TÂY NGUYÊN MÙA GIÓ
Trích đoạn: trần văn lợi
RỪNG CHIỀU
Đông về xao xác gió cô liêu,
Cánh nhạn chao nghiêng trở nắng chiều
Chày ai giã gạo rung bản vắng
Con suối nào dòng da diết qua đây
Hỏi nắng ,hỏi mưa ,hỏi cả rừng cây:
Thời trẻ xuân ,xưa ai nằm lại chốn này ?
Những chàng trai cô gái tuổi hai mươi
Yêu thật nhiều,mà chưa một lần yêu …
Em khép lại sau lưng :một rừng chiều
Nắng vàng hoe, mẹ cúi ru em
Trái bắp nương xa ,hoa rừng trắng,
Nắm đất tay người vun nấm mộ
Một nhành cây thay nhang
nhớ thương em…
Mặt trời về bên kia núi ngủ rồi em
Cho anh ngồi lại đêm nay ru em ngủ
Lời ru này, thay cho lời hẹn cũ :
Một nửa tim này anh gửi lại đây
Rừng ơi xin bớt đi chút gió
Suối ơi ,ngân thêm tiếng lòng rên
Tôi ngồi đây thức suốt đêm nay
Thả hồn về một chốn
rất xa
Như lời mẹ ngày nào lắc võng ru em.
“Thay cho lời thăm viếng những người đồng đội đã hy sinh khi tuổi đời còn 18-20, cho quê hương tôi, cho tổ quốc mãi yên vui!”
Buôn Ma Thuột 10-2010
Tùng Lâm
...................
Anh Trần Lợi à! Chiến tranh đã chấm dứt từ lâu, bom đạn đã thôi không còn gào thét, nhưng dư âm của nó đôi khi vẫn còn kinh hoàng trong mộng mị với những người trong cuộc. Lắng tai trong đêm ta nghe thấy tiếng côn trùng rỉ ran gọi bạn, và con người đang nói với nhau những lời yêu thương. Thời gian đi qua quả là tàn khốc, nhưng cũng chính thời gian đã làm lành lại vết thương.
Nỗi xót đau giờ đã nguôi ngoai ta chỉ nên ôn lại nhẹ nhàng, ghi nhận công lao những người
lính năm xưa, tôi cũng có chút đồng cảm với anh...
Trích đoạn: trần như chuyên
VÔ DANH!
Anh hùng ca từ cuộc đời
Chuỗi dòng lịch sử chói ngời tương lai.
Chân lý ở giữa chông gai
Mấy ngàn năm vẫn miệt mài đấu tranh.
Tôi viết dòng thơ tặng các anh
Mùa vui ước nguyện sáng long lanh
Chiến công thấm máu ngời trang sách
Lich sử nghiêng mình trong vô danh.
Một thời tuổi vẫn còn xanh
Khói lửa ngả mái tóc thành xót thương
Đạn bom cày xới quê hương
Gác nghiên bút - Rời mái trường thân yêu.
Đất nước chịu quá nhiều đau khổ
Hãy tự mình xóa bỏ xiềng gông.
Máu con tim khát khao sự sống
Khí phách hiên ngang rạng đức Rồng...
Tự do trải khắp non sông
Biển Đông dậy sóng, cờ hồng rợp bay
Máu xương dựng nước non này
Chiến công lặng tỏa hương say muôn đời.
Ai đặt tên anh thành người lính
Vì hòa bình chẳng hề toan tính.
Chiến tranh mãi hiện hình tội ác
Đang day dứt tâm hồn chúng ta.
Các anh trồng nên rừng hoa
Bao người đến hái làm quà tặng nhau...!
