[font=""]
Đi Thăm Mộ Luân chạy xe chậm lại rồi quẹo trái vào cái cổng đề tên Fairfax Memorial Park. Hôm nay là thứ bảy trước ngày Lễ Tưởng Niệm Chiến Sĩ Trận Vong, nghĩa trang chỉ lác đác vài ba người ra thăm mộ. Chiếc xe từ từ leo lên con đồi rồi dừng lại dưới một tàn cây đầy bóng mát. Luân lo ghé thăm mẹ trước vì thứ hai sở đóng cửa, Luân lợi dụng ba ngày nghỉ này để đưa Thanh, vợ chàng, đi chơi xa.
Hồi mới qua Mỹ mỗi lần đi ngang qua mấy nghĩa trang, Luân cứ nghĩ đó là những công viên yên tĩnh hoặc là nơi để chơi golf. Nhìn xa tưởng chỉ là một thảm cỏ xanh rì thật mát mắt, tới gần mới thấy tên tuổi và ngày ra đi của những người đã khuất trên tấm bia làm bằng đồng lát trên đá hoa cương nằm sát trên mặt đất. Luân hiểu là người ta làm bia như vậy để cắt cỏ cho dễ dàng, không như ở VN, những bia mộ được dựng đứng và to đủ cỡ .
Ngày mốt, nghĩa trang sẽ có hàng trăm người đến đễ dự Thánh Lễ được tổ chức hàng năm vào 11 giờ. Những lần không có dự tính đi xa, hai vợ chồng Luân vẫn hay đến dự và thăm viếng chị Mai, chị của Thanh, và bé Khanh, đứa cháu mười hai tuổi chết vì ung thư họng khi mới qua Mỹ chưa được một năm. Luân nghĩ tới chị Mai và bé Khanh rồi lại nghĩ tới ngôi mộ của mẹ nằm cách hai ngôi mộ đó không đầy mười bước, mới đây mà mẹ đã ra đi hơn một năm rồi. Đôi lúc trong giờ làm việc, có chút thời giờ rảnh rổi, theo thói quen, Luân cầm điện thoại lên để gọi cho mẹ, như mọi lần, lại bỏ điện thoại xuống, những giây phút đó chàng nhớ mẹ vô cùng. Đều đều mỗi cuối tuần Luân hay đi thăm mẹ: một là với vợ, hai là chàng ghé qua nhà của nhỏ em để đón cha đi chung.
Luân tắt máy xe rồi mở chiếc hộc nhỏ để lấy hộp quẹt. Thanh quay ra phía sau, vói tay lấy cái bọc nhựa trắng đang nằm trên băng ghế rồi mở ra và đếm tổng cộng mười hai cây nhang dài chừng nửa thước .
-Đừng quên 3 cây cho chị Lộc nha Thanh.
Luân dặn Thanh trước khi mở cửa xe. Chị Lộc là vợ của người em họ của Thanh nhưng vì chị ấy lớn tuổi hơn nên Luân gọi là chị. Chị Lộc mới chết cách đây có sáu tháng vì bị ung thư nơi bụng. Trước khi chết, chị Lộc trối lại với Luân là nếu có ra mộ thắp nhang cho mẹ thì nhớ thắp cho chị ấy với . Ngôi mộ của chị ấy nằm sát bên cạnh mẹ của Luân nên vấn đề thắp nhang cho chị rất dễ dàng. Thanh đếm lại nắm nhang đang cầm trên tay rồi mở cánh cửa xe bên tay phải, ra khỏi xe xong Thanh đi theo Luân về hướng bốn ngôi mộ .
Trời trong xanh, những con sóc đuổi bắt nhau trên những cành cây gần đó. Luân bật hộp quẹt lên còn Thanh thì cầm bó nhang đứng sát bên cạnh. Mỗi lần lửa được bật lên là lại bị gió thổi tắt ngúm. Luân đi tìm một bụi cây rồi lum khum bắt đầu lại. Ngọn lửa leo lét không còn bị gió thổi nữa. Luân với lấy nắm nhang từ tay Thanh rồi bắt đầu đốt . Mười hai cây nhang, mỗi cây lớn gần bằng ngón tay út nên hơi khó cháy. Luân kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi đầu của mấy cây nhang đỏ hoét rồi mới thổi cho tắt hộp quẹt. Đưa cho Thanh chín cây nhang, còn giữ lại ba cây, Luân đứng trước mộ mẹ lâm râm khấn, lạy ba lạy rồi cắm nó xuống đất trước tấm bia dài, bên trái là tên, tháng, năm sinh và ngày tử của mẹ, còn bên phải thì khắc tên của cha nhưng ngày tử thì để trống. Mỗi lần ra thăm mẹ và cắm nhang xuống đất là Luân phải bật cười khi đọc hai câu: Hồng trần là chốn giác mê; Phản hồi tiên cảnh là quê hương mình . Hai câu được khắc trên tấm bia là theo ý của cha. Luân cười vì nếu ổng nghĩ là phản hồi tiên cảnh là quê hương mình thì tại sao mấy tháng trời ông lại sợ và ngủ không được khi thấy tên của mình trên tấm bia sau khi đi thăm mộ vợ về ...
