Đi qua bóng tối
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 35 bài trong đề mục
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 09.10.2010 14:19:30 (permalink)
ĐI QUA BÓNG TỐI[/size]


Một cô gái nhỏ bình thường không có gì nổi trội

Một chàng trai tưởng chừng hoàn hảo nhưng lại che giấu quá khứ đau thương

Một nữ người mẫu có trái tim bị nguyền rủa

Ba con người, ba số phận, ba nỗi đau

Ai trong số họ sẽ đi qua bóng tối để tìm đến hạnh phúc?



Đây là truyện dài đầu tiên mình viết một cách nghiêm túc. Mong bà kon anh chị em bốn phương vô đọc và cho ý kiến . Đề tài này hơi bị... ảm đạm! Bản thân tác giả cũng là loại...khố rách áo ôm về kinh nghiệm sống, hơn 20 năm nay hầu hết là phởn phơ vui vẻ nhưng thôi cứ liều coi sao!
#1
    Đoàn Thị Hồng Thuỷ 09.10.2010 14:21:11 (permalink)
    MỞ ĐẦU

    Hà lôi từ túi áo thể thao ra mẩu bánh mì khô queo ăn dở từ sáng. Thu mình vào hõm tối giữa đống rèm cửa và cây cột khổng lồ, cô gái nhỏ thầm cầu nguyện sẽ không bị phát hiện ra bộ dạng lôi thôi nhếch nhác hiện giờ. Miếng bánh chẳng ngon lành gì nhưng cô không có lựa chon nào khác cho bữa trưa nếu không muốn tiếp tục công việc với cái bụng đói meo xẹp lép. Nhưng khi cô mới bắt đầu gặm miếng đầu tiên thì bất thình lình, như một bóng ma, từ quầng sáng chói mắt phía ngoài Phong xuất hiện. Giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nhỏ, anh ta cất giọng khàn khàn:
    - Cô chui rúc ở đây làm gì thế?
    Hà bật dậy, luống cuống đưa tay vuốt lại những nếp nhăn trên bộ trang phục. Mẩu bánh mì tuột xuống, rơi tõm vào sàn nhà bám bụi. Nhưng không còn tâm trí nào chú ý đến bữa trưa của mình nữa, cô gái nhỏ lúng túng đưa mắt tránh khỏi tia nhìn của người đối diện, cúi đầu giải thích:
    - Dạ, em nghĩ là chúng ta...đang giải lao...nên em đi ...tìm một chỗ để ăn bữa trưa?
    - Tốt thôi. Nhưng thay vì ngồi ngoài kia cùng dùng bữa với mọi người thì cô lại trốn vào xó xỉnh này… một mình sao?
    Hà im lặng. Cô gái nhỏ nắm chặt bàn tay, thầm thì cầu mong có một phép màu nào đó khiến cô biến đi, vô hình hoặc hoà vào bóng tối sau lưng. Ánh mắt của người đối diện như xuyên thấu khiến cô tê dại, nhức nhối. Cô mở to mắt, cố gắng ngăn những giọt lệ tủi hổ chực trào ra. Không nhận được câu trả lời nhưng dường như Phong hiểu hết. Anh ta chìa ra chiếc túi nhỏ màu da cam, khô khan ra lệnh:
    - Ăn đi!
    Mắt Hà loé lên. Cô gái nhỏ kiên kiên quyết lắc đầu. Sự kiêu hãnh như con báo gấm ngủ say đột ngột thức dậy sải chân phi như bay trong cánh rừng sâu thẳm. Tuy nhiên, phớt lờ thái độ nhận được Phong lạnh lùng đặt chiếc túi nhỏ lên gờ cột, nói bằng giọng đều đều:
    - Vứt cái thói sĩ diện hão đi! Ít nhất là với tôi! Một kẻ phờ phạc vì đói bụng thì không làm được gì ra hồn đâu. Cô đi làm đâu phải chỉ vì mình cô!
    Chàng trai quay người bỏ đi. Còn lại một mình, Hà buông người rơi xuống tấm rèm dày nặng. Cô úp hai tay vào mặt, im lìm. Khoé mắt căng lên, nóng rực nhưng khô ráo. Phong nói đúng. Đối với một kẻ nghèo túng thì niềm kiêu hãnh chẳng giúp được bao nhiêu. Cô gái nhỏ quờ tay với lấy chiếc túi màu da cam. Bên trong là hai cái humberger nóng sực được gói kỹ bởi lớp giấy mềm.
    #2
      Đoàn Thị Hồng Thuỷ 10.10.2010 09:57:05 (permalink)
      Chương I: Chuyện cổ tích không viên mãn
