THƠ NGỤ NGÔN
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
ptuuyen 28.09.2010 10:31:05 (permalink)
TOM & JERRY
(Tặng Thúy Kiều)

Chĩnh rượu hớ hênh không kịp đậy
Chuột Jerry trông thấy lao vào
Ngỡ rằng...hũ gạo ngạt ngào
Ngàn năm có một lẽ nào bỏ qua

Jerry hỡi: "Chuột sa...hũ rượu!"
- Cứu! Cứu em! Cứu cứu dùm em!

Mèo Tom hếch mép đứng nhìn:
- Cứu thì ta cứu, ơn đền chi đây?
- Xin thưa! Cứ xác thân này
Cứu xong em hứa: "Chiên, phay cũng đành!"

- Ừ! Quân tử giữ danh dự tốt
Đừng như ai: chui tọt ống tre!
- Tin em! Hãy tin em đi
Đưa râu em nắm - say phê quá này!

Tom giật mạnh - chuột bay trên tủ
Tay Jerry còn giữ sợi ria
- Cám ơn! Hoạn nạn đã qua
Kiếp sau báo đáp - mèo ta nổi khùng

- Đồ bất tín! Hứa xong không giữ
Chuột Jerry trên tủ mỉm cười:
- Trách chi tội lắm Tom ơi!
Khi say mà hứa có trời mới tin!

Phạm Tú Uyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2010 10:32:37 bởi ptuuyen >
#1
    ptuuyen 29.09.2010 09:05:28 (permalink)
    XE LẬT

    Mỗi lần mưa bụi bay bay
    Anh tài nỗi hứng lao ngay xuống triền
    Không nằm ngữa cũng lật nghiêng
    Xãy ra liên tục, ưu phiền lắm thay
    Đường trơn trợt giảm ngay độ phóng
    Lái vèo vèo lật gọng như chơi
    Lỗi tại mình bất cẩn thôi
    Lại đem đổ tội: Do trời, do ma!
    - Xe tớ đương chạy như là...
    Chợt đâu bóng trắng...băng qua giữa đường
    Tớ đạp thắng, vô lăng ôm cứng
    Nghe...cái "rầm" xe dựng đít lên
    Lỗi tại ma, tại oan hồn
    Tay nghề tớ khá - thâm niên đã nhiều
    - Thôi, ông ơi! Đừng nói điêu
    Tại ông lái ẩu chớ yêu ma gì!

    Phạm Tú Uyên
    #2
      ptuuyen 30.09.2010 19:38:43 (permalink)
      VÌ SAO BÒ THIẾU HÀM RĂNG?

      Bò vàng gặm cỏ bờ ao
      Thấy con cóc nhép, mèo quào làm thơ

      Cóc lên giọng: - Thửa ta là trạng
      Trang phong lưu, hảo hán thua ai
      Còn tiên tổ - cậu thằng trời
      Oai danh khắp chốn, ngời ngời gia môn.

      - Đồ cóc nhép, chỉ hơn…con muỗi!
      Dáng như ta, bờ bụi thèm vào
      Uy phong mạng hổ thân beo
      Xưa – cô thằng cọp. Giờ mèo, tên ta!

      Gan cóc tía – thật ra rất nhác
      Mèo vừa quào, cóc lạc giọng ngay:
      - Bọn bay vô học thế này
      Biết đâu thơ, họa mà bày đặt…thơ!

      Ta dòng dõi…mộng mơ từ nhỏ
      Biết làm thơ từ thuở lên ba:
      “Cóc đi ra, cóc đi ra
      Đi ra ngồi đó thế là…nhảy đi!”

      Chịu không nổi bò “khì” một tiếng
      có vật gì từ miệng vừa văng
      Hỡi ôi! Bay mất hàm răng!

      Phạm Tú Uyên
      #3
        ptuuyen 01.10.2010 10:46:37 (permalink)
        MÈO ĐẺ TRỨNG

        Mụ gà cục tác mái tranh
        Đồ…đồ mất dạy – ai rinh trứng bà?
        Lão mèo hàng xóm trông qua
        Lim dim đôi mắt, khề khà rung râu

        Chị nàng hỡi, chuyện đâu còn đó
        Quát làm gì cho nó…lòi rom!
        Trứng gà nó méo hay tròn
        Nó to hay nhỏ, nó ngon thế nào?

