101 bài thơ tình Nguyễn Xuân Tịnh
1. YÊU
Kính tặng: Hương hồn Cố Thi sĩ Xuân Diệu
" Yêu là chết ở trong lòng một ít "
Là hận sầu da diết, khổ triền miên
Là nhớ mong đêm mộng với ngày phiền
Là than thở, là lệ tràn gối chiếc ?!
Thế chưa đủ ! Tình chưa là đáy huyệt
Hồn chưa tiêu, xác chưa táng xuống mồ
Thì yêu, yêu ! Yêu mãi đến chừng mô
Tim hết rung và hơi tàn, sức kiệt !...
Đời rất thơ và người yêu rất đẹp
Rất thơm tho là vóc dáng mùa xuân
Lời như chim thánh thoát trở về rừng
Nụ hôn cũng ngon hơn mười tiệc cưới
Áng mây bay chỉ vừa bằng tóc rối
Sao giữa trời là ánh mắt lung liêng
Vòng tay ôm ghì là xứ thần tiên
Ai bảo đấy là hoa cay, trái đắng ...?
Quay mặt đi, hững hờ làm sao đặng ?
Miệng để cười và mắt sáng để trông
Người đứng kia - Ấy một cõi tươi hồng
Tình gióng trống sao lòng không hối hả !
Lòng khô cạn cũng giống như gỗ đá
Tim chẳng rung thì hơi thở cũng ngừng
Khác chi trời không có sắc mùa xuân
Khi hết yêu nghĩa là khi hết sống !
Ngàn năm nữa tình còn thơm hương mộng
Theo gió lên lòng tôi thả cánh diều
Xin mời em bước vào cuộc phiêu lưu
Yêu chết ít, không yêu là chết hết... !
2. MÍT CUỐI MÙA
Mít cuối mùa hiếm hoi không hái
Anh để dành anh đãi riêng em
Mong ngày rồi lại mong đêm
Em đi biền biệt anh tìm không ra.
Mít chín cây mùa nghe thơm phức
Để lâu ngày mít sút cùi rơi
Anh nhìn mít vỡ làm đôi
Hai hàng lệ chảy bùi ngùi nhớ mong !
Mít xẻ ra se lòng, nghẹn miệng
Riêng một mình, hai miếng, hai nơi
Anh ăn, anh nói, anh mời
Để rằng: Em đã về ngồi cùng ăn !
3. CHUYẾN ĐÒ CUỐI
Tặng: Phan Thu Ba
Hiu hiu thu chớm ngang đời
Đã đầy lá rụng lại vơi lá vàng
Sầu tuôn lên đỉnh mây ngàn
Mưa giăng nước mắt đổ tràn biển khơi
Em ơi ! Anh trót làm người
Văng lên, dìm xuống, nổi trôi, dập vùi...
Nợ tình trả chín kiếp rồi
Còn đeo đẵng mãi một thời hoàng hôn.
Nhìn quanh vắng lạnh bốn phương
Cội nguồn mờ mịt, cố hương xa vời
Chơ vơ một ngựa, một người
Một thành quách đổ, một trời khói bay.
Mộng mơ chi trái tim này
Đa mang chi mãi đắng cay thằng người
Thôi đành phải nếp thành xôi
Trời kêu mấy tiếng thì ơi mấy lời !
Em như tia chớp cuối trời
Ánh lên hy vọng giữa đời mù khơi
Bến đò còn chuyến này thôi
Đêm giông...em có đưa người qua sông !?
4. TRIỆU NỤ HÔN
Tặng: Phannhuthuy
Em gởi cho anh một triệu nụ hôn
Triệu nụ hôn nồng nàn và tha thiết
Anh thử nghĩ cất vào đâu cho hết
Nếu hôn một lần ngợp chết thì sao ?!
Anh nhìn đất rộng, anh ngó trời cao
Anh coi nhà sau, anh trông cửa trước
Anh kiếm chổ nào không ai tìm được
Anh dấu vào thỉnh thoảng lấy ra hôn !
Một nụ hôn cho buổi sáng thật nồng
Chào ngày mới vui tươi đầy hưng phấn
Một nụ hôn cho buổi trưa dịu nắng
Theo gió về trên chiếc võng hiu hiu.
Một nụ hôn cho mây bớt tím chiều
Lá bớt rụng chạnh gieo lòng thương nhớ
Một nụ hôn cho đêm nằm trăn trở
Thiếu hơi người nghe lạnh thấu tim gan.
Những nụ hôn anh gởi ở chăn màn
Bên chổ nằm, khắp chung quanh phòng ngủ
Những nụ hôn anh xếp vào ngăn tủ
Trong bị quần, trong túi áo khi thay.
