NGỌC CHÂU - KỊCH THƠ HÀI
-
26.09.2010 16:17:01
Ngọc Châu - Hải Phòng
HỘI NGUYÊN ... KHÓ TIÊU
Kịch bản sân khấu hài
---------------------
Cảnh mở:
Cung Giao Trì của Tây Vương Mẫu trên núi Quy Sơn
Gian tiếp khách xinh đẹp nằm sát góc của vườn đào tiên. Bốn trong số năm tiên nữ hầu cận Tây Vương Mẫu là Tử Y (áo màu tím), Thanh Y (áo xanh da trời), Hoàng Y (áo vàng), Lục Y (áo xanh lá cây) đang ở sát bậc tam cấp, chuẩn bị bày biện và trang trí bàn tiếp khách của Vương Mẫu. Tử Y xách một lẵng đào, ba cô kia xách các chùm hồ lô bằng ngọc đựng tiên thủy. Họ vừa làm việc vừa nói chuyện, cười đùa.
- Thanh Y ơi, trông kìa - Hoàng Y gọi bạn - Mới xuống hạ giới gần một năm mà Tử Y đã quên việc ở vườn đào rồi. Cậu trông nó bê cái lẵng đào tiên kìa.
- Cô nàng nghĩ là đang xách xô ổi Bo ở vườn nhà tay thi sĩ Mây Trời đấy mà - Thanh Y nhận xét rồi bắt chước cách trêu chòng nhau ở dưới trần, cất giọng:
- Này chị em ơi!
Trông ai như thể Tử Y
Ỏ vườn Vương Mẫu hồn thì... hồn thì..
- Hồn thì làm sao? - Hai ba cô tiên khác họa theo.
- Hồn thì ổi Bo chứ làm sao nữa! - Họ cùng cười rũ rượi.
- Này, các chị kia! - Tử Y đỏ bừng mặt - Tai vách mạch rừng đấy - Nàng ta nhìn quanh rồi cũng tức mình lên giọng trêu lại:
- Nàng ơi nàng ở lại đây
Cõi tiên cũng chằng phải hay đâu mà...
- Sao cõi Tiên lại không hay nhỉ? - Trừ Lục Y bị chạm nọc ra, hai nàng kia lập tức hùa theo Tử Y.
- Cõi tiên chỉ một mình nàng.
Dưới này thì có cả chàng lẫn ai
Lục Y ơi, ở lại đây!...
- Này, các chị muốn chết đấy à - Lục Y cuống quít - Trước khi lên đây đã thề với nhau là không bao giờ nhắc tới chuyện ở dưới kia cơ mà!
- Ừ, thôi thôi, không nhắc đến chuyện hạ giới nữa - các nàng kia vội vàng tán thành, chắc là cũng có tật giật mình - Đến tai con bé mách lẻo thì có đứa chết.
- Đã sợ chớ gắp cho người, định đùn cho bạn lại rơi bát mình - Tử Y nguýt dài trong khi xếp ngay ngắn lại những trái đào tiên trong lẵng của mình theo đúng cách hái và xếp trái ở Vườn Đào tiên giới.
- Mấy trăm năm nay vườn đào chẳng thấy có ai nói chuyện thơ thẩn gì. Sao bây giờ tự dưng Tây Vương Mẫu lại sai bọn mình xuống trần thu thập thơ ca nhỉ. Lão bà trở chứng à? - Hoàng Y nói.
- Bà ta sống ngang trời đất. Trở chứng sao được - ý kiến của Thanh Y.
- Chắc bà bủ đến kì tái xuân thôi - Vừa nói Tử Y vừa nhìn quanh sợ có ai nghe thấy - Mấy trăm năm nay chẳng thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế sang thăm Vườn Đào gì cả.
- Thì cũng như Vườn Đào này ấy mà, ba bốn nghìn năm mới có một lần khai hoa kết quả - Thanh Y ví von.
- Ngày xưa ở dưới hạ giới có ông con Trời tên là gì ấy, mở ra hội Tao Đàn gồm hai mươi tám người, lấy tên của Nhị Thập Bát Tú, thỉnh thoảng cùng nhau tụ bạ ngâm ngợi thơ ca... - Tử Y kể nhưng Hoàng y nói xen:
- Biết rồi, ngày ấy Ngọc Hoàng hay sang Vườn Đào, sai Thác Tháp Thiên Vương bắc Thiên Lí Kính nhìn xuống, cùng với Tây Vương Mẫu phẩm bình. Khi tay con Trời ấy chết, vẻ như cái Hội ấy cũng tan.
- Thế nên bây giờ Lão Bà muốn mở Hội Tao Đàn ở Vườn Đào để lôi kéo Ngọc Hoàng rời khỏi tam cung lục viện đấy mà - Mấy cô tiên cười rinh rích.
- Hôm qua bà lão yêu cầu là từ hôm nay đến ngày mở Hội, tất cả các câu nói ra đều bằng thơ, chí ít cũng phải có vần vò. Liệu chị em mình có làm được không? Khéo lại ăn roi của bà ấy đấy - Thanh Y lo lắng.
- Chỉ ba đứa mình sợ thôi - Hoàng Y nói, quên tịt điều vừa thỏa thuận xong - Tử Y nó chấp nhá. Cô nàng ở suốt hai trăm ngày dưới trần với tay thi sĩ Mây Trời còn gì.
- Nó còn được anh chàng tặng cho một chiếc Thiên Lý Nhĩ, dưới trần họ gọi là gì ấy nhỉ? -Thanh Y hỏi Hoàng Y.
- Mô-bai - Hoàng Y đáp.
- Đúng rồi mô-bai, để hàng ngày liên lạc và nhìn thấy nhau nữa cơ - Thanh Y nói rồi cất giọng bắt chước kiểu hát đúm dưới trần:
- Nàng ơi anh tặng cái này
Để đôi ta được hàng ngày thấy nhau...
- Sao các cậu không chịu gá nghĩa hẳn hoi với các tay Bút Tre với Thi Ẩn ? Tớ thấy thơ của họ cũng nổi tiếng đấy chứ - Tử Y hỏi.
- Toàn những thằng cha hấp! - Thanh Y buông gọn lỏn - Dính với chúng không bõ. Khi về Trời nhỡ có đứa nào mách lẻo lại mang vạ vào thân.
- Nhưng các chị cũng nhờ họ kiếm cho mấy bao thơ kia thây. Khéo không lại cũng "lạy ông tôi ở bụi này!" - Tử Y băn khoăn.
- Vương Mẫu có hỏi thì bảo đó toàn là thơ thu thập ở khắp nơi dưới hạ giới, lo gì - đó là ý kiến của Hoàng Y - Có điều khi Vương mẫu bắt làm thơ tại chỗ mi phải nhắn cho Mây Trời của mi giúp bọn ta đấy nhá. Không thì chúng ông mách Vương Mẫu cho.
Ngay đó thì thấy Hồng Y, thị tì tin cẩn nhất của Vương Mẫu xuất hiện.
- Suỵt! Hồng Y nó nghe ngóng kia kìa - Tử Y nói nhỏ cho mọi người ngừng đề tài đang rôm rả, sau đó nói to: - Đến giờ Tây Vương Mẫu tiếp khách rồi - Thấy Tử Y nhắc nhở, mấy cô nhanh chân vào trong gian tạ chỉnh lại vị trí các bình hoa bằng ngọc, khăn trải bàn ren vàng và các ly bạc quanh bàn tiếp khách của chủ nhân vườn Đào tiên. Tất cả đều óng ánh, rực rỡ, tỏa hương thơm ngào ngạt.
*
* *
Cảnh 1
Trong gian tiếp khách của Tây Vương Mẫu
Con hạc và ba bốn tiên cô vây quanh Tây Vương Mẫu trong gian khách ven Vườn đào. Những quả đào đỏ mọng bày trên mâm bồng, sau lưng là cảnh (vẽ) của vườn đào ba nghìn năm mới một lần khai quả.
Tây Vương Mẫu mang chiếc khăn trùm đầu bằng tơ vàng óng ánh, giơ tay vẫy hai tiên cô Tử Y và HoàngY. Cả hai đang xách trên tay một chùm năm quả hồ lô đựng tiên thủy. Bà nói:
- Nào, các ngươi lại đây
Kể lại cho ta hay
Đợt xuống thăm hạ giới
Vừa tròn ba trăm ngày.
Vương Mẫu dừng một tí theo dõi thái độ của các cô tiên. Các cô mắt tròn mắt dẹt khi thấy bà nói bằng thơ, tuy nhiên bà Chúa Vườn Đào vẫn tiếp tục:
Hôm nay triệu về đây
Nhóm ngươi mấy tiên nữ
Thấy những gì hay dở
Thuật lại ta nghe thử!
Các nàng tiên hầu cận Vương Mẫu lè lưỡi, ra vẻ sợ hãi. Không nàng nào dám lên tiếng trả lời. Vương mẫu ngạc nhiên:
- Này, ta hỏi các ngươi
Sao cứ im như thóc
Ta đâu dọa đánh đòn
Mà các ngươi chực khóc?!
Đám tiên nữ nhìn nhau, nàng nọ ra hiệu giục nàng kia trả lời mà không ai lên tiếng. Mãi rồi Tử Y tiên nữ mới dám lại gần, cúi mình trước Vương Mẫu. Nàng ta luống cuống đến mức trở nên vụng về khiến mấy quả hồ lô va công cốc vào nhau, một quả tuột dây lăn ra chân của HoàngY. Vương mẫu không để ý thấy có một chiếc mô-bai lăn ra, may mà HoàngY đã vội vàng cúi nhặt quả bầu ngọc với chiếc điện thoại di động, quăng cái lườm sắc hơn dao cạo cho Tử Y, nhưng không thốt ra câu gì.
- Thưa Vương Mẫu, năm nay chuẩn bị mở Hội Thơ tại vườn Đào người yêu cầu chúng con phải tập thưa gửi bằng thơ hết - Tử Y nói - Nhưng các thị tì không thể nhả ngọc phun châu như Vương Mẫu. Xin Vương Mẫu cho phép chúng thần trả lời bình thường có được không ạ?
Vương Mẫu nhăn mày, lắc đầu.
- Không, không ai được thế
Phải trả lời bằng thơ
Có tập từ bây giờ
Đến Hội Thơ mới kịp..
Tuy nhiên khi thấy các tiên nữ nhăn nhó khó khăn quá mức. Vương Mẫu đành phải hạ thấp yêu cầu:
- Thôi được ta cho phép
Chen ít câu không vần
Cứ tập dần, tập dần
Rồi sẽ làm thơ được.
Nghe nói thế Tử y mới dám cất tiếng:
Dạ, kính..kính thưa Vương Hậu
Vừa rồi mấy chị em
Thừa lệnh xuống hạ giới
Ghi lại... ghi lại những điều đáng khen...
Nàng ta thăm dò vẻ mặt Bà chúa Vườn Đào, thấy bà có vẻ hài lòng liền yên tâm tiếp tục thưa gửi:
Chúng thần cũng không quên
Ghi cả điều chưa tốt
Thưa, thứ ấy nhan nhản dưới trần gian
E... Vương Mẫu cũng... hốt ạ!
Tây Vương Mẫu phẩy quạt lia lịa:
Ta đâu có yêu cầu
Đội cánh chuồn, đeo râu
Làm việc thay vua Bếp
Cáo cầy chuyện rức đầu...
Bà quay nhìn cô tiên mặc áo vàng:
Hoàng y nói xem nào
Điều gì ta cần biết?
Cho qua chuyện Táo công
Nói mãi nghe chán chết!
Hoàng y bước lại gần khoanh tay thỏ thẻ:
- Dạ kính thưa Vương Mẫu
Chúng thần xuống trần gian
Cốt... cốt xem thơ họ làm
Có gì hay không ạ...
