KẾT THÚC MỘT CHUYỆN TÌNH!
thubuon84 22.09.2010 16:50:49 (permalink)
Mọi người thường gọi anh là "Củ chuối" tôi cũng không ngoại lệ, chỉ có khác là tôi gọi anh như vậy mong chọc tức anh chứ thâm tâm tôi không nghĩ anh như thế. Tôi và anh sinh ra như để cân bằng giữa cái thuận và cái nghịch, giữa cái văn vẻ và cái cộc lốc bởi vậy nên dù là đồng nghiệp nhưng tôi và anh lúc nào cũng mâu thuẫn chiến tranh.
Hôm đi sinh nhật một chị đồng nghiệp, đang trong lúc bia rượu phê phê, anh chìa bàn tay ra cho tôi xem "tình duyên" theo lời đề nghị của tôi (bịt anh chứ tôi có biết gì ba cái chuyện này đâu). Giả bộ ngạc nhiên tôi hỏi
- Sao anh chết hụt nhiều thế
- Chết hụt... sao biết
- Sao không biết, nó hiện lên trên bàn tay anh nè.
- Ủa thật àh
Nhóc này...biết thật hả!
- Ừ biết chứ sao!
Như chỉ đợi có thế anh kéo tôi ra một chiếc ghế nơi cuối căn phòng, anh thao thao bắt tuyệt kể cho tôi nghe những câu chuyện riêng tư của anh về những lần anh chết hụt. Trong đó có câu chuyện hồi anh đang học cấp hai, anh thích một cô bạn cùng lớp rồi cô ấy chuyển trường, cô ấy không cảm nhận được thứ tình cảm anh dành cho cô ấy. Anh vô vộng rồi thử...xem sao...! Nghe đến đây tôi ngạc nhiên hỏi "Tự tử, đúng là đồ ngốc, củ chuối như anh mà cũng tí chết vì gái á". Anh dí tay đẩy trán tôi ra sau nói"
- Ngốc ạh... anh cũng có thể chết vì em đấy, biết không"
Tai tôi ù lên, mặt nóng bừng ngượng ngùng nhưng không quên chu mỏ lên nói "anh điên..."
Chưa nói rứt câu một nụ hôn ấm áp vụng trộm chớp nhoáng lại được đặt lên mu bàn tay bé nhỏ của tôi. Tiếng nhạc ồn ào nhưng tôi vẫn nghe dõ mồn một lời anh nói
- Thật đó em không tin sao
- "Tin" hâm àh, vớ vẩn.
Không để tôi nói thêm gì anh choàng đôi tay chắc khoẻ vạm vỡ ôm tôi vào lòng, áp đầu vào ngực anh tôi nghe được tiếng đập thình thịch, loạn nhịp của con tim anh. Trong phút giây bỡ ngỡ, ngất ngây của hạnh phúc tôi cảm nhận được mùi mồ hôi của anh, mùi cơ thể anh với hơi thở nồng nàn ấm áp như nói với tôi rằng "Lời anh nói là đúng, rằng anh thương yêu tôi". Dù lòng cũng hơi thích thích cái cảm giác đó nhưng vẫn vờ dùng tay đẩy anh ra, anh như cảm nhận được đó không phải là hành động từ trái tim tôi mà có lẽ vì lý do nào đó...Và anh sẽ không bỏ tay ra khỏi người tôi nếu như không có tiếng gọi của người đồng nghiệp "Thằng Tuấn đâu rồi nhỉ"!
         Đêm đó tôi về lòng lâng lâng trong hạnh phúc, bất trợt chuông điện thoại kêu, tôi với lấy nghe đầu bên kia một giọng đàn ông ấm áp
- Em ngủ chưa
- Chưa! có việc gì vậy anh?
- Ừ không có việc gì
- Không có việc gì em cúp máy nhé
- Đừng...
Nghe anh nói nè nhóc
- Gì cơ? Có chuyện gì àh, nói nhanh lên để em còn đi ngủ
Mệt rồi
- Ừh thôi vậy em ngủ đi
Thế nhé!
Anh cúp máy rồi tôi rơi vào cảm giác hụt hẫng, tôi linh cảm được anh muốn nói với tôi không chỉ có vậy.
      Buổi sáng đến cơ quan tôi bắt gặp anh mắt của anh nhìn tôi, khác lắm không phải ánh mắt khiêu khích của anh thường ngày mà thay vào đó là một đôi mắt nhìn chìu mến. Không phải em lầm tưởng đó chứ? Hay tôi ngộ nhận, mọi thắc mắc nghi ngờ cứ trỗi dậy trong tôi, bao câu hỏi vì sao hiện lên nó làm tôi có những lúc như người mất hồn mà người ngoài nhìn vào không thể hiểu nổi, bản thân tôi cũng không biết điều gì đang sảy ra với tôi.
Mỗi ngày trôi qua tình cảm của hai ta càng thêm thân thiết hơn, tôi giường như muốn đêm qua đi thật nhanh để mau sáng tôi và anh lại gặp nhau. Ôi giờ đây sao tôi cảm thấy đêm dài vô tận giờ mới hiểu phần nào "nhớ nhung quay quắt"!.
Điều gì sẽ sảy ra nếu tôi không tâm sự chuyện của mình với người đồng nghiệp đó nhỉ. Tôi thật dại khờ, thật sai làm phải không anh, chắc vậy. Tôi đem hết chuyện tình cảm của hai đứa ra tâm sự với chị ấy, tôi kể cho chị ấy nghe thật tỉ mỉ những lần ta nói chuyện với nhau, tôi kể cho chị ấy nghe thứ cảm giác tôi cảm nhận được khi ta ở bên nhau. Để rồi chị ấy ganh tị với chúng,(vì chị ấy thường hay làm như vậy với tất cả mấy chi em trong phòng, mọi người vẫn gọi chị ấy là nái già) chị ấy tìm ra hàng ngàn vạn lý do khiến em phải rời xa anh. Chị ấy nói mẹ anh ghê lắm, cả các chị anh nữa...và câu "Thằng ấy chuối thế em tin minh sẽ hạnh phúc khi lấy nó chứ" khiến tôi suy nghĩ mãi, bản thân tôi đâu thấy anh vậy đâu. Tôi sẽ vượt qua tất cả mọi lý do chị ấy đưa ra nếu chị ấy chỉ dừng lại ở đó và không đưa ra bất kỳ lý do nào khác. Nhưng không chị đưa ra một lý do mà tôi thấy phải suy nghĩ nhiều nhất đó là "Mày có lợi dụng nó không? mày yêu nó thực sự chứ hay chỉ vì..., đừng để người ta nói những điều tiếng không hay gì". Tôi thấy lòng mình đau nhói mỗi khi nghĩ đến câu nói ấy. Chẳng là gia đình tôi so với gia đình anh đúng là đôi đũa lệch, bố mẹ em sống ở quê cả đời lam lũ còn bố mẹ anh các chị anh đều là quan chức cả. Ôi một nghịch cảnh trớ trêu, điều đó làm em sống trong sự dày vò đau khổ, làm em xa lánh anh, làm em mất anh, mất anh mãi mãi...mà bản thân anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ tình yêu lại được cân đo đong đếm cẩm thận đến từng góc caạnh như vậy sao.
 