        Mụ gà mề ruột lộn nhào
        Xung thiên nộ khí – ta đào…mả bay

        Nghe chưởi thế nhột tai, nóng mũi
        Nhưng lão mèo…lùi lũi – im re!
        Ác mồm chi lắm chị tê
        Xóm giềng tắt lửa bên hè…có nhau

        - Mụ phải bới ra khoai ra bắp
        “Chính lão mèo ăn cắp không sai”
        Ai đời qua mượn cái chai
        Đi mua rượu cứ lạng hoài trước sân

        Chợt mụ thấy dưới chân sau hắn
        Có vật gì trăng trắng nhô ra
        - Thằng mèo! Qủa trứng của bà
        Đúng là ăn trộm còn kêu ca gì!

        Lão mèo bảo: Tội mi vu khống
        Ta rộng lòng, độ lượng cho qua
        Cứ gì đẻ trứng…là gà
        Đây ta ốm nghén sinh ra…trứng này!

        Chừ đang ấp, bọn bay mù hử?
        Chín tháng sau chờ thử…giống ai
        Mèo nay…đẻ trứng mới tài!

        Phạm Tú Uyên
        #4
          HieuOneTwo 04.10.2010 17:54:28 (permalink)
          Thơ của bạn ngẫm ra hay thật
          Quả đúng là cao thủ không sai
          Hôm nay gặp được người tài
          Bái làm sư phụ xin ai đừng phiền

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2010 17:56:10 bởi HieuOneTwo >
          #5
            ptuuyen 04.10.2010 21:48:04 (permalink)


            Trích đoạn: HieuOneTwo

            Thơ của bạn ngẫm ra hay thật
            Quả đúng là cao thủ không sai
            Hôm nay gặp được người tài
            Bái làm sư phụ xin ai đừng phiền




            Khi vui viết được vài câu
            Lúc buồn tha thẩn một bầu rượu ngon

            Cám ơn bạn nhá Hieu one…


            CÂU CHUYỆN NÀNG TU HÚ


            Sáng nay tòa án Cây Trâm
            Mở phiên xét xử: Gian dâm, ngoại tình

            Bên bị cáo mần thinh chẳng nói
            Mụ Két già xỉa xói thị uy
            Tội rành rành bảo oan chi
            Đẻ con như thế làm gì…chả gian!

            Mặt cha mẹ đàng hoàng một nét
            Mắt xếch ngang, mỏ dẹt, lông trơn
            Còn con – đứa méo đứa tròn
            Giống thằng hàng xóm nhiều hơn giống mình

            Chị Cà Cưởng oan tình khó giải
            Chỉ biết ngồi khóc mãi dưới sân
            Anh chồng dạ cứ bần thần
            Gia đình êm ấm sao nông nỗi này!

            Cò dự thính đưa tay xin nói
            Lý thì gian nhưng tội…khoang tuyên
            Xin tòa bắt đứa con riêng
            Không giống Cà Cưởng…đem chiên cho giòn
            Tiện đây đông đủ bà con
            Mua thêm xị rượu, mồi ngon chia đều

            Két cho phải lôi hai thằng nhỏ
            Lông chưa ra còn đỏ hòn hon
            Lão Mèo đồ tể ton ton
            Cầm dao, xách thớt… Rượu ngon mua rồi!

            Bỗng một ả đang ngồi dự thẩm
            Bay xuống sân: “Khoan hẵng ra tay”
            Con tôi – mẹ chúng là đây!
            Xin tòa chớ thịt, ơn này không quên

            Ra là thế - mụ tên Tu Hú
            Ham ăn chơi, con chú con anh
            Mang thai chẳng đẻ nhà mình
            Gửi sang hàng xóm ấp dùm Hú con!

            Phạm Tú Uyên
            #6
              saoxanh17 12.10.2010 16:11:55 (permalink)
              Kể chuyện bằng thơ khéo hẳn khéo tề
              Ra vào khách đọc cứ thỏa thê
              Thêm dăm bài nữa khoe thi hữu
              Tặng bạn bó hoa bạn đừng chê.




              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/66492/06530ABF5D944FD182C9782294F8FBA0.jpg[/image]
              Attached Image(s)
              #7
                ptuuyen 12.10.2010 21:00:14 (permalink)


                Kể chuyện bằng thơ khéo hẳn khéo tề
                Ra vào khách đọc cứ thỏa thê
                Thêm dăm bài nữa khoe thi hữu
                Tặng bạn bó hoa bạn đừng chê.

                sao xanh 17


                Bó hoa bạn tặng đẹp chưa tề
                Mọi người cùng ngắm - ngắm thỏa thê
                Tớ xin ghi lại đôi câu họa
                Nếu lở có gì "Sao" chớ chê!