Cô ta nhìn quanh, xem các chị em có tỏ ý phục mình không rồi tiếp tục:
Chị Hằng Nga nhắc nhở
Dặn ghi chép nhiều vào
Cả thơ hay thơ dở
Thưa, xếp đầy mấy bao đấy ạ...
Hoàng y chỉ vào năm sáu bao tải thơ để ở một bên cửa chính. Mỗi bao thơ đều đã thắt dây buộc miệng, có giấy niêm phong, ghi rõ những chữ : THƠ ĐƯỜNG, BÚT TRE, CON CÓC, HIỆN SINH, LỤC BÁT...
Vương Mẫu tỏ vẻ hài lòng, bà vươn cánh tay thon thả nhón một phần tư trái đào đã bổ sẵn trên đĩa ngọc ban thưởng cho HoàngY tiên nữ. Bà hỏi:
- Thế Hằng Nga đi đâu
Giờ vẫn chưa thấy mặt
Có nhớ lời ta dặn
Mời Thái Bạch Kim Tinh?
Ngay đó thì Thái Bạch Kim Tinh và Hằng Nga xuất hiện. Hằng Nga cung kính mời ông già râu bạc, áo trắng, với một bông hồng cài ở ngực áo trông khá trai lơ, bước theo bậc tam cấp bằng vàng để lên gian tạ. Nàng khép nép bước theo sau. Cả hai vào sảnh, Thái Bạch Kim Tinh cúi chào Vương Mẫu.
- Thần, Thái Bạch Kim Tinh
Xin thỉnh an Vương Mẫu.
Hằng Nga cũng khom dáng ngọc, cất tiếng oanh vàng thỏ thẻ:
- Dạ, kính thưa Vương Mẫu
Tì nữ là Hằng Nga
Từ hạ giới trở về
Xin khấu đầu lạy tạ...
Hằng Nga quay sang nhìn các cô tiên, nháy mắt với họ rồi tiếp tục báo cáo:
Xuống trần gian vất vả
Nhưng chúng thần không quên
Đã đem về tất cả
Những bài thơ đáng xem...
- Thưa Vương Mẫu, thị tì thấy nhiều bài các chị ấy thuận tay đem về chẳng hay đâu ạ. - Cô tiên mặc áo hồng đứng ở sau lưng Vương Mẫu bỗng nhanh nhảu lên tiếng.
- Con Hồng Y này. Bao giờ thì mi mới hết cái thói nói xía vào như vậy?
Vương Mẫu mắng, cô tiên HồngY lè lưỡi ra vẻ sợ hãi, đưa tay lên bưng miệng nhưng không bịt nổi tiếng cười rinh rích vẫn phát ra. Tuy cô ta là thị tì tin cẩn nhất của Tây Vương Mẫu nhưng bà cũng làm nghiêm:
- Con ranh này mất nết
Hay nói leo nhắng nhít
Ta sẽ phạt hai roi
Để ngươi phải nhớ đời...
Tuy vậy, khi thấy Hồng y sợ xanh cả mặt, bà nói thêm:
- Nhưng sẽ tha cho ngươi
Nếu nói được câu ấy
Dùng những từ như vậy
Ghép bằng thơ hẳn hoi.
Vương Mẫu mặc cho Hồng y lo lắng, cuống quít tìm cách cầu cứu ở các bạn khác, bà quay sang ông già râu bạc, áo trắng.
- Này, Thái Bạch Kim Tinh
Ông nổi tiếng thông minh
Hãy giúp ta chọn lựa
Những bài thơ điển hình...
Bà quay sang nhìn vào các bao cói đựng thơ xếp ở một góc. Thái Bạch Kim Tinh cũng nhìn theo.
Chúng mang lên Thiên Đình
Thơ một lô một lốc (chỉ tay vào các bao thơ)
Giờ nhờ ông coi sóc.
Việc phân loại dở hay.
Tiên ông áo trắng cung kính:
- Thưa Diêu Trì Kim Mẫu
Thần bây giờ già lão
Đầu óc hay mụ mê
E không kham nổi việc...
Tây Vương Mẫu gập chiếc quạt, chăm chú nhìn ông già đầu bạc. Bà cười rồi khẽ vẫy tay, Tử Y tiên nữ vội vàng lại gần ghé tai nghe bà nói gì đó. Lát sau đã nâng chiếc đĩa bạc đựng một trái đào tiên đến cung kính dâng cho Thái Bạch Kim Tinh. Vương Mẫu nói:
- Hãy dùng một trái đào
Cho đầu óc minh mẫn
Thứ quả này quí hiếm.
Nghìn năm kết một lần
Kim Tinh là lão thần
Ta đặc biệt ban thưởng.
Trong khi Thái Bạch Kim Tinh cung kính tạ ơn rồi thụ hưởng đặc ân, Tử Y đứng sau lưng các bạn nhắn tin gì đó, các tiên nữ khác thì thào với nhau.
- Thái Bạch thế mà khôn đáo để - Thanh Y nói với Hoàng Y - Lão giả bộ lẫn cẫn tí chút là được Vương Mẫu ban ngay cho một trái đào ba nghìn năm mới chín một lần. Trông lão ăn kìa, gặm nhanh chẳng kém thằng nhỏ mười tuổi!
- Đào ấy hái ở vườn giữa, sáu ngàn năm mới chín một kì. Người dưới Hạ giới mà được ăn quả ấy thì có thể bay như chim mà trường sinh bất lão - Lục Y tiên nữ đính chính.
- Đầu bạc thế mà lẳng lơ lắm đấy. Thỉnh thoảng lão lại làm thơ tán tỉnh các cô tiên mới được lên thượng giới. Ghét cái mặt! - Thanh Y nguýt xéo.
- Các ngươi xì xầm gì thế? - Vương Mẫu chỏ cán quạt lụa gắn các viên ngọc trai lóng lánh đe nẹt đám thị tì, bà có vẻ tức nên nhớ ngay đến tội của Hồng Y - Thế nào, con bé kia, đọc ngay câu thơ ta đã nói, không thì nhận hai roi vào mông. Lấy cây roi ra đây cho ta - Bà ra lệnh cho Lục Y.
Hồng Y cuống quít nhưng đã được Hoàng Y lén dúi cho mẩu giấy vào tay nên khép nép quì sụp trước mặt Vương Mẫu, lí nhí đọc trộm:
- Dạ thưa Vương Mẫu, thị tì.
Thấy nhiều bài đã đem về chẳng hay.
Chẳng qua các chị thuận tay... thôi ạ!
- Cái gì, cái gì?! Thế có phải thơ không. Mà lúc nãy con bé này nói cái gì nhỉ? - Bà quay sang hỏi các cô tiên khác.
- Muôn tâu Vương Hậu - Lục y vội đỡ cho Hồng y - Lúc nãy chị ấy chót nói leo câu "Nhưng thưa Vương Mẫu, thị tì thấy nhiều bài các chị ấy thuận tay đem về chẳng hay đâu ạ".
- Theo thiển ý của thị tì thì chị ấy đặt vần như thế chắc cũng không đến nỗi phạm luật của Vương Mẫu ạ! - Hằng Nga cũng đỡ đòn cho Hồng Y
- Đọc lại ta nghe, rõ ràng vào! - Vương Mẫu lệnh cho Hồng y. Cô tiên áo Hồng đọc lại, lần này to hơn:
- Dạ thưa Vương Mẫu, thị tì.
Thấy nhiều bài đã đem về chẳng hay.
Chẳng qua các chị thuận tay... thôi ạ.
- Thôi được rồi, ta cho qua. - Vương Mẫu chấp nhận - Cấm không được nói leo lần nữa.
Lúc đó Thái Bạch Kim Tinh đã ăn hết nửa trái đào tiên, ông ta dấu nửa còn lại vào ống tay áo, ra cửa nhìn, bước xuống mấy bậc tam cấp bằng vàng rồi đón vào một vị tiên nữa trong Nhị Thập Bát Tú. Người mới đến này ăn mặc trông khá model, tóc dài, áo đuôi tôm rất nghệ sĩ, cung kính chào Vương Mẫu. Vị tiên đầu bạc giới thiệu:
- Dạ kính thưa Vương Hậu
Theo lệnh thần đã mời
Thêm Thiên Tinh Kim Ngưu
Trong Nhị Thập Bát Tú...
Đợi cho Kim Ngưu thi lễ với Vương Mẫu xong ông ta tiếp tục giới thiệu:
- Chúng thần thường gặp gỡ
Luận bàn chuyện thơ văn ...
- Rất vui đón các khanh - Vương Mẫu niềm nở, chỉ vào chiếc ghế mà Tử Y vừa bê đến thêm, mời hai người ngồi xuống rồi tiếp tục nói:
- Ta từ lâu đã muốn
Thành lập nhóm Tao Đàn
Giống như dưới trần gian
Để chư tiên hội tụ...
Bà quay sang các tiên nữ:
- Khách mời đã đến đủ.
Hằng Nga sẽ chủ trì
Việc đọc thơ nghe thử.
Các ngươi bắt đầu đi!
Hằng Nga cùng năm nàng tiên, mỗi nàng một màu áo, lệt sệt bê vác các bao cói đựng thơ thu thập trong đợt xuống hạ giới lại gần chỗ Vương Mẫu và Thái Bạch Kim Tinh
- Bao gì thế kia? - Vương Mẫu hỏi, chỉ tay vào bao thơ có đề chữ THƠ BÚT TRE. Hai vị khách mời cũng trố mắt nhìn vào bao thơ có tên gọi lạ lùng.
- Thơ này gọi là thơ dân gian, thưa Vương Mẫu - Hằng Nga giải thích-
Trẻ con người lớn đều biết làm
Thấy hay hay chúng thần thu thập
Mang về để quần tiên tham quan ạ!
Kim Ngưu nhận xét:
- Thơ Bút Tre?
Tên ngang phè phè
Thần chưa từng nghe
Vương Mẫu nói ngắn gọn với Hằng Nga.
- Đọc thử xem nào!
Hằng Nga cùng với Tử Y cởi nút buộc trên túi thơ có đề chữ THƠ BÚT TRE, lấy ra một bản thơ đánh máy vi tính, chỉ trỏ thỏa thuận với nhau về những bài sẽ đọc. Tuy vậy Hằng Nga không đọc ngay mà lấy một tờ giấy gió trắng tinh trên bàn, viết mấy dòng bằng cây bút lông ngỗng rồi kính cẩn đưa cho Kim Ngưu Tinh. Vị này đọc nhẩm xong đứng dậy đằng hắng.
- Hằng Nga muốn nhờ thần
Làm em-xi Thơ Hội
Không làm thì cũng tội.
Làm thì khó quá thay...
Vương Mẫu thực sự ngạc nhiên
- Cái gì, nhà ngươi vừa nói gì
Em-xi là cái gì gì nữa đây? - -
Thế thì có lẽ Hậu này
Phải đi học cả tiếng Tây tiếng Tàu!
Quần tiên lặng đi vài phút, không ai trả lời, có lẽ vì giải thích MC bằng văn vần khó quá. Hằng Nga bối rối, cố tìm cách diễn giải:
- Em-xi là người dẫn chương trình
Chúng thần quen miệng vô tình gọi theo...
Hoàng Y giải thích thêm cho Vương Mẫu:
Dưới trần kẻ giàu người nghèo.
Họ đều cứ thích nói theo tiếng Ành.
Dạ thưa Vương Mẫu, tiếng Ành là tiếng Anh theo cách viết Thơ Bút Tre đấy ạ!
- Lại còn thế nữa! - Tây Vương Mẫu cũng phải phì cười, còn các tiên nữ thì khỏi nói. Họ phát vào lưng, cấu véo nhau, cười như nắc nẻ.
