng ngày hạnh phúc quá đỗi bên cạnh em, yêu nụ cười không tìm thấy nước mắt trên gương mặt thánh thiện, yêu những lúc em thức đêm chăm sóc tôi khi ngã bệnh, yêu tiếng nói cằn nhằn trẻ con mỗi khi tôi về nhà muộn. Tôi yêu em, tất cả.
Em…
Bản tính bướng bỉnh, nhưng lại thích nép vào sự che chở của tôi. Thích ngắm biển vào buổi đêm, thích lang lang vào những chiều nắng nhạt, thích dạo bước trong những cơn mưa phùn nho nhỏ. Những sở thích đôi lúc tôi cảm thấy em quá mơ mộng và viễn vông, tôi cho là phí thời gian. Nhưng tôi vẫn thích khi được đi cùng em đến những nơi em thích. Trong suy nghĩ lúc đó tôi chỉ cần những giây phút này mãi mãi bình yên như nó vốn dĩ, giản đơn thế thôi. Tôi không cần danh vọng hay một cuộc sống cao sang mà chỉ cần mang cho em hạnh phúc. Và tôi đã luôn nghĩ rằng hạnh phúc của em chính là tôi.
Nhưng hình như những gì ta muốn, có khi quá đơn giản lại hoá ra là quá xa vời. Là số phận đã chặn lối tôi hay chính em đã muốn như thế? Tôi không còn nhớ được lý do là gì. Những lời giải thích của em cứ ráo riết trong khi đầu óc tôi trống rỗng. Em muốn dừng lại, muốn thoát khỏi vòng tay tôi. Cái ngày mà em nói em chỉ muốn làm vai trò của một đứa em gái chứ không muốn trở thành cô gái trong lòng tôi. Em bỏ tôi đứng lại, còn em tiếp tục bước đi. Nhưng sẽ bước một mình, chỉ một mình em trên con đường mà tôi và em đã có biết bao dự định cho tương lai. Tôi như người bị hụt chân, không được phép chống đỡ. Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là bỏ chạy.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Quyết định chuyển công tác vào Hà Nội đã làm cho mẹ tôi khá bất ngờ, cha thì không nói gì còn em thì lãng tránh. Bắt đầu một cuộc sống khác ở nơi không có một ký ức. Mọi thứ thu hẹp lại chỉ còn công việc và công việc. Đến tối lại chìm vào dòng suy nghĩ và rít những hơi thuốc dài. Ừ nhỉ! Thuốc lá không biết từ bao giờ đã trở thành người bạn thân thiết. Sự cô độc, trống trải và cái lạnh của một thành phố xa lạ không biết đến niềm vui, tôi chỉ còn biết dùng khói thuốc để lấp đầy. Có những đêm không chịu nổi, tôi lái xe trên những con đường dài bất tận, để cho tiếng gió lấp đi âm thanh, tôi gào thét rồi khóc oà. Rồi lại tự hỏi. Tại sao? Tại sao?
Và suốt năm năm, tôi không về nhà. Chỉ gọi điện về vào cuối tuần để cho cha mẹ yên tâm. Tôi hỏi mẹ em gái dạo này thế nào? Tôi muốn biết em sống có tốt không, mẹ lại hỏi tôi có muốn nói chuyện với Linh không? Tôi ậm ự rồi thôi, gác máy. Cứ như vậy tiến trình được lập đi lập lại như cái máy tua băng.
Nhưng lần này tôi phải quay vào Nam thực sự. Dù muốn dù không thì cũng không thể không về thăm nhà một lần. Mẹ cứ gọi điện bảo tôi thu xếp công việc về nhà ít hôm cho bà nhìn mặt. Cứ lo là tôi ở một mình không biết chăm sóc bản thân sẽ thiếu ăn mà ốm đói. Tôi day dưa, chậm trễ không biết bao lần, lần này thì không thể được nữa. Nhưng tôi phải đối mặt với em thế nào đây? Nên vui hay buồn, cười hay lạnh nhạt, im lặng hay nói thật nhiều như chẳng có gì xảy ra,tôi không biết. Em giờ chắc đã có bạn trai rồi nhỉ? Nghĩ đến đây tôi lại thấy lòng nặng thêm. Ai bảo rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất? Có những nỗi đau mà thời gian cũng phải bất lực.
Đêm lặng lẽ trôi, những tiếng còi tàu thi thoảng lại rú lên làm tôi không tài nào chợp mắt. Nhìn vào đồng hồ thì giật mình, đêm sao qua nhanh thật. Chỉ còn vài giờ nữa là tàu vào ga Sài Gòn…

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
Ga tàu mở. Trước mắt tôi, là em đang mỉm cười, nụ cười thật tươi. Đáng lẽ giây phút này tôi nên vui mới phải vì em đã cất công ra đón, vẫn đỡ hơn so với ngày tôi đi em đã lặng mất tăm không một dấu vết. Nhưng sao thấy lòng nặng trĩu, tôi gần như muốn chạy đến ôm thật chặt lấy em , mặc cho dòng người đang qua lại, cho những nỗi nhớ bao tháng ngày tôi giam lõng tận nơi sâu thẳm đang vật dậy gào thét. Nhưng tôi hiểu, khoảng trời của tôi và em giờ đã không còn là một, đối mặt em mà sao tôi thấy mình thật xa tầm với. Không còn tôi bên cạnh, em đã tung bay, lột xác thành một con người hoàn toàn mới mất đi cái vẻ yếu đuối vốn dĩ. Em đã là một cô gái chững chạc, tự tin bước đi như lời đã nói của em ngày xưa. Nụ cười em không hề thay đổi, nhưng chắc chắc rằng nụ cười đó không còn chút đặc biệt nào dành cho riêng tôi.
Bất chợt, tôi nhớ ra việc mình chẳng nói gì về giờ giấc lúc đi trong điện thoại, sao em lại biết?
- Mẹ rất mong anh về đấy. Thấy mẹ sốt ruột nên em ra đây chờ đón anh để mẹ yên tâm. Chúng ta về nhanh đi để mẹ trông.
Tôi gật, em nói vẫn với một nụ cười.
Về đến nhà mẹ liền bảo tôi vào phòng nghỉ ngơi trước cho khoẻ, quả đúng là mẹ hiểu con. Chiếc giường cứng trên toa xe dù thuộc hạng uư nhưng tôi vẫn cảm thấy người mỏi mệt. Thả phịch người trên nệm, tôi mở mắt nhìn lên trần nhà mặc cho tứ chi lan toả cảm giác biến lười. Căn phòng thân thuộc vẫn không một chút thay đổi, vẫn còn đâu đó cái hơi ấm ngày xưa. Tôi lịm dần vào giấc ngủ, nhưng lại rơi vào cơn mơ mộng mị. Hình ảnh Linh hiện ra, em lại cùng tôi nô đùa nghịch sóng, giữa chúng tôi như chưa từng có điều gì chia cắt. Nhưng rồi thì em cũng lại bước đi bỏ tôi lại nơi bờ biển hoang vắng. Bóng dáng em khuất dần, tôi đuổi theo, chạy mãi chạy mãi nhưng hoàn toàn tuyệt vọng…rồi lại gào thét…
Hơ…
Tôi giật mình choàng dậy biết nó chỉ là mơ nhưng lưng tôi vẫn lạnh toát. Nhìn ra bên ngoài lúc này trời đã về chiều, tôi đi tắm rồi bước xuống phòng khách. Mẹ đã nấu xong bữa tối và tôi ngồi vào bàn. Tôi nhìn sang chiếc ghế bên cạnh thiếu mất một người. Không hỏi nhưng cha nói tôi biết em đã gọi điện về báo là sẽ ăn ở ngoài rồi mới về. Hơi thở nặng trịch bỗng dưng đè lên tôi, ngày trước dù vui chơi đến đâu cả nhà đều về đúng giờ cơm tối. Chưa lần nào tôi và em ăn ở ngoài một mình. Đúng là năm năm đã thay đổi qua nhiều thứ.
- Ăn nhiều vào đi con, cái thằng này không biết ăn uống ở ngoài đó thế nào mà mặt mày xanh xao, người thì ốm hơn cả lúc đi.
Mẹ vừa nói vừa gắp dồn thức ăn vào chén cho tôi.
- Thì chắc con nó lo công việc, tụi trẻ bây giờ cứ lao vào làm việc là quên ăn quên ngủ. Nó lớn rồi bà chăm nó liệu có chăm được cả đời không? - Giọng cha tôi chen ngang.
- Cái ông này! Ông không xót thì để tôi xót. Con tôi thì tôi phải lo chứ.
- Cứ để cho mẹ nói đi cha. Con cũng chỉ về được ít hôm rồi lại đi.- Tôi vừa nói vừa ăn ngấu nghiến. - Nhưng đã lâu không ăn đồ ăn nhà, con sẽ ăn nhiều đấy nên mẹ đừng lo.
- Đúng rồi, ăn nhiều đi con. Mẹ nấu toàn món con thích không đấy.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, sáng thì quanh quẩn trong nhà đến chiều tối thì lại lang thang khắp đường phố. Thỉnh thoảng lại bất ngờ rẽ vào một nơi nào đó để ngắm nhìn thành phố đêm lộng lẫy nhộn nhịp. Về nhà khá trễ nên tôi và em dường như không phải chạm mặt nhau lần nào, ngoại trừ hôm ở sân ga. Nhiều lúc lại tự hỏi, tình yêu của tôi dành cho em có đang suy giảm, chỉ còn lại sự giận dỗi và phẫn nộ trong lòng? Tôi khó chịu vì sự thờ ơ quá đỗi bình thường của em, vì gương mặt em vẫn cười còn lòng tôi thì không bao giờ dừng rỉ máu, nhức nhối.
Tối nay, tôi lại không ra ngoài mà ở nhà. Cũng chẳng còn nơi nào để đi, tôi lên phòng thu xếp lại quần áo chuẩn bị cho tối mốt lên đường. Bất chợt mẹ nhờ tôi đem quần áo đã xếp sẵn vào phòng cho em gái, tối nay nó bảo có ca trực ở cơ quan. Mẹ bảo thế. Tôi đã định để đồ xong rồi đi ra ngay, nhưng lại không tránh khỏi sự tò mò, ngắm nhìn căn phòng của em, rồi tôi nhìn chăm chú vào quyển sổ bìa màu tím để trên bàn. Nó làm tôi nhớ đến một lần vô tình tôi cầm lên xem khi vào phòng em. Em đã hoảng hốt giật lấy trước khi tôi kịp mở ra. Em đã viết gì bí mật trong đó chăng?
Tôi đứng yên một lúc lâu rồi ngập ngừng tiến đến…
“ Ngày…tháng…năm…
Mưa đầu mùa, anh lại cùng ta đi dọc trên con đường quen thuộc. Cảm xúc lúc ấy lại trực trào một cách rõ rệt. Những giọt mưa rơi trên tay lạnh buốt nhưng bàn tay anh lúc nào cũng nắm chặt chỉ còn lại cảm giác ấm áp. Lúc đó ta chỉ ước sao con đường cứ dài ra thêm một chút và cơn mưa đừng vội tạnh…
Ngày…tháng…năm…
Sinh nhật tròn 18
Anh lại mang cho ta bất ngờ bên hoàng hôn biển lặng. Tung tăng trong vòng tay anh, đùa giỡn cùng những đợt sóng ta có cảm giác như một cô người yêu bé bỏng được anh nâng niu. Sao anh lại hiểu ta đến thế? Bao giờ anh cũng làm ta cười, nhưng ta lúc nào cũng sợ nụ cười ấy sẽ sớm tan mất thôi…
Ngày…tháng…năm…
Mỗi một ngày trôi qua, bên anh, hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc, nhưng những cơn ác mộng lại tìm đến ta vào mỗi đêm tối. Mẹ…con đường của mẹ nhắc nhở ta đừng bao giờ tái phạm. Những cái gì quá đẹp thì đó chỉ là một giấc mơ, ảo tưởng. Đã là ảo tưởng thì một ngày nào đó sẽ chóng tan vào khói sương…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay, ta chợt nhận ra, ta lệ thuộc vào anh quá. Ta như một ký sinh trùng bám víu vào anh để có sự sống. Càng ngày ta càng nhận ra ta đã yêu anh. Nhưng điều ấy càng hiện diện rõ thì ta lại càng lo sợ. Không! Phải tĩnh lại thôi. Không thể tiếp tục mơ được nữa. Một ngày nào đó anh cũng sẽ rời xa ta, nào có ai biết trước ngày sau cơ chứ? Dẫu ta biết biết tình cảm của anh, nhưng thì đã sao? Ta không dám tin, thật không dám tin…
Ngày…tháng…năm…
Anh đi rồi, sau bao ngày ta lẩn tránh. Xin lỗi anh. Em chỉ có thể giữ trọn tình cảm ấy cùng với ký ức mà anh đã cho em trong những năm qua. Vì cuộc sống nào mà không có sóng gió, trắc trở. Một lúc nào đó sẽ chẳng có người đổi thay. Vì chẳng có tình cảm nào chóng tàn bằng tình yêu. Em sợ rằng chúng ta sẽ không còn được nụ cười yên bình như xưa nữa. Em chỉ muốn giữ chúng mại mãi, những ký ức không có nước mắt chỉ tràn ngập tiếng cười.
Hôm nay anh đi nhưng em không ra tiễn, em chỉ biết trốn ở nơi kỷ niệm để cho tiếng sóng thét gào nhấn chìm nước mắt. Em ích kỷ quá phải không? Hèn nhát quá phải không?...
Ngày…tháng…năm…
Thời gian để lại ngày ấy xa rồi nhỉ? Mới đó mà đã năm năm…
Anh về. Anh khác hẳn với vẻ phong trần bám lấy trên gương mặt . Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy? Anh sống thế nào? Anh và em, xa quá rồi phải không? Em thật là mâu thuẫn. Anh có trách em không? Vì em không đủ can đảm để đón nhận lấy tình yêu của anh. Cha mẹ em cũng đã từng yêu nhau tha thiết đấy. Kết quả đó là một tấm bi kịch chia ly. Em biết dù tình yêu anh chân thành, nhưng hãy tha thứ cho em.
Anh sẽ sớm vào lại Hà Nội, mọi thứ lại trở về đúng vị trí, cho anh thêm thời gian anh sẽ quên em thôi…”


♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Đêm…
Tôi phóng xe như điên dại, lao vút trong gió qua những con đường ngập ánh đèn của thành phố. Trong tôi giờ là chất ngập vô vàn những thứ cảm xúc hỗn độn. Đau đớn, tức giận và bất lực. Tôi quả là một thằng đần. Một thằng ngu mà lúc nào cũng tưởng mình là thông minh. Tôi lúc nào cũng cho rằng mình đã hiểu hết được con người em, nhưng thật ra không phải vậy. Đến cả nỗi đau, sự lo lắng trong lòng em tôi cũng không thể biết, không thể giúp em an lòng vậy mà lúc nào cũng cho rằng tôi đã làm được cho em rất nhiều. Quân ơi! Mày phải làm gì đây? Thứ hạnh phúc mà mày cố gắng mang đến thì ra lại trở thành nỗi bất an trong cuộc sống của em. Thế chẳng phải tất cả trở nên vô nghĩa hay sao?
Khuya…
Tôi không dừng lại, những bánh xe cứ chạy nhanh đều dưới sự điều khiển của tôi. Tôi cứ chạy thẳng về phía trước, cũng không biết mình đang đi đâu, sẽ dừng lại ở đâu đây? Trong đầu không lúc nào thôi ngừng nghĩ đến em. Tôi đã hứa, đã tự hứa với bản thân rằng không được để em phải khóc vì bất cứ điều gì. Thế mà lại để cho em vì tôi mà khóc. Tình yêu thật làm con người ta mù quáng, nó đã che đi ý muốn ban đầu tôi muốn dành tất cả để mang đến cho em. Tôi thét gào trong sự bất lực…

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Tỉnh…
Tôi mở mắt, mặt trời đã lên đến đỉnh. Tối qua mãi đến gần sáng tôi mới về nhà trong trạng thái đi không vững. Tôi vẫn còn nhớ loáng thoáng mình được dìu vào phòng, chắc lúc đó đã làm cả nhà thức giấc. Giờ thì đầu tôi vẫn còn choáng, đau như búa bổ. Có tiếng bước chân từ cửa đi vào , tôi lờ đờ nhìn lên rồi lập tức lấy lại bình tĩnh. Em cầm trên tay ly trà nóng. Hơi ấm vẩn còn bốc lên lơ lửng.
- Anh uống đi!
Tôi đón lấy. Một lúc sau, tôi hỏi:
- Tối qua anh say, ba mẹ có nói gì không?
- Ba mẹ không biết. Tối qua em đưa anh vào nhà.
Tôi bất ngờ rồi ậm ự một tiếng. Em định bước ra ngoài , nhưng giọng nói tôi đã kịp chặn lại. Bước lại gần em.
- Lâu quá rồi không đi chơi cùng nhau phải không em gái?
- Uhm. Em còn công việc còn anh thì ở xa.- Em trả lời, giọng hời hợt.
- Mai anh bay, thế hôm nay em rãnh chứ? - Em im lặng, lãng tránh ánh mắt tôi.
- Chỉ ngày hôm nay thôi. Công việc về sau của anh rất bận. Không biết khi nào mới vào lại Sài Gòn. Cuộc sống đã không cho ta sống theo ý muốn, nhưng chỉ hôm hay có thể là một ngoại lệ không?
Tôi và em lại chìm trong khoảng không im lặng, ánh mắt tôi vẫn chăm chú vào em. Chỉ hôm nay thôi để tôi có thể mang cho em hạnh phúc thực sự.
- Thế anh muốn đi đâu?
- Em biết mà.
Thế là chúng tôi cùng đến nơi kỷ niệm. Chiều buông xuống, gió biển lồng lộng thổi vào tôi, thổi tung bay tóc em thật nhẹ nhàng. Chúng tôi bước cùng nhau lặng nghe tiếng sóng biển dồn dập đánh vào những bờ đá. Đi bên tôi lúc này, tôi nhận ra một điều rõ rệt. Em không còn là cô bé con nhỏ nhắn thích nép vào tôi, nhõng nhẻo, nài nỉ, bướng bỉnh. Em vẫn là em, nhưng là một cô gái có tâm hồn sâu sắc, nét trưởng thành trong em hiện lên rõ qua ánh mắt và nụ cười. Chỉ bấy nhiêu thôi thì vai trò một người anh của tôi gần như đã kết thúc. Em đã có thể vững chãi bước đi thật rồi, không cần ai là điểm tựa, không cần một tình yêu che chở cho em nữa.
- Anh đang nghĩ gì thế?
Em quay sang nhìn tôi, vẫn nụ cười nhẹ nhàng.
- Nhìn cảnh vật vẫn không đổi nhưng con người thì đã thay đổi.
- Đó là điều hiển nhiên mà anh.
Bước thêm vài bước, tôi nói tiếp:
- Nghe mẹ nói em làm ở đài phát thanh, đó là công việc mà em rất thích.
- Em đã cố gắng rất nhiều đó. Sắp tới em sẽ có hẳn một chương trình riêng.
- À, vậy thì anh phải nghe radio thường xuyên mới được.
- Anh thì làm gì có thời gian. Sáng đi làm, tối tiếp khách. Không biết có thời gian nghỉ ngơi ngơi chưa nữa. - Em bật cười, sự tự nhiên giữa chúng tôi có chút hé mở.
- Ờ, nhưng chương trình của em gái, có bận cũng phải nghe chứ.
Tôi cười đáp lại. Bất chợt nhìn thấy mấy vỏ ốc cạnh những hòn đá. Tôi nhớ ra, quay sang nhìn em:
- Lâu rồi không nhặt vỏ ốc. Em thích nhất trò này phải không?
- Trò gì? Vỏ ốc đẹp nên mới nhặt về. Là sỡ thích chứ không phải trò chơi đâu.
Nói xong em để mặc tôi đứng đó, chạy đến bên sóng biển nhặt vỏ ốc. Nước biển mát lạnh, em lại nhảy vào nghịch nước. Tự nhiên tôi lại nhìn thấy em của ngày nào. Không đứng yên một chỗ tôi cũng chạy đến, trước đây chúng tôi thường chơi trò lấy vỏ ốc áp vào hai tai của người kia, tiếng sóng biển vù vù và gió phát ra thật to lớn. Tôi lại làm như thế với em một lần nữa. Nhưng khi em muốn áp vỏ ốc vào tai tôi thì tôi lại không cho, chúng tôi rượt đuổi nhau trên biển, tiếng cười của cả hai không biết từ lúc nào vang vội đè lên tiếng sóng. Cứ thế chúng tôi cười vui, đùa giỡn cho đến lúc hoàng hôn buông xuống và đêm bao phủ. Tự thấy sao mà những lúc vui vẻ lại qua nhanh quá…