Lấy lại ba cây nhang nơi Thanh, Luân bước sang bên phải, đứng trước mộ của chị Lộc, Luân lẩm nhẩm:
-Chị Lộc, những điều tui hứa với chị trước khi chị chết tui đã làm xong tất cả rồi. Con Lan đã có giấy tờ ở lại Mỹ hợp lệ . Chị có thể yên tâm, đừng lo gì nữa nha chị.
Nói xong Luân vái ba cái rồi cắm ba cây nhang xuống trước tấm bia đề tên Têrêsa Nguyễn Thị Lộc còn mới toanh. Chị Lộc, người đàn bà xấu số đã ra đi một cách bất ngờ sau khi ngã bịnh chỉ có năm tháng. Lan, đứa con gái của chị ở VN, được chính phủ Mỹ cho qua thăm mẹ. Trong thời gian bị bịnh, chị Lộc cứ lo lắng chuyện con Lan phải về lại VN. Luân hứa với chị là sẽ hết sức để giúp cho con Lan ở lại Mỹ luôn. Lúc đang hấp hối, Chị Lộc nghe xong lời hứa, cảm động, ứa nước mắt, và cảm ơn Luân trước khi chị ấy chết .
Nghĩ tới chị Lộc, Luân lại nhớ nỗi băn khoăn của mình về con Lan cách đây mấy tháng. Luân tìm mọi cách hợp pháp để lo cho con Lan ở lại Mỹ, nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt ngoại trừ chuyện nó lấy chồng. Chuyện lấy chồng có liên quan đến một người thứ ba thì làm sao Luân có thể chủ động được, nhất là có liên hệ đến vấn đề tình cảm, mà thời gian con Lan được ở lại Mỹ chỉ còn vọn vẹn có năm tháng ... Cũng may là trong một buổi tiệc gia đình, Thanh hỏi đứa em dâu là Hạnh về thằng Tính, em của nó. Thằng bé này hồi Luân mới gặp mười mấy năm về trước, nó mới có mười hai tuổi, lù khù, mập, và chẳng nói câu nào. Khi Thanh hỏi Hạnh về Tính, Luân đã xua đi và nói không hợp với con Lan. Thanh chỉ cười và nói chuyện tình duyên ai mà biết trước được ...
Nhân dịp tổ chức ngày sinh nhật cho đứa con trai, Hạnh mời bà con thân thuộc và cả gia đình con Lan tới dự . Luân rất đổi ngạc nhiên khi gặp thằng Tính lại sau bao nhiều năm, ngày xưa nó lù khù bao nhiêu thì bây giờ lại chững chạc, điềm đạm bấy nhiêu. Luân hỏi thêm thì mới biết nó ra trường kỹ sư bốn năm và đang đi làm cho một hãng khá lớn. Thằng Tính mới gặp con Lan thì như là bị tiếng sét ái tình đánh trúng, nó ngẩn ngơ như người mất hồn. Con Lan cũng thích thằng Tính. Sau ba tháng, Luân hỏi thằng Tính:
-Con Lan chỉ còn được ở Mỹ thêm hai tháng nữa thôi, nếu con thích con Lan thì tiến tới, không thì chú phải tìm cách khác cho nó ở lại .
Thằng Tính trả lời:
-Con không muốn Lan về VN .
-Nếu con không muốn nó về lại VN thì chỉ có cách là làm giấy hôn thú .
Thằng Tính không ngần ngại trả lời :
-Con muốn xây dựng hạnh phúc với Lan. Con sẽ thưa với ba và chị Hạnh, và sẽ đưa ba qua nói chuyện với bác Minh, ba của Lan. Nhẫn cưới thì má của con đã mua rồi .
Má của thằng Tính mất cách đây cũng không lâu. Tội nghiệp bà ấy, có ba đứa con, hai gái một trai, thằng Tính là út, bà chỉ mong sống cho tới ngày thằng Tính yên bề gia thất, khi biết mình không còn sống được bao lâu, bà đã lo mua nhẫn cưới cho nó. Có thể vì hai đứa cùng mất mẹ nên thằng Tính và con Lan dễ thông cảm với nhau trong một thời gian quen biết ngắn ngủi. Luân muốn biết cho chắc chắn nên hỏi thêm:
-Con có chắc không Tính ?