NƯƠNG TỰA ĐI VỀ Bến sông nào thuyền về neo đậu Nỗi nhớ nào xuyên thủng đêm thâu Nơi nào về nương náu bình yên Cuộc đời nào ta lạc cõi thần tiên Xin trả lời: sông bến quê hương Ngàn đời vời vợi yêu thương Nổi sóng dữ vẫn yên bình tươi mát Ruộng đồng, lúa, dâu xanh bát ngát Ngày đầu tiên ta chào đời mẹ hát Ba đem tã ra sông để giặt Đó là mốc cắm của lòng thương nhớ Nhớ mẹ cha cội nguồn, xương máu Nỗi nhớ cồn cào xuyên thủng đêm thâu Nơi gọi ta về trong lúc cô đơn Nương náu bình yên lòng mẹ Tình em da diết yêu anh Ôi quê hương Việt Nam lung linh biếc xanh Trường Sơn sừng sững đẹp tựa tranh Đất nước của những người nông dân đi đánh giặc Bình yên rồi về cày ruộng như xưa Điều giản dị dễ mấy ai có được Như cơm ăn áo mặc hàng ngày Mẹ cha và em, quê hương đất nước Chốn bình yên nương tựa đi về Thiếu đi những điều này ta buồn mãi lê thê. Buôn Ma Thuột, tháng 10-2010 Tùng Lâm
TÂM SỰ
Chủ đề: Thơ Xã hội
Con chỉ là con sóng nhỏ
Mong manh
lưng sóng bạc đầu
Mênh mông quá, thăm thẳm, nông sâu
Và có những nơi biển đỏ
Ẩn chứa điều thần bí…
Ba con cả đời chưa hiểu nổi
Biển và đại dương cho cả hai nhỏ bé.
* * * * *
Con yêu ơi! mau lớn lên con
Lên hạm tàu, con làm thủy thủ
Ba con mình, ta vượt đại dương
Sóng lặng phong ba với đường trường
Hải đồ mở ra miền xa lạ
Bàn tay xòe ra
Năm châu lục anh em
Đi đâu ba con ta vẫn là thủy thủ
Sóng đại dương xanh ấp ủ bờ vai
Giữa bao la trời biển
Mênh mông quá mình thành bé nhỏ
Đừng sợ nghe
Ngực căng phồng uống gió đại dương
* * * * *
Mai ngày con ơi, trên vạn nẻo đường
Ba không ở bên con được mãi
Tâm sự này, đêm nay Ba ghi lại
Biển bạc – kình ngư - kiếm sắc sao đâu!
Buôn-Ma Thuột-9-10-2010.
Tùng Lâm.
“Lời tâm sự này bố viết cho con
,Chỉ mong sao con luôn may mắn và hạnh phúc
Nghĩa lớn lao này tình PHỤ TỬ
Máu xương ghi nhớ nghe con!
Rât thương cục cưng của bố
Con là mặt trời sưởi ấm suốt ĐÊM THÂU”.
Bố:T.L-2010.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2010 13:58:11 bởi trần văn lợi >
trần như chuyên Anh Trần Lợi à!
Tôi góp vui với anh chút nhé !
NIỀM VUI
Nâng niu giấc ngủ trong nôi
Lời ru chắp cánh từ hồi ấu thơ.
Cồn cào ngày tháng mong chờ
Bước chân chập chững, hững hờ tháng năm.
Gìơ đây rạng rỡ trăng rằm
Lớn cao lên tự xa xăm tình người.
Mạnh mẽ bay giữa bầu trời
Mang khát khao đến chói ngời tương lai.
Đường phía trước dẫu rộng dài
Biển sắc màu... Vẫn nhớ hoài góc sân...
Bên con như bên mùa xuân
Gánh cuộc đời chợt nhẹ dần trên vai !
KHÚC TÌNH SI
Cho anh nhặt chút tình em rơi lại
Của ngày hôm qua...em con gái thơ ngây
Cho anh xin giữ lại giữa tim này
Tà áo trắng một chiều bay trên phố !
Này em hỡi xin một lần hội ngộ
Cùng em đi trên con phố hôm qua
Ngắm hoàng hôn ngã bóng buổi chiều tà
Nghe gió hát khúc tình si vọng lại...
Trong đêm sâu anh ngồi đây viết lại,
Có một tà áo trắng chợt thoáng qua!
Huyandrics
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: