ĐỪNG ĐỂ NUỐI TIẾC
Người đầu tiên khi chào đời con thấy
Là Mẹ kính yêu - đau vậy vẫn cười
Đã có công đưa con đến với đời
Và nuôi dưỡng để con thành người tốt.
Trên đời này Mẹ mãi là số một
Sống vì con - hy sinh cũng vì con
Công ơn Mẹ cao hơn cả núi non
Kiếp này sao con trả cho hết được.
Công ơn ấy không thể đo bằng thước
Cũng chẳng cân, đong, đếm xuể bao giờ
Chỉ biết rằng sống chẳng thẹn với đời
Chữ hiếu để đáp đền ơn sinh dưỡng.
Đừng làm mẹ phải buồn lo tâm tưởng
Hay hao gầy vất vưởng lẫn khổ đau
Nói nhẹ nhàng - vâng dạ cùng hỏi chào
Không đôi co , càm ràm đối với Mẹ.
Mỗi chúng ta ít nhiều cũng làm Mẹ
Nên cảm thông đừng hoạnh hoẹ Mẹ hiền
Tay chân run, quên là chuyện thường xuyên
Nếu là ta chắc gì tránh được khỏi.
Có bao giờ ta vấn lòng tự hỏi
Nếu Mẹ không còn, đau như thế nào ?
Nỗi mất mát đó thật sự lớn lao
Thời gian dài chắc gì nguôi ngoai hết.
Xin lỗi Mẹ - chớ chờ khi Mẹ chết
Rồi khóc than - mâm cúng thật linh đình
Che mắt thế gian làm ra vẻ mình
Con hiếu thảo - biết chăm lo cho Mẹ.
Làm Mẹ cười - tâm an bình, thân nhẹ
Sẽ sống lâu với con cháu sau này
Mẹ - phật sống , cần - sẽ ở bên ngay
Là bóng cả cho ta hoài nương tựa.
PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2022 23:11:35 bởi PEARL >