Viết Cho Anh
Anh ra đi khi em còn để chỏm
Quê mình nghèo lửa phải nhóm bằng rơm
Mỗi bữa ăn chỉ lưng bát cơm thơm
Khoai lang độn, sắn lùi ,rau muống luộc.
Anh bỏ lại nếp sống từng quen thuộc
Lưới cá , chăn trâu, trồng thuốc, bí, bầu
Trên đồng cạn , dưới ruộng sâu dãi dầu
Lắm gieo neo cả một thời lận đận.
Anh đi tìm thiên đường xa nghìn dặm
Nửa vòng quay trái đất cách quê nhà
Ở nơi đó có bánh mì và hoa
Cả ánh lửa bập bùng, gia đình nhỏ.
Ngày anh về mộ mẹ đã xanh cỏ
Họ hàng xưa giờ tứ tán mọi nơi
Bước chân anh nặng trĩu , mặt thẩn thờ
Màu tóc nhuộm trắng phong sương cằn cỗi.
Trong ánh mắt chứa bao điều muốn nói
Mà sao anh nghèn nghẹn chẳng nên lời
Gặp lại nhau giây phút thật bất ngờ
Anh mạnh khoẻ , em vui ...rơi dòng lệ.
Anh lại đi quên lời thề câu thệ
Em quay về viết tiếp bản tình ca
Dẫu đơn phương nhưng lại rất thật thà
Chút tâm tư sa vào vần thơ nhạt.
PEARL