Đứa con của kẻ giết người
Nước Mưa Xanh 29.09.2010 21:25:45 (permalink)
 
ĐỨA CON CỦA KẺ GIẾT NGƯỜI
 
Nắng trưa chói chang đổ lên vai nó nóng rát, cái nắng tháng 8 quái quỷ xuyên qua lần áo mỏng đã bắt đầu sờn rách và bạc đi theo năm tháng. Nắng nóng kinh người. Bụng thì đói meo, rỗng tuếch. Cái bánh mì mà tụi đàn em cho ban sáng không đủ làm nó no suốt cả ngày. Nó chạy hùng hục về nhà, nghĩ bụng bà nó đã nấu cơm cho nó ăn rồi. Mồ hôi chảy ròng ròng khắp người nó. Chân tay đen đúa, gầy nhẳng, cái mặt mốc meo câng câng ngửa mặt lên trời như thách thức ông mặt trời. Trời càng nắng nóng, nó càng ngửa mặt lên, vênh váo ý muốn nói: Mặt trời kia, làm gì được tao nào?.
Về đến nhà nó quẳng chiếc cặp đánh phịch xuống ghế, mắt ngó lơ hết gian nhà bé tẹo. Ngôi nhà - nơi đầu tiên nó biết đến trên cõi đời này, gắn bó bao nhiêu năm với nó, nó thuộc cả mọi đường bọn kiến đi, nó nhớ cả từng mảng tường vôi bị bong tróc, nó biết chỗ nào có nhiều  bọn cóc con ở nhất, thế mà hôm nay nó thấy là lạ. Như lần đầu tiên nó đặt chân vào. Ngôi nhà vẫn thế, xiêu vẹo, nắng lọt qua chỗ thủng trên mái nhà xuống trêu ghẹo vai áo nó. Sự yên ắng khác hẳn mọi ngày làm nó thấy lạnh lẽo, làm nó thấy mình hoàn toàn xa lạ với ngôi nhà. Nó chạy xuống bếp gọi:
-         Bà ơi.
Tiếng mấy con mèo háu đói kêu meo meo ầm ĩ. Nó gọi một tràng dài: Bà ơi... Nhưng chỉ nhận được tiếng mèo kêu, tiếng mấy con cóc ộp oạp trong xó nhà. Bà nó đi đâu nhỉ? Cả ông bố cờ bạc của nó nữa, đi đâu rồi. Sao đám cờ bạc hôm nay không tụ tập ở nhà nó nữa.  Mọi ngày, cứ mỗi lần đi học về nó đều ngồi sán bên mấy ông bạn bố để xem xóc đĩa, xem chơi ba cây, tá lả. Có ông thích nó ngồi cạnh lắm. Ông bảo: “Mày ngồi gần tự nhiên bài tao đỏ lên trông thấy. Khắc có thưởng cho mày đấy thằng nhãi ạ”. Nó thấy sung sướng lắm mỗi khi nghe ông ấy nói thế. Đến lớp, trước giờ truy bài, nó đứng nghênh ngang trên bục giảng thét các bạn vào trong lớp nghe nó nói:
“- Chúng mày nghe đây, tao sẽ là đại ca của chúng mày. Chúng mày phải theo tao nghe chưa. Buổi đầu thấy nó oang oang xưng danh trên lớp, mấy thằng to con hơn nó cười nhe răng, giơ nắm đấm lên trời và thét vào mặt nó.
“- Haha, mày là đại ca á, thế thì tao là bố của đại ca đây. Mày ăn cái gì mà dám lên mặt với bọn tao”.
- Mày không biết tao là ai hả. Để tao cho mày biết nhé. Tao là con đại ca Giang bạc đây. Xin lỗi đại ca đi nghe chưa?
Lớp đang nháo nhác vì vụ ẩu đả của bọn học sinh lớp 5 thì cô giáo vào và can ngăn chúng. Cô nghiêm túc phê bình nó và bảo trưa nay cô sẽ cùng nó về nói chuyện với gia đình. Nó cười lên một cách khoái chí. Thế là tự nhiên nó nổi tiếng trong trường. Bạn bè sợ nó. Bọn con gái gọi nó là đầu gấu, bọn con trai xưng nó lên là đại ca.