                PTU



                VE VÀ KIẾN

                Hay lam hay làm ai bằng kiến
                Vốn lo xa được tiếng xưa nay
                Cong lưng vễnh đít suốt ngày
                Cõng khoai, tha lúa cất đầy trong kho

                Mùa đông tới ruộng khô, đất nẻ
                Gió bấc lùa, mưa té tát bay
                Trong hang lũ lũ bầy bầy
                Kẻ chơi tứ sắc người bày rượu, thơ

                Bên hàng xóm ve khô xơ xác
                Đói rụng râu phờ phạc…dáng ve
                Hát rằng:

                “…Nguồn cơn thật bối rối
                Một miếng cũng chẳng còn
                Ruồi bọ không một con
                Vác miệng chịu khúm núm
                Sang chị kiến hàng xóm
                Xin cùng chị cho vay
                Dăm ba hạt qua ngày
                Từ đây sang tháng ba…” (*)

                Chuyện xưa thế, giờ đà đổi khác
                Cũng suốt ngày kiến vác với khuân
                Lo hai bữa rạc đôi chân
                Bán mặt cho đất đưa lưng cho trời

                Anh ve nọ được thời phù phép
                Giọng không hay nhưng nhép thì tài
                Cọng luôn cái mã đẹp trai
                Nên “fan” hâm mộ dài dài bên ve
                Đi một bước ngựa xe đưa đón
                Ở nhà cao cửa lớn xênh xang

                Hôm kia có chị kiến càng
                Đi xem ca nhạc bắt quàng…họ sang
                Tội chị kiến – ngỡ đồng hương
                Anh ve trợn mắt: Đồ phường…nhà quê!

                Phạm Tú Uyên


                (*) Thơ La Fontaine
                #8
                  ptuuyen 18.10.2010 23:19:15 (permalink)
                  VĂN SĨ MÈO QUÀO

                  Chàng Mèo thích nghiệp viết văn
                  Ngồi rèn chữ mãi chẳng ăn thua gì

                  Chị gà mái cười khì lên giọng
                  Chú mày ơi! Mơ mộng mần chi
                  Trời sinh cái bộ chân “quơ”
                  Ngàn năm chỉ bới chỉ quờ như tao

                  Còn ngữ chú, tay quào chữ nghĩa
                  Nhìn rối tung tổ đỉa – văn gì!
                  Thôi vào bắt chuột – đi đi
                  Làm tốt nghề một có khi sang giàu.

                  “Quào” nghe thế nhưng đâu có chịu
                  Cỡ bọn “xoàng” nào hiểu…trời cao!
                  Thân ta danh giá biết bao
                  Những tư tưởng – cứ tuôn trào…láng lai!

                  Lòng đã quyết, ngày mai vô việc
                  Viết một pho tiểu thuyết cho “ngơm”
                  Thế là hì hục mấy đêm
                  Cào xong một bộ đem lên…diễn đàn!

                  Đăng chểm chệ - trình làng trình chạ
                  Chàng mèo ta ha hả, nghênh ngang
                  Nhà văn – Ta, một nhà văn
                  Chân đi khệnh khạng đố thằng nào theo

                  Sau hai bữa, Email mèo nhận:
                  - “Bạn viết gì mà chẳng chấm câu
                  Đoạn nam đá với đoạn chiêu
                  Phếch, phẩy không có thiếu điều “tắc hơi”
                  Lần sau gửi bạn thôi, khỏi viết
                  Chỉ gửi dùm dấu Việt, chấm câu

                  Bài văn tôi sẽ…điền vào…!"

                  Phạm Tú Uyên
                  #9
                    ptuuyen 20.10.2010 22:37:13 (permalink)
                    NGƯỜI TIỀN SỬ THỜI NAY


                    Hổm chừ tớ sống ở non
                    Bên dưới lũ quét, chon von sườn đồi
                    Cửa nhà, làng xóm mô rồi
                    Mênh mông nước – mênh mông trời tang thương!

                    Thế là hết… Hòm rương, của nã
                    Đời chắc chiu – cha mạ…thằng trời!
                    Bỗng không một chốc bay vèo
                    Tiêu ma cơ nghiệp, kiếp nghèo lại mang

                    Ngồi trước cửa – cửa hang tiền sử
                    Xưa ngàn đời cụ tổ nhà ta
                    Ngày ấy cụ sống thế a!
                    Trơn lu bạch tuộc…như là tụi con?

