Chương 5: Trùng Thiên Sát Ý Chẳng mấy chốc đã hơn một tháng.
Bên ngoài kinh thành Minh Vương triều, sớm trước khi Ngôn Tự chân nhân đến Minh Vương triều đã bắt đầu chặt cây đào đất, không những điều động toàn bộ bốn mươi vạn hộ vệ quân của kinh thành còn huy động một số lớn dân chúng giúp đỡ, trong vòng một tháng ngắn ngủi nhanh chóng kiến tạo nên một khu nhà ở.
Các căn nhà này đại đa số là làm bằng gỗ, bằng trúc hoặc là bằng đá, quang cảnh chung quanh thanh u, có suối có cầu, đến cả Ngôn Tự chân nhân khi nhìn thấy cũng tỏ ra hài lòng.
Buổi tối.
Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân cùng bọn Đông Phương Dụ năm đệ tử Triều Dương tông, còn có hoàng đế Chu Nham Minh vương triều và mấy chục thủ hạ yên lặng chờ đợi ở ngoài thành, họ đều biết đêm nay hai nghìn tu tiên giả của Triều Dương tông cùng với các tông phái chung quanh đến đây.
Vốn dĩ chiếu tốc độ ban ngày có thể đến, chẳng qua Ngôn Tự chân nhân nghĩ đến vào ban ngày có khả năng bị dân chúng phổ thông nhìn thấy, vì thế mới bảo bọn người này nán lại ở bờ biển đợi đến đêm khuya mới tiến vào.
"Hai ngàn thượng tiên, hoàng thượng, có đúng là nhiều thượng tiên như thế không?" Một nữ tử thanh tú đứng bên cạnh Chu Nham hỏi nhỏ, nữ tử này chính là một phi tử Chu Nham sủng ái nhất, chuyện này tuy cơ mật nhưng Chu Nham vẫn nói cho phi tử này biết hơn nữa còn dẫn nàng tới đây.
Chu Nham hắng giọng nói nhỏ: "Ta cũng chỉ nghe nói thôi, đừng nói chuyện nữa, yên lặng đợi đi, đến lúc đó sẽ biết."
Chu Nham và đoàn người dưới trướng ai nấy đều thắc thỏm trong lòng.
Thượng tiên, địa vị chí cao trong lòng mỗi phàm nhân tại Tiềm Long đại lục, nếu nói hoàng đế là đỉnh cao của quyền lực, vậy thượng tiên chính là đỉnh cao của thực lực. Điều đó không thể bàn cãi, nhưng tối nay lại có hai ngàn thượng tiên tới đây.
Hai ngàn người a!
"Đến rồi."
Ngôn Tự chân nhân bình thản nói, trên mặt cũng nở nụ cười.
Ba người Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân là người có địa vị như thế nào, tại Đằng Long đại lục tùy tiện điều động hơn vạn tu chân giả cũng là chuyện thường tình, hai ngàn tu chân giả tự nhiên không làm bọn họ kinh ngạc.
Phút chốc, thấp thoáng trên bầu trời đêm đen kịt xuất hiện vô số nhân ảnh, sau đó từ thiên không hạ xuống cực nhanh, chỉ một sát na hai ngàn tu chân giả đã đặt chân lên mặt đất, người dẫn đầu nhìn qua liền trực tiếp cúi người nói: "Triều Dương tông Đông Phương Niệm ra mắt chân nhân."
Sau đó trong hai ngàn tu chân giả chỉ có mấy vị thủ lĩnh tông phái khom người hành lễ, còn các tu chân giả khác đều trực tiếp quỳ xuống, đồng thanh nói: "Ra mắt chân nhân!"
Thanh âm vang rền, bất quá hôm nay đã có lệnh giới nghiêm ban đêm, không có bất kì dân chúng nào dám ra nhìn.
"Đông Phương tông chủ, chư vị tông chủ, tạm thời nghỉ ngơi một, hai ngày, việc truy tìm Hắc sắc ngọc hạp qua vài ngày nữa hãy nói. Các ngươi không cần lo lắng, các tông phái trong phạm vi ngàn vạn dặm đã phái nhân mã tới đây, chỉ có lộ trình hơi xa nên vài ngày nữa mới tới." Ngôn Tự chân nhân bình thản cười nói.