      Ngày đầu tiên đặt chân đến căn biệt thự lộng lẫy với khu vườn rộng mênh mông trồng toàn đầy các loại hoa tuyệt đẹp, Hà đã ngỡ như lạc vào truyện cổ tích. Dù cô chẳng phải là nàng công chúa trong lâu đài ấy. Bỏ lại sau lưng miền quê đói khát, cô gái nhỏ theo ba mẹ lên thành phố kiếm tìm cuộc sống mới. Một cặp vợ chồng giàu có đã nhận cả gia đình Hà vào giúp việc cho họ. Ông bà chủ là người nhân hậu. Dù cuộc sống của kẻ làm công chẳng dễ dàng gì nhưng đối với Hà đó là khoangt thời gian hạnh phúc nhất, yên ổn nhất. Cô được đi học, được ăn no, mặc ấm. Hàng ngày, cô phụ mẹ làm việc vặt trong nhà, tưới tắm vaqf chăm sóc những luống hoa rực rỡ ngát hương. Tối đến chờ ba lái xe cho ông chủ trở về cùng dùng một bữa cpưm sum họp.
      Nhưng hạnh phúc vốn là thứ mong manh. Có lúc ta tưởng như đã giữ chặt được nó rồi thì nó lại thình lình trôi tuột qua kẽ ngón tay. Hà còn nhớ như in cái ngày mưa ấy khi cô đăm đăm nhìn vào ba gương mặt nhợt nhạt, bất động thân quen. Cả tiếng gào khóc tuyệt vọng của mẹ cô, cả tiếng thông báo về vụ tai nạn, cả cái lạnh giá của khu nhà xác trong bệnh viện dường như chỉ lững lờ trôi quanh chứ không thấm vào được cô gái nhỏ. Hà không khóc nhưng tận trong sâu thẳm cô nghe như có một cái gì đó thật quan trọng đã chết đi. Mãi mãi!
      Một tuần sau đám tang con trai ông bà chủ mới về nước. Không khóc lóc không đau buồn không giận dữ, đứng trước ngôi mộ chưa kịp lên cỏ của ba mẹ, Phong chỉ khẽ mím chặt đôi môi. Ngay cả khi những người họ hàng nhao nhao bên cạnh buông ra vài lời an ủi ngắn ngủi hay chỉ trích gã tài xế bất cẩn gây nên tai hoạ này, khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng như thạch cao ấy cũng không đổi sắc. Thế nhưng, dù đứng từ xa, Hà vẫn nhận thấy đôi mắt của chàng trai xa lạ sẫm tối như hai hố nước không thấy đáy.
      Buổi tối Phong cho gọi Hà đến gặp mặt. Dù cứng cỏi chịu đựng hết thảy mọi lời dèm pha chỉ trích nhưng đứng truớc chàng trai mới gặp, Hà bỗng run lên như cái cây nhỏ trong đêm giông bão. Nỗi sợ hãi bỗng hoá thành con quỷ khổng lồ bổ móng vuốt sắc nhon xuống đầu cô gái nhỏ, bấu chặt không buông. Có cảm giác chỉ cần va phải một lời giận dữ từ người đối diện cô sẽ đổ ụp xuống và tan thành từng mảnh nhỏ. Bằng giọng đều đều không chút cảm xúc Phong hỏi:
      - Mẹ cô đâu?
      - Trong bệnh viện. Thần kinh của bà không chịu nổi cú sốc này. Bác sĩ nói...
      Hà chợt ngừng lại. Giọng nói tắc nghẹn nơi cuống họng. Cô nhận ra mình đang vô thức cố tìm chút thông cảm nơi chàng trai lạ mặt. Nhưng có ích gì đâu nếu anh ta cũng nghĩ chính ba Hà, chính sự có mặt của gia đình cô đã gây nên tai hoạ này.
      - Cô bao nhiêu tuổi?
      - Tôi 17.
      - Gia đình cô ở đây bao lâu rồi?
      - Hai năm.
      Những câu hỏi và trả lời được đưa ra tuần tự, rành mạch. Liếc nhìn thật nhanh chàng trai kỳ dị, Hà vươn thẳng người, cố dìm nén nỗi bải hoải đang mọc rễ trong lồng ngực. "Nhanh thôi, nhanh thôi!" cô tự nhủ. Rồi đột ngột, điều cô chờ đợi vụt bắn ra như mũi tên sắc nhọn lao về phía trước.
      - Bây giờ cô tính thế nào?
      Hà nuốt nước bọt. Lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen hoàn hảo của Phong, nói rành rọt:
      - Chúng tôi sẽ đi khỏi đây!
      - Ai?
      - Tôi và mẹ tôi..
      - Đi đâu?
      Buồng phổi Hà tích tắc lạnh toát. Không chủ đinh nhưng giọng nói của cô bỗng trở nên chao đảo:
      - Tôi...tôi không biết...Có lẽ mẹ con tôi sẽ về quê...
      - Nhà cô còn người thân ở đó không?
      - Không...tôi...
      Hà đáp lời, tự hoảng sợ truớc sự thành thật quá mức của bản thân. Nhưng cô đã quá kiệt sức để nghĩ ra bất kỳ lời nói dối nào.
      - Được rồi!
      Phong đột ngột ngắt lời. Bật dậy khỏi chiếc ghế bành, anh ta sải những bước rộng về phía cánh cửa. Trước khi tiếng "sầm" sập lại sau lưng chàng trai ném về phía cô gái đang chìm trong quầng sáng vàng nhạt vài lời cuối cùng mà cô không khó khăn nhận ra đó là mệnh lệnh.
      - Sáng mai chờ tôi trước cổng. Tôi muốn gặp mẹ cô.