Nghĩ tới những ngày tháng làm đại ca ở trên lớp làm nó vui lắm, nó quên đi sự lạnh lẽo trong ngôi nhà này. Nó xuống bếp mó cơm nguội ăn với tép kho mặn chát. Ăn xong nó vuốt bụng, thở dốc, uống một ngụm nước rồi lăn quay ra ghế ngủ ngon lành. Tiếng bọn trẻ con gọi đại ca, tiếng mấy ông cờ bạc oang oang, khét lẹt mùi thuốc lá cứ vọng mãi trong giấc mơ. Rồi dáng bà nó khom khom chở thóc từ chân dốc hiện lên. Những thớ thịt nhão nhoét trên vai chảy xuống, mồ hôi đầm đìa cố đẩy chiếc xe đạp chở trên tạ thóc, gạo về nhà... giấc ngủ đang miên man đưa nó đi về miền kí ức nào đó bỗng nhiên bị đánh động. Tiếng xôn xao ngoài cửa nhà nó. Ban đầu nó vọng từ nơi xa, sau đó càng gần, càng gần cửa nhà nó hơn. Nắng buổi chiều chiếu chênh chếch qua chỗ thủng, chiếu lên khuôn mặt nó. Nó bừng tỉnh. Nó nghe thấy người ta nhắc đến bà nó, bố nó, câu nào cũng đế kèm tiếng chép miệng đầy chán nản. Sao thế nhỉ. Nhà mình có chuyện gì thế này?. Nó lồm cồm bò dậy, chạy ra ô cửa sổ he hé mắt nhìn ra bên ngoài sân. Nhiều người đứng trước nhà nó thế. Cái bà bán thịt ở đối diện nhà nó đang nói oang oang, chân tay khua lên trước mặt bao nhiêu người. Nó ghét cái bà này lắm. Đã béo rồi còn hay đặt điều với bà nó. Hôm nọ bà nó có khách từ xa tới chơi. Bà bảo nó đi sang mua chịu mấy lạng lòng về có khách, lát nữa đi chợ về bà qua trả tiền. Mụ béo không bán mà còn chửi:
- Tiên sư cái thằng bạc con, mới bé tí tẹo mà đã ăn chịu, sau này rồi cũng thành tướng cướp thôi con ạ, Về ngay. Có ế cũng không bán cho nhà chúng mày.
Hôm nay nghe giọng mụ béo đó nó lại tức sôi lên.
Ôi giời ơi, cái bà Bắc này tích đức từ bao giờ lại đẻ ra thằng con như thế chứ. Phen này thì thằng Giang có mà đi tù mục xương. Khốn nạn thế không biết. Sinh ra đứa con như thế cũng xong một đời. Nuôi nó, nó chẳng báo hiếu được ngày nào, hôm nay lại còn giết người ta, còn đánh mẹ hỏng mắt. Rồi thằng con nó nữa. Tôi nghe nói nó cũng sắp thành tướng cướp rồi đấy.
Có vài tiếng xì xào bàn tán. Tiếng chửi bố nó, tiềng rủa nhà nó ăn ở thất đức. Nó sôi tiết lên, mở của đánh rầm, xồng xộc chạy ra sân quát vào mặt mọi người:
- Các bà đừng có ở đây ăn nói xỏ xiên nhé. Bà tôi mà về bà tôi sẽ trị tội từng người đấy.
- À, thằng này láo toét thế đấy. Bà con có thấy không, mới bé tí tẹo mà đã gân cổ chửi người lớn. Tôi nghe con Ngọc nó nói thằng này sắp thành tướng cướp ở lớp con bé rồi đấy. Bà con xem, mới có lớp 5, có tí tuổi đầu mà đã mất dạy...
