Ấy và Tớ
Tự nhủ rằng : sẽ gọi Ấy là anh
Mà sao thấy lời ngượng ngùng bối rối.
Đã thương nhau, có ngại gì câu gọi,
Hay chỉ vì mình đã quá thân nhau?
Xưng hô bạn bè - quen đã từ lâu,
Tớ-P, Ấy-M, dễ thương lắm nhé!
(Tên ghép chúng mình sao hay đến thế!)
Chẳng cứ Anh - Em, cũng đã yêu rồi.
Tớ ngại ngần khi gọi Ấy " anh ơi"
Nhưng tay Tớ để yên cho Ấy nắm.
Hồn Tớ xôn xao , trái tim bừng nóng,
Khi ở bên ai, ấm áp yên bình.
Tớ mãi là người yêu nhỏ, bé xinh,
Ưa rắc rối, thích chọc trêu Ấy lắm.
Còn Ấy thì sao? hình như lúng túng?
Dù lâu rồi, Ấy rất muốn làm anh?
Cũng đúng thôi, làm anh phải dỗ dành,
Em của anh, sẽ khó chiều lắm đấy!
Một ngày vắng anh, sao lâu đến vậy?
Tớ lại giận hờn, anh dỗ được không?