Mắt đỏ
Lê Anh Nhật 28.09.2010 11:09:44 (permalink)
Bước chân xuống sân bay Việt Nam, lần đầu Huy tới đất nước mà anh mang trong mình 1/3 dòng máu, rút cái ipod và nhét gọn vào tai. Lên xe người tài xế đã đứng đợi anh sẵn rồi về nhà, cái nhà mà gia đình Huy đã bỏ tiền ra mua cho anh để anh sống trong thời gian Huy ở lại việt nam như dự định là 3 tháng. Nhắm ghiền 2 con mắt với vẻ mệt mỏi, rồi anh cũng bị đánh thức bởi những lần thắng xe liên tục. Anh tính hỏi người tài xế nhưng lại thôi vì anh cũng đóan ra chuyện gì đang xảy ra. Kẹt xe! 2 từ có lẽ như quá quen thuộc với những người dân ở đây nhưng lạ lẫm với 1 người nước ngòai khi người tài xế vội nói cho Huy biết” ở đây là vậy, kẹt xe liên tục”.
Về tới nhà, Huy đứng ngước mắt lên nhìn 1 đoạn, quay ngước người khi nghe chú tài xế nói chuyện :
- Cái nhà đẹp thật, gia đình cậu chắc cũng thuộc hạng khá giả ở đây, vì nhà ở khu này đắt lắm, nhà cậu lại lớn, cậu sống 1 mình à ?
Huy chần chừ 1 lúc rồi gật đầu
- Cho tôi mạo muội hỏi cậu câu này nhé?
Huy đưa 2 mắt nhìn người tài xế
- Cậu là con lai phải không ? À mà cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi hỏi cậu vì tôi thấy tóc cậu màu nâu. Tôi biết tóc này không phải nhuộm, thêm giọng nói của cậu cũng có phần khác
- Con lai? Huy cũng không hiểu 2 từ này có nghĩa là gì. Nhưng khi nghe người tài xế nói thêm 2 câu sau, cậu vội đóan được ý mà người đó đang hỏi nên cũng trả lời với 2 từ đó
- Yes, I’m con lai
Chú tài xế bật cười vì cách nói chuyện nửa Anh nửa Việt của Huy. Giúp Huy kéo những xách hành lí vào nhà, chào Huy rồi về . Tiếng nhạc chuông điện thoại của Huy reo lên, rút chiếc phone từ trong túi quần, Huy vội trả lời:
- Dad?
2 người nói chuyện 1 lúc lâu rồi ngưng. Đối với Huy, giao tiếp thông thường với tiếng Việt thì anh có thể hiểu, có thể nói là tạm ổn, nhưng không biết viết và đọc bằng thứ ngôn ngữ đó. Cũng thông cảm cho 1 người thanh niên sống ở Mỹ suốt 17 năm, khi giao tiếp với ba mẹ lại dùng 1 ngôn ngữ khác. Ba anh là Việt Nam, và mẹ anh cũng là con lai Hàn-Pháp. Sau ngày cưới nhau, ba mẹ anh di cư qua Mỹ nên anh sinh ra ở đó.
Tắm rồi ngủ 1 giấc. Huy ngồi dậy và trời cũng đã tối. Lấy vội cái di động và ipod nhét vào túi quần. Anh ra đường, dạo quanh cái thành phố anh đang sống về đêm, vẫn sôi động khi ngòai đường xe vẫn như hồi sáng anh lần đầu bước chân xuống việt nam và ngỡ ngàng trước nạn kẹt xe liên tục. Đứng nhìn gian hàng đồ cổ, nhìn cái máy bay bằng gỗ, thứ mà anh luôn bị mê hoặc bởi nó. Bỗng có tiếng gọi làm quen
- Này anh, tối nay anh rãnh không? Đi chơi với em. Giọng 1 người con gái lạ mặt, bề ngòai cũng khá xinh đẹp, ăn mặc sexy, Huy chợt nhớ lời ba anh nói với anh hồi sáng “ về đó ban đêm hay ngày, con đều nhớ cẩn thận, tránh những cô gái rủ đi chơi hay làm quen với vẻ bề ngòai sexy và sành điệu…. “ . Đến đây, Huy cười khẩy và rút $300 đưa cho người con gái đó rồi chào quay đi. Anh chợt suy nghĩ trong đầu, ở đây cũng như Las Vegas, cũng ăn chơi và náo động, có thể nói là khá nhộn nhịp trong cái đất nước nhỏ bé này.Những người con gái Việt Nam anh từng nghe dịu dàng và hiền lành thì ở đây quá khác xa so với trí tưởng tượng, vì chính anh cũng là 1 thằng ăn chơi có tiếng nên mục đích anh về Việt Nam lần này chỉ để gặp những người con gái mà anh được nghe tiếng là gái ngoan và mục địch phụ thứ 2 là về thăm người em họ, cũng chính vì lí do này, ba anh mới để anh đi.
Trở về nhà sau hơn 3 giờ đồng hồ lang thang quanh thành phố . 1 thời gian Huy sống ở đây, ba gọi về và hỏi Huy về chuyện gặp lại người em họ như thế nào. Huy trả lời theo bản năng và kể lại 1 câu chuyện mà do chính anh dựng nên rất lưu lóat khi anh chưa hề đi gặp người em họ của anh. Gác máy. Huy chợt có 1 suy nghĩ khác. Được biết người em họ của mình sống ở thành phố khác, sao không thử đến đó, biết đâu ở đó lại vui hơn chỗ Huy đang sống hiện tại. Quyết định như thế, Huy vội thu xếp hành lí, đi chuyến máy bay tới nơi người em họ và bà cô ruột của anh đang sống và đợi đón anh về.
Đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán,thời tiết nóng ẩm khiến con người Huy rất khó chịu, còn tệ hơn cái thành phố đầu tiên anh đặt chân xuống. Nhưng rồi anh chợt nghe giọng 1 người con trai khi vỗ vai anh:
- Huy ?
- Yes ?