Tai nó ù đi, nó không còn nghe tiếng gì nữa, máu đã sôi lên. Nó nắm chặt tay, giơ thẳng nắm đấm về phía mụ béo kia, rồi nó thấy có những bạn tay ngăn nó lại, tiếng can ngăn và... Đám đông bất chợt dãn ra, nó ngẩng mặt lên, có hai chú công an đang bước vào trong nhà, theo sau là người bà thân yêu của nó, một mắt bị băng trắng bịt kín được hai cô y tá dìu từng bước nặng nhọc. Khoé mắt nó cay cay, nước mắt nó rưng rưng đang dồn về khoé mắt. Nó tự nhủ, con trai không được khóc. Nó không khóc. Nó nuốt nước mắt vào trong lòng. Nó nhìn bà nó đang đau đớn bước đi. Bà lại gần, xoa đầu nó, mắt còn lại hoen nước, ôm nó khóc nức nở. Nước mắt chảy xuống, nóng bỏng tay nó. Mấy cô y tá ngăn bà nó lại, khuyên bà không được khóc, ảnh hưởng đến mắt đang bị thương. Chú công an vào nhà hỏi bà nó đôi điều và ghi chép vào tập hồ sơ. Nó đưa mắt trân trân nhìn chú công an. Người công an già lặng lẽ đến bên nó, xoa đầu ,và cầm tay nó dặn dò nhưng nó hất ra, mặt như thách thức. Bác công an già lấy trong cặp ra một túi kẹo đưa cho nó và bảo:
- Bây giờ Kiên là con trai trong nhà, Kiên phải chăm sóc bà, phải chịu khó nghe lời bà và học thật tốt nghe không? Đừng nghịch ngợm xằng bậy nhé. Bà thương cháu nhất đó.
Bây giờ thằng Kiên đã bớt cái vẻ câng câng như thách thức, nó cúi mặt nhìn xuống chân, tay vân vê tà áo đồng phục còn nguyên trên người từ sáng đến giờ. Bà nó vừa nghe chú công an hỏi vừa sụt sùi khóc.
- Cả nhà tôi có ba người con, đứa con cả mới 16 tuổi đã theo người ta lên Lạng Sơn làm ăn rồi bị bán sang Trung Quốc. Nó thì cũng coi như chết rồi. Mười mấy năm trời bặt vô âm tín. Một lá thư, một dòng địa chỉ cũng không có, không biết nó sống chết ra sao. Cô con gái thứ hai theo chồng vào Nam làm ăn. Ngày nào cũng đi phu hồ, đi rửa chén đĩa thuê, về nhà còn bị chồng đánh đập, chẳng biết có gọi là sống hay không. Tôi trao cả hi vọng, cả cái mạng già này cho thằng út những mong quãng đời còn lại được chăm sóc, được nhờ cậy nó lúc tuổi già. Cái thằng con trời đánh, từ nhỏ nó đã nghịch ngợm, làm đại ca của bọn thanh niên, tôi đã sợ nó hư hỏng nên uốn nắn nó, chăm sóc như chăm sóc cả ba chị em nó vậy. Những mong xây dựng gia đình, lấy vợ cho nó, nó sẽ tu chí làm ăn, gia đình sẽ yên ổn. Thế mà... – bà Bắc lại khóc, cô y tá khuyên bà nên nằm nghỉ, đừng xúc động quá nhưng bà gạt đi.
- Số tôi nó thế này rồi còn muốn sống làm gì nữa.
- Nhưng bà ơi, cháu Kiên còn cần bà mà. Nó còn bé bỏng quá, bà phải kiên cường lên rồi chăm nó nên người tử tế nữa chứ. Bà mà không giữ gìn sức khoẻ thì nó biết trông cậy vào ai bây giờ.
Người bà già nua vội đưa khăn mùi soa lên lau nước mắt. Hít một hơi thật sâu, bà kể tiếp:
- Sau khi thằng Giang nó lấy con Tuyết, nó cũng chịu khó làm ăn. Nó đào ao, trồng cây ăn trái xung quanh. Sau khi sinh thằng Kiên ra, con Tuyết nó vụng về, làm biếng. Nó còn qua lại với mấy thằng đàn ông trước. Nghe lời tình nhân, nó về lấy bìa đỏ nhà hai vợ chồng nó mua được đem bán, rồi lừa thằng Giang lấy hết vốn liếng làm ăn và đi theo giai, để thằng con nhỏ hơn một năm tuổi cho chồng nó. Gà trống nuôi con, rồi hận vợ, hận đời nó nát rượu một cách thảm hại. Mấy thằng bạn giang hồ ngày trước lại tìm đến nó, rủ rê vào con đường cũ. Chúng nó tụ tập cờ bạc, đề đóm thâu đêm suốt sáng. Tôi có đuổi thế nào chúng cũng không đi cho. Những hôm chợ về muộn, hơn 60 tuổi rồi mà vẫn phải gò lưng chở mấy tạ thóc trên xe, về nhà lại phải nấu cơm, mua rượu thịt cho quân cờ bạc, tôi nghẹn ức cả trong lòng. Cái số khiếp tôi nó thế, cả đời kéo cày rồi mà đến hết đời có được hưởng chút bình an nào đâu.
