HAI MẶT
Đâu phải gió sao mát làn da dẻ
Lay sợi tóc bồng, khe khẽ mi rung
Đâu phải nắng sao ấm áp lạ lùng
Chợt ửng bừng đôi má hồng phụng phịu.
Đâu phải mưa sao mắt nhìn ướt dịu
Muốn buông lời mà líu díu chẳng tuôn
Đâu phải mây biến hoá vạn tròn, vuông
Mà lúng túng không thể phán xét được.
Đâu phải rượu sao hồn say lướt khướt
Nhấp môi rồi vị khó có thể quên
Đâu phải mật sao ngọt lịm - thấm mềm
Vào ký ức - kỷ niệm xưa sống lại.
Đâu phải vết thương sao mà sưng tấy
Liền sẹo rồi mà vẫn thấy đớn đau
Đâu phải tinh hoa mà đáng tự hào
Bởi lắm khi xót xa vì dang dở.
Tình yêu - vị ngọt, trái đắng - muôn thuở
Hai mặt rạch ròi, đối kháng lẫn nhau
Nhưng tình yêu nào có tội gì đâu
Đành chấp nhận nếu yêu là đau khổ.
PEARL