Cà Phê Một Mình
Chiều buông màn nhả từng tia nắng nhạt
Khúc romance ngân dào dạt ru hồn
Phích cà phê từng giọt nhỏ bồn chồn
Em ngồi đó ngắm hoàng hôn tím dịu .
Phố lặng lẽ phố dường như thấu hiểu
Chút tâm tình nặng trĩu cõi lòng em
Xe lưa thưa không gian chợt nhá nhem
Bởi màn đêm mịt mù sương bao phủ .
Một mình em ngồi yên nơi quán cũ
Tại góc xưa tranh sáng tối nhạt nhòa
Bóng ngỡ ngàng in tường vắng buồn xo
Chỉ có gió sắt se từng hồi rít .
Kỷ niệm xưa giờ xa lơ , xa tít
Miên man buồn ý nghĩ chợt ngừng trôi
Cố níu lại chút hương đọng bờ môi
Nụ hôn nồng vương trên làn tóc rối .
Ly cà phê trở màu như muốn hỏi
Người xưa đâu ấp ủ bấy nhiêu ngày
Vắng bóng ai cà phê đượm vị cay
Hòa vị đắng nỗi buồn dâng bất tận .
Cà phê một mình giọt buồn mằn mặn
Chảy vào tim trống vắng những ân tình
Trót lỗi nguyền đành hẹn kiếp lai sinh
Sẽ viết tiếp bản tình ca dang dở .
PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2014 02:17:25 bởi PEARL >