Người con trai kia nhỏen miệng cười rồi đưa tay xách hành lí cho Huy. Huy giật lại rồi đẩy người đó ra. Lấy làm lạ với người con trai không quen biết mà đụng vào người mình để cố giành lấy cái hành lí trên tay. Nhưng rồi người thanh niên kia, nhìn cũng trạc tuổi anh lại bật cười rồi chỉ vào người đàn bà bên cạnh:
- Cô của anh
Huy nhíu mày rồi chợt nhớ ra, lí do anh về đây là thăm bà cô và người em họ. Vậy ra người phụ nữ đứng trước mặt anh là cô của anh, còn thằng cố lấy hành lí của anh lúc nãy là thằng em họ. Huy gật khẽ đầu chào
- Thế nào ? đưa hành lí thàng em này xách dùm cho. Người con trai lúc này nói rồi cười lớn, vỗ vai Huy rồi kéo Huy về phía trước
- Tên gì thế ? Huy nghiêng đầu qua hỏi
- Trí. Mà anh cũng hơn em có 1 tuổi, vậy xưng hô mày tao cho tiện. Chú mày nói tiếng việt cũng được nhỉ . Trí cười khẩy
Huy không nói gì, cứ đi tiếp và trả lời lần lượt câu hỏi của bà cô về chuyện gia đình.Về nhà Trí, người em họ mà đối với anh rất là xa lạ. Căn nhà khá rộng và lớn không thua kém gì những căn nàh trong thành phố lớn mà anh từng qua.
- Con ở chung phòng với Trí hay còn 2 phòng trống ở tầng 4, còn thích phòng nào thì cứ ở. Bà cô chỉ tay lên phía trên cho Huy thấy
- Cứ để nó chung phòng với con cho ấm áp, dạo này mùa hè nóng nực nhưng đã là anh em thì dù nóng vẫn cứ ôm cho nó ấm. Trí đang ngồi bệt trên cái ghế sofa, tay cầm cái đùi gà đang ăn dở vẫn cố nhóai người về phía Huy để nói rồi nhe hàm răng cười khóai chí.
Nói xong, Huy đi lên phòng Trí rồi nằm ngủ 1 giấc. Trí cũng ngạc nhiên khi thấy Huy thỏa mái và tự tại khi anh vừa chọc xong. Mở cửa vào phòng, Trí ngồi chơi game trên cái máy tính, Huy chợt thức giấc
- Tao cũng có chơi game này, hehe. Huy đứng bật dậy đi về phía Trí
- Lần đầu thấy mày cười nghe thằng anh khốn nạn, ai cứ như cái mặt lầm lì ở sân bay. Trí đẩy vai Huy rồi cười khẩy.
- Mày tránh ra, tao chơi lát thôi, cần thì mày mở hành lí tao ra lấy cái laptop tao để ở trong mà dùng, chơi chút rồi tao đi tắm. Huy đưa chân đạp cái ghế Trí qua 1 bên như 2 thằng bạn thân từ nhỏ
- Mày chơi thì chơi đi, tao tắm trước rồi lấy xe đưa mày đi 1 vòng quanh cái thành phố này
Trí chở Huy ngồi phía sau rồi đi vòng quanh cái thành phố mà anh đang sống, Trí vội nói
- Chỗ này tao với gia đình cũng chỉ ở 4 năm, trước đây tao ở gần khu mày sống ở thành phố mà mày về đầu tiên
- Hèn gì tao thấy giọng mày khác dân địa phương ở đây
- Mày nhìn thấy cái trường này chứ ? Trường đại học …Heo, Heo. Trí nói rồi thắng gấp
- Hell? Hell University? Huy ngạc nhiên hỏi lại
- Không, con bạn tao, tới đây tao giới thiệu cho. Nói rồi Trí vừa vẫy tay, vừa gọi lớn :
- HEO, HEO
Người con gái quay lưng lại, nhíu mày rồi đi thẳng về phía Trí, tát cái bốp vào mặt
- Đã nói là cấm kêu heo rồi
Huy bật cười, còn Trí thì chóang váng, thều thào
- Thì quen miệng rồi, mà có cần nặng tay vậy không. Mà tao kêu mày là để giới thiệu thằng anh họ tao. Nhìn nó này, đứng ngay đây, tên Huy, 2 tụi mày làm quen đi
Huy gật khẽ cái đầu chào rồi hỏi
- Tên gì thế?
Người con gái kia vẫn không trả lời, nhíu mày nhìn Huy từ trên xuống dưới
- Cứ gọi nó là heo, mà tên nó là Khánh. Trí vội cười
- Ê, mà thằng này anh họ mày, sao mặt không có nét gì giống mày thế
- ừ thì anh họ, có phải anh ruột đâu mà giống, ngốc thế. Trí gõ nhẹ vào cái đầu Khánh
- ah uh, hèn gì, nó đẹp còn mày xấu
- đừng shock tao nghe mày, mà mày vào lớp bây giờ à, nghỉ 1 bữa, đi chơi với tụi tao. Trí kéo tay Khánh lại. Gạt tay ra rồi Khánh tạm biệt Trí với Huy, đi thẳng.
- bạn thân mày à ? Huy hỏi Trí và vẫn đưa con mắt nhìn Khánh
- uh, thân,thân lắm, nó nhỏ hơn tao 1 tuổi, là thua mày 2 tuổi đó. Tao thì không học chung với nó lớp gì, chỉ quen ngòai nhưng bạn thân. Tính nó thì hơi ngang ngước, thẳng tính vậy thôi chứ nó không hung dữ như vẻ bề ngòai của nó đâu
- Nó thua mày 1 tuổi thì tại sao lại học university ? Huy nhìn Trí với vẻ mặt đầy vẻ thắc mắc và ngạc nhiên
- Ah, không có gì. Mày ở đây thì đi học từ sáng tới chiều, còn buổi tối, nếu mày muốn học thêm ngoại ngữ thì mày đăng kí học ở trường đại học. Trong đó thì không phải đa số là sinh viên đại học, nó bao gồm đủ tất cả lứa tuổi, chỉ dựa vào trình độ mà chia lớp học thôi. Trí giải thích cho Huy hiểu 1 cách cặn kẽ
- Ra thế, vậy mà tao cứ tưởng…..Ậm ừ nửa câu, Trí vội chen ngang
- Thôi mày lên xe, tao đưa mày đi nửa vòng còn lại rồi về nhà. Nói rồi Trí nổ máy và kéo tay Huy nhảy phóc lên xe. Huy bắt đầu cảm thấy thích thú cái cuộc sống ở đây, không nhộn nhịp như những nơi mà Huy từng qua và nắng mưa bất chợt. Về đến nhà, Trí chạy vội lên phòng, thả chìa khóa xe giữa sàn, rồi nhảy ngay lên giường, kéo cái laptop đang nằm sát mép giường vào tay rồi dựa đầu vào gối
- Mày làm gì mà về nhà lên game nhanh thế? Huy đi chậm rãi, kéo cái ghế ngồi đối diện mặt Trí, chân gác lên giường
- Game từ trưa rồi, bây giờ tao lên mạng, gặp con bạn tao nói chuyện . Trí di chuyển 2 bên lông mày lên xuống ra vẻ bí mật
Huy vội cầm con thú nhồi bông nằm ngay chân ném vào mặt Trí
- Con nhỏ hồi chiều chứ còn ai lạ mặt mà giấu giếm nhau. Nói rồi Huy cười đứng lên cởi áo, tay rút cái di dộng trong túi quần gọi điện thoại nói chuyện với ba Huy.
Một ngày đầu tiên qua đi như thế. Mệt mỏi vì đi cả ngày, Huy nằm bẹp xuống cái giường đối diện Trí, 2h sáng
- Mày ngủ rồi hả Huy ? Trí hỏi lớn vì quên trong tai của mình đang đeo 1 cái earphone
- Mày la lên như vậy thì thằng nào ngủ rồi cũng thức dậy. Gì thì nói đi ? Huy thều thào ngái ngủ
- Tao ngủ không được, kiếm chuyện gì làm đi
- Làm gì giờ này ? Mày ngồi hát tao nghe à? Hay lái xe lòng vòng cho mẹ mày chửi ? Nói rồi Huy xoay người lấy cái gối đè lên mặt
- Vậy thì nói chuyện gì cũng được. Tao ngủ không được, có lẽ mất ngủ vì game cả ngày rồi …..Và cứ thế, Trí vẫn nói tiếp về tất cả mọi chuyện xung quanh, từ gia đình, người dân ở đây, cho tới chuyện game, những ông tỉ phú trên thế giới , hay những chuyện linh tinh khác…
- Sao mày im lăng vậy Huy? Trí ngồi bật dậy hỏi. Chợt có tin nhắn. Trí ngạc nhiên vì giờ này ai còn nhắn tin, miệng lẩm bẩm
“ Ngủ đi mày, nói nhiều quá, tha cho tao hôm nay, sáng mai dậy nói tiếp “ Đọc đến đây, Trí cũng nhận ra người gửi tin cho mình là ai, trả lời Huy ngắn gọn “ ok “ rồi Trí ngữa người nằm xuống cố ngủ cho qua 1 đêm.
Ngủ dậy bước xuống nhà, Huy hỏi bà cô thằng Trí ở đâu. Được biết nó đi học đến chiều, Huy quay trở ngược lên phòng chơi game tới giữa trưa rồi ra đường đi lòng vòng giết thời gian. Rồi cơn mưa ùa tới, vội vã, và lớn. Chạy nhanh vào mái hiên trống bên đường. Trong khi đang cúi người lau những giọt mưa trên đầu và rũ cái áo, ngẩng đầu lên Huy thấy Khánh đang đứng xoay lưng ngược lại nói chuyện với 1 người con gái
- Mưa to thế này biết khi nào mới dứt mưa. Giọng người con gái đứng phía ngoài hỏi Khánh với giọng vẻ mặt nhăn nhó
- Cởi áo ra đi, cho tao mượn cái áo
- Làm gì? Người con gái đó ngạc nhiên tròn mắt
- Có gì đâu, thì tao lấy che mưa về trước, mày ở lại hứng mưa. Nói rồi Khánh cười lớn. Để mặc cho người bạn đấm vào vai rõ đau.Huy cười mỉm rồi vờ như không thấy. Trời hết mưa, Khánh cũng đi với người con gái lúc nãy, Huy vẫn đứng đó nhìn theo Khánh tới khi mất hắn. Bước về nhà, Huy hỏi Trí về ý định muốn đăng kí học chung lớp ngoại khóa với Khánh. Trí ngạc nhiên chồm người tới ghế Huy:
- Mày học chung làm gì? Lớp đó học tiếng Anh, mày ở Mỹ còn học cái đó làm gì ? Trí nhíu mày nhìn Huy với vẻ nghi ngờ
- Tao muốn chọc con nhỏ bạn mày
- Chọc? Mày đừng đụng tới nó nghe, nó là bạn tao, mày quậy phá lâu nay tao biết tiếng, nhưng đừng đụng vào nhỏ bạn tao . Trí nói vội với vẻ mặt căng thẳng và lo lắng
- Thì tao biết điểm dừng, chỉ chọc cho vui thôi, với lại tao chỉ ở đây 2 tháng rưỡi nữa là về Mỹ lại rồi, có thời gian hay cơ hội gì chọc nó lâu dài đâu mà mày sợ. Nói rồi Huy phủi tay bỏ đi, quyết định như thế là Trí biết rõ không thể thay đổi ý nghĩ trong đầu Huy được nữa, vì Trí cũng được nghe tiếng Huy nói một là một, khó mà thay đổi ý kiến, hay nói đúng hơn đó là bệnh con nhà giàu, muốn gì được đó quen rồi nên làm gì thì không ai cản được. Và bắt đầu như dự định, Huy đăng kí học chung với Khánh. Đi vào lớp, đảo con mắt 1 vòng, Huy bước về ngồi cạnh Khánh cười rồi chào lịch sự
- Lại gặp nhau
- Cái mặt quen thế ? Khánh kê sát mặt vào Huy quan sát rõ lâu. Huy chưa kịp định thần thì lại nghe giọng Trí sau lưng
- Nó là anh họ tao, mày không nhớ à . Trí đi tới, khoác vai Khánh như bao lần gặp.
- Sao mày ở đây? Khánh ngạc nhiên hỏi
- Học chung với mày, dao này điểm tiếng Anh của tao thấp quá nên học lớp này lấy lại phong độ. Trí nháy mắt Khánh với nụ cười nửa miệng.
Huy chợt quay đầu sang 1 bên rồi cười mỉm khi biết Trí cũng đăng kí học chung lớp này. Đến lúc về, Huy hỏi Trí trong vẻ mặt đầy ý trêu chọc
- Mày sợ tao làm gì nó hay sao mà theo tới đây ?
- Uh, mà cũng không phải tao sợ gì, chẳng qua vì tao không muốn mày làm gì trêu con bạn thân của tao, vậy thôi. Từ nay tao chung lớp nên mày cũng đừng mong là làm gì. Trí thổi phồng cái kẹo cao su trong miệng rồi cười khiêu khích .
Ngày thứ hai đi học, Huy và Trí tới lớp rất sớm, đứng trước lớp nói chuyện. Mắt Huy nhìn lơ mơ về khuôn viên của trường, rồi bắt gặp Khánh đang đi vào trường, Huy cười khẩy, Trí nhìn Huy cười một mình vội cúi xuống sân trường, hiểu lí do, Trí vội gọi lớn:
- Heo, đứng yên đó, trong lớp chưa có ai, tụi tao xuống đó chơi
Nói rồi Trí vội kéo tay Huy xuống mặc cho thấy rõ vẻ mặt giận dữ của Khánh khi bị gọi là heo.
