Chuyện tình cuối đông
Xoa tay hứng giọt nắng xuân
Lần đâu tiên thấy ngại ngần đông qua
Ngay mai nuy sẻ nở hoa
Hôm nay, mới biết là ta yêu người
Mênh mang tìm một khoảng trời
Người đi thi thoảng bồi hồi mộng mơ
Xoa tay hứng giọt nắng xuân
Lần đâu ngơ ngẩn làm thơ
Nỗi buồn gió thoáng... vu vơ một mình
Banh khanh che đậy song tình
Sợ người xa lạ đứng rình bên em
Gío vờ ru nhẹ môi em
Tưởng rằng ai đó cạnh bên lúc nào
Đưa tay đón cánh hoa đào
Nguya nghiêng cười mỉm xin chào gió ngông
Má hồng tô điểm động phòng
Xuân về trao nụ tình nồng cho ai
Vần thơ sao đứt đọan hoài
kết lên tiếp nối chữ lay hoay tìm
Nghe từng nhịp trở về tim
Bỗng dưng thổn thức tình chìm đắm say
Má đào trọn nét thơ ngây
Bờ môi hé nở giọt gầy miên mang
Đâu bờ vai tựa thênh thang
U buồn tóc xoá về chông quanh đây
Ngã đau ôm trọn nắng dài
Xoá từng nét chữ viết sai từ mình
Oi thôi thơ đã biến hình
Như bức tranh vẽ mắt nhìn bóng ai
Tình người ta đã tự khai
Đâu còn dấu diếm đêm dài đợi mong
Yêu người hơi thở đi rong
Tìm bờ môi mọng in hồng vết son
Tình mùa đông viếing cỏn con
Nhưng sao bỗng thấy vuông tròn mãi xa
Uớc gì người được bên ta
Em xin hiến tặng trái tim cho chàng.