Thằng Tính gật đầu. Luân thở nhẹ nhỏm và nói tiếp:
-Vậy thì chú sẽ tìm luật sư để tiến hành chuyện giấy tờ. Con lo giấy hôn thú sau khi hai gia đình đồng ý, chắc làm một cái đám cưới nho nhỏ, chỉ trong gia đình, mai mốt có muốn đám cưới lớn hơn để chia vui với bạn bè thì mình tính sau .
Thằng Tính lại gật đầu .
Luân được biết chuyện hai ông sui gặp nhau rất là tương đầu ý hợp. Ba của thằng Tính nói là từ ngày gặp con Lan, cái tánh lầm lầm, lì lì, không nói một câu của thằng Tính biến mất, mặt mày của nó tươi hẳn lên, nói năng cũng nhiều hơn, thậm chí là nó còn hỏi ông khoẻ không mỗi khi đi đâu về. Coi như mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp cho cả hai bên, Luân thật mừng cho họ .
Chi phí luật sư để làm giấy tờ cho con Lan là khoảng năm ngàn đô, trong số đó thì khoảng hơn một ngàn là phải đóng cho bộ di trú, coi như tiền luật sư là cỡ ba ngàn rưỡi. Luân suy nghĩ thật nhiều về số tiền này; con Lan chưa đi làm, ba của nó đi làm ba cọc ba đồng rồi lại mới chôn cất má nó tốn kém hơn cả mười ngàn đồng; để cho thằng Tính trả thì sợ ba của nó nói bên nhà gái lợi dụng thằng con trai của ổng. Luân tự nghĩ, nếu chàng đã làm giấy tờ cho con Lan qua tới Mỹ được thì chắc nghiên cứu cách làm giấy tờ cho nó ở lại cũng không khó hơn bao nhiêu. Tối hôm đó Luân bắt đầu lên web tìm tòi về thủ tục làm giấy tờ di trú.
Ba ngày trời và bao nhiêu cái bấm trên bàn phiếm, Luân tìm được một trang trên web chỉ dẫn cho cách thức điền giấy tờ. Luân trả cho người ta bốn mươi chín đô rồi in tất cả ra và bắt đầu đọc. Đọc tới đâu là Luân thúc thằng Tính với con Lan làm tới đó; nào là đi lăn dấu tay, đổi địa chỉ, làm giấy hôn thú, mở chương mục tiết kiệm ở nhà băng ... điền hết trang này đến trang nọ, sau một tuần là mọi chuyện đều xong. Luân nói hai đứa nó đến nhà để ký tên rồi gởi hồ sơ đi. Thằng Tính dành trả số tiền mà Luân phải gởi kèm theo. Một tháng sau đó, con Lan được bộ di trú kêu đi phỏng vấn. Luân về nhà nói cho Thanh nghe. Thanh khen:
-Luân giỏi thiệt.
Lúc nào mà nghe vợ khen là Luân đều thấy hả hê .
Ngồi trước ngôi mộ của chị Lộc, Luân thấy tâm hồn thật thanh thản. Luân mừng cho chị là không còn lo lắng gì về chuyện con Lan nữa. Luân vỗ nhẹ nhẹ lên thảm cỏ xanh trên ngôi mộ của chị Lộc và nói :
-Mọi chuyện đều xong hết rồi, đừng lo gì nữa nha chị. Thôi tui đi đây, chào chị.
Nói xong Luân đứng dậy và đi về phía Thanh. Thanh cũng đã cắm nhang xong cho chị Mai và bé Khanh. Luân đến trước hai ngôi mộ và thầm chúc cho hai linh hồn được bình an rồi cùng Thanh đi ra xe .
Luân vừa cho xe chạy chậm chậm xuống con đồi trong nghĩa trang vừa nhìn trời nhìn đất. Hôm nay trời thật đẹp, khung cảnh thật yên bình. Thanh chợt nói:
- Nhìn bên trái kìa Luân, coi bà cụ với chậu hoa, làm như bà ta xách không nỗi .
Luân nhìn theo hướng chỉ tay của Thanh, dừng xe, rồi kéo cửa kiếng xuống nói vọng ra:
-Bà ... bà có muốn tôi giúp không?
Bà cụ khoảng tám mươi tuổi, vóc người mảnh khảnh, quay lại:
-Cậu làm ơn giúp tôi.
Luân ra khỏi xe, tiến lại bên bà cụ rồi xách chậu hoa tươi khá nặng. Luân hỏi:
-Bà muốn để hoa ở đâu?