Tây Vương Mẫu đợi cho quần tiên bớt cười đùa, bà phẩy quạt ra hiệu cho Hằng Nga tiếp tục. Hằng Nga đưa cho Kim Ngưu một mẩu giấy đánh máy sẵn, Vị này đọc qua rồi sang sửa quần áo, vuốt lại bộ tóc cợp tai, cố gắng đóng vai một em-xi thực thụ:
- Kính thưa Vương Hậu, quần tiên.
Bút Tre có khắp mọi miền nước Nam
Thơ này ai cũng thích làm
Chẳng cần thi hứng phi phàm lắm đâu...
Hằng Nga bổ xung:
- Bà già giã nửa cối trầu
Đã làm xong được mấy câu tặng chồng..., thưa Vương Mẫu
- Làm dễ thế ư? - Thái Bạch Kim Tinh ngạc nhiên hỏi lại Kim Ngưu, vị này nhún vai thay cho việc đáp lời.
- Vậy thì tốt. Thế thì hãy dùng thơ Bút Tre để các thị nữ của ta tập diễn tả cho có vần có điệu, sau đó sẽ nói với nhau hàng ngày. Nhưng phải đọc mấy bài và giảng giải trước đi đã. Ta nói có đúng không? - Tây Vương Mẫu hỏi mọi người.
- Thưa Vương Mẫu, chỉ dạy của Vương Mẫu quá đúng ạ - Thái Bạch Kim Tinh tranh đáp lời khiến Em-xi Kim Ngưu đã há mồm định đọc tiếp đành giữ nguyên như vậy.
- Lão Thái Bạch tham nhỉ, muốn vòi thêm quả đào nữa của Vương Hậu đấy - Tử Y nói khẽ với Thanh Y.
- Lão hãy còn nửa quả giấu trong ống tay áo, đã ăn hết đâu - Hoàng Y cũng thì thầm. Tí nữa bọn mình làm một bài Bút Tre trêu lão cho bõ ghét.
- Ờ ờ, phải đấy, cậu làm đi nhé! - Lục Y thầm thì với Tử Y
- Các chị trật tự nào - Hằng Nga vội vàng ra hiệu cho chị em im ắng khi thấy Vương Mẫu đã bắt đầu cáu.
- Bẩm Vương Mẫu đúng ạ - Thái Bạch Kim Tinh tiếp tục thưa gửi.
Thơ Bút tre rất lạ.
Chưa có trên Thiên Đình.
Thuận ý chỉ anh minh.
Chúng thần sẽ cố làm ạ.
Ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh ngồi xuống, bà chủ Vườn Đào phảy quạt cho Kim Ngưu Tinh tiếp tục nhiệm vụ Em-xi. Vị này đằng hắng lấy giọng rồi đọc:
- Sau đây là một bài thơ
Trần gian tả cảnh các cô đánh cầu. - Dạ thần xin đọc ngay:
-"Chị em nô nức đánh cầu
lông rơi lả tả trên đầu anh em".
Thấy mặt Diêu Trì Kim Mẫu nghệt ra, Hằng Nga vội vàng giải thích:
- Thưa... đây là người ta đánh cầu lông
Đánh hăng quá nên lông bung ra ngoài ạ!
Tây Vương Mẫu nửa mếu nửa cười, còn quần tiên - nhất là các tiên cô - thì che mặt cười phì phì. Vương Mẫu phẩy quạt ra hiệu đọc tiếp.
-"Hoan hô chị em đá cầu
Trinh rơi cái tõm xuống đầu anh em!" - Em-xi Kim Ngưu đọc, tiếng cười lại rộ lên. Hằng Nga lại vội vàng giải thích:
- Dạ thưa Vương Mẫu.
Thứ cầu này đá bằng chân.
Chỏm bằng mấy sợi lông cần cổ ngan.
Đế ốp hai miếng da tròn,
vào đồng trinh để trẻ con đá chuyền... ạ.
- Thanh niên cũng thích đá cầu
Thế nên...nhiều khi văng mất cả bầu lẫn trinh - Thanh Y nói thêm khi thấy Vương Mẫu chưa hiểu lắm.
- Này, ta thấy thơ này nhảm nhí thế nào ấy, có đúng không Thái Bạch Kim Tinh? - Tây Vương Mẫu phân vân hỏi vị tiên đầu bạc nhưng vẫn còn khá trai lơ.
- Dạ, thần cũng thấy như thế ạ.
Các tiên nữ xung quanh thầm thì, chỉ trỏ có ý chê ông già khéo nịnh. Họ nhấm nháy thúc giục Tử Y làm gì đó.
- Bây giờ, nghe ta nói đây! - Vương Mẫu đứng lên phe phẩy chiếc quạt - Các ngươi hãy thử làm một bài thơ gì nhỉ, à thơ Bút Tre về Vườn Đào xem sao.
- Thưa Mẫu Hậu, làm hay thì có thưởng ạ? - Hằng Nga hỏi, quần tiên xôn xao chờ câu trả lời của bà chủ Vườn Đào.
- Có thưởng, có thưởng. Thơ hay ta sẽ thưởng một miếng đào.
Đám tiên nữ thúc dục nhau trong khi Tử Y lén rút mobile ra nhắn tin cho ai đó cầu viện. Vài cô lấy giấy tiên với bút lông ngỗng ra bắt đầu nháy nhó thầm thì với Tử Y rồi hí hoáy viết, sau đó có hai bài thơ được trình lên Diêu Trì Kim Mẫu.
- Kim Ngưu đọc ta nghe - bà nói.
- Thưa Mẫu Hậu, đây là bài thứ nhất - Em-xi Kim Ngưu bắt đầu:
"Vườn đào của Vương Mẫu chúng ta
Nghìn năm chỉ một lần nở hoa
Ba nghìn năm mới cho trái chín.
Hương thơm ngạt ngào khắp muôn nhà"
Kim Ngưu dừng lại, muốn qua gương mặt của Vương Mẫu để phán đoán tình hình. Thấy bà chủ Vườn Đào phe phẩy quạt tỏ vẻ động viên, các tiên nữ thì cười rúc rích, ông ta tiếp tục đọc:
"Thiên quí của đào mới thật là.
Ăn vào cứ trẻ mãi không già.
Dẫu rằng đầu bạc sơi nửa quả
Là muốn về ngay nịnh bà gia"
Quần tiên nín thở im phăng phắc còn Vương Mẫu thì ngạc nhiên phất tay khiến chiếc quạt cụp gọn lại, bà hỏi:
- Muốn về nịnh bà gia là thế nào? Nịnh vợ thì ta còn hiểu được, sao lại về nịnh bà thông gia?!
Hằng Nga cố nín cười để giải thích: - Thưa Vương Mẫu, thực ra là gặp bà già, tức là bà vợ già ấy ạ - Hằng Nga liếc xéo Thái Bạch Kim Tinh - Nhưng mà thơ Bút Tre được phép bỏ dấu đi cho nó vần đúng theo âm luật ạ, thưa Vương Mẫu.
Biểu cảm trên mặt Tây Vương Mẫu thật khó diễn tả. Mấy cô tiên hầu cận bà khoái chí bấm nhau trong khi vị tiên đầu bạc đỏ mặt đứng lên. Quá vội nên nửa quả đào cắn dở trong ống tay áo ông ta rơi xuống nền nhà. Kim Tinh vội vàng cúi xuống tìm nhặt, nhưng Tử Y đã nhanh tay cầm lên đưa lại cho ông ta rất mực cung kính. Sau đó cô ta quay lại nháy mắt với các bạn, tất cả đều cố nín cười.
- Thần... thưa, thưa Vương Hậu - vì quá tức nên giọng Kim Tinh trở nên lắp bắp - Thần... thần thấy loại thơ này không nên dùng. Nhảm nhí, toàn là nhảm nhí thôi ạ!
- Chưa vội kết luận. Khanh cứ bình tâm ngồi xuống để ta nghe tiếp bài thứ hai xem sao - Vương Mẫu phẩy quạt về phía Kim Ngưu
"-Vườn đào tiên đã chín rồi
Hương ngào ngạt bốn phương trời đều hay.
Thỉnh mời Ngọc Đế đến đây.
Mẫu Vương mở hội mấy ngày Tao Đan."
Vương Mẫu xòe quạt tỏ vẻ vừa lòng, các tiên nữ vỗ tay nhảy nhót. Tuy nhiên bà chủ Vườn Đào còn băn khoăn. Bà nói:
- Giá chữa được Tao Đan thành Tao Đàn có phải hay hơn không?
Hằng Nga cười rất tươi:
- Dạ thưa chữa đúng sẽ thành
Loại thơ Lục Bát, xin để giành mục sau ạ.
Tử Y buột miệng nói thêm:
- Thưa Vương Mẫu
Bút tre thì phải gây cười
Có thể đuổi ruồi đậu mép bà chưa.
Nữ tì muốn nói là đậu mép bà chửa đấy ạ!
Tiếng vỗ tay tự dưng nổi lên rào rào. Thấy Thái Bạch Kim Tinh nhăn nhó, đám thị nữ càng cười to hơn.
- Chẳng biết nên khen hay nên chê thơ của các ngươi đã làm - Vương Mẫu nói với các thị tì- Thôi được, Hồng Y đâu, bổ đào mời mọi người cho ta.
- Mấy người một quả ạ, thưa Vương Mẫu? - Hồng Y và Thanh Y cùng hỏi.
- Bốn người một quả cho ta
Để cho dễ bổ, thế là...
Vương Mẫu hơi bị ngắc ngứ tìm từ nhưng rồi bà cũng tìm ra:
- Để cho dễ bổ thế là vừa văn.
- Đúng rồi, thế là vừa vặn ạ.
Các thị nữ của bà vỗ tay rầm rầm:
- Hay quá, Vương Mẫu làm thơ Bút Tre hay quá!
- Vương Mẫu vô cùng anh minh, thông tuệ, nói là ra ngay thơ Bút Tre - Kim Tinh vội giở giọng nịnh.
- Nhưng Kim Tinh Thái Bạch đã được thưởng riêng một trái đào rồi. Giờ chắc đại tiên không cần một góc nữa đâu, các chị nhỉ? - Hồng Y nháy mắt với chị em đang bê đào.
Tuy rất tiếc rẻ nhưng vị đại tiên này cũng phải vội vàng làm ra vẻ ta đây không tham:
- Thôi thôi Tiên lão không cần.
Số đào đã bổ cứ phân... cho mọi người.
Nói xong ông ta rũ tay áo lấy ra nửa quả đào dở gặm một cách thong thả, rất là tiên phong đạo cốt.
- Nào, giờ các ngươi cùng ta
Ra vườn Thượng Uyển xem hoa mẫu đờn. - Vương Mẫu ra lệnh.
- Đúng rồi, đúng rồi, đi xem hoa mẫu đơn đi - các tiên nữ nhảy lên vui thích, reo hò - Vương Hậu cho phép ra vườn chơi kia kìa.
- Thi sĩ mà dạo vườn hoa.
Thì thơ òng ọc chảy ra bên ngoài - Hoàng Y khẽ đọc cho Thanh Y và Hồng y nghe câu thơ ứng tác. Cả bọn bưng miệng, liếc nhìn xem Vương Mẫu có nghe thấy không. Hình như bà chúa Vườn Đào có nghe thấy nhưng bà phẩy quạt cho qua, thế là các nàng tiên cười rũ rượi, cấu chí nhau hệt như các cô thôn nữ dưới hạ giới.
*
* *
Cảnh 2
Vườn Thượng Uyển của Tây Vương Mẫu
Tây Vương Mẫu phe phẩy quạt đi trước, theo sau là hai vị tiên trong Nhị Thập Bát Tú. Hằng Nga đi sau cùng năm thị nữ của Vương Mẫu, bê xách theo hai bao thơ nho nhỏ, có đề các chữ: THƠ ĐƯỜNG và THƠ ẨN NGỮ.