                    Mấy ngày đói, lên non bắt dế
                    Nhai lá cây, moi rễ mà ăn
                    Đêm nằm không chiếu không chăn
                    Không đèn đóm chắc cũng bằng cụ xưa

                    Cụ tổ ạ! Hôm qua đấy ạ!
                    Trên trời cao bầy quạ kêu rền
                    Té ra một lão trâu kềnh
                    Trèo hang chẳng nổi thế nên lìa trần

                    Lão no nước bụng chang bang nhá
                    Bọn chúng con ha hả lôi vào
                    Thế là tay rựa tay dao
                    Phanh thây xẻ thịt nhưng …nào có xon

                    Đành phải lấy hơ ngang qua lửa
                    Giống…bê thui, mùi tựa…sầu riêng!
                    Không ăn vào bụng thì phiền
                    Còn ăn? E lại giống…tiền sử ha!

                    Cụ tổ hỡi, cả ba ngàn cháu
                    Cách xa người hơn sáu vạn năm
                    Văn minh, tri thức, khôn ngoan
                    Mà sao chừ lại ra nông nổi này

                    Chợt văng vẳng trong mây trong gió
                    Giọng ai như cụ tổ ngồi cười
                    Thời tao gió bão mưa rơi
                    Cũng gần thế cả, cây đời sinh sôi

                    Bay khôn quá nên trời mới diệt
                    Hại môi trường cây chặt lung tung
                    Mai này một lũ cháu con
                    Không quần chẳng áo lên non mà ngồi!

                    Phạm Tú Uyên
                    #10
                      ptuuyen 28.10.2010 12:07:56 (permalink)
                      TRẠNG CHUỘT


                      Có ngài Chuột Chũi rõ to
                      Quanh năm ngụ chỗ tối mò đào hang
                      Răng dài quá nên chàng gặm, khoét
                      Thân ú na ú núc – phì gia
                      Đêm nằm ngẫm nghĩ nhà ta…
                      Xưa tiên tổ cũng từng là Trạng nguyên

                      Mới ngâm rằng:

                      “Tranh Hồ có vẽ
                      Trạng Chuột vinh qui
                      Xưa anh tài thế
                      Giờ chẳng kém chi
                      Giờ chẳng kém chi…”

                      Hôm sau chàng Chuột đi thi
                      Quyết đạc “Tiến sĩ” vinh qui về làng

                      Nhờ vốn liếng “đào hang, khoét vách”
                      Chàng chui, luồng…mọi cách để lên
                      Mới sáu tháng, hoc..."on lai"
                      Chuột ta “rinh” được thẻ bài…Trạng nguyên!
                      Trẻ con biết được loan truyền:

                      “Trạng nguyên trạng nguyết
                      Tiến sĩ tiến siết
                      Hết biết hết biết!

                      Phạm Tú Uyên
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 15:26:25 bởi ptuuyen >
                      #11
                        ptuuyen 06.11.2010 22:03:20 (permalink)
                        NÍN THINH

                        (Tặng VC,CHR,TM)

                        Ngôi nhà cổ ngót hai trăm tuổi
                        Được vinh danh vừa mới hôm qua
                        Niềm vui, hạnh phúc cả nhà
                        Râm ran bia bọt, rượu trà – đúng thôi

                        Bên mé hữu, Mè Rui lên giọng
                        - Ai hơn ta? Ngất ngưỡng trên cao!
                        Phải ghi số một: Công lao
                        Còn cõng cụ Ngói – xiết bao nhọc nhằn

                        Run run giọng, Ngói nằm…kể lể:
                        - Công ta hơn – này nhé… Công ta…
                        Lão Kèo quơ vội đùi gà
                        Tu liền ngụm rượu khề khà lên gân

                        - Ta là nhất, ta phần…to nhất!
                        Không mái Kèo bay lật xuống ngay
                        Mâm trên phải có thằng này
                        Chiếu trên phải để nơi đây ta ngồi

                        Ông Cột Cái đang chơi “xóc dĩa”
                        Ghé mắt nhìn cười khĩa rung chân:
                        - Bọn nhãi nhép, bọn tiểu nhân
                        Lao chao gì thế, đi lần đâu xa!

                        Chợt lúc ấy nền nhà lên tiếng:
                        - Còn ồn ào ta liệng ra sân
                        Mồm ba mép bảy rần rần
                        Công lao ai cũng góp dần vào thôi

                        Một cơn gió – Cánh Hoa Rơi trước cửa
                        Đóa Trà My muôn thuở xinh tươi:
                        - Các cô các chú nghe tôi
                        Vui chơi sao nỡ để người ngồi kia

                        Theo tay chỉ - ô kìa! Vách Cũ
                        Dáng rong rêu, tư lự ngồi nhìn

                        Trong nhà đám nhậu nín thinh!

