Sóng Biển
Thay đổi trang: << < 127128129 > >> | Trang 129 của 225 trang, bài viết từ 1921 đến 1935 trên tổng số 3368 bài trong đề mục
PEARL 16.06.2018 18:22:23 (permalink)
0
Nhớ Ba


Chủ nhật này là ngày của cha
Đáng lý ra con vui mới phải
Nhưng lòng con lại buồn tê tái
Ba đi rồi như mới hôm qua.

Con ao ước một lần gặp ba
Để nói con nhớ ba nhiều lắm
Tình phụ tử với con sâu đậm
Trọn kiếp sao trả nổi, ba ơi!

Con biết giờ ba ở một nơi
Heo hút gió, lạnh lùng, hoang vắng
Bạn cùng đất, đá, rừng vắng lặng
Mưa nhiều, buồn lắm phải không ba?

Con vẫn thường ra mộ viếng ba
Nghe tim khóc chảy tràn lồng ngực
Kỷ niệm xưa vô tình đánh thức
Ký ức hiện về cứ ngỡ mơ.

Ba đi rồi, côi cút, bơ vơ
Cú sốc ấy chạm vào nhức nhối
Ngẩng đầu, con gạt nước mắt vội
Sống tốt để ba được yên lòng.


PEARL
PEARL 22.06.2018 00:18:59 (permalink)
0
EM GỌI...

Em gọi nắng về cho tóc hong
Gọi gió tung bay tà áo bồng
Gọi mưa ươn ướt đôi mắt biếc
Gọi mây xuống thấp nhuộm da hồng.

Em gọi anh về viết tiếp trang
Nhạc khúc yêu thương còn dở dang
Hâm bản tình ca ngày xưa cũ
Bằng lửa con tim - ấm áp tràn.

Em gọi yên bình tan bão giông
Gọi thủy chung chôn thoáng bưởi bòng
Gọi chân thật xua đi giả dối
Gọi chút đam mê thỏa chờ mong.

Em gọi cuộc đời chậm rãi trôi
Gọi nét cười tươi ghé đôi môi
Gọi hạnh phúc về ngôi nhà nhỏ
Gọi ước mơ con - nở giữa đời.

PEARL
PEARL 22.06.2018 15:55:16 (permalink)
0
TÔI ĐÃ QUÊN

Tôi đã quên rồi chuyện ngày xưa
Buồn, vui, hờn, giận mấy cho vừa
Nay vứt hết vào sâu góc khuất
Bụi bám, nhện giăng, mặc gió mưa.

Tôi đã quên rồi lời dối gian
Mặt trái cuộc đời lắm phủ phàng
Quên những đắng cay và hiềm khích
Gạt bỏ hơn - thua, nhục - vinh quang.

Tôi đã quên rồi tiếng giảng bài
Từ ngày từ bỏ bụi phấn bay
Thì đừng nên nhắc chuyện xưa cũ
Đừng rạch lòng tôi vết thương dài.

Tôi đã quên rồi trắng đổi đen
Tình nghĩa ban đầu ngọt đường phèn
Giờ mới cách xa keo hồ rã
Một tiếng hỏi thăm cũng không thèm.

Tôi đã quên rồi, tôi đã quên
Nhớ làm chi nữa, tốt nhất quên
Rừng vẫn còn nhiều cây cổ thụ
Xá gì cháy xém - loài không tên.


PEARL
PEARL 23.06.2018 23:26:09 (permalink)
0
VIẾT ÁNG THƠ TÌNH HOEN KHOÉ MI

Người đã đi rồi, xa rất xa
Còn lại mình tôi với trăng già
Sao cũng thưa thớt, le lói sáng
Thiên hà uẩn đục gió lướt qua.

Người chẳng còn tìm tôi trong đêm
Để ngồi chuyện phiếm thật êm đềm
Tiếng cười nứt nẻ, nghe mà thích
Quên ánh bình minh loé qua thềm.

Thơ người sáng tác - tôi đọc ngầm
Mỗi lần vào Facebook âm thầm
Khúc tình tôi viết - người nào biết
Một mình tôi đọc, lạc giọng trầm.

Thôi thì người hãy cứ đi đi
Còn tôi đứng lại, dạ khắc ghi
Ảnh hình người sâu vào tâm trí
Viết áng thơ tình hoen khoé mi.


PEARL
PEARL 27.06.2018 13:39:14 (permalink)
0
MÙA HÈ CỦA BÉ


Phượng thắp lửa trên cành cao vút
Cận mây lam xa ngút ngàn bay
Núi nằm dang rộng vòng tay
Ấp ôm đồng lúa mê say đón hè.