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
- Biển đêm thật đẹp. - Em mỉm cười ngắm nhìn.
Tôi cũng ngồi lặng theo tiếng sóng xô bờ, bên cạnh em, mọi thứ thật bình yên.
- Anh có nhớ hải âu không?
Bất chợt em hỏi. Tôi bỗng nhớ đến đàn hải âu tung bay trên bầu trời của khung cảnh năm nào. Những buổi nắng chiều trên biển, lác đác một vài con hải âu bay, nhưng chúng đã không còn bay cùng nhau nữa mà riêng lẽ một khoảng trời. Em say sưa nhìn theo hải âu tung cánh, xa vút tận mây trời. Một cảm giác lúc đó trong tôi như báo hiệu ngày nào đó em sẽ giống như những đôi cánh hải âu kia.
- Anh chỉ nhớ cảnh tượng hải âu rã bầy, chúng bay đi tách khỏi bầy đàn của mình.
- Đó là một việc nguy hiểm anh nhỉ?
- Biết sao được khi đó là sự lựa chọn của hải âu.
Em im lặng, không trả lời, cũng không nói thêm điều gì. Tôi nhấn chìm mình trong không gian tĩnh mịch, tiếng sóng về đêm càng lúc càng dữ dội. Màu đen của biển trời đôi lúc khiến lòng phải rùng mình. Tôi nhìn sang em, em tựa đầu vào vách xe, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Đôi mắt cụp xuống không một sự lo lắng, muộn phiền. Vậy…là được rồi.
- Anh chỉ cần có thế thôi em à. - Tôi khẽ nói. Phải đế em ngủ rồi anh mới có thể nói. Anh xin lỗi. Vì tình yêu mà anh đã quên mất đi điều thật sự anh muốn mang đến cho em lúc đầu. Đó chẳng phải là hạnh phúc sao? Chỉ cần em vui, em cười, em bình yên. Thì còn gì hơn nữa. Cuối cùng em cũng giống như cánh chim hải âu nơi biển khơi xa xăm, đã đến lúc phải bay đi rồi. Nhưng dòng đời này dù có thay đổi đến đâu, bi kịch có nhiều đến thế nào, mặc thời gian có đổi dời thì tình cảm của anh vẫn thế thôi, sẽ mãi mãi kiên định dành cho một người. Những năm qua, anh đã giận em, đã trách em, nhưng yêu em thì không bao giờ dừng lại.Với anh hạnh phúc là khi em được hạnh phúc. Nếu đó là con đường em chọn đi, thì em hãy cứ đi. Đến một ngày nào đó, khi thời gian đủ dài để xóa nhòa đi nỗi lo sợ trong em, khi chúng ta vẫn còn nhận ra tình cảm trao về nhau không hề thay đổi…Anh sẽ chờ đến ngày đó.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

…Ngày cuối cùng…
Tôi ra sân bay một mình, cha mẹ cũng muốn ra tiễn nhưng tôi bảo thôi, mắc công mẹ lại xúc động. Lần này tôi không đi tàu vì chuyến đi này không hề mang một mục đích nào của ý nghĩ trốn chạy cả. Lòng tôi thanh thản lạ kỳ, dù em không đến nhưng tôi vẫn mỉm cười. Chưa bao giờ anh hết yêu em, nhưng từ bây giờ anh sẽ yêu em theo một cách khác.
Tôi cất bước, bỏ lại sau lưng dòng người vẫn đang tất bật, những chiếc xe vẫn đang chạy, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn theo một quy luật…

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Chàng trai đã quay bước đi,khuất dần sau cánh cửa. Có lẽ anh không hề biết rằng trong cái đêm ấy lúc ở biển. Khi anh nói ra những lời từ sâu thẳm nơi trái tim. Có giọt nước ấm nóng đã rơi xuống nền cát từ đôi mắt đang khép chặt của cô gái…

Violet.
Ngày 27/08/2010

#1
    NgụyXưa 21.09.2010 01:59:25 (permalink)
    "Nước Mắt Hải Âu" đã được mang vào thư viện.
     
    Xin cám ơn tác giả Violet.
    #2
      Cherry Royce 21.09.2010 14:41:30 (permalink)
      Không hiểu có phải do C.R quá cầu toàn hay không, hay do C.R ko hiểu được ý của tác giả.

      Nhưng có khi nào người ta nói: Vào Bắc ra Nam không? (hay vào Hà Nội ra Sài Gòn cũng vậy?)

      Mong bạn hồi âm.

      Thân

      C.R

      #3
        Violet_Vi 21.09.2010 22:14:36 (permalink)
        C.R thân mến!
        Có lẽ với C.R thì chưa hoặc câu từ như thế nghe có vẻ không thuận tai lắm. Không phải tại C.R quá cầu toàn đâu nhé bởi chính Violet cũng là một ng` cầu toàn và điều đó giúp ta hoàn thịân mọi thứ tốt hơn. Chỉ là cách hành văn của Violet, nhưng có quan trọng không khi ta đã cảm nhận được ý nghĩa thực sự trong mỗi câu truyện. Nhưng Violet rất muốn biết sau khi đọc xong truyện bạn cò cảm nhận thế nào?
        Mong bạn hồi âm.
        Violet.
        #4
          Cherry Royce 22.09.2010 01:53:56 (permalink)
          Viết ra suy nghĩ của C.R không dễ. Đơn giản vì C.R ít khi tán thưởng cũng ít khi chê trách. Có lẽ điều duy nhất nói được lúc này là: C.R hiểu bạn, cũng như hiểu nỗi đau của Quân và cô gái như cánh chim Hải Âu đó. Truyện dưới đây C.R từng post một lần ở VNTQ rồi, xin mượn đất của bạn để post lại. Chắc bạn sẽ hiểu vì sao C.R nói hiểu anh chàng Quân đó. Và hơn hết, chính bản thân C.R cũng từng trải qua những lần lựa chọn như thế. Đau và thấu hiểu mà.

          -------------------------------------------------------


          EM KHÔNG LÀ GIẤC MƠ

          Một trận gió ào qua làm lá vàng thi nhau trút xuống đường phố đông đúc. Đó là cảnh mà bất cứ một tay thợ nhiếp ảnh hay quay phim nào cũng muốn giữ lại mãi mãi. Tôi vội vàng nâng máy ảnh lên, nhưng rồi tôi ngây ra như tượng đá. Ngón tay tôi không làm sao bấm máy được. Ngay giữa ống kính của tôi, em đứng đó, cạnh gốc cây, mặc váy trắng, quay ra phía đường phố, tóc bay tung lên trong gió. Dù chỉ có thể nhìn ngang mặt em nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng đó là gương mặt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Đôi mắt em đăm đăm nhìn vào một khoảng không phía trước mặt, tựa hồ như em không thấy ánh mắt những gã đàn ông đi ngang đang nhìn em. Khi tôi còn đang choáng váng, em hơi ngẩng đầu lên và đưa tay ra như muốn bắt lấy một chiếc lá đang bay giữa không trung.

          Tôi chưa kịp bấm máy thì một người chạy đến cạnh em, một cô gái còn mặc nguyên bộ đồng phục của Fantasy Cafe. Cô gái nhặt một chiếc lá vàng dưới chân, đặt vào lòng bàn tay em và cười khanh khách, nói thêm câu gì đó. Em nắm tay lại, rất chặt. Họ trao đổi thêm một vài câu, và chiếc taxi ghé vào lề đường. Thì ra em đang đợi taxi. Cả hai lên xe và chiếc xe chạy thẳng. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo như kẻ vừa đánh mất một món đồ quan trọng. Buổi sáng hôm ấy, tôi không giữ lại được cơn mưa lá vàng trên phố, nhưng tôi đã ghi lại một hình bóng trong trái tim mình.