                        Phạm Tú Uyên
                        #12
                          ptuuyen 10.11.2010 15:25:16 (permalink)
                          THẦY CÒ LÀM THƠ

                          (Tặng Buivhai)

                          Thầy Cò kẹp sách kè hông
                          Đi dạy lũ trẻ bên dòng sông xanh

                          Thấy cảnh đẹp thầy tranh thủ ngắm
                          Tức sinh tình làm đắm hồn thơ
                          Về nhà, ra ngẩn vào ngơ
                          Cô Cò gạn hỏi thầy lờ ờ ơ…

                          Cô nghĩ dạ: Thầy mơ ai đó
                          Nên thẩn thờ đứng ngõ…bâng khuâng
                          Biết đâu thầy đứng gieo vần
                          Cô ghen cô khóc, thầy lần thần ngơ

                          Rồi cũng được bài thơ tặng vợ
                          Cô đọc xong thầy đỏ mặt ngay
                          Thơ rằng:
                          “…Thương nàng lặn lội bờ sông…”

                          Phạm Tú Uyên
                          #13
                            ptuuyen 22.11.2010 16:34:11 (permalink)
                            CHUYỆN Ở ĐẦM NƯỚC

                            (Tặng Hữu Nam)

                            Hổm rày trời đổ nắng chang
                            Ao hồ, đìa đập khô rang trơ bùn

                            Cua lòi mắt chân run kéo lếch
                            Chị chàng Tôm tanh tách quơ râu
                            Tép nằm thẳng đuột, trắng phau
                            Cóc răng rụng hết lầu bầu: Trời quên!

                            Cơn giông tới mưa tuôn như trút
                            Chốc mà đầy - trắng nước mênh mông
                            Bao nhiêu Cò Vac, Sếu Mòng
                            Le Le, Cốc, Vịt, Bồ Nông bay về
                            Đứng cải vả "mô tê" ỏm tỏi
                            Tội chị Cò lặn lội tê chân
                            Còn ông Cóc cụ gia phong
                            Đói meo mà cứ trong mồm xỉa tăm!

                            Trên cành liễu lăm lăm Bói Cá
                            Lia mắt nhanh khắp cả đầm, hồ
                            Rồi xoạc chân...ngắm vu vơ
                            Tưởng như đang thả hồn thơ nơi này

                            Hay! Bói Cá, giỏi thay anh Bói!
                            Mắt không nhìn mà rọi khắp phương
                            Vô phần cho chị Cá Mương
                            Bói "xẹt" một cái có đường thành ma!

                            Phạm Tú Uyên
                            #14
                              ptuuyen 27.11.2010 16:43:34 (permalink)
                              ĐỒNG XANH


                              Tắc, hò…rì – tắc hò rì…
                              Đồng xanh trưa nắng mày đi như…bò!
                              Ruộng cày mới được miếng mo
                              Làm ăn như rứa tao cho vào lò

                              Mua cái máy…ro ro một buổi
                              Khỏi nhọc tao mà lợi muôn đường
                              Nuôi mày chỉ tổ tốn công
                              Ngữ vô tích sự đừng mong…hò…rì!

                              Ông chủ hỡi, mắng chi tội thế?
                              Chẳng nhớ câu: “Phụ khó quên bần”
                              Ngày xưa – cái thửa cơ hàn
                              Ông nghèo, tôi khỏe, ta làm nên non
                              Bây chừ ông khỏe tôi ròm
                              Trước sau không có, chẳng tròn thủy chung

                              Hết cày được thì ông cứ “thịt”
                              Kiếp ngựa trâu cái đích thế thôi
                              Nhưng xin chớ có nặng lời
                              Chung lưng đấu cật một đời gian nan

                              Nghe bò nói lão ông chạnh nhớ
                              Lúc hàn vi chủ tớ có nhau
                              Trên đồng cạn dưới đồng sâu
                              Mưa dầm, nắng dãi cơ cầu sớm hôm

                              Ông thở nhẹ đến ôm bò, nói:
                              Bò ơi bò, tha lỗi cho ta
                              Đồng xanh cỏ tốt mượt mà…
                              Cứ ăn no bụng rồi về cùng nhau.

                              Phạm Tú Uyên
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9