huyendieutho
-
Số bài
:
4
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.09.2010
- Nơi: Bùi Thị Xuân-Quy Nhơn-Bình Định
|
101 bài thơ tình Nguyễn Xuân Tịnh
-
22.09.2010 21:20:42
1. YÊU Kính tặng: Hương hồn Cố Thi sĩ Xuân Diệu " Yêu là chết ở trong lòng một ít " Là hận sầu da diết, khổ triền miên Là nhớ mong đêm mộng với ngày phiền Là than thở, là lệ tràn gối chiếc ?! Thế chưa đủ ! Tình chưa là đáy huyệt Hồn chưa tiêu, xác chưa táng xuống mồ Thì yêu, yêu ! Yêu mãi đến chừng mô Tim hết rung và hơi tàn, sức kiệt !... Đời rất thơ và người yêu rất đẹp Rất thơm tho là vóc dáng mùa xuân Lời như chim thánh thoát trở về rừng Nụ hôn cũng ngon hơn mười tiệc cưới Áng mây bay chỉ vừa bằng tóc rối Sao giữa trời là ánh mắt lung liêng Vòng tay ôm ghì là xứ thần tiên Ai bảo đấy là hoa cay, trái đắng ...? Quay mặt đi, hững hờ làm sao đặng ? Miệng để cười và mắt sáng để trông Người đứng kia - Ấy một cõi tươi hồng Tình gióng trống sao lòng không hối hả ! Lòng khô cạn cũng giống như gỗ đá Tim chẳng rung thì hơi thở cũng ngừng Khác chi trời không có sắc mùa xuân Khi hết yêu nghĩa là khi hết sống ! Ngàn năm nữa tình còn thơm hương mộng Theo gió lên lòng tôi thả cánh diều Xin mời em bước vào cuộc phiêu lưu Yêu chết ít, không yêu là chết hết... ! 2. MÍT CUỐI MÙA Mít cuối mùa hiếm hoi không hái Anh để dành anh đãi riêng em Mong ngày rồi lại mong đêm Em đi biền biệt anh tìm không ra. Mít chín cây mùa nghe thơm phức Để lâu ngày mít sút cùi rơi Anh nhìn mít vỡ làm đôi Hai hàng lệ chảy bùi ngùi nhớ mong ! Mít xẻ ra se lòng, nghẹn miệng Riêng một mình, hai miếng, hai nơi Anh ăn, anh nói, anh mời Để rằng: Em đã về ngồi cùng ăn ! 3. CHUYẾN ĐÒ CUỐI Tặng: Phan Thu Ba Hiu hiu thu chớm ngang đời Đã đầy lá rụng lại vơi lá vàng Sầu tuôn lên đỉnh mây ngàn Mưa giăng nước mắt đổ tràn biển khơi Em ơi ! Anh trót làm người Văng lên, dìm xuống, nổi trôi, dập vùi... Nợ tình trả chín kiếp rồi Còn đeo đẵng mãi một thời hoàng hôn. Nhìn quanh vắng lạnh bốn phương Cội nguồn mờ mịt, cố hương xa vời Chơ vơ một ngựa, một người Một thành quách đổ, một trời khói bay. Mộng mơ chi trái tim này Đa mang chi mãi đắng cay thằng người Thôi đành phải nếp thành xôi Trời kêu mấy tiếng thì ơi mấy lời ! Em như tia chớp cuối trời Ánh lên hy vọng giữa đời mù khơi Bến đò còn chuyến này thôi Đêm giông...em có đưa người qua sông !? 4. TRIỆU NỤ HÔN Tặng: Phannhuthuy Em gởi cho anh một triệu nụ hôn Triệu nụ hôn nồng nàn và tha thiết Anh thử nghĩ cất vào đâu cho hết Nếu hôn một lần ngợp chết thì sao ?! Anh nhìn đất rộng, anh ngó trời cao Anh coi nhà sau, anh trông cửa trước Anh kiếm chổ nào không ai tìm được Anh dấu vào thỉnh thoảng lấy ra hôn ! Một nụ hôn cho buổi sáng thật nồng Chào ngày mới vui tươi đầy hưng phấn Một nụ hôn cho buổi trưa dịu nắng Theo gió về trên chiếc võng hiu hiu. Một nụ hôn cho mây bớt tím chiều Lá bớt rụng chạnh gieo lòng thương nhớ Một nụ hôn cho đêm nằm trăn trở Thiếu hơi người nghe lạnh thấu tim gan. Những nụ hôn anh gởi ở chăn màn Bên chổ nằm, khắp chung quanh phòng ngủ Những nụ hôn anh xếp vào ngăn tủ Trong bị quần, trong túi áo khi thay. Những nụ hôn trên bàn việc mỗi ngày Anh gõ thơ lên màn hình vi tính Còn bao nhiêu nụ hôn anh dự định Gởi vào cây cho lá hát đong đưa Gởi con đường thường những lối đi qua Gởi theo gió cho thơm tràn hương vị Gởi vào nắng cho lung linh tình ý Gởi con chuồn đậu và cánh chim bay... Rồi...vài ngày anh gọi điện em hay Triệu nụ hôn anh tiêu xài đã hết Hãy chuyển đến một triệu nụ hôn tiếp Anh khát thèm, anh nhớ lắm, em ơi ! Cứ như thế, anh thành tỉ phú thôi Người giàu có nhất nụ hôn tình ái Cứ như thế, anh thành gã phù thủy Búng tay là có, nháy mắt thì ra ! Nụ hôn em sẽ vô số, hằng hà Chất cao vũ trụ, xếp tràn mặt đất... Và, em ơi ! Nếu một mai anh chết Hãy kết quan tài, xây mộ chôn anh ! 5. ĐÔI MẮT THẲM SẦU Ta đã biết từ khi đôi mắt ấy Ném vào đêm gặp gỡ buổi đầu tiên Không chói sáng mà âm u lịm cháy Cả đất trời trong lay láy thôi miên. Đôi mắt ấy một nửa hồn thần tiên Một nửa khác thiên thu sầu địa ngục Ta đã biết... Nhưng cần chi họa phúc Ta cần gì tan nát đến muôn sau Đôi mắt âm u, đôi mắt thẳm sầu Sẽ lật đổ những tình yêu có được Sẽ nghiền cán khi hồn ta dấn bước Nát tơi bời như bột xoáy ly tâm ! Ta còn gì để tiếc nuối, băn khoăn Đời đã cạn và máu đã cạn Sầu cũng chán mà đau thương cũng chán Dẫu có thành tro bụi nghĩa gì đâu ! Đôi mắt âm u, đôi mắt thẳm sầu Từ đêm ấy đã gieo mầm dâu bể Xác hồn ta là vật thiêng cúng tế Ngày mỗi ngày âm ỉ cháy dần đi... Nhưng sao không ...Người hỡi vội vàng chi !? Hãy chậm lại chờ ta yêu đắm đuối Cái giờ chết tiệt kia rồi cũng tới Cơn lũ nhấn chìm hết mọi nhân duyên ! Hãy chờ ta đốt nến thắp lời nguyền Rũ sạch hồn những bài thơ trăn trối Khắc tình yêu mong manh vào thế giới Khối hận sầu bàng bạc khắp không gian Hãy chờ ta lướt phím hết cung đàn Chìm mê đắm đoạn tình ca ân ái Rồi sẽ tới cái ngày định mệnh ấy Ta sẵn sàng... Rất tiếc ! Đến hơi mau... Đôi mắt âm u, đôi mắt thẳm sầu Đã vẽ trước màu ly tan, vĩnh quyết Ném vào đêm đầu tiên hình mộ huyệt !... 6. RUNG ĐỘNG Trăng lên rồi ! Trăng lên rồi ! Đẹp quá ! Trên đồi cao lan tỏa mộng lung linh Nhanh với Nàng ! Ghì trăng trong thương nhớ Áp vào da cho dậy lữa ân tình ! Nhanh với Nàng ! Buổi ban đầu gặp gỡ Hãy ngồi đây trong bóng của trời thơ Và hãy xõa vừng tóc huyền óng ả Cho gió vào hương quyện cõi xa mơ… Nàng, Nàng ơi ! hãy để lòng say sưa Sáng nhiều quá ! Ôi, đất trời quyến luyến Mây bay bay từng lượn vờn xao xuyến Muôn ngàn tơ đua dệt dưới trăng ngà Khắp quanh vườn như gió tẩm hương hoa Mùi bát ngát cứ dâng lên vời vợi. Ta thấy lòng bâng khuâng vừa len lõi Một chút buồn phơn phớt thoáng run lên Mà Nàng ơi ! Đâu phải bởi trăng đêm… Là vì Nàng thướt tha như ngọc liễu Vì Nàng thôi ! Cứ lẵng lơ, yểu điệu Như Tiên nga lộng lẫy cánh xiêm đào Như Nguyệt hằng soi bóng giữa muôn sao Phơi vẻ đẹp dưới khuôn vàng quá rộng ! Vì, Nàng ơi !...cả lòng ta rung động Nguồn đê mê ngây dại trước dung nhan. Nàng ngồi đi, nhè nhẹ dưới trăng tan Và mơ màng cùng ta say luyến ái ! Nàng , Nàng ơi ! Ta muốn nhìn mãi mãi Đôi mắt nàng chói rực lóa trăng sao Ta muốn dang tay đắm đuối ôm vào Thân vóc ngọc yêu kiều đương quyến rũ Ta muốn trãi dưới bàn chân thon nhỏ Cả linh hồn mê muội đến vô tri Ta muốn dâng lòng ta thán phục cuồng si Trong đêm nay có nhiều hương tỏa ngát Rất say sưa, rất xôn xao rạo rực Và nên thơ, kỳ diệu biết bao điều Nàng có gì cũng đáng quý, đáng yêu Cũng mĩ miều, cũng đẹp tươi trong mắt ! Cả không gian vẫn cuồng quay, ngây ngất Đứng bên Nàng mà tợ giữa ngàn mây Lời say thơ men rượu rót vơi đầy Và, ánh mắt như mơ hồ, choáng váng. Ta rất biết mối sầu sẽ trĩu nặng Không có Nàng điêu đứng mãnh hồn đau Rồi đêm nay khi vẳng tiếng gà mau Phút từ tạ có nhiều lời não nuột ! Nàng nán lại ! Hãy cùng ta một lúc Trút cả lòng, bày biện cả nguồn yêu. Để cùng dâng trong gió nhẹ đìu hiu Mùi ái ân rung rinh trên cỏ lá Hương xa đưa lên trời như phượng múa Điệu lòng say tơ quyến với muôn mây… Ta muốn niếu lại cùng Nàng đêm nay Cả không gian mơ mòng đương tỉnh lặng. Hãy đưa nhẹ bàn tay cho ta nắm Vóc dáng kia…Nàng hãy ngã vào lòng ! Ta muốn ôm ghì lấy bóng trăng trong Đầy vàng vọt, đầy hương thơm man mác Ta muốn giữ ánh huyền kia thôi tắt Để cho lòng say hết một đêm thanh Nàng, Nàng ơi ! Hãy đến với ta nhanh !... 7. NGÀY SAU GỞI LẠI NGÀN SAU Này rót cho anh nửa đời Nửa đời ngắn ngủi, một trời đau thương ! Mối tình cuối, đoạn tình buồn Lẫn trong nước mắt gạn hồn thơ yêu Tìm trong đổ vỡ tiêu điều Mãnh rời cung điện kết lều nhân duyên Rõ là khùng ! Rõ là điên ! Tình anh đày đọa yêu em đọa đày ! Trần gian còn lại mấy ngày Luân hồi mấy kiếp có tày hôm nay !? Mà sao lệ đẫm đầy tay Mà sao gió lạnh, mưa bay đất trời ?! Này rót cho anh nửa đời Nửa đời ngắn ngủi, một trời đau thương ! Đoạn trường cũng đã đoạn trường Một phen định mệnh liều buông theo dòng Phía chua xót, phía mặn nồng Yêu thương tạc một chữ đồng gởi trao ! Từ khi số mệnh đặt vào Phương trời xích lại nụ đào, bướm xinh Tịnh với Thủy lứa đôi tình Phú Tài thi sĩ - Nhơn Bình hồng nhan ! Tri âm xướng một điệu đàn Đắng cay Chàng thấu, thơ ngâm Thiếp tường. Dễ gì vừa lữa, vừa hương Dẫu cho bạc phận nửa đường chiêm bao ! Gần thì sao ? cách thì sao ? Vòng tay giá lạnh siết vào mà yêu. Bốn phương quạnh vắng tiêu điều Còn đâu thành quách đổ xiêu để sầu ?! Ngày sau gởi lại ngàn sau ....! 8. GIAI ĐIỆU MÙA THU Một chiều thu em đi về trong mộng Đường vàng mơ anh nhẹ rãi trái tim Lòng bâng khuâng theo mỗi bước chân êm Bao mơ ước ươm một trời tươi ngát. Anh đưa em vào rừng xanh tiếng hát Chim trên cành cợt bỡn gió vi vu Dòng suối quyện lừng giai điệu mùa thu Như chợt sống vào hồn thơ trăm mộng. Anh được tin bao nhiêu điều hy vọng Thúc giục lòng tha thiết đắm say em Hoa trên môi bày vội vã xinh thêm Tự vườn tim anh nẩy sinh biếc sắc. Yêu thương em lòng không còn đơn độc Ái ân nhiều đời đã bớt quạnh hiu Không có gì hạnh phúc bằng tình yêu Nên anh sẽ tôn em là thần tượng ! Anh đã thấy lá thu vàng rơi muộn Bởi vì em mộng còn mãi tươi xinh Bởi vì anh còn là gã si tình Dang tay trắng niếu trời xuân trở lại ! Lòng nốc cạn chén rượu tình ngây dại Máu quay cuồng, thân thể cũng cuồng quay Em là đây ! Em tất cả quanh đây Tình yêu hát mùa thu xanh giai điệu ! 