      **********************************

      Trước lời đề nghị của Phong, Hà như đông cứng vì bàng hoàng. Mở to đôi mắt lạ lẫm, cô cố dò tìm chút thay đổi trên gương mặt lạnh lùng bằng thạch cao kia. Phong có vẻ bực mình truớc biểu tình của cô, lặp lại:
      - Cô có nghe tôi nói gì không đấy?
      - Tôi không hiểu, thưa ...thưa anh...
      - Cô không cần hiểu. Chỉ cần làm theo lời tôi bảo, ở lại đây, tiền viện phí của mẹ cô tôi sẽ trả.
      - Không!
      Hà la lên, sự sáng tỏ phút chốc tràn qua như cơn lũ quét
      - Không...Anh không cần...Ba mẹ anh...
      - Im đi!
      Chàng trai gầm lên cắt ngang, mắt phát ra tia lửa đen sẫm. Hà co rúm người lại nhưng vẫn không sao dứt nổi cái nhìn chằm chằm vào người đối diện. Phong ngoảnh mặt đi, im lặng một lát trước khi hết sức cẩn thận nói tiếp:
      - Tôi cảnh cáo cô, nếu còn muốn sống thì đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó trước mặt tôi. Chớ nhầm tưởng, tôi chỉ đang làm nghĩa vụ cuối cùng của ông chủ với người giúp việc thôi.
      Hà mở miệng. Nhưng lời chưa thoát ra được tới vành môi đã bị anh tàn nhẫn đẩy vào.
      - Đừng giở trò cứng đầu ra nhóc con. Cô tính đem mẹ mình về cái xó xỉnh heo hút để bà ta chết rục ra sao? Bệnh mẹ cô cần được bác sĩ giỏi theo dõi và chữa trị!
      Hà gật đầu. Anh ta nói đúng. Cuối cùng cô vẫn chỉ là một đứa nhóc yếu ớt và vô tích sự. Móng tay bấm vào lòng bàn tay mạnh đến đau nhói. Trong hốc mắt như có gì nong nóng chảy ra. Từ cổ họng những âm thanh nức nở vỡ oà. Lần đầu tiên từ sau đám tang Hà bật khóc. Qua làn nước mắt cô nhận thấy Phong cau mày khó chịu. Nhưng cô không thể dừng lại. Rồi lát sau hình ảnh ấy cũng mờ đi. Chỉ còn giọng nói trầm của chàng trai vang lên bên tai.
      #3
        Đoàn Thị Hồng Thuỷ 10.10.2010 21:21:35 (permalink)
        Chương I (tiếp)