Anh thấy tôi như muốn xa lánh, tránh mặt anh, anh gặng hỏi tôi biết phải trả lời với anh sao đây. Mặc dù lòng rất yêu anh, rất nhiều đêm mất ngủ vì anh, cứ khóc, cứ cười mà không thể kiểm soát được bản thân.
 
Trong khoảng thời gian chưa tròn tháng ấy tôi thấy anh gầy rộc đi trông thấy mà bản thân tôi cũng chẳng kém gì, mọi người trong cơ quan không ai biết chuyện của hai đứa ngoại trừ "chị ấy", có người lờ mờ nhận ra điều gì bất thường giữa hai chúng ta nhưng họ tự nhủ "Chắc không phải vậy đâu". Vậy nên mới xảy ra chuyện họ gán ghép tôi với một anh cùng cơ quan.
 
Anh ấy ưh, chưa bao giờ em nghĩ tới và tôi cũng không có cảm tình với người này lắm nhưng để xem phản ứng của anh, để trả thù cái sự giàu có của anh mà chính bản thân anh không biết. Để rồi khi tôi nhận ra tất cả đều quá muộn!

Ngày cưới của tôi đã được lên kế hoạch, ôi quen và cưới trong vòng chưa đầy nửa tháng. Tôi cười mà lòng ứa lệ khi đưa tờ thiệp cưới trên tay anh. Anh bàng hoàng và không tin đó là sự thật, là tôi lừa anh. Anh vẫn nghĩ rằng tôi là của anh, là của anh riêng anh mà thôi, nào ngờ......


Tối đó anh gọi điện tôi không nghe máy, anh nhắn tin tôi không đọc, anh hẹn gặp tôi tôi không đến. Ra cơ quan tôi tránh gặp mặt anh, tránh tiếp xúc với anh...tránh những ánh mắt nhìn ngơ ngác của anh để rồi vì những lần lẩn tránh đó nên tôi không nhận ra sự hốc hác, xanh xao gầy guộc ở anh. Anh thờ thẫn như người mất hồn.
 