- Sáng nay vì sao anh Giang lại về và hành hung bà?
Người bà già nua, nước da bánh mật đặc trưng của bà già nhà quê quanh năm chân lấm tay bùn lại khóc. Nước mắt lại chảy, nỗi đau về thằng con trai bóp nghẹt trái tim bà, bà quên mất một bên mắt đang phải băng bó kĩ càng. Bà già ngồi yên lặng. Gian phòng im lặng, nghẹn ngào trong nước mắt và nỗi đau. Thằng Kiên bướng bỉnh hôm nay ngồi cúi đầu, tay cầm gói kẹo, tay mâm mê tà áo. Một cô y tá treo chai nước truyền lên cọc màn, hai chú công an lặng lẽ ngồi và ghi chép, chỉ có tiếng ri rỉ của mấy con dế. Khuôn mặt nhăn nheo của bà Bắc đang nhớ lại những giây phút gây nên thảm kịch này. Chỉ mới sáng nay thôi, điều mà bả chẳng bao giờ ngờ tới:
Thằng Giang ra khỏi nhà từ rất sớm. Lúc đi nó không nói với bà một câu nào, mặt nó hằm hằm lại, vừa đi vừa chửi thề. Bà Bắc đi chợ sớm nên mấy tạ gạo cũng bán rất nhanh. Khi về nhà thấy cửa đang mở, có tiếng lạch cạch trong buồng. Ở gian giữa thằng Hà xì ke đang ngồi co chân lên ghế, rít điếu thuốc một hơi dài rồi từ từ nhả ra như trêu ngươi bà.  Bà cất tiếng hỏi:  “mày vào đây làm gì?” Nó bảo là đến thăm ngôi nhà của bà rồi cười khục khoặc. Bà Bắc giận tím mặt, toan đuổi nó đi thì thằng Giang  từ trong buồng nói vọng ra:
- Bà già, sổ đỏ đâu rồi. – Bà Bắc bủn rủn chân tay, lập cập chạy vào trong buồng, thằng con bà đang bới tung áo quần, lật hết hòm xiểng ra.
- Bà mang bìa đỏ ra đây mau, không chúng nó giết tôi đấy. Bà có thương lấy tôi thì mang bìa đỏ ra đây.
- Ôi con ơi, mẹ sống cả đời chẳng có được của cải gì. Ngôi nhà của bố mày để lại cho mấy mẹ con che mưa che nắng, con làm gì thì làm chứ không được bán cái nhà này đi. Số bà già này thế là quá đủ khổ đau rồi, con đừng gây nên nghiệp chướng nữa.
- Thế bà muốn thế nào? Muốn tôi chết hả. Bà thương chị em chúng tôi thì bà đã không để chị cả lên Lạng Sơn rồi sống chết cũng không thấy xác, bà cũng vì giàu sang mà gả chị hai cho thằng mất dậy. Đời thằng này cũng coi như xong. Chẳng còn gì hết. Bà hiểu không nào. Thế thì bà giữ sổ làm cái gì. Thằng này còn sống là phúc phận rồi. Bà mau nộp ra đây thì tôi còn được yên thân. Bằng không thì...
- Bằng không thì sao nào? Tao sống đến cái tuổi này mà vẫn phải quần quật như trâu, kiếm tiền nuôi cái nhà này. Một cái thằng sức dài vai rộng như thế ăn bám một bà già liệu có xem được không? Mày không thiết tha cái mạng già này nữa thì cũng phải để thằng con mày có chỗ trú chân chứ. Tao mà chết đi, cái nhà này không còn thì nó ra sao? Mày giám làm gì tao nào, mày cứ làm đi, tao chả cần phải sống nữa. Sống thế này thà chết đi còn được yên bình.
- Bà muốn chết cũng phải để sổ đỏ đây, tôi sắp bị chúng nó băm ra trăm mảnh kia.
