Truyện kiếm hiệp: Truyện Giang Hồ
buihaihung 29.09.2010 15:09:46 (permalink)
Truyện kiếm hiệp: Truyện Giang Hồ


Một câu chuyện hư cấu, tác giả mượn tên các bạn quen biết trên diễn đàn AFCVN sử dụng làm tên nhân vật, mong mọi người vui vẻ đọc.

Truyện giang hồ

Áng chiều nhuộm tím không trung, vài ba tiếng quạ kêu chiều. Một ông già vừa đi làm đồng về, rót một bát nước lá vối ông vừa chiêu giọng vừa thong thả bước ra sân. Một vài chiếc lá mùa thu lãng đãng bay qua, bỗng trong không khí êm đềm của buổi chiều chợt mơ hồ có tiếng binh khí, tiếng người la hét vang vọng. Ông lão nhìn về phía đỉnh núi xanh biếc nơi phát xuất tiếng la hét, tiếng binh khí, ông lắc lắc đầu, vô tình một sợi tóc bạc rơi xuống chân ông lão. Ông cầm lên, bỗng thở dài đọc 2 câu thơ của Nguyễn Khuyến: “Đáng thẹn lòng đầy danh vọng hão.Thua con chim nhỏ đậu cành cao”
Ông buông tay, sợi tóc bạc tung bay. Theo ngọn gió, nó cứ phơ phất trên không trung và bay lướt nên đỉnh núi kia.
Phần I. Miễn chiến bài
Trên đỉnh núi, một trận cuồng phong đang cuốn lấy những người hiện hữu. Trận cuồng phong không phải tự gió trời mà được tạo ra bởi những người có mặt. Trong cơn bạo vũ, nhìn kỹ người ta mới thấy có 4 bóng người đang quấn lấy nhau, chưởng ảnh liên miên. Dường như họ đang diễn một vở kịch với những động tác nhịp nhàng trên sân khấu, nhưng thực chất tất cả họ đang đối diện với một trận tử chiến khốc liệt nhất. Bỗng, ánh quang trùng điệp. Cả 4 người đều tung mình nhẩy ra khỏi vòng chiến. Áng chiều soi rõ những ánh mắt rực lửa, những nếp nhăn trên vầng trán, những giọt mồ hôi trên từng gương mặt. Trận chiến dường như đã đến hồi gay cấn nhất.
Bốn người thanh sắc không động nhưng cùng một ý nghĩ “Đến lúc rồi”. Chỉ thấy người ở phương Bắc là một tráng niên, chiếc áo bạch y bay trong gió, mái tóc dài xoã tung; trên gương mặt đẹp như một thiên thần dù giữa trận chiến vẫn toát lên vẻ an nhiên, tự tại. Người này tuy tuổi mới ngoài 30 mà tiếng tăm đã nổi khắp giang hồ, với môn võ công huyền thoại “ Tứ mùa giao thức” lấy cơ sở từ 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông lên được giang hồ đặt cho biệt hiệu “ Tứ mùa ẩn khách” Kingstonhb. Cả người vị ẩn khách như giao hoà với thiên nhiên, cùng với thiên nhiên kết thành một khối. Thế đứng lặng lẽ nhưng cả thân hình cứ từ từ biến chuyển, một phần tư cơ thể và cánh tay trái dần dần như đông cứng lại, một phần tư cơ thể và cánh tay phải lại như có tia nắng ấm áp, hoa đơm trái kết; một phần tư cơ thể và chiếc chân trái thì rực rỡ một màu vàng của những chiếc lá thu và heo may khẽ thổi và một phần tư cơ thể còn lại cùng chiếc chân phải thì nóng hừng hực như lò lửa tháng 5. Cả cơ thể trở thành một kết giới kỳ lạ của bốn mùa giao thoa. Vừa bạo liệt vừa dịu dàng, như cỏ cây lãng du lại như lốc tố cuộn xoay muốn vồ chụp lấy đối phương.
Người đứng đối diện với y là một người khô gầy, cả người như một bộ xương khoác trên mình chiếc áo đen thô dầy. Công phu độc môn của người này hoàn toàn dựa vào chiếc tràng đầu lâu trắng nhởn của y. Những chiếc đầu lâu này là những “chiến lợi phẩm” của đại ma đầu này. Y mỗi lần giết được 1 địch thủ lại lấy đầu người ta phơi sương nắng, rồi tẩm thuốc cuối cùng kết lại thành một chiếc tràng đeo trên cổ. Xưng hùng xưng bá khắp một vùng đất Thanh, giang hồ gọi tên “ Khô Lâu đạo sĩ” arsmeotom 88 . Lúc này y liếc ánh mắt cú vọ nhìn về Tứ mùa ẩn khách Kingstonhb rồi từ từ xiết chặt chiếc vòng tràng đầu lầu ở cổ tay, chiếc vòng toả ra một thứ ánh sáng nhờ nhợ trắng. Đột ngột, những tròng mắt sâu hoắm, đen kịt trên những chiếc đầu lâu cùng đồng loạt rực sáng, những chiếc răng như cùng nghiến chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két rợn người. Những chiếc đầu lâu xương xọ quái đản đó đồng loạt rời khỏi tay arsmeotom 88, chúng bay vần vũ xung quanh y, ph át ra những tiếng hú gào như nơi âm ty địa ngục. Mấy người cùng liếc nhìn sang, họ biết arsmeotom 88 đã triển khai tuyệt kỹ “ Bầu trời Ly Hận” để quyết một trận cuối cùng tranh chức Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.

Hai người còn lại cũng khẩn trương không kém. Người đứng ở phương vị phía Tây là một hảo hán mình hổ tay vượn, dáng người cao lớn, ánh mắt trang nghiêm. Người này chính là Thiên Tinh Thần Quân Gael Clichy, một đại anh hùng trên vùng đất phía Bắc. Người này lúc này khí độ trang nghiêm, hai cánh tay như hai thần lực rung mạnh về phía trước. Từ lòng chưởng hiện ra một bóng hình, ảnh hình càng lúc càng to lớn, ngất ngưởng lộng lẫy. Khi chưởng ảnh của Gael Clichy đã đến độ cao nhất, ảnh hình này đã cao gấp mấy lần người thường, hiện rõ trước mắt đối thủ là một thiên binh thần tướng oai nghiêm vác thanh long đao hộ vệ trước mặt Gael Clichy. Đó chính là chiêu thức kỳ ảo nhất của Thiên Tinh Thần Quân Gael Clichy " Thiên Tinh Thần Phục"
Ở phía Nam lại là một nhà sư gầy nhỏ, hiền từ khoác trên mình bộ cà sa rách, khuôn mặt lộ nét buồn bã, hai mắt nhắm chặt. Thốt nhiên, vầng trán bóng lưỡng của ông như có một tia sáng lướt qua, ba chòm râu dài khẽ lay động; đôi mắt ông bừng mở, từ trong phát ra những tia sáng Phật Pháp. Tà áo dài bỗng chốc như được bơm đầy không khí, phồng lên căng tròn.
Ba người kia khẽ liếc nhìn, đều giật mình biết rằng nhà sư này đã dùng đến tuyệt học nội công của mình là Đại Hà Lưỡng Khí. Nhà sư này chính là Không Không đại sư Kid_arsenal, chưởng môn nhân chi nhánh Thiếu Lâm tự ở Đại Việt. Đại Hà Lưỡng Khí của ông có những nét rất riêng biệt với khí công của Thiếu Lâm do ông tiềm tu tự mình nghiên cứu đúc kết mà thành tựu. Khí công mỗi người học võ thường thuần nhất về một phía như có người giỏi nội công về " dương", nghĩa là nội công lấy cương mãnh làm chính hoặc có người thì nội công theo đường " âm", nội công lấy âm nhu, mềm mại là chính. " Âm" và " Dương" như mặt trời và mặt trăng, luôn khắc nhau nên thường khí công tinh luyện chỉ đi theo một lộ, đằng này Không Không đại sư Kid_arsenal tự nghiên cứu, thấy rằng "âm" và " dương" tuy ngược nhau nhưng nếu có thể dùng bổ sung, hỗ trợ nhau thì lại tạo nên hiệu ứng khí công siêu đẳng, chính là Đại Hà Lưỡng Khí công pháp.
Bốn người trên đỉnh núi đang giao đấu này, chính là 4 đại cao thủ đương thời.
Võ công mỗi nhà đi theo một lộ, nhưng đều có khí chất của đại tôn sư võ học.
Những người này đều có danh tiếng cực cao trong võ lâm. Tứ Mùa ẩn khách Kingstonhb là người đam mê võ công, luôn lấy võ công là lý tưởng, ông tuy trẻ nhất trong 4 người nhưng thành tựu đã đạt đến cảnh giới cực cao. Tính ông cao ngạo, không màng sự đời, cho thương sinh sự đời đều là chuyện thường nhật, không đáng tính. Ông tự xây cho mình một ngọn Yên Ba tháp, cao 7 tầng, phía ngoài toàn bộ đều quét vôi màu ngà. Một mình tĩnh tại trong tháp ngà của mình, không đua tranh sự đời chỉ chăm chú luyện võ, háo võ như cuồng si nên mục tiêu mà người giang hồ có chút thành tựu võ công đều mơ ước là Võ Lâm Thiên Hạ Đệ Nhật Nhân đương nhiên là mục tiêu ông coi là duy nhất, là việc đáng làm duy nhất trong đời.
Một thân nhục chưởng sáng tạo ra bộ Tứ Mùa giao thức, đi khắp Nam Bắc chưa từng có đối thủ, được giang hồ xếp trong Đại Việt Tứ Đại Kỳ Nhân.