          Minh...

          Lần đầu tiên nó đi cùng hội mà im lặng quá 10 phút. So với tính ồn ào của nó thì đây là một biểu hiện bất thường. Tôi dí lon Halida lạnh buốt vào má nó làm nó hét toáng lên, khủng khiếp và kinh hoàng như chưa bao giờ được hét. Cái thằng này tôi có lạ gì đâu. Nó là con nhà giàu, tính ngang ngạnh, cứng đầu và gàn dở không ai chịu được. Nhà cao cửa rộng nó không ở, chỉ thích đi bụi, ngủ lang bất cứ chỗ nào nó thích. Có bằng quản trị hẳn hoi, nhưng nó hoàn toàn thờ ơ với chiếc ghế giám đốc khách sạn của bố mình. Nó chỉ mê đúng hai thứ, nhiếp ảnh và chơi bi- a. Ấy thế mà từ lúc bước chân vào cái thế giới quen thuộc của dân chơi bi- a đến giờ, nó im lặng và đuổi theo những suy nghĩ nào đó mà có lẽ tôi chưa được biết. Từ xưa đến nay, có cái gì làm đầu óc nó phải bận tâm lâu đến thế đâu, trước đây, đến thi cử nó cũng coi là xoàng. Nếu không phải bởi ngần ấy cái thắc mắc thì tôi đã không dí lon bia vào mặt nó, và nó đã không hét lên một tiếng lộng óc như lúc này. Hất lon bia đi, nó hét lên như tát vào mặt tôi:

          - Mày muốn chết à?

          Tôi nhăn nhở cười vì đã quá quen với cái cách hỏi xấc xược của nó rồi. Hùng hổ vậy thôi chứ một nắm đấm nó cũng chưa từng dứ về phía tôi.

          - Ừ, tao tưởng mày sắp chết nên cũng muốn chết theo đây. Ai bảo tao với mày là "đôi bạn cùng chiến" chứ.

          Nó trừng mắt nhìn tôi hồi lâu rồi cũng toét miệng ra cười. Bất ngờ, nó đứng dậy, nháy mắt với tôi:

          - Mày đi uống cafe với tao.

          Tôi uống vội ngụm bia đến nỗi bị sặc và ho dữ dội. Một thằng xưa nay anti-cafe bây giờ lại chủ động rủ tôi đi uống cafe, hỏi làm sao mà tôi không bị sốc cho được.

          Thấy tôi ho mãi không dứt, nó nhăn nhó:

          - Mày có cần trào phúng vậy không? Tao không bị điên, ấm đầu hay bất cứ bệnh gì đại loại thế đâu.

          Nào tôi có cố tình giả vờ đâu. Cái thứ bia lạnh này đi đến nơi về đến chốn thì làm người ta khoái, nhưng đi lạc đường một chút thì không gì khó chịu bằng. Một lát sau, hai đứa tôi, lần đầu tiên chia tay hội bạn thân để đi đánh lẻ ở một quán cafe nào đó mà tôi chắc mười mươi là phải có gì đó thật đặc biệt mới có thể kéo thằng bạn thân của tôi ra khỏi hội bi-a dễ dàng như thế.

          Và ở đó, lần đầu tiên tôi gặp em, cũng như biếy đến một câu chuyện cảm động khác.

          Thục Anh...

          Có ba lý do để tôi yêu Fantasy Cafe. Thứ nhất, tôi yêu cái không khí lãng mạn và yên ả ở đây. Quán cafe bỏ lại bên ngoài cánh cửa cách âm kia cả Hà Nội ồn ào và sôi động. Dường như đó là hai thế giới hoàn toàn cách biệt. Khách đến đây không ồn ào, dường như chính họ cũng sợ sẽ làm vỡ mất cái không gian đặc biệt này của quán. Từng đôi, từng đôi một ngồi bên nhau, cố tận hưởng những khoảnh khắc rất riêng này. Đây là lý do mà Fantasy Cafe còn có một tên gọi khác là Cafe Tình Nhân. Cafe Tình Nhân cũng là đồ uống đặc biệt của quán, được các đôi tình nhân rất ưa thích. Tôi nghe những anh chị đã làm ở đây từ trước nói rằng chính anh Khôi Nguyên là chủ nhân của công thức pha chế Cafe Tình Nhân và Coktail Endless Love nổi tiếng. Và anh Khôi Nguyên là lý do thứ hai khiến tôi yêu Fantasy Cafe. Anh Nguyên là ông chủ của tôi, đồng thời cũng là ông anh họ mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Anh đẹp trai, lịch lãm và tài giỏi. Mới 29 tuổi nhưng anh đã là chủ của một series Cafe Tình Nhân và nhà hàng ba sao. Tôi gặp anh lần đầu tiên vào năm thứ hai đại học, khi đó tôi đã bị shock khi thấy anh rất giống với chủ tịch hội sinh viên của trường tôi khi đó. Tôi còn ngưỡng mộ anh Khôi vì một lý do khác nữa, đó chính là Linh Chi- người mà anh vô cùng yêu thương. Linh Chi không giống bất kì người con gái nào quanh anh, cô ấy là một người đặc biệt, vô cùng đặc biệt. Anh Nguyên gồng mình để chống đỡ rất nhiều áp lực từ phía gia đình, bạn bè, đã dùng đôi vai của mình để che chở cho Linh Chi. Tôi thương Linh Chi, tôi còn thương anh Nguyên hơn. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt anh nhìn chị ấy, tôi thấy trong lòng tê tái, nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi nhìn ra phía đàn dương cầm, món quà anh Nguyên tặng Linh Chi nhân dịp Noel nhiều năm trước, tối nay Linh Chi không đến, và anh Nguyên cũng không.

          Mải suy nghĩ, tôi không để ý có hai vị khách bước vào quán. Khi anh Hải huých nhẹ vào tay, tôi mới luống cuống cầm tờ menu đi đến chỗ hai vị khách. Khi một trong hai người ngẩng đầu lên nhận menu từ tay tôi, tôi "ơ" lên một tiếng theo phản xạ rồi lặng ngắt. Tim tôi tự nhiên đập thình thịch trong lồng ngực. Quỷ quái thế nào mà tôi vừa nghĩ đến anh thì anh xuất hiện. Anh mỉm cười, cái nụ cười đã làm bao nhiêu cô gái phải điên đảo, trong đó có cả tôi:

          - Sao thế? Anh có biết em không?

          Tệ thật. Lần đầu tiên tôi ước tôi là Linh Chi. Cũng may đèn mờ nên anh không nhận ra tôi đang đỏ mặt. Tôi ấp úng:

          - Anh là anh Minh đúng không? Anh từng là Chủ tịch hội sinh viên trường em mà.

          - Thế à?- Minh ngồi thẳng dậy nhìn tôi chăm chú- Sao anh lại không biết em nhỉ? Em học khoa nào vậy?

          - Em học khoa kế toán, dưới anh ba khóa.

          Anh cười. Nụ cười đó là trái tim tôi rớt bịch xuống, y hệt như lần đầu khi tôi thấy anh chơi bóng rổ. Anh làm sao có thể biết đến một con bé sinh viên nhà quê bình thường như tôi giữa hàng trăm nữ sinh viên nổi bật khác được chứ. Quay trở lại quầy lễ tân rồi mà chân tôi vẫn không hết run. Và nếu tôi biết (theo như sau này anh kể lại) rằng anh còn nhìn theo tôi rất lâu sau nữa thì chắc tôi không thể đứng vững được mất. Lần đầu tiên sau hai năm không gặp anh, tôi biết trái tim tôi một lần nữa lại lỗi nhịp.

          Linh Chi...

          Cuộc sống với tôi luôn là một chuỗi những khó khăn. Nhưng Nguyên đã ghé vai vào gánh hết cho tôi. Anh thường nói đùa rằng có lẽ do kiếp trước anh nợ tôi nên kiếp này anh phải trả cho bằng hết. Anh nói vậy để tôi không cảm thấy tự ti hay mặc cảm về bản thân mình, chính vì vậy mà tôi không bao giờ cho anh thấy tôi xuống tinh thần. Mọi thứ đè lên anh đã quá nặng nề, nếu tôi suy sụp, điều đó giống như một hòn đá tảng, nó sẽ làm anh gục ngã hoàn toàn.

          Sự xuất hiện của Nam giống như một khúc biến tấu trong bản nhạc cuộc đời tôi. Người con trai kì lạ ấy đã kiên trì với tôi một cách khó hiểu, chỉ vì anh đã trông thấy tôi vào một buổi sáng nào đó ngoài phố. Nhờ chiếc áo đồng phục Thục Anh đã mặc khi đi cùng tôi lúc đó đã giúp anh tìm ra tôi không mấy khó khăn. Nam là một nhiếp ảnh gia, Thục Anh đã giải thích rằng những người có máu nghệ sĩ như anh thường rất kì quái. Tôi không hiểu, nhưng tôi từ chối gặp Nam, đơn giản vì tôi không thể có những mối quan hệ bình thường như những cô gái khác được. Thế giới của tôi trước nay chỉ có Nguyên, và tôi không muốn thay đổi điều đó. Đã có lúc Nguyên khuyến khích tôi: "Em hãy thử gặp anh chàng đó đi. Anh không phải là lựa chọn duy nhất của em đâu." Anh nói vậy không phải do quá mệt mỏi mà đẩy tôi đi, anh quan tâm đến cảm xúc của tôi và cho rằng việc tôi phải ở bên anh là một sự không công bằng với tôi. Anh nói tôi có quyền được lựa chọn tình yêu của mình.

          Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nam được Thục Anh sắp đặt ngay tại quán, sau khi tôi kết thúc bản nhạc "Hành khúc Thổ Nhĩ Kì". Đưa tôi đến bàn xong, mặc tôi ở đó với Nam, Thục Anh và bạn trai mới quen của cô ấy lánh đi chỗ khác. Tôi loay hoay một lúc rồi cũng hướng về phía Nam đang ngồi. Sau khi giới thiệu tên mình theo phép lịch sự, tôi hỏi anh bằng giọng thực sự tò mò:

          - Tại sao anh muốn gặp em đến vậy?

          - Vì anh muốn biết nhiều hơn về cô gái anh đã gặp vào buổi sáng đầy gió và lá bay ấy. Cô gái ấy không chỉ lấy đi của anh một bức ảnh đẹp mà còn lấy đi tâm trí anh nữa. Anh không biết tại sao, nhưng anh không tài nào ép mình không nghĩ đến cảnh cô ấy đưa tay bắt lấy chiếc lá đang bay được. Anh thấy hình như anh đã yêu em từ giây phút đó...- Nam nói liền một hơi dài như sợ nếu anh dừng lại thì tôi sẽ biến mất vậy.

          Tôi im lặng. Trong trường hợp này tôi còn có thể nói gì đây? Thấy tôi không trả lời, anh tiếp:

          - Có thể nhiều người sẽ cho rằng kết luận đó là quá vội vàng và không có cơ sở gì. Những người như anh thường sẽ bị cho là không đứng đắn trong tình cảm. Anh biết anh đang nói gì và anh là người có trách nhiệm với những gì anh đã nói ra.

          Cố lấy một vẻ mặt và giọng nói thản nhiên nhất, tôi trả lời anh:

          - Có quá nhiều điều về em mà anh chưa biết. Em không phải là đối tượng phù hợp của anh. Trên đời này, không phải cái gì cũng muốn là được. Hơn nữa, em đã có bạn trai rồi.

          - Anh không quan tâm đến chuyện em có bạn trai hay chưa. Anh chỉ muốn được đến đây, được thấy em chơi đàn, đừng vì sự ngoan cố của anh mà từ bỏ sở thích của mình.

          Nguyên đã giải thích với tôi rằng đôi khi tình yêu rất đơn giản. Anh nói Nam thực sự yêu tôi chứ không phải là một ý thích chơi bời nào đó. Nhưng tôi mặc kệ những gì anh nói, mặc kệ những gì Nam nói, tôi yêu Nguyên. Cả cuộc đời này tôi không thể rời xa Nguyên được nữa. Anh chính là không khí, là tình yêu, là niềm tin, là chỗ dựa vững vàng và là mục đích sống của tôi.

          Nam...

          Việc tìm gặp Linh Chi đã đem lại nhiều thay đổi cho tôi và cả cho Minh. Trước nay, Minh là một thằng có thừa cá tính để hấp dẫn những cô nàng khó chiều nhất. Vậy mà người trói buộc được trái tim ngựa chướng của nó lại là một cô bé không có gì là nổi bật cả. Chưa bao giờ tôi thấy nó nghiêm túc trong chuyện tình cảm như lần này.

          Tìm được Linh Chi, tôi không biết tôi đã vui và háo hức gặp em đến thế nào. Dù cho em năm lần bảy lượt từ chối gặp tôi nhưng tôi vẫn cứ kiên trì với hy vọng rằng quyết tâm của mình sẽ được đền đáp xứng đáng. Cái thế giới của em có gì đó mơ hồ vô cùng, nhìn em ngồi đàn nơi góc quán mà tôi tưởng chừng như em đang ở một nơi nào đó rất xa. Tôi yêu em mà không đòi hỏi ở em một sự đáp lại. Minh nói rằng tôi bị điên, rằng trên thế giới này sẽ không bào giờ còn một thằng con trai nào si tình và ngốc nghếch hơn tôi. Tôi cũng đã muốn từ bỏ, nhưng bước chân vô thức  cứ đưa tôi đến Fantasy một cách đều đặn, đều đặn, để bây giờ nó trở thành một thói quen khó bỏ.

          Ngay cả lúc này đây, ngồi trong một quán cafe nhỏ trên một con phố tấp nập, tôi vừa có một lý do để từ bỏ em, vậy mà có cái gì đó nghèn nghẹn nơi trái tim. Tách cafe phía đối diện tôi vẫn đầy nhưng đã nguội ngắt. Hình như con người vừa rời đi ấy đã không nhấp một ngụm cafe nào. Mang dáng dấp của một con người thành đạt, anh ta sẽ đem đến cho em cuộc sống tốt hơn tôi- một kẻ chỉ quan tâm đến những sở thích cá nhân của mình. Anh ta tự tin yêu em hơn tôi, dám đương đầu với mọi thứ để che chở cho em, điều mà tôi không chắc tôi sẽ làm được.

          - Tôi đã nghe Linh Chi cũng như Thục Anh nói nhiều về anh. Nhưng phải đến tận hôm nay tôi mới có dũng cảm để hẹn gặp anh.- Khôi Nguyên đã bắt đầu với tôi như thế- Tôi là Nguyên, anh trai của Linh Chi.

          - Chứ không phải bạn trai à?- Tôi cau mày ngạc nhiên. Rõ ràng Thục Anh nói bạn trai em tên là Khôi Nguyên, cái tên này làm tôi khá ấn tượng.

          - Tôi cũng là bạn trai của Chi. Nhưng hôm nay tôi đến đây gặp anh với tư cách anh trai của cô ấy, một người anh trai quan tâm đến hạnh phúc thực sự của em gái mình.

          Tôi nhổm dậy. Rõ ràng là tôi không hiểu những lời mà Khôi Nguyên vừa nói ra.

          Khôi Nguyên đan hai bàn tay vào với nhau và nhìn tôi chăm chú, đến độ tôi không còn tự tin nhìn vào mắt anh ta thách thức như lúc ban đầu nữa.

          - Tôi không coi thường tình cảm của anh dành cho em gái tôi, nhưng tôi nghĩ trước khi anh quyết định tiến xa hơn, anh cần phải biết một số chuyện. Sau khi nghe tôi nói xong, nếu anh không có chút băn khoăn gì trong đầu mà vẫn theo đuổi Chi, tôi sẽ không cản anh nữa, mà sẽ coi anh như một địch thủ xứng đáng của mình. Còn nếu như anh bỏ cuộc, tôi không cho đó là một sự trốn chạy.

          - Anh nói khó hiểu quá- Tôi vội ngắt lời anh ta- Anh cứ nói thẳng những gì anh thích, nếu điều đó cần suy nghĩ, tôi sẽ không kết luận vội vàng đâu.

          - Vậy thì tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Linh Chi không giống những người bình thường khác, đôi mắt cô ấy không thể nhìn được...

          Nguyên ngừng lời, hình như anh ta không thể nói được tiếp. Tôi nghĩ ngay đến đôi mắt của em, đôi mắt luôn ngơ ngác và có phần ngây dại. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi lờ mờ hiểu ý Khôi Nguyên.

          - Ý anh là cô ấy bị mù à?- Tôi bật cười trước ý nghĩ khôi hài vừa thoáng qua trong đầu. Tôi không thể ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được một người mắt sáng và một người mù.

          - Không hoàn toàn là vậy- Khôi Nguyên thở dài- Anh phải hiểu, Linh Chi chỉ nhìn được 10%, nghĩa là mọi thứ đều lờ mờ và đơn thuần những gì cô ấy nhìn thấy chỉ là những cái bóng nhạt nhoà mà thôi.

          Câu chuyện về Linh Chi thực sự khiến tôi bàng hoàng, cứ như đang trải qua một giấc mơ khủng khiếp vậy. Tôi thấy lồng ngực tức tức, một cảm giác phải nói là vô cùng khó chịu.

          - Linh Chi là một đứa trẻ mồ côi. Cô bé bị sinh thiếu tháng, lại bị bỏ rơi ở một ghế đá trong công viên nên từ nhỏ đã ốm yếu vô cùng. Khi ông bà nội tôi đem cô ấy về nuôi mới phát hiện ra cô bé bị mù 90%, đáng thương hơn là cô bé phải mang theo cả căn bệnh tim bẩm sinh nữa. Linh Chi lớn lên với một thế giới trắng đục, nhờ nhờ và tử thần luôn là bạn đồng hành của cô ấy. Với thể trạng đó, Linh Chi vĩnh viễn phải sống trong nỗi mơ hồ và sợ hãi. Trước đây, tôi và cô ấy lớn lên như hai anh em. Lớn hơn, tôi nhận ra rằng tôi không chỉ muốn làm anh trai của cô ấy, mà muốn được che chở, lo lắng, chăm sóc cho cô ấy mãi mãi. Thật không dễ dàng gì để gia đình tôi chấp nhận chuyện ấy. Mẹ tôi đã từng khóc lóc thảm thiết, van nài, thậm chí xúc phạm cô ấy mong cô ấy buông tha tôi, từng dọa tôi rằng bà sẽ tự tử nếu tôi không thay đổi ý định. Nhưng tôi không bao giờ làm việc đó. Không một điều gì có thể khiến tôi xa rời cô ấy. Tôi không hối hận khi ở bên cô ấy. Nếu anh làm được như tôi, chấp nhận mất rất nhiều thứ, thậm chí là khi chết đi có thể bị đày xuống 18 tầng địa ngục để được ở bên cô ấy, che chở cho cô ấy trước mọi áp lực, tôi sẽ dắt cô ấy đến cho anh. Tôi yêu Linh Chi, nhưng tôi muốn để cô ấy được lựa chọn.

