KHẮC KHOẢI ĐÊM
  
 Đêm trăn trở như lòng ta trăn trở
 Lạnh sương tràn hay lạnh cõi tình đơn?
 Khắc khoải ơi, xin đừng đến dỗi hờn
 Người quay mặt, tâm hồn như đã chết
  
 Đêm thinh lặng với cõi lòng thua thiệt
 Ở dương trần chỗ trọ đã dần thôi
 Sếp hành trang chuẩn bị bước chân rời
 Sao ray rứt với gió ngàn chưa dứt
  
 Ngày tháng tới, ta có gì giành giật
 Một thương yêu đã cất bước xa rồi
 Tình của ta theo gió bạt phương trời
 Và chối bỏ tấm thân ngời dạ xót
  
 Ta không giận, không buồn dù đắng đót
 Cũng chẳng hờn chẳng khóc thế nhân ơi
 Ta lặng thinh dẫu giờ phút lìa đời
 Đang ngắn lại từng ngày đâu thể níu
  
 Hành trang ta đi chỉ mình ta thấu hiểu
 Nặng chân tình, nặng ân oán mùa qua
 Trả chưa xong kiếp nợ lỡ câu hòa
 Nên chẳng trọn một đời hoa héo rũ
  
 Cổng hư không đón chờ ta cư trú
 Không bạn bè, chẳng một mối tình cho
 Bước chân đi, chỉ một mảnh thân cò
 Tâm trí liệt bởi con đò lỡ bến...
  
 Đường tình yêu, đi hoài chưa chạm đến...
  
 lethutrang
  
 
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2013 01:42:37 bởi lethutrang >