Khô Lâu đạo sĩ arsmeotom 88 xuất thân từ phái Võ Đang của Trung Hoa, y từ nhỏ đã lưu lạc sang nước Trung Hoa học được một thân võ công kinh người. Lại từ nghiên cứu, sáng chế ra bộ chưởng " Bầu trời Ly Hận" sử dụng những đầu lâu làm vật dẫn, độc gặp độc, phá gặp phá cũng chưa từng bại dưới tay ai. Con người kín kẽ, ít nói nhưng đầy mưu mô tham vọng.
Thiên Tinh thần quân GaelClichy lại là một đại tướng trong triều. Ông là tướng giữ biên cương của nước Đại Việt, một mình trấn giữ cửa khẩu vùng xứ Lạng. Võ công trải muôn trận, lấy cương làm dũng, luyện đến mức có thể xuất linh khí thành thần tướng bảo hộ. Anh hùng giữ ải biên thùy, trải đã hơn hai mươi năm. Được triều đình tin tưởng, nhân dân kính ngưỡng tôn làm thánh sống.
Hôm nay, 4 cao thủ đứng đầu võ lâm tập trung ở đây, tuy họ đều nổi tiếng trong giang hồ nhưng chưa từng gặp nhau mà hầu như chỉ nghe về nhau. Vừa rồi, cả 4 người đánh nhầu, trao đổi qua ngàn chiêu vẫn chưa phân thắng bại, đều ngấm ngầm khâm phục nhau nên đều ngừng tay vận công để chuẩn bị cho đòn quyết định. Mỗi người đều sử dụng võ công tuyệt học của mình cho trận chiến sau cùng.
Sắc chiều lậm sậm.
Lá vàng tan tác.
Chợt, một cánh chim vỗ cánh bay lên.
Như một tín hiệu của trận đấu, trận đại chiến tranh giành Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Nhân đã khởi sát. Trận chiến lần này hứa hẹn còn dữ dội gấp trăm lần trận chiến từ sáng sớm.
Trận chiến đã bước vào thế trận sinh tử, không chết không thôi. Cả 4 người như những mũi tên rời khỏi cánh cung. Tứ Mùa ẩn khách Kingstonhb hai tay xoay chuyển theo hình thái cực đồ, nhẹ mà nặng, chậm mà nhanh; từ trọng tâm hình thái cực phát xuất bốn luồng tinh chưởng Xuân, Hạ, Thu, Đông. Cả một vùng trọng lưu bị ngưng trệ và kết dồn trong luồng chưởng kinh thế hãi tục này. Chưởng chưa đến mà cả mấy người còn lại đều cảm thấy lúc bị dồn trong lò lửa, lúc lại rơi trong băng tan rồi cảm thấy những ngọn gió heo may và nắng ấm mùa xuân từ từ tràn vào các tĩnh mạch trên cơ thể. Cả 3 người đều là đại cao thủ nên cùng cảm nhận và biết rằng nếu không phản công, cơ thể bị nhiễm chưởng khí Xuân, Hạ, Thu, Đông thì không chết cũng nội thương.
Thiên Tinh thần quân Gael Clichy là người nóng nảy nhất, ngay lập tực đẩy nội công lên đến cực điểm, hai tay điều khiển thiên binh vũ lộng trường đao xả thẳng xuống nguồn chưởng Tứ mùa giao thức.
Bên kia, Khô Lâu đạo sĩ cũng lay động chưởng tâm, những con mắt trên số đầu lâu càng phát sạ dữ dội; trong tiếng gầm vang Khô Lâu đạo sĩ xuất chưởng, những đầu lâu biến thành những viên đạn đạo, dữ dội, bùng nổ cùng ào ào phóng ra, uy thế khiếp người, cỏ cây biến sắc.
Không Không đạo sư trên mặt như băn khoăn, có nỗi khổ khó nói, cánh tay phát chưởng vẫn lượng lữ chưa ra; nhưng khi nhìn thế chưởng của các đối phương biết không còn đường lui ông chắp tay theo bảo bình ấn, từ hai cánh tay phát xuất 2 đạo khí âm dương tinh thuần, đen và trắng, âm và dương cuồn cuộn phóng ra, chính là Đại Hà Lưỡng Khí công pháp. Hay thay nội công nhà Phật, giữa tứ mùa điên đảo, thần binh giương oai, đầu lâu nhiếp hồn; chỉ thấy 2 luồng khí thuần âm, thuần dương nhỏ như lông tơ cứ từ từ nhập trận, xuyên vào các luồng chưởng khí của đối phương.
Bốn luồng chưởng khí chứa đầy đủ 12 thành công lực sắp chạm vào nhau ở chính giữa trận tiền. Thấy rõ dù bại hay thắng, cả 4 người thương tổn chắc chắn đều sẽ nặng nề. Dù biết vậy nhưng chẳng ai có thể dừng tay, bởi nội công, công phu mỗi người một lộ nhưng về tương quan đều suýt soát nhau không thể một mình đứng ra hóa giải chiêu thức của 3 người kia.
Trong thế chân đến tử chiến đường cùng đó, guơng mặt mỗi người một khác. Không Không đại sư Kid_arsenal thì buồn thảm. Tứ mùa ẩn khách Kingstonhb thì trên mặt hiện rõ vẻ háo võ như cuồng, tâm trí tập trung hoàn toàn vào trận đấu. Thiên Tinh thần quân Gael Clichy cứng rắn, hai mắt như điện, hàm răng dưới khẽ nghiến chặt. Khô Lâu đạo sĩ Arsmeotom88 khuôn mặt hiểm bí, đột nhiên trong một khoảnh khắc khẽ nhếch mép cười.
Nói thì chậm nhưng diễn biến trên chiến trường thì nhanh như điện.
Chỉ thấy bốn nguồn kình chưởng sắp va chạm, đột nhiên trên không trung một vật bắn tới. Vật này nhắm giữa 4 luồng kình chưởng mà tới, như một vẫn dẫn kỳ ảo cùng đón lấy 4 nguồn kình khí. Lạ lùng thay, 4 ngọn chưởng, võ khí phiêu dị của 4 đại kỳ nhân lừng danh đất Việt vừa chạm vào thứ đồ vật nhỏ bé kia chợt tan biến, như rơi vào một lỗ đen vũ trụ vậy.
Cả 4 người cả kinh, thấy rõ vật kia tuy nhỏ bé nhưng đã được quán đầy nội công của một siêu cao thủ nên mới có thể cùng lúc hóa giải 4 nguồn chưởng, võ khí của họ.
Cả 8 con mắt cùng đổ dồn vào vật nhỏ bé kia, lúc này đã cắm phập xuống giữa trận tiền. Đó là một thứ đồ vật hình bình hành, màu đồng đen. Hoa văn viền xung quanh là hình các con hạc thời cổ đại, ở chính giữa là 3 chữ được khắc rất tinh xảo " MIỄN CHIẾN BÀI".
Cả 4 người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Cả 4 người kiến thức đều rộng, tuy mỗi người trấn thủ một phương trời nhưng tin tức giang hồ rất linh mẫn, dù vậy họ đều chưa nghe về tấm Miễn Chiến Bài này bao giờ.
Cả 4 cùng nhìn về phía cánh rừng, nơi xuất phát tấm Miễn Chiến Bài bay tới, trong lòng không lạnh mà run, nghĩ thầm " Người chủ tấm Miễn Chiến Bài này chỉ dùng một tấm chiến bài nhỏ bé làm vật dẫn mà có thể cùng lúc hóa giải 4 luồng chưởng phong, khí vật quái dị như vậy thì thử hỏi công lực đến độ nào".
Tứ Mùa ẩn khách Kingstinhb si võ như điên, gặp người giỏi ánh mắt như điện, hơi thở gấp gáp như chỉ muốn ngay lập tức được đối chưởng với đối phương mới thoả.
Thiên Tinh thần quân Gael Clichy thì ngấm ngầm kinh nghi, nghĩ thầm " Ta tưởng đâu võ công đã đứng đầu thiên hạ, không ngờ ngày nay gặp gỡ mấy kẻ này đã thấy đều không chịu kém mình, vậy mà kẻ chủ nhân tấm Miễn Tử Bài kia còn cao cường hơn nhiều lần". Khô Lâu đạo sĩ arsmeotom88 sau thoáng giật mình, chỉ khẽ hậm hực " Hừ" một tiếng như vừa bị phá mất một tâm niệm sắp thành tựu của y. Chỉ có Không Không đại sư Kid_arsnal tuy kinh ngạc nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nét vui.
Thiên Tinh thần quân Gael Clichy cất tiếng, giọng như chuông đồng:
- Cao thủ đã tới, sao phải lấp lúp. Xin mời hiện diện cho chúng tôi kính ngưỡng.
Ông như thản nhiên buột tiếng nhưng đã ngầm vận nội công nên tiếng nói như sấm sét âm vang, cả đỉnh núi bị tiếng nói đánh thức, chim chóc nhao nhác, rừng cây xào xạc.
Từ trong cánh rừng, một thứ âm thanh trang nghiêm mà dõng dạc phát ra:
- Chủ nhân Miễn Tử Bài hungxugunner yêu cầu ngừng chiến. Ai bất tuân hiệu lệnh sẽ bị xử phạt.
Tiếng nói nghe nhẹ nhàng như mấy người đứng đối mặt trò chuyện nhưng lại được phát xuất từ cách đó một khoảng cách khá xa. Chỉ chừng đó cũng thấy về mặt nội công đã vượt hơn Gael Clichy, điều đáng kinh ngạc là chỉ vừa khoảng khắc ngắn ngủi, chủ nhân Miễn Tử Bài hungxugunner đã rời khỏi đó mà không ai hay biết.
Cả 4 người vừa nghe đều thoáng giật mình, không hẹn cùng lúc như những cánh tên bật vọt mình phóng về phía rừng cây, đuổi theo Chủ nhân Miễn Tử Bài hungxugunner.
Một trận đại tử chiến đã dừng lại ở đó.
Chỉ còn đó một tấm Miễn Tử Bài nhỏ bé nhưng uy nghi vẫn nằm lại giữa đỉnh núi.