Tới một bồn hoa tròn, rực rỡ sắc mầu, có những chiếc ghế và bàn bằng ngọc sa-phia lấp lánh Vương Mẫu nói:
- Ta ngồi đây thưởng hoa, cùng làm thơ rồi bình thơ. Ơ, kia có con cóc vàng đẹp quá, các ngươi thử làm thơ vịnh ta nghe xem sao.
- Thơ con cóc? - Hồng Y thốt ra - Hình như các chị ấy có mang... Ấy chết, thưa Vương Mẫu - cô ta vội nghĩ để chuyển thành thơ:
- Hình như Tử Y có mang.. có mang...
- Ơ con ranh này, mi bảo đứa nào có mang hả, có thật không? - Vương Mẫu sửng sốt, Tử Y thì đỏ mặt lên.
- Không ạ, thưa Vương Mẫu - Hồng Y vội vàng chỉnh lí - con muốn đặt thơ là:
Hình như Tử Y có mang
Con cóc...con cóc vẫn đang trong bào...
- Mi muốn nói Tử Y mang bào thai một con cóc à?! Từ khi khai thiên lập địa đến giờ ta chưa hề nghe thấy chuyện lạ như vậy!
Tử Y tiên nữ mặt đỏ tía tai vì thẹn. Hồng Y thì sợ quá, cố đính chính lần nữa:
- Không ạ, thị tì tập làm thơ Bút tre, ý nói là Tử Y có mang thơ con cóc về nhưng vẫn còn để ở trong bao ạ.
- Đọc lại thật cẩn thận để ta nghe xem nào.
Hồng Y cuống quít: Vâng, vâng, thưa Vương Mẫu! Thơ thị tì làm thế này ạ:
- Hình như Tử Y có mang
về thơ Con cóc còn đang trong bào... tức là còn đang để ở trong bao đấy ạ!
Cả Kim Ngưu lẫn các nàng tiên hầu cận bà chủ Vườn Đào đều cười như nắc nẻ. Vương Mẫu hăm cán quạt đe cô thị tì tin cẩn rồi bà nói:
- Cóc này là con cóc vàng
Thường ngày núp ở dưới hang Diêu Trì.
Cóc trần gian nói làm chi.
Các ngươi giờ vịnh thơ đi xem nào. - Bà chúa Vườn Đào phẩy quạt, thúc giục chư tiên bắt đầu vịnh thơ về con cóc.
Sau một lát ngẫm nghĩ Thanh Y xin đọc. Vương Mẫu liền phẩy quạt cho phép. Cô tiên mặc áo xanh giơ tờ giấy dó ra trước mặt để đọc:
Con cóc trong hang
Con cóc nhảy ra
Thấy Thượng uyển đẹp
Cóc ta hát ca
Là la lá la... Xin hết ạ!
Mọi người cười ồ. Không khí ngâm vịnh thơ thật là tuyệt vời. Vương Mẫu giục:
- Nào, ai có thơ đọc tiếp đi!
Lục Y vừa thầm thì với Tử Y, lén xem và chép tin nhắn từ chiếc Thiên Lí Nhĩ, giờ giơ cao mẩu giấy đã viết xong mấy câu thơ. Được phép của Vương Mẫu, cô tiên đọc:
- Cóc vàng ơi, cóc vàng ơi
Mi là cóc của nhà trời biết không.
Ngày xưa hay kiện lung tung
Giờ mà kiện nữa... đá tùng xuống trân... Thưa Vương Mẫu, thị tì muốn dọa là "đá tung xuống trần" cho nó sợ đấy ạ! - Nói xong Lục Y vội vàng núp vào sau lưng chị em.
Tiếng vỗ tay nổi lên. Khi thấy Vương Mẫu có vẻ hài lòng nó trở nên rầm rào hơn.
- Hội thơ hôm nay thật hay
Cóc vàng mà cũng có ngày nên thơ... - Em-xi Kim Ngưu làm nhiệm vụ, ông ta còn định đọc nữa nhưng bà chúa Vườn Đào phẩy quạt muốn chuyển đề tài. Bà nói:
- Thôi thôi, chấm dứt thơ Bút Tre
Cũng thôi cóc ngóe, chuyện nhà quê...
Tây Vương Mẫu đứng lên, hai Thiên Tinh, các nàng tiên hầu cận cùng Hằng Nga đi theo thành một đoàn lả lướt tiến về phía Vườn Đào.
*
* *
Gần tới Vườn Đào thì bỗng có hai nhân vật xuất hiện đột ngột. Đó là Đấu Chiến Thắng Phật - Tôn Ngộ Không và Thiên Bồng Nguyên Súy - Trư Bát Giới.
Tây Vương Mẫu hốt hoảng:
- Con khỉ lại kéo con lợn đến định phá vườn đào của ta lần nữa kia kìa!
Tuy vậy Đấu Chiến Thắng Phật đã nhảy thót đến khum tay trước mặt Vương Mẫu thi lễ, thưa rằng:
- Thưa Vương Mẫu, Tôn Ngộ Không này đã cải tà qui chính từ lâu, nay đã được phong là Đấu Chiến Thằng Phật, Vương Mẫu biết rồi còn gì.
Trư Bát Giới cũng nhanh nhảu cúi mình thi lễ với Vương Mẫu và hai Thiên Tinh hết sức khiêm tốn, sau đó liếc nhìn các tiên nữ theo thói quen hám gái cố hữu.
Thấy Bà Chúa Vườn Đào vẫn có vẻ cảnh giác với hai vị khách không mời, Tôn Ngộ Không gãi má, kính cẩn giãi bày:
- Ngày xưa khi Thượng Đế phong cho chức Tề Thiên Đại Thánh, Ngộ Không này đã từng coi giữ Vườn Đào..
Hồng Y nhanh nhảu ngắt lời:
- Nhưng con khỉ.., à quên Đại Thánh đã quật nát non nửa vườn đào của Vương Mẫu, bây giờ lại...
- Ta không chối việc đó - Ngộ Không ngắt lời cô thị tì thân tín của Vương Mẫu - Tuy đã được Thượng Đế xá tội nhưng Lão Tôn vẫn ăn năn mãi.
- Biết rồi, nhưng nhà ngươi còn đến đây làm gì? - Vương Mẫu hỏi.
- Ngộ Không thấy nhớ Vườn Đào. Lần này đến đây không định ăn trộm hay phá phách gì.
- Con khỉ ngửi thấy mùi đào chín nên mò đến đấy mà - Tử Y nói khẽ với Thanh Y
- Chính thế đấy - Hoàng Y tán thành, nàng ta đọc luôn mấy câu thơ Bút tre để diễu:
- Này chị em ơi?
Ngộ Không xưa trộm vườn đào - Ba nàng tiên đã xuống trần hò lơ theo:
(ai đi hò lờ)
Vội vàng ngã tọt xuống ao Diêu Trì...(ai đi hò lờ) - Vương Mẫu thấy kiểu đọc thơ lạ tai có vẻ mặt khá tức cười nhưng chưa có ý kiến gì.
KimTinh bổ xung ngay:
- Chân tay dẫu chẳng việc gì (ai đi hò lờ)
"Cần tăng dân số" gãy đi mất rồi.
Thế nên giống khỉ tuyệt nòi... (hò lơ, hó lơ, ai đi hò lờ...) - Đám cung nữ reo hò khiến con khỉ Ngộ Không bối rối chỉ biết gãi đầu, gãi má và nhảy nhót.
- Các ngươi hỗn hào gì thế? - Vương Mẫu vội mắng khi thấy các tiên nữ cười lăn lóc. Bà chúa Vườn Đào vẫn còn ngại tính khí bất trị của con khỉ này, dẫu mấy nghìn năm nay hắn đã tu tiên đắc đạo.
- Đấu Chiến Thắng này, thôi ta cứ gọi ngươi là Đại Thánh cho tiện, sáu nghìn năm nay, vườn đào của ta mới lại ra hoa, kết được ít quả nên đám thị tì của ta còn tức tối hoặc nghi kị với ngươi là đúng - Vương Mẫu quay sang nói với Ngộ Không- Nhưng xí xóa chuyện cũ đi nhá - Bà khua chiếc quạt nói với tất cả.
- Ngộ Không chẳng giận các tiên nữ của Vương Mẫu đâu. Nhớ cảnh xưa nên đằng vân đến thăm một tí. Cũng chẳng thèm xin đào tiên của Vương Mẫu. Thiên Bồng Nguyên Soái thì chưa được thấy Vườn Đào lần nào nên theo ta đi chơi một lát thôi.
- Nhưng Vương Mẫu đang bắt tất cả luyện tập chuẩn bị cho Hội Tao Đàn. Ai có mặt ở đây đều phải nói với nhau bằng thơ hết đấy, Đại Thánh ạ - Thái Bạch Kim Tinh muốn dọa để các vị khách không mời mau mau cuốn xéo. Thị nữ của Vương mẫu cũng nháy nhau tỏ ý đó.
- Nói chuyện bằng thơ? - Đại Thánh hỏi lại - Không sao, Vương Mẫu với các vị cứ nói trước đi. Ta với họ Trư cũng sẽ làm thơ.
- Chuồn đi thôi, Đại sư huynh ơi! - Bát Giới rỉ tai Ngộ Không.
- Nâu Pờ-râu-bờ-lơm - Đại thánh tỏ ra thông thạo tiếng Anh, sau đó con khỉ nói khẽ vào tai con lợn - Ta sẽ nhảy xuống trần tóm một vài tên nhà thơ lên đây làm thay cho mình. Cứ yên trí, lâu rồi không được dùng bảy mươi hai phép biến hóa, lão Tôn đang ngứa ngáy đây.
- Thưa Vương Mẫu - Hằng Nga tiếp tục giới thiệu thơ - có một thể thơ dưới trần gian bây giờ người ta ít dùng nhưng thị nữ thấy hay, người viết không nói thẳng ruột ngựa như các loại thơ khác. Tuy nhiên làm thì hơi khó ạ!
- Vậy đọc đi, giới thiệu đi. Ngọc Đế uyên thâm và thông tuệ, chắc là Người thích dòng thơ ấy. Chúng ta phải làm quen trước.
- Chúng thần xin lĩnh chỉ ạ! - Thái Bạch Kim Tinh vội vàng đón ý của Tây Vương Mẫu, trong khi các tiên cô liếc nhìn nhau, bưng miệng cười tủm với tính xu nịnh của vị tiên đầu bạc.
- Cành đẹp ai chẳng muốn vin
Sau đây Yết hậu thơ xin bắt đầu - Em-xi Kim Ngưu điệu nghệ khua mép.
Thơ này làm ở nhà sau
Một sư một vãi chụm đầu nhỏ to.
Hằng Nga, xin hãy đọc cho.
Ông ta đưa lại cho chị Hằng tờ giấy đã đánh sẵn bằng máy vi tính. Tiên Nữ cung Quảng vuốt tóc mai hết sức duyên dáng, bắt đầu đọc.
Sư: " Chơi xuân kẻo nữa già,
Lâu nay vẫn muốn mà,
Mời vãi vào nhà hậu,
Ta..!"
Vẻ mặt Vương Hậu ngơ ngác, các thị nữ khác giả tảng chưa hiểu thơ nói gì, Hằng Nga liền tiếp tục đọc khổ thơ thứ hai:
Vãi : "Đã mang tiếng xuất gia,
Còn đeo thói nguyệt hoa
Sư mô đâu có thế,
Ma!"
