THẦN CỐI XAY! Giữa đồng có thớt cối xay
Ai đem bỏ để tháng ngày trơ gan
Gần mương nước đường ngang ngõ dọc
Trâu bò qua, bọn nhóc ngồi chơi
Địa danh vì thế ra đời
“Ngã ba Cối đá” – lâu rồi cũng quen
Một ngày nọ mây đen ngùn ngụt
Sấm rền vang, sáng rực vòm trời
Mưa giông xối nước bời bời
Cỏ nghiêng mặt núp lúa phơi phới cười
Có chuyện lạ - mọi người nói thế
Mưa như ri cối đá vẫn khô!
Xung quanh nước nhảy lên bờ
Còn “ông Cối đá” chẳng hề hấn chi
Dân làng bảo: Cối ni thiêng lắm!
Chọn ngày lành ta sắm hương đăng
Thỉnh về thờ tự trong làng
Tai qua, nạn khỏi, mùa màng tốt tươi!
Rồi từ đó người người đến lễ
Ngày thâu đêm khệ nệ hương hoa
Xây “Ngài” một cái miếu thờ
Quanh năm hương khói để …chờ lộc ban!
Chị “đề đóm” mong con “số cặp”
Mụ “đỏ đen” xin gặp vận tươi
Rồi khi trái gió trở trời
Hắc hơi sổ mũi…cũng vời “Ngài” xem!
Bệnh cũng hết, số đen…hóa đỏ
Tiếng đồn lan – người đổ xô chen
Rần rần hoen chốn cửa thiêng
Nhưng dân bản địa một phen…mát lòng!
Chuyện có thế thì không phải nói
Ngày hôm tê – ngày “vía” mùng ba
Có ông khách lạ ghé qua
Thấy người chen lấn, la cà đến coi
Khi biết chuyện – ông cười chẳng nói
Mặt đỏ gay, te tái đi nhanh
Tôi nhìn mà dạ chẳng đành
Chặn chân khách lạ khúc quanh đầu làng
Người khách nói: Nếu ông muốn hỏi
Tôi xin thưa nhưng tội tha cho
Ngày rày năm ngoái – mùng ba
Buổi chiều hôm ấy đi qua cánh đồng
Bỗng đâu gặp phải cơn giông
Trùm dù ngồi lại…trên “Ông Cối” này
Hết mưa lại vội đi ngay
Bây chừ hóa chuyện…thế này…xin ông!
Cối “khô” phải tội tôi không?
Phạm Tú Uyên