Rừng lá xào xạc.
Chim muông rộn ràng.
Rồi từ từ trở lại sự yên lặng bí ẩn.
Một làn gió nhẹ nhàng thổi, đưa một sợi tóc bạc nhẹ nhàng bay tới, nhẹ nhàng đậu lên tấm Miễn Chiến Bài uy vũ.
( Hết phần I, mời các bạn đón xem phần II- Sứ giả mỹ nhân)
#1
    buihaihung 05.10.2010 18:03:32 (permalink)
    Phần II. Sứ giả mỹ nhân

    10 năm sau....
    Núi Hùng Phong cao vút, ẩn mình trong những tán mây. Xa xa những cánh chim lượn mình giữa không trung, những bóng cây chò chỉ, tùng bách ngàn vạn cây tiếp nối nhau... tạo cho thế núi một vẻ đẹp hùng vĩ, phóng khoáng.
    Ngả mình bên dòng sông Hoài Giang thơ mộng, núi Hùng Phong hôm nay lại được đón một đại mỹ nữ làm khách sang đò.
    Ai biết nơi rừng rú còn sản sinh một người đẹp trong sáng, thơ ngây nhưng vẻ đẹp dung dị lại chịu đứng dưới mỹ nhân nào trong giang hồ và quan trọng hơn, chịu nép bóng dưới bóng tùng quân nào?
    Khách sang đò có 5 viên tướng theo hộ tống, người nào cũng giáp sắt sáng choang, tay chân nhanh nhẹn tỏ rõ là những tinh anh triều đình. Dưới đám quân tướng hùng dũng đó, một đôi mắt đen kiêu sa khẽ ngẩng nhìn lên. Gương mặt thanh tú, làn da mịn trắng, thân hình yểu điệu, thắt đáy lưng ong. Người đến giữa hồ mà cảnh sắc thanh tú của Hùng Phong sơn cũng dường như bị lu mờ.
    Phía bờ bên này, chính là đường lên doanh trại của Khoái Đao Ben_Ars, người anh hùng trẻ tuổi một vai làm cột trụ che chở dọc con đường từ cửa khẩu biên giới phía Bắc tiến về Thăng Long. Đội quân của Khoái Đao Ben_Ars không thuộc biên chế của chính phủ mà tiền thân vốn là một đội quân chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Tuy nhiên, sau này do Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cử người chiêu dụ, Khoái Đao Ben_Ars cảm phục tấm lòng Hưng Đạo Vương mới quyết ý giang hồ rẽ lối, trở thành một đạo quân du kích, chuyên trị những tên gián điệp của Nguyên Mông sang thám thích tình hình nước ta. Nơi biên cương, đã có Thiên Tinh thần quân Gael Clichy trấn thủ, như một tấm chắn khổng lồ khiến quân giặc bao lần thất trận. Tuy nhiên, dù đã 2 lần thất bại quân Nguyên Mông vẫn chưa từ bỏ ý định xâm lược nước ta nên chúng thường xuyên cho gián điệp sang do thám tình hình nước ta. Bọn này thường dựa vào sông sâu núi hiểm, vượt thác lên ghềnh tìm những đường khác để vượt qua quan ải của Gael Clichy mà tiến vào nước ta. Nhiệm vụ trấn giữ tầng thứ 2 nơi Hùng Phong sơn vì thế vô cùng quan trọng. Khoái Đao Ben_Ars tuy còn trẻ nhưng đã lừng lẫy với Vô Sắc Khoái Đao, quân tướng dưới trướng cũng rất tinh nhuệ. Đáng kể nhất là phó thủ lĩnh Ngưu Vương FranC, chưa kể đến người em gái của Khoái Đao tuy ít qua lại giang hồ nhưng những người đã gặp đều không thể không ngợi khen vẻ đẹp thánh thiện, trong sáng của cô, từ đó giang hồ truyền tụng đưa cô vào danh sách Tứ Đại mỹ nhân Đại Việt.
    Người khách sang đò trước khi đến đây đã nắm khá rõ tình hình của doanh quân nên khi ngước mắt nhìn sang bờ, thấy có một đám người đứng tề chỉnh, ở giữa có 4 người nổi bật, trong đó có 1 cô gái thì thầm đoán đây chắc là Jenny nữ hiệp – em gái Khoái Đao Ben_Ars. Tính con gái vốn hiếu kỳ với những người đẹp, vị nữ khách này cũng là một người đẹp nên không ngừng chăm chú nhìn Jenny nữ hiệp, bất giác trống ngực đánh thình thịch, nghĩ thầm “ mình ngỡ mình và chị LuvArs_LuvKen đã là những người đẹp nhất, không dè chốn hoang sơn thảo dã này lại có người đẹp đến thế, thật bất ngờ”. Đang mãi nhìn về phía cô gái, bật chợt trong tiềm thức của vị nữ khách có cái gì như đánh động, không rõ là tiềm thức của một người học võ thấy một đại cao thủ trước mặt hay tiềm thức của một cô gái khi nhìn thấy một chàng trai. Nữ khách đưa mắt nhìn sang cái người đứng cạnh cô gái mà cô vừa cảm thấy dấy động những đợt sóng lòng riêng có của người phụ nữ. Người trai đứng cạnh cô gái rất cao lớn, mái tóc đen bóng vuốt ngược về sau, gương mặt kiêu hùng. Anh mặc một bộ quần áo kiểu võ sư Tàu, hàng thổ cẩm với những con rồng được thêu khéo léo chạy dọc thân áo. Gương mặt đẹp đầy nam tính với cái nhìn lạnh, nhưng khoé môi lại hơi kéo dài và hơi cong lên một chút, tạo ra vẻ duyên dáng và tình cảm, tinh tế.
    Đò đã cập bến, nữ khách yểu điệu đưa tay về phía người trai cao lớn. Anh khẽ cầm lấy bàn tay trắng muốt, mềm mại của cô đỡ cô xuống bến. Nữ khách ngẩng đầu, gương mặt đẹp lấp lánh, kiêu hãnh nắm chặt tay người trai dón gót nhẹ bước lên bờ. Đột nhiên, người trai khẽ vung tay, thuận thế ném nữ khinh xinh đẹp về phía trước. Có mấy tiếng la hoảng, nhưng là của mấy người trên bờ còn mấy viên tướng đi theo thì thản nhiên như không, dù họ cũng rất ngạc nhiên khi chàng trai cao lớn làm vậy, họ thản nhiên bởi vì họ biết rõ đối với võ công của nữ khách thì cú ném đó có nhằm nhò gì. Quả vậy, nữ khách bị ném bất ngờ nhưng không hoảng loạn, khẽ cong mình lộn hai vòng trên không rồi nhẹ nhàng như cánh bướm đáp xuống mặt đất. Tiếng vỗ tay hoan hô rầm trời.
    Nhưng vừa chạm xuống đất, nữ khách đã như một cánh én lao tới phía chàng trai chưởng trái quét thẳng vào cằm chàng trai, nhưng đó chỉ là hư chiêu, cánh tay phải nhằm thẳng cổ tay chàng trai hoành trảo mới là thực chiêu. Nào ngờ, chàng trai như không nhìn thấy chỉ đứng thản nhiên nhìn nữ khách. Nữ khách vốn tức giận vì bị chàng trai ném lên muốn một chiêu đánh trật khớp cổ tay chàng trai thị uy, ai dè thấy y cứ đứng yên nhìn, bất giác ngạc nhiên ngẩng nhìn. Khuôn mặt chàng trai trong ánh nắng hanh vàng có một vẻ đẹp vừa bí ẩn vừa đầy tố chất nam tính, lại uy nghiêm như dũng tướng sa trường. Bất tri bất giác, nữ khách hoành chưởng, lật người rơi xuống đứng trước mặt chàng trai. Mấy người đứng xung quanh toàn hạng có kiến thức đều ngầm ngấm khen ngợi công phu của nữ khách, chỉ trong 1 chiêu có cả hư lẫn thực chiêu, vừa phóng vừa thu hết sức nhuần nhuyễn chứng tỏ bản lĩnh võ công cao cường của cô.
    Nữ khách xinh đẹp đứng ngẩng lên nhìn chàng trai, ánh mắt đen láy, trầm uy của anh làm cô lúng túng nhưng cố nén lòng, cô quát hỏi chàng trai:
    - Nếu ngươi không nói được lý do hành động vừa rồi, ta sẽ cho người chịu khổ sở đấy
    Ai ngờ, chàng trai chỉ lặng lẽ nhìn cô, lâu, rất lâu rồi quay nhìn cô gái tuyệt đẹp đứng cạnh bên, chặc lưỡi:
    - Đệ nhất kỹ nữ Thăng Long thành quả cũng không kém đâu...
    Người nữ khách giật mình tức giận:
    - Ai nói ngươi ta là kỹ nữ.
    - Ô, vậy cô không phải Thăng Long đệ nhất kỹ nữ LuvArs_LuvKen à? Thành Thăng Long ngoài đại kỹ nữ LuvArs_LuvKen - một trong tứ đại mỹ nhân hoá ra còn người đẹp như thế này à, lạ nhỉ?
    Người nữ khách nghe chàng trai nói vậy, bất giác cứ đứng ngẩn người ra. Không biết do tức giận hay không mà gương mặt cứ lúc đỏ lúc trắng.
    Lúc đó, một chàng thanh niên có phong thái đại tướng từ nãy giờ chưa kịp lên tiếng thấy nữ khách hình như đang giận dữ lắm vội bước ra, chắp hai tay trước ngực nói với nữ khách:
    - Xin khâm sai đại nhân thứ lỗi cho tội mạo phạm. Tại hạ là Khoái Đao Ben_Ars, đón tiếp thất lễ thật áy náy. Chúng tôi vốn người nơi núi rừng, thô mãng đã quen nên có những cử chỉ vừa rồi thật xin đại nhân lượng thứ.
    Khoái Đao Ben_Ars quay sang chàng trai cao lớn:
    - Thưa khâm sai đại nhân, người này tuy vừa xúc phạm đến đại nhân nhưng chắc cũng chỉ muốn thử võ nghệ của ngài chút thôi, bởi chúng tôi nghe đại nhân võ nghệ không thứ nhất thì cũng thứ nhì thành Thăng Long mà về vẻ đẹp thì càng..
    Y vốn nói dối, bốc thơm về võ công của nữ khách chứ vốn cũng rất ngạc nhiên về công phu cô vừa thi triển nhưng lúc buột miệng cao hứng nhắc đến vẻ đẹp của cô gái thì bỗng mấy tiếng “ vẻ đẹp thì càng...” cứ lắp bắp không thể nói ra. Y vốn là đại vương một núi, dưới trướng ngàn quân, lời lẽ dõng dạc, hô quân quát tướng vốn quen vậy mà nói đến phụ nữ thì ôi thôi, thập phương cứu chữa. Gặp con gái bình thường đã ngại ngùng, huống chi hôm nay gặp người con gái đẹp kiêu sa, thiên kiều bá mị nhường này làm sao khỏi bối rối. Lúc đó hai má đỏ bừng, cặp mặt không ngừng nhìn trộm người nữ khách xinh đẹp.
    Người nữ khách trẻ tuổi chính là khâm sai của triều đình, lần này mang theo mật lệnh của Hưng Đạo Vương. Tuy còn tức giận, nhưng biết lần này biết mình mang trọng trách nên không dám mất việc đôi co sợ ảnh hưởng đến việc quân.
    Cô quay lại phía Khoái Đao Ben_Ars:
    - Người này là ai?
    Thưa khâm sai đại nhân, người này là một người bạn chi giao của tôi từ thủa nhỏ, tên gọi Lonely_Star, vì sau lưng có hình rồng, từ khi sinh ra đã có sẵn nên anh em giang hồ đặt cho biệt hiệu là “ Rồng Trời”. Trước nhà hai bên liền kề, mấy anh em quấn quýt coi nhau như người một nhà. Vừa rồi, y thất thố với đại nhân mong ngài lượng thứ.
    Ben_Ars chắp tay xá tội rồi cung tay mời nữ khâm sai trẻ tuổi:
    - Mời đại nhân lên Tín Nghĩa đường để anh em được tiếp rước.
    Nữ khâm sai nhìn mặt Lonely_Star “ hừ” một cái rồi quay ngoắt đi lên.
    Mái tóc óng đen xoã dài, cần cồ trắng ngần, chiếc eo thon nhỏ xoay mình, phảng phất mùi thơm từ một thứ nước hoa tinh tế, kiêu sa.
    Bất giác, Ben_Ars không nhịn được, khẽ hít vào một hơi khoan khoái.

    - Có cái gì mà ngửi hít, mùi nước hoa này tôi ngửi suốt ngày ở mấy cái kỹ viện chứ có gì lạ.
    Tiếng nói vừa phát ra, mọi người cùng quay đầu nhìn lại, người vừa nói chính là Lonely_Star.
    - Ngươi vừa nói gì - Nữ khâm sai tức giận, quát hỏi.
    - À, là tôi nói với bạn tôi thôi – Lonely_Star thản nhiên
    - Nhưng người vừa nói đến nước hoa kỹ viện gì dính đến ta.
    - Ô, thế hoá ra cô không phải đại kỹ nữ nổi tiếng khắp kinh thành LuvArs_LuvKen à
    Nữ khâm sai càng tức giận:
    - Ai bảo ngươi ta là đại kỹ nữ LuvArs_LuvKen
    - Thì tôi có hỏi cô có phải là đại kỹ nữ không, cô không trả lời mà không trả lời nghĩa là đồng ý còn gì.
    Nhìn dáng vẻ nghênh ngang của Lonely_Star, nữ khâm sai càng tức giận.
    - Ta ... ta .. lúc đó ta đang nghĩ đến chuyện khác nên chưa trả lời thôi...
    Mấy người trẻ tuổi cãi nhau đến lúc hăng lên cũng mặt đỏ gân xanh nhưng gương mặt khả ái của nữ khâm sai càng tức giận càng hiện vẻ đáng yêu, dễ thương.
    Người con gái nãy giờ đứng cạnh Lonely_Star bỗng kéo tay áo anh, khẽ giọng khuyên can:
    - Huynh đừng trêu chọc đại nhân nữa mà.
    Tiếng oanh thỏ thẻ, miếng đào hé mở. Vừa một lời thốt ra mà nét dịu dàng, ánh thu ba như bao toả lấy người nghe. Nữ khâm sai không hẹn mà phải quay sang nhìn ngắm cô gái. Chỉ thấy cô dáng điệu mỹ miệu, thân hình cân đối, chân hơi dài một chút nhưng vì cô còn ở độ tuổi chưa phát triển hoàn toàn khiến cho vẻ tinh nghịch, thơ ngây nhuốm thêm phần hoang dã, huyền bí mà chỉ những người con gái mới lớn có được. Giống như hôm qua người con gái vẫn là một đứa bé gái, vậy mà một thời gian ngắn như phép phù thuỷ của toạ hoá, người con gái bỗng trở thành một thiếu nữ phát triển đầy đặn cả cơ thể và trí óc. Cái khoảng thay đổi đó, không ai có thể nắm bắt được ngoại trừ chính bản thân cô gái, thật ra có những cô gái cũng không hiểu rõ mình một cách cụ thể, vì vậy trông họ dù trưởng thành về hình thể nhưng vẫn có nét khờ dại bên trong; chỉ có những cô gái đủ tinh tế, họ cảm nhận được sự thay đổi của mình và tự hiểu đó chính là vẻ đẹp bí ẩn nhất của người thiếu nữ, vẻ đẹp họ thật rạng ngời như bông hoa mới nở dưới ánh mặt trời lại e ấp ngậm những hạt sương đêm như chưa muốn dời hẳn.
    Người con gái đứng trước mặt nữ khâm sai là một người thiếu nữ mang đầy đủ tố chất như vậy.
    Nữ khâm sai khẽ xoay người hỏi Ben_Ars:
    - Đây là ...
    Ben _Ars cung kính:
    - Thưa, đây chính là em gái tôi. Tên gọi Jenny, anh em quá yêu mà thêm vào hai chữ nữ hiệp.
    Nữ khâm sai đã đoán ra từ trước nên không ngạc nhiên:
    - Chà, hoá ra đây là một trong Tứ Đại Mỹ nhân Đại Việt mà giang hồ thường hay đồn thổi, xưng tụng. Quả nhiên danh bất hư truyền, giữa núi rừng hoang sơ lại có một đoá hoa đẹp ngần này.
    Jenny khẽ cúi mình:
    - Không dám, tiện nữ chỉ là cô gái nơi quê mùa, làm sao dám nhận danh xưng đó; chẳng qua bạn hữu giang hồ thường qua lại với anh trai tiện nữ cứ trêu giễu vậy thôi.
    Mấy người ta câu ngươi câu, còn đang dùng dằng ở chân núi; bỗng nhiên Lonely_Star quét ánh mắt nhìn về phía bờ nước bên kia sông:
    - Sứ giả mỹ nhân, kia có phải người của cô không?
    Nữ khâm sai nghe gọi xách mé đang định phát tác, nhưng vừa nhìn ra mé sông đã giật mình, bởi ở đó có hai người cao lớn đang sừng sững đứng. Một người mặt trắng, gương mặt không quá già nhưng hai bên mai có hai lọn tóc dài rủ xuống đều bạc trắng, lưng đeo một thanh kiếm khá cổ quái, chuôi kiếm rất dài, cuối chuôi là một cái đầu sói đen bóng, dữ dằn. Người bên cạnh vô cùng cao lớn, y phải cao tới trên 2m, cả thân hình đen bóng, tóc xoăn, môi dày; y cởi trần, thân hình vô cùng rắn chắc những bắp thịt nở nang, cứ như một con gấu đen vừa lạc rừng về vậy.
    Từ phía sau hai người lúc này mới lục tục có một đám người tiến ra. Những người này ăn mặc đều kỳ lạ, sắc diện càng quái lạ, rõ ràng không phải người Việt.
    Trong số người mới đến, có 1 người mặc một áo cánh màu đen, trước ngực có thêu một chữ “ Khuyệt”, mặt mày vêu veo, tay chân loẻo khoẻo, cứ như người dặt dẹo đi cũng không vững đứng cũng không yên vậy.
    Hai người đứng ở ngoài cùng thân hình hộ pháp, một người như ông từ giữ đền, mặt đầy râu, đen cháy; một người thì văn nhã thư sinh, mặc một cái áo trắng học trò, sau lưng đeo một bút đen, tuy nhiên hai con mắt lại lấm la lấm lét, nhìn ai cũng soi mói.
    Mọi người còn đang hiếu kỳ nhìn đám người lạ lùng. Tuy nhiên, Khoái Đao Ben_Ars Lonely_Star “ Rồng trời” đều chú mục nhìn về một người dong dỏng cao, mặc bộ quần áo đại cán, ánh mắt nghiêm lạnh, không nói mà chỉ nhìn đã làm người ta phát run, y đứng sau cùng trong đám người nhưng dáng vẻ lại như bao trùm lấy tất cả.
    Lonely_Star nhếch mép cười:
    - Xem điệu bộ này thì không phải người của cô rồi, sứ giả mỹ nhân nhỉ.