- Thằng tóc như lưỡi cưa, đừng có mà gọi chị mày là heo nữa nhá . Khánh bực tức đưa ngón tay chỉ vào mặt Trí đe dọa
- Thôi mà, heo thì là heo, có gì mà ngại. Trí vội cười đưa bàn tay gạt ngón tay Khánh đang chỉ vào mặt mình như muốn chọc thủng mắt. Huy quan sát chiếc xe đạp 1 lúc lâu. Làm lạ, Trí hỏi
- Đừng nói tao là mày không biết đi xe đạp nha mày ?
- Ừ thì không biết thật, tao cũng muốn đi nhưng mà ở với gia đình tao, nghĩ lại đi xe đạp làm gì cho tốn thời gian. Bây giờ nhìn lại thì cũng muốn đi thử 1 lần cho biết. Huy vừa nói vừa đưa con mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe nghĩ ngợi
- Há há, lên đây chị dạy cho, nhục thế là cùng. 17 tuổi mà không biết đi xe đạp thì đúng là ngu thiệt. Khánh cười lớn rồi nhảy lên chiếc xe đang dựng sẵn.
- Mày đừng có trách, nó là vậy, cái gì cũng nói được. Mày nhìn nó, nó dạy cho mà đi xe đạp.Trí vỗ vai Huy
Khánh leo lên xe , chới với 1 lúc vì cái bàn đạp quá xa so với cái chân của Khánh
- Xe thằng nào mà cái chân nó dài thế không biết. Khánh lẩm bẩm
- Do chân mày ngắn chứ chửi nguời khác chân dài làm gì vậy heo. Trí đứng cười khóai chí rồi chợt ngậm miệng khi bắt gặp con mắt Khánh đang lườm mình với vẻ mặt đầy sát khí
- Nhớ mặt mày đó nghe thằng Trí , THẰNG HUY. Khánh hét lớn khiến cho cả Huy và Trí đều giật mình
- Hả ? Huy trả lời rõ nhanh
- Nhìn cho kĩ, tao chỉ đạp 1 lần thôi ,quan sát cái phong thái đạp xe của tao này. Nói rồi Khánh đạp thẳng. Vừa đạp vừa ngoái cổ lại nói lớn:
- Thấy chưa, thấy chưa, quá pờ zồ ,pờ zồ quá
- Ê heo cẩn thận. …Chưa nói hết câu Trí đã thấy Khánh nằm thằng chân trên nền đất. Huy thì đứng cười rõ to. Trí chạy vội lại kéo chiếc xe cho Khánh
- Tao nói mày rồi, làm cái gì cũng cẩn thận chút. Mày đau không ? Trí đưa tay phủi vệt cát trên đầu gối Khánh rồi kéo tay Khánh đứng lên
- Thằng nào dựng cái cột cờ giữa sân thế này ? Rõ ghét. Khánh bĩu môi làu bàu
- Thôi lên lớp đi, trễ học rồi. Trí quay người ra hiệu cho Huy đi lên.
- Trên đường về nhà, Trí chợt hỏi Huy:
- Mày vào học 2 ngày, thấy có gì chọc nó được đâu, thôi mày ở nhà, tao cũng nghỉ học, khỏi tốn công vào những chuyện vớ vẩn
- Không. Tao thấy vui. Nói đến đây Huy không nói nữa, nhìn Trí với đôi mắt bí mật.
- Vậy mày vẫn muốn đi học à ? Mày về đây chỉ gần 3 tháng, sao không dành thời đó đi du lịch hay đi chơi, theo con Khánh chọc nó làm gì
- Tao thích thế. Mày đừng nói nữa. Tính tao mày cũng biết rồi. Lâu nay tao cũng hay chọc mấy đứa con gái quen rồi, không bỏ được. Trí im lặng không nói nữa, vẻ mặt Trí cũng không vui chút nào khi cứ phải lo lắng vì không biết Huy sẽ bày trò gì với Khánh.
Chiều hôm sau, Trí bị đau bụng phải ở nhà, Huy tới trường nhờ bà cô của mình đưa tới. Sớm 10 phút. Bước lên lên những bậc thang của trường, Huy vội quay lung lại phía sau, thì ra là Khánh
- Lại gặp nhau. Huy cười mỉm
- Thằng Trí đâu? Khánh nghiêng đầu nhìn phía sau Huy rồi chợt hỏi
- Bị đau bụng nên nghỉ học. Không có nó thì em được ngồi một mình với anh, không vui à? Huy cười với vẻ mặt đầy ý trêu chọc
Khánh im lặng không biết nói gì, nhíu cặp lông mày lại, trừng mắt nhìn Huy
- Gì mà nhìn anh ghê vậy? Thôi đi lên đi. Đưa tay đây anh kéo lên. Huy đưa tay đợi Khánh đặt tay vào tay của mình để đi chung. Khánh đang cầm cây thước gỗ vội đập vào tay Huy một cái rõ đau
- Tao không có chân hay sao mà làm như tao bị bại liệt thế. Nói rồi Khánh dậm mạnh chân xuống đất, đi nhanh qua Huy phớt lờ mặt Huy khi Huy đang đứng sững người vì lời nói ngang ngược đó đó của Khánh. Thường ngày có Trí ngồi nói chuyện, bày trò, Khánh mới có dịp ngồi cười, bây giờ Trí nghỉ học, con bạn thân cũng nghỉ học, Khánh nằm gục đầu xuống bàn nhìn ra ngòai trời đang mưa rồi ngủ đi lúc nào không rõ. Huy ngồi bên cạnh, thấy Khánh nằm 1 lúc lâu, lấy tay lay nhẹ người Khánh
- Ê
Vẫn im lặng, Huy đóan vội Khánh đã ngủ, để tránh ông thầy bắt gặp, Huy lấy ba lô Khánh để trước đầu Khánh ngủ để che. Tình cờ này ra một ý định, kéo dây buộc tóc Khánh xuống và giấu đi cặp kiếng trên mắt Khánh. Ngồi quan sát Khánh một hồi lâu, thầm nghĩ trong đầu
- Nhìn vậy thì em dễ thương thiệt, hiền hơn nhiều so với lúc buộc tóc cao lúc thức dậy với cái miệng hay nói ngang tàng
Nhét cặp kiếng với dây buộc tóc vào túi quần. Huy tiến gần vào Khánh rồi khẽ hôn lên má. Lớp học ra về, Huy vội đánh thức Khánh dậy. Phát hiện mất dây buộc tóc và cái kiếng, Khánh hoảng loạn, tìm từ trên bàn xuống ghế. Lát rồi nhìn Huy với đôi mắt nghi ngờ:
- Mày giấu phải không? Thật thà Bác tha. Đưa lại đây thì tao bỏ qua
Huy vẫn cố chối
- Đã nói không có rồi. Em nhìn anh đi học không có ba lô như em thì anh giấu nó vào đâu. Em có cần anh cởi áo ra cho em lục sóat không. Nói đến đây Khánh cứng họng rồi làu bàu, xách ba lô đi về không để ý Huy đang cười với vẻ mặt thích thú đầy kiêu ngạo. Tới chân cầu thang, trời tối, lệch chân, Khánh trượt chân về phía trước nhưng rồi lại có 1 tay người nào đó đỡ ngang bụng mình. Nhìn không rõ là ai. Khánh vội kéo tay người đó ra rồi chạy nhanh ra về. Và không ai xa lạ, người đó là Huy, trong tay vẫn đang giữ cái kính của Khánh, miệng cười mỉm. Huy xuống sân trường, nhận ra bà cô đang đợi sẵn trên chiếc xe gắn máy. Lên đường về nhà. Bước vào phòng thấy Trí vẫn đang nằm ôm bụng trên giường
- Mày ok chứ ? Huy đi lại gần rồi ngồi xuống giường
- Chắc tao chết quá. Mà hôm nay mày đi học 1 mình, có làm gì con heo không đấy? Trí vội bật người dậy, dùng hết sức hỏi Huy với vẻ mặt dọa dẫm
- Mày nghĩ tao làm gì? Tao không như mày nghĩ đâu. Nó không bị gì, mày yên tâm đi.Huy đi về phía bàn học, kéo cái laptop lên giường rồi mở nhạc ầm ĩ để nghe trong lúc đi tắm
- Mày giống tao. Mẹ tao chửi hòai vì cứ mở nhạc volume quá cỡ trong lúc tao tắm. Trí cười đắc chí.
