Thú Hay Người ??
ms.witch 05.10.2010 10:01:26 (permalink)
 
Lời tác giả: Một câu chuyện có thật mà Tôi đã chứng kiến và bị lôi kéo vào một cách phi lý. Tưởng rằng mình sẽ thoát được sự rắc rối ấy nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa giải quyết được gì...Truyện như lời muốn nói với tất cả với các bạn đọc.. Một lời tâm tình của một ngươì bạn gửi đến một người bạn. Có thể mỗi suy nghĩ của chúng ta sẽ khác nhau. Tuy các bạn từng nghe : "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh " nhưng trên thế giới này,đôi khi hoàn cảnh của người này lại trùng hợp hoàn cảnh của người kia. Trong lúc bế tắc, hy vọng Tôi cùng các bạn có thể tìm thấy nhau ở một điểm tương đồng nào đó trong suy nghĩ, cách giải quyết..

Tình thương mến thương,


Chương Mở Đầu: Những người bạn mới
 
Chắc hẳn các bạn sẽ ngạc nhiên khi nghe Tôi nói rằng những người bạn mới của mình là những cô bé, chú nhóc rất cá tính. Tôi thích nghe các bạn nhỏ tâm sự về gia đình, bạn bè, tình yêu...và đôi khi Tôi trở thành tư vấn viên bất đắc dĩ. Trẻ rất yêu mến Tôi nên có bất cứ chuyện gì cũng tìm Tôi để chia sẽ,dù vui hay buồn. Ngoài ra,Trẻ còn nhờ Tôi làm giúp bài tập,vẽ một số tranh ảnh hoặc dịch một bài tiếng anh nào đó. Tự bao giờ Tôi trong lòng các bạn nhỏ là thần tượng, mặc dù tự nhận thấy mình rất bình thường như các bạn đồng trang lứa; thậm chí; Tôi còn thua xa. Câu hỏi Tôi luôn đặt ra với các bạn nhỏ là : Chị có gì để các em ngưỡng mộ? Một câu hỏi quá thừa phải không các bạn? Bất cứ ai trong chúng ta, từ khi còn là những phôi thai đã biết đến cảm giác ghét - yêu để phản ứng với thế giới xung quanh, huống chi "ăn hết cơm hết gạo" của cha mẹ lại chẳng biết được cảm xúc trong lòng mình đối với một người nào đó. Điều cốt lõi quan trọng mà Tôi muốn đề cập đến chính là các bạn đã đặt họ ở vị trí nào trong trái tim? Cách cư xử của bạn đối với từng người như thế nào? Dân gian ta có câu thành ngữ:
Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ.
Các bạn nhỏ nói chuyện không ý tứ nhưng thường rất thật, ghét nói ghét, yêu nói yêu chứ không điêu ngoa, vẽ vời như những người lớn chúng ta. Câu trả lời luôn ưu ái dồn hết tình thương mến dành cho Tôi : Chị chẳng bao giờ khinh tụi em, vui tính, hiền lành và hay giúp đỡ, hỏi gì cũng biết. Tôi bật cười thật sự khi nghe " hỏi gì cũng biết", vì những cái Tôi biết quá là đơn giản nhưng vẫn lắng nghe lời tâm sự của các bạn nhỏ. Trẻ luôn mang đến cho Tôi những điều thú vị và mới lạ trong tư tưởng, cách sống cũng như những câu nói đầy sáng tạo.Sự tích luỹ trong giao tiếp từ các bạn nhỏ càng ngày càng đầy trong kho tàng kiến thức của Tôi. Tôi ấn tượng nhất với cậu nhóc chỉ 10 tuổi đầu,nhưng thông minh đến mức Tôi cũng phải phục. Câu bé khiến Tôi phải nghi ngờ rằng mình đang nói chuyện với một người đàn ông thành đạt khi luôn đặt ra những câu hỏi hóc búa, nhiều lúc Tôi toát mồ hôi lạnh vì câu hỏi quá ư trưởng thành,chứ không phải vì Tôi không thể trả lời được. Cậu bé giỏi tin học và theo Tôi nghĩ : siêu ngoại ngữ;Đặc biệt cực kỳ ham học.Nhưng thế giới tí hon này vô cùng ngộ nghĩnh,các bạn nhỏ có những giận hờn khiến Tôi phải dở khóc dở cười khi nghe các cô cậu nhóc dặn nhỏ riêng Tôi thế này: " Chị chỉ được nói chuyện và giúp mỗi mình em, không được giúp thằng ấy...vì nó mới bảo em dữ như chằn, xấu nhu ma, dốt mà hay nói chữ...chẳng hạn.. Hoặc là Chị đừng chơi với thằng nhóc ấy, nó nhỏ hơn mà hỗn với em...Hay Chị đừng nghe lời con bé ấy, nó nói dối như cuội..Tôi chỉ cười trừ mà bảo: Thôi nào,đứa nào cũng em của chị, "chị ngã thì em nâng", giận nói thế chứ bụng dạ các em, chị lớn chẳng lẽ lại không hiểu. Nhưng các em phải biết tôn ti trật tự,không nên xưng hô vô phép như thế.Cứ cách nói chuyện thế dễ khiến người ta hiểu lầm rằng mình con nhà vô giáo dục.Không nên!" Mỗi lần gặp là một câu chuyện trường lớp. Bọn trẻ khiến Tôi cứ nhớ mãi tuổi ô mai của mình. Thỉnh thoảng,Tôi lại kể chuyện ngày xưa cho chúng nghe, có vẻ rất thích thú nên Trẻ thường chăm chú nghe. Điều Tôi đáng chú ý nhất chính là cuộc sống của các cô bé, cậu nhóc này đều có hoàn cảnh tương đối giống nhau : cha mẹ rất bận rộn, không có thời gian để chia sẽ hoặc dạy dỗ con cái . Họ thương con, rất yêu con nữa là đằng khác, thuê hẳn gia sư về nhà kèm riêng nhưng vẫn không bù đắp được sự trống vắng trong lòng Trẻ.Bọn trẻ vẫn thích tìm Tôi để được hướng dẫn cách làm bài tập mặc dù đuợc cô giáo giảng trên trường, được gia sư giải thích qua nhưng vẫn lắc đầu không hiểu. Cách giảng bài của Tôi giúp trẻ rất dễ nắm bắt trọng tâm của vấn đề. Đó là điều mà Tôi hãnh diện nhất trong công việc giáo dục những mầm non tương lai của đất nước. Tôi thường đùa :
" Yêu trẻ thì trẻ quý mình
Yêu người tình thì người tình phản bội"
(Trích : Những suy nghĩ gàn - minhthanh_love)
Chỉ là những câu nói vui ở cửa miệng nhưng cũng khiến các bạn nhỏ đắc ý gật đầu.
Qua nhiều lần tâm sự, Tôi hiểu nhiều về Trẻ,tâm tình của tuổi mới lớn và những suy nghĩ rất ngây ngô của các bé còn trong độ tuổi chập chững bước đi, ngọng ngịu khi đọc A,B,C hay những cô cậu choi choi sống bán mạng cho phố, bán thân cho đường.Sự thông cảm lấn áp cả sự rẻ rúng, một cảm giác bất lực khi Tôi có lúc phải trơ mắt nhìn mà không biết phải thốt lời nào.An ủi lúc nào là đúng cũng là một điều khiến Tôi phải suy nghĩ. Trăn trở những việc của người trở thành thói quen của Tôi, đi vào thơ Tôi :
Tôi trăn trở nên Tôi là người đó
Thơ của Tôi bỗng biết khóc thành lời
Nhiều khi gọi khản giọng cái Tôi ơi
Thì sực tỉnh cả hai mà như một.
 