Rồi to tiếng, rồi hai mẹ con giằng co nhau, thằng đầu gấu từ nhà ngoài bước vào cười hả hê rồi kích bác. Máu thằng Giang sôi lên, nó lấy cái điếu cầy phang vào mặt mẹ rồi đạp luôn vào đầu thằng Hà, ống điếu cày vỡ làm đôi, nước điếu chảy xuống đầu thằng Hà, Thằng Hà bị biêu đầu, máu chảy dòng dòng, nước điếu thấm vào chỗ mới bị đánh làm nó quằn quại, rồi thằng Giang vớ được cái kìm sắt cứ thế mà đập mà nhéo thịt thằng Hà lên. Thằng Hà to như con trâu đất lăn lộn vật vã. Máu chảy thấm vào nền nhà bằng đất. Bà Bắc bị chiếc điếu cày vụt ngay vào mắt, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự. Thằng Giang vội vứt cái kìm và ống điếu lại hốt hoảng bỏ chạy. Mấy người xung quanh nghe tiếng ầm ầm liền chạy tới đưa bà và thằng Hà đi cấp cứu rồi họ báo cho công an.
 
 Các chú công an ghi chép lại lời bà, hai cô y tá ở cạnh bà tiêm thuốc và truyền dịch. Trước khi ra khỏi nhà bà, các cô chú dặn Kiên phải ngoan, chăm sóc bà cẩn thận vì bà đang rất đau. Các cô y ta còn nấu cho bà một nồi cháo thịt, chỉ bảo Kiên cách giúp bà ăn, dặn cho bà uống thuốc đúng giờ. Nó nghe và cũng chi yên lặng, mấy cô chú nhìn nó rồi quay sang nhìn nhau và lặng lẽ ra về. Bà nó đã quá đau nên ngủ thiếp đi. Kiên nhìn bà, hàng ngày cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để xứng đáng là đại ca thì lúc này nước mắt nó rơi, từng giọt, từng giọt. Lần đầu tiên kể từ khi đi học đến giờ nó đã khóc.
Bây giờ nó mới thấy hết các nếp nhăn trên khuôn mặt bà. Nếp nhăn như những làn sóng nhỏ, tụ tập nơi đuôi mắt bà, lăn tăn trên trán, da bà đen bóng, dám nắng như được đánh vécni. Mái tóc đã bạc hết, cứng đơ lại cuộn thành búi trên đầu. Nó khẽ gỡ tóc ra cho bà ngủ được an giấc. Bà nó gầy quá, các đường gân xanh xô vào nhau. Cái mặt nó ngây dại đến thật tội. Nó chẳng biết phải làm gì lúc này. Trong lòng nó cuộn lên bao nhiêu suy nghĩ, thế là ông bố cờ bạc của nó bị bắt, bà bị đau.
Bóng tối chuẩn bị bao trùm lên khắp mặt đất, cái nắng đốt cháy da đã nhạt dần mà thay vào đó là màn sương mơ hồ giăng mắc lên khắp cành cây ngọn cỏ. Nó đã bón cháo cho bà, giúp bà uống thuốc. Nó chẳng ăn cơm, lang thang ra ngõ chơi. Bọn trẻ con đang chơi với nó bị bố mẹ gọi về: “Chơi với thằng con đầu gấu hả. Bố nó giết người và đánh bà nó, chúng mày định làm đầu gấu như nó hả.” Thế là cái ngõ sâu hun hút chẳng còn ai. Người lớn đi qua lườm nguýt, nói bóng gió. Nó lững thững lê từng bước dài, vệt nắng yếu ớt phủ lên người nó một màu vàng nhạt, bóng nó dài lê thê trong con ngõ này. Nó nhảy lên bức tường xây băng cay đổ nát, ngồi lên đó rồi ngửa mặt nhìn trời chiều. Màu tím càng lúc càng đậm, càng lúc càng lạnh lẽo. Ngôi sao hôm cuối trời đã lên, những con chim chích choè xoè đuôi nhảy nhót trong những bụi tre. Nó 11 tuổi! Nó thấy cô đơn. Ở cái tuổi nó mấy đứa trẻ con suốt ngày làm nũng mẹ, suốt ngày chỉ biết ăn, học. Nó 11 tuổi, nó làm việc nhà, nó từng xưng danh là đại ca, giờ đây nó đang cô độc quá đỗi. Nó là con của kẻ giết người, hành hung mẹ già.  
