TÔI SỬA MÁY MỘT CÁCH THẬT CHUẨN thái san
thaisan 06.10.2010 18:12:52 (permalink)
TÔI SỬA MÁY MỘT CÁCH THẬT CHUẨN
 thái san
 
 
Bước vào cái ghế khác hơn mọi cái ghế vì cao hơn khoảng dăm phân đó là một cái ghế đặc biệt, có chỗ gác chân phía sau, tôi im lặng lắng nghe anh lính buớc vào. Tuy nhiên bên ngoài vẫn thoang thoảng câu hát:

-Bắc kỳ vô dây ..tay cầm cái cây …tay kia cầm sợi dây..hừ hừ.. để dắt con cầy...
-Làm nó nói như mình chết đói ý à?

-Thì cũng giống như vậy chứ sao.
-Không dám đâu! Ở ngoài đó tivi chạy đầy đường làm sao mà đói được.
-Thiệt không ?
-Có, cột điện cũng còn chạy đầy đường nữa là.
-Vậy ngoài đó có nhiều cà không vậy hở anh giả nai làm anh hai theo cách gọi của miền nam để trốn chui ngay vô trong miền nam khỏi cho mọi người không biết là mình là người csbv thay mặt cho khỏi người ta biết đã bỏ tất cả những người chmnvcn, nay đã được vắt chanh?
-Nhiều chứ, cà pháo thì muối trong hũ dưa, cà chua thì ở trong tất cả những người lùa vào trong nhà dân để kiếm ăn, kiếm gái vì sống lâu trong rừng ra ngoài thấy gái SG quá đẹp lại dễ tính nữa, còn cà chớn ăn không hết phơi đầy mái nhà. Ngừng lại một chút rồi người lính nói tiếp:
-Ông có sửa được đài không vậy?
-Anh hỏi chi lạ quá? đến tiệm sửa đài mà ai lại hỏi như thế là mất tư cách, coi khinh người thợ! Ngần ngừ một chút rồi nói như để phân bua:
-Không, ngoài đó phải hỏi như vậy ông biết không nào.
-Tại sao.
-Vì tôi thấy ngoài đó chỉ bán vỏ đài chứ không bán cả cái đài bao giờ.
-Thế sao?
-Sau đó vào chỗ nào quen mà được nhà nước cho phép như anh chàng cơ công nào đó mới đủ tư cách ráp ông ạ.
-Thế ráp thì mình bắt được tất cả mấy đàỉ
-Nói như ông ai nói chả được?
-Một đài đã là quá tốt rồi. Ðến đó quay qua mỉa mai người thợ sửa đài, thấy vậy tôi vẫn im lặng:
-Ông làm như mua được đài của Nhật đó.
-Vậy cái đài của ông định sửa đâu.
-Có bắt được đài bbc không?
-Cái ông lày quá to tiếng phải cải tạo bây giờ.
-Ngày trước tức nà “núc đang chiến đấu thì nghe núc nào chả được nhưng lay thì nại khác dồi”.
-Khôn dại tại miệng đó ông à.
-Thì tôi sửa chữa chứ có rì đâu lào?
-Tôi trêu ghẹo lại ông ta ông ngồi cười hì hì thôi. Nhưng tức quá bèn phải lên tiếng:
-Ông biết không, cái đài của tôi chỉ xài đặc biệt có hai cối, nên dất kinh tế hiếm người có nắm, ông nàm ơn sửa cho tôi tôn tốt một chút nhá:
-Ông sợ nhất cái gì?
-Tôi mà sợ cái gì hử?
-Chỉ sợ tốn tiền mất công đi lại.
-Trong cấm quân mà đâu dễ ra khỏi trại được.
Tôi ngẫm nghĩ theo tập quán của miền này thì trước chục trái cây để bán có thể là bất kỳ như chục mười hai, chục mười bốn hay chục mười tám vân vân và vân, có thể đến chục hăm bốn nữa. Bà cụ ngồi nghe thấy vậy cười và nói:
-Nhưng nay bị thay đổi hết ráo trọi gồi cậu à. Tiếng bà lão nhai trầu thuốc móm mém:
-Các miền trái cây nay cũng bắc kỳ góa hết gồi. Một số anh em nay hút thuốc nào, có cái cây ống tre kêu róc róc nghe củng zui tại, có điều hôi hám lắm chịu hổng nổi đâu. Nhìn bà nhai trầu xỉa thuốc mà phát khiếp. Thỉnh thoảng cầm miếng thuốc lau hết hàm răng rồi cho vào miệng, nhai cả miếng thuốc vừa xỉa.