9. TRƯỚC BIỂN TÌNH Tặng: Đức Hiếu, Bá Đạo, Xuân thu Mênh mông biển...mênh mông trời... Biết đâu tìm thấy bóng người cố nhân ? Sóng điệp điệp...sóng trùng trùng Rã rời, da diết...nhớ nhung một lời ! Nhỏ nhoi một cánh chim trời Chơ vơ một chiếc thuyền ngoài dặm xa Bão bùng vùi dập riêng ta Chim kia có tổ, thuyền kia có gành. Vì đâu một kẻ phụ tình Lại làm khổ sở, héo xanh một người ?! Mênh mông biển, mênh mông trời Là mênh mông cả một đời nhớ nhung ! Sóng điệp điệp, sóng trùng trùng Sóng bao nhiêu lớp sóng lòng nhói đau... Chiều chiều biển vẫn gợi sầu Vẫn ta với mãnh tình đầu sóng đôi Chôn trong cát trắng ngùi ngùi Dấu chân xiêu vẹo một thời yêu em !!! 10. GIẬN HỜN Một chút muối cho nồi canh ngon ngọt Thêm ớt vào để biết vị nồng cay ...?! Ôi, Tình yêu ! Phải khổ thế này đây Ba, bốn bữa lại giận hờn một bữa ! Mấy hôm nay rộn ràng ngày nghĩ lễ Trời xanh ngần, râm nắng đẹp như mơ Em vui riêng, em chẳng thiết hẹn hò Anh trống vắng, buồn dài như thế kỷ. Bạn bè rũ trút sầu vô mấy xị Say là đà quên gọi điện, nhắn tin Thế là anh ghép tội lừa dối em Cơn tức giận máu ghen trào lên cổ ! Em xinh đẹp như đóa hoa hồng nở Bỗng eo xèo tàu lá chuối vàng khô Em trách móc, em suy diễn vẫn vơ Cằn nhằn mãi...Trời ơi, không chịu nổi ! Em có biết mỗi khi em giận dỗi Xấu như là...Thị Nỡ của Nam Cao Anh phân bua, anh giải thích thế nà Em cũng chẳng thèm nghe, chẳng thèm hiểu. Em trả hết những tập thơ anh biếu Đòi cắt luôn tình nghĩa bấy lâu nay Lệ ngập ngừng em trách gió, than mây Tại hai đứa chẳng hợp lòng, hợp ý... Thế mà...ta đã yêu nhau rồi đấy Căn cớ gì chẳng xí xóa hờn ghen - Bớt giận mà ! anh năn nỉ, van xin Hôn một cái làm huề đi em nhé !? Có hờn ghen mới yêu, yêu là thế Nhưng có hờn thì nhè nhẹ, sương sương Em có ghen thì ghen mức thường thường Đừng lốc xoáy như lũ tràn, núi lở ! Giận một bữa, anh còn vờ thách đố Giận hai hôm anh héo úa tâm hồn Thôi xin em đừng giận đến ba hôm Trời đất sập anh làm sao sống nổi ! 11. HÓA ĐỜI NHẬP VỚI TRĂNG SAO Này em ! Giông bão qua rồi Gió yên, mưa tạnh, mây trời xanh trong Sau lưng thác lũ, nước ròng Suối sông trước mặt một dòng êm trôi ! Còn trong cạm bẫy cuộc đời Mở cho lối thoát với người nghĩa nhân Còn trong ganh ghét, thù hằn Tình yêu dưới đáy trăm năm vẫn hồng ! Phải đâu cát bụi im không Đẩy đưa lốc xoáy theo vòng bon chen ? Lắng vào sâu thẳm trái tim Vương mang còn lại nổi niềm yêu thương ! Trả cho nước chảy, đá mòn Tháng năm rác rưởi, đau buồn mượn vay Còn em đó, còn anh đây Còn sống trên trái đất này ...còn yêu ! Xác thân may mảy ít nhiều Đầy vơi hạnh phúc kết diều bay cao Hóa đời nhập với trăng sao Tình yêu còn lối mở vào thiên thai ! 12. HUYỀN DIỆU Đêm say trăng ngập ngừng ôm bóng liễu Gió lời lời như vẳng khúc ru thơ Hồn người mềm vừa đắm ở trong mơ Mắt người thiếp và trí người ngợp nữa. Trăng sáng quá cứ chìu lên bóng cả Vàng...vàng trôi như ngọc ánh xa khơi Như rượu đào mê mẫn rót muôn nơi Thấm không gian cho ngất ngây huyền ảo Cho tim người cuồng quay trong huyết máu Cho lòng người vơ vẫn nhớ hư không... Nào muôn vì tinh tú sáng bên sông Nào nguyệt cầm, nào là cung trời đất Cứ dâng lên...dâng lên muôn điệu nhạc Người say rồi trong vũng ngọc, hồ châu Người đê mê dưới non nước xoay màu Dưới cảnh tượng đầy u huyền, choáng loạn Kìa ngàn chim phơn phớt vờn cánh lượn Dưới dặm mờ ẻo lã tựa người tiên Đường kết hoa như vẫy khách trăm miền Lối cỏ dại khẻ rùng mình ngất ngưỡng Ướm mùi sương như mơ hồ, mộng tưởng Cảnh trời mây ngà ngọc chốn thiên không - Có bước chân ai dẫm dưới bụi hồng Có tiếng gọi bên bờ tre nho nhỏ !? ...Thì ra hoa bẽn lẽn run chiều gió Nhẹ môi cười trong lá lắt lay hương Kìa là trăng rơi rụng dưới hồ gương Kìa là lá thuyền vàng gieo mặt nước ! ÔI, Đẹp quá ! Nhẹ nhàng con sóng lướt Đường gợn tơ tỏa rộng ánh hào quang Cả đêm thanh chìm ngợp dưới mơ màng Có sự sống thơm tho vừa dàn trãi Có mộng khắp trăm bề, thơ vạn lối Có tình riêng san sẻ với người duyên Đêm lên khơi - Màu sắc quyện trong đêm Đêm bỗng hóa nên thiên đường lộng lẫy Ôi. Lên khơi...Chàng ơi ! chàng ơi hãy Thả vầng thơ tung gió tuyệt vời bay Vì ...Chốc rồi, rượu thấm lã muôn mây Hồn say tít sẽ không còn rung nữa ...! 13. NGỠ NGÀNG TRƯỚC EM Ai có ngờ đâu một chữ ngờ Bùng nhùng, rối rắm cả nùi tơ Có khi nát vụn thành muôn mãnh Thuyền bỗng đứt neo rẽ bến bờ. Ta lạc trời mê mịt lối về Con đường trơn ướt bước lê thê Hai tay dang rộng...trời ơi, trắng ! Lạnh toát tương lai rợn bốn bề ! Trong cõi muôn trùng vạn cách xa Biết đâu duyên phận thề trăng hoa Em như tiên nữ trên trời xuống Áo mỏng phong phanh nét ngọc ngà. Có phải an bày tự kiếp xưa Uyên ương sóng cánh đến bây giờ ? Song song một mái chèo khua nước Êm ái dòng sông xuôi bến mơ ! Ta đã biết rồi gió với mây Thiên thu vá víu kiếp đời này Em ơi ! Tình ái là men rượu Trót đã yêu rồi, yêu đắm say ! Vạn lối chông gai nhọn hoá tà Vầng trăng sáng láng khắp miền qua Xa xa trong cõi mờ sương bụi Rực rỡ chân trời, rực rỡ hoa... Ước hẹn đời đem chắp vá đời Sầu xưa vùi lấp chốn phai phôi Những hương nhạt rữa, màu tàn úa Cuốn hút vạn dòng con nước trôi. Em đẹp ! tung huê khắp tháng ngày Như vầng thơ đắc tuyệt cùng hay Bao nhiêu rượu quý trăm năm tuổi Thấm hết vào em vị ngất ngây ! Lý Bạch ôm trăng chết đã nhầm Trên đời còn có hảo giai nhân ! Yêu em - Ta quyết làm thi sĩ Múa bút nhân gian...dẫu hoá gàn ! 14. EM ĐÃ VỀ ĐÂY Em đã về đây mở cửa lòng Gió lùa sắc thắm khắp non sông Ngàn xưa bỗng dậy lời chim, bướm Rực ấm đời anh - nắng trở hồng. Mắt chứa một trời mơ mộng xanh Lâng lâng mây khói đến xây thành Em cười: Tất cả mùa hoa đẹp Phảng phất rừng hương trong gió thanh ! Mơn mỡn da tay mát tháng ngày Bốn mùa nghiêng rót chén mê say Lòng anh: Vua trẻ - tình xao động Gióng trống thôi hoa ! ngày vội ngày... Em đến - Thiên đường trãi dưới chân Non xa, núi cách hóa nên gần Anh ca em mãi - Mùa ân ái Vang động lời yêu khắp thế nhân ! 15. VÔ GIÁ Nếu là mùa xuân Anh sẽ nở trên môi em những đóa hoa đẹp nhất ! Nếu là nhan sắc Anh sẽ điểm lên người em những đường nét tuyệt vời ! Nhưng...Anh không là gì cả rồi Không cầu vồng cho em may áo bảy sắc Không ngôi sao cho em kết làm chuổi hạt Không rượu đào cho em uống tê môi... Ngôi nhà kia em đã đến rồi Chẳng phải thiên đường mà là vách đất Chỉ có một trái tim đang đập Với đôi bàn tay anh da diết dang ra. Đôi bàn tay chai đá, gầy gò Chỉ niếu nổi những giấc mơ đơn độc Người ta mua được Tiên, Mua được Hạnh phúc Anh chỉ có Tiền-Lá Mít đổi lấy thơ Biết bao giờ chim én dệt nên tơ Ai thích sống trong mơ, ngủ trên cỏ ? Anh chỉ là trăng, chỉ là mây, chỉ là gió... Yêu rất nhiều, đau khổ cũng đầy vơi ! Mùa xuân xanh mấy lượt đã qua rồi Em kiêu sa, anh vẫn nằm mộng suốt Không có một phép Tiên, không có một Điều ước Còn những gì vô giá ? thế...là yêu ! 16. ĐÊM ĐÊM Triệu vì sao kết thành con sông ấy Dòng nước mờ biết trôi chảy về đâu ? Ôi, đêm đêm vẫn mơ màng ...cứ vậy ! Ai dìu ai - Không thấy dáng qua cầu ?! Đâu Ô thước đưa ta về lối cũ ? Bao nhiêu năm lững thững bước tình buồn ! Ôi, đêm đêm ngợp chìm trong quá khứ Đắng tê lòng một thuở áp môi hôn ! Vầng trăng sáng có phải con thuyền nhỏ Ánh đèn câu mỏi mắt nhớ phương trời ? Ôi, đêm đêm ta gởi hồn ở dó Tìm em trong cuồn cuộn thác mây trôi !!! 17. GIÓ Gió tự đâu về, gió ở đâu ? Gió mang thương nhớ, gió kêu sầu hàng hàng, lớp lớp đua nhau tới Như trút căm hờn, siết nổi đau...! Gió tự đâu về, gió sáng đêm ? Lao xao lá úa rụng quanh thềm Trên sân xơ xác nhành khô gãy Thảng thốt ngang trời những tiếng chim ! Gió...gió mênh mông, gió ngút trời Ngàn mây tan tác, rối ren trôi... Năm xưa ta gởi bài thơ thắm Gió có trao người, có tới nơi ?! Mấy độ lạnh lùng nối tiếp qua Hia hiu nguyệt xế, ánh chiều tà Gió đi, gió đến...buồn thơ thẩn Mắt hướng nhìn xa, nhớ rất xa ! Mà ở phương trời, có thấy đâu Người duyên mắt đẹp những đêm thâu ? Mây mờ một sắc giăng giăng kín Núi lặng nghìn năm đứng bạc đầu ! Gió vẫn làm quen tóc đẫm sương Chiều chiều phảng phất áng hoa hương Xạc xào mái lá trong hơi rít Chẳng có lời nào vẳng nhớ thương ?! Chới với lòng ta mộng bốn bề Vàng phai hơi thở, dáng xanh ve Không tình - lạnh lẽo vòng tay trống Gió hỡi ! Người đâu chẳng trở về ...?! 18. NHỮNG DẤU CHÂN Trên con đường mỗi chiều ta dạo bước Biết bao người đã nối tiếp đi qua Nón xa xôi về khuất dưới nắng tà Có ai nhớ dùm cho một sắc áo ? Một giai nhân từ phương trời diệu ảo Ghé hài son dừng lại ngắm hoa rơi... Có ai tin ta mãi nhớ thương người Từ buổi ấy ôm lòng xây mộng tưởng Từ buổi ấy mỗi hoàng hôn buông xuống Nắng hiu vàng trên lối nhỏ hoang liêu Ta băn khoăn lẫn dõi bóng yêu kiều Hòng gặp lại phân bày niềm quyến luyến !... Nhưng ...Than ôi ! Con đường không hứa hẹn Tháng ngày qua cỏ lá lạnh màu sương Ta lê chân cứ mãi thẩn thơ buồn Người xinh đẹp vô tình không hiểu thấu ! Có ai nhớ gót ngọc còn in dấu Trên cát vàng, trên xác lá nào rơi ? Để ta đi tìm nhặt dấu chân người Về kiến trúc một hình hài tuyệt diễm ! Có ai biết con đường không hứa hẹn Người hôm xưa đi, đến đã bao lần ? ...Ôi ! còn đâu mong đợi những dấu chân Những dấu chân chất chồng xuôi ngược mãi Những dấu chân đã chìm trong cát bụi Dấu chân nào ai nhớ của người xa Dấu chân nào đã dẫm trái tim ta !? 19. NGỠ Em đã đi thật rồi tôi vẫn ngỡ Em vẫn còn đâu đó với mùa thu Chiếc lá nhỏ cứ vàng lên nổi nhớ Giữa mênh mông trời đất, giữa mây mù. Tôi ngơ ngác như rơi vào khoảng trống Nát trên tay có phải mối tình đầu ? Cũng có thể giữa hai bờ thực mộng Em chỉ là ảo ảnh giữa đêm thâu. Tôi không dám nghĩ mình vừa quỵ ngã Tủi phiền thay, vó ngựa cuối trường đua ! Thưa: Tôi nghĩ tình vẫn còn đâu đó Ở trong hồn và ở cả trong mơ ! Em cứ đi, em cứ quên...cứ thế Ở nơi đâu dù chẳng luyến lưu gì Như giây phút của thời gian lặng lẽ Như những làn khói thuốc nhẹ bay đi. Cho tôi nghĩ em như là chiếc bóng Chiếc bóng em còn mãi lúc chiều tà Cho tôi nghĩ tôi vừa mơ giấc mộng Mộng dẫu tàn cũng đẹp một đêm qua. Mộng đẹp ! Có lẽ tôi còn mơ được Em ra đi tình mãi chẳng quay về Cho tôi nghĩ em vẫn còn khao khát Chút men nồng tôi ủ mỗi đêm khuya ! 