Quên
Người đã quên rồi, ta vẫn không
Lời thơ đối ẩm giữa đêm đông
Như luồng hơi thở lênh loang toả
Sưởi ấm tim trầy xước, chênh chông.
Thuở ấy, ta - người ở hai nơi
Nửa vòng trái đất, cách biển khơi
Mong ngóng cánh thơ ngày ngơ ngẩn
Đêm dài thao thức , đếm sao rơi.
Bao lượt hồi âm bấy nhiêu vui
Chỉ là an ủi cũng bùi ngùi
Giống như tri kỷ - buồn chia sẻ
Cuộc sống tràn trề những tươi vui.
Nhắc đến mà chi để luỵ phiền
Cho lòng đau xót một niềm riêng
Trách người sao nỡ , đành cam chịu
Có lẽ bởi vì đã hết duyên.
Thôi thì ngày hãy cứ như đêm
Đừng mong , đừng ngóng ,sẽ buồn thêm
Nhặt cánh thơ rơi từ phương ấy
Bắt gặp chữ QUÊN rớt bên thềm .
PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2017 09:09:29 bởi PEARL >