    Bầu trời vừa còn ửng nắng vàng, từ lúc nào đã sùm sụp một màu vàng quạnh, thăm thẳm tối. Đám người đứng bên kia sông như một khối đen to lớn, dữ dằn như muốn nuốt chửng đối phương. Jenny bỗng cảm thấy trong lòng có một cái gì như lạnh buốt chạy từ cổ họng xuống khắp chân tay, một cảm giác hoang mang như sắp phải gặp một hiểm hoạ lớn nhất trong đời khiến trái tim cô chợt buông chùng xuống, bất giác cô nhìn về phía Lonely_Star. Gương mặt anh lúc này không còn vẻ đùa cợt, chỉ thấy ánh mắt thăm thẳm đen nhìn về phía đoàn người, mái tóc đen vẫn bồng bềnh trong gió, đẹp như một pho tượng chiến binh cổ xưa.
    ( Hết phần 2, xin mời xem tiếp phần 3 - Đột Kích)
    #2
      buihaihung 06.10.2010 17:32:49 (permalink)
      Phần 3. Đột kích


      Đám người lạ tập trung đứng lố nhố bờ bên kia sông.
      Người lái đò của doanh trại chưa được lệnh đón khách nên cũng không đưa thuyền sang đón.
      Đứng giữa đám người, tên đeo gươm đầu sói bỗng dằn giọng: " Dọn đường". Hắn nói tiếng Việt lơ lớ nhưng rất đanh gọn, quyết đoán.
      Ngay lập tức, từ phía sau cánh rừng có 10 bóng người mặo áo dạ hành phi thân vọt ra, mỗi tên cầm 1 chiếc chiếu. Bọn chúng hành động rất mau lẹ, mỗi tên vọt mình xuống lòng sông trải đều các tấm chiếu nối tiếp lên nhau, vừa hết 10 thân chiếu lớn cũng vừa hoàn thành một " con đường" bằng chiếu trải dài trên mặt sông.
      Chiếu vừa trải xong, tên đeo gươm đầu sói hô lớn " Lên".
      Cả đám người cùng bốc mình phóng vọt lên, bọn này khinh công còn cao hơn đám dạ hành nhiều lên chỉ vài cái điểm chân vào " con đường chiếu", chúng đã lần lượt vượt qua sông sang bờ bên này.
      Bọn dạ hành chia ra 2 bên, đứng nghiêm.
      Bọn người lạ nghênh ngang đứng giữa, ánh mắt mỗi tên một hướng nhìn nhưng đều tỏ rõ ý không hề tốt lành.
      Bỗng, từ phía bên kia sông, một tiếng nói ồm ồm, ngọng nghịu oang oang phát ra:
      - Chúng mày cậy biết nhảy nhót, ông không cần nhảy cũng qua được sông.
      Mọi người quay nhìn sang bờ bên kia, người vừa nói thì ra chính là gã cốt đột đen sì.
      Tên này vốn là người Tây, không thạo khinh công nên không phi thân qua sông trên "con đường chiếu" kia đươc.
      Chỉ thấy hắn bắt đầu nhảy dậm chân tại chỗ, miệng lầm bầm: " Ông đấm. Ông đấm.." Hai tay hắn liên tục tung ra những cú đám mạnh mẽ để khởi động, khi từ " ông đấm" thứ 3 vừa thoát ra khỏi miệng hắn, hắn tung một nắm đấm dữ dội vào một thân cây lớn trước mặt, chỉ nghe " rắc" một tiếng, thân cây đã bị gẫy đôi, cành lá rũ rượi rơi xuống mặt đất.
      Mọi người thấy cú đấm của hắn mạnh như vậuy đều giật mình.
      Gã to đen cười hô hố, nhấc phần cây bị gẫy lên, đấm một cái nữa gẫy luôn phần phía trên. Hắn ném khúc cây lớn xuống nước, rồi nhảy lên thân cây ra sức khoát 2 tay thành 2 mái chèo băng băng vượt sông.
      Ngưu Vương FanC chỉ tên da đen nói với Khoái Đao Ben_Ars, giọng như nạo vỡ:
      - Tên này chỉ có sức mạnh, còn không biết gì về nội công, khí công cả, chỉ là một bao cát bị thịt thôi.
      Khoái Đao Ben_Ars hạ giọng:
      - Tên này ngoài tý lực cánh tay, một thân ngạch công của hắn cũng không vừa đâu, anh đừng coi thường.
      Ngưu Vương FanC không phản bác, nhưng vẫn lẩm bẩm:
      - Bao cát bị thịt!
      Trong lúc mọi người đang tập trung nhìn về tên da đen, đột nhiên từ phía bờ bên kia có một bóng ảnh như một vệt sáng, vọt mình vút tới; đến bờ sông ảnh hình vẫn không hề chậm lại và cũng không đi theo " con đường chiếu" mà bắn người vọt thẳng qua sông.
      Mọi người giật mình " A" lên một tiếng, chỉ thấy bóng hình người đó nhoáng lên một cái, cũng không thấy chân người này điểm chạm vào một vật gì giữa lòng sông, cả người y đã vọt qua lòng sông một cách dễ dàng.
      Người này đáp xuống, một mình đứng tách hẳn riêng ra một góc. Chỉ thấy hắn độ chừng 30 tuổi, mặc một bộ áo quấn đều màu trắng, trên đầu cũng đội một chiếc mũ màu trắng; gương mặt rất điển trai, miệng mỉm mỉm cười.
      Ngưu Vương FanC lại xoay sang nói với Ben_Ars:
      - Khinh công tên này thật kỳ quá, khoảng cách xa vậy mà hắn không cần điểm đặt chân nào mà có thể vọt sang, đúng là một đôi chân kỳ quái.
      Ben_Ars hạ giọng:
      - Kẻ thù đang ở trước mặt, tập trung đối phó, đừng nói nhiều.
      FanC không phản bác, nhưng vẫn vừa quay đi vừa làu bàu:
      - Đôi chân kỳ quái thật.

      Lúc này, đám người kỳ lạ đã tập trung đầy đủ bên này sông, đứng dàn hàng trước mặt quần hùng.
      Ben_Ars quay sang nữ khâm sai, hạ giọng:
      - Mật lệnh ở đâu?
      Nữ khâm sứ hơi ngạc nhiên nhìn sang Khoái Đao Ben_Ars; nàng vốn thấy Ben_Ars từ đầu đến giờ lúc nào cũng cung cung kính kính, ăn nói thì lúng ba lúng búng lên cũng hơi có ý xem thường, bất ngờ lúc này Ben_Ars lại hỏi nàng bằng giọng dứt khoát như vậy nên ngạc nhiên, nàng nhìn sang Ben_Ars, thấy anh đôi mắt sáng ngời, hàm dưới hơi nghiến lại tỏ vẻ cương nghị vô cùng, như sẵn sàng đối diện với mọi thử thách trong đời.
      Bất giác, nàng thầm khâm phục, biết lúc này không thể trù trừ nên cũng hạ giọng nói:
      - Mật lệnh chính là ta.
      Ben_Ars nghe xong thaóng ngạc nhiên nhưng cũng hiểu ngay, mật lệnh lần này chắc chắn rất quan trọng nên không được viết ra văn bản mà trực tiếp người sứ giả sẽ đưa tin.
      Anh khẽ giọng, tiếng nói thầm thì như tiếng muỗi vo ve bên tai nữ khâm sứ:
      - Xin cho nghe
      Nữ khâm sứ thì thầm:
      - Tin tình báo cho hay, nhà Nguyên lại có những hành động chuẩn bị cho một cuộc xâm lược nước ta một lần nữa. Trong 2 lần trước, chúng đều thất bại vì khi kéo quân vào sâu trong nội địa nước ta, chúng đều thất bại vì một phần do bị các nghĩa quân du kích của chúng ta đánh cho nhiều lần thất điên bát đảo. Lần này chúng âm mưu trước khi đưa đoàn quân xâm lược vào tấn công, chúng cho một một đội quân sát thủ âm thầm đột nhật vào nước ta. Đội quân sát thủ này có nhiệm vụ tiêu diệt các cánh quân du kích, đặc biệt ám sát các thủ lĩnh của các nghĩa quân du kích nhằm triệt hạ lực lượng quân ta. Sau đó chúng mới mang quân chính quy sang sau. Hôm nay, tôi mang tin tối mật này đến để báo cho ngài và một số thủ lĩnh các nghĩa quân du kích khác, đồng thời sẽ vượt lên biên giới báo tin cho Thiên Tinh thần quân Gael Clichy để đề phòng biên giới...
      Nàng bỗng thở mạnh:
      - Nhưng có lẽ là hơi muộn rồi... Bọn chúng đến nhanh hơn ta tưởng, không biết sao Thiên Tinh thần quân Gael Clichy lại để chúng dễ dàng vượt qua biên giới như vậy.
      Khoái Đao Ben_Ars bỗng 2 tay bóp vào nhau, kêu lên những tiếng răng rắc, vừa bước lên phía trước vừa nói:
      - Tôi nghĩ cũng chưa muộn đâu!

      Khoái Đao Ben_Ars bước lên trước, hướng về phía đám người lạ, giọng nói sang sảng:
      - Tại hạ là Khoái Đao Ben_Ars, tên lạ một tí do ông tác giả khác người tự đặt cho - thủ lĩnh tuyền quân nơi đây. Hôm nay các vị hạ cố đến nơi núi rừng thảo mãng nàu chắc chắn có gì cần chỉ bảo.
      Khoái Đao Ben_Ars nơi trận tiền lại khác hẳn với lúc đối diện với người đẹp, giọng thì dõng dạc, mắt thì quắc sáng, lời nói tỏ ra khiêm tốn nhưng lại có uy thế khiếp người.
      Phía bên kia đám người lạ, gã đeo thanh kiếm đầu sói từ từ bước ra:
      - Chúng ta hôm nay đến đây, chỉ có một mục đích duy nhất: Đó là các người hãy giao cô gái này - gã chỉ tay vào nữ khâm sứ - cho chúng ta rồi 2 tên đầu lĩnh là Khoái Đao Ben gì đó và Ngưu Vương FanC tự bó tay chịu trói, đi theo chúng ta. Tất cả những người còn lại trong doanh trại đều phải giải tán, doanh trại này cũng phải đốt cháy, coi như từ nay không còn tồn tại.