20. TIẾNG GỌI Đã quá nửa đời người thừa cay đắng Trăm năm dài nhẩm tính chẳng đầy gang Thoắt một ngày tóc trên đầu bạc trắng Bước loanh quanh thăm thẳm giấc mơ màng ! Trong đêm tối gục đầu sầu ngoảnh lại Cõi vô thường như sương khói mong manh Em có gì, anh có gì tồn tại Giữa nhân gian mê mãi cuộc tranh giành ?! Em được gì, anh được gì ? Tất cả Những tình yêu mất giá trước đồng tiền ! Thì, em hỡi ! đời còn gì ý nghĩa Toan tính nhiều sao nói lẽ nhân duyên ? Vứt bỏ hết ! Em ơi, trò hư ảo ! Quay về tìm với giai điệu con tim Đem tình yêu sùng kính tôn thành đạo Chốn đê mê mặc sức thỏa đắm chìm ! Đường đã đi, giục hồi chuông đã đổ Miệng lưỡi đời không thể chạnh lòng tin Dù giông bão lâu đài kia sụp đổ Nắm tay nhau cùng chết giữa ái tình ! Níu ! níu lại ! một nửa hồn mệt mỏi Chút đời tàn chắp nối mái yêu thương ! Em có nghe tiếng lòng đang khẻ gọi Một với tay là chạm tới thiên đường ! 21. NIẾU KÉO Tháng ngày cay đắng thành râu Nửa đời sóng gió thành đầu hoa râm Cái gì xuân cũng tàn đông Trái tim trong ngực vẫn rung nhịp đều Vắt hết đời còn lại yêu Vắt hết sống còn lại điều thiêng liêng Bây giờ anh gặp được em Xem như mười kiếp tu tiên hóa thành Bây giờ em được gặp anh Vận may báu vật để dành đấy thôi Đau thương trả hết cho đời Đắm say niếu kéo một thời yêu nhau ! 22. TRÔI ĐI...HỠI CUỘC TÌNH ! Ta trở lại dòng sông mười năm trước Nước vẫn xuôi như nước chẳng muốn dừng. Có những tình nhân tựa cầu hẹn ước Chẳng biết rồi duyên kiếp có thành không ?! Người xưa đã theo chồng xa biệt tích Ta cũng vợ con, khác chổ ăn nằm Tình thơ trẻ mang lời thề con nít Một đôi tuần hứa phét đến trăm năm ! Như những chiếc lá úa vàng trôi mãi Dòng sông dững dưng đưa đẩy trăm miền Người là bèo dạt, đời là dòng chảy Dòng chảy tự do không thuộc lời nguyền . Ta đã biết nhớ, quên đều vô ích Hỡi dòng sông chảy siết mười năm qua Trong lòng ta còn bao nhiêu luyến tiếc Đã bao nhiêu xóa hết tự năm xưa ? Ta trở lại vô tình hay cố ý Không liên can chi đến kẻ theo chồng ! Ừ ! ta buồn...Ừ ! Ta đang bi lụy Chẳng nổi gì phải cắm cổ nhảy sông ! Trôi đi hỡi...cuộc tình lỡ thề thốt Có trời cũng không cứu vớt được gì. Hỡi dòng sông mười năm sai hẹn ước Hãy đắm chìm bóng nước kẻ tình si ! 23. KỶ NIỆM SAU LƯNG Anh đã đi rất xa về phía trước Như mũi tên bay không thể nào khác được Nơi số mệnh đã vạch sẵn con đường Nơi con đường đã vạch sẵn đau thương Có những mùa xuân, có cả ngày mưa bão Có dòng sông, có đêm trăng mờ ảo... Nhưng mãi không có được những ngày xưa Không có em nắm tay đi dưới trời mưa Không có em nhìn bầu trời xanh mơ ước ! Anh đã đi rất xa về phía trước Như người vừa thoát khỏi giấc chiêm bao Phía sau lưng một ma lực cồn cào Ma lực tình yêu của thời tuổi trẻ Dẫu có nhiều đắng cay, có nhiều giọt lệ Dẫu là em phụ rẫy, bẻ bàng Tình yêu ví như tổng thể mùa xuân Hoa nở, tàn chỉ là sắc màu điểm xuyết ! Nên anh tin kỷ niệm bao giờ cũng đẹp Đấy là nơi anh đi còn quay mặt ngóng tìm Như người già luyến tiếc thuở thiếu niên Như dòng sông cạn nhớ con đò rước khách. Có thể sẽ không còn ai dám nhắc... Nhắc về anh dù một phút giây thôi Không ai dám ngồi lại nơi đã từng ngồi Cười lại nụ cười của thời ân ái Có thể tình yêu của anh chỉ là cát bụi Trên đường đi vướng phải bước chân em !?... Có người thất tình đã hóa ra điên Có cơn gió đã biến thành giông tố Một thời anh yêu em ngần đó Dễ gì một đời anh có thể lãng quên ! Cuộc sống gia đình là một chuỗi bon chen Ai đi mãi không có hồi mỏi mệt ? Kỷ niệm xưa giống như là bóng mát Cho anh ghé về trút bỏ hết âu lo... Nghe buồng tim đỏ lại dòng máu tuổi thơ Nghe bờ môi chạm vào bờ môi mằn mặn Nghe con đường mùa thu bỗng dưng xanh thẳm Đôi chim bay ngang trời anh nghĩ đến đôi ta Nghĩ đến tình yêu, nghĩ đến những giấc mơ Ước gì thời gian có thể quay lại được ! Anh đã đi rất xa về phía trước Và em...Em cũng đi xa lắm rồi Những gì còn lại là ký ức mà thôi Em có thể quên anh cũng có thể nhớ Với người này chỉ là khói sương, cây cỏ Nhưng với người kia là cả vạn mùa xuân Kỷ niệm tình yêu như một thứ đồ đồng Lau chùi han gỉ sẽ lên màu bóng loáng ! 24. MÙA THU EM Có mùa thu trên tóc em bồng rối Để mây bay lạc lối cuối phương trời Mùa thu nồng trên môi em đắm đuối Để người ta thương nhớ mãi không nguôi. Bao nhiêu mùa thu qua rồi chẳng biết Em vẫn thơ, biên biếc mắt xanh nguồn Riêng còn lại cuối mỗi mùa thu hết Anh trở thành lá chết những hoàng hôn ! 25. GÁNH SẦU ĐI RONG Mùa thu vàng lá rơi Mang nổi buồn chia cách Mùa đông qua giá buốt Gieo vào lòng cô đơn. Tiếng còi tàu một hôm kéo còi rời thành phố Chuyện tình yêu từ đó Xem như biệt muôn trùng. Ta hóa thành gã khùng Thất tình làm thi sĩ Những bài thơ bi lụy Nghêu ngao hát tháng ngày. Những cuộc tình đổi thay Chóng qua như cơm bữa Bao gương mặt phụ nữ Đều hằn nét dối gian. Những thói đời bạc vong Tận hang cùng, ngõ vắng Cứ như luôn đeo đẵng Chẳng khi nào rời quên. Ta hóa thành thằng điên Không biết chính mình nữa Có hay không Đức Chúa Có hay không nghĩa tình ? Trời ơi ! Những hành tinh Sao mà xa thăm thẳm Những con người mặt lạnh Ai còn nhớ ta chăng ?! Sầu chất đống thành năm Sầu nửa đời tóc bạc Lệ không còn để khóc Đành hát hết đau thương Chẳng ai chia nổi buồn Như chia nhau tài sản Một mình qua năm tháng Ta gánh sầu đi rong ! 26. YÊU ĐƠN PHƯƠNG Nàng chẳng bao giờ thương nhớ tôi Nhưng tôi thì cứ nhớ thương hoài Nhớ nàng từ thuở trăng xuân thắm Cho đến bây giờ vẫn chửa nguôi. Tháng lại, ngày qua đã mấy năm Mấy năm ôm ấp mối tình câm Nàng đâu hay biết bao đêm lạnh Nước mắt tôi sầu đượm gối chăn. Chỉ có mình tôi là dại khờ Mơ màng bóng gió, mộng hư vô Tình xa như áng mây thu ấy Mà én đầu non cứ lững lờ. Tôi vẫn hằng đi trên lối xưa Không hoa, không sắc, nhạt hương mùa Đời quanh bốn phía xuân tan tác Lạnh lẽo trời đông lớp gió mưa. Tôi giữ chiêm bao để giữ nàng Giữ một tình duyên trắng khăn tang Hoa rơi, lá rụng bao mùa đã Phủ kín hồn tôi sắc huyệt vàng ! Nàng cứ hững hờ, tôi cứ yêu Cho dù đau khổ đến bao nhiêu Tình thương không thể ngăn rào lại Tan nát bèo mây... cũng đánh liều ! 27. ĐỐT TRƯỚC NÉN HƯƠNG Dường như suối đã cạn nguồn Lối mòn lặp lại con đường rêu phong ?! Ô hay ! Máu vẫn nguyên dòng Trái tim người đã phai hồng từ lâu ! Hỡi ta đọa một lụy sầu Nửa đường quả quyết mảng màu thê lương Đề thơ đốt trước nén hương Tình yêu hé cửa huyệt buồn…nay mai ! 28. CHẲNG CÒN GÌ Phủi trắng tay...Đời chẳng còn gì Tình yêu không nhận nữa lòng si ! Chim lìa xa tổ đêm giông bão Cánh rã buông chùng gió cuốn đi ! Suối lệ nhói đau cạn thấu nguồn Sóng xô tràn biển rót đau thương Trớ trêu chiếc lá chiều thu vắng Sớm muộn vàng rơi xuống bụi đường ! Rong ruỗi đất trời sương khói bay Hồn thơ rũ liệt ở trên mây Yêu em -Không sống cùng em được Ta chết cho xong nợ kiếp này ! 29. EM Cõi thực hư nào em đến đây Huyền hồ thế giới mịt mù mây Đất trời choáng váng, đêm choáng váng Một dáng Liêu trai bước bước gầy Thanh tao, thánh thoát nét thần tiên Lướt thướt tơ buông, liễu rũ mềm Bỗng chốc cả hồn ta hoá rượu Cơ hồ vũ trụ biến thành men. Đêm ấy là đêm hạnh ngộ vàng Trời ban tài tử gặp hồng nhan Mang mang thời khắc như âm nhạc Mỗi phút rung lên mỗi điệu đàn Đêm ấy là đêm định mệnh chờ Đèn giăng khắp lối cảnh huyền mơ Em từ mạng ảo ra đời thực Cả hình hài toát cả trời thơ. Như thể bàn tay người nghệ sĩ Thổi trong gỗ đá dậy linh hồn Em rót vào ta từ héo rũ Một màu diệp lục hoá xanh non ! 30. NGHÌN NĂM SÓNG VỖ Vững vàng, chắc nịch như một núi đá Đóng vào lòng biển cả vạn kỷ nguyên Có triệu lần anh cũng nói yêu em Như trời đất không thể nào hủy diệt Dù hôm nay gió mưa có thê thiết Tan hoang vườn muốn chia biệt bướm hoa Dù ngày mai rừng núi nổi phong ba Chim gãy cánh não sầu gieo tiếng hót Dù định mệnh trớ trêu nghìn năm trước Đã an bài không cho bước chân đi Cuộc đời em, anh biết em cần chi Chút ánh sáng khi tối đèn, tắt lữa Cuộc đời anh rũ rời bao sóng gió Khát khao tìm một bến đổ bình yên Đơn giản thôi ! tình yêu anh và em Nhặt nhạnh mót chút thời gian diễm phúc Khi tất cả những tháng năm son sắc Vô nghĩa trôi theo vong bạc lòng người Bao mùa xuân có được mấy ngày vui Bao cuộc tình có tình nào êm ngọt Khi người ta đã tôn thờ vật chất Thì yêu thương là cỏ rác bên lề Khi đồng tiền lung lạc sự đam mê Hạnh phúc là thứ pha lê dễ vỡ ! Anh và em - hai tâm hồn tơ lụa Cố tránh xa bụi bám trên đường yêu Đem ái tình xây dựng một vương triều Sống hòa bình tuyên ngôn không súng đạn Dù anh biết cuộc đời còn khốn nạn Vẫn bám theo săn đuổi cuộc đời em Bị thương rồi, em hoảng hốt như chim Sợ dây ná, sợ từng cành cây động. Nhưng em ơi ! đừng để lòng nao núng Tình yêu anh sừng sững một trường thành Rồi dòng sông sẽ phẳng lặng trong xanh Thời gian sẽ xóa dần vết thương cũ Hãy nuôi ước mơ mầm tơ, nụ nhú Một vườn thơ rực rỡ nở muôn hoa Dù ngày mai vĩnh viễn chỉ là mơ Vẫn hy vọng khúc đoàn viên đoạn kết "Trời hại mới chết , người hại không chết !" Còn trên đời anh còn quyết yêu em Như mặt trời ngày ngày vẫn mọc lên Sóng vỗ mãi nghìn năm trên mặt biển. 31. EM VỀ XẾP LẠI TRÁI TIM Em về xếp lại trái tim Bao nhiêu mãnh vỡ rã mềm đời hoa Búp hồng gió tạc, mưa sa Sóng xô cánh thắm, phong ba nụ tàn... Một dây vỡ lỡ cung đàn Buông chân, nhắm mắt thuyền sang cống hồ Một vành tang chít con thơ Trăm năm duyên nợ xuống mồ cỏ xanh Một mùa bướm lượn, chim quanh Cầu an vá víu khô cành trú chân Một phen ớt xát cay nồng Rách môi vấp miếng vừa gừng vừa vôi... Bao cuộc tình - Bấy nổi trôi Em còn lại với lẻ loi riêng mình ! Em về xếp lại trái tim Bao nhiêu nát vụn, còn nguyên mãnh nào ? Đã đành dao cứa...sợ dao Giật mình sợ cả cành đào mơn man Lắng sâu so lại phím đàn Ngũ cung ai oán bỗng trầm khác chăng Anh yêu em có ai bằng Em yêu ai như đã hằng yêu anh !? Nhân duyên là số lựa dành Phải đâu ai dễ trở thành của ai !? Tình anh lộng lẫy lâu đài Lãng quên thành cổ u hoài nát tan... Gió đưa nhơn ngãi về ngàn Trăng tìm một nửa ánh vàng say men Em về xếp lại trái tim Bao nhiêu gạch vỡ dựng lên thiên đàng ! 