Trong sâu thẳm tiếng ve ra rả
Vắt vẻo cành bốn " gã " nghịch ngầm
Mình trần khoe lớp da ngâm
Treo lơ lửng để truy tầm phượng xinh.

Chân nhẹ nhón, rướn mình cao mãi
Tay vươn xa cố hái cành hồng
Thoạt nhìn vững chãi đồng lòng
Như cùng thả bổng một dòng ước mơ.

Có lẽ các bé mơ điều đẹp
Nên sải tay thu hẹp cách xa.
Gieo nguồn phơi phới vào hoa
Nở ra hạnh phúc mượt mà tuổi thơ.

Nụ cười hớn hở rạng ngời
Mùa hè rực rỡ vẫy mời bé yêu!


PEARL
PEARL 27.06.2018 13:43:42 (permalink)
0
PHẬN ĐÀN BÀ


Có chồng mà cũng như không
Oằn vai gánh vác chuyện trong lẫn ngoài.
Sáng ra lo lắng quắt quay
Bữa điểm tâm phải sẵn ngay trên bàn.
Nào là tươm tất, đàng hoàng
Cho chồng đến sở, con ngoan đến trường.
Còn mình về lo đảm đương
Việc nhà, giặt giũ, ngày thường luôn tay.
Cơm trưa, cơm tối miệt mài
Mệt nhoài đâu dám than ai - một lời.
Buồn lòng nước mắt tuôn rơi
Mỗi khi nhờ vả, chồng hờ hững - không!
Thế là vợ thành đàn ông
Làm việc nặng nhọc, vợ còng lưng thon.
Có đôi mà vẫn đa đoan
Dựa bờ vai ấm chỉ còn trong mơ.
Vô tâm - chồng quá thờ ơ
Từng đêm nào biết vợ bơ vơ hồn.
Phận đàn bà - chữ công ngôn
Dở bị chê trách, gia môn tủi hờn.
Hết lòng nào tính thiệt hơn
Vì gia đình, vì chồng con - quên mình!
Đàn bà - phận mỏng, linh đinh
Kiếp sau nếu có công bình - đổi vai.


PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2018 13:47:36 bởi PEARL >
PEARL 27.06.2018 13:46:48 (permalink)
0
LỜI CỦA MẸ



Sẽ đến lúc mẹ gối chùng chân mỏi
Tay run run làm rơi vãi cơm canh
Một câu chuyện mẹ nói mãi loanh quanh
Trí nhớ kém , lúc quên, khi lơ đãng.


Con đừng trách, cố xem mẹ là bạn
Nhỏ tí ti như cái thuở lên ba
Thỏ thẻ khuyên răn , hoà nhã , chan hoà
Mẹ sẽ hiểu , đỡ mũi lòng con ạ.


Nếu mẹ bệnh nằm liệt giường mệt lã
Lỡ bực mình mẹ lớn tiếng,rầy la
Con nên hiểu bởi khó chịu mà ra
Mẹ không muốn thế đâu, con yêu dấu!


Thì con hỡi ! Nhớ lại thời thơ ấu
Con dỗi hờn , mẹ khó nhọc dỗ dành
Tìm phương pháp giáo dục con thành danh
Biết yêu thương , nhúng nhường và nhân ái.


Nếu mai đây trên đường trần hoang hoải
Mẹ sống đời thực vật, con ngại chăng ?
Hãy nhớ lúc đút từng muỗng con ăn
Mẹ cũng kiên trì như con làm vậy.


Đó là tất cả những lời mẹ dạy
Khi mẹ già , con hãy nhớ nghe con
Tình mẹ rộng hơn biển , cao bằng non
Mong con hiểu , vẹn toàn một chữ hiếu.


PEARL
 
 
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2018 13:52:38 bởi Nguyệt Hạ >
PEARL 30.06.2018 00:47:51 (permalink)
0
LƯNG CHỪNG MƠ ƯỚC

Tuổi thơ có cánh diều cao vút
Cưỡi mây xanh, chở ngút ngàn mơ
Dòng sông nước chảy lững lờ
Thắm hồng da dẻ một thời ấu thơ.

Tuổi thơ có trò chơi con nít
Rất dễ thương, tinh nghịch - đáng yêu
Được quan tâm, chăm sóc nhiều
Được đi học, biết những điều nghĩa nhân.

Tuổi thơ cũng gian truân trăm nỗi
Đường trượt trơn bước vội đến trường
Rồi cơn lũ cuốn, nước trườn
Ngập tràn, phủ trắng, đáng thương vô cùng!

Tuổi thơ có lưng chừng mơ ước
Chiếc cầu xinh, đường mượt dễ đi
Chẳng còn lo sợ mỗi khi
Mưa to, lũ lớn, đường thì thành sông.