(Trích: Hai Trong Một - thơ : minhthanh_love)
 
Cuộc sống ổn định của Tôi bắt đầu có sự xáo động, các bạn nhỏ ít gặp Tôi hơn, Tôi trở nên bận rộn với gia đình, công việc, tình yêu và nguồn cảm hứng sáng tác. Sự khởi đầu cho những cái rắc rối mà những người vui tính thích đùa :
Tơ lòng càng gỡ càng thòng
Gỡ rồi lại gỡ, một chùm còn nguyên.
(Trích: Gỡ Rối Tơ Lòng. Thơ: minhthanh_love)
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2010 09:45:33 bởi minhthanh_love >
#1
    ms.witch 13.10.2010 09:44:47 (permalink)
    Chương 1:Bước Vào Thế Giới Huyền Bí
    Thành Phố Biển  2008
    Trong ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa khu vườn trái cây khá rộng lớn nằm giáp ranh Uỷ Ban Nhân Dân Phường, có một con dốc nhỏ để lũ trẻ hàng ngày tụ tập kể những câu chuyện mà chúng tâm đắc.Mỗi khi mùa mưa đến thì nước từ trên núi đổ xuống trông như một con suối. Những viên "bi thuỷ tinh" đủ màu sắc lấp lánh dưới làn nước trong vắt trông như những viên ngọc trai dưới đáy biển. Tôi thường cùng lũ trẻ rủ nhau lội bì bõm để nhặt từng viên đá thuỷ tinh nhỏ,đem về tạo thành những tháp pha lê hoặc trang trí trên những chậu cây kiểng xung quanh nhà.Cực tuyệt! Đó cũng là một trong những thú tiêu khiển của Tôi vào mùa mưa. Các bạn thắc mắc tại sao ở thành phố biển Tôi lại thích leo núi? Các bạn hãy thử một lần đứng trên đỉnh núi nhìn ngắm thành phố biển một lần sẽ hiểu được vì sao. Cái sở thích này theo Tôi từ thời cắp sách đến trường đến tận ngày hôm nay. Lang thang trên bãi cát dài, với những làn sóng nước mát rượi vuốt ve đôi chân trần của mình, lại không mang cho mình cảm giác yên bình như đứng trên núi cao - một nơi mà tôi có thể ôm trọn cả thành phố vào trong tâm nhìn không cần phải hết một bình xăng để lượn như một con điên.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2010 09:49:06 bởi minhthanh_love >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9