- Thế ra lão sư hổ mang muốn gạ người ta làm trò hư đốn à? - Vương Hậu thốt ra. Sư ở chùa nào dưới kia mà ma quỷ thế?! Để ta bảo Diêm Vương đến tóm cổ hắn ngay.
- Không ạ, đây là nhà thơ người ta bịa ra hoàn cảnh để đùa vui - thưa Vương Mẫu - Hằng Nga vội vàng nói - Bài thơ này ở dưới trần đã có từ lâu rồi, thị tì đọc để làm mẫu về cách viết thơ thôi ạ!
- Ra thế! - Vẻ mặt Tây Vương Mẫu dịu đi, bà quay sang phía bốn nàng tiên đã được phép xuống hạ giới - Các ngươi nghiên cứu thơ ca dưới trần đã gần một năm. Sao không chọn bài khác?
- Thơ này vốn ít người làm - Tử Y khép nép báo cáo:
Chúng thần quen biết trần gian không nhiều.
Nên thơ tìm về không được bao nhiêu ạ, thưa Vương Mẫu!
- Thế còn bài nào hay đọc thử ta nghe - Bà chúa Vườn Đào yêu cầu.
Hằng Nga đưa cho em-xi Kim Ngưu một tờ giấy, vị này lập tức làm nhiệm vụ:
- Kính thưa Tây Vương Mẫu
Đây là thơ Yết hậu
Nói về bọn học trò
Vừa qua cái tuổi thò lò mũi xanh - Em-xi ngẩng lên nhìn toàn thể khán thính giả rồi đọc dõng dạc:
- Nhất học trò nhì ma.
Thấy cá ao người ta
Là có đứa rủ bạn
Ta...
Vườn hàng xóm có na
Mới rạn mắt hôm qua
Tuần nữa mới chén được
Mà...
Tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, Vương Mẫu cũng gật gù tỏ ý khen ngợi.
- Kiểu thơ Yết hậu này ta thấy cũng ngồ ngộ đấy nhỉ! Nào, giờ mời hai Thiên Tú cùng làm thơ Tiệt hạ với các tiên cô cung Diêu Trì. Huynh đệ ngươi cũng chuẩn bị tham gia đi nhá - Bà quay sang nói với Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới.
Ai mà làm được thơ hay
Cam lồ bình ngọc thưởng ngay tức thì - Bà chúa Vườn Đào tuyên bố.
- Hoan hô, làm thơ đi, các chị ơi! - Các nàng tiên nữ xúm quanh Hằng Nga lấy giấy và bút lông ngỗng để viết thơ. Thấy Kim Tinh từ nãy đến giờ không tham gia gì, Hoàng Y cố tình đưa cho ông ta hai tờ giấy với hai chiếc bút trong khi Tử Y nấp sau lưng các bạn nhắn tin lia lịa.
Bát Giới lo lắng bấu đùi Tôn Ngộ Không giục giã, thấy đại sư huynh trơ như khúc gỗ, hắn ngoái cổ nhìn quanh rồi nói một mình:
- Xác con khỉ ở đây mà hắn đã tót xuống trần rồi. Thể nào hắn cũng nhét vào túi áo đem lên đây vài tên "nhân... thi" ở dưới kia ...
- Dạ thưa, đề tài Vương Mẫu cho là gì ạ? - Hằng Nga đang hỏi bà chúa Vườn Đào.
- Được phép viết về muôn vật muôn loài. Cõi Tiên, cõi Phật hay nhân gian đều được nhưng đừng có hỗn hào - Vương Mẫu đáp rồi ngay lập tức bà chuyển sang văn vần để làm gương cho quần tiên:
- Muôn vật muôn loài ta cho phép
Tiên, Phật, nhân gian đều được hết
Miễn đừng quá nhảm nhí hỗn hào
Cứ viết thật hay không khép nép.
- Vương Mẫu của chúng ta bao giờ cũng hiền từ với tấm lòng quảng đại vô biên! - Thái Bạch Kim Tinh cố rặn ra câu nịnh, sau đó ông ta bắt đầu cắm cúi viết thơ để đám trẻ ranh khỏi coi thường.
Vài phút sau Tử Y ghé tai nói với Hồng Y: - Tớ có bài thơ trêu con khỉ, cậu đọc hộ nhá, tớ sợ Vương Mẫu mắng.
- Không dám đâu, bà ấy chẳng đe đánh đòn tớ rồi còn gì. Cứ đưa cho Kim Ngưu đọc, đừng nói là của ai.
Hai nàng tiên thầm thì to nhỏ gì đó với em-xi Kim Ngưu. Vị em-xi lãng tử này điệu bộ hất mớ tóc dài, sửa lại cặp kính trắng, cất giọng:
- Trong bao tìm thấy một bài thơ.
Trần gian sáng tác tự bao giờ.
Kim Ngưu xin đọc, thưa Vương Mẫu.
Một bài tiệt hạ rất nên thơ.
Ngoại trừ Kim Tinh vẫn đang hí hoáy, Vương Mẫu và mọi người đều tập trung vào em-xi Kim Ngưu. Thiên Tinh lãng tử này bắt đầu đọc:
Thiên địa ai ai cũng biết con..
Trông tựa bú dù thế mà còn...
Dẫu vang thiên hạ danh là Đại ...
Hóa ra nứt lỗ dưới một hòn...
Em-xi ngừng lại liếc nhìn Tôn Ngộ Không nhưng con khỉ chỉ ngồi yên lặng, không tỏ thái độ gì cả. Ông ta liền tiếp tục:
Hang đá vênh vang coi là chốn...
Trấn lột Long Cung cả đến hòn...
Một khi Ngọc Đế mà biết đến...
Tội ấy khui ra liệu có còn...?
Các tiên nữ cười rinh rích, bà chúa Vườn Đào có vẻ lo lắng liếc nhìn hai vị khách không mời. Bà thấy Bát Giới dậm dịch chân tay như kiến trên chảo nóng, con khỉ thì vẫn đứng yên như phỗng.
Nhưng ngay đó Ngộ Không bắt đầu động đậy, vẻ như hắn đang làm trò thay hình đổi dạng gì đấy, rồi chỉ một thoáng đã lại thấy đó là con khỉ mắt vàng mọi khi. Con khỉ gãi má, nhảy nhót bắt chước động tác của em-xi Kim Ngưu rồi xòe bàn tay ra đọc thơ đã viết sẵn trong một mẩu giấy.
- Lão Tôn xưa nay có sợ gì...
Làm tớ Đường Tăng ấy bởi vì..
Chọc trời khuấy nước vang danh Đại...
Thần tiên yêu quái cũng lắm khi...
Đại Thánh ngừng lại, lấy cây như ý bổng ở lỗ tai ra vuốt vuốt để nó trở nên to bằng cổ tay, đưa cho Trư Bát Giới cầm hộ rồi lại tiếp tục đọc:
Lò luyện đan Lão Tôn đây đã...
Mồm mép nhãi ranh liệu đáng chi...
Gậy Như ý trong tay cũng muốn...
Chẳng chấp đàn bà nếu không thì...
Thấy tình hình có vẻ căng, Tây Vương Mẫu vội đứng lên dàn hòa.
- Này này, Đại thánh ơi
Nhà ngươi đừng chấp lời.
Mấy con ranh lắm chuyện
Chúng cũng chỉ đùa chơi - Bà quay sang lườm đám tiên nữ hầu cận khiến các cô cúi mặt xuống, không cô nào dám lên tiếng.
- Hồng Y đâu, bổ đào mời mọi người đi, ta thấy khát nước rồi - Vương Mẫu nói.
Các nàng tiên lập tức rối rít gọt vỏ, bổ những quả đào chín mọng rồi đưa đĩa đến mời Vương Mẫu. Bà nhón một miếng rồi ra hiệu đưa đến mời anh em Tôn Ngộ Không.
- Tiền chủ ta đã nhận rồi.
Giờ xin khách quí cùng mời cho vui...
Bát Giới nhúc nhích, rất muốn nhón một hai miếng nhưng thấy Đại sư huynh chưa có ý kiến gì nên cũng đành đứng yên. Vị Thiên Tinh đầu bạc xưa nay có tiếng là khéo nịnh và dĩ hòa vi quí, ông ta xin phép Vương Mẫu rồi đọc bài thơ vừa làm xong:
- Thôi thôi ai ai cũng biết là..
Đại Thánh xưa nay có đâu mà...
Múa gậy chơi thôi trông như thể...
Quỷ ma còn sợ huống chi là...
Ông ta dừng lại đỡ đĩa đào trên tay Hồng Y đưa mời Đại Thánh. Nể ông già đầu bạc Ngộ Không phải nhón một miếng. Thái Bạch chuyển đĩa đào cho Lục Y, đọc tiếp:
Vườn đào Vương Mẫu đây là chốn...
Đùa chơi, cãi cọ chẳng hóa ra...
Nào nào, Vương Mẫu mời xơi quả...
Ta hãy cùng vui, thế mới là...
Lục Y đưa đĩa đào mời Bát Giới. Họ Trư cũng nhón một miếng nhưng Lục Y khôn khéo dúi thêm miếng nữa cho con lợn và cười tủm một cái khiến Thiên Bồng Nguyên Súy nổi tiếng dại gái cười tít mắt. Thế là mọi sự vui vẻ trở lại.
Một tiên đồng ở đâu chạy ra đưa cho Vương Mẫu một tờ tiên thư. Bà đón đọc rồi vui mừng nói:
- Ngọc Hoàng Thượng Đế báo là đang đến xem tình hình Hội Thơ vào dịp Nguyên Tiêu năm nay chuẩn bị ra sao. Nào, tất cả hãy quay về cung Giao Trì, chuẩn bị nghênh tiếp đức Chí Tôn.
Cả đoàn lũ lượt kéo nhau trở về cung Diêu Trì. Anh em Tôn Ngộ Không đi sau cùng.
- Sao Đại Sư huynh làm thơ nhanh thế - Bát Giới hỏi. Ngộ Không vỗ tay vào chiếc túi da đeo bên hông, trả lời:
- Ta vừa nhảy xuống trần, bảo Thổ Địa tóm cho vài thằng cha thi sĩ có tiếng lên đây. Nhét tụi chúng trong túi này này.
- Thế là, thế là... - Bát Giới chưa hiểu lắm.
- Chú ngốc ạ! Cần làm thơ gì cứ véo chúng một véo, chúng sẽ viết sẵn thơ ra tờ giấy con, mình chỉ đọc thôi.
- Đại sư huynh siêu thật đấy! - Bát Giới vẩy tai nịnh đại ca.
- Siu-pơ siêu, chú ngốc ạ! Lão Tôn có bao giờ sợ bọn Nhị Thập Bát Tú, kể cả chuyện thi làm thơ, hiểu chưa?
*
* *
Cảnh 3
Cung Giao Trì của Tây Vương Mẫu
Ngọc Hoàng Thượng đế ngồi ở ghế giữa, bên cạnh là Tây Vương Mẫu. Ngoài số người tháp tùng Vương Mẫu trở về còn có thêm Khuê Mộc và Kim Cang trong Nhị Thập Bát Tú. Anh em Tôn Ngộ Không ngồi ở xa, trên hai chiếc đôn ngọc phỉ thúy ở gần cửa chính.
Vương Mẫu đang thưa với Ngọc Hoàng về chuyện đã triệu tập hai Thiên Tinh trong Nhị Thập Bát Tú đến tập luyện để chuẩn bị cho Hội thơ:
- Thần thiếp thấy đức Chí Tôn mải lo việc Trời, việc Đất, việc của thần tiên với nhân gian, đến mức tóc đã có một vài sợi bạc. Vậy nên thiếp nghĩ giá có một hội Tao Đàn để giảm bớt... giảm bớt gì nhỉ? - bà quay sang hỏi Kim Ngưu, vị này thưa "stress ạ, thưa Vương Mẫu!"