Đông Phương Niệm nói: "Chân nhân có lệnh chúng tôi tự nhiên phải tuân theo. Chân nhân, tiểu nhi thời gian qua có làm phiền chân nhân không."
Ngôn Tự chân nhân vuốt râu cười: "Đông Phương tông chủ quả biết dạy con, Đông Phương tiểu tử xác thật rất lễ phép."
Lúc này tim của hoàng đế Minh Vương triều Chu Nham cùng ái phi và chúng thuộc hạ đang đập thình thịch. Nghe nói có hai nghìn thượng tiên là một chuyện, còn tận mắt nhìn thấy hai nghìn thượng tiên từ không trung bay xuống lại là một chuyện khác.
Ngự kiếm phi hành.
Trong mắt phàm nhân, chỉ cần phi hành được trong không trung chính là tiêu chí của thượng tiên. Bình thường nhìn thấy một thượng tiên bay ngang chân trời đã kinh hãi không thôi. Hôm nay thượng tiên đầy trời bay xuống, đám người này đều kinh hãi ngẩn người ra.
Chu Nham dầu gì cũng là hoàng đế, sức chịu đựng tương đối mạnh, bước lên một bước cung kính nói: "Đông Phương tông chủ. Khu nhà ở đã sớm được chuẩn bị xong, chuyên dành để cho các vị cư ngụ."
Đông Phương Niệm nhìn khu nhà cách đó không xa hài lòng gật đầu.
... ...
Mấy tháng qua Tần Vũ rất vui vẻ, không có gì làm thì nói chuyện huyên thuyên với huynh đệ của mình, hoặc để Lập nhi 'người có kì nghệ cường đại' đày đọa đại ca và nhị ca mình. Kì nghệ đáng sợ của Lập nhi lập tức lan xa ngàn dặm, kể cả kì thánh tại kinh thành cũng không thể không nhận thua.
Tần Vũ cũng quan tâm Tiểu Lộ và Thiết Sơn ngày nay ra sao.
Sau đó biết được mấy năm trước Tiểu Lộ được gả cho một tài tử tên là Đường Nguyên, tự là Biểu Lan. Người này là tài tử trứ danh của Tần vương triều, thư pháp cực kì lợi hại có thể gọi là 'nhất tự thiên kim'. Tình cảm vợ chồng thắm thiết keo sơn. Thiết Sơn là thống lĩnh quân đội của 'Tô Nham thành' nơi Đường Nguyên đang sống, chưởng quản quân đội của cả thành.
Tần Vũ biết Tiểu Lộ sống mĩ mãn như thế cũng không gấp đi thăm cô, hắn muốn chờ để gặp mặt phụ vương rồi mới đi thăm Tiểu Lộ và Thiết Sơn, dầu sao đó là hảo hữu thuở thiếu thời của mình.
... ...
'Vũ Vương phủ' tại kinh thành Tần vương triều.
Lúc này Tần Vũ đang dựa vào lan can đình, còn Lập nhi yên lặng đánh cờ vây cùng một bạch phát lão ông. Đánh đã lâu lắm rồi, đến tận lúc trời tối.
"Hê, Tô lão, ông vẫn còn đánh cờ với Lập nhi nhà ta ư, ài, đấy không phải tìm thua sao?" Tần Vũ cười nói.
Lúc này Lập Nhi không còn phản ứng nữa, có lẽ là Tần Vũ trở về nhà xưa tâm tình rất tốt, ăn nói càng không cố kỵ, thường trêu chọc Lập nhi, ban đầu Lập nhi còn phẫn nộ 'trừng phạt' Tần Vũ—nhéo lỗ tai. Hiện tại Lập nhi lại chỉ trừng mắt nhìn Tần Vũ một cái mà thôi.
Tô lão không phải là người thường, là người được xưng đệ nhất cao thủ cờ vây của Tần vương triều.
Sau khi kì thánh của kinh thành thua Lập nhi tơi tả, lão tiên sinh này vốn sống ở Thượng Tước quận liền đặc biệt đến kinh thành tìm Lập nhi so tài. Nói thật, kì nghệ của Tô lão đích xác cao siêu đáng sợ.