32. CHẤM HẾT Chấm một chấm ! Thôi đời ta khép lại 50 năm chẳng phải đã quá nhiều ! 50 năm lay lắt với tình yêu 50 năm đảo điên cùng thế sự ! Ừ, thôi vậy ! Đã tàn một cuộc rượu Ly cuối cùng trong chai rượu cuối cùng. Ta cười khà mấy tiếng vỡ không trung Trả hồn phách thiên thu về cát bụi ! Chấm một chấm ! rỗng không thời hiện tại Chào tháng năm xa mãi mịt mù xa Những mùa xuân tan nát những mùa hoa Hè giòn cháy buổi trưa rang quá lữa Thu lớp lớp xây mồ trên lá úa Trời đất buồn than khóc suốt ngày đông ! Những cơn mưa, ngọn gió, những dòng sông Cuốn trôi hết tất tật thời quá khứ ! Xin cảm ơn có những người phụ nữ Là bóng ma, là quỷ dữ, thiên thần Rất mê cuồng, tê dại phút ái ân Rất tuyệt vọng, điên khùng khi đau khổ Lỡ một người tình, nhầm một người vợ Phí một đời chồng, tiếc một đời yêu ! Thôi cũng đành may rủi cuộc phiêu lưu Dập tắt lữa, nhổ trại về tay trắng ! Hỡi, người yêu cuối đời ta lận đận Ngỡ trời ban hạnh phúc đắp bù thay Hai nửa trăng gộp lại để tròn đầy Hoa với bướm dệt mùa xuân nho nhỏ Nơi hẹn hò còn âm vang trong gió Nụ hôn nồng và hơi thở đôi ta Có ngờ đâu một tâm địa đàn bà Hóa ác quỷ lưỡi dài, tay vuốt nhọn Một thằng Lý Thông đê hèn bán bạn Đội lốt anh hùng cố cướp mỹ nhân Thuyền chưa ra khơi đã nát tan tành Kẻ chới với, người buông tay chìm đắm ! Thôi xin em xóa lời thề muối mặn Quên thiên đường tưởng tượng phía chân mây Bờ môi tình chưa lịm ngọt đã cay Vòng tay siết mà muôn trùng chia cách Nơi hò hẹn từ đây không thấy mặt Ký ức sầu hoang phế chổ ngồi kia Ta không còn làm thơ đọc em nghe Mắt em sáng chẳng ai nhìn trìu mến... ! Chấm một chấm! phụt tàn như ngọn nến 50 năm kết thúc một con người 50 năm là sương khói mà thôi Muốn cũng vậy, không muốn thì cũng vậy! Đã cháy hết những gì không thể cháy Cần chi đèn lúc bấc lụn, dầu hao Cần chi nữa ánh sáng giữa trời cao Hay màu đen tối nghìn thu cõi chết !? Chấm một chấm! Đời ta đã chấm hết! 33. DƯỚI TRỜI SAO Bãng lãng không gian dịu dịu vàng Một trời lặng lẽ gió mang mang Sông Ngân lấp lánh nghìn sao tỏ Mây dãi thành tơ lướt nhẹ nhàng. Ánh mắt thầm vương chút sáng mơ Đâu Nghê Thường khúc gảy trong mờ ? Đâu người thục nữ trăng in bóng Yểu điệu hình mai gót dẫm thơ ?! Chân bước nghe đau chiếc lá vàng Hồn đêm không muốn phải âm vang Đâu đây buông lững lời chim mớ Hoảng cánh tìm nhau tiếng võ vàng ! Bộ ngực rung rung, môi tái mềm Lòng bâng khuâng nhớ, nhớ nhiều thêm Sao ơi ! Rụng xuống chùm thơ nhỏ Để đọc cho ra ý diệu huyền ! Lặng lẽ non sông thiếp dưới trời Bờ cây âu yếm, lá kề môi Đi, đi ! Thơ thẫn ngoài xa nữa Mà bảo đêm khuya gọi bóng người ! Lạnh thấu vào da, lạnh buốt xương sương rơi hiu hắt, gió buồn buồn Đâu đâu ? Hơi thở nồng son phấn Hãy thở lên trời một chút hương ! Ta bước trong đêm giá lạnh này Trên trời - Sao dõi bước chân đi Dưới trời - Ai có ôm chăn gối Có mộng mơ chăng, có hiểu gì ?! 34. THOÁNG HIỆN Đây cả một trời yêu thoáng hiện Mơ màng trong mắt đắm say em Đây là hương quý chiều xưa cũ Theo gió về thơm quyện trước thềm. Lồng lộng không gian hình sắc tươi Nắng hồng như má, lá như môi Anh mơ, anh thấy em về đó Nép ở bên hoa mĩm miệng cười. Tất cả người em - Anh nhớ thương Xa xăm đôi mắt, dáng thu buồn Chiếc cằm xẻ nửa nên duyên quá Da thịt nồng nàn không phấn hương. Anh nhận nơi em ánh mặt trời Thiên đường là lúc có chung đôi Chiều nay chất ngất muôn chiều cũ Nghe đã sầu như tự mấy đời ! Quạnh quẽ chiều nay - anh quắt quay Ngồi gom thương nhớ, đếm thêm ngày Em đi, đi mãi bao giờ lại Hiu hắt một trời mây trắng bay ! Có mộng chẳng qua mộng đỡ phiền Mơ thì thấy bóng có đâu em ? Làm sao nói hết lòng anh được Mà nói làm sao vơi nổi niềm !?... Đã héo cả lòng, khô cả môi Đã sầu u ám khắp khung trời Chiều nay thoáng hiện em trong nắng Loạn vỡ tình như mây viễn khơi ! 35. ĐỪNG CHO TÔI GẶP Hỡi người đẹp ! Xin đừng cho tôi gặp Một đôi lần dù bất cứ nơi đâu Trên bến sông xanh hay dưới chân cầu Trong vườn hoa hay giữa đường phố vắng... Bởi vì tôi có linh hồn của nắng Của mây êm, của gió nhẹ chiều xuân Tôi là trăng dưới mặt nước trong ngần Tôi là bướm nằm mơ trên khóm cỏ Là hiện thân của một trời mộng đó Khách si mê có vạn trái tim mềm Tình dạt dào như sóng thủy triều lên Lòng như biển và nguồn yêu đầy ắp... Hỡi người đẹp ! Xin dừng cho tôi gặp Vẻ yêu kiều tha thướt dáng chiêm bao Và tiếng ong chớ thỏ thẻ ngọt ngào Mắt đừng ném tia nhìn muôn thế kỷ !... Vì khi ấy, tôi chắc hồn sẽ lụy Chỉ là người nhưng sẽ biến ra hương Có rượu say, có nhạc sóng quay cuồng Có tất cả để làm tôi mê hoặc ! Nghĩa là yêu...nghĩa là...tôi chết mất Vì phải thương, phải nhớ suốt ngày đêm Phải thở than khi lá rụng bên thềm Phải ngơ ngác khi nhìn mây xuống thấp !... Hỡi người đẹp ! Nhớ đừng cho tôi gặp Nếu tôi yêu mà người chẳng hề yêu Có khác chi xây mộng giữa vườn chiều Để gội nắng khi mặt trời đã khuất Để xây lầu tình yêu trên bãi cát... Có còn gì chua chát nữa hơn không ? Nếu nhìn nhau lòng thổn thức với lòng Rồi yêu đắm...thì người ơi...cứ gặp ! 36. CHIÊM BAO Đương giữa đêm khuya lặng như tờ Hồn tôi chìm ngợp giữa giấc mơ Chẳng biết cùng ai trong lúc ấy Cầm tay dẫm nhẹ lối trăng thơ. Giai nhân lộng lẫy tựa tiên nga Mắt sáng như sao, dáng mượt mà Tóc chảy dòng mây hương bỏng nước Môi cười tươi nhẹ sắc muôn hoa. Bước lần qua lối ánh trăng reo Gió lướt êm êm, nhẹ dáng kiều Gió động vào hoa run sẽ sẽ Sương vàng trên lá rớt hiu hiu. Con suối bên kia buông điệu đàn Lời trong sáng láng dội âm vang Cành khô theo nước trôi chầm chậm Ngơ ngác nai vàng trên lá vàng. Tôi nắm tay người mát đến tê Môi tìm chưa gặp đã đê mê Hương hoa, hương tóc thơm nhiều quá Hương của trời mây cũng rót về. Hai đứa chìm trong biển, nước, trắng... Ngợp say dưới vẻ đẹp khôn cùng Bóng vàng rào rạt khua trên lá Hoa cỏ rực trời êm tựa nhung...! Vai sát kề vai, tay khoát tay Chúng tôi âu yếm, mãi ôm ghì... - Thoáng tiếng xe qua, gà gáy sáng Giật mình ...mộng ấy bỗng tan đi ! 37. KÊU GỌI ...Thế là hết rồi sao em yêu hỡi Duyên trăm năm ngần ấy bấy nhiêu ngày Mối tình anh, anh còn lại gì đây Nếu không phải lệ sầu vương gối chiếc !? Thà khi xưa mình đừng quen, đừng biết Đừng nhìn nhau tha thiết buổi ban đầu Lời hẹn thề trọn kiếp sống cùng nhau Sao nở để cho cung cầm lỡ nhịp ?! Còn đâu nữa giấc nồng trong mộng đẹp Đêm dìu nhau đi giũa lối trăng soi ! Những khi buồn tưởng nhớ thuở xa khơi Kỷ niệm cũ sẽ hằn sâu tâm sự. Ôi, làm sao anh quên được em chứ ! Những tháng ngày tình ái thở lên hương Từng bước chân như những nhịp say cuồng Lòng thắp sáng ánh mặt trời hạnh phúc. Những thuở ấy trong đời nghe rạo rực Cóvoo vàn châu ngọc ấm đôi tay Hương trong lời chưa nói đã thơm ngây Đôi mắt đắm...đấy là nguồn nhựa sống ! Sớm như chiều đi về trong ngõ mộng Tình ngát xanh hoa lá nở muôn màu... Tình đang nồng em bỏ em đi đâu Để anh gọi tập thơ dày nhung nhớ ! Em có nghe mùa thu vàng lá đổ Dưới nắng vàng nức nở gọi tên em Vẫn còn đây bóng liễu ngã bên thềm Gió vẫn thở thơm lừng dư hương cũ. Được ái ân là được từng mong nhớ Em đi rồi đau khổ chất chồng thêm Phiến mây sầu về phủ chặt trong đêm Tình phai rụng tấm hình hài lạc lõng. Tay sương giá kéo hồn đi chôn sống Chút thời gian quằn quại niếu chân thơ Em để chi anh ngợp giấc mộng hờ Cho quay quắt cả một thời tuổi trẻ ! Cho nắng ngã, nhạt phai màu chiều xế Cho đời anh vá víu khoảng trời quên Bóng hình xưa và kỷ niệm êm đềm Còn lắng đọng trong niềm thương, nổi nhớ ! Dù thời gian có đi vào vạn thuở Anh vẫn để lòng gọi mãi tên em !... 38. ĐÔI BỜ Anh đã trót yêu em mất rồi Nhưng tình là ảo mộng mà thôi ! Muôn trùng mây nước xa xăm quá Tay ngắn làm sao vói tới trời !? Anh chỉ là người dãi nắng mưa Trầm luân muôn kiếp sớm, chiều, trưa... Muôn năm trên áo còn hôi đất Sống một đời hờ, mộng cỏ hoa ! Anh biết làm sao, biết nói sao Chập chùng thương nhớ vẩn mây cao ? Em đi vóc nhỏ lừng hương dịu Trướng rũ nền hoa khuất lối vào. Anh ở đâu và mơ ở đâu ? Cuối trời mờ mịt khoảng thương đau Mây giăng lối cũ nghìn thu lạnh Gió siết trong cây rợn ý sầu. Em có khi nào mơ gởi hồn Cùng chung mộng đẹp với anh không ? Ôi, sầu gieo rắt từ tao ngộ Mắt tựa mồ sâu, má lữa hồng ! Anh nhớ, anh thương, anh nhớ thương Đời thêm vắng vẻ, cảnh thêm buồn Chiều qua ngắm mãi trời mây tím Phải tóc em bồng đượm bốn phương ?! Hình bóng dịu dàng như dáng thơ Ngàn năm mong đợi có bao giờ ? Cơ hàn một kiếp không tên tuổi Bụi bám tình riêng mấy nẽo mơ ! 39. KHÁCH Đêm lạnh lùng đi giữa khoảng im Gió run nhứ lá, bóng mây chìm Muôn sao lấp lánh trời sao sáng Anh vẫn nhìn xa ...