So Sánh
Ta ôm mãi khối sầu ưu một thuở
Biết bao giờ mới vơi vợi muộn phiền
Không ít lần đem bán ở chợ phiên
Mong đổi lấy nụ cười viền môi đỏ.
Rao khản giọng với nỗi buồn vò võ
Mồ hôi tuôn , giọt lệ nhỏ má đào
Kẻ lại người qua đôi chút lãng xao
Xen lãnh cảm nào biết gì vui khổ.
Có cụ già nhặt ve chai đầu phố
Em nhỏ gầy bán vé số ven đường
Dưới gầm cầu bao phận hẩm náu nương
Thảm cỏ xanh thành chiếc giường mong đợi.
Xung quanh ta nhiều mảnh đời cơ nhỡ
Cùng vươn lên mong được thở, làm người
Hà cớ chi ta trách oán, chán đời
Quẳng gánh sầu, xua buồn rồi vui sống.
PEARL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2016 01:20:09 bởi PEARL >