-Dân tộc họ thiệt thà lắm cẩu à.
Người đàn bà ngồi nhai trầu bỏm bẻm ngay phía trước chỗ tôi sửa đài. Tôi nghe tiếng một người trêu bà ấy:
-Zậy sáng nai ổng có đi chào cờ chưa hả bà?
-Ðể mần cái zống gì?. Thay vì trả lời bà hỏi lại:
-Dạ để cho họ đi bầu cử chứ mần gì cơ ạ.
-Ỗi bây giờ đâu còn sức mà đi nửa. Ổng cũng già rồu, và đi chào chó củng ăng không sao? Chụp ảnh hình mang dìa cho trển để lấy tiềng bỏ zô túi chủng cả chứ có cho ổng được cắc nào bao giờ, thì thà gằng thôi để chúng mần gỉ nấy mần mặc thây, ổng giờ ốm lắm chắc cũng chẳng còng sống được bao nửa đâu cháu à.
Tôi cúi xuống lặng thinh để nghe lòng mình rúc rỉa và đau thầm cho những người đã vô tình lao đầu vào những sự việc của đời sống chính trị, vì tôi rất sợ nó, vây khổn suốt cuộc đời có dù chỉ một chút lòng yêu nước mà thôi.
Bao nhiêu sự tốt và tuyệt vời của một lãnh tụ vô tình đã bị tất cả những đám con cháu đàn em đánh mất một cách không thương tiếc, nói vậy còn nhẹ, chúng dẫm nát hết trên chính cái chân của chúng rồi.

Chăm chú một hồi lâu vào chiếc sườn máy đã tháo ra và người lính đến trước chờ và tôi nói:
-Của anh hư một cái trung tần (MF), phải thay chờ hơi lâu một chút hay ngày mai ra lấy máy được không, còn muốn lấy thì phải chờ đến trưa, nếu có chờ được thì chờ? Như vậy vẫn cố gắng chờ:
-Tất nhiên là phải chờ rồi, vì tôi ngoáy nó nên tôi biết, đã mang cơm ra đầy đủ rồi, gắng làm cho được càng sớm càng tốt.
 
Ác nhơn nó chỉ hư một cái tụ bé của phần đó nên tôi loay hoay mãi chưa kiếm được nên bận đến chiều vẫn chẳng xong. Nhưng việc gì cũng phải đến đoạn kết.
-Xong rồi đây ông bạn chịu khó quá.
-Vậy hết bao nhiêu tôi đưa cho anh cái kìm và còn thiếu bao nhiêu thì cho em xin.
-Cái NA TI O NA của ông nó tốt như vậy mà trả tôi một cái kìm thôi ư?
-Thì em đã lói nà em sin mà. Thôi em về đây.
Và anh chàng bước ra khỏi cửa nhanh như chớp. Tôi lặng thinh để cho người lính bước ra, vì biết rằng chẳng thể làm gì hơn được kiểu đó nữa và cố chăm chú vào những việc của mình đang làm hầu quên đi những câu chuyện không đáng, biết là mình cũng hơi buồn và đành phải chịu mà thôi. Từ ngoài cửa bước vào một người khác có lên tiếng:
-Mẹ nó nói năm mươi đồng không lẽ lại trả đúng năm mươi ư?
-Mình chỉ trả bốn chín đồng là cùng chứ sao?
-Thời đại này đi mua là mình cứ tự nhiên như không biết gì là chỉ có nước cho không tiền của người ta à. Có điều nếu làm việc thiện thì có chỗ chứ đừng dại như zậy…..
-Ông nói zậy ông có phiến diện không, đang khi không cứ nghĩ ngợi đến nó làm chi, tôi sáng mai phải triệu tập về trên huyện bắt buộc vào tổ hợp.
-Theo tôi vào hay không ăn thua người dân chứ bắt buộc thì khó đạt kết quả, sáng sớm mời tôi lúc sáu giờ ba mươi thì có ai ở đó, cái khó là mời mình phải đi không được cãi. Đúng như hạn định tôi đến, chẳng thấy ma nào cả, không được, tôi về, vài ngày sau lại được giấy mời lần nữa, lần này tôi đến tận nhà người mời:
-Xin lỗi anh có tập họp được, nhưng chẳng ai cho anh khẩu phần nào vì nếu xét theo cách làm ăn hiện tại thì không có thể có ngân khoản riêng nào cả vì cái lối điều hành của bí thư chi đoàn này chỉ có mà xúc đất, hắn bắt cứ sửa cái gì mà phải thay thế đều phải có xác của những vật đó. Ngưng lại đôi chút nhìn thẳng vào mắt tên cán bộ huyện tôi nói:
-Theo tôi nghĩ chỉ rã một cái máy columbia của Mỹ thời xưa thì tôi ăn hết đời cũng chẳng thiếu thứ gì cả. Ngẫm nghĩ mà tôi phát bực với cách điều hành này, vì nó có tính cách cục bộ mà không ích lợi gì, tạo ra những người bán đồ một cách giả trá nữa lấy không làm có, những thằng chẳng sửa được một cái gì có tiền, còn thằng làm vất vả thì lại không, ngồi chơi sơi miếng ngon, vất vả cho kẻ khác ăn không, trên đầu trên cổ, nghĩ đến những quái chiêu của những thằng điều hành tôi thoáng nghĩ đến cách bóc lột công nhân còn hơn tụi Pháp nữa và tự nhiên cách điều hành xóa tất cả công cuộc cách mạng bao năm vất vả khổ sở của cả một dân tộc, tôi cúi xuống nghe trong lòng đau xót vô biên.
Đó cũng chỉ là một điều tưởng tượng thôi vì nếu bước vào sự thật mới thấy khủng khiếp, lý do là ai đi làm chỉ đủ cho chính ban thân ăn và xài chỉ đủ một thôi nên từ đó sinh biến và suy ra như nếu bạn làm một người công an thông thường thì nếu bạn đã có gia đình tất nhiên bạn phải kiếm thêm tiền để chi dụng cho gia đình bằng người nên bắt đầu từ đó bẩm sinh nảy sinh ra nhiều sự việc nhem nhuốc, nhất là khi bà xã trông vào nhà người khác cùng độ tuổi sẽ đâm kèn cựa để cho bằng hoặc hơn người tức tiếp tay cho làm chuyện phi pháp, cái này nhà nước phải quyết và hiểu biết trước.
-Cái máy của tôi phải thay thêm gì nữa không vậy bác thợ?
-Tôi phải chuẩn lại cái mạch AGC ( tức automatic gaincontrol )tự động kiểm soát số lợi vì phaseding hay lúc to lúc nhỏ.
-Ông hỏi tôi trả lời ông cũng chả biết được.
-Hay còn gọi là AVC (automatic volume control) tức là tự động kiểm soát âm lượng.
Cái khó nhất ở đây là cái tụ và cái điện trở hay theo miền Bắc gọi là kháng.
Mục đích cái trở hay kháng đó lấy điện thế ngược để polar (phân cực) ngay transistor (bóng bán dẫn) của trung tần đầu và nếu khi to làm khuếch đại ít và ngược lại để âm thanh nghe được dễ chịu không bị lúc to lúc nhỏ và để bù vào những cái lẽm sóng đó có nhiều loại máy phải làm cả tần hai hay ba với chỉ một diode thôi để mục đích điều tần. Việc này nói thế nhưng khi làm rất vất vả. Nói cho đúng lúc bấy giờ mấy cậu mới từ rừng về cái gì cũng quý, cái gì cũng lạ. Phải nói thật đó chính là cái hay của người tạo chiến tranh nhưng không phải là người kiến tạo cuộc sống nhưng đang trong cuộc chiến thì phải ngu hóa như vậy dễ bảo mới làm được việc lớn nhưng chẳng biết sau khi đã chiến thắng các anh cũng vướng lại như vậy có lẽ là do những tư tưởng lớn vị kỷ hay tiệm tặn chỉ có vậy thôi, dù sao nhân dân cũng cám ơn các anh hùng đã vị quốc vong thân xả thân cứu nước để lại cho đời sau một đất nước tự hào.
 
