KHÓC CHO MÌNH
Cơ hồ như mình đang dần gục ngã
Giữa dòng đời dầy bão tố phong ba
Biết tìm đâu bến đậu để là nhà
Sao mệt mỏi cứ theo ta mãi thế
Trên nhân gian lòng người sao dâu bể
Họ ghét? hay ta không thể yêu người
Suốt đoạn đời ta cứ mãi chơi vơi
Như sông rộng không tìm đâu gốc cội
Vươn tay lên đón đôi bàn tay đợi
dìu dắt ta đi hết cả hành trình
Bởi độc hành ta cứ sợ cho mình
Sẽ ngã gục trước trăm nghìn dông bão
Tìm vào thơ như tìm vào hư ảo
Tìm lãng quên những thói đảo chao đời
Cũng phận người sao lắm kẻ rong chơi
Còn ta phải ôm cuộc đời giá rét
Ta chợt thấy mình sức cùng lực kiệt
Muốn xuôi tay, mặc cay nghiệt cuộc đời
Chấp nhận thua, chung cuộc đã đủ rồi
nhắm mắt tối cho đêm đen mãi tối
lethutrang
GỬI THẦY KÍNH YÊU
Cám ơn thầy đã dạy trò
Có điều nhanh quá, trò đo ván liền
Đọc thư thầy viết nhiều liên
Trò không nhớ nổi dù ghiền văn thơ
Nhạc thì trò rất thờ ơ
Còn công thức toán trò giơ tay chào
Làm thơ trò viết ào ào
Nhưng mà ẩn ý? đâu biết rào, thầy ơi
lethutrang
TRÒ GỬI THƯ THẦY ĐÂY
Nhắm mắt lại cảm nhận điều trông thấy
Một người thầy thi sĩ của mộng mơ
Từng ngày qua niềm vui với áng thơ
Cùng với cảnh mong chờ hoa đua nở
Vui điền viên tâm hồn như rộng mở
Trò ước ao, bắt nhịp thở của thầy
Cho thơ bay, hình thành áng thơ đầy
Cho ẩn ý, câu từ hay, hoàn chỉnh
Đừng từ chối, lời chân tình cầu thỉnh
Giúp đỡ nhiều trong ý chính bài thơ
Vì vừa qua thơ trò quá ngu ngơ
Lòng mắc cở với bạn thơ nhiều lắm
Có một điều trò thường hay say đắm
Những bài thơ có vần điệu có tình
Những câu thơ âm hưởng chuyện chung tình
Và cả những ân tình nghìn tan nát
lethutrang
TÂM SỰ CÙNG BẠN
Thơ chân thật không viết bằng hư cấu
Đây nỗi đau, đang cố dấu vào lòng
Nỗi niềm riêng khó thể tỏ thành dòng
Nhiều cay đắng, tận đáy lòng sâu thẳm
Tìm vào thơ, tìm nguồn vơi nhiều lắm
Phơi bày thơ, tự suy ngẫm cho mình
Nước mắt rơi, buồn vôi bạc cuộc tình
Trên nhân thế có cả nghìn cô độc
Lời người nói như cho mình chút lộc
Tạ ơn nhiều, lời mộc mạc chân thành
Nhưng người ơi, cuộc sống vốn mong manh
Chân phải bước, vượt tường thành chân, giả
Những lừa lọc, gian manh như biển cả
Minh phải bơi, sóng cả, chỉ một mình
Đôi dòng thơ, đâu nói hết sự tình
Mong rằng bạn, đừng như mình, bạn nhé
Vui điền viên, với mảnh vườn nhỏ bé
Đó trời vui, muốn vẽ chẳng được đâu
Mình vẫn mong, bạn an hưởng, không sầu
Riêng mình vẫn đau đầu vì cơm áo
lethutrang
VÀI LỜI GỬI THẦY TÔI
Trò quê mãi tận Sài Gòn
Cách xa Nam Định vừa mòn bánh xe
Thơ thẩn vài áng lấy le
Trong ruột thì dốt cả bè thầy ơi
Sở trường không có để chơi
Sở thích thì có, cả trời thứ mê
Tiền bạc trò thiệt ngô nghê
Không chỗ ổn định đói kề kế bên
Chạy chợ buôn bán không bền
Đôi lúc bán được ở bên hông nhà
Thân cò lặn lội đường xa
Mãi lo mắm muối, tuổi già cô đơn
Có lẽ trời đã giận hờn
Mới cho đày đọa từng cơn thế này
Buồn buồn đem áng thơ bày
Thiên hạ vào đọc, ngày ngày tìm quên
lethutrang
GỬI THẦY
Trong cuộc sống gặp bao điều bất hạnh
Vất vả nhiều chỉ phấn nổi mà thôi
Đêm từng đêm thao thức với đơn côi
Dù sáng tối đi về thời một bóng
Đâu nghĩ chi đến sống đời du mộng
Miệt mài lo với mỗi sáng, chiều, trưa
Chỉ đêm về buồn với ánh sao thưa
Cho khô hạn đong đưa cùng mưa nắng
Qua thư thầy tâm hồn như tạm lắng
Những ưu tư của gánh nặng cuộc đời
Như thù thì kể chuyện sống bằng lời
Lòng như nở hương hoa thời con gai
Cám ơn thầy đã cho lần dàn trải
Tạm vơi đi những đày ải đời này
Mong làm sao tiếp nối những tháng ngày
Người tri kỷ sẽ vẫn hoài tri kỷ
lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2011 14:48:38 bởi lethutrang >