Bất quá, cao siêu đáng sợ cũng chỉ trong mắt Tần Vũ thôi.
Trong mắt Tần Vũ, bình phẩm đối với kì nghệ của Lập nhi là 'con người không thể đánh được như vậy.'
Trên mặt Tô lão đột nhiên có chút hỉ sắc, nhìn Tần Vũ một cái, cười nói: "Lập nhi cô nương kì nghệ cao siêu, bất quá -- Vũ vương gia, lão hủ đã chơi cờ cả một đời, có câu gừng càng già càng cay a."
Lập Nhi vẫn bình thản mỉm cười tiếp tục đánh cờ.
Đánh được một lúc, đợi đến khi Lập nhi đặt xuống một con cờ, Tô lão biến sắc.
Tô lão nhìn một lúc, lắc đầu nói: "Lập nhi cô nương, cô, cô. Cô lại nhắm chuẩn cả con rồng lớn của ta, chả trách vừa rồi không hạ độc thủ, nguyên lai là như thế, lấy phòng thủ dụ địch, suy nghĩ quả thật rất tài tình, lão hủ nhận thua."
Tô lão thua tâm phục khẩu phục.
Lọt vào bẫy của người ta, trong lòng còn thấy cao hứng tự đắc. Với sức cờ của Tô lão lại không phát hiện bẫy của Lập nhi, đợi đến khi phát hiện thì đã trễ.
"Mỗi ngày đánh cờ với Lập nhi cô nương, lão hủ đều học thêm được một ít a." Tô lão cũng là một người tuyệt vời, thua không tức giận ngược lại rất cao hứng.
Tần Vũ cười nói: "Tô lão, sao ông mỗi ngày cứ thay y phục, ta biết … những người đánh cờ chuyên nghiệp các ông có chút tin vào vận may, nhưng mỗi ngày ông đều thay y phục không phải vẫn thua sao, ta thấy vầy, ngày mai không cần thay nữa đâu."
Tô lão cố chấp nói: "Ngày mai vẫn phải thay."
Tần Vũ không biết nói gì.
Cao thủ cờ vây có không ít người cho rằng một số y phục là trang phục may mắn của mình, sau khi mặc vào xác suất thắng lợi đề cao rất nhiều, không biết sao Tô lão thay hết bộ này đến bộ khác kết quả vẫn thua, trước giờ chưa thắng được một ván.
"Ài, hình như … không còn y phục để thay nữa." Tô lão đột nhiên nhíu mày nói. "Thôi vậy, tiết kiệm chút tiền, không thay nữa."
Đến đây đánh cờ nhiều ngày rồi, cho dù gia thế Tô lão rất khá, y phục rất nhiều cũng đã xoay lại một vòng.
"Lập nhi tiểu cô nương, lão hủ đi trước nhé, ngày mai lại tới đánh với cô một ván." Tô lão cười, Lập nhi cũng cười bảo: "Tô lão kì nghệ cao siêu, trung cuộc và tàn cuộc đều cực kỳ lợi hại, chỉ có bố cục khai cuộc có chút khiếm khuyết mà thôi"
Tô lão chép miệng hai ba cái nói: "Lập nhi tiểu cô nương, không phải là lão hủ khai cuộc có hơi khiếm khuyết, do cô quá mạnh, cô thiết lập bố cục hết sức tài tình, một chiêu thiên mã hành không, đợi đến vài chục nước, thậm chí cả trăm nước sau mới nhìn ra sự ảo diệu, lão hủ thua tâm phục khẩu phục a."
Tô lão bỏ đi, trong đình chỉ còn Tần Vũ và Lập nhi cô nương.
"Lập Nhi, phụ vương và Phong bá bá cứ luôn bế quan, tuy theo lý còn một hai tháng nữa thì có thể xuất quan, nhưng việc bế quan rất khó nói, ta chuẩn bị đi thăm lão sư Triệu Vân Hưng tướng quân trước đã, dù sao tốc độ của ta cũng nhanh."
Tần Vũ lúc này đột nhiên muốn gặp mặt Triệu Vân Hưng lão sư đầu tiên của mình.