Nhưng chúng ta những con người vn không ngừng tại đây được. Mình thay người lớn đứng lên đọc gióng bản tuyên ngôn như hịch:
-Hỡi đồng bào, đồng tộc hủy bỏ những vị kỷ xây dựng một đất nước mới theo kịp đà tiến hóa của nhân loại, chúng ta chẳng còn gì mà câu mâu với nhau nữa để giữ nước tiếp tục những giặc như:
-Đói, dốt, lạc hậu, giặc đế quốc, những giặc truyền kiếp và ta phải nói với nhau câu gì nữa. Lấy chất xám của chính chúng ta xây dựng cho bản thể quốc gia, giữ vững cuộc sống nhân dân cho lũ trẻ được ngủ yên.
Nói nhưng phải làm thường thì hay nói cho đẹp nhất là những người thuộc tỉnh đồng nai. Ngày nay đất nước cũng đã thay đổi và bằt buộc phải thay đổi thôi vì theo luật tự nhiên của nó huống hồ mình sống tùy thuộc, chứ chẳng được tự mình quyết định mấy vì mình muốn đòi hỏi này các nước khác đã biết trước và lấy làm đề tài đặt điều kiện và trong cái thế nhược tiểu chẳng khác nào cá trong chậu, chim trong lồng phải chấp nhận tùy chất xám của những người lãnh dạo mà thôi.
Xét cho cùng mình chỉ nên nói với nhau một câu thông cảm. Nếu đau khổ còn chữ nhưng thì  dân tộc chẳng được quyền tự chọn nào hay lái khiển một chút nào ư?
-Hay chẳng khác ngày xưa là mạng sâu cái kiến thế thôi.
Xin lỗi cho tôi được nói lên vài lời trong đoạn kết là cho đến bây giờ các cán bộ dù cao cấp cũng chẳng biết được những gì trong máy tính của con mình thì làm được những gì và sẽ giữ lại cho quốc gia dân tộc vì chẳng biết chúng truy cập cái gì lợi hay hại vậy chữa cái máy cho tốt nhưng người xài máy không tốt mình lại phải điều chỉnh chính trong gia đình trước sau mới trị quốc và nếu có mộng thì cứ vẫn bình thiên hạ.
 
Cuối tháng bảy hai không không năm
 
        thái san
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2010 20:16:58 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9