      Nếu một lời không nghe, chúng ta sẽ tàn sát tất cả không còn một ai sống sót.
      Gã ngoắc tay về phía sau.
      Từ cánh rừng bên kia bờ sông lập tức có những bóng người thấp thoáng, bọn chúng chỉ xuất hiện một loáng rồi lại nấp ngay lên không biết có bao nhiêu quân, nhưng Khoái Đao Ben_Ars mắt tinh đã ước chừng khoảng 3.000 tên dạ hành quân.
      Chàng nghĩ thầm: " Bọn này số quân khá đông, tại sao lại có thể đi lọt qua biên giới nơi Thiên Tinh thần quân Gael Clichy trấn thủ, nếu kể ít mà len lỏi đường rừng còn có thể nói, đằng này bọn chúng đông đảo như vậy..."
      Chàng lại thầm tính toán: " Bọn này lần đầu đến đây nhưng xem ra đã nắm rõ quân ta. Quân ta có 5.000 quân, về số lượng thì hơn hẳn nhưng nếu bọn dạ hành quân kia tên nào cũng võ công tương đương với 10 tên dạ hành quân kia thì dù quân ta có đông hơn cũng không địch lại được. Ta kéo dài thời gian rồi tính tiếp vậy"
      Khoái Đao Ben_Ars sau khi tính toán cũng không để ý đến thái độ giận dữ của Ngưu Vương FranC, chàng hướng về gã đeo kiếm đầu sói nói:
      - Người ta vẫn nói khách mạnh cũng không lấn được chủ. Hôm nay các người đã muốn gây chiến chẳng lẽ chúng ta lại e sợ. Vậy nhưng dù sao các ngươi cũng ở xa mới đến, đi lại vất vả, mệt nhọc nếu mang quân quần chiến há chẳng thiệt thòi ư. Ta có chủ ý thế này, chúng ta sẽ mỗi bên lấy ra 5 người , sẽ đấu với nhau. Bên nào đả bại hết 5 người đối phương trước thì bên đó thắng, lúc đó cả hai bên cũng sẽ không cần động binh nữa mà cun cút rời khỏi nơi đây, như vậy các người có dám đấu không".
      Ben_Ars miệng nói thì đơn giản như vây, nhưng trong lòng đã tính toán nên mới nói " Bên nào đả bại hết 5 người đối phương trước thì bên đó thắng", chứ không nói "2 bên sẽ lần luợt từng cặp đấu với nhau, bên nào nhiều cặp thắng hơn là thắng" như thói thường tỷ võ tập thể trước nay. Bởi vì chàng đã nghĩ ở doanh trại này, ngoại trừ chàng và Ngưu Vương cùng Jenny, còn lại toàn những người nhàng nhàng như nhau, không thể thủ thắng trước kẻ địch. Còn 2 người là sứ giả mỹ nhân - chàng vừa nghĩ đến đây bỗng thoáng giật mình " Sao ta lại bắt chước Lonely_Star gọi khâm sai đại nhân là sứ giả mỹ nhân nhỉ, ta bị gã tiêm nhiêm từ lúc nào vậy"
      Thoáng nghĩ một chút, Ben_Ars lại tiếp tục tính toán: " Sứ giả .. .à, nữ khâm sai đại nhân không biết võ nghệ đến mức nào, nhưng chắc cũng không dưới Jenny, còn Lonely_Star vốn hắn là người có bản lĩnh nhưng mấy năm nay không gặp, không rõ võ nghệ hắn bây giờ ra sao...".
      Chính vì những toan tính trên nên Ben_Ars mới đề xuất kiểu đấu bên nào thua 5 người trước thì bên đó sẽ thua cuộc. Mục đích là mình sẽ đứng ra đấu, một mình mà thắng cả mấy tên thì đương nhiên bên mình không cần đấu vẫn thắng. Tuy nghe thì có vẻ ngông cuồng nhưng Ben_Ars nghề cao mật lớn nào có sợ gì ai.

      Chỉ thấy gã đeo kiếm đầu sói khẽ " hừ" một tiếng:
      - Các ngươi muốn kéo dài thời gian cũng vô ích mà thôi.
      Được, các ngươi muốn đấu ta sẽ đấu.
      Khoái Đao Ben_Ars ứng lời ngay:
      - Mỗi bên sẽ chỉ định 5 người ra đấu, các ngươi hãy chọn đại diện ra đấu đi.

      Gã kiếm đầu sói lại " hừ" một tiếng quay lại hội ý trong chốc lát rồi chỉ tay vào 5 người bên gã sẽ ra đấu, giới thiệu:
      - Đây, bên ta gồm 5 người này.
      Gã chỉ tên cốt đột, thân hình to lớn, đen xì, tóc xoăn môi dầy:
      - Người này là võ sĩ quyền Anh vô địch thế giới, Miken ARM.
      Miken ARM bước lên một bước, vừa nhảy tại chỗ vừa tung nắm đấm vào khoảng không trước mặt, miệng lẩm bẩm " Ta đấm. Ta đấm".
      Gã kiếm đầu sói chỉ vào gã thư sinh áo trắng, đeo bút đen:
      - Người này là Mặc Tử thư sinh Super KaKarot.Lại chỉ tên to cao,dữ dằn trông như ông từ giữ đền:
      - Còn y là Thiết Sát Đồng Quân Huy82fx
      Gã cười ngạo nghễ:
      - Kể ra thì chỉ cần 3 người này cũng đủ " làm thịt" các ngươi rồi, nhưng thôi ...
      Gã chỉ người mới đến, có khinh công phi thường:
      - Đây là Ảnh Kiếm ChiKa, cao thủ số 1 nước Phù Tang. Còn ta là Thiết Thủ Lang Quân KySiRong..
      Bọn ta sẽ cùng chơi đùa với các ngươi một lát.
      Ben_Ars khẽ nhướng mày, nghĩ thầm: " Tại sao tên áo đại cán kia lại không tham gia đấu võ, chúng dám xem thường mình à?".
      Trong lòng tức giận, Ben_Ars tiến lên:
      - Được, mời các ngươi đến Long võ đài.

      Cả đám người cùng khởi hành đi theo sự hướng dẫn của Khoái Đao Ben_Ars đến Long võ đài.
      Long võ đài đúng như tên gọi mang hình một con rồng đang cuộn mình trong mây, phần phía đuôi ngả dài chính là đường dẫn vào võ đài, còn phần đầu với miệng rộng ngoác lớn lại chính là võ đài.
      Võ đài này được xây dựng bám vào phía tả doanh trại, sau lưng võ đài là một khoảng rừng lớn bát ngát những cây cổ thụ lớn.
      Khoái Đao Ben_Ars quay sang hội ý với mọi người:
      - Tôi, Ngưu Vương FanCJenny chắc chắn 3 suất rồi, còn 2 suất xin nhờ cậy người anh em - Chàng quay về phía Lonely_Star và ...
      Chàng tính nói nhờ nữ khâm sứ nhưng mở miệng ra chợt ngại vì nghĩ dù sao cô ấy cũng là khách, mà cả doanh trại mình chẳng lẽ không còn người để ra ứng phó.
      Nhưng nữ khâm sứ dường như hiểu ý Ben_Ars lên mở lời trước:
      - Ta cũng muốn tham gia một chút trường nhiệt náo này, vả lại đằng nào bọn chúng đến đây ít nhiều gì cũng liên quan đến ta mà.
      Khoái Đao Ben_Ars lúc đó mới yên tâm, đứng ra giới thiệu lần lượt từng người:
      - Bọn ta 5 người gồm có ta là Khoái Đao Ben_Ars ,thủ lĩnh nghĩa quân.
      Chàng chỉ về phía Ngưu Vương FanC:
      - Đây là Ngưu Vương FanC - phó thủ lĩnh nghĩa quân. Còn đây là biểu muội của ta, gọi là Jenny nữ hiệp - chàng chỉ vào Jenny giới thiệu.
      Mấy ánh mắt cú vọ của bọn sát thủ đánh thuê ngay lập tức sáng lên, nhìn chằm chặp từ trên xuống dưới Jenny.
      Ben_Ars chỉ tay về phía Lonely_Star lúc này đang đứng dựa gốc cây cạnh võ đài như nhàn hạ lắm:
      - Kia là bạn hữu của ta tên gọi Lonely_Star, biệt hiệu " Rồng trời" và - chàng cung tay về phía nữ khâm sứ - người này là ... là
      Nói đến đây chàng mới nhớ ra là chưa biết tên nữ khâm sứ.
      Nữ khâm sứ nói chậm rãi, điểm từng tiếng:
      - Ta là JoJo - khâm sứ triều đình.
      Những ánh mắt cú vọ lại ngoảnh sang nhìn JoJo - sứ giả mỹ nhân.
      Lonely_star đứng bên gốc cây như nhàn hạ nhưng mắt vẫn không rời khỏi một chi tiết nào nên thoáng thấy ánh mắt tên áo đại cán, mặt lạnh khẽ nhướng lên một chút nhìn JoJo, anh để ý từ nãy giờ hắn hầu như không thèm nhìn đến ai, vậy mà nghe giới thiệu về JoJo lại tỏ ý quan tâm, bất giác anh khẽ chau mày một cái.

      Một tiếng trống điểm, trận đầu tiên đã bắt đầu. FranC bước ra đứng giữa võ đài, cất tiếng như nạo vỡ:
      - Ta là FranC, xin lãnh giáo!
      Từ phía bọn sát thủ, Thiết Sát Đồng Quân Huy82fx nhảy phóc một cái lên võ đài, ánh mắt hung dữ:
      - Thằng lớ là thằng nào, có bao sức mà tranh tài với mỗ, mỗ có ngón Long trảo thủ, chỉ cần 2 bàn tay sắt này ta sẽ bóp cái đầu người thành cám đó.