Lập Nhi gật đầu nói: "Được rồi, huynh muốn đi thì đi đi. Người khác có hỏi ta sẽ nói giúp huynh, nếu phụ vương huynh xuất quan ta sẽ trực tiếp thông qua truyền tấn lệnh báo cho huynh biết là được."
"Được, vậy làm phiền Lập nhi cô nương khả ái nhé."
Tần Vũ cười nói, nói xong liền trực tiếp hóa thành lưu tinh phá không đi mất.
... ...
Năm xưa lúc Tần Vũ còn là 'sát thủ Lưu Tinh' có tìm qua nhà của Triệu Vân Hưng, thân là một đại tướng quân, chỗ ở tự nhiên rất dễ tìm được.
Ngự không phi hành, Tần Vũ tịnh không quá gấp gáp.
Nghĩ đến sắp gặp được lão sư của mình, Tần Vũ không khỏi nhớ lại từng cảnh tượng năm xưa, bất luận là lần đầu tiên chọn trúng Triệu Vân Hưng làm lão sư, hay là sự huấn luyện nghiêm khắc của Triệu Vân Hưng sau đó, Tần Vũ đều ghi sâu trong đầu.
"Hử?"
Tần Vũ nhíu mày, sau đó lấy ra một khối truyền tấn lệnh, chính là tin tức của thủ lĩnh bát đại hộ pháp Nghiêm Nhị truyền tới, một vạn hộ vệ của Tinh thần các dưới sự chỉ huy của tứ đại hộ pháp đã tới Tiềm Long đại lục.
"Rất tốt, tiếp tục phi hành về hướng Bắc, có thể nhìn thấy một khu rừng nguyên sinh rất lớn, các ngươi tạm thời trú ở đó, đợi khi ta an bài xong nơi ở cho các ngươi rồi bay tới Tần vương triều!" Tần Vũ trực tiếp hạ mệnh lệnh cho thủ hạ của mình.
Khu rừng nguyên sinh đó chính là khu rừng Tần Vũ đã chế tạo con thuyền gỗ đơn giản lúc rời khỏi Tiềm Long đại lục năm xưa.
Chỉ phút chốc, Tần Vũ đã tới tướng quân phủ, linh thức quét qua, Tần Vũ bất giác nhíu mày, hắn tịnh không phát hiện lão sư Triệu Vân Hưng chỉ phát hiện con trai của Triệu Vân Hưng là Triệu Ngôn Vân.
***
Triệu Ngôn Vân vốn đã được tấn phong làm đại tướng, có thể thay thế phụ thân thống lĩnh đại quân nhưng hiện tại lại bị hoàng đế hạ lệnh ở nhà bình tĩnh suy ngẫm. Triệu Ngôn Vân không hề phản kháng mà ở nhà cùng với thê tử và hài nhi, đồng thời chăm chỉ đọc một số binh thư.
Triệu Ngôn Vân đang yên tĩnh suy nghĩ trong đình đột nhiên nghe thấy một thanh âm thân thiết –
"Ngôn Vân đại ca."
Triệu Ngôn Vân quay đầu lại nhìn bất giác giật mình: "Tam điện hạ!"
Năm xưa, sau khi Tần Vũ sát tử Hạng Ương, các lộ đại quân tề tụ tại kinh thành, sau đó Triệu Vân Hưng dẫn theo nhi tử cũng tới gặp mặt Tần Vũ, trong mấy tháng đó Tần Vũ đã quen biết Triệu Ngôn Vân, hơn nữa cảm tình rất tốt.
"Tam điện hạ, ngài quay về rồi, tốt quá rồi, ngài về lúc nào vậy?" Triệu Ngôn Vân hưng phấn nói.
Tần Vũ cười bảo: "Cũng được một thời gian rồi, đúng rồi, lão sư đâu? Ông sao lại không ở trong tướng quân phủ?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Triệu Ngôn Vân vừa rồi còn hưng phấn lúc này chợt ngẩn người, sau đó than: "Tam điện hạ, phụ thân ông ấy … ông ấy đã chết rồi, là hi sinh trên chiến trường!"
Chết?
Lão sư của mình đã chết?