Chiều hôm sau, Trí lên trường với Huy. Khánh đi vào lớp thì thấy ngay cái kính đang nằm trên bàn mình, ngạc nhiên rồi suy nghĩ, bao nhiêu nghi ngờ đổ dồn vào Huy
- Đừng nhìn anh với đôi mắt đó, anh có làm gì đâu? Huy vội nói
Khánh không nói gì, quay qua hỏi Trí
- Mày ăn gì mà bị ung thư bụng thế?
- Tao bị đau bụng thường thôi, làm gì mà ung thư mày, mày cứ trù ẻo tao.
- Thì tao nói vậy thôi. Do mày ăn nhiều còn nói ai, lỗi của tao à, làm gì mà hét lớn
Trí ngậm miệng rồi choàng tay qua vai Khánh
- Thôi mà, thì tao có ý gì đâu. Mà đợi 15 phút rồi sao không thấy lão già bụng bự đâu nhỉ? Lớp nghỉ học à
- Có tờ giấy trên cửa, tao đọc từ lúc mới vào nhưng không hiểu nên đi luôn.
Nghe Huy nói xong, Khánh và Trí vội chạy tới đọc dòng chữ in đậm trên mảnh giấy ” Hôm nay lớp nghỉ học”
- Mày ngu quá Huy, phải nói tao sớm hơn chút. Anh em mình nghỉ học, đi chơi đi. Trí khoác vai Khánh và Huy đi xuống sân trường
- Ơ con chó. Khánh chỉ tay về con chó trước mặt rồi cười khóai chí. Khánh vội rút chiếc dép của Trí ném vào đầu con chó rồi kéo tay Trí nhảy lên tường dù cho Trí cố tìm cách kêu Huy theo nhưng bị Khánh gạt tay lại và nạn nhân là Huy, chạy quanh sân với con chó rượt đuổi phía sau. Huy thở dồn dập với những giọt mồ hôi ướt cả mái tóc, nhìn đến là thương. Một lát sau:
- Coi như trả thù xong rồi, từ nay ta hòa bình. Khánh nhe răng cười
- Em …ăn gì ác thế…vừa nói Huy vừa thở .Mà anh nhận là anh đã giấu kính em. Huy nói xong rồi nhìn Khánh với đôi mắt không chút hối lỗi mà thay vào đó như là có ý trách Khánh làm mình bị chó rượt đuổi quanh sân suốt mấy phút.
- Thì vì tao biết nên mới trả thù. Khánh đưa ngón tay lau giọt mồ hôi trên mắt Huy. Huy đưa mắt nhìn Khánh 1 lúc, tính giữ tay Khánh lại nhưng chưa kịp thì Khánh đã nhảy xuống sân ra hiệu đi chỗ khác chơi. 3 người kéo nhau vào tiệm nước
- Hay tao có ý kiến thế này, uống nước coi đứa nào uống nhanh nhất thì khỏi trả tiền cho hôm nay. Trí lên giọng nói lớn rồi tự vỗ tay. Nhưng phải uống bắng ống hút cắm trong ly. Đồng ý là vậy, Khánh và Huy nghe theo. Giữ 3 ly nước trên tay, ngồi xoay mặt vào nhau theo hình tam giác, Khánh lên tiếng:
- Để thằng Huy đếm từ 1 tới 3 là bắt đâu. Nói rồi Khánh cười đểu. Huy đếm từ 1 tới 3, chưa kịp cầm ly thì Trí và Khánh đã tranh nhau uống đua. Khánh chợt đưa tay chỉ lên trời, Trí và Huy ngạc nhiên nhìn theo rồi Khánh vội cầm kéo cắt đứt 2 cái ống đang cắm vào ly của Trí và Huy. Như thế Khánh nhất và Huy là người chi tiền cho ngày hôm đó đi chơi. Bước chân vào tiệm ăn, cả 3 đều đói bụng. Ăn xong Huy chuẩn bị rút tiền ra trả thì Khánh vội giành hóa đơn rồi chia 3
- Mày trả tiền uống nước rồi thôi. Từ bây giờ thì sòng phẳng lại. Khánh nói rồi nhe răng cười, mặc cho Huy cố nhét tiền cho ông chủ tiệm nhưng cuối cùng cũng bị Khánh gạt tay trả lại. Bắt đầu có 1 số suy nghĩ tốt đẹp về Khánh, hay đúng hơn là Huy đang dần có thiện cảm với Khánh.