đâu mắt em ? Khói thuốc mơ màng trên tóc bay Tình không như nước, em không hay Xuân hồng có đến ? anh đâu hiểu Hai mấy mùa thu lạc cánh mây ! Lòng mộng điều chi ai dám ngăn Nhìn quen nên đắm, nhớ thương chăng ? Trời đêm mưa gió từng đêm khác Em đến, em đi... chẳng nói rằng... Một tách trà thơm - Một khối sầu Trầm ngâm ý nhạc lắng hồn đau Anh là người khách, chỉ là khách Năm tháng về đâu, mặc tới đâu ! Đã chín lòng anh những trái si Lòng em như gió thoảng, mây đi... Đêm đêm ảo ảnh hằn lên mắt Chỉ có trăng vàng đọng đáy ly ! 40. TÌNH PHỤ Trời hỡi ! Người ta đã bỏ tôi Nửa năm đeo đuổi hóa không rồi Nửa năm xây mộng vàng trên cát Để đến bây giờ mộng đổ rơi ! Người bỏ tôi đi, bỏ đoạn đành Như màu xanh bỏ lá cây xanh Còn đâu bướm thắm, hoa vàng nữa Trái ngọc hôm xưa đã rụng cành ! Người bỏ tôi đi chẳng một lời Thế mà người bảo người yêu tôi Trăm năm đầu bạc, tình không bạc Có chứng dùm không ? hỡi đất trời ! Người đã đi từ mấy tháng nay Tôi thương, tôi nhớ đếm từng ngày Bóng hồng biền biệt không tin gởi Thơ viết rồi ai đọc nữa đây ? Ai biết ai người trọn thủy chung Ai thương, ai khổ với tình buồn ? Người đi muôn dặm say duyên mới Kẻ ở hận lòng mắt lệ tuôn ! Trời hỡi ! Người ta đã phỉnh phờ Tình tôi còn lại tiếng gào to Tháng ngày ôm mãi mối duyên vỡ Thất thỉu đi như đứa dại khờ ! 41. CON ĐƯỜNG HOA NGÂU Con đường làng...Con đường xanh lá xanh Vẫn bâng khuâng mùi hương ngâu mỗi sớm Tôi vẫn qua đó mỗi khi chiều xuống Để mơ về những kỷ niệm xa xăm ! Những con đường bụi đất chạy vòng quanh Rười rượi mát dưới hàng tre run rẩy Nơi đầu tiên tôi gặp người qua đấy Nở nụ cười, che nón lá nghiêng nghiêng. Tình yêu thành chuyện kể của bầy chim Hòa lẫn vào lời ru nơi dòng suối Em bẽn lẽn, còn tôi luôn bối rối Cơn gió thường làm rớt nửa môi hôn. Ôi, Một thời hò hẹn quá vàng son ! Còn đâu nữa em những khi chiều xuống ? Chẳng còn ai để tôi đi bắt bướm Và cài hoa lên mái tóc nồng thơm ! Con đường làng heo hút bóng cô đơn Quá xa lạ những dáng người qua lại Con ong bay, con chim chuyền bổi hổi Hoa nâu nở....cứ vậy, hoa ngâu tàn ! Con đường làng dằng dặc bóng trăng suông Bời bời đám mây cuối trời mù mịt Vầng trăng tròn rồi vầng trăng lại khuyết Mãi đi, về lặng lẽ một mình tôi ! Em đã xa như giấc mộng xa vời Thành phố ấy muôn đèn màu rực rỡ Con đường làng hoa ngâu...em có nhớ Có bao giờ em nhớ những đêm trăng ?!... 42. ANH MUỐN NHÌN EM Anh muốn nhìn em, ngắm mãi em Khi trăng tỏa rộng, gió êm đềm Anh nhìn đôi mắt long lanh sáng Như nước hồ thu nắng mới lên ! Em đẹp hình hoa phảng phất hương Nhẹ như mây thoảng, mềm như sương Môi duyên cười ngát trời xuân thẳm Mái tóc buông chùng lưới nhớ thương ! Từng bước chân em bước dịu dàng Anh nghe lòng cũng rộn âm vang Khi em làm lụng, khi em ngủ Đâu cũng ngời tuôn giá ngọc vàng ! Tất cả người em ngát vị đời Bốn mùa gần gủi hóa xanh tươi Anh xin làm bóng muôn năm vẫn Theo mãi hình em chung lứa đôi. Anh sẽ nhìn em hút mắt sâu Càng yêu, càng muốn ngó nhau lâu ! Anh nhìn em mãi, đăm chiêu mãi Như ánh trời cao ngó địa cầu ! 43. MÂY CHIỀU Anh ở xóm ngoài, em xóm trong Chiều nay em có nhớ anh không ? Chiều nay gió quyện trời mây thẳm Trôi tự xóm ngoài tới xóm trong ! Mây bàng bạc khắp trời xa xanh Mây vẽ không ra một dáng hình Nhìn bóng mây đùn trăm mối chỉ Tờ sầu lại rối giữa lòng anh. Mây lững lơ bay trước gió chiều Trời im, núi lặng, cảnh đìu hiu Lạc bầy chim én không về tổ Rơi rụng hồn anh theo tiếng kêu. Lớp lớp mây về đặc xóm trong Một màu mây trắng, trắng mênh mông -Mây thương nhớ gió, mây rời rã Anh nhớ thương em nát cả lòng ! 44. THUỞ BAN ĐẦU "Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy Nghìn năm ai dễ đã quên ai !" Thế Lữ Chao ôi ! Cái thuở ban đầu Làm sao tôi nhớ hết màu thời gian ! Hình như có chút nắng vàng Có mùi hương nữa, có đàn bướm bay Con đường không hẹn mà say Người đâu xinh đẹp qua đây một mình ?! Để cho trời đất bỗng xanh Con chim ríu rít trên cành tre cao Không quen cũng đánh tiếng chào Hẳn người đã biết vì sao thế rồi ?!... Cũng là một nụ cười tươi Đôi môi thì cũng đôi môi như người Lạ chưa ! Một cái nhìn thôi Lòng tôi như bị ai thôi miên rồi Con đường ơ ! Gió mây ơi ! Bắt đền ai nổi bồi hồi trong tim ? Dù cho làng xóm đỏ đèn Tôi theo người mãi chẳng thèm về đâu ! Chao ôi ! Cái thuở ban đầu Nồng nàn đến vậy, yêu nhau là vừa ! Cảm ơn trời chẳng đổ mưa Con đường đi mãi cũng chưa hết đường Cảm ơn các chú chim non Nhắc cho tôi tỏ lòng thương với người ! Từ sau buổi ấy xa vời Con đường quyện mãi một mùi nước hoa Tình yêu vời vợi thiết tha Cũng như trời sáng hằng hà ánh sao. Lẫn trong hơi thở đêm nào Mùi hương ngâu phảng phất vào lòng tôi Tháng ngày như có thơ rơi Mùa xuân đậu khắp đất trời đi qua Tôi như vừa lạc trong mơ Lung linh người lại là thơ cuộc đời Bao năm tôi vẫn nhớ hoài Đôi chim nhỏ - Ấy đôi người yêu nhau Con đường cái thuở ban đầu Là nơi dừng lại trong màu mắt xanh ! 45. EM Dù chưa thương, anh cũng muốn thương em Mỗi khi đồng quê vào mùa nhộn nhịp Thương cái vất vả bộn bề công việc hút em vào bất kể lẫn ngày đêm. Em như con cù quay mãi không yên Khi dọn bờ, khi gánh phân, khi cuốc đất Hết cấy cày lại còng lưng tác nước nhổ cỏ, bắt sâu...lam lũ ngoài đồng. Những sớm sương, những trưa nắng, những chiều dông Thương em lặn lội, lòng anh ray rức Muốn hóa lùm mây cho em che mát Muốn làm áo tơi cho em đội trời mưa. Những tối mù đen chạng vạng về nhà Ngọn đèn dầu leo queo không sáng tỏ Thương em bưng chén cơm và từng đủa Chỉ mắm với dưa mà miệng vẫn cười... Có phải sinh ra ta trót làm người Yêu cuộc sống qua cần cù lao động Đất nước nghèo - luống khoai, mãnh ruộng... Nên xuôi lòng son trẻ cứ giàu ra ! Mái tranh, đèn dầu...còn quá đơn sơ Bởi thế chiều nào anh cũng cảm xúc Mối tình đồng lúa ở đâu cũng đẹp Con người đồng lúa khổ vậy mà duyên ! Nên dù chưa yêu, anh cũng muốn yêu em Yêu cái vẻ đẹp đồng quê chất phác Nước da nâu nâu in màu bánh mật Đôi tay tròn chắc nịch, sam chai... Anh yêu cái tuổi mười tám, đôi mươi Vừa nói, vừa cười, mắt như ánh chớp Yêu đôi má đồng tiền không phấn sáp Nhờ cái nắng hây hây tô đỏ hồng hồng Những lúc ra đường, anh thích đôi chân Quen đi đất nên ngỡ ngàng giày, guốc Ngắm nghía bộ đồ, nhìn đôi gót nức Em thẹn thùng nào biết lấy gì che ?... Bao giờ còn gắn bó với đồng quê Anh còn nghĩ về em, còn yêu thương mãi Như đã từng ấp ủ lời chim, tiếng suối Trời đất quê hương thắm thiết, dịu dàng Anh muốn thơ anh còn mãi hát vang Về em - Những con người đông quê muôn thuở Những con người làm ra hạt lúa !... 46. HỠI NGƯỜI TÔI YÊU Với: Bích Thủy Hỡi người theo cánh chim bay Ước mơ không mõi tháng ngày xa khơi Những chiều mây phủ đầy trời Những đêm gió lạnh có ngồi nhớ thương ? Những khi thơ thẫn bên đường Nhìn trăng rũ bóng có buồn lứa đôi ? những khi...Những mấy khi rồi Em có nhớ em với tôi...ngày nào ?! Ngày nào hai đứa yêu nhau Trao tình ân ái, hẹncaau heề nguyền Ngày nào hai đứa kề bên Mắt xanh mơ một chuyến thuyền hồng trôi Ngày nào em ở bên tôi Như hình với bóng, như đôi vợ chồng Yêu thương, hờn giận, nhớ mong Ăn chung, nặm đụng...ngọt nồng làm sao ! Môi kề, má sánh, tay trao... Mới ngày nào...mới ngày nào đây thôi ! mà bây giờ đã xa xôi Đã ngăn cách mấy phương trời dở dang Đã tan nát đá, nát vàng Lòng người so phím, cung đàn đổi dây Mộng khói mây ! tình khói mây ! Còn chi nữa...Ôi, Đắng cay một đời ! Bây giờ em đã bỏ tôi Bạc sao mà bạc như vôi hỡi tình !? bây giờ gió tản, trăng chênh Tóc tơ đứt vụn, cây xanh hóa vàng Bây giờ tôi khóc, tôi than Một mình vò võ trăm ngàn nhớ thương. Hỡi người tôi quý, tôi thương Mai sau còn có vẫn vương ngày nào ? Bây giờ em ở phương nao Có khi nào...một thoáng nào...nhớ tôi ?! 47. ĐẸP Em là cô gái miền quê Đồng sâu, ruộng cạn đi về sớm trưa Một năm ba vụ cày bừa Lúa xum, hạt chắt, được mùa là vui. Em là tất cả xanh tươi Của hoa xanh trái, của trời tươi xuân Đời em gắn bó quê hương Tình em là cả tình thương muôn người ! 48. EM ĐI ĐI ! Nhớ ta xưa...tuổi học trò thơ dại Trời xanh trong, bát ngát những cánh đồng Hồn vô tư như cánh cò bay mãi Như sáo diều gặp gió thỏa tầng không. Nhớ ta xưa...Tình yêu thanh khiết quá Thương nhau chín cho nữa để thành mười Ngày tháng qua êm đềm như tơ lụa Người ! chỉ Người xứng đáng bước lên ngôi. Nhớ ta xưa...Ta xưa còn đâu nữa ! Những mùa xuân mai nở rụng từ lâu Trái tim kia đã hóa thành bãi chứa Bao thăng trầm đọng lại biển thương đau. Ta giờ đây như bến sông xưa cũ Lãng quên trong lau lách phủ quanh bờ Như chiếc cầu tre chìm trong mưa lũ Rã rời kêu răng rắc mỗi khi qua. Ta giờ đây- Mắt mờ, tóc đã bạc Chút tình già em cũng giật khỏi tay Có nghĩa gì đâu lời thề nguyện ước Tháng năm dài như nước bốc hơi bay. Em đi đi ! Tiếng đời xin đừng bận Mọi xấu xa, vong bạc ...cứ đổ thừa Em đi đi ! Để mình ta tỉnh lặng Chiêm nghiệm đời cho vị đắng nên thơ ! 49. MONG NGÓNG Biết em không có ở đây Trên cây, trên lá, trên mây, trên trời... Đìu hiu non nước ngàn khơi Lơ thơ cánh nhạn vẻ hời bức tranh Chỉ là sương khói long lanh Lối chiều chiếc lá lìa cành bay bay... Nhưng mà anh vẫn nhìn say Trên cây, trên lá, trên mây, trên trời Biết đâu trong tiếng mưa rơi Hạt mưa rã rích vọng lời ái ân Biết đâu hoa ngát hương thơm Gợi mùi mái tóc những hôm tự tình Biết đâu trong khách lữ hành Anh tìm thấy được nét hình của em. Miên man ngày tháng muộn phiền Nhớ thương nhau phải đi tìm chiêm bao Ngóng trời, ngóng trăng, ngóng sao Ngóng ngoài ngõ có ai vào hay chăng Biết đâu em cũng nhớ anh Gói khăn về lại trước năm bảy ngày... Nhưng mà...sương gió heo may Một trời tẻ ngắt đến nay vẫn buồn Em về ? Không ! Biết là không Dối lòng cho được vừa lòng đấy thôi ! 