 
Bóng tối đã hoàn toàn chiếm lĩnh mặt đất, bầu trời, chẳng còn chút vết tích nào của nắng nữa. Nó nằm dài trên bức tường đổ nát nhìn trân trân lên trời. Sương mỗi lúc một nhiều, thấm vào da lạnh buốt. Nó chẳng chút mảy may xúc cảm nào khi ông bố nó bị bắt. Nó lo cho bà nó, nó thấy người ta bảo người già mà bị đau thì lâu khỏi lắm. Bà mà không khỏi thì ai chăm sóc, ai bảo ban, quở trách nó khi nó mắc lỗi đây? Ai sẽ là người đi nhận phận thưởng học sinh tiên tiến cho nó đây. Ở trường nó chỉ chơi với mấy thằng xưng nó làm đại ca, bọn đàn em nó luôn nhờ bóng của nó mà không bị mấy thằng lớn hơn bắt nạt. Nó là đứa học khá, nằm trong nhóm 10 đứa có kết quả học tập tốt nhất lớp. Nhưng hạnh kiểm của nó lúc nào cũng chỉ khá và trung bình khá thôi. Nó cũng chẳng thèm quan tâm. Đến lớp, nó thích nhất là học môn toán và đi chơi với mấy thằng “đệ” của nó. Gìơ đây bọn đệ của nó cũng không chơi với nó nữa, bố mẹ chúng dặn không được chơi với con nhà vô phúc ấy. Có bọn đệ hay không Kiên vẫn thấy mình cô độc. Nó luôn có cảm giác trên thế gian này có một mình nó là tồn tại thôi. Ông bố cờ bạc không bao giờ hỏi thăm nó lấy một câu, không bao giờ gọi nó là con, chỉ có “thằng nghiệp chướng”, “thằng vô lại”, rồi mày – tao. Bố nó chỉ nói những câu đó với nó. Mỗi lần nghe người ta nhắc đến mẹ nó, bố nó đều chửi nó, có khi còn bị đánh đòn mỗi khi rượu say. Còn mỗi bà là người duy nhất tồn tại trong thế giới tình cảm của nó. Bà lặn lội sớm hôm kiếm tiền nuôi bố con nó, nhiều khi còn phải nấu cơm cho cả bọn cờ bạc ăn nữa. Người ta bảo bà nó khoẻ thật. ngoài 60 tuổi rồi mà vẫn chở mấy tạ thóc gạo, hết đem đi sát lại mang ra chợ bán. Những lần nghe người ta nói về bà như thế nó có chút gì đó vui vui vì cảm phục bà và cũng xen lẫn với niềm chua xót – già rồi mà phải kiếm tiền nuôi cả nhà nó. Rồi nó nghĩ tới tương lai mịt mùng nếu không có bà. Bố nó nếu không bị tù trung thân thì cũng mất rất nhiều năm nữa mới ra tù. Không có bà nó ở với ai. Hàng xóm, láng giềng, rồi cả bọn trẻ con học cùng nó... ai cũng xa lánh nó như tránh vật truyền nhiễm kinh tởm. Không có bà nó ở với ai. Gia đình nhà nó chẳng còn ai thân thích. Hai bác bặt vô âm tín, đến nó cũng không hề biết mặt, người mẹ đứt ruột sinh ra nó cũng phũ phàng vứt bỏ nó ở lại. Còn có bà thôi, mà bà thì đang đau yếu. Đến giây phút này nó khóc thực sự. Từng tiếng nấc nghẹn ngào trong màu tối đen của trời đất. Nước mắt nó nóng hổi, tràn xuống má, xuống cằm, rơi xuống vai áo. Tiếng khóc mỗi lúc một to dần, nó muốn hét lên với trời đất, nó muốn nổ tung trong màn đêm đen dặc này. Từng dãy nhà đều đã lên đèn. Hạnh phúc của trẻ con là được che chở, yêu thương trong vòng tay tình yêu của bố mẹ, được dạy dỗ, được đánh đòn yêu thương. Nó chỉ có bà nó thôi. Nó nghe tiếng khóc mình vang vào đêm tối. Nó nghe từng hạt sương buốt lạnh đang thấm vào da thịt nó. Nó nghe có tiếng khóc. Tiếng khóc của nó chứ còn của ai nữa. Không! Một tiếng khóc lạ lắm, tiếng khóc không phát ra từ nó. Nó im lặng, lắng tai nghe, tiếng thút thít từ xa vọng lại. Hình như là tiếng con gái. Còn có người khóc trong màn đêm như mình sao? Nó cười khẩy, chỉ có mình là cô độc thôi. Ai cũng có gia đình hạnh phúc thế mà. Làm gì có ai phải khóc thế chứ. Kiên thôi không khóc nữa. Con trai không được khóc. Con trai phải mạnh mẽ. Nó vuốt mặt, nhảy phóc xuống đường, vuốt lại quần áo rồi chuẩn bị ra về. Chắc bà nó đang đợi. Nó lại nghe tiếng khóc vang lên. Lần này nó chắc chắn không phải là tiếng vọng của nó. Nó mon men theo bức tường cay, đến gần nơi phát ra tiếng khóc. Một đứa con gái. Nó chưa bao giờ nói chuyện với con gái. Nó thấy thế và định bỏ đi.