Một ngày mới bắt đầu, như thường lệ 3 người Trí,Khánh, và Huy vẫn gặp nhau trên trường đúng vào lúc 6h chiều. Ông thày bước vào lớp, chậm rãi tuyên bố
- 8 lớp tiếng Anh ở đây tổ chức họat động ngoại khóa vui chơi. Nội dung là mỗi lớp chọn ít nhất 3 người tham gia đóng kịch góp vui trong đêm ca hát. Ai tình nguyện thì cứ đưa tay lên. Thầy nghĩ lần này ta tập kịch với nội dung tệ nạn xã hội, vấn đề nhức nhối xã hội hiện nay. Nói hết câu, Khánh vội cầm tay Huy đưa cao lên
- Thầy, thầy, thằng Huy nó tình nguyện. Huy chưa kịp thanh minh hay phản đổi gì thì thầy đã vội khen
- Tốt lắm, thêm 2 người, Ngọc và Hùng nữa là xong. Cứ theo lịch trình để biểu diễn. Mấy em tự tập với nhau
Huy còn chưa hết bàng hoàng. Vấn đề là phải lên sân khấu để đóng kịch. Làm thế nào mà đóng được đối với một con người khô khan và cứng nhắc như Huy, đọc tiếng còn không được nữa, nhiều vấn đề chứ không phải là một nên khiến Huy lo lắng.
- Sợ gì em ơi. Cố lên . Khánh vỗ vai nhỏen miệng cười thỏa chí , Huy thì lo sợ
Cuối cùng cũng đến ngày diễn kịch. Bước lên bục sân khấu, Huy chần chừ đứng lại, nhìn xuống phía ghế khán giả, nhìn Khánh với đôi mắt đáng thương. Khánh hất tay về phía trước, ra hiệu cho Huy đi lên, miệng cười thích thú rồi ngồi xuống bên cạnh ghế Trí.
……Tới đoạn Huy trả lời khi bà mẹ hỏi về chuyện mất tiền trong nhà. Huy chợt nói nhanh không một chút suy nghĩ
“ …Well, I didn’t lấy tiền , mom …Con lấy tiền for what”
Khánh bật cười vang ở phía dưới. Trí hoảng hốt đưa tay bịt miệng Khánh lại. Huy gãi đầu lúng túng. Có lẽ như ông thầy cũng hiểu nên vỗ tay, ra hiệu hạ màn. Huy bước nhanh về phía Khánh, ngồi xuống dự định trách Khánh về việc bắt mình lên đóng vai con nghiện phải ăn cắp tiền gia đình. Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Khánh bớp 1 cái đau điếng vào đầu rồi cười nói:
- Sao ngu thế. Có quen miệng thì cũng phải nhớ cái kịch bản, ít ra cũng phải dẹp cái tiếng Anh đi, phải nói tiếng việt. Khánh vẫn không nhịn được cười, bàn tay cứ đập lien tục vào cái đầu Huy theo thói quen. Trí nhìn Huy với đôi mắt thong cảm khi nhìn thấy Huy vẫn lúng túng.
- Đã 3 tháng trôi qua, theo dự định Huy phải bay về Mỹ với gia đình, nhưng rồi anh lại xin ba mẹ cho ở lại Việt Nam them 1 năm với điều kiện ngày qua về Mỹ phải thi đỗ tấm bằng đại học của ngôi trường mà ba mẹ anh đã quyết định cho Huy theo học.
…………………….
Tết đến, 3 người lên kế hoạch đi chơi.
- Mày muốn đi đâu trước, heo? Trí nhìn Khánh hỏi. Mắt đăm chiêu suy nghĩ, chợt nhỏen miệng cười đắc chí, Khánh dõng dạc :
- Ngày mồng 1 thằng Huy phải mặc áo dài theo kiểu truyền thống và phong tục ở đây
Trí ngạc nhiên, định mở miệng hỏi lại nhưng đã bị Khánh vội bịt miệng Trí và tiếp tục nhìn Huy ra hiệu như là đã quyết định thống nhất như vậy.
Ngày Tết đầu tiên, theo như kế hoạch, Huy mặc bộ áo dài đỏ mà Trí đã làm theo lời Khánh đi mướn cho Huy.
- Nóng quá. Vừa nói Huy vừa lấy tay kéo cái cổ áo bó chặt trên người mình
- Một chút thôi, đợi tao chụp hình cho, mà công nhận đẹp thiệt đó. Khánh cười lớn, khiến Trí cũng phải giật mình
- Tiếp theo đi đâu? Huy nhìn Khánh hỏi
- Đi ăn trộm mít. Khánh thích thú tuyên bố
- Ăn trộm? Trí và Huy đồng lọat la lên.
- Uh, ý kiến gì à. Tao ăn trộm hòai à. Vui lắm. Thằng Huy vô thay áo quần đi, chứ mặc thế này sao chạy được, bị chủ nhà mà chụp được chỉ có chết. Khánh đẩy Huy vào phòng rồi cả bọn lên xe đi về khu vườn trồng mít như Khánh đã quen thuộc đường đi lối về.
- Thằng nào leo cây? Khánh nhìn Trí và Huy
- Gì mà nhìn tao ? Trí vội nói khi cả Khánh và Huy đều đưa mắt nhìn mình. Nhưng kết quả thì cũng là Trí phải leo lên cây
- Mày đứng yên trên đó, tao phóng dao lên cho mày chặt mít xuống. Khánh nói vọng lên Trí
- Ê thôi mày, vậy chết tao à. Đưa dao đây, đừng phóng, đợi tao trèo xuống rồi đưa, tao sợ cái tài năng phóng dao của mày lắm rồi. Nói đoạn Trí treo xuống, cầm cây dao trên tay ra sức chặt mít.
- Mít chuẩn bị rớt xuống, anh em đỡ này. Trí la lên
- Nhanh, Huy, đưa tay ra hứng. Khánh đập vai Huy la lớn. Nghe theo lời Khánh, Huy đưa bàn tay ra, Trí hỏang hốt chưa kịp ngăn cản thì trái mít đã nằm gọn trong tay Huy, hậu quả là gãy tay. Cũng do lần đầu đi ăn trộm mít, hay nói chính xác hơn là lần đầu thấy trái mít với vỏ bên ngòai như gai nhọn nên Huy quên mất chuyện sẽ bị đâm vào tay. Nhìn Huy với đôi mắt hối lỗi, Khánh ngồi trước mặt Huy
- Sao mày ngu thế, tao quên mất chuyện mít có vỏ bên ngòai như gai nhọn vì mấy lần trước tao đi với mấy đứa cùng lớp, tụi nó giữ 2 đầu miếng vải kéo căng ra để hứng. Dù sao thì xin lỗi nghe. Khánh bĩu môi tỏ vẻ hối hận
- Mà mày ngu thiệt đó heo, tao chưa kịp nói thì đã quá muộn rồi. Trí đứng dựa trên tường phòng bệnh lắc đầu. Huy mỉm cười đưa 2 bàn tay đang bang bó về phía Khánh, dí vào cái mũi
- Không gì đâu. I’m ok, heo. Huy cười
Vẫn đi học và gặp nhau mỗi tối. Gặp Khánh ngồi thơ thần bên hành lang, đầu dựa trên phiến đá, 2 tay thả về trước trông mệt mỏi. Huy đi lại ngồi xuống 1 bên
- Bị thằng nào chọc mà mặt nhăn nhó thế?