Chớp mắt sắc mặt Tần Vũ trở nên trắng bệch, đầu giống như bị sét đánh, chỉ cảm thấy một trận lùng bùng, hít sâu vài hơi, thanh lưu trong Lưu tinh lệ chảy qua não mới giúp Tần Vũ bình tĩnh trở lại.
"Ngôn Vân đại ca, huynh nói lão sư đã chết, chết trên chiến trường? Làm sao có chuyện đó được, năm xưa lão sư đã đạt đến đỉnh cao ngoại công, trên chiến trường sao có khả năng bị giết? Tuyệt đối không có khả năng!" Tần Vũ khó tin nói, hắn không thể nào tin kết quả này.
Trong mắt Triệu Ngôn Vân bốc lửa: "Đương nhiên không phải do tiểu binh phổ thông giết, là thượng tiên, là thượng tiên của Minh Vương triều, nếu không phải thượng tiên thì 'Gia Lăng quan' của Minh Vương triều đã sớm bị phụ thân ta công phá rồi, nhưng bọn chúng quá đê tiện, lại nhờ thượng tiên giết chết phụ thân ta."
"Thượng tiên? Thượng tiên của Minh Vương triều, ta biết rồi."
Trong mắt Tần Vũ lóe lên một tia sát ý đáng sợ.
"Vù!"
Chỉ thấy quang mang lóe lên. Tần Vũ liền hoàn toàn biến mất không thấy đâu, Triệu Ngôn Vân nhìn thấy cảnh này bất giác ngây người, nhưng sát na liền kinh ngạc, y biết Tần Vũ muốn làm gì.
... ...
"Nghiêm Nhị, trước tiên hãy mang theo một vạn đại quân tới kinh thành Tần vương triều, đây là địa đồ."
Mắt Tần Vũ lạnh như tiền, trong sát na linh thức ghi ra tin tức sơ lược truyền đi.
Hiện tại không phải đi Minh Vương triều mà là về hoàng cung, hắn cảm thấy có chút không bình thường. Lão sư của hắn bị thượng tiên của Minh Vương triều giết, vì sao đại ca và nhị ca hắn đều không nói cho hắn biết. Với tính cách của người Tần gia, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Chiến tranh có dính dáng đến thượng tiên, tuyệt đối có quan hệ với phụ vương hắn, còn phụ vương hắn hiện tại lại bế quan? Lẽ nào trùng hợp đến thế ư?
... ...
Đêm, bên ngoài thành của hoàng cung.
Bốn người Tần Phong, Tần Chính và Tần Đức, Phong Ngọc Tử vốn bế quan đều yên tĩnh đứng đó, linh thức của bọn họ hoàn toàn phát tán chờ đợi Tần Vũ, từ khi họ thông qua Lập nhi biết được Tần Vũ đến nhà 'Triệu Vân Hưng tướng quân', bọn họ liền biết là không thể che giấu, hiện tại mọi người đều có mặt chính vì phải ngăn cản Tần Vũ.
"Vù!"
Lưu quang từ chân trời bắn tới rất nhanh.
"Vũ nhi." mấy người Tần Đức đã phát hiện khí tức của Tần Vũ lập tức linh thức truyền âm nói, chỉ trong sát na Tần Vũ đã hạ xuống.
"Phụ vương, Phong bá bá." Tần Vũ nhìn thấy phụ vương hắn xuất hiện đã đoán ra được một ít. Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hắn vừa mới tới tướng quân phủ, phụ vương liền xuất hiện, xem ra hắn đã đoán đúng.
Tần Vũ vừa muốn lên tiếng hỏi đột nhiên sắc mặt đại biến.
Phụ vương hắn, còn có Phong bá bá, không ngờ, không ngờ đều bị chặt mất một tay!!!
"Ai làm, phụ vương, rốt cuộc ai làm, có phải là thượng tiên của Minh Vương triều, bọn chúng giết chết lão sư Triệu Vân Hưng còn chặt đứt cánh tay của hai người? Bọn chúng không phải chỉ có hai tên thượng tiên, hai người không phải có trung phẩm linh khí sao? Tại sao lại bị bọn chúng làm cho thế này? Rốt cuộc chuyện này là sao? "
Tần Vũ không ngừng hỏi, lúc này cả người hắn như muốn phát cuồng.