- Đúng rồi, giảm bớt sờ-chét cho Thánh Thượng thì thần thiếp rất lấy làm mãn nguyện. Việc mới bắt đầu nên cung Diêu Trì chưa tấu trình sang điện Linh Tiêu, cũng là muốn giữ một bất ngờ nho nhỏ để Thánh Thượng vui thôi ạ.
- Vương Mẫu giấu sao được ta. Thiên Lí Nhãn và Thuần Phong Nhĩ nghe nhìn thấy chuyện gì đều tấu trình cho ta hàng ngày - Ngọc Đế nói - Sáng nay ta đã gọi Lý Tĩnh mang Thiên Văn Kính sang cùng xem mọi việc ở cung Diêu Trì của Hậu..
- Thần thiếp thật có tội lớn - Vương Mẫu quì sụp xuống nhưng Ngọc Đế vội đỡ bà dậy.
- Không sao cả, đó là một ý định hay và tốt lành, nên ta muốn ngày hôm nay hãy làm theo ý Hậu, đó là tất cả mọi người ở đây phải nói với nhau bằng thơ, chí ít là văn vần...
Ngọc Hoàng vuốt râu, liếc nhìn thái độ của quần thần rồi đức Chí Tôn nói tiếp:
- Nếu ai không thể làm được theo lệnh của Trẫm, ta cho phép rút lui khỏi cung Giao Trì, không trách cứ tội lỗi gì - Ngọc Đế liếc nhìn về phía anh em Tôn Ngộ Không, thấy Bát Giới nhấp nhỏm muốn lủi đi nhưng Ngộ Không đã làm cho hai bàn chân của con lợn dính chặt xuống nền nhà, khiến hắn chỉ biết ngọ ngoạy một cách khổ sở.
- Chú ngốc ạ, ta đã bảo Thiên Cân Đại Lực sĩ độn thổ giữ chặt chân chú mày xuống đất rồi. Ngồi im, không sợ gì cả - Đại thánh nói nhỏ với họ Trư nên hắn đành ngồi im chịu trận.
- Như thế nhá - Ngọc Đế chuyển sang nói bằng thơ.
Trẫm vui vì thấy các khanh
Ai ai cũng tỏ ra rành thơ văn.
Chắc ngày Nguyên tiêu đầu năm.
Tao Đàn mở hội trăng rằm rất vui.
Bút Tre Trẫm đã nghe rồi.
Yết Hậu, Tiệt Hạ cũng vui đáo đề (ý ta muốn nói là cũng vui đáo để đấy! - Ngọc Đế giải thích một cách hóm hỉnh, tỏ ra thông thạo bút pháp thơ Bút Tre chẳng kém ai)
Bây giờ thơ khác, xin mời em-xi! - Đức Chí Tôn giơ tay rất ga lăng về phía Kim Ngưu.
Quần tiên vỗ tay rào rào, nét phấn khởi lộ rõ trên nét mặt, các thị nữ cấu chí nhau khá thoải mái. Thái Bạch Kim Tinh vội đứng lên, ông ta khom lưng lạy Ngọc Đế một lạy rồi vuốt râu đọc to:
Mênh mang khắp chín phương Trời
Khắp mười phương Phật giữa nơi Thiên Hà.
Tuệ thông thay Ngọc Đế ta.
Người là Thiên Khí, người là Vô Biên.
Chúng thần tâm niệm một niềm.
Muôn muôn năm quì, lạy bên chân Người...
- Thôi, thôi - Ngọc Hoàng Thượng Đế nhăn mặt -
Lời như vậy ta nghe rồi.
Nghe nhiều phát chán, các người hiểu chưa.
Hôm nay xin hãy giành thơ
Ngợi ca vẻ đẹp bên bờ sông Ngân
Thương bao hồn Bướm mơ Tiên.
Thấu nỗi đau khắp mọi miền nhân gian...
- Ngọc Đế thật là đại.. đại nhân từ, tuyệt.. tuyệt cao cả, siu-pơ siêu.. anh minh và cực...cực văn kì thông tuệ ạ. Chúng thần xin lĩnh chỉ! - Thái Bạch Kim Tinh vội vàng ngồi xuống.
Tôn Ngộ Không nhăn mặt như ngửi phải mùi mắm tôm, mấy tiên nữ nguýt dài về phía Thiên Tinh đầu bạc. Tây Vương Mẫu giơ tay ra hiệu cho các thị nữ rót rượu ra chén ngọc mời tất cả mọi người.
Vương Hậu yểu điệu đứng lên nói:
Ngọc Đế người đã ban lời.
Thi nhân đâu cả, xin mời phun châu...
Sau đó bà chủ Vườn Đào cố tình vẫy tay ra hiệu về phía anh em Tôn Ngộ Không:
- Đấu Chiến Thắng Phật toàn tài.
Thơ văn hẳn đã có bài ngợi ngâm.
Lẽ nào lại chịu ngậm tăm
Thiên Bồng, ngươi hãy xung phong đi nào!
Đôi tai heo của Bát Giới vẩy lia lịa, chừng để cho bớt nóng. Ngộ Không chỉ hơi cựa mình, tay gãi má, tay kia bấu bấu vào túi da bên hông, giả tảng không trông thấy Vương Mẫu. Nhưng bà chủ Vườn Đào vừa quay đi thì con khỉ lập tức đứng lên xoay vài vòng, vỗ tay dậm chân như muốn tìm thứ gì đó khiến tiếng cười bắt đầu nổi lên.
- Muôn tâu Ngọc Đế - con khỉ lên tiếng - Lão Tôn thì chưa kịp làm xong bài thơ nào nhưng nhị đệ của Lão Tôn đã làm xong một bài Thơ Đường - Nghe thấy thế họ Trư dãy nẩy lên, khịt mũi, tai vẩy lia lịa, hắn muốn chạy trốn nhưng không thể nào nhấc được hai chân lên khỏi mặt đất - Nào chú Trư, thơ viết xong rồi sao lại giắt vào tai, đem ra đọc đi chứ! - Ngộ Không giục giã.
Bát Giới luống cuống sờ tay lên vành tai. Quả nhiên có một tờ giấy nho nhỏ cuốn gọn như con sâu kèn, hắn hoảng hốt lắc mạnh tai cho con sâu đó văng đi nhưng Ngộ Không đã nhảy thót lên tóm lấy vật đó.
- Xấu hổ với các tiên nữ không dám đọc thì cứ đứng đấy, để Lão Tôn đọc hộ cho - Ngộ Không nói.
- Họ Trư xưa nay có thấy đọc cái gì bao giờ đâu - mấy tiên nữ thì thầm với nhau
Ngộ Không đưa tờ giấy đã vuốt thẳng cho em-xi Kim Ngưu:
- Ngài đọc hộ nhị đệ của Lão Tôn một tí.
Kim Ngưu liếc mắt vào tờ giấy, quả nhiên có một bài thơ đường luật. Người dẫn chương trình hắng giọng:
- Tôi xin đọc một bài thơ
Thiên Bồng Nguyên Súy chắc vừa viết xong - Đợi cho những tiếng cười đùa và trêu chòng nhân vật họ Trư im xuống, Kim Ngưu đọc từng câu rành mạch:
Háo ngọt xưa nay tính lão Trư
Gặp gái ngoài đường chỉ muốn hư Thấy mía mắt xanh như mắt cáo
Liếm mật môi mềm tựa ninh dừ.
..................
(Kim Ngưu lại tiếp tục đọc sau khi Vương Mẫu giơ quạt yêu cầu yên lặng)
Mach nha vét nhẵn đôi ba muỗng. Kẹo kéo khỏi bàn, chẳng để dư
Thèm thuồng rỏ rãi nhìn chậu mứt
Súc cù là vẫn giữ khư khư. (Bát giới lại ngọ nguây muốn lẩn nhưng vẫn không nhấc được chân lên)
(Đến đây thì tiếng hoan hô lẫn tiếng cười nổi lên ồn ào, ngắt cả mạch đọc của người dẫn chương trình)
Em-xi Kim Ngưu vừa dứt lời, Ngộ Không đã nhảy lên hoan hô đầu tiên.
- Chính hiệu bò cạp Thơ Đường nhá. Toàn là đồ ngọt chú Trư nhà ta rất khoái!
Tiếng vỗ tay ban đầu hơi lẹt đẹt nhưng khi Ngọc Đế cũng cười to thì tiếng hoan hô nổ ra gần vỡ cung Giao Trì của Tây Vương Mẫu. Con khỉ khoái chí lắc hông đánh vai theo điêu nhạc Đit-sờ-cô khiến mấy tiên nữ vừa ở dưới trần trở về cũng bất giác ngó ngoáy theo, chỉ khi thấy Vương Mẫu lườm, mấy nàng này mới chợt nhớ ra, vội đứng im như hóa đá.
- Nhìn kìa con khỉ
Ngoáy mông chổng tĩ - Ngọc Hoàng thốt ra kinh ngạc
Chẳng lẽ trần gian
Giờ hay làm thế?!
Đức Chí Tôn quay nhìn đám Tử Y, Lục Y, Thanh Y... vừa từ dưới hạ giới trở về, người hỏi:
- Tử Y, ngươi hãy nói
Có phải ở dưới kia
Sau mỗi đợt hoan hô
Lại múa may ngó ngoáy?
- Muôn tâu, đúng như vậy - Tử Y vội cung kính đáp lời.
Sau mỗi bài nhạc, thơ.
Lúc phấn khởi hoan hô.
Khán giả thường nhảy nhót, múa may, ngó ngoáy như thế. Thưa, vui vẻ lắm ạ! - Tử Y giải thích cho Ngọc Đế rồi xấu hổ núp vào sau lưng các bạn.
Kim Ngưu tiếp tục khua môi múa mép. Vuốt mái tóc dài cợp gáy rất nghệ sĩ Em-xi lên tiếng:
Hoan hô Bát Giới nhà ta.
Thơ Đường viết vội nhưng mà rất ngon.
Mật, đường, mía, kẹo tan ròn
Đọc thơ ngọt miệng lại còn thơm thơm...
Tiếng vỗ tay và cười đùa nổi lên rầm rầm. Đúng lúc đó thì Bát Giới thấy đôi chân đã được tự do, họ Trư vội vàng lủi ra ngoài hiên.
- Ngộ Không này, ta hơi nghi - Ngọc Hoàng hỏi Tôn Hành Giả
Thơ của Bát Giới có khi ngươi làm.
Xưa nay hắn chỉ ăn tham
Còn thơ với phú có ham bao giờ...
Con khỉ chưa kịp trả lời thì đã có nhiều tiếng xôn xao, bàn tán, Khuê Tinh đứng lên nói:
- Muôn tâu Ngọc Đế, đúng đấy ạ. Cả Đại Thánh cũng không biết làm thơ đâu, chắc có ai gà cho anh em hắn thôi.
- Này, lão Khuê Tinh chớ có nói càn. Lão Tôn sẽ đọc một bài thơ nữa cho nhà ngươi coi. Hãy đợi đấy!
Trong tay Tôn Ngộ Không xuất hiện một tờ giấy, trông như giấy trắng nhưng sau mấy vòng xoay xoay thì các dòng chữ bắt đầu hiện lên. Với hai bước nhảy kiểu khỉ, Hành Giả đã tiến ra trước mặt Thượng Đế và Tây Vương Mẫu lễ phép cúi đầu chào.
- Muôn tâu Ngọc Đế, muôn tâu Tây Vương Mẫu. Xin cho phép Lão Tôn đọc một bài thơ sich-ết... à à, quên mất, thơ này trước vẫn gọi là Lục Bát ạ...
- Nhà ngươi...nhà ngươi ...- Ngọc Hoàng thực sự kinh ngạc - Đấu Chiến Thắng nhà ngươi viết về cái gì vậy?