Tối đó tôi ngồi viết cho anh một lá thư mà đó có phải là lá thư không nhỉ vì tờ giấy chỉ vẻn vẹn máy chữ "Anh thương em thật không? nếu thật hãy quên em đi vì đó là điều tốt nhất có thể anh dành cho em vào lúc này, em không sứng đáng với anh mà không em chẳng có gì là không sứng với anh cả. Nhà em nghèo mà cái nghèo đâu phải là tội chỉ là em không tự tin khi bước bên anh, em không tự tin để bước chân vào nhà anh mặc dù gia đình anh đối với em rất tốt, nhưng thôi đừng nói thêm gì anh ạh, em sợ khi đi bên anh có người sẽ nói em "ĐŨA MỐC MÀ CHÒI MÂM SON", còn em thế nào chắc anh hiểu! Thương yêu anh nhiều"!. Tôi nhờ bảo vệ cơ quan đợi đúng ngày cưới đưa cho anh!


        Hôm đó đúng lúc nhà trai sang đón dâu điện thoại báo có tin nhắn, tôi không đọc vì biết đó là tin nhắn của anh! chiều đến khi khách khứa đã về gần hết tôi mở điện thoại ra đọc xem anh đã nhắn gì. Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt tôi "Sao em ngốc thế, em phải là người hiểu anh hơn ai hết chứ. Tình cảm của anh dành cho em chẳng lẽ không đủ mạnh để em vượt qua mọi lời dị nghị đó", "Giờ đã là quá muộn để nói lên điều đó rồi phải không em, Chúc em luôn hạnh phúc!".
 
Tỉnh lại sau một giấc mơ dài tôi bỗng thấy mình mệt mỏi đau đơn. Trời ơi tôi đã làm gì thế này "hạnh phúc" ư? em làm sao mà hạnh phúc được đây khi với em anh chính là hạnh phúc là thiên đường là tất cả lẽ sống của em. Tôi rơi vào khoảng không tĩnh mịch u ám, chân bước loạng choạng rồi tự hỏi "anh ơi anh ở đâu, mình làm lại từ đầu có được không". "Muộn rồi" đúng muộn rồi anh nhỉ, giờ đã là quá muộn để nói lên tất cả, tôi đã mãi mất anh, mất anh như thế đấy. Bỗng tôi thấy nhớ anh quay quắt. Ôi đám cười ôi chia ly........... màu hồng của chiếc giường cưới bỗng trở nên lố bịch, kệch cỡm mà trong tôi giờ nó giống như màu trắng của tang tóc chia li. Những xác pháo hoa như những giọt nước mắt khóc cho mối tình thầm lặng, khóc cho tôi, khóc cho anh và khóc cho cả người thứ ba vô tình đáng thương kia nữa! Tôi bất chợt nhớ ra câu nói của anh "Ngốc ạh! Anh có thể chết vì em đó" tôi chết lặng, vội lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, tôi lục tung danh mục hộp thư đến xem còn sót lại doàng tin nào của anh không.
Trong hộp thư đến tin nhắn mới nhất, đúng của anh rồi "Em còn nhớ anh từng nói gì với em không!" 
Chiếc điện thoại rơi khỏi tầm tay, đất dưới chân tôi hình như đang chuyển động... Ôi người yêu của em ơi! Cầu mong rằng sự thật không giống như những gì em nghĩ!

"Không thể nào sống nổi nếu thiếu anh
Lòng nghĩ vậy nhưng nghĩ suy khờ dại
Cố níu tay của một người khách lạ
Em vô tình dẫm nát mấy con tim"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2010 17:04:41 bởi thubuon84 >
#1
    thubuon84 28.09.2010 17:07:53 (permalink)
    Trông thấy anh lòng em se thắt lại
    Nước mắt anh chảy dài hay nước mắt em rơi
    Tiễn người thân yêu quý nhất ở đời
    Về thế giới bên kia sao lòng không khóc được
    Người cha thân yêu của anh vừa mới mất
    Em biết nói gì an ủi anh đây
    Giọt nước mắt anh rơi ướt nóng bờ vai
    Em lại thấy trái tim mình giá buốt
    Chẳng thể lấp đầy khoảng không mất mát
    Chẳng thể nào cất tiếng hát dỗ dành
    Vậy thì em sẽ khóc cùng anh
    Mong anh hiểu là mình không đơn lẻ
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9