          Sau đó Khôi Nguyên nói gì tôi hoàn toàn không nghe thấy nữa. Đầu óc tôi như đang lang thang ở một nơi khác. Tôi thấy mình đến Fantasy cafe. Em đang mải mê, say sưa với những phím đàn. Tôi thấy mắt em vẫn mở to, nhưng có cái gì đó thật hoang lạnh và mênh mang. Tôi lại thấy tôi đến Vincom, nơi Minh và Thục Anh đang hò hét đập phá. Tôi không hề để ý rằng Minh đã muốn nói với tôi điều này vào cái ngày mà nó và Thục Anh dẫn em đến gặp tôi. Lúc ấy, trước khi rời đi, nó đã đặt tay lên vai tôi, siết rất mạnh và đôi mắt nhìn tôi như muốn nói điều này. Tôi đã không bao giờ để ý. Lần thứ ba, tôi thấy tôi ở nhà. Đã lâu rồi tôi không về nhà. Tôi thấy bố mẹ đều đang ngồi xem ti vi trong phòng khách và nhắc đến tôi. Tôi thấy hình như mẹ khóc và nói nhớ tôi. Mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi ở trong trường hợp của Nguyên? Bố mẹ tôi là những doanh nhân, khắt khe, thực tế, hà khắc và toan tính, nhưng nói thế nào đi nữa, họ đều rất lo lắng và quan tâm đến tôi. Mẹ chưa bao giờ áp đặt tôi, tôn trọng sở thích và lựa chọn của tôi, nhưng đó là những lựa chọn mẹ có thể nhân nhượng được. Linh Chi thì sao?

          Đến lúc này tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống có nhiều con đường đi khác nhau và không phải lúc nào đó cũng là con đường mình mong muốn. Tối hôm ấy, tôi dừng xe trước Fantasy cafe nhưng không bước vào. Ánh đèn mờ của chiếc bảng hiệu lấp lánh như mời gọi. Tôi không nghe thấy tiếng đàn. Tôi quay đầu dứt khoát rồi phóng xe vù đi. Tối nay tôi sẽ về nhà.
           
          Hết
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2010 01:58:51 bởi Cherry Royce >
          #5
            Violet_Vi 22.09.2010 23:43:57 (permalink)
            C.R thân mến khi đọc xong câu truyện của bạn Violet ko khỏi bất ngờ dù rằng những áng văn vô tình chạm phải sự trùng hơp cũng là lẽ thường. Câu truyện dưới đây chính là sự trùng hơp mà Violet muốn nói đấy. Có lẽ nó còn non so với tưổi của C.R, Violet đoán thế nhưng  vẫn muốn chia sẻ vs C.R.

            ----------------------------------------------------------------------------------------------------------
            CÔ GÁI ĐẾN TỪ HÔM QUA

            MƯA…
            Mùa hè đến nhanh, nhưng những cơn mưa thì chậm lại. Chúng không kéo dài vài tiếng đồng hồ với cái âm thanh rả rích nữa, mà chỉ là những hạt mưa nhỏ, lất phất rơi. Tôi cảm giác được chúng đang chạm vào tóc và rơi trên mặt mình. Thật không nhẹ nhàng. Nhưng chính lúc này, tâm hồn tôi lại cảm thấy bình lặng, bình lặng như những cơn gió nhẹ đang thổi qua. Đôi khi gió khiến mặt hồ lay động, làm rung lên những hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước. Nhưng tâm trí tôi vẫn không rời khỏi cảnh vật, vẫn bị một điều gì đó thu hút thật mạnh mẽ. Có lẽ đó là do cảm giác thoả mãn như chính tôi đang là một điểm nhấn cho bức tranh sinh động với khung cảnh quả là sông nước hữu tình. Hoặc có lẽ vì đây là mùa hè cuối cùng. Mùa hè cuối cùng của tôi với năm cuối cấp 3...
            Thật tình, tôi còn nhớ năm tôi thi chuyển cấp lên lớp 10, tôi đã không dành nhiều thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc như lúc này. Vì tôi biết, ngôi trường mới mà tôi thi vào, những gì liên quan đến cấp 2 đều sẽ không còn tồn tại. Ngoại trừ duy nhất là đứa bạn thân vẫn còn giữ liên lạc tới giờ. Còn những đứa bạn khác chắc cũng đã nhanh chóng quên mất tôi là ai rồi.
            Dưới cơn mưa nhẹ, tôi để mặc cho những ý nghĩ của mình rơi tự do, lơ lửng như những hạt mưa đang trút xuống.
            “Hạ Vy!”
            Tôi quay đầu nhìn lại, một phần vì phản xạ, một phần cũng vì tôi biết Duy đang gọi mình. Bất chợt…tia sáng loé lên từ chiếc máy ảnh trên tay Duy…vụt qua mặt…tôi phải đơ mất 5 giây…
            “ Okie! Không ngờ cách này cũng có hiệu quả đấy chứ!”
            Tôi cùng Duy đến công viên, anh muốn tìm kiếm những góc ảnh mới để chụp. Nhưng thật không ngờ, sau mấy vòng quanh quẩn Duy lại hướng ống kính về phía tôi. Nhìn nét mặt Duy hài lòng lắm, cứ như vừa vớt được vàng ấy. Tôi thì không hiểu, một đứa lúc nào cũng tẻ nhạt và chậm chạp như tôi thì lý nào lại đặc biệt trước ống kính của Duy? Tôi đã định hỏi…nhưng rồi lại thôi. Chỉ đứng nhìn sự thoả mãn của Duy…và mỉm cười.

            SUNSET VÀ THỨ NĂM HÀNG TUẦN.
            Nói về lần đầu tiên tôi gặp Duy. Lúc đó tôi đang sinh hoạt hè ở địa phương và đã tham gia một khoá học nhiếp ảnh. Không ai khác chính Duy là người đứng lớp hướng dẫn. Điều làm tôi ấn tượng về anh nhất chính là mái tóc, chúng xoăn tít lại và che khuất một góc gương mặt khiến tôi có cảm giác con người này là một người rất tự cao. Nhưng đối với tất cả các học viên, Duy đều có thái độ hòa đồng và cũng vui tính nữa. Có đôi lần trong câu nói của anh xuất hiện sự triết lý và sâu sắc, còn tôi thì luôn chăm chú lắng nghe. Phải khẳng định một điều Duy là người lúc nào cũng nổi bật và luôn thu hút, không chỉ là vẻ ngoài mà còn qua lời nói.
            Tôi nghỉ ngang khi khóa học chưa kết thúc vì lịch học thêm đã quá nhiều. Mất đi một thời gian tôi gặp lại Duy, thật bất ngờ khi anh đứng chờ tôi trước cổng trường. Mái tóc Duy vẫn thế, lúc nào cũng rực lên giữa đám đông và tôi dễ dàng nhận ra anh. Duy nói anh muốn tìm cảm hứng mới cho những bức ảnh của mình. Và quyết định tìm đến tôi vì với anh tôi là một người lạ.
            Sự gặp gỡ giữa hai chúng tôi là một điều không xác định, không thường xuyên đều đặn. Sau mỗi lần gặp Duy thì anh gần như mất tích. Bẵng đi một thời gian lại đột ngột xuất hiện. Nếu tôi muốn nói chuyện với anh thì phải đợi đến tối, vì tối nào nick yahoo của anh cũng sáng. Có lần tôi nói Duy giống như một cơn gió, chợt đến rồi lại đi lúc nào không ai biết. Khi đó Duy đã cốc vào đầu tôi 1 cái rõ đau và cười bảo: “Vậy thì em không được làm con đường đâu đấy!”. Tôi đã hỏi tại sao nhưng Duy lại một mực không chịu nói. Và sau đó tôi cũng không nhắc đến.
            Hôm nay, lại một ngày mưa của mùa hè. Duy nói muốn dẫn tôi đến một nơi rất thú vị. Tôi cũng vừa hoàn thành xong kì thi tốt nghiệp nên có thể tự cho bản thân được nghỉ ngơi.
            Thứ năm, nhất định phải là thứ năm, tôi và Duy mới có thể đến được nơi mà anh đã nói. Lúc đầu, tôi còn khá tò mò, nhưng khi đến Sunset thì sự tò mò của tôi lại không được lắp đầy. Sunset , đơn giản chỉ là một quán coffe mang hơi hướng cổ điển. Từ cách sắp xếp, trang trí màu sắc đều là một gam màu nóng đúng như tên gọi của quán. Không gian không được rộng lắm, nhưng cũng chính điều này tạo nên một cảm giác ấm áp dịu dàng. Có thể nói nơi này quả là thích hợp với những ngày mưa.
            “Nhà văn tương lai, có thể cho nhận xét không? Về nơi này.”
            “Ấm áp và cổ điển”
            Tôi ngồi xuống chiếc gối nệm, mỉm cười nhìn xung quanh
            “Chưa đủ. Cái em thấy sẽ còn nhiều hơn thế.”
            “Vậy nói cho em biết. Tại sao nhất định phải đưa em đến đây vào ngày thứ năm của tuần?”
            “Chờ một lát đã.”
            Từ trong ba lô, Duy lấy ra một sắp ảnh để lên bàn. Hình như là ảnh được chụp vào hôm chúng tôi đến công viên. Anh lấy ra một tấm trong số ấy, đưa ra trước mặt tôi. Lúc này, tôi thật sự ngạc nhiên, tấm ảnh lần trước Duy cố tình chụp tôi khi quay đầu lại nhìn anh. Có nét gì đó lạ, khiến tôi không khỏi chăm chú nhìn. Không phải xinh đẹp gì, nhưng lại ẩn chứa điều gì rất thu hút. Đến tôi cũng không hiểu được tại sao mình lại có thể làm được như vậy.
            “ Gọi là Cô gái đến từ hôm qua, được không?”
            Tôi nhìn Duy ngạc nhiên.
            “ Cô gái đến từ hôm qua?”
            “Ừ.”
            Đang nói đến đấy, thì hương vị của coffe đã xông đến mũi. Có lẽ đó là loại Capuchino. Cuối xuống thì tách coffe đã được đặt trên bàn từ lúc nào. Có những hai tách, nhưng coffe không phải là loại trước giờ tôi hay uống. Lại một lần nữa, tôi nhìn Duy bằng ánh mắt lạ lẫm, không biết ông này đang tính toán gì đây???
            “ Coffe là đúng rồi. Bên ngoài thì mưa, không khí bên trong thì nhẹ nhàng, lại thêm một bài hát hay thì chỉ có uống coffe mới có thể cảm nhận hết cái thú vị của nó chứ.”
            “ Anh muốn tập cho em là người lớn hả?” – Tôi bật cười.
            “ Em có còn nhỏ nữa đâu mà phải tập. Nhiều khi như vậy lại là một ưu thế. Không phải em già hơn người ta, mà chỉ học cách cảm nhận sâu sắc hơn. Em chuyên văn mà, lời quá còn gì.”
            Duy nói rồi lại tiếp tục nhấp một ngụm coffe, tôi cũng làm theo như thế. Một cách thật chậm rãi như để thời gian được lắng đọng. Ca khúc vang lên bên tai, với những ca từ vừa nghe qua đã khiến tôi phải suy nghĩ… “ Cô gái đến từ hôm qua”…thì ra đó là tên một bài hát…và tôi vẫn đang lắng nghe. Duy nói , chỉ có thứ năm hàng tuần Sunset mới phát bài hát này và chỉ đúng duy nhất một lần.