- Về... về con sông ranh mà nhiều người oán trách, cái con sông Ngân Hà ấy ạ.
- Nhà ngươi, nhà ngươi..- Ngọc Đế có vẻ lúng túng với cái tính nói thẳng của con khỉ Tôn Ngộ Không - Thôi được, nếu là thơ ngươi làm thì cứ đọc đi. Khen chê đều được, ta chẳng phạt ai cả.
Em-xi Kim Ngưu vội vàng pha trò để không khí trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Muôn tâu Ngọc Đế. Hôm nay
làm thơ thì được đọc, dẫu hay dẫu dờ ( ý thần là dẫu hay dẫu dở đấy ạ)
Vậy nên có lẽ bây giờ.
Mời Ngộ Không đọc bài thơ sích... Sích gì ấy nhỉ Ngộ Không ơi? - Ông ta hỏi nhưng Hoàng Y nhanh nhảu đỡ lời:
- Sích-ết là Lục bát thơ.
Lục tung cả trạn sẽ trơ ra vần...
Tiếng cười đùa lại rộn lên. Vương Mẫu phẩy quạt ngọc:
- Đọc đi, Ngộ Không! Ngọc Đế cho phép rồi đấy.
Tuy thế con khỉ lại đưa bài thơ cho em-xi Kim Ngưu
- Lão Tôn xưa nay quen múa Như Ý bổng hơn là múa mồm, nhà ngươi đọc hộ ta với.
Cầm tờ giấy chép thơ của Ngộ Không trong tay, Thiên Tinh này cất tiếng đọc:
Dẫu là sông nhỏ giữa đời
Vẫn đem về biển muôn lời yêu thương.
Hằng Hà kia cuộn khói hương.
Tải tro muôn kiếp vô thường nhân gian.
Em-xi Kim Ngưu dừng lại một tí vì có những tiếng rì rầm. Hoàng Y bảo Thanh Y: Con khỉ cũng biết làm thơ nhỉ!Tiếng một cô khác:Hắn thuổng của tay nhà thơ nào đấy mà. Kim Ngưu giơ tay yêu cầu mọi người im lặng rồi tiếp tục đọc:
Tiền Đường dẫu chịu nỗi oan
Thân Kiều đắm, giữa muôn vàn oan khiên.
Qua thác ghềnh lại tới miền,
Yêu thương, đằm thắm, êm đềm, thiết tha.
Kim Ngưu lại phải dừng vì có tiếng thì thào của Thanh Y: - Tử Y ơi, con khỉ bắt chước kiểu thơ tay thi sĩ Mây Trời nhà mày kìa!Tử Y đỏ mặt đấm vào lưng bạn: Con nỡm, Vương Mẫu để ý đấy!
Kim Ngưu lại đọc:
Trời cao kia, chỉ Ngân Hà.
Tay ai nỡ rạch chia xa ân tình.
Để Chức Nữ lệ long lanh
Ngóng chồng vò võ năm canh lạnh lùng.
Nỗi đau, đau đến vô cùng.
Khiến cầu Ô Thước rùng rùng lông rơi...
Đến lượt Tây Vương Mẫu đứng lên quay sang hỏi Tôn Ngộ Không:
- Này, con khỉ kia, ai gà cho mi làm thơ như vậy. Chính tay ta đã rạch ra con sông ấy để trừng phạt vợ chồng chúng nó vì tội cả hai đứa đều mải chơi, bỏ bê công việc đấy mà. Quên, ta phải nói bằng thơ...
Bà chúa Vườn Đào muốn sửa sai nhưng Ngọc Đế đã xua tay:
- Không cần sửa lại bằng thơ.
Vì con sông ấy bây giờ còn đâu.
Tháng bảy chẳng có mưa ngâu.
Quạ đen chết sạch từ lâu còn gì... Ta nói có đúng không, các khanh?
- Dạ, thưa Ngọc Đế, thần thấy đúng là như vậy - Khuê Tinh khom mình thưa - Ở dưới kia họ chặt cây, phá rừng, đốt những thứ quái đản gì đó khiến khói bốc lên làm thủng cả tầng ô-zôn. Sông Ngân bây giờ cạn khô, chả cần bắc cầu trẻ con cũng có thể chạy qua đấy ạ!
- Dạ thưa thần có ý kiến - Em-xi Kim Ngưu bỗng giơ tay.
- Cái gì? - Ngọc Hoàng Thượng Đế hỏi - Ngươi là người dẫn chương trình, làm sao phải giơ tay giơ chân, cứ nói đi xem nào!
- Dạ thưa thần muốn nói rằng
Ngưu Lang, Chức Nữ giờ răng đã mòn.
Bên nhau họ đẻ sòn sòn
Sắn ngô gặm miết nên mòn hết răng ạ!
- Lại còn thế nữa? - Vương Mẫu sửng sốt - Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy, ngươi có biết không, Khuê Tinh?
- Dạ thưa, chuyện cũng mới thôi
Trăm năm dưới ấy bằng đôi ba ngày
Theo thời gian ở trên này..., thưa Vương Mẫu! - Khuê Tinh đáp
- Thế ra, thế ra...- Vương Mẫu vẫn chưa hết sửng sốt - Có ai rõ chuyện xảy ra với vợ chồng nhà nó nói ta nghe xem nào!
- Thưa Vương Mẫu, các chị Tử Y, Thanh Y... xuống trần về có kể cho thị nữ nghe ạ - Hồng Y thưa, sau đó cô ta cố gắng kể bằng thơ:
- Từ ngày sông Ngân cạn
Chức Nữ đón Ngưu Lang
Cùng nhau đi khai hoang.
Ở Tây Nguyên đất đỏ (tiếng cười bắt đầu nổi lên)
Giờ thì họ đã có
Thêm bốn năm đứa con.
Chức Nữ đẻ sòn sòn
Ba năm hai đứa ạ!
- Chết, sao chúng đẻ nhiều và nhanh thế. Vậy lấy gì cho bọn trẻ nó ăn?! - Vương Mẫu thực sự kinh ngạc.
Em-xi Kim Ngưu nói thêm:
- Dạ, thưa Vương Mẫu.
Ăn sắn với khoai.
Thứ củ dài dài
Trần gian nhiều lắm...
- Thôi thôi, chuyện ấy sau hãy hay (Ngọc Hoàng Thượng Đế xua tay)
Kẻo mất thi hứng của ngày luyện thơ...
Ngọc Đế nhìn quanh rồi thốt ra:
- Tôn Ngộ Không đâu ấy nhỉ?
Chắc chuồn mất rồi, đồ con khỉ!
Ơ, cái túi da của hắn kia.
Nghe như có tiếng gì lí nhí...
Quả thật Tôn Ngộ Không đã chuồn đi mất từ lúc nào. Chiếc túi da đeo bên hông bỏ lại ở chỗ Trư Bát Giới ngồi lúc nãy. Chiếc túi động đậy như có con gì ở bên trong và phát ra những tiếng kêu lí nhí.
- Hồng Y, mở thử xem nào
Con gì hắn nhốt trong bao nãy giờ - Vương Mẫu ra lệnh cho cô thị tì tin cẩn.
Hồng Y cùng một thị nữ nữa nhanh nhảu chạy lại, họ loay hoay cởi sợi dây thắt miệng túi khá chặt. Chiếc túi được mở phanh miệng. Hai nàng tiên vừa nhòm vào đã kinh hãi lui lại, kêu lên:
- Con khỉ, con khỉ bắt cóc người.
Cho vào túi đem lên Trời ạ, thưa Vương Hậu!
Ngay đó từ trong túi chui ra hai người, hệt như hai đứa trẻ chui ra từ bụng mẹ. Đầu chui ra thì bé nhưng ra hết bên ngoài thì lớn lên thành người đã trưởng thành. Họ dụi mắt nhìn quanh. Bốn cô tiên đã xuống trần há mồm vì kinh ngạc, Thanh Y bấu hông Tử Y nói nhỏ:
- Đúng tay thi sĩ Mây Trời của chị rồi kìa.
Tử Y chạy lên mấy bước, ngạc nhiên và mừng rỡ, muốn ôm lấy người tình nhưng Lục Y giật áo, nói khẽ vào tai: - Cẩn thận, mọi người đang nhìn đấy!
Người chui ra khỏi bao đầu tiên cũng đã nhận ra Tử Y giữa bao nhiêu người và cảnh vật lạ mắt, muốn chạy đến với người yêu dấu nhưng mấy cô tiên đã nháy mắt và kín đáo làm cử chỉ răn đe nên chàng ta đành đứng yên tại chỗ. Người thứ hai đứng im với vẻ mặt tỉnh khô, cao ngạo, ra vẻ chẳng có gì là lạ lùng đối với anh ta.
- Họ là ai, sao Ngộ Không lại bắt họ đem lên đây nhỉ? - Những tiếng hỏi nhau xôn xao.
Vương Mẫu và Ngọc Đế đã yên vị, có vẻ không lạ với những trò ma của con khỉ xưa nay. Bà Chúa Vườn Đào phẩy quạt, nói với Thái Bạch Kim Tinh:
- Kim Tinh hỏi xem người ta
Là ai, vì cớ chi mà lên đây.
Xong ngày luyện thơ hôm nay
Thì đưa họ trở về ngay dưới trần...
Kim Tinh cung kính thưa:
- Thần xin vâng chỉ - Nói xong ông ta lại gần hai người mới chui ra khỏi túi da, nói với họ:
- Đây là Thiên giới
Hai ngươi đã tới
Dẫu lí do gì
Cũng không bắt tội...
Trong khi Thiên Tinh đầu bạc đang nghĩ tiếp câu thơ để diễn đạt ý của mình thì người mà cô tiên Tử Y hết sức hân hoan khi nhìn thấy đã nhanh chóng đáp lời:
- Thưa ngài, tôi rất mừng vui
Được tới đây, được lên trời gặp tiên.
Dẫu rằng họ bắt tôi lên.
Giống như tóm cổ một tên bụi đời
Thưa tôi - thi sĩ Mây Trời...
Ngọc Đế vội đứng lên. Đức Chí tôn làm một cử chỉ thân thiện và tỏ ra rất vui mừng, người nói:
- Xin chào thi sĩ Mây Trời.
Hữu duyên ta mới gặp người hôm nay.
Đã lên thì lưu lại đây
Để Nguyên Tiêu tới dự ngày Hội Thơ.
Ngọc Đế ra hiệu cho các tiên nữ đưa ghế đến mời thi sĩ Mây Trời ngồi và tiếp nước. Sau đó đức Chí Tôn trông sang người thứ hai vẫn đang đứng khá ngạo nghễ, mắt nhìn mấy con ... thạch sùng hoặc tắc kè gì đấy đang len lỏi bắt nhện trên mái nhà. Thấy thế Người ngồi xuống ngai, ra hiệu cho Kim Ngưu lại hỏi chuyện người lạ.
Người dẫn chương trình tiến lại gần vị khách thứ hai - cũng từ trong chiếc túi da của Tôn Ngộ Không chui ra. Lúc này anh ta mới cúi xuống nhìn Thiên Tinh Kim Ngưu.
- Wen-cơm khách đã tới thăm - Kim Ngưu lên tiếng
Cớ sao người lại phải nằm trong bao?
- Thôi thôi xin bỏ những câu lục bát với văn vần đi cho, dẫu tôi chưa được biết ngài là ai - vị khách ngắt lời - Trình độ văn minh của trái đất đã đạt đến mức mà các ông bà Bàn Cổ, Nữ Oa không thể nào tưởng tượng nổi. Từ lâu lắm rồi Trái Đất đã xếp các câu thơ có vần vào sọt rác, giờ là thời của thơ Hiện sinh và Hậu Hiện đại rồi, ngài không biết sao, mà ngài là ai vậy?