- Mẹ ơi! Bố ơi...
Tiếng khóc nấc lẫn trong tiếng gọi bố mẹ. Nó quay lại. Tiếng khóc lại vang lên thảm thương. Dưới ánh đèn từ nhà nào đó hắt ra, no thấy mắt cô bé sưng mọng lên rồi.
-         Này! Làm sao mà khóc.
-         Bố ơi, Mẹ ơi.... huhu... - Tiếng khóc càng to hơn. Nó bối rối:
-         Thế có chuyện gì à? Làm sao mà phải khóc?
-         Mẹ tớ và bố tớ ....
-         Kể đây nghe xem nào.
-         Bố tớ sắp nhận án tử hình rồi. Còn mẹ tớ bỏ tớ mà đi.
Kiên chững người lại, không nói được câu nào. Hai mắt nó lại rưng rưng nước. Cô bé khóc to hơn, tiếng khóc như xé màn đêm. Tiếng khóc nấc trong tiếng gọi bố, mẹ nghe thật thảm thương. Lần đầu tiên nó biết xúc động trước chuyện của người khác. Nhưng nó bối rối lắm. Làm gì cho cô bạn đỡ buồn đây? Lòng nó cũng như dao cứa thế này. Ở cái mảnh đất giáp ranh này có bao nhiêu tệ nạn, bao nhiêu vụ phạm pháp diễn ra. Kiên trông thấy nhiều người bạn cờ bạc với bố nó bị bắt vào tù. Nó mạnh dạn vỗ vai người bạn nhỏ.
-         Về thôi!
-         Về nhà tớ. Nhà tớ có bà nội.
Hai đứa trẻ dắt nhau đi trên con ngõ nhỏ. Ánh sáng hắt ra từ các ngôi nhà hai bên đường. Chúng kể chuyện cho nhau nghe. Chúng cùng cười và cùng khóc. Lần đầu tiên Kiên thấy cũng có con người thật yếu đuối, cũng có con người thật dễ thương. Kiên tưởng chừng cả thế giới này, ngoài bà nội, ai cũng độc ác, ai cũng hằn học với những đứa con có bố tù tội như Kiên. Và Kiên còn nghĩ ai cũng sung sướng, cũng hạnh phúc, có mỗi nó là cô độc. Bỗng nhiên nó nhận ra nó cũng đồng cảm được với người khác. Nó hỏi cô bạn nhỏ:
-         Cậu có sợ tớ như bọn nó không?
-         Tớ muốn chơi với cậu nhưng cậu lạnh lùng quá. Tớ sợ. Nhiều người cũng ghét tớ như họ ghét cậu đấy.
-         Tại sao họ ghét chúng mình nhỉ?
-         Tại sao ư? Điều này khó đấy, tớ cũng không biết nữa.
-         Thôi! Kệ họ nhé. Chúng mình về thăm bà nội nhé. Bà đang chờ chúng mình đấy.
Hai người bạn nhỏ nắm tay nhau, tung tăng đi trên con đường nhỏ. Một buổi đêm mùa thu lạnh lẽo, xơ xác lá dưới chân nhưng chúng vẫn thấy thoang thoảng đâu đây mùi hương hoa sữa, trên trời cao là muôn triệu vì sao đang toả sáng. Ngôi sao Thần Nông nhìn chúng, cong lưng và hé miệng cười.
 
Người viết:
Thanh Thuỷ
Email:
nuocmuaxanh@gmail.com
Yahoo: nuocmuaxanh_thang4
Blog: http://vn.360plus.yahoo.com/nuocmuaxanh-thang4/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2010 21:27:00 bởi Nước Mưa Xanh >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9