            CÂU CHUYỆN CỦA TÔI
            Sunset khá là yên tĩnh, mặc dù quán không vắng khách nhưng có vẻ những vị khách đến đây đều lớn hơn lứa tuổi của tôi. Họ cũng giống như Duy yên lặng và lắng nghe. Khi bản nhạc kết thúc, Duy nở nụ cười nhìn tôi:
            “Em cũng giống như bài hát này, giai điệu bình thường, nhưng ca từ lại rất đặc biệt. Nên đừng nghĩ mình tẻ nhạt nữa, biết chưa?”
            Bàn tay Duy gõ nhẹ lên đầu, với tôi như một lời nhắc nhở. Tôi mỉm cười đáp lại. Nhưng vẫn còn một thắc mắc, tôi hỏi:
            “Sao chỉ phát bài ấy vào mỗi thứ năm nhỉ?”
            “ Là vì thứ năm hàng tuần, cậu cháu trai của bà chủ ở đây lại đến. Vì cậu ta thích bài hát này nên mỗi khi đến là mở. Nghe xong rồi lại đi.”
            “ Anh rành quá hen!”
            “ Trời, giao tiếp là tài của ta mà. Nếu không sao quen biết được Hạ Vy. Anh mà không đến bắt chuyện, thì còn lâu em mới chịu mở miệng nhá. Thật không hiểu tại sao em lại tự ti đến thế?”
            “Ừ, đừng nói như kiểu anh hiểu em lắm vậy.”
            “Chứ sao!”
            Tôi lại bật cười nhìn Duy. Lúc này, tôi càm thấy tâm trạng mình đặc biệt tốt. Nhưng có một chuyện khiến tôi phải bàng hoàng, nói đúng hơn đây là một sự trùng hợp không thể ngờ được. Những tấm hình của Duy để trên bàn, tôi nhận ra trong số đó một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt ấy không biết đã xa vời trong trí nhớ của tôi bao lâu rồi? Tôi cầm vội lên, đưa cho Duy xem.
            “ Tấm hình này anh chụp khi nào? Ở đâu vậy?”
            “ Sao? Gì mà hấp tấp thế? Người quen à?”
            “ Thì anh cứ trả lời đi đã.”
            “ Vậy là đoán đúng rồi? Ai vậy?”
            “ Ừ. Trả lời em trước đi!”
            Ngập ngừng mãi một hồi, Duy cũng chịu khai ra.
            “ Ngay cái hôm đi cùng em ở công viên đó. Em không nhận ra cái hồ trong ảnh sao?”
            Tôi lặng yên không nói, nhìn tấm hình lại một lần nữa. Cố gắng nhớ thật rõ ràng mọi thứ tại công viên ngày hôm ấy. Phải là đang trêu đùa tôi không? Ngay cả khi đứng cùng một nơi, gần nhau như thế, chỉ cách có vài bước chân. Vậy mà tôi vẫn không nhìn thấy cậu.
            “ Là một kỉ niệm,…phải không?”
            Tiếng nói của Duy làm tôi thức tỉnh. Tự hỏi, tại sao Duy lại nhìn thấu được tôi đến vậy? Kể cả việc che dấu cảm xúc mà tôi cũng không thành công trước mặt anh, tệ thật. Nhưng lúc này, tôi thật không biết phải trả lời anh thế nào.
            “ Người ta gọi nó là kỉ niệm, vì nó chỉ tồn tại trong quá khứ. Thế còn em là quá khứ hay hiện tại.?”
            “ Hình như…không phải là hiện tại.”
            Tôi mỉm môi, hướng ánh mắt về khung cửa sổ, nơi những hạt mưa vẫn còn đang trút xuống. Kỉ niệm đó với tôi như một giấc mơ, chính vì nó đẹp và quá mỏng manh nên tôi có cảm tưởng như thế. Người con trai ấy, người đã xuất hiện trong bức ảnh của Duy, đó là Khôi. Cậu ngồi ở thềm ghế đá xung quanh bờ hồ, tay chóng vào vòng thanh sắt và mắt đang nhìn về nơi màu xanh của mặt nước. Phải nói Duy đã biết chọn góc ảnh thật đẹp. Vẫn là gương mặt suy tư ấy, vẫn là hướng nhìn xa xăm ấy, bất tận.
            Cả ba chúng tôi cùng học chung một trường cấp 2. Cả ba ở đây là bao gồm có tôi, Khôi và Thi. Thi với tôi học chung từ năm lớp 6, chúng tôi có một tình bạn, rất thân, rất thân mà không ai có thể phá hoại. Và tất nhiên đến giờ vẫn thế.( Ôi! tình bạn thật là thiên liêng quá!). Còn Khôi, mãi đến năm lớp 8 thì chúng tôi mới quen biết nhau và cậu ta thì rất ư là quan tâm mọi điều đến nhỏ bạn thân của tôi. Ngẫm nghĩ lại, đời nào tôi dám bặt chuyện với người lạ đâu, nhất là khi không biết họ có nhã ý kết bạn với mình hay không. Mặc dù biết Khôi là bạn đặc biệt của Thi, đáng lẽ tôi phải cởi mở và nói chuyện nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn giữ một thái độ im lặng, e dè. Còn nhớ lần đầu tiên Khôi bắt chuyện với tôi, chúng tôi cùng ngồi dưới sân trường, tôi thì chỉ biết nhìn cậu và Thi nói chuyện đùa giỡn. Lúc đó, bỗng dưng Khôi nhìn sang chỗ tôi vui vẻ cười: “ Bạn này sao im lặng quá vậy?”. Tôi chỉ trả lời câu hỏi bằng một nụ cười đáp lại. Có thể hình dung bản tính của tôi bằng hai chữ chờ đợi. Tôi biết, đó là khuyết điểm của mình. Lúc nào cũng chờ cơ hội tìm đến, lúc nào cũng chờ người khác mở lời trước. Thật tệ là cái bản tính e dè đó, cho đến giờ vẫn không thay đổi. Mỗi ngày sau đó, tôi và Khôi nói chuyện nhiều hơn. Thi và tôi lúc nào cũng đi cùng nhau, nên cả ba trở nên thân thiết. Có lẽ cũng vì thế mà với tôi, Khôi không còn xa lạ như trước. Càng ngày tôi càng nhận ra, sự khác biệt giữa Khôi và những tên con trai cùng lứa. Tuy rằng Khôi vui tính, đôi lúc nghịch ngợm như trẻ con. Nhưng cậu ấy lại rất nghiêm túc trong cách quan tâm đến người khác. Khôi quam tâm đến Thi theo cách nhẹ nhàng của cậu ấy, không phải quát lớn cho mọi người biết rằng đấy là bạn gái của mình. Mà là qua những lời nhắc nhở, những nụ cười động viên và lời xin lỗi dù rằng có những lúc chưa chắc đó là lỗi của cậu. Như thế thôi cũng đủ biết Thi quan trọng với Khôi thế nào. Có đôi lần, tôi bắt gặp Khôi đứng lặng người, đưa ánh mắt hướng về nơi nào đó rất xa xôi. Rồi không biết từ lúc nào tôi suy nghĩ về Khôi rất nhiều, nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Tôi không dám khẳng định là mình thích Khôi, như thế thật là một điều tệ hại. Tôi chỉ cho nó dừng lại ở mức hơn một người bạn bình thường. Nhưng sẽ không bao giờ là thích.
            Cứ nghĩ rằng mọi thứ sẽ vẫn tốt đẹp như thế, nhưng…có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ. Giữa chúng tôi bắt đầu có những rắc rối, mà điều không thể tha thứ chính là Thi đã vì tôi mà mắng Khôi một trận té tát. Vì tôi trong một lúc không suy nghĩ, đã nói ra những lời xúc phạm đến người bạn của mình. Làm cho Thi hiểu lầm Khôi. Nhưng thật ra Khôi không hề nói xấu tôi như những gì tôi đã nghe thấy. Chỉ trong một phút bốc đồng, tôi đã đánh mất tình bạn của Khôi mãi mãi. Tôi biết mình sai, nhưng khi đó tôi còn giận Khôi hơn, vì cậu đã không cho tôi một cơ hội nói ra lời xin lỗi và giải thích. Cậu ấy đã quát vào mặt tôi với sự căm ghét và ánh mắt giận dữ.
            Một khoảng thời gian sau Khôi và Thi chia tay, không một lý do, hoặc có lẽ lý do đó tôi không hề biết. Tôi không thể nào ngờ được, tất cả nằm ngoài sự tưởng tượng. Chuyện Thi và Khôi chia tay chắc chắn không liên quan gì đến tôi, Thi đã một mực khẳng định như thế. Nhưng trong tôi luôn có một cảm giác có lỗi. Thi không lên tiếng, tôi hiểu nó buồn lắm. Nhưng nó vẫn im lặng, lúc nào cũng mở miệng ra là nói với tôi mọi thứ đếu ổn. Thực ra không hể ổn như nó đã nói, tôi biết nó đã khóc. Nó cũng như tôi, không thể nào ngờ được mọi chuyện lại ra thế này. Không hiểu vì sao Khôi lại thay đổi? Sự thay đổi của cậu ấy lạnh lùng đến nỗi đi lướt qua tôi và Thi mà không tỏ ra ngập ngừng, tưởng chừng như chúng tôi chưa bao giờ quen biết. Mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy cái gì đó như đang nhói lên…và cuối cùng là im lặng. Cứ như vậy, tôi để câu chuyện kết thúc trong sự tiếc nuối. Tiếc cho hai người bạn của tôi…tiếc cho tình bạn giữa tôi và cậu…