      FranC nào có kém cạnh:
      - Thằng Tầu bây nói đã ngọng còn ưa nhiều lời, ta chỉ cần một chiêu trong Phục Ngưu Thần Chưởng của ta cũng đủ cho mi rồi đời. Chớ có nhiều lời mà khi thua lại càng xấu mặt...
      FranC đang nói dở, ở phía dưới, Ben_Ars khẽ cau mặt, nhắc nhở:
      - Anh cũng đừng nói nữa, bắt đầu đi.
      FranC cãi:
      - Nhưng vốn là hắn nói trước mà, tôi cũng phải đối đáp chứ.
      Thiết Sát Đồng Quân Huy82fx không nói gì nữa, lôi trong người ra một đôi bàn tay sắt, bàn tay này toàn bộ làm bằng sắt pha thép, khi đấm ra uy lực càng khủng khiếp, nếu đối phương dính một cú đấm chắc chắn sẽ chịu tổn thương nặng nề.
      FranC cười, chỉ đôi tay sắt của Huy82fx:
      - Ta nghe ngươi xưng danh " Thiết Sát" lại ngỡ ngươi có bàn tay cứng như sắt thật, chẳng dè lại phải chơi cái món bàn tay bằng sắt này.
      Huy82fx tức giận:
      -Thế cái giống ngươi dùng vũ khí mô mà cứ chèo quẻo thằng ni
      FranC ha hả cười:
      - Ta đã nói rồi, võ khí ta là đôi bàn tay này, ta đã từng dùng một tay đấm vỡ đầu một con trâu lớn .. ha ha.. chứ ai lại ...
      FranC tính chế giễu đối phương tiếp, ở dưới Ben_Ars lại nhắc:
      - Thôi bắt đầu đi, đừng nói nữa.
      FranC lọng bọng:
      - Người ta đang dùng tâm lý chiến với hắn mà cứ chặn họng.
      Một tiếng trống thúc trận vang lừng, cả FranCHuy82fx đều ngưng thần nhìn đối phương,thái độ khác hẳn lúc đối khẩu vừa rồi.
      Đột ngột, Huy82fx không rào đón đã tung người phóng tới, hai trảo cùng vung ra nhằm vào đỉnh đầu và ngực FranC, y đã dùng ngón võ trứ danh của y là Long trảo thủ. FranC vội tung quyền đánh vào 2 khủy tay của đối thủ. Nắm đấm y như sắt, nếu bị thọi trúng đương nhiên hai tay của Huy82fx sẽ tành vô dụng. Y hoành trảo, lại liên tiếp tung một loạt quyền về phía FranC. Cả hai càng đấu càng quyết liệt, FranC chủ yếu dựa vào sức mạnh đôi tay, sử dụng Phục Ngưu Thần Chưởng tiếp đánh đối phương. Vốn FranC từ nhỏ đã theo thầy học võ dân tộc, sau này lớn lên hay thích đi xem món chọi trâu ở Đồ Sơn, nhìn thấy lũ trâu tuy là súc vật nhưng các đòn đánh rất dũng mãnh, lại đầy hiểm ác nên rất khoái, mới tự mình đúc kết, đưa võ công căn bản của mình kết hợp với các ngón đánh của loài trâu mà thành bộ Phục Ngưu Thần Chưởng cực kỳ dũng mạnh, khi đánh đến lúc cuối hăng máu như loài trâu điên, không có ai chịu nổi nên giang hồ mới gọi y là Ngưu Vương.
      Thiết Sát Đồng Quân Huy82fx thì thạo về món Long trảo thủ, La Hán thần quyền, ngoài ra y còn thạo môn chưởng có tên Kim Cang Phục Ma chưởng.
      Cả hai cứng gặp cứng, đánh nhau như trời long đất lở.
      Ở dưới khán đài, Ben_Ars sau một hồi theo dõi, quay sang nói với Jenny:
      - Trận này muội thấy sao? Liệu ai thắng?
      Jenny khẽ cười:
      - Người Tàu kia chiêu số rất dũng mãnh, lại có hai bàn tay sắt rất nguy hiểm. Tuy nhiên, hôm nay đúng là y đã gặp khắc tinh của mình, bởi nói cứng đấu cứng thì có ai vượt được hơn sức của Ngưu đại ca.
      Trên sân đấu, lúc này cục diện đã đến hồi gay cấn, Huy82fx nóng lòng muốn thắng nhanh, đang khi dùng một thế trong Kim Cang Phục Ma Chưởng chặn đòn đánh tới của FranC, y xoay người dồn tụ lực vào cổ tay hết sức tung ra một đón Kim Chung trạo đánh tới. Đòn này vốn là đòn đánh lợi hại nhất trong bộ Kim Cang Phục Ma Chưởng, y tuy dồn sức đánh tới nhưng nghĩ thầm chắc chắn FranC sẽ không dám trực tiếp đối đánh nên tay còn lại đã gườm sẵn để chuẩn bị một đòn tối hậu. Chẳng dè, khi đánh ra chợt thấy FranC nghiến răng như trâu điên, không thèm đếm xỉa đến bàn tay sắt của y mà cũng dốc toàn lực đấm thẳng vào nắm đấm sắt Kim Chung trạo của y. Huy82fx cả mừng, bởi nắm tay của y là bàn tay sắt mà tên trâu đất kia lại đòi lấy cứng đấu cứng thì thật ngu ngốc, phần thắng rõ ràng nghiêng về phía mình, bàn tay trần của tên Ngưu Vương không vỡ nát thì cùng dập hết các ngón. Bỗng chỉ nghe " rốp" một tiếng, hai bàn tay một sắt một trần đã đụng nhau. Chỉ thấy một tiếng gầm lớn và tiếng thét đau đớn vọng giữa sân đấu...

      Giữa sàn đấu, một bóng ảnh chùm lấp, hiện hình một con trâu khổng lồ, to như một trái núi đang vào thế vô cùng hung tợn.
      Bóng ảnh mờ dần, mọi người nhìn thấy Huy82fx ôm nắm tay bị gẫy nát nằm thẳng cẳng một bên võ đài, FranC vẫn đang ở tư thế tung đòn vừa rồi, y đã đánh ra tuyệt chiêu tối hậu của y “ Phục Ngưu Bạo Liệt quyền”, một chiêu lấy cứng chọi cứng, chưa từng dưới tay ai.
      Ben_Ars phấn khởi, nhìn lên khán đài vỗ tay:
      - Đánh tốt lắm!
      FranC quay mình nhìn xuống đám sát thủ dưới khán đài, dõng dạc:
      - Bọn bay hãy lấy đó làm gương mà biến khỏi đây mau, trước khi Ngưu lão gia phải xuống tay lần nữa.
      Chỉ nghe “ hừ” một tiếng, Thiết Thủ Lang Quân KysiRong tức giận đang tính xông lên võ đài thì từ phía sau, một giọng the thé trỗi lên:
      - Hãy để tên trâu nước này cho tại hạ.
      Kysirong nghiến rắng nghiến lợi, quay lại nhìn, thì ra chính là Mặc tử thư sinh SuperKaKarot, y lại “ hừ” một tiếng:
      - Ngươi lên dọn dẹp hắn mau đi!
      Jenny quay sang Lonely_Star nói khẽ:
      - Tên này thật nóng tính, huynh nhỉ.
      Lonely_Star không nói gì, miệng vẫn như hơi mỉm cười, mái tóc bồng bềnh trong gió, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như mơ hồ nhưng vẫn không ngừng chú ý tên mặt lạnh, áo đại cán.
      Jenny bỗng nghĩ thầm: “ Huynh ấy bấy lâu không gặp, lần này gặp lại huynh ấy cao lớn hẳn ra mà phong thái cũng thấy đĩnh đạc như bậc tôn sư võ học vậy”
      Lúc này, trở lại với tình hình trên khán đài, chỉ thấy SuperKaKarot nhún mình một cái nhẹ nhàng, người đã như một chiếc lá khẽ rơi xuống giữa sàn đấu. Bất giác, mấy người cùng nhìn về phía gã.
      Ben_Ars hạ giọng thầm thì với Jenny:
      - Bọn này tên nào cũng không phải vừa, muội thấy tên này thế nào, liệu Ngưu đại ca có địch được không?
      Jenny cũng thấp giọng:
      - FranC đại ca nếu lấy cứng chọi cứng thì không chịu dưới ai nhưng tên này rõ ràng là theo lối âm nhu mà đã đạt đến trình độ thượng thừa, chính là khắc tính của lối võ lấy cứng chọi cứng của FranC đại ca.
      Ben_Ars liếc nhìn Jenny, nghĩ thầm:
      - Cô tiểu muội nhỏ của ta mấy năm xa cách, theo thầy giỏi luyện võ, bây giờ cả con mắt nhìn cũng đã hơn người rồi, chỉ không rõ Lonely_Star thì thực lực như thế nào rồi.
      Nguyên Lonely_Star là con nhà danh gia vọng tộc, bố mẹ của anh cùng với bố mẹ anh em nhà Ben_Ars vốn chơi bời thân thiết. Nhưng sau này do Ben_Ars tự thân lập chí, tìm thầy học võ rồi lập ra đội nghĩa quân với mục tiêu “ cướp của người giàu chia cho người nghèo”, sau lại trở thành một cánh quân của triều đình nên 2 bên xa cách từ đó. Mấy năm gần đây, Lonely_Star tìm đến chơi và rủ Jenny đi lên núi tìm một vị võ sư khá nổi tiếng để học võ. Mấy hôm nay mời trở lại, hai bên cũng chưa có dịp trao đổi võ công nên thật tình Ben_Ars cũng không rõ võ công của hai người đã luyện đến trình độ nào. Bây giờ thấy em gái nhận xét về công phu của SuperKaKarot bất giác khâm phục, chàng lại hỏi em:
      - Võ công của Lonely_Star có tương đương em không? Hay là hơn?