- Buồn ngủ, mệt mỏi, ngồi 1 mình thì chán nản thôi. Khánh nghiêng đầu xoay qua phía Huy, môi bĩu ra, thở dài. Huy cúi xuống, kê sát mặt nhìn Khánh, và cứ thế cứ tiến lại gần. Chuẩn bị hôn Khánh thì Khánh lại lên tiếng
- Bị gì mà mắt mày lờ đờ thế ?
Huy ngậm miệng không biết nói gì, cũng hết cách, biết phải giải thích làm sao.
Đêm nằm ngủ, trong căn phòng 2 thằng nằm đối diện, chỉ nghe được tiếng gõ của nhịp đồng hồ.
- Mày ngủ chưa Huy?
- Chưa. Gì?
- Mày có bạn gái chưa?
- Sao mày hỏi tao vậy?
- Tao chỉ hỏi cho biết thôi. Tao…thích 1 người, nhưng không biết có nên nói ra không…. tao sợ nếu nói ra mà bị từ chối, tao sẽ mất đi 1 người bạn. Trí ngập ngừng
- Tao thì bạn gái chưa có, nhưng tao cũng thích 1 người. Mà mày thích ai?
- Nói vậy thôi, có gì đâu. Mà người mày thích ở Mỹ à?
- Không, ở đây
Nghe đến đây, Trí ngạc nhiên nhưng rồi chợt đóan ra
- Con heo?
- Uh
Nghe đến đây, Trí im lặng rồi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Từ sau hôm đó, Trí nghỉ học lớp ngoại khóa với Khánh và Huy. Khi hỏi lí do thì chỉ trả lời đơn giản
“ Tao nghĩ mày không làm gì con heo nên tao cũng yên tâm nghỉ học cho khỏi tốn thời gian. Ở nhà chơi game cho sướng”
Từ ngày Trí nghỉ học, Huy cũng nghỉ theo. Nhưng thay vào đó, tối nào Huy cũng đến trường đứng đợi Khánh về để đi chung dù cho lí do đưa ra thật ấu trí “ tiện đường đi chung”.
Dù mưa Huy vẫn đứng đợi Khánh cuối góc đường và đi chung với cây dù trên tay. Cứ tiếp diễn như thế cho đến một ngày Khánh hẹn Huy và Trí ra gặp mặt. Cùng ngày đó, Huy đặt mua 1 cặp dây chuyền, định tặng Khánh
- Chuyện gì mày nói đi, sao im lặng vậy? Trí tò mò
- Tao….Khánh ấp úng
- Mày sao? Trí hỏi tiếp
- Còn 1 tuần nữa tao đi Mỹ. Khánh nói vội lướt qua
Bàn tay Huy đang chuẩn bị nắm sợi dây chuyền tặng Khánh nhưng rồi lại giữ trong túi quần và thả xuống.
Trí sững người im lặng, quay lưng lại, mắt nhìn về ngòai đường, chậm rãi nói và không nhìn Khánh vì trên đôi mắt đó dã chảy 2 giọt nước
- Vậy mày đi vui vẻ, tao chúc mày lên đường bình an. Vậy mày có về không? Trí hỏi Khánh
- Có lẽ là không về ở đây nhưng mà sẽ về thăm lại mày
- Uh, tốt, vậy mày cho tao ôm mày nhé. Không đợi Khánh đồng ý, Trí kéo tay Khánh tới và ôm Khánh 1 lúc lâu. Riêng Huy vẫn im lặng. Phút đầu chợt cười nhưng rồi lại thay đổi. Trời mưa. Huy rút cây viết trong túi quần , cầm bàn tay Khánh để lên bàn tay trái của mình rồi vẽ lên đó 1 vòng tròn.
- Làm gì vậy? Khánh ngước mắt nhìn Huy
- Không gì, rồi tới ngày em sẽ hiểu, cũng có thể sau này anh sẽ nói cho em nghe. Huy nói rồi hôn lên má Khánh và bước đi lẫn vào mưa ngày ấy.
- Nhưng rồi tụi mày có tiễn tao không? Khánh ngập ngừng hỏi
- Có lẽ ngày đó anh bận rồi, không đi được. Trả lời như vậy rồi Huy lại tiếp tục đi
Chia tay như vậy, vội vã khi cả 3 người đều quay lưng đi, chỉ kịp nói tạm biệt và vẫy tay lần cuối. Có lẽ như đó là 1 cuộc chia tay qua nhanh và nagứn ngủi cho tình bạn tồn tại khá lâu giữa Trí và Khánh, và cũng hơi ngắn đối với Khánh và Huy.
Bước chân vào sân bay, Khánh ngoảnh đầu lại, vẫn không thấy Huy và Trí, cố bước thật chậm, chờ đợi, vẫn mong muốn rồi Huy và Trí sẽ xuất hiện, 5 phút, 10 phút, 30 phút, tới lúc mẹ Khánh kéo tay Khánh đi qua cửa kiểm sóat vẫn không thấy Huy và Trí lên tiễn. 1 chuyến bay dài khi bước chân khỏi ViệtNam. Đằng sau bức tường ở sân bay, chính nơi đó, Trí và Huy đã lén quan sát và theo dõi Khánh tới khi đi hắn vẫn không dám gặp mặt. 1 thời gian ngắn sau đó, Huy quay lại Mĩ, Trí du học Canada. 3 người vẫn không lien lạc cho đến hơn 2 năm sau, Huy lên mạng và gặp Khánh. Sau những câu hỏi vu vơ, Khánh nói với Huy là có bạn trai. Sau ngày đó thì không còn gặp Huy nữa. Mãi đến nửa năm sau, khi Trí gặp lại Khánh. Từ đó mới biết Huy đã mất hơn nửa năm nay. Rút sợi dây chuyền trong túi quần, đưa cho Khánh:
- Cái này thằng Huy định đưa cho mày hơn 3 năm về trước, lúc mày đi, nhưng nó không dám đưa, lúc nó đi thì nhờ tao đưa lại cho mày, thay mặt nó đưa cho mày them bức thư này nữa
- Mà vì sao nó mất. Khánh sững sờ nhìn Trí, cầm trên tay sợi dây chuyền và bức thư, run lẩy bẩy
- Mày cứ đọc thư đi. Tao nghĩ nó viết rõ trong đó. Thôi tao đi đây
Tạm biệt nhau ngỡ vui mừng lcú đầu để đau đớn lúc cầm trong tay lá thư cuối cùng người bạn mình viết, Khánh quay về nhà, định xé bức thư đó ra đọc ngay, nhưng rồi lại thấy sợ. Giữ lá thư ấy bên mình hơn 1 tháng. 1 ngày, gặp lại Trí trên mạng
- Mày đọc xong thư nó chưa? Trí hỏi
- Ah uhm, rồi. Khánh nói dối
- Thấy sao?
