NẾU CÓ MỘT NGÀY
Nếu có một ngày em vứt cánh thơ
Bên lề chợ đời ngập tràn biến động
Thì anh hỡi, tâm hồn em dậy sóng
Như con thuyền chóng vánh giữa bão giông.
Nếu có một ngày xếp bút đi rong
Chẳng nghĩ đến thơ và những dòng chữ
Quên phút ưu phiền cả điều tư lự
Em còn là em chăng bởi khác thường.
Nếu có một ngày, em bỏ thơ Đường
Bẻ Lục bát gãy, chán chường thi phú
Chắc có lẽ em ngồi buồn ủ rũ
Nhìn mây bay hoài niệm cũ nhạt nhoà.
Nếu có một ngày cảm hứng chợt xa
Nguồn cảm xúc bỗng trở nên lạ lẫm
Xếp con chữ cũng thành ra rối rắm
Chẳng còn mơ với mộng ảo năm nào.
Chỉ nghĩ thế thôi - em đã nôn nao
Và tự hỏi có lẽ nào như thế
Em làm thơ đã trở thành thông lệ
Một sớm một chiều nào dễ bỏ đâu.
PEARL,
Bài Đối:
Cần Em Xoa Dịu
Em có thấy muôn màu ý vị thơ
Em có nghe đêm trường bao tiếng động
Của thiên nhiên của tâm hồn - con sóng
Nhịp khẽ khàng run sợ trước cơn giông
Em chắc thấy hành trình bao duỗi rong
Của những người dấn thân tìm ý chữ
Tự do, công bằng... để không tư lự!
Sống hồn nhiên, vui chân chất... đời thường!
Em đã thấy những trẻ thơ bên đường
Rường cột non sông! Gia cường quốc phú!
Chua chát sao nét bơ phờ ủ rũ
Người của trăm năm... thẳm thấu lệ nhòa!
Bao thương cảm còn chùng chình gần xa
Soi trong gương, nhìn thấy mình... lạ lẫm
Những ước mơ xưa, giờ lòng... rối rắm
Người của trăm năm hóa đá... khi nào!
Thơ... nhịp thở! Dòng chuyên chở... không nao!
Khi con người còn ưu tư ước thệ
Em phải cần ung dung như thông lệ
Gom chữ ghép vần, xoa dịu... nỗi đau...!
Lãng Thi
Hạ uy di
Tháng 4, 2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2019 02:37:38 bởi langthi >