        Phong chỉ trả tiền viện phí còn phí sinh hoạt và học tập của Hà cô phải tự lo lấy. Dù biết sẽ phải chịu nhiều vất vả nhưng điều ấy lại làm cho Hà cảm thấy dễ chịu. Cô không muốn nhận quá nhiều ân huệ mà không biết mình có khả năng trả lại hay không? Vả chăng số tiền kia cũng chẳng nhỏ chút nào.
        Bác sĩ điều trị cho biết khả năng mẹ Hà có thể trở lại như xưa là rất thấp. Mỗi lần cô vào thăm, người mẹ quắt queo vì buồn khổ đều không nhận ra con mà chỉ lơ đãng nhìn ra xa, nụ cười ngơ ngẩn đọng trên vành môi khô héo. Dù đau lắm, dù muốn đưa mẹ về kề bên để tiện bề chăm sóc nhưng Hà vẫn phải tự dặn lòng không được làm vậy. Cô phải đi học, phải đi làm, phải vùng vẫy cho tới khi thoát ra khỏi hõm tối này. Cuộc đời là thế, chỉ cần còn sống thì còn phải bước tiếp, bước mãi về phía trước.
        Thời gian cứ xoay tít quanh cô gái nhỏ. Trường lớp, cửa hàng làm thêm, những con đường lúc nào cũng đầy âm thanh và khói bụi hoá thành những mảng màu nhoè nhoẹt ào ạt đổ xuống, nuốt chửng lấy cô. Cho tới tận sau này, mỗi khi nhớ lại, Hà vẫn không sao hình dung được chính xác quãng thời gian ngắn ngủi mơ hồ ấy. Chỉ biết rằng khi mở mắt ra cô đã thấy mình nằm gọn trên chiếc giường trắng tinh, sực nức mùi thuốc khử trùng, một cánh tay đính ống truyền.
        - Suy dinh dưỡng và lao lực quá độ!
        Cô gái nhỏ giật mình. Trên chiếc ghế nhỏ kê sát giường bệnh là Phong, vẫn khuôn mặt đẹp lạnh lùng, tia mắt sắc bén như thể xuyên thấu người đối diện.
        - Cô định tự sát à?
        Hà mở miệng ra rồi vội vàng ngậm lại. Cô chợt nhớ ra đã khá lâu rồi mình không nhìn thấy chàng trai kia, thật kỳ lạ, mặc dù hai người sống chung một nhà.
        Hà nằm viện đúng một tuần. Hôm ra viện, dù còn hơi mệt, cô vẫn quyết định một mình tự đi bộ về. Không phải cô không có tiền đi xe mặc dù hầu hết số tiền dành dụm được đã dung để trả các chi phí trong thời gian Hà nằm viện. Những tia nắng đầu hè không gắt nhưng cũng đủ khiến khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi mằn mặn. Cô kiên trì bước cả đoạn đường dài, tự nhủ: “Phải bước đi để thoát khỏi khoảng lặng. Phải bước đi để tự nhắc không được gục ngã lần thứ hai. Phải bước đi để không bao giờ dừng lại. Phải bước đi để bỏ lại sự yếu đuối thật xa đằng sau”.
        Về đến nơi thì đôi chân gầy guộc cũng đã rã rời tê buốt. Hà buông người ngay ở bậc thềm, dùng ống tay áo lau sạch những giọt mồ hôi đọng trên má, mũi và vầng trán rộng. Mùi thảo mộc theo gió xộc thẳng vào khứu giác khiến cô gái choáng váng vì vẻ lạ lẫm và quen thuộc của nó. Những khóm hoa tàn lụi, những bãi cỏ úa màu. Lâu đài cổ tích ngày xưa giờ đã sụp đổ. Phong hầu như không lý gì đến khu vườn, để mặc cho sự hoang vu liếm láp và len lỏi khắp nơi. Kể từ khi về nước anh ta sống khép kín, tự chăm sóc lấy bản thân, đi và về lặng lẽ như một cái bóng. Ngoài phòng khách và hai căn phòng dành cho hai người, những căn phòng khác đều bị chàng trai khoá lại, câm lặng và phủ đầy bóng tối. Cô gái nhỏ bỗng nhận ra sự giống nhau kỳ lạ giữa mình và Phong. Sự cô độc- chính là sợi dây vô hình ràng buộc, dù lỏng lẻo, khiến Phong chìa tay về phía cô, dẫu rằng bàn tay đó thật lạnh lẽo.

