Có Một Nỗi Buồn
Có một nỗi buồn xa xăm lạ lẫm
Nấp trong hai hố mắt sâu thăm thẳm
Nỗi buồn ấy luôn giấu mình câm lặng
Độc hành trong nếp nghĩ vốn đi hoang.
Có nỗi buồn biến dị được cưu mang
Bám dai dẳng trên dáng gầy tiều tuỵ
Gánh đời đa đoan chứa nhiều hệ luỵ
Mà nỗi buồn đã ký gởi sầu ưu.
Có nỗi buồn len lén màu huyết dụ
Khai tử niềm hy vọng rất mong manh
Nỗi buồn ấy hoá thân tên gian manh
Chối từ sự phán xét của lương tâm.
Có nỗi buồn trú ngụ chốn sơn lâm
Trá hình khó lòng mà nhận diện được
Không thể đong đếm đo lường bằng thước
Chạm vào sẽ trầy xước …vỡ niềm đau.
Có một nỗi buồn rưng rức nghẹn ngào
Cắm rễ xuyên vào trái tim đau đáu
Lý trí cũng nghiêng triền thành ngổ ngáo
Còn tâm hồn càng quay quắt chênh chao.
Nỗi buồn ấy giờ phồng to cao ngạo
Chờ nổ tung và phát tán luỵ phiền
Âu cũng là quy luật của thiên nhiên
Đành chấp nhận…truy tìm nguồn vui sống.
PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2015 02:15:09 bởi PEARL >