            CÔ GÁI ĐẾN TỪ HÔM QUA.
            Sau một tuần nghỉ ngơi, tôi bắt đầu lao vào những ngày ôn thi đại học. Không còn sự liên lạc với Duy nữa, từ hôm ở Sunset về anh lại biệt tăm đâu mất. Chiều nay, tôi ngồi trong phòng với mớ bài tập toán, anh. Bên ngoài trời lại mưa, những hạt mưa trút xuống dai dẳng làm tâm trạng tôi cũng đi xuống nặng nề. Giải xong một nữa bài tập, tôi gác lại sang một bên, ngồi ngẩn ngơ. Email vừa báo có một thư mới, là của Thi. Nó đã đi du học gần một năm nay rồi. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua mail thường xuyên, nhưng dạo này bận ôn luyện quá nên tôi chẳng còn đầu óc đâu mà viết thư cho nó nữa. Cả bức thư, nó kể về việc học và sự mới mẽ của cuộc sống mới. Đôi lúc nó lại thấy nhớ nhà, nhớ tôi, và nhớ trường học. Cuối thư, vẫn là không quên nhắc nhở tôi phải luôn vui vẻ, phải cố gắng thay đổi nhiều hơn. Không được tự ti và để bản thân mờ nhạt nữa.
            Nghĩ đến Thi, tôi lại muốn đến một nơi. Có lẽ ở đó tôi sẽ tìm được sự bình yên trong chính tâm hồn tôi. Ngoài trời, mưa vẫn còn rơi những hạt lất phất. Tôi đứng nép bên mái ngói ở công viên nhìn ra mặt hồ. Không khí thật dịu mát, tất cả như được gột rửa hoàn toàn mới.
            “ Bình yên nhỉ?”
            “ Duy…anh làm gì ở đây vậy?”
            “ Thế còn em? Có phải…cũng như anh, đang đi dạo?”

            “...”
            “ Đi một vòng quanh hồ ha!”
            Duy đề nghị. Ừ thì đi, dù sao tôi cũng có ý định như thế. Mỗi lần gặp Duy, là một điều kì lạ mang đến, cách cư xử và nói chuyện của anh khiến tôi luôn mơ hồ. Chúng tôi bước chậm rãi theo lối mòn xung quanh hồ nước, Duy im lặng, tôi cũng không nói gì, nhưng một lúc sau anh lên tiếng trước:
            “ Em không được làm con đường. Nhớ câu nói này không?”
            “ Anh còn chưa trả lời em là tại sao lại nói như thế .”
            Tôi nhìn Duy khó hiểu.
            “ Con đường thì chỉ biết chờ đợi. Chờ gió đi qua, chờ lá trên cây rụng, và chờ mưa trên trời rơi xuống.”
            “ Em có tệ đến nỗi để anh phải dùng văn chương như thế không?” – Tôi thất vọng.
            “ Tuỳ em hiểu thôi. Nhưng dù sao anh vẫn thấy trong những người anh đã gặp, em lại là một cô gái đặc biệt.”
            Duy dừng lại, quay sang nhìn tôi mỉm cười.
            “ Em là điển hình của một câu nói, “ Trong những điều nhàm chán nhất chắc chắn sẽ có một điều kỳ diệu xảy ra.”
            Tôi ngạc nhiên trước thái độ và lời nói của Duy. Đúng là hôm nay anh ăn nói kì lạ thật.
            “ Câu này của Mr. Duy à?” - Tôi bật cười.
            “ Thì đã sao. Tặng em này, nhớ anh thì lấy ra mà ngắm.” – Duy nói một cách tự mãng rồi đưa ra trước mặt tôi một bức ảnh.
            “ Hình của em mà.”
            “ Nhưng mà anh chụp.” – Duy gõ nhẹ lên đầu tôi.- “ Miễn phí mà còn nói này nói nọ.”
            Bật nhiên tôi nhìn lại mặt sau thì lại phát hiện có chữ được ghi ở đấy. Đó là lời của một bài hát được ghi dan dở:
            Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
            Vào một ngày mai như hai người bạn
            Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau
            Cùng năm tháng còn ấu thơ
            Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
            Của ngày hôm qua xa xôi tìm về
            Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
            Như chính em, cô gái đến từ hôm qua...

            “Sao lại có chữ thế? Anh ghi à?”
            Tôi nhìn Duy. Nhưng Duy cũng lắc đầu tỏ ra bất ngờ. Nếu không phải là Duy thì ai chứ?
            “ Có lẽ là cậu ta chăng?” – Duy ngập ngừng trả lời.
            “ Ai vậy?”
            “ Người đã xuất hiện trong bức ảnh của anh, cứ vào ngày thứ năm là cậu ấy lại mở bài hát đó. Cậu ta bảo em rất giống một người bạn đã lâu không gặp... Dường như trái đất này nhỏ hơn chúng ta tưởng, phải không?”
            " Có lẽ em cũng đang nghĩ giống anh..."
            Tôi khẽ mỉm cười, giống như thèm một nụ cười mừng rỡ. Ngồi xuống ghế đá, tôi mở to mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, sau cơn mưa mọi thứ trở nên tươi mới. Là Khôi, thật là Khôi sao? Thật không thể tin được, cậu ấy vẫn còn là bạn của tôi và Thi phải không? Tôi nhìn lại từng chữ, từng nét chữ Khôi ghi vào bức ảnh. Không biết ý nghĩ của Khôi khi ghi những dòng này có giống như tôi đang nghĩ không? Một ngày nào đó…một ngày mà khi tất cả chúng tôi thật sự đủ can đảm để cùng nhau ngồi xuống và nhìn lại. Và khi đó chúng tôi đều có thể nhẹ nhõm mỉm cười với những hình ảnh của ngày hôm qua. Ngày hôm qua của chúng tôi, những cô bé cậu bé ngây ngô, thơ dại. Cả tôi, cả Thi và…Khôi nữa…
            Hai tháng sau, tôi nhận được tin đỗ đại học, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau những năm tháng áo trắng. Ngày chúc mừng tôi cũng là ngày Duy tuyên bố, anh sẽ đi. Không như những lần trước anh mất tích đột ngột, lần này là một lời nói thông báo hẳn hoi . Duy sẽ đi làm về nhiếp ảnh ở một nào đó không thuộc Việt Nam . Thì ra lần trước Duy tặng bức ảnh cho tôi là có lý do.
            “ Yên tâm nhé! Sẽ về sớm thôi.” Duy nói với giọng trẻ con, lần đầu tiên tôi nghe anh nói kiểu như thế. Chúng tôi ngồi ở Sunset, tôi nói cho Duy nghe về những điều mình muốn làm, những ước mơ của tôi. Và hứa chắc rằng ngày anh quay lại bảo đảm sẽ có những thay đổi bất ngờ về tôi. Nhưng lời tôi muốn nói với Duy nhất chính là lời “cám ơn”. Trong cuộc sống này có những cuộc gặp gỡ đơn giản chỉ là đi ngang qua nhau, nhưng có những cuộc gặp gỡ biết đâu sẽ mang đến cho ta điều kì diệu. Cơn gió của Duy đã cho tôi hiểu rằng cuộc sống này sẽ thật chẳng ý nghĩa nếu bản thân cứ luôn nghĩ mình tẻ nhạt. Và cho đến lúc này, tôi đã thật sự tin một điều rằng không có gì là không thể xảy ra.
            Trên đường trở về, bước dọc theo con đường nhộn nhịp và đông đúc của Sài Gòn, không biết từ lúc nào tôi đã hát những ca từ của bài hát đó:
            Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
            Trong khoảnh khắc của chúng ta
            Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
            Cuộc đời này dẫu ngắn nỗi nhớ quá dài
            Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
            Như ngày hôm qua...


            Violet

            #6
              Ct.Ly 28.10.2010 02:34:49 (permalink)
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9