50. TA VỀ VỚI NHAU Ta về gá nghĩa với nhau Không sang thì cũng trầu cau mời chào Lẽ đâu như mỡ với mèo Hẹn nhau tiếng hú vỡ rào mà đi ?! Em ơi ! Gá nghĩa ta về Kẽo ngày tháng lụn, đam mê cạn cùng Vợ chồng sống đến còng lưng Có ai chống gậy yêu thương, hẹn hò ? Ta về gá nghĩa bây giờ Thời hoa có muộn, nhưng mùa còn xuân Mặc cho thiên hạ tán bàn Đến khi già khụ thở than kêu trời ! Ta về gá nghĩa em ơi ! Xua tan giá rét tiết trời ngày đông Một người dẫu khéo co chân Sao hơn đắp ấm một chăn hai người !? Ta về gá nghĩa mau thôi ! Trái sung đã chín, nụ xoài đã đơm Tình yêu đang độ thắm nồng Để lâu đóng váng chua lồm đó em ! 51. HẠNH PHÚC Mật nào ngọt bằng mật đôi môi Hoa nào tươi hơn những nụ cười Của người yêu dấu, muôn yêu dấu Thơm biét bao nhiêu tiếng lẫn lời ! Anh đã thấy và anh đã nghe Trời mây biêng biếc bóng xuân về Từ khi em rót ly rượu đắm Anh uống tình yêu say đê mê ! Anh ngợp chìm trong biển nhớ thương Tháng năm êm như cửa thiên đường Mái tóc chiều xưa buông qua ngõ Mãi đến giờ còn phảng phất hương ! Ba năm rồi có khác chi xưa Hạnh phúc - Anh đâu dám nói đùa ! Em vẫn đẹp như thời mười tám Một thời hoa thắm én nhạn đưa ... ! 52. TƠ SẦU Nhớ quá ai kia mấy thẫn thờ ! Mà thương không biết tự khi mô ? Riêng hay sớm tối nhìn mây nước Hồn thất thơ theo cõi dặm mờ. Mỗi sáng trời trong đến mỗi chiều Cũng bao ngần ấy - mắt đăm chiêu Nụ cười xinh xắn trên môi thắm Như hốt hồn ta giữa trận yêu ! Lối nhỏ giờ đây bặt dáng người Quanh sân lát đát lá vàng rơi Mơ màng trông dõi trong không trắng Lọc kiếm hình ai ở cuối trời ?! Phương ấy chiều nay rét dưới mưa Bên song ai có lạnh bao giờ ? Nhìn ra phố nhỏ giăng giăng nước Mắt có buồn theo muôn tiếng tơ...? 53. MIỀN THƯƠNG NHỚ Như cơn gió đã xoáy tròn mắt bão Như thạch nham trong núi lữa dâng trào Anh yêu em ngút ngàn muôn vũ trụ Nhớ thương thành ngập lụt cả trăng sao. Tình đôi ta đã chia lìa biên giới Phải chăng em phá vỡ lối thiên đường ? Không ân ái, không hẹn thề chăn gối Kết cục rồi dạt tới bến đâu thương ! Thương đau dậy như rừng khô hỏa hoạn Cháy ! Cháy lên ! biết dập tắt vào đâu ? Anh càng yêu trái tim càng nổi loạn Em - một miền thương nhớ trãi ngàn sau ! 54. TẠI TRỜI Tội tình đâu phải văn thơ Khiến xuôi hết thảy mối tơ tại trời Tại trời bắt lẻ thành đôi Bắt hoa có bướm, bắt người có nhau Giá như sông chẳng nhịp cầu Bên bồi, bên lở hai đầu nhớ thương Giá như biển chẳng cánh buồm Trùng khơi hoang vắng để buồn mênh mông ! Giá như...Em cũng có chồng Và anh có vợ...bận lòng chi đâu !? Văn chương dẫu có phép mầu Chẳng qua đồng cảm mối sầu sẻ chia Em đẹp thì cũng...người ta Thơ anh hay mấy cũng là ...thơ anh. Trời cao, cao thế mà linh Bắt anh dốc hết si tình mới thôi Bắt em gặp sét ngang trời Yêu thơ, yêu cả đến người làm thơ ! 55. EM ƠI… XIN ĐỪNG ! Ôi, những chiều buồn, những đêm vắng Thương em lạc lõng phía trời xa Nắng vàng nhợt nhạt như hấp hối Cô phòng gió biển lạnh tê da ! Một thời trăn trở hoa bạc mệnh Chất ngất đau thương ngỡ tận trời Anh biết trong niềm sâu thẳm ấy Không gì khỏa lấp được, em ơi ! Quá khứ ngàn năm là quá khứ Vương mang chi nữa cũng xa rồi ! Tình riêng một thoáng ngùi tâm sự Ai chẳng não lòng mắt lệ rơi ?! Nhưng hỡi, em ơi ! Ngày đã cạn Đắng cay bạc trắng tóc trên đầu Quá nửa đời xuân sầu ngoảnh lại Sao còn hành hạ nửa đời sau ?! Nửa đời sau cuối như trang giấy Đừng để nhòe theo vết vực hoen Trang giấy...giá như em cất giữ Tình anh một thuở chẳng đề tên ! Giờ đây...giờ đây...thì đã muộn Vui buồn một gánh nặng lòng nhau Nếu ánh trăng kia còn mờ khuyết Mặt đất làm sao chẳng ủ màu ?! Thì thôi, vùi lấp đêm dĩ vãng Mắt sáng tương lai chớm rạng ngời Còn một hơi thở, một giọt máu Khơi mạch trào lên cả suối đời. Anh hóa thân vào tình yêu ấy Mang nguồn sinh lực thổi vào em Bàn tay âu yếm, môi hôn đắm Là cả đất trời bỗng thần tiên ! Em hỡi ! Đừng buồn, đừng thảm nữa Gieo mầm lỡ vỡ với tình yêu Lòng anh khô cháy như đốt lữa Em khóc thì anh cũng khóc theo ! Em khổ thì anh cũng khổ vậy Lẽ nào cứ thế mà yêu thương ? Đừng để anh hôn khi đôi má Nghẹn ngào nước mắt của em tuôn ! Hãy dành cho anh đoạn tình cuối Dù cho ngắn ngủi, hãy êm đềm Đừng để anh yêu khi tất cả Em là quá khứ của riêng em !? 56. HÃY KHÓC ĐI EM ! Hãy khóc đi em ! khóc nữa đi ! Cho tràn đau khổ, chảy sầu bi Cuốn hết cùng mây, bay cùng gió Một thời thơ ấu, tuổi xuân thì... Hãy khóc nữa đi ! Em cứ khóc Cho vơi ấm ức ở trong lòng Thế thái nhân tình bạc là thế Ông trời vốn dĩ rất bất công ! ...Mới mấy tuổi đầu đã côi cút Cha đi lấy vợ biệt quê nhà Ôi hỡi ! Tình thâm...Ngày gặp mặt Chỉ gọi bằng Bác, chớ kêu Cha ! Mẹ cũng đoạn đành đi bước nữa Bỏ con thơ dại với ông bà khờ khạo tiễn đưa trong lệ nghẹn - Mẹ đi mấy tháng Mẹ về nhà ? Tuổi thơ cơ cực nhiều bữa đói Cầm chén xin cơm khắp xóm giềng Bà bắt ra đường đi bán bánh Bánh ế, đòn roi chịu đánh đền ! Bao nổi đau thương, trầm luân mãi Vô chùa nguyện xuống tóc đi tu Sư bảo duyên kiếp còn nặng nợ Tai ương, khổ ải ...khó chối từ ! Chớm tuổi xuân thì xanh mộng ước Những mong nước hẹn với non thề Cố nhân hỡi ! Tình đầu dang dỡ Gia đình bắt ép gã người ta ! Thai nhi mấy tháng còn trong dạ Chồng đã xuôi tay khuất cõi đời ! Gian nan một bóng ngày vượt cạn Chuổi đời ...Mẹ góa với con côi !.... Thôi, thôi ! Em ơi, đừng kể nữa Đời Em sao khổ thế, Em ơi !? Hãy tựa vào vai anh mà khóc Gào to cho hả bớt giận đời ! Anh yêu Em lắm, thương Em lắm Yêu cả nổi đời Em khổ đau ! Cố nén không xong thì bật khóc Ngoan nào ! Anh chẳng trách Em đâu ! 57. RU Ru em trẻ lại thời son Lung linh mắt biếc với hồn thơ ngây Mộng mơ chất nặng thuyền đầy Dòng tình êm ả tháng ngày mến thương. Ru anh trẻ lại thời xuân Tự do soải cánh phiêu bồng trời mây Lần đầu ấm áp vòng tay Dìu em cùng chuốc rượu say ái tình ! Ru ta trẻ lại thời xanh Có đâu vướng những thăng trầm, thương đau ?! Giờ đây chênh ván, lỡ cầu Gặp nhau không sớm, yêu nhau không dài ! Mà thôi ..... Ru hỡi làm gì Cái ngày xưa ấy qua đi mất rồi ! Giá như còn thưở đôi mươi Chắc gì ta đã là người yêu nhau ! 58. THÀ LÀ CÁT BỤI TÌNH YÊU Khi người ta hắt hủi anh vì vật chất, tiền tài Mới thấm thía tình yêu thương của em là vô giá ! Có nghĩa gì đâu những bạc vàng, nhà cửa Chẳng thể mang theo khi từ giã cõi đời. Rốt cuộc con người cũng chỉ là cát bụi mà thôi Thậm chí còn thậm tệ hơn cả vi trùng, vi rút Lòng biển sâu, sâu mấy còn dò được Lòng người nham hiểm khó lường ! Có thể định mệnh đày anh trong nhục nhã, đau thương Khi đã chọn nghĩa nhân làm phương châm sống Khi đã chọn tình yêu của em mà chắt chiu, trân trọng "Tiền tài như phấn thổ" có nghĩa lý gì đâu ! Nếu tình là dây oan, anh chấp nhận khổ sầu Yêu em, chỉ yêu em ! Không cần gì tất cả ! Dù có tan xương, nát thịt; người đời nguyền rủa Trong triệu người chỉ có một anh thôi ! Không đau thương sao định nghĩa được đời Không thủy chung sao biết tình yêu là lẽ sống ? Trong mắt thiên hạ có thể là điều hoang tưởng Trong mắt tình nhân lại là xứ thiên đường ! Trong mắt tình nhân chỉ tồn tại yêu thương Người đời luôn sống thực vì mưu cầu vật chất Hai thái cực rời nhau như hai ray đường sắt Đúng sai là gì mà trách dại, chê khôn ?! Lắm kẻ giàu sang cũng rã nghé, tan đàn Cũng lắm vợ chồng ăn mày mà nồng nàn hạnh phúc Đời có câu "Gieo ác thì gặp ác" Kẻ xấu lòng tự hổ thẹn với lương tâm ! Anh cầu gì chuyện thế sự bon chen ? Tất cả chỉ là hư không, chỉ là vô nghĩa ! Trăm năm đời người vèo như chiếc lá Được bấy nhiêu ngày gắn bó để yêu nhau !? Em, Em ơi ! Đợi gì đến đời sau, kiếp sau Hôm nay không được, ngày mai không được, đợi đến già cho được Chỉ đời này, kiếp này anh không thể khác Sống yêu em mà chết cũng yêu em ! 59. GIÊNG HAI Nghìn năm xuân vẫn xuân đời Mảy may sót lại một thời yêu thương Bên em má thắm, môi hường Đã nghe bóng dáng thiên đường quanh đây ! Rực vàng hoa cúc, hoa mai Xuân mang lộc nõn giêng hai biếc chồi Ta như núi lữa ngũ vùi Bỗng dưng phụt cháy cả thời đôi mươi. Mùa xuân đưa võng ru hời Thời gian lướt nhẹ bằng đôi chân vàng Em ơi ...Nhắm mắt mơ màng Giêng hai trời đất huy hoàng...vì yêu ! 60. LẠC Chiều chiều em vẫn mãi lang thang Cố rắc đau thương xuống lạch tràn Mặn, ngọt đôi bờ con nước lặng Lưng trời mây xám rũ che ngang ! Nao nao cánh nhạn buồn kêu sương Loang lổ hoàng hôn xẫm ruộng vườn Tiếng gõ mạn xuồng quanh lưới cá Nghe chừng vớt được một tình suông. Mù xa khói bụi khuất chia miền Anh chẳng là anh, em chẳng em Đêm lạc thềm mê, tình lạc ngõ Đất trời ghê lạnh bóng trăng lên ! 61. CHÒI TRANH CÓ HAI NGƯỜI Có ngôi quán chìm sâu trong xóm nhỏ Vòm cây xanh khuất lấp khoảng trời riêng Mỗi đêm về ánh sáng rắc nghiêng nghiêng Nụ hôn gió thầm thì lời thương nhớ Những mắt lá trộm nhìn tình mới lạ Có hai người ôm riết mãi hôn nhau Quên mây đen lũ lượt kéo trên đầu Trôi về phía trời xa buồn não quá Không biết mưa giăng giăng ngoài đường phố Những người đi lặng lẽ bóng cô đơn Những ngôi nhà đóng cửa bỗng buồn hơn Xe hối hả ánh đèn chong nhòe ướt Chiếc chòi tranh âm thầm đứng chải tóc Bằng giọt mưa tí tách chuổi xâu rơi Có hai người ướt đẫm cả vành môi Mưa say đắm lụt tràn trong cảm giác Chiếc chòi tranh như ngôi nhà hạnh phúc Che vòng tay ôm ấp lấy tình yêu Những ái ân làm một cuộc phiêu lưu Trên cơ thể đến cổng trời mê đắm Thôi đừng nói ! Mặc thời gian lẫn thẫn Nửa muốn trôi nhưng nửa lại muốn ngừng Có hai người ôm riết với môi hôn Mắt không mở, nên đất trời không biết ! 