-Mộ của chồng tôi ở gần đây, nhưng tôi không nhớ chính xác là ở chỗ nào, tên là Turcott, đánh vần là T U R C O T T.
Luân để chậu hoa xuống đất, nói bà ta đứng yên đó rồi đi tìm ngôi mộ có tên Turcott. Đi dọc, đi xuôi không lâu thì Luân đã tìm ra. Chàng đi lại hướng bà cụ đang đứng thì thấy Thanh đang nói chuyện với bà ta.
-Tôi đã tìm ra mộ của chồng bà rồi.
Luân vừa tiến lại, vừa nói, vừa đưa tay với lấy chậu hoa.
-Cám ơn cô cậu nhiều lắm, tôi ra thăm chồng tôi đã nhiều lần nhưng lần nào cũng phải đi tìm, chắc tôi đã bị bịnh lẫn.
Bà cụ đi theo Luân và Thanh một cách khó khăn, được biết là bà ấy đang bị đau khớp xương. Nhìn mỗi bước đi của bà cụ là Luân có cảm tưởng như có ai xoáy dao vào tủy của bà . Đi có một khoảng cách ngắn mà tốn khá nhiều thời gian, cuối cùng ba người đứng trước một ngôi mộ có đề tên George C. Turcott ở bên trái, phía bên phải là Hellen M. Turcott với ngày sinh còn ngày tử thì để trống, Luân đặt chậu hoa xuống giữa hai tên và hỏi:
-Vậy thì bà là Hellen?
Bà Hellen gật đầu trả lời:
-Đúng rồi, đáng lẽ tên tôi là Hellen M. Turcotte có chữ E phía sau nhưng vì má chồng tôi ghét chữ E nên đã lấy nó ra. Má chồng tôi hợm hỉnh nên đã từ chối chồng tôi một chữ E, coi như tôi bị mất chữ E cũng tại vì bà ấy.
Vừa nói bà Hellen vừa nháy mắt một cách tinh nghịch. Luân chắc là bà Hellen không mấy thích má chồng cho lắm. Bà Hellen nói tiếp :
- Chồng tôi ngày xưa đi đánh trong thế chiến thứ hai, bị quân Đức bắt ở tù, cũng may là chiến tranh chấm dứt nên ổng mới được về .
Luân nhìn ngôi mộ của ông Turcott với chiếc cờ Mỹ mới cắm. Luân lại bùi ngùi nghĩ đến những chiến sĩ VNCH đã bỏ mình trên trên chiến trường, mồ mả đã bị ủi đi hoặc không còn người thân để thăm viếng, những chiến sĩ đã bị chết trong trại cải tạo mà người thân không biết ở đâu mà đi viếng, và những chiến sĩ phải bỏ quê hương ra đi như cha, để rồi chết một cách âm thầm trên đất người, con cháu cũng không còn biết hoặc nhớ đến công lao bảo vệ tổ quốc của họ một thời. Bên Mỹ này dầu sao thì đến ngày Lễ Tưởng Niệm Chiến Sĩ Trận Vong, chính phủ vẫn cho người ra cắm cờ trên ngôi mộ, dù họ tử chiến, chết vì bệnh tật, hay bệnh già, miễn sao là họ là cựu quân nhân là được.
Luân vừa nghe bà Hellen nói vừa nhìn khuôn mặt đã tám mươi lăm tuổi mà vẫn còn nét thanh tú của một người mà Luân nghĩ hồi trẻ rất là đẹp. Đôi mắt bà Hellen tự nhiên thành xa vắng, giọng nói trầm xuống:
-Mới đó mà đã hơn mười năm từ ngày ông mất, tôi muốn đi thăm mộ thường hơn nhưng sức khoẻ không cho phép, con cái thì ở xa .
Luân đùa:
-Sao bà không lấy chồng khác ?
Đôi mắt của bà Hellen chợt sáng lên:
-Chồng tôi là nhất thì tôi còn muốn ai nữa .
Luân nghĩ ông Turcott thật may mắn khi có một người vợ coi mình là nhất. Bà Hellen bắt đầu kể thêm những chiến tích của người mà mình đã chung sống trong bao nhiêu năm. Luân và Thanh yên lặng nghe, lâu lâu chỉ gật gật cái đầu . Một lúc sau bà Hellen có vẻ hơi mệt nên ba người bắt đầu đi về hướng hai chiếc xe đang đậu .
Giúp bà Hellen vào trong xe và chào bà ấy xong, Luân và Thanh trở về xe của mình và trực chỉ hướng ra ngoại ô sau khi vẫy tay chào bà Hellen thêm một lần nữa...
@@@
[font=""]Miên Kim