Những nụ hôn trên bàn việc mỗi ngày
Anh gõ thơ lên màn hình vi tính
Còn bao nhiêu nụ hôn anh dự định
Gởi vào cây cho lá hát đong đưa
Gởi con đường thường những lối đi qua
Gởi theo gió cho thơm tràn hương vị
Gởi vào nắng cho lung linh tình ý
Gởi con chuồn đậu và cánh chim bay...
Rồi...vài ngày anh gọi điện em hay
Triệu nụ hôn anh tiêu xài đã hết
Hãy chuyển đến một triệu nụ hôn tiếp
Anh khát thèm, anh nhớ lắm, em ơi !
Cứ như thế, anh thành tỉ phú thôi
Người giàu có nhất nụ hôn tình ái
Cứ như thế, anh thành gã phù thủy
Búng tay là có, nháy mắt thì ra !
Nụ hôn em sẽ vô số, hằng hà
Chất cao vũ trụ, xếp tràn mặt đất...
Và, em ơi ! Nếu một mai anh chết
Hãy kết quan tài, xây mộ chôn anh !
5. ĐÔI MẮT THẲM SẦU
Ta đã biết từ khi đôi mắt ấy
Ném vào đêm gặp gỡ buổi đầu tiên
Không chói sáng mà âm u lịm cháy
Cả đất trời trong lay láy thôi miên.
Đôi mắt ấy một nửa hồn thần tiên
Một nửa khác thiên thu sầu địa ngục
Ta đã biết... Nhưng cần chi họa phúc
Ta cần gì tan nát đến muôn sau
Đôi mắt âm u, đôi mắt thẳm sầu
Sẽ lật đổ những tình yêu có được
Sẽ nghiền cán khi hồn ta dấn bước
Nát tơi bời như bột xoáy ly tâm !
Ta còn gì để tiếc nuối, băn khoăn
Đời đã cạn và máu đã cạn
Sầu cũng chán mà đau thương cũng chán
Dẫu có thành tro bụi nghĩa gì đâu !
Đôi mắt âm u, đôi mắt thẳm sầu
Từ đêm ấy đã gieo mầm dâu bể
Xác hồn ta là vật thiêng cúng tế
Ngày mỗi ngày âm ỉ cháy dần đi...
Nhưng sao không ...Người hỡi vội vàng chi !?
Hãy chậm lại chờ ta yêu đắm đuối
Cái giờ chết tiệt kia rồi cũng tới
Cơn lũ nhấn chìm hết mọi nhân duyên !
Hãy chờ ta đốt nến thắp lời nguyền
Rũ sạch hồn những bài thơ trăn trối
Khắc tình yêu mong manh vào thế giới
Khối hận sầu bàng bạc khắp không gian
Hãy chờ ta lướt phím hết cung đàn
Chìm mê đắm đoạn tình ca ân ái
Rồi sẽ tới cái ngày định mệnh ấy
Ta sẵn sàng... Rất tiếc ! Đến hơi mau...
Đôi mắt âm u, đôi mắt thẳm sầu
Đã vẽ trước màu ly tan, vĩnh quyết
Ném vào đêm đầu tiên hình mộ huyệt !...
6. RUNG ĐỘNG
Trăng lên rồi !
Trăng lên rồi !
Đẹp quá !
Trên đồi cao lan tỏa mộng lung linh
Nhanh với Nàng !
Ghì trăng trong thương nhớ
Áp vào da cho dậy lữa ân tình !
Nhanh với Nàng ! Buổi ban đầu gặp gỡ
Hãy ngồi đây trong bóng của trời thơ
Và hãy xõa vừng tóc huyền óng ả
Cho gió vào hương quyện cõi xa mơ…
Nàng, Nàng ơi ! hãy để lòng say sưa
Sáng nhiều quá ! Ôi, đất trời quyến luyến
Mây bay bay từng lượn vờn xao xuyến
Muôn ngàn tơ đua dệt dưới trăng ngà
Khắp quanh vườn như gió tẩm hương hoa
Mùi bát ngát cứ dâng lên vời vợi.
Ta thấy lòng bâng khuâng vừa len lõi
Một chút buồn phơn phớt thoáng run lên
Mà Nàng ơi ! Đâu phải bởi trăng đêm…
Là vì Nàng thướt tha như ngọc liễu
Vì Nàng thôi ! Cứ lẵng lơ, yểu điệu
Như Tiên nga lộng lẫy cánh xiêm đào
Như Nguyệt hằng soi bóng giữa muôn sao
Phơi vẻ đẹp dưới khuôn vàng quá rộng !
Vì, Nàng ơi !...cả lòng ta rung động
Nguồn đê mê ngây dại trước dung nhan.