62. HÌNH ƠI ! Hình duyên, Hình đẹp, Hình cười Hình ơi, Ta nhớ lắm rồi , Hình ơi ! Nhớ đôi mắt sáng rạng ngời Mê man đốt cháy khoảng trời ước ao ! Nhớ đôi môi mọng ngọt ngào Ngất ngây tuý luý rượu đào thiên thai ! Hình ơi ! Ta mãi nhìn hoài Nhìn lui, nhìn tới...nhìn ngày, nhìn đêm... Dường như Ta bị thôi miên Dường như Ta sắp hoá điên, hoá khùng ! Hình ơi ! Ta nhớ quá chừng Hình trong gan tấc, Người trùng biệt xa ! Ta với Hình, Hình với Ta Nói cười, hôn hít...vẫn là một thôi. Tương tư Ta sắp chết rồi Người đâu không đến ? Hình cười lặng thinh !? 63. ÂM Ỉ TÌNH XUÂN Em đi biệt cùng vườn tiên tan biến Dung nhan xưa có thể nhạt đôi phần Ngọn lữa nào cháy trong tro kỷ niệm Tháng-Ngày-Ta âm ỉ mãi tình xuân. Đâu quá khứ đã trôi chìm biển cả ? Tình xa vời như tối thuở Liêu Trai Chỉ một lần em đi, đâu có nhớ Bước chân còn in dấu giữa lòng ai ! Rượu say khước nghìn ngày qua lầm lũi Lần đầu yêu - Ai biết...để mà quên ! Em biến hiện giữa vòng tay chới với Lẫn khuất tình vào nổi khổ không tên. Chuông đời điểm trong quay cuồng tưởng tiếc Thôi ! Ta đi - Mưa bão quật kiếp người Em khêu nữa ! Kẻo tro tàn, lữa tắt Tình lần tình ta đốt nhớ thương rơi...! 64. MÙA THU MẮT BIẾC Cô bé đi bên kia đường Thả tóc lừng hương trong gió Mùa thu trên dầu vung vỡ Trắng xóa nghìn phiến mây bay. Nắng chiều nào đã gắt gay Đến nổi che nghiêng vành nón ? Còn tôi...có gì quá trớn Bĩu môi bé lại nguýt dài !? Chỉ vì tà áo cứ bay Lung linh điểm vàng hạt nắng Con đường đầy hoa mà vắng Một chàng bướm trắng theo "đuôi". Và, tôi muốn tìm lại thôi Mùa thu của thời biếc Lẽ nào cô bé xinh đẹp Người ta không được ngắm nhìn !? 65. THẦM LẶNG Tìm em - Không dám đi tìm gặp Vẫn chừa một khoảng để bâng khuâng. Ta đi vào chiều, mây trắng quá ! Em có thả nổi buồn lang thang ? Nhìn em - Không dám nhìn tận mắt Sợ rơi xuống giếng làm sao bơi ? Em như rượu vang vừa mới cất Ở gần - Không uống cũng say thôi ! Quên em - Không dám quên dứt khoát Ừ ử cho qua hết những chiều Chiều rưng rưng mãi dòng lệ lá Như thể đất trời cũng đã yêu ! Không dám gì trơn...chỉ dám khóc Mười ngón tay run vò mãi đầu - Thầm lặng lòng ta như đáy biển Thương nhớ triều dâng, em biết đâu !? 66. MÃI MÃI TÌNH YÊU Vẫn là mãi mãi tình yêu Những ngày thơ cũ, những chiều mộng xưa Trời xanh, trăng gió bốn mùa trái tim say đập không thừa một giây. Vẫn là mãi mãi anh đây Của thời mộng mị, của ngày trẻ trung. Môi hôn càng đắm, càng nồng Vòng tay nóng bỏng lữa lòng yêu thương ! Vẫn là thơ nhạc, sắc hương Mùa xuân như thuở mùa xuân tràn đầy Dù cho tóc bạc, răng lay Yêu em - Anh mãi càng ngày càng yêu ! Nói chi tuổi sắp xế chiều Mà lơi say đắm những điều ái ân. Máu trong thân thể vẫn hồng Người già cổi - Trái tim không cổi già. Nghìn năm trong lứa đôi ta Tình yêu mãi mãi vẫn là tình yêu !!! 67. HOA NIÊN Tuổi em độ trăng tròn Ngát thơm như hương bưởi Mát trong như dòng suối Êm đềm như tiếng ru. Tuổi anh vừa hai mươi Lung linh như bóng nắng Đôi ta làm đôi bướm Lạc trong vườn đầy hoa. Cả một trời nhạc thơ Hát ngân nga ở đấy Thiên đường trong mắt cháy Vàng bạc trên môi hồng Trái tim là rượu nồng ! Ước mơ là cơn lốc ! Tình yêu là lữa bốc ! Cuộc đời là tiếng ngân ! *** Anh là chim mùa xuân Say trời mây, non nước... Em là một vẻ đẹp Tơ nõn giữa rừng hương...! 68. NẾU TRÁI TIM KHÔNG MANG NGỌN LỮA Em: Con chim xinh ở cuối trời xa Kỳ diệu bay qua mùa thu trụi lá Nếu tình yêu không mang theo ngọn gió Ngàn năm nổi buồn con mênh mang...! Nếu tình yêu khong mang theo hơi thở Chiều chiều làm sao tóc em bay ? Trái tim ta có lẽ thành tượng đá Mùa đông lạnh này rượu uống với ai đây ?! Nếu không con đường, không những bóng cây Vĩa hè đấy thuộc về hai kẻ khác Ta: Nước lã, Em: Người dưng xa lắc Gió bão ngập trời ai biết, ai hay ? Ừ Thôi ! Gặp nhau đấy, yêu nhau đây ! Đừng nói gàn dỡ đến ngày mai, ngày mốt... Dòng đời rót đắng cay, bùi ngọt Môi mắt tình nồng ...ta cứ say ! Như con chim ngày xưa em cứ bay Thuở mùa xuân không có mây ô uế Nếu trái tim không mang theo ngọn lữa Thì người đời yêu nhau mà làm chi !?... 69. NẮNG SUÔNG Mênh mang nắng đẫm trời chiều Hồn tôi trong nắng rất nhiều pha lê Em về tay nón nghiêng che Để vương vãi nắng bốn bề suông rơi ! Nắng rơi...rơi tắt mặt trời Em đi - mang cả bóng người em đi ! 70. VỌNG PHƯƠNG NAM Năm năm dài bặt vô âm tín Em đi không hẹn lúc trở về Trái thời gian ngày từng ngày chín Đàn ve ai gảy khéo lê thê ?! Hình như em ngăn ngắt mây sầu Ta như người du mộng đâu đâu ! cánh én ngang trời bay chi mãi Đến bao giờ mang được tin nhau ? Xa chi lắm mùa xuân góc biển Để tương tư rụng tím chân trời Ta như thể con thuyền không bến Tháng ngày cùng kỷ niệm giạt trôi ! Ở nơi nào em có vấn vương Miền trung còn nắng đượm môi hường ? Mỗi chiều chuyến xe về đâu hỡi Có tới phương người ta nhớ thương ? Một góc Quy Nhơn - Đời vắng ngắt Độc hành không sao nhặt trăng rằm Ta vọng Phương Nam tình ngút mắt Chất sầu mười năm...hai mươi năm...! 71. CÓ PHẢI Tặng: Võ Bá Đạo, Trần Đức Hiếu, Có phải gió mùa thu Chỉ làm rơi cánh lá Còn hàng cây đứng đó Xanh mát với con đường ?! Thời gian dẫu xói mòn Chỉ làm con song cạn Dòng nước vẫn thăm thẳm Lấp loáng đầy trùng khơi ?! Có phải...với đời người Chỉ già trên khuôn mặt Tâm hồn luôn thổn thức Với tình yêu vô biên ?! Cho nên tôi yêu em Bằng trái tim rất trẻ Tình yêu luôn là thế Không khô cạn bao giờ ! 72. DUY NHẤT Một vầng trăng Giữa không gian Một quả đất Giữa muôn ngàn hành tinh Một trái tim Một cuộc tình Em là một Của một mình anh thôi ! Bằng trái tim rất trẻ ! -Tình yêu luôn là thế Không khô cạn bao giờ ! 73. ĐƯA EM VỀ VỚI QUY NHƠN Đưa em về với Quy Nhơn Mêng mông biển cả, rập rờn sóng chao Trời ở đâu ? nước ở đâu ? cát vàng in dấu chân nhau ngoằn ngoèo !... Ngày xưa đôi mắt trông theo Chân trời xa tít, tình heo hắt tình ! Lời nào mây gió tan nhanh Em là Bến Đợi chờ Anh- Conthuyền ! Quy Nhơn phố vẫn còn nguyên Đêm ru sóng biếc, chiều nghiêng nắng vàng Nổi đau nhờ vã thơ Hàn Hòn Chồng còn đó mà nàng nơi đâu ? Ngậm ngùi mây nước giao nhau Cớ sao người vẫn chiêm bao một người ? - Lãng quên thảng hoặc một thời Nhớ thương khôn lấp biển trời thẳm xanh ! 74. NGÕ NHÀ TÔI Nhà tôi ở kề bên con đường lộ Nắng vàng trên cành mít đổ nghiêng nghiêng Biết em thường mỗi chiều qua ngang ngõ Tôi vẫn ra trước cửa đón nhìn em ! Nhà tôi không có cây si xõa lá Nhưng có tôi đứng đó những chiều vàng Cái ngõ trống như lòng tôi không khóa Vẫn mở toang từ thuở dợi người sang. Con đường gió hai hàng cây xao xuyến Dáng xa xa em bước đến yêu kiều Chân em bước hay dịu dàng nhịp phím Đàn lòng tôi rung động biết bao nhiêu ! Người ta kháo: Thiên đường thường đổ vỡ Gặp em rồi tôi dám ngỏ lời chi ! Khi sắc áo khuất dần sau góc phố Tôi đứng nhìn mơ ước trĩu đôi mi ! Tôi mơ ước mỗi chiều thật nhiều nắng Để bóng em đổ xuống ngập hồn tôi Lạy trời nữa ! Con đường còn xui khiến Em vẫn đi qua ngõ đến suốt đời !... 75. SUỐT Suốt trời mây trắng lang thang Suốt đêm nhòa lệ mơ màng muôn sao Suốt đường gió lá xuyến xao Suốt đời ta cứ nôn nao cõi lòng Em đi suốt mấy năm ròng Chân cầu xuôi chảy suốt dòng nhớ thương ! 76. EM LÀ CẢ MỘT TRỜI THƠ Em ở đâu, cõi trời nào hiện xuống Mà đẹp, mà thơm từng sợi tóc huyền ? Thôi ! Anh biết bởi vì anh sung sướng Thơ mộng cuộc đời thì cũng thần tiên ! Anh đi suốt chín mười nghìn trang giấy Đuối sức rồi chưa thấy một giai nhân Ai đâu biết thiên đường tìm dễ vậy Mộng ước rất xa, nhan sắc thì gần ! Em ở đấy, dưới mái nhà tranh đấy Ao cá, vườn dừa, đồng ruộng, luống rau... Ôi, thì cứ một sương, hai nắng mãi Mà ngọt ngào biết mấy cặp môi nâu ! Anh đến muộn, tình yêu không hề muộn Vẫn trăm năm mắt ấm với môi nồng Em là cả một trời thơ ngất ngưỡng Anh mãi là gã thi sĩ cuồng ngông ! 77. PHỐ BIỂN-KHÔNG EM Tặng: Lưu Khương Ninh Buổi chiều kiếm tìm em Mây đầy trời vung vỡ Buổi chiều nhớ thương em Biển hoài hoài sóng vỗ. Có một nghìn dấu chân Anh in vào bãi cát Có một nghìn mơ ước Anh gởi theo cánh buồm. Ở đâu ? Hỡi người thương Mịt mù ngoài sương khói Có nghe tình giăng lưới Khao khát nụ hôn xưa ?! Em như rạng san hô Chìm sâu nơi đáy biển Suốt một đời tìm kiếm Như là chiêm bao thôi. Những chiều cứ dần trôi Cho buồn về lạnh phố Phố vàng lá si rơi Ngỡ cuộc đời héo úa ! Đã bao lần cố quên Hay đâu lòng vẫn nhớ Nếu tình là đau khổ Xin khổ đau với tình ! Ở đâu ? Những ngày xanh Nồng nàn vòng tay ấm Lẽ đâu thời say đắm Chôn lấp vào trong tim ?! Bao năm rồi không em Sầu loanh quanh phố biển Bỗng tin mình là sóng Quay cuồng cơn tương tư... 78. KHÔNG ĐỀ Trí óc bảo: Đừng yêu ! Trái tim liều: Cứ mặc... - Nàng như thực, như hư Vẫn đẹp một cách tai ác ! 79. MỘT CHÚT Em như thể vầng trăng rằm tháng tám Một chút vàng cũng mộng cả trời đêm Không ai cấm được vầng trăng đừng sáng Trăng cứ tròn, anh cứ mãi yêu em ! Em như thể niềm vui anh phải giữ Một chút tơ để xao xuyến trong lòng Một chút gió nghe lạnh từ muôn thuở Một chút mưa làm nhớ cả mùa đông ! Anh yêu lắm một chút gì đằm thắm Mái tóc em, ánh mắt, nụ cười tươi... Một chút thôi cũng làm anh say đắm Nổi đắm say ngớ ngẫn trước bao người ! 80. NHÀ EM Nhà em ở cuối con đường Con chó thì dữ, bức tường thì cao Kẽm gai nhọn hoắt ngõ rào Nhiều lần anh định ghé vào...đành thôi ! 81. NHẮN Lòng anh là cả khoảng trời xanh Bát ngát hương thơm, mát gió lành. - Em hãy cứ nhìn về chốn cũ Nơi vầng mây thẳm...nhận ra anh ! 82. ƠI, HOA CÚC ! Nâng niu từng cánh tặng người Lẫn hoa cúc với một đời hiến dâng Người xa, ta cũng phong trần Bao nhiêu dâu bể, một vườn bỏ hoang ! Hoa cúc tím, hoa cúc vàng... Hoa cúc nở, hoa cúc tàn...không ai ! Chạnh lòng nhớ những ngậm ngùi Vì ai...để lụy cả đời cỏ hoa ?! 83. CHO Lo toan Tất bật cả ngày Yêu ! Đắp đổi Giấc mơ đầy về đêm. Cho đời Ngày tháng vô biên Cho em Cộng với...trái tim vô cùng ! 