      - Em cũng không rõ, bởi vì từ độ lên núi học võ, anh ấy chỉ học nửa năm bảo rằng chỉ cần nắm cái cơ bản còn võ công phải tự mình nghiên cứu, tu luyện, sáng tạo nên đã rời môn phái từ lâu, vừa rồi anh mới trở lại sư môn và đón em về đây.
      Ben_Ars nhìn về phía Lonely-Star nghĩ thầm:
      - Anh chàng này lúc nào cũng khác người, từ xưa đã vậy, đến giờ học võ cũng một mình một đường. Võ học bao la, người đi trước đã mở rộng và để lại bao nhiêu thứ võ công, học cả đời cũng không hết. Hắn mới mấy tuổi đầu, học nửa năm căn bản rồi đòi tự tập luyện, sáng tạo. Sáng tạo, sáng tạo cái gì. Không nhẩy chuyền làm sao bay bổng được.
      Đang nghĩ đến đây, bất giác nghe Jenny “ôi” một tiếng, chàng giật mình nhìn lên sàn đấu, chỉ thấy hai người lúc này đã giao thủ một hồi lâu. Hiện vừa giao nhau một chiêu, hai người tách ra hai phía, chỉ thấy SuperKaKarot đứng ở một bên, tay cầm ngọn bút đen như thư sinh đang thong dong viết chữ, miệng cười ha hả. Phía bên này, FranC mặt sám đen vì tức giận, cả chiếc áo cộc trên người đã bị ngọn bút của SuperKaKarot đánh cho rách tơi tả.
      Hai người vừa giao chiến mấy chiêu đã thấy rõ sự cách biệt về thực lực, SuperKaKarot thì đòn chiêu ảo diệu, khinh công biến dị liên tục đùa giỡn trước nắm đấm trâu của FranC, cùng lúc y sử dụng “Thất tinh bút pháp” – là một ngón bút pháp theo đường lối vận hành của 7 vì tinh tú trên trời mà biến hoá, khiến cho FranC như bị quay cuồng trong ngàn vạn ngọn bút của y, may mà SuperKaKaRot muốn khoe oai nên mới dùng ngón “ mèo vờn chuột” đánh cho Ngưu Vương thất điên bát đảo, như con trâu điên cứ húc bừa húc xằng, chỉ vô ích mà sức lực càng lúc càng sa sút.
      Lúc này hai bên lại giao thủ thêm vài chiêu, SuperKaKaRot vẫn sử dụng khinh công thượng thừa của mình tránh các đòn đánh của FranC một cách dễ dàng và liên tục nhắm vào sơ hở của Ngưu Vương mà đâm, mà quét. Ngòi bút của y bằng lông ngựa, trong có pha sợi thép nên rất sắc bén, mỗi lần đâm trúng là trên người của FranC lại toé máu. Cả thân hình phía trên của Ngưu Vương đã đẫm máu, hơi thở nặng nề mà chỉ biết hùng hục lao vào kẻ thù và nhận thêm đòn đau, cảnh tượng làm người ta liên tưởng đến cảnh đấu bò tót bên xứ Tây Bay Nha vậy.
      Ben_Ars hết sức sốt ruột, liên tục giục FranC chịu thua, rút lui để chàng lên võ đài nhưng FranC rất cứng đầu cứng cổ, nhất định không chịu bại. Bỗng nhiên, giữa sàn đấu, một bóng ảnh lồng lộng hiện ra, bao trùm không gian là một con trâu vô cùng to lớn, đặc biệt con trâu này thân hình còn đẫm máu nên trông càng hung tợn, dữ dằn. Y gầm lên một tiếng, cả người đã tung hết sức lực vào một chiêu “Phục Ngưu Bạo Liệt Quyền” - chiêu tối hậu của y gặp cứng phá cứng, vô cùng dũng mãnh. Ngọn đòn như sóng xô gió cuồng ào ạt đánh tới SuperKaKarot, th ân h ình thư sinh của S.KaKarot tưởng phải tung bắn sau chiêu cuồng bạo này, nhưng khi cuồng chiêu sắp chạm vào thân người gã, chỉ thấy đột nhiên thân người gã như một tàn ảnh hoàn toàn biến mất, cả ngón quyền dũng mãnh của FranC chỉ đánh vào hư không, đang lúc Ngưu Vương hoang mang, kinh nghi không rõ đối thủ biến đi đằng nào thì chợt nghe Lonely_Star quát lớn” Cẩn thận sau lưng”; nhưng không kịp nữa rồi, chỉ nghe một tiếng “bùng” lớn. S.KaKarot đã mượn chỉ làm ch ưởng tung ra một đòn “Cuồng phong quyết” cực mạnh vào lưng Ngưu Vương. Trong một tích tắc y vừa sử dụng tuyệt chiêu “ Tàn ảnh quyết” hoá mình thành dư ảnh rồi thình lình hiện thân sau lưng FranC vừa tung chiêu đánh bại FranC, quả thực chiêu số vừa tinh kỳ vừa ảo diệu khiến những cao thủ đứng dưới đều tấm tắc khen ngợi. Ben_ Ars định n ảy lên võ đài đỡ Ngưu Vương dậy, không ngờ y vừa từ từ đứng dậy vừa một tay quẹt máu ưá ra trước miệng vừa xua tay về phía Ben_ Ars “ Tôi chưa chịu thua đâu, sao lại để bọn nghịch lỗ này cười nhạo chứ”.
      Vừa nói dứt lời, chỉ thấy bóng tàn ảnh nhá lên, đ ã thấy S.KaKarot miệng cười ha hả, trên tay ngọn bút đã vừa quét một nhát trúng ngay mặt FranC, lập tức trên mặt FranC máu đã chan hoà.
      Trong tiếng gầm lớn, FranC như một con trâu điên hùng hục lao mình về phía S.KaKarot; tên này thấy Ngưu Vương điên cuồng như vậy cũng vừa sợ vừa giận, võ công tuy hơn h ẳn Ngưu V ư ơng nhưng cũng bị khí thế của Ngưu Vương làm cho rối loạn, dù sao y cũng là cao thủ nên chỉ chớp mắt đã lấy lại tinh thần, ngòi bút lay động như đang vẽ một bức tranh cổ, đột nhiên người trên dưới võ đài đều thấy một cảm giác buốt lạnh chạy dọc châu thân, từ tâm luồng bút của S.KaKarot một luồng băng chưởng ào ào phóng ra, đó chính là “ Băng phong quyết” - độc chiêu tàn độc nhất của y. Ngưu Vương đang hùng hục lao vào bỗng cảm thấy tứ chi lạnh buốt, chưa kịp định thần thì cả thân người đã bị luồng phong chưởng bọc kín, trong tích tắc đã trở thành một cây đá to lớn, cả người tuy vẫn đứng sừng sững nhưng bên ngoài lại bị phủ một lớp băng đá.
      S.KaKarot ngạo nghễ tiến từng bước về phía cột đá:
      - Hừ, con trâu nước này dù sao cũng đáng phục, làm mất khá nhiều thời gian của ta. Để ta giải quyết hắn xong, chúng ta sẽ đùa một lúc nhé – y vừa nói vừa nhìn vào Lonely_Star.
      Ben_ Ars tức giận:
      - Ta đứng đây mà hắn lại khiêu chiến với Lonely_Star đứng tận ngoài kia, tên này láo thật.
      Jenny vội nhắc:
      - Lúc này còn có thời gian nhắc chuyện đó ư, phải cứu Ngưu đại ca đã.
      Ben_ Ars “ừ nhỉ”, rồi nhìn lên khán đài định nhảy lên.
      Đột nhiên trên sàn đấu xảy ra biến cố.
      Từ “cây đá” bao bọc Ngưu Vương, đột nhiên những tia máu cứ từ các khe kẽ xung quanh thân cây đá chảy ra. Lúc này, S.KaKarot đang vung bút định đâm xuống cây đá, nếu ngòi bút hắn đâm xuống, cây đá vỡ ra nhiều mảnh thì tính mạng của Ngưu Vương chẳng những không còn mà thân xác còn bị chia ra làm nhiều mảnh. Biến cố bất ngờ làm hắn sửng sốt, bỗng nhiên, cả cây đá vỡ toác, từ bên trong một h ình trâu khổng lồ ầm ầm lao ra, ngọn đ òn “ Phục Ngưu Bạo Liệt Quyền” gặp cứng phá cứng như sóng xô bờ ào ào tung ra; S.KaKarot giật mình, vội sử dụng “ Tàn ảnh quyết” nhưng thân mình vừa mới nhích động thì quyền của Ngưu Vương đã tới, chỉ nghe một tiếng “ầm” lớn, tiếp theo là tiếng “rắc” và tiếng gào đau đớn của S.KaKarot. Y đ ã bị một quyền phẫn hận đó đánh gãy xương ngực, cả người như ngọn diều đứt dây bay ra khỏi sàn đấu, nằm ngửa trên mặt đ át, miệng hắn cứ lẩm bẩm “ Sao hắn lại thoát được, ta không phục, ta không phục”. Thì ra, lúc Ngưu Vương bị vây khốn trong băng đ á, máu ở vết thương khắp ngưòi y cứ từ từ tuôn ra làm tan chảy băng đá, y vận công hết cỡ dùng máu phá băng và tung đòn hạ gục đối thủ nhưng do dùng sức quá nhiều, lại mất nhiều máu khiến cho vừa tung đòn xong không chi trì nổi, khuỵ xuống sàn đấu; nhưng vừa gục xuống y lại chống tay đứng dậy ngay, cả thân hình đẫm máu như một thiên tướng hùng dũng chỉ tay vào bọn sát thủ:
      - Nào, tên nào muốn chết nữa lên đây.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2010 19:12:56 bởi buihaihung >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9