Nàng ngồi đi, nhè nhẹ dưới trăng tan
Và mơ màng cùng ta say luyến ái !
Nàng , Nàng ơi ! Ta muốn nhìn mãi mãi
Đôi mắt nàng chói rực lóa trăng sao
Ta muốn dang tay đắm đuối ôm vào
Thân vóc ngọc yêu kiều đương quyến rũ
Ta muốn trãi dưới bàn chân thon nhỏ
Cả linh hồn mê muội đến vô tri
Ta muốn dâng lòng ta thán phục cuồng si
Trong đêm nay có nhiều hương tỏa ngát
Rất say sưa, rất xôn xao rạo rực
Và nên thơ, kỳ diệu biết bao điều
Nàng có gì cũng đáng quý, đáng yêu
Cũng mĩ miều, cũng đẹp tươi trong mắt !
Cả không gian vẫn cuồng quay, ngây ngất
Đứng bên Nàng mà tợ giữa ngàn mây
Lời say thơ men rượu rót vơi đầy
Và, ánh mắt như mơ hồ, choáng váng.
Ta rất biết mối sầu sẽ trĩu nặng
Không có Nàng điêu đứng mãnh hồn đau
Rồi đêm nay khi vẳng tiếng gà mau
Phút từ tạ có nhiều lời não nuột !
Nàng nán lại ! Hãy cùng ta một lúc
Trút cả lòng, bày biện cả nguồn yêu.
Để cùng dâng trong gió nhẹ đìu hiu
Mùi ái ân rung rinh trên cỏ lá
Hương xa đưa lên trời như phượng múa
Điệu lòng say tơ quyến với muôn mây…
Ta muốn niếu lại cùng Nàng đêm nay
Cả không gian mơ mòng đương tỉnh lặng.
Hãy đưa nhẹ bàn tay cho ta nắm
Vóc dáng kia…Nàng hãy ngã vào lòng !
Ta muốn ôm ghì lấy bóng trăng trong
Đầy vàng vọt, đầy hương thơm man mác
Ta muốn giữ ánh huyền kia thôi tắt
Để cho lòng say hết một đêm thanh
Nàng, Nàng ơi ! Hãy đến với ta nhanh !...
7. NGÀY SAU GỞI LẠI NGÀN SAU
Này rót cho anh nửa đời
Nửa đời ngắn ngủi, một trời đau thương !
Mối tình cuối, đoạn tình buồn
Lẫn trong nước mắt gạn hồn thơ yêu
Tìm trong đổ vỡ tiêu điều
Mãnh rời cung điện kết lều nhân duyên
Rõ là khùng ! Rõ là điên !
Tình anh đày đọa yêu em đọa đày !
Trần gian còn lại mấy ngày
Luân hồi mấy kiếp có tày hôm nay !?
Mà sao lệ đẫm đầy tay
Mà sao gió lạnh, mưa bay đất trời ?!
Này rót cho anh nửa đời
Nửa đời ngắn ngủi, một trời đau thương !
Đoạn trường cũng đã đoạn trường
Một phen định mệnh liều buông theo dòng
Phía chua xót, phía mặn nồng
Yêu thương tạc một chữ đồng gởi trao !
Từ khi số mệnh đặt vào
Phương trời xích lại nụ đào, bướm xinh
Tịnh với Thủy lứa đôi tình
Phú Tài thi sĩ - Nhơn Bình hồng nhan !
Tri âm xướng một điệu đàn
Đắng cay Chàng thấu, thơ ngâm Thiếp tường.
Dễ gì vừa lữa, vừa hương
Dẫu cho bạc phận nửa đường chiêm bao !
Gần thì sao ? cách thì sao ?
Vòng tay giá lạnh siết vào mà yêu.
Bốn phương quạnh vắng tiêu điều
Còn đâu thành quách đổ xiêu để sầu ?!
Ngày sau gởi lại ngàn sau ....!
8. GIAI ĐIỆU MÙA THU
Một chiều thu em đi về trong mộng
Đường vàng mơ anh nhẹ rãi trái tim
Lòng bâng khuâng theo mỗi bước chân êm
Bao mơ ước ươm một trời tươi ngát.
Anh đưa em vào rừng xanh tiếng hát
Chim trên cành cợt bỡn gió vi vu
Dòng suối quyện lừng giai điệu mùa thu
Như chợt sống vào hồn thơ trăm mộng.
Anh được tin bao nhiêu điều hy vọng
Thúc giục lòng tha thiết đắm say em
Hoa trên môi bày vội vã xinh thêm
Tự vườn tim anh nẩy sinh biếc sắc.
Yêu thương em lòng không còn đơn độc
Ái ân nhiều đời đã bớt quạnh hiu
Không có gì hạnh phúc bằng tình yêu
Nên anh sẽ tôn em là thần tượng !