- Tao cũng không biết nữa. Có lẽ chuyện nó mất, tao chưa quên được
- Uh, tao hiểu mày mà. Mày tính làm gì?
- Ý mày là sao? Hay tao đi theo nó à?
- Mày đừng khùng. Trí nói vội. Nhưng rồi sau đó lại thấy Khánh biến mất khỏi yahoo. Cũng lúc đó, Trí chợt nghe được tin từ người bạn Khánh ở Việt Nam là Khánh chết rồi. Trí sững sờ và suy ngẫm lại câu cuối cùng khi nói chuyện với Khánh” hay là tao đi theo nó”. Và suy nghĩ lại chuyện của Huy. Trí cứ tin đó là sự thật. Và đêm 12h đó, đặt tay xuống bàn phím viết email cuối cho Khánh và tự sát bằng vết dao cắt vào cổ tay.
2 tháng sau cái chết của Trí, Khánh lên mạng, tình cờ đọc được email của Trí
“…Tao hiểu lí do mày quyết định ra đi theo thằng Huy, tao cũng dự đóan mày sẽ chọn cách này để theo nó, nhưng có lẽ tao cũng như mày, mày đi rồi thì tao còn sống cũng vô ích. Mày có biết, tao yêu mày hơn 5 năm rồi không? Có lẽ là không , mà tao cũng không biết nói thế nào cho mày hiểu. Chỉ cần biế mày ở đâu thì tao ở đó. Mày đi thì tao cũng đi. Tao sống 1 mình không có mày, khó chịu lắm. Lí do tao du học cũng vì mày. Tao sợ ngày nào tao còn ở lại Việt Nam, ở lại những nơi tao với mày từng qua, từng đi chung, từng cười đùa, tao lại đau, 1 cảm giác khó chịu mày à. Tao quyết định du học chỉ để cố quên mày, nhưng không được. Đã mấy năm rồi tao vẫn không quên được. Dù cho tao cố tìm đủ lí do để quên mày đi nhưng vẫn không làm được. Khó lắm. Tao sẽ nhớ gương mặt mày, nụ cười của mày, những tháng ngày mày với tao chơi chung, nhưng lần tao chờ đợi mày, những lúc mày ngủ dựa vào vai tao, những lúc tao cầm tay mày, nhớ tất cả, con bạn thân yêu quý của tao, tao sẽ nhớ, nhớ tất cả những gì về mày …”
Khánh giật mình, vội tìm lại bức thư ngày ấy của Huy mà Trí đưa cho mình
“ Anh quen em 3 năm, 1 thời gian không quá dài và cũng không quá ngắn để anh hiểu hết con người của em. Lúc đầu anh quen em, chỉ tính trêu chọc em. Nhưng rồi sau đó anh lại nhận ra anh thích em. Có lẽ anh thích nhiều người con gái nên với em, cảm giác đó với anh cũng không ngoại lệ hay đặc biệt gì. Từ giây phút anh hôn em, anh nhận ra là anh thật sự yêu em. Nhưng anh không dám nói. Thời gian đó anh đang mang trong người bệnh ung thư máu. Nếu anh yêu em, khi anh còn không biết rõ ngày nào anh chết và bỏ em lại 1 mình, như vậy ích kỉ lắm, phải không em? Anh giữ trong long chừng đó thời gian rất khó chịu em à. Cảm giác yêu 1 người mà bị từ chối rất đau khổ, nhưng cảm giác yêu 1 người mà không dám nói thì đau hơn rất nhiều. Có lẽ tới bây giờ em vẫn không hiểu ý nghĩa của vòng tròn anh vẽ lên tay em ngày đó. Anh hi vọng tình cảm của mình cũng như vòng tròn đó. Không nhớ điểm bắt đầu và không biết điểm kết thúch. Tồn tại vĩnh viễn. Dù em có đi đâu thì sau này mình cũng sẽ gặp lại. Trấi đất tròn thì anh sẽ gặp lại em. Ngày anh lẫn vào mưa, anh sợ để em thấy những giọt nước mắt trên mặt anh, cứ đứng giữa mưa cho nước mưa làm tan đi hết. Ngày đứng nhìn em ở sân bay, anh sợ không dám gặp em, để anh níu kéo em, hay van xin em đừng đi. Anh lại sợ em thấy anh khóc trong bộ dạng yếu đuối. Anh chỉ muốn nhìn em cười. Anh quay về Mĩ, nơi đây, trong khoảng thời gian 2 năm đó, anh đã hoàn tòan bình phục sau những lần chữa trị cho bệnh ung thư. Đến ngày anh gặp lại em, ngày anh vui mừng và tính sẽ bày tỏ cho em biết tình cảm anh giấu suốt mấy năm nay. Nhưng rồi lại nghe tin em có bạn trai. Anh không biết phải vui hay buồn. Anh cứ cố cười và chúc em hạnh phúc. Nhưng anh biết anh chỉ tự lừa dối cảm giác của chính mình mà thôi. Nên anh quyết định tự tử. 1 hành động anh luôn cho là hèn nhát đối với 1 thằng con trai như anh nhưng anh không biết phải làm gì ngòai cách đó. Chỉ có cách để anh chết đi và giữ trong anh hình bóng em mãi mãi khi anh không muốn anh tồn tại vì anh sợ 1 ngày anh kiềm chế không được mà phá hoại hạnh phúc của em. Mắt anh cay quá, có lẽ tới giờ phút này anh khóc nhiều như 1 đứa trẻ. Mắt anh bây giờ đỏ như mắt em lúc mình chia tay. Em đừng nhớ anh, em nhé. Nếu em quay lại nơi anh quen em, đừng bao giờ nhìn lại cuối con đường ngày ấy, nơi anh chờ em. Đừng bao giờ quay lưng lại nhìn vì anh không còn đứng đó với 1 con người thật sự, thay vào đó có lẽ là bóng ma. Và em cũng đừng bao giờ khóc. Cứ mạnh mẽ như vẻ bề ngòai của em. Anh biết anh thật sự ích kỉ khi ra đi như thế này. Anh thật sự xin lỗi em”
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9