Tần Đức mỉm cười nhìn Tần Vũ: "Vũ nhi, bình tĩnh chút. Bất quá chỉ bị chặt tay, cũng chưa mất đi tính mệnh, phụ vương biết tính cách của con, ta cũng không giấu con nữa. Đúng, thượng tiên của Minh Vương triều vốn có hai, nhưng hiện tại đã là năm, trong đó một người còn là thiếu tông chủ của Triều Dương tông."
Phong Ngọc Tử nói: "Tiểu Vũ, Triều Dương tông là đệ nhất tông phái tu tiên giả trong phạm vi gần trăm vạn dặm, đệ tử hơn mấy ngàn. Thanh Kiếm môn của ta căn bản không thể sánh với người ta, hơn nữa tên thiếu tông chủ đó còn là cao thủ Nguyên Anh tiền kì. Tên thiếu tông chủ đó chỉ chặt một tay của bọn ta, vì … nguyên do xem thường."
Nộ khí trong người Tần Vũ không ngừng bốc cao.
Xem thường?
Chặt một tay của phụ vương hắn và Phong bá bá chỉ vì nguyên do xem thường, đích xác trong mắt của một thiếu tông chủ Triều Dương tông, hai Kim Đan Kì tu chân giả của Tiềm Long đại lục quả chẳng là gì, giết đi cũng ngại bẩn tay.
"Quá ngông cuồng." Trong mắt Tần Vũ tràn ngập sát ý, trong đầu hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Tên thiếu tông chủ cuồng ngạo đó trực tiếp chặt đi một tay của phụ vương hắn cùng với Phong bá bá, máu tươi phun xối xả ... ...
Tần Đức nhìn Tần Vũ, nghiêm túc nói: "Vũ nhi, nhớ lấy, chưa có đủ thực lực cần phải nhẫn nhịn, phụ vương cụt tay cũng không quan trọng, con tuyệt đối không được lỗ mãng. Chỉ có đủ thực lực con mới có thể báo cừu. Nếu không … con chết rồi, cánh tay bị chặt của ta cũng chẳng là gì, con hiểu không?"
Nắm tay Tần Vũ bóp chặt đến trắng bệch.
Tần Đức biết tính cách con trai của mình.
Ông tin rằng, con trai của mình một khi biết được khoảng cách không thể so sánh giữa bản thân và Triều Dương tông, khẳng định không mạo hiểm đi chết. Chí thiểu phải nắm chắc một nửa, con trai của ông mới liều mạng đi báo cừu.
"Tiểu Vũ, không nên manh động." Tần Phong và Tần Chính cũng đều nhìn vào Tần Vũ.
Hi vọng duy nhất của Tần gia đặt trên người Tần Vũ.
"Triều Dương tông! Thượng tiên Minh Vương triều! Chết! ! ! "
Thanh âm trầm trầm của Tần Vũ vang lên, giống như từ địa ngục truyền tới, "Phụ vương, các người đợi ở đây. Con sẽ quay lại nhanh thôi." Nói xong Tần Vũ đột ngột chuyển thân.
"Tiểu Vũ, đừng." Nhìn thấy Tần Vũ như thế, Tần Đức vội nói, ông sao cũng không ngờ Tần Vũ lại lỗ mãng như thế.
Đột nhiên.
Giống như tên bắn tới ngập trời trên chiến trường, thanh âm tên bắn làm cho bốn người Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Tần Chính, Tần Phong biến sắc.
"Là thanh âm ngự kiếm phi hành cực nhanh, người, nhiều quá!" Sắc mặt Phong Ngọc Tử cuồng biến.
Ngự kiếm phi hành, đó là tu chân giả, thanh âm ngự kiếm như tên bay đầy trời có thể tưởng tượng nhiều đến mức đáng sợ, nhưng căn bản không để mấy người Tần Đức nghĩ nhiều, vô số nhân ảnh giống như tên bắn ngợp trời đã hạ xuống.
Một đoàn người đông đúc trực tiếp hạ xuống bên ngoài thành.
Thanh âm vang lên chỉnh tề, đám đông tu chân giả đều quỳ xuống, bốn người dẫn đầu thì cúi người hết sức cung kính.
"Bái kiến các chủ."
Thanh âm vang dội cả bầu trời!