Anh đã thấy lá thu vàng rơi muộn
Bởi vì em mộng còn mãi tươi xinh
Bởi vì anh còn là gã si tình
Dang tay trắng niếu trời xuân trở lại !
Lòng nốc cạn chén rượu tình ngây dại
Máu quay cuồng, thân thể cũng cuồng quay
Em là đây ! Em tất cả quanh đây
Tình yêu hát mùa thu xanh giai điệu !
9. TRƯỚC BIỂN TÌNH
Tặng: Đức Hiếu, Bá Đạo, Xuân thu
Mênh mông biển...mênh mông trời...
Biết đâu tìm thấy bóng người cố nhân ?
Sóng điệp điệp...sóng trùng trùng
Rã rời, da diết...nhớ nhung một lời !
Nhỏ nhoi một cánh chim trời
Chơ vơ một chiếc thuyền ngoài dặm xa
Bão bùng vùi dập riêng ta
Chim kia có tổ, thuyền kia có gành.
Vì đâu một kẻ phụ tình
Lại làm khổ sở, héo xanh một người ?!
Mênh mông biển, mênh mông trời
Là mênh mông cả một đời nhớ nhung !
Sóng điệp điệp, sóng trùng trùng
Sóng bao nhiêu lớp sóng lòng nhói đau...
Chiều chiều biển vẫn gợi sầu
Vẫn ta với mãnh tình đầu sóng đôi
Chôn trong cát trắng ngùi ngùi
Dấu chân xiêu vẹo một thời yêu em !!!
10. GIẬN HỜN
Một chút muối cho nồi canh ngon ngọt
Thêm ớt vào để biết vị nồng cay ...?!
Ôi, Tình yêu ! Phải khổ thế này đây
Ba, bốn bữa lại giận hờn một bữa !
Mấy hôm nay rộn ràng ngày nghĩ lễ
Trời xanh ngần, râm nắng đẹp như mơ
Em vui riêng, em chẳng thiết hẹn hò
Anh trống vắng, buồn dài như thế kỷ.
Bạn bè rũ trút sầu vô mấy xị
Say là đà quên gọi điện, nhắn tin
Thế là anh ghép tội lừa dối em
Cơn tức giận máu ghen trào lên cổ !
Em xinh đẹp như đóa hoa hồng nở
Bỗng eo xèo tàu lá chuối vàng khô
Em trách móc, em suy diễn vẫn vơ
Cằn nhằn mãi...Trời ơi, không chịu nổi !
Em có biết mỗi khi em giận dỗi
Xấu như là...Thị Nỡ của Nam Cao
Anh phân bua, anh giải thích thế nà
Em cũng chẳng thèm nghe, chẳng thèm hiểu.
Em trả hết những tập thơ anh biếu
Đòi cắt luôn tình nghĩa bấy lâu nay
Lệ ngập ngừng em trách gió, than mây
Tại hai đứa chẳng hợp lòng, hợp ý...
Thế mà...ta đã yêu nhau rồi đấy
Căn cớ gì chẳng xí xóa hờn ghen
- Bớt giận mà ! anh năn nỉ, van xin
Hôn một cái làm huề đi em nhé !?
Có hờn ghen mới yêu, yêu là thế
Nhưng có hờn thì nhè nhẹ, sương sương
Em có ghen thì ghen mức thường thường
Đừng lốc xoáy như lũ tràn, núi lở !
Giận một bữa, anh còn vờ thách đố
Giận hai hôm anh héo úa tâm hồn
Thôi xin em đừng giận đến ba hôm
Trời đất sập anh làm sao sống nổi ! 11. HÓA ĐỜI NHẬP VỚI TRĂNG SAO
Này em ! Giông bão qua rồi
Gió yên, mưa tạnh, mây trời xanh trong
Sau lưng thác lũ, nước ròng
Suối sông trước mặt một dòng êm trôi !
Còn trong cạm bẫy cuộc đời
Mở cho lối thoát với người nghĩa nhân
Còn trong ganh ghét, thù hằn
Tình yêu dưới đáy trăm năm vẫn hồng !
Phải đâu cát bụi im không
Đẩy đưa lốc xoáy theo vòng bon chen ?
Lắng vào sâu thẳm trái tim
Vương mang còn lại nổi niềm yêu thương !
Trả cho nước chảy, đá mòn
Tháng năm rác rưởi, đau buồn mượn vay
Còn em đó, còn anh đây
Còn sống trên trái đất này ...còn yêu !
Xác thân may mảy ít nhiều
Đầy vơi hạnh phúc kết diều bay cao
Hóa đời nhập với trăng sao
Tình yêu còn lối mở vào thiên thai !