Cuộc đời quả thật bất công
Trẻ thơ sao lại long đong thế này!

PEARL
PEARL 30.06.2018 22:16:48 (permalink)
0
VIẾT LẠI VẦN THƠ TÌNH

Đã lâu rồi em không viết thơ tình
Có lẽ con tim mình thành chai sạn
Hay quá cũ nên có nhiều vết rạn
Phập phồng chờ tan vỡ nhịp đập chung.

Đã lâu rồi hai đứa nghĩ mông lung
Nghĩa tào khang xét cho cùng - vẹn giữ
Thời gian trôi nhanh như là phép thử
Tình vợ chồng trân quý, tôn trọng nhau.

Anh ước gì - cơn say nắng, lao xao!
Em lăn tăn ý thơ - xào xạc, nhớ!
Nhưng chỉ là phút chông chênh - ngố ngớ!
Rất đời thường mà cứ ngỡ trong mơ.

Rốt cuộc rồi mái ấm nhỏ, con thơ
Níu chân anh, thức tỉnh em - về lại
Khoảng bình yên trước kia - xa ngai ngái
Nay gần kề - trong tầm tay yêu thương.

Em viết lại vần thơ tình tơ vương
Cho anh, con, cho quãng đường phía trước
Bởi khó khăn sẽ trở thành mực thước
Đo tình yêu mà mượt của chúng mình.


PEARL

PEARL 06.07.2018 22:54:27 (permalink)
0
GIA TÀI CỦA MẸ

Mẹ chẳng có gì cho con cả
Làm hồi môn khi con theo chồng
Mẹ thương con, để sâu trong lòng
Mong con được duyên nồng hoàn hảo.

Gia tài của mẹ - lòng hiếu thảo
Với ông bà, mẹ trao lại con
Sau này cha mẹ già , héo hon
Con chăm sóc, làm gương cho cháu.

Gia tài mẹ chẳng gì quý báu
Sự thủy chung, son sắt với chồng
Nếu có lúc say nắng, bưởi bòng
Nhớ gia đình mà quay đầu lại.

Gia tài mẹ - tinh thần nhẫn nại
Vượt khó khăn những lúc khê nhiêu
Thất bại không nản, thắng chẳng kiêu
Từ đôi tay làm nên sự nghiệp.

Gia tài mẹ - lòng căng nhiệt huyết
Sức dẻo dai, trách nhiệm cao vời
Đem sức khỏe để giúp cho đời
Làm thiện nguyện gieo mầm nhân ái.

Gia tài của mẹ - sự từng trải
Truyền cho con - kinh nghiệm đời thường
Trong cuộc sống hay tình yêu thương
Phụ nữ đảm, giỏi giang, hiền dịu.

Gia tài đó- mẹ đã lo liệu
Tặng con ngày xuất giá vu quy
Là tinh thần, vật chất chẳng gì
Mong con hiểu cho lòng của mẹ.

PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2018 23:04:33 bởi PEARL >
PEARL 07.07.2018 22:09:14 (permalink)
0
Đà Lạt

Có một thiên đường giữa chốn trần gian
Vừa huyễn hoặc lung linh vừa rất thật
Nơi mùa xuân vĩnh cửu và duy nhất
Níu chân tôi mỗi bận quay gót về.

Đà Lạt - mùa này sức sống tràn trề
Hàng thông vươn mình hứng sương xanh mướt
Những khóm hoa tắm mưa phùn lướt thướt
Cái lạnh se trang điểm má, môi hồng.

Tôi dừng bước nghe Xuân Hương lắng đọng
Gió vi vu trêu tóc lá liễu hờn
Nhịp chân khua thưa - nhặt từng nốt vờn
Làm loãng bớt lớp sương đêm dày đặc.

Phố lên đèn như ngàn sao giăng mắc
Trải lòng ra chất ngất những ước mơ
Buông bỏ hết nỗi lo toan rất đời
Hoà mình vào thiên nhiên tìm khoan khoái.

Không kể siết vẻ dịu dàng, hoang dại
Nét kiêu sa - Đà Lạt khoác lên mình
Tôi đến đây tìm đôi chút yên bình
Giữa cuộc sống ồn ào và náo nhiệt.

PEARL
PEARL 15.07.2018 16:36:21 (permalink)
0
HÃY XEM NHAU NHƯ NGƯỜI DƯNG

Tình chúng mình đã thành dĩ vãng
Theo thời gian quên lãng lâu rồi
Hôm nay từ cõi xa xôi
Trái tim đánh thức bồi hồi - nẻo xưa!

Đường duyên phận mình thừa lối rẽ
Biết bao lần chia xẻ - vì đâu?
Trách chi đời lắm cơ cầu
Hố sâu ngăn cách - tình nhàu nát, tan!