        ***************************

        Rõ ràng hôm nay không phải là ngày nghỉ nhưng Phong quyết định không đi làm hoặc đi làm muộn hơn thường lệ. Sự có mặt của chàng trai trên chiếc ghế salon màu huyết dụ giữa phòng khách khiến Hà hơi sửng sốt và bối rối. Dường như Phong cố tình nán lại đợi cô. Khá rụt rè nhưng Hà vẫn mạnh dạn đến gần và ngồi xuống chờ đợi. Đặt khuỷu tay lên thành ghế chàng trai hỏi bằng giọng rất trầm:
        - Cô chuẩn bị đi học phải không?
        Hà gật đầu.
        - Hết giờ học cô đi đâu?
        - Em…có làm thêm một số công việc.
        - À, phải, đương nhiên cô cần tiền. Nhưng tôi chắc là cô cũng không được trả nhiều.
        Không cần suy đoán, chàng trai nhìn cô, thẳng thắn đưa ra nhận định. Hà vặn vẹo hai bàn tay, thốt lên một cách khổ sở:
        - Em…không có nhiều lựa chọn…
        Phong nhướng cặp mày thanh tú lên, bảo với cô đầy dứt khoát:
        - Hôm nay học xong nhớ về nhà ngay. Tôi chờ cô.
        Hà ngớ ra. Cô định giải thích với Phong vài điều nhưng chàng trai đã đứng dậy, sải những bước rộng tại cầu thang tầng hai với thái độ rằng: khỏi-bàn-cãi-gì-thêm! Hà mím chặt môi, rồi nắm chặt quai túi, cô lao ra khỏi nhà như một cơn lốc.
        #4
          Đoàn Thị Hồng Thuỷ 12.10.2010 08:18:02 (permalink)
          Chương II: Công ty thời trang

