NGƯỜI TIỀN SỬ THỜI NAY
Hổm chừ tớ sống ở non
Bên dưới lũ quét, chon von sườn đồi
Cửa nhà, làng xóm mô rồi
Mênh mông nước – mênh mông trời tang thương!
Thế là hết… Hòm rương, của nã
Đời chắc chiu – cha mạ…thằng trời!
Bỗng không một chốc bay vèo
Tiêu ma cơ nghiệp, kiếp nghèo lại mang
Ngồi trước cửa – cửa hang tiền sử
Xưa ngàn đời cụ tổ nhà ta
Ngày ấy cụ sống thế a!
Trơn lu bạch tuộc…như là tụi con?
Mấy ngày đói, lên non bắt dế
Nhai lá cây, moi rễ mà ăn
Đêm nằm không chiếu không chăn
Không đèn đóm chắc cũng bằng cụ xưa
Cụ tổ ạ! Hôm qua đấy ạ!
Trên trời cao bầy quạ kêu rền
Té ra một lão trâu kềnh
Trèo hang chẳng nổi thế nên lìa trần
Lão no nước bụng chang bang nhá
Bọn chúng con ha hả lôi vào
Thế là tay rựa tay dao
Phanh thây xẻ thịt nhưng …nào có xon
Đành phải lấy hơ ngang qua lửa
Giống…bê thui, mùi tựa…sầu riêng!
Không ăn vào bụng thì phiền
Còn ăn? E lại giống…tiền sử ha!
Cụ tổ hỡi, cả ba ngàn cháu
Cách xa người hơn sáu vạn năm
Văn minh, tri thức, khôn ngoan
Mà sao chừ lại ra nông nổi này
Chợt văng vẳng trong mây trong gió
Giọng ai như cụ tổ ngồi cười
Thời tao gió bão mưa rơi
Cũng gần thế cả, cây đời sinh sôi
Bay khôn quá nên trời mới diệt
Hại môi trường cây chặt lung tung
Mai này một lũ cháu con
Không quần chẳng áo lên non mà ngồi!
Phạm Tú Uyên