- Thế ư? Ta... ta... - quen miệng nên người dẫn chương trình lại nói tiếp bằng văn vần:
- Ta đây là Kim Ngưu Thiên Tinh.
Một trong hai tám sao Thiên Đình
Trần gian gọi Nhị Thập Bát Tú - (Thấy vị khách vẫn chưa chú ý đến mọi Hãy thi lễ với Ngọc Đế anh minh... người, Kim Ngưu nhắc nhở)
- So-ri! Tôi sẽ thi lễ với Thượng Đế ngay, thưa ngài - vị khách đáp - Trên này hình như chỉ có một Thượng Đế chứ dưới trần bây giờ nhiều lắm. Có điều xin ngài đừng nói những câu văn vần với tôi nữa. Nghe những câu thơ kiểu ấy tôi buồn nôn lắm, te-ri-bờn-li so-ri!
- Trần gian lại xuất hiện con khỉ đá mới - Hồng Y nói với Hoàng Y - Sao các chị ở dưới ấy về mà chẳng kể gì cả?
- Con khỉ này trông kháu khỉnh hơn con khỉ Tôn Ngộ Không đấy nhỉ?! - Thanh Y khúc khích với Lục Y.
- Nhưng trông hắn chướng lắm, tao thấy tay thi sĩ Mây Trời của Tử Y dễ chịu hơn - Hoàng Y thì thầm với Lục Y rồi lại ghé vào tai Tử Y - Khéo chọn nhỉ! Tay thi sĩ của cậu trông cũng vào loại to tai dài đuôi đấy!
Tử Y đỏ mặt, lén nhìn Vương Mẫu xem Bà chúa Vườn Đào có để ý không. Bà ta vừa đứng lên, hất chiếc quạt đã gấp gọn, ra lệnh với vẻ khó chịu:
- Các ngươi tìm xem Tôn Ngộ Không có còn ở quanh đây không. Bảo con khỉ trả ngay người này về quê của hắn.
- Tuân chỉ, thưa Vương Mẫu! - Mấy vị tiên, cả nam lẫn nữ chạy ra ngoài tìm kiếm nhưng họ quay trở vào rất nhanh. Một vị tiên - đó là Khuê Mộc Tinh - khom lưng tâu với Ngọc Đế và Vương Mẫu:
- Con khỉ đã cùng Bát Giới đằng vân đi mất rồi ạ.
- Vậy giao việc này cho Thiên Cân Đại Lực Sĩ cũng được - Vương Mẫu tiếp tục phân phó, sau đó bà vẫy Lục Y - Ngươi ra ngay vườn đào xem anh em nhà chúng có lẻn vào giở thói ăn trộm như ngày xưa nữa không.
Lục Y dạ, định kéo tay Tử Y cùng đi nhưng nàng này rụt tay lại.
- À, hiểu rồi - Lục Y nhấm nháy - Người "iu dấu" đang ngồi kia mà! Thôi, tớ đi một mình cũng được - Cô tiên nhanh nhảu chạy ra ngoài cung Giao Trì.
Thiên Cân Đại Lực Sĩ đột ngột chui lên từ dưới nền nhà nhưng Ngọc Đế giơ tay ra hiệu hãy khoan. Người nói với Kim Ngưu:
- Mời anh ta ngồi đây, ta muốn hỏi chuyện một lúc - Ngọc Đế chỉ tay vào chiếc ghế trống gần đó.
- Ta có nghe nói về các phái thơ Hiện sinh với Hậu Hiện đại dưới trần gian. Văn chương thì muôn đời không nên bó hẹp vào khuôn mẫu nào cả... - Ngọc Đế nói và đại biểu của nền thơ mới ngắt lời người:
- Đúng như thế đấy ạ. Tôi - Đại Thi hào Cách Tân - lấy làm ngạc nhiên về sự nắm bắt thông tin ở trên này, mặc dù trong căn nhà rộng như vầy mà không có một chiếc máy tính nối mạng nào.
- Tuy vậy các dòng thơ ngươi nói, trên Thiên Giới này chưa có dịp làm quen - Đức Chí Tôn tiếp tục nói - Ngươi thử làm một vài bài thơ về đề tài sông Ngân theo các phong cách mới để ta và quần tiên nghe xem sao.
- Xin hai phút - vừa nói người này vừa rút túi ra một chiếc mo-bai to bằng bàn tay, ấn số trao đổi bằng tiếng Anh với ai đó. Sau đó anh ta tiếp tục tìm dữ liệu trên màn hình mô-bai và đọc:
- Ngân Hà rùng mình
lần cuối
Như con giun trong hộp mồi câu
lần cuối
đứt đoạn bởi móng tay người đi câu bấu vào
lần cuối...
Mặt mũi chư tiên trông khá ngơ ngác nhưng Cách Tân chẳng hề để ý, anh ta tiếp tục đọc.
Ngân Quang bị hút vào hố đen vũ trụ
lần cuối
Xác rắn khô quấn thành hình chữ Hà
lần cuối
Một hõm đáy lở loét rỉ ra giọt mủ vàng
lần cuối
Và đó là lần cuối
chiếc sọ đười ươi thối
nhớ đến sông Ngân.
Đại thi hào Cách Tân tự đắc ngồi xuống trước các bộ mặt ngáo ngơ của quần tiên. Mặt các tiên cô trông chua như dấm, Vương Mẫu đưa hai ngón tay day vào hai bên hõm thái dương. Ngọc Đế cũng định làm vậy nhưng Người kịp thời dừng lại vì vị khách đã đứng lên tiếp tục bấm mo-bai và đọc bài thơ thứ hai:
- Bù cho những năm dài xa cách
Không một lời oán trách
Chức Nữ nằm ngửa, thỗn thện ở trần
Hai thằng cu bú hai bên
Vú...
Có tiếng" ối" nho nhỏ rồi hai ba cô tiên che mặt chạy vội vào sau cánh gà. Vương Hậu sửng sốt muốn giơ tay ra ngăn những câu thơ sắp tuôn ra nhưng Ngọc Đế vội can thiệp : - Cứ để yên, cố nghe thêm tí đã. Với vẻ bất lực Tây Vương Mẫu đành ngồi phịch xuống ghế trong khi thi sĩ Thơ Mới giơ một tay lên cao tiếp tục đọc với vẻ phấn khích:
Đẻ nhiều
Ngưu Lang thành con trâu
Kéo
sắn với khoai
thành sợi.
Chui từ họng ra đít
lũ trẻ con
Dài
hơn sông Ngân
nỉ non...
Từ nãy Tây Vương Mẫu đã phải đưa tay lên bịt cả hai tai lẫn thái dương nhưng đến lúc này thì hết sức chịu đựng. Bà Chúa Vườn Đào lảo đảo ngã vật ra, nếu Ngọc Đế không đỡ kịp chắc là đã lăn xuống nền nhà. Mấy thị nữ vội vàng xô lại khiêng Thiên Hậu vào phòng trong.
- Thôi thôi, ta hiểu thơ của nhà ngươi rồi - Ngọc Đế thốt lên.
- Đa tạ, đa tạ! Thiên Đình có khác - Cách Tân tỏ vẻ cảm kích khá ngạo nghễ - Ở dưới kia các nhà Thơ Mới chỉ có thể hy vọng vào vài ba đời sau. "Bất tri tam bách dư niên hậu, thiên hạ hà nhân "...hiểu văn chương.
- Ta hiểu, ta hiểu ngay mà! - Ngọc Đế ngắt lời vị khách - Ta hiểu rằng đến cả ta cũng chưa chắc đã đủ công lực để nghe ngươi đọc thơ.
- Quá khen, quá khen...- Cách Tân tỏ vẻ khiêm tốn.
Với vẻ băn khoăn Đức Chí Tôn hỏi thêm:
- Thế ở quê hương ngươi có bao nhiêu nhà Thơ Mới ?
- Đếm trên đầu ngón tay - câu trả lời khá ngạo nghễ.
Thượng Đế thở ra một hơi:
- May quá, ta cứ nghĩ là nhiều hơn thế.
Quay nhìn chư tiên một vòng rồi đức Chí Tôn bỗng nghiêm giọng nói với Cách Tân:
- Ngươi phải biết rằng để trở thành Thượng Đế ta đã phải tu tới một ngàn năm trăm năm mươi kiếp, mỗi kiếp một trăm hai mươi sáu ngàn năm, vậy mà vẫn không hiểu được thơ của ngươi thì hi vọng gì ở vài trăm năm sau?
- Thế ra, thế ra...
- Ưng gì ngươi có thể xin đem về Hạ Giới - đức Chí Tôn ngắt lời - nếu như thích có vật làm kỉ niệm, nhưng trên này không thể lưu giữ ngươi lâu hơn được nữa.
Sau đó Ngọc Đế quay sang quần tiên trong cung Giao Trì, giơ hốt bạc lên truyền lệnh:
- Nguyên Tiêu tới Trẫm quyết định mở Hội Thơ ở cung Diêu Trì này. Mời tất cả những ai ham thích thơ ca, kể cả đại biểu các dòng thơ dưới Hạ Giới nếu như có thể mời họ.
- Muôn tâu Ngọc Đế, nhưng... nhưng - Em-xi Kim Ngưu cùng với các Thiên Tinh nhao nhao lên. Tuy nhiên Ngọc Đế giơ hốt lên ngắt lời tất cả.
- Trẫm quyết định như thế. Tuy nhiên ta muốn hỏi ý các ngươi có nên gửi giấy mời đại biểu các dòng Thơ Mới, sản sinh ra những bài thơ như người kia vừa đọc hay không.
Ngọc Đế ngừng lại nhìn nét mặt đã có phần nhẹ nhõm của quần tiên, sau đó Người nói thêm:
- Vì ta e rằng nếu mời họ lên đây thì Hội Thơ Nguyên Tiêu sẽ biến thành Hội Nguyên... Khó Tiêu. Ý kiến quần tiên thế nào: Các ngươi thích hội Nguyên Tiêu hay hội Nguyên Khó Tiêu.
Đầu tiên là em-xi Kim Ngưu, sau đó là các tiên nữ cùng một số Tinh Tú có mặt bắt đầu lắc mông, ngoáy vai, hô và nhảy nhót theo nhịp của bài hát "Alibaba":
Mênh mang Tây Phương nơi đây, có vườn Đào Tiên ngát hương ngàn năm, nơi - cung - Giao - Trì.
Nguyên Tiêu năm nay đào ra trái thơm quần tiên khắp nơi đều vui lá - la - lá là...
Nguyên Tiêu năm nay Hội Thơ rất vui, bánh trôi cực ngon - lá la lá là...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vương Mẫu vừa từ phía trong đi ra, bà phẩy quạt lia lịa kêu lên:
- Thôi thôi, các ngươi làm gì thế?!
Lập tức thi sĩ Mây Trời nháy mắt với các tiên nữ rồi đổi giọng:
Hò lơ, hớ lơ, lắng tai nghe tiếng ai đang hò lờ! - chàng ta lĩnh sướng:
Tết Nguyên Tiêu của đất trời - ( Đám tiên nữ cùng em-xi Kim Ngưu lập tức đệm theo: ai đi hò lờ)
Vịnh thơ, rồi nếm bánh trôi ngọt ngào (ai đi hò lờ)
Bánh nhân hoa quả ngon sao (ai đi hò lờ)
Lẫn Thơ Mới vào Nguyên rất khó Tiêu...
Cả đức Chí Tôn lẫn Tây Vương Mẫu cũng hát theo: hò lơ, hó lơ, lắng tai nghe tiếng ai đang hò lờ...
Màn mây từ từ kéo ra che khuất cung Diêu Trì của Tây Vương Mẫu.
HẾT