          Tiếng gắt gỏng của vị stylist khó tính vang lên trong không gian. Hà mở bừng mắt choàng dậy, cuống cuồng lao ra khỏi chỗ ẩn nấp. Tấm rèm nặng cuốn vào chân khiến cô loạng choạng té nhào xuống nền đá buốt lạnh. Cổ tay nhói lên, tê rần nhưng trái tim đang khua loạn trong lồng ngực khiến cô gái nhỏ quên cả đau đớn. Không thể tin nổi, chỉ trong một phút lơ đễnh, cô đã để bản thân tìm đến với giấc ngủ, chìm trong những ký ức bừng bừng sống động. Vị stylist vươn cánh tay dài gầy guộc tóm lấy Hà, thét lên bằng giọng the thé:
          - Cô biến đi đâu thế hả? Đi lấy trang phục cho tôi mau!
          Hà run rẩy gật đầu rồi vội vã chạy đi. Vậy là đã 3 tháng trôi qua kể từ lúc cô vào làm việc trong công ty thời trang nổi tiếng này. Công ty của Phong. Anh ta vừa là giám đốc vừa là desiger chính. Điều bí mật hé lộ khiến Hà vô cùng sửng sốt. Trong phút chốc, Phong dường như chuyển từ vùng đất phủ bóng tối bí ẩn sang nơi có quầng sáng mờ nhạt le lói.
          Công việc lặt vặt nhưng bận rộn và tiền lương cũng khá. Chàng trai chỉ dẫn cô đến đây chứ không ép buộc hay tỏ thái độ giúp đỡ gì. Nhưng Hà nhớ đến mẹ, nhớ đến tình cảnh của mình và cô không từ chối. Cô gái nhỏ tự an ủi rằng: “Mình đâu có nhận không. Mình sẽ làm việc thật chăm chỉ để anh ta không hối hận vì đã thuê mình.”

          Hà đẩy dây quần áo chạy băng băng trên hành lang lát đá sang trọng. Mặc dù không khí dịu mát nhờ có điều hoà nhưng những hạt mồ hôi to tướng vẫn rỉ ra trên vầng trán gầy guộc. Vóc dáng nhỏ bé bên dãy đồ khổng lồ gợi lên cảm giác yếu ớt, mờ nhạt. Nhưng chỉ cần chú ý một chút thôi sẽ nhận thấy ngay một đôi mắt vừa nghiêm nghị vừa rực sáng nổi bật giữa sự rực rỡ của vải vóc.
          Buổi chụp ảnh cho bộ sưu tập mới lại được tiếp tục. Photographer hối thúc chỉnh lại ánh sáng và hoa trang trí cho kịp giờ. Nhưng đa số nhân viên lại tập trung ở phòng hoá trang giúp các model sửa sang trang phục. Cúi hẳn xuống thắt dây đôi giày hở mũi cho nữ model Kelly, Hà nghe rõ mùi thơm nồng quý phái của loại nước hoa đắt tiền toả ra từ tấm thân tuyệt mỹ và lớp váy áo kiêu sa. Hếch nhẹ chiếc cằm kiêu hãnh, cô người mẫu đang ngắm nghía lại một lần nữa khuôn mặt trang điểm của mình trong gương, đôi mắt đen sẫm viền khói lóng lánh những sắc thái khác thường. Có tiếng hô gọi từ bên ngoài, không báo trước, Kelly đột ngột đứng dậy, đưa gót giầy nghiến nhẹ vào những ngón tay rơi trên sàn nhà của Hà, khiến cô gái nhỏ rùng mình vì đau đớn. Nếu không nhắm mắt lại có lẽ cô đã nhận thấy cái nhếch môi nhè nhẹ đầy ác độc trên vành môi xinh đẹp kia.
          Buổi chụp diễn ra không được suôn sẻ. Phong tỏ ra khó tính với biểu hiện của các model . Ánh flash loang loáng phản chiếu lên những lớp vải rực rỡ sang trọng khiến người ta có cảm giác mụ mẫm mê hoặc. Lảng vảng trong không khí là mùi vải vóc, mùi son phấn, mùi nước hoa. Tiếng ai đó quát tháo vì cáu giận vang lên. Phong nhíu mày, trao đổi gì đó với photographer. Ngồi giữa các model nữ đẹp nhất, Kelly vẫn nổi bật vì vẻ ngoài hoàn hảo đáng ngưỡng mộ của mình. Dù đang diễn xuất nhưng cô vẫn kín đáo hướng cái nhìn về phía vị giám đốc kiêm designer trẻ tuổi tài hoa. Đôi mắt cô gái xinh đẹp rực lên, cuồn cuộn hàng sa số ý nghĩ đan vào nhau như mê cung bí ẩn đầy đe doạ.
          Buổi chụp ảnh kéo dài đến tận khuya mới kết thúc. Các người mẫu rút vào phòng tẩy trang và thay quần áo. Những nhân viên khác, trong đó có Hà, ở lại dọn dẹp và nghe phổ biến công việc ngày mai. Ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, muốn nhanh chóng về nhà vùi mình vào chiếc nệm quen thuộc. Hà mở túi xách, lôi ra chiếc áo khoác có mũ mặc vào. Trời về khuya thường trở lạnh. Cô gái nhỏ chạy vội về phía thang máy, rất sợ bị lỡ chuyến xe bus cuối cùng. Bất chợt từ phía sau, bàn tay ai đó nắm chặt lấy khuỷu tay cô kéo lại.
          #5
            Đoàn Thị Hồng Thuỷ 12.10.2010 15:06:40 (permalink)
            Chương II(tiếp)