84. BIỂN ĐÊM Đêm ! Nhìn ra biển Đen tuyền ! Một chấm sáng Mang con thuyền Xa khơi ! Biển đêm Điệp với màu trời Nổi buồn Điệp với vô hồi sóng xô ! Bóng ai Dẫm cát trên bờ ? Lòng ta như thể Cứ mờ...mờ xa...! 85. TRẮNG TAY Tôi: Con nợ của yêu đương Tháng ngày góp nhặt nhớ thương trả dần. Em: Người cho vay lạnh lùng Tình ai đói rách - Mặc lòng...không hay ! Trái tim cạn sạch gia tài Trăng hoa ngàn lối...trắng tay tôi về ! 86. EM Bước ra từ một giấc mơ Em : Thánh thiện - Tự ngàn xưa... anh chờ Nhớ thương từ bấy đến giờ Cả trời đất cũng như khờ dại lây ! Vì sao em lại đến đây ? Làn môi, ánh mắt...bủa vây lưới sầu. Hóa thân làm cuộc tương tư Vì em, anh chịu thiên thu thất tình ! 87. SUỐT Suốt trời mây trắng lang thang Suốt đêm nhòa lệ mơ màng muôn sao Suốt đường gió lá xuyến xao Suốt đời ta cứ nôn nao cõi lòng Em đi suốt mấy năm ròng Chân cầu xuôi chảy suốt dòng nhớ thương ! 88. NGƯỜI ĐI Người đi bỏ lại sau lưng Một trời hư ảnh, một vùng bão giông Thời gian có kẻ hóa khùng Vẫn không ai biết, cũng không ai buồn ! 89. THÀ RẰNG Mỗi ngày một chút nhớ thương Loang loang gió nhặt mây vương khắp trời Nhớ ngu - không chịu nghe lời Để cơn bệnh hoạn bắt người đau ran. Em là một điểm hồng tâm Tình yêu bắn mãi, anh không đích vào Sầu giăng tầm tã mưa rào Nhớ dâng áp thấp cuộn trào bão giông Sớm chiều đi, đứng lông ngông Nhớ qua khói thuốc, nhớ trong tách trà Rẫy đầy những chổ anh qua Đâu đâu ám ảnh cũng là: Em ! Em ! Anh gọi tên, anh nhắc tên Câu thơ gào thét triền miên nổi lòng Thà rằng em nói tiếng "Không" Khăng khăng tình ái đừng mong ăn mày ! Nợ duyên, gặp gỡ gì đây Trớ trêu người cứ làm cay đắng người ! Một thân gầy yếu, u hoài Làm sao gánh nổi một trời nhớ thương !? 90. NHỚ Em ở tận cuối trời, xa ! xa quá ! Nhớ thương nhiều nhưng chẳng thể tìm thăm Đêm - Anh ngắm khắp trời sao lặng lẽ Sao đêm nào cũng có những ngôi băng. Anh nghe gió, ước gì anh là gió Anh nhìn mây muốn được hóa mây bay Đêm sâu lắng miên man côn trùng thở Mùa thu phơi kỷ niệm cũ vơi đầy. Đây con đường hàng cây run rẫy lá Một thời qua nhân chứng của tình yêu Đâu dấu chân em in hình trên cỏ Đôi mắt kia xanh ngợp cả trời chiều !? Nơi ru êm những lời tình thỏ thẻ Thuở vàng son đẹp đẽ nhớ không em ? Chút lẫy hờn cũng làm anh ứa lệ Một mùa mưa cũng có vẻ thần tiên. Năm năm rồi hàng cây kia đã lớn Con ve xưa cũng đổi giọng kêu sầu Anh lặng lẽ tìm em qua chiếc bóng Bóng hao gầy theo nắng thoáng tàn mau. Dẫu anh biết cánh thư tình đã cháy Một lần thôi nước chảy biệt dòng sông Em như trái xoài thơm tháng tư ấy Sớm muộn rồi đâu đấy cũng lấy chồng ! Nhưng gió vẫn gợi khêu niềm luyến tiếc Trên con đường thắm biếc lá bao mùa Anh còn mộng, bởi lòng anh chưa chết Sợi đàn rung lại động nhịp tông xưa. Anh vẫn ganh tình Ngưu Lang-Chức Nữ Trời còn thương cho Ô Thước bắt cầu Tội tình chi ? Hằng đêm anh thương nhớ Năm năm rồi không thấy bóng em đâu ?! 91. DÙ YÊU EM KHÔNG ĐƯỢC Có thể dững dưng như khách qua đường Như cơn mưa dầm dề trên nổi nhớ Vô tâm làm sao chim hót giữa vườn Khi mùa xuân khỏa đầy hương hoa lá ?! Mà, Em ơi ! Em lại đẹp hơn cả mùa xuân Chẳng biết có hoa nào so sánh nữa ? Em: Nàng Tiên có đôi mắt mê hồn Tháng ngày anh ôm bài thơ qua ngõ ! Làm sao ngăn cấm được mùa thu về Trời cứ chiều, nắng cứ vàng thương nhớ Hầu như ngày nào anh cũng ủ ê Đêm nào anh cũng nằm mơ em cả ! Em có hiểu không, em có biết gì không ? Còn mấy hôm nữa đến ngày đại tiết Rồi tháng nữa thôi trời sẽ sang đông Vầng trăng cô đơn bắt đầu cóng rét. Anh biết trái tim em còn trinh nguyên Như búp hoa chẳng hề tin có bướm Anh biết cả trên đời cũng lắm kẻ điên Lang thang mưa nắng để sầu mưa nắng. Dù yêu em không được anh cũng yêu Chứ nói làm chi cố quên, nguôi nhớ ? Biết rằng ngày mai một mình anh quạnh hiu Biết rằng ngày mai ngõ nhà em pháo nổ...! 92. ÁO ĐỎ "Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc Áo nàng xanh anh mến lá sân trường." NGUYÊN SA Một đêm xuân khói buồn giăng mái tóc Trăng mơ màng chuếch bóng giữa tơ mây Lệ trăng vàng lả tả rớt trên cây Hơi gió lạnh buốt tê vào tận phổi. Ngồi đăm xa hồn chìm trong bóng tối Vạn sầu tư lên không giới kêu rêu Mãnh tình hoang trong óc đã tiêu điều Nguồn ước vọng trong tim dường rạn nức... Bỗng ta thấy một góc trời sáng rực Người giai nhân áo đỏ thướt tha qua Người giai nhân lộng lẫy nét kiêu sa Trong phút chốc cả lòng ta mê đắm ! Ngọc ngà lạ ! Ôi, thân hình tuyệt diễm ! Vóc hoa dung phảng phất áng thơ tình Mà mắt nhìn như ngọc ánh lung linh Môi ngầm chứa một nụ cười quyến rũ... Ta ngây ngất cả linh hồn khiêu vũ Thấy muôn vàn tinh tú rụng xôn xao Từng lá cây mơn mỡn má hồng đào Từng thể chất ngát tươi màu lữa lựu Cả vũ trụ đượm một trời huyết dụ Say áo người ta cũng đỏ như son Ôi, mênh mông là màu đỏ mênh mông Một màu đỏ tự áo người tràn tỏa ! Toàn thân thể run đều như cánh lá Ta quay cuồng cùng trời đất cuồng quay Mà giai nhân , người hỡi ! có hề hay Phút rung động tình yêu vừa dậy sóng Ôi, Bát ngát không gian tràn ảo mộng Mộng tuyệt vời và ý vị trong thơ Của cả hồn si rạo rực, xô bồ Đâu hiển hiện trong mấy lời đẹp nhất: " Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc Áo nàng xanh anh mến lá sân trường " Nhưng...áo người đỏ biết lấy gì thương ? Hỡi giai nhân, tinh thần ta hổn độn Những cảm giác lẫn màu hương xáo trộn Nguồn say sưa tràn ngấm thấu tủy xương Mỗi nhịp tim nhún nhảy một điệu cuồng Mỗi mạch máu rần rần men rượu sặc Cả khí quyển biến ra mùi mê hoặc Chung quanh ta đều huyền bí cao siêu Người giai nhân muôn vạn nét mĩ miều Nói đi chứ ! thiết tha lời tình hẹn... ...Ôi, tiếng nói thu phong đầy ngọt lịm Ta mơ màng nuốt ớn những hơi hương: "Áo nàng xanh anh mến lá sân trường" Áo nàng đỏ anh về yêu hoa phượng. Áo nàng đỏ anh về yêu hoa phượng !? A... Tuyệt vời ! Nên sắc một câu thơ Ta sẽ yêu, yêu ngay tự bây giờ Áo giai nhân rực rỡ màu phượng thắm Một sắc hoa giữa trời say nhạc nắng Mà hồn tươi không đợi buổi đầu xuân Mà tình thơm không thiết gió sang đông !... Nhưng ngày hạ tháng dài xa xăm quá Ta không thể để linh hồn băng giá Giết thời gian chỉ ngắm một màu hoa Trí dại rồi ! Này, sán lạn, nguy nga... Trước mắt đắm có thân hình lộng lẫy Người hấp dẫn một mặt trời rực cháy Người tỏa ra ngào ngạt vị trầm hương Ta bên người muôn sức nhựa đương xuân Lòng rũ rượi chìm trong hơi huyễn hoặc Máu huyết nóng chạy khắp người rừng rực Cả não cuồng, cả xác thịt rung rinh Ta thấy người...người dày đặc chung quanh Màu áo đỏ nhiệm mầu tràn thi tứ !... Ta ngây ngất cả linh hồn khiêu vũ Thấy muôn vàn tinh tú rụng xôn xao Từng lá cây mơn mỡn má hồng đào Từng thể chất ngát tươi màu lữa lựu Cả vũ trụ đượm một trời huyết dụ Say áo người ta cũng đỏ như son Ôi, mênh mông là màu đỏ mênh mông ...! HÔN Hé môi, nhắm mắt, buông lòng... Chắt trời đất lại thành dòng đê mê. Gôm xuân nở thắm hoa về Hương tuôn, mật rót tràn trề không gian. Đôi môi tham, đôi môi tham Từ từ mê hoặc xác phàm tình nhân Trí lâng lâng, hồn lâng lâng Cánh diều phải gió chín tầng trời mây. Em ngất ngây, anh ngất ngây Trái đất này...Thế giới này...sá chi ! Quần môi nút hết mê ly Mà nghe da thịt, tứ chi rụng rời ! Tình yêu ngất tận đỉnh trời Sao anh sống nổi ...khi rời xa em ?! ĐỪNG HỎI Kiếp trăm năm một đời người ngắn ngủi Tình hết còn không đợi kẻ trong mơ Nên muôn hương cứ nồng thơm không nói Vì hoa kia ngày tháng cũng nhạt mờ. Nên, Em ơi ! Đừng hỏi gì tôi cả Hãy nhẹ nhàng vóc hạt sát kề đây ! Kẽo giây phút gần nhau không có nữa Tuổi xuân qua như đạn bắn, tên bay... Em đừng hỏi vì sao ? vì sao mãi ? Tôi vui hay buồn, tôi tỉnh hay điên ! Không chi cả ! Ai yêu mà chẳng vậy Lắm khi buồn cũng muốn thét cười lên ! Tôi muốn đốt cuộc đời trong mắt lữa Dìm đất trời thoi thóp giữa lòng say Đừng hỏi nữa ! Em ơi, đừng hỏi nữa Hãy nhẹ nhàng vóc hạt sát kề đây ! TÌNH LỠ Ta trót yêu yêu từ buổi ấy Chiều xanh với mắt sáng lung linh Mùa hoa hồng nở trên môi thắm Ngọn lữa lòng khơi dậy mối tình. Rạo rực bao ngày ta nhớ mong Bao lần xuân úa đã thay đông Đi, về thơ thẫn trong hoang vắng Lặng lẽ sầu in dấu bụi hồng. Đêm nghe tiếng nhạn gọi tên nhau Réo rắt không gian cả giọng sầu Ta tưởng hồn ta đương vất vưởng Tìm em lạnh lẽo dưới trời sâu. Nhưng biết bao ngày ta đắn đo Yêu em - Không nói được bao giờ ! Vì rằng cơm áo còn phai lạt Tay trắng dám cùng ai ước mơ ?! Để rồi giấc mộng một chiều xưa Lỡ cánh yêu đương không tiết, mùa Em vẫn là người trong ảo tưởng Đời ta còn lắm bóng mây mưa. Em đâu hay biết lòng ta khổ Hôm sớm vô tình cứ giỡn vui Sương lá thay nhau ngày tháng rụng Âm thầm ta để lệ ta rơi ...! MÃNH HỒN TÀN Gởi em một mãnh hồn tàn Bọc thân da ngựa biên quan trở về Tình trường đắng đắng, mê mê Bao phen chiến bại, đời thê thảm đời Gươm cùn, giáp rách...than ôi ! Giờ đây ngữa mặt thấu trời gào lên Nhân gian chinh chiến bằng tiền Còn ta nhạt thếch trái tim đơn hành Biết đâu là cõi trong xanh Biết đâu cố quốc kinh thành tình yêu Mờ mờ, ảo ảo, xiêu xiêu Một câu chung thủy, vạn điều bạc vong ! Gặp em cát trắng, bụi hồng Nát tan xuân thắm, long đong mộng tình Cũng là gương vỡ, trăng chênh Cũng là thuyền giữa vô biên tìm bờ Thôi thì chép hận thành thơ Lau khô nước mắt kết hoa muộn màng Gởi em một mãnh hồn tàn Những mong hai mãnh thành vàng trong nhau Rồi ra sao có mai sau ? Nát tan đã hết, còn đâu mà chừa Ví dầu...cải đã thành dưa Ăn hay đổ cũng váng chua hết rồi. Em ơi ! khói lữa ngút trời Vác gươm ra trận. Chết rồi...chôn chung !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2010 12:16:44 bởi huyendieutho >
|