Giờ câm lặng, lỡ làng - cam chịu!
Dở dang rồi bám víu - ích chi!
Thuở đó - câu nói - tiếc gì?
Để nay hai mảnh hồn bi luỵ - sầu!

Giữa chúng mình sông ngâu dài thẳm
Bên bồi anh đầm ấm - mái nhà
Bờ lở vang tiếng hát ca
Con em thơ dại như hoa trên cành.

Nhớ chuyện cũ tròng trành tâm trí
Hồi tưởng không tính phí - nhưng buồn!
Để muôn sự được tròn vuông
Người dưng - xin gọi, chạm nguồn - tịnh tâm!

Lắng lòng chôn chặt trăm năm
Mối tình đã lỡ, lệ thầm - dần vơi!


PEARL
PEARL 16.07.2018 12:32:15 (permalink)
0
MÙA CŨ

Em trách nắng rơi trên bờ tóc rối
Sợi nhuốm màu loang lỗ vết thời gian.
Em hờn gió thổi đôi má miên man
Phai sắc hồng khắc sâu làn da sạm.

Em dỗi mưa ngấm đôi môi khô rạn
Khép nụ cười khi vừa chạm niềm sầu
Em giận sương phủ kín khoé mắt sâu
Để vị cay thẩm thấu hàng mi mảnh.

Sao không phải vầng trăng tròn vành vạnh
Soi tóc bồng một thuở tuổi thanh xuân
Sao chẳng là cơn gió thổi lưng chừng
Xoa má đào, điểm trang từng mao mạch.

Sao mưa không gột vết son cho sạch
Em thật thà của lứa tuổi ô mai
Hạt sương đêm đậu trên cánh hoa lay
Thì đâu thể mắt hồ thu ngấn lệ.

Mùa đã cũ nắng vẫn vàng như thế
Mưa vẫn bay và mái tóc vẫn bồng
Gió vẫn thổi, gió vẫn nổi cuồng phong
Sương vẫn rơi và mắt mi ướt đẫm.

Mùa đã cũ, em lướt qua chầm chậm
Hoài niệm thành thứ xa xỉ - khó tìm
Ký ức là phù phiếm ngủ im lìm
Đành chấp nhận đã chôn tim mùa cũ.


PEARL

PEARL 16.07.2018 22:44:35 (permalink)
0
TIẾC

Trăn trở làm chi một chữ tình
Nửa mảnh hồn đau, nửa linh đinh
Trách chi nguyệt lão se duyên lỡ
Tại phận hẩm hiu của chúng mình.

Thôi đành ngoảnh mặt bước chân mau
Tình đã phôi phai, úa nhạt màu
Tim rưng rức khóc, hồn tan nát
Lời yêu chưa nói, thoáng nghẹn ngào.

Bần bật môi rung, lời thẹn lời
Tay đan, tay bỗng muốn buông lơi
Gởi sầu qua men cay rượu đắng
Say giấc ngu ngơ, giũ bỏ đời

Em nhớ anh nhiều, nhớ ngẩn ngơ
Nhớ quá đi thôi những vần thơ
Cùng nhau đối đáp - cùng giai ngẫu
Bây giờ còn lại - tiếc thẩn thờ.


PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2018 23:58:44 bởi PEARL >
PEARL 19.07.2018 16:44:35 (permalink)
0
EM - MƯỜI BẢY


Em - mười bảy, đã qua thời thơ ấu
Tuổi đá buồn - còn in dấu thiếu niên
Tô môi xinh, đôi má - ửng hồng, duyên
Tóc sợi bồng, thoảng góc nhìn tư lự.

Giữa dòng đời chảy ngược xuôi - do dự
Mái trường - nơi lưu trú ước mơ xanh
Có cô, thầy, bè bạn quây quần quanh
Kỷ niệm đẹp, ngọt dịu lòng - ghi khắc.

Thời học sinh - bản nhạc nhiều cung bậc
Trầm những suy tư, lắng đọng niềm tin
Rồi vút cao theo điệp khúc ngôn tình
Yêu lần đầu - rất thật thà - ở đó.

Và em - đang như cánh chim bé nhỏ
Giương ra xa - bay chấp chới - tập tành
Mong tiếp cận cả khoảng rộng - trời xanh
Trải nghiệm đời - trưởng thành đầy chín chắn.

Mong em vững vàng khi gặp nốt lặng
Tìm an bình bên bè bạn, gia đình
Nhiều sức khỏe, vui tươi lẫn đẹp xinh
Học thật giỏi - mai này - công danh toại.


PEARL
Thay đổi trang: << < 127128129 > >> | Trang 129 của 225 trang, bài viết từ 1921 đến 1935 trên tổng số 3368 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9