            Thanh Lâm buông những ngón tay khỏi khuỷu tay Hà, mỉm cười láu lỉnh, mái tóc bạch kim toả sáng dưới ánh đèn dịu mờ. Nhẹ nhõm, cô cũng mỉm cười đáp lại:
            - Em tưởng anh về lâu rồi?
            - Uh, anh làm rơi đồ nên phải ở lại tìm –Lâm vừa nói vừa giơ ngón tay lồng chiếc
            nhẫn kim loại ra- Hên là nhờ vậy mới được về cùng em.
            Thanh Lâm là người mẫu mới nổi và cũng là bạn duy nhất của Hà trong công ty. Thật đáng ngạc nhiên khi một model nổi danh như anh lại chú ý và chủ động làm quen với cô nhân viên làm việc bán thời gian quê mùa tầm thường. Sự giải thích đến thật nhanh chóng và đơn giản. Thanh Lâm kể với Hà, trước khi trở thành model như hiện nay, anh cũng từng phải làm nhiều nghề để kiếm sống, lăn lộn cực nhọc. Hình ảnh của Hà gợi cho anh nhớ tới quãng thời gian vất vả khi đó, làm dấy lên những tình cảm quý mến, thông cảm. Đối với Hà, Lâm là một người bạn bất ngờ quý giá. Thật dễ chịu làm sao khi biết được trong cái thế giới lộng lẫy xa lạ này có một người hiểu và chia sẻ tâm tư cùng ta.

            Cửa thang máy hé mở. Đang nói chuyện vui vẻ cùng Lâm, Hà đột ngột sững người im bặt. Bên trong là Phong cùng với Kelly đang chờ sẵn. Có vẻ như Thanh Lâm không phải là model duy nhất nấn ná lại sau khi kết thúc công việc. Dù bị bao phủ dưới ánh đèn mờ nhưng vẻ đẹp và sự cân xứng hoàn hảo của đôi nam thanh nữ tú kia vẫn toả ra mạnh mẽ, đập vào thị giác của Hà thật rõ nét. Cô bỗng cảm thấy nghẹt thở. Dù không sành sỏi, từ mấy tháng nay, cô gái nhỏ vẫn nhận thấy sự quan tâm không che giấu của nữ model xinh đẹp dành cho chàng trai lạnh lùng kia.
            Lâm lên tiếng chào. Anh và Hà bước vào thang máy. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Chiếc hộp sắt tiếp tục hành trình, chìm xuống phía dưới như hòn đá bị ném xuống mặt biển. Bên trong nó bầu không khí cũng đặc quánh lại, phảng phất hơi hướm đe doạ. Âm thanh bị rút kiệt, bốn người cùng im lặng, theo đuổi ý nghĩ riêng của bản thân mình. Thế nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài, rất nhanh, cánh cửa lại trượt ra. Phong là người bước ra đầu tiên. Không ngoái lại dù chỉ một tích tắc, chàng trai sải những bước thật rộng về phía bãi đỗ xe. Khẽ mỉm cười, Kelly cũng không bỏ phí một giây nào, nhẹ nhàng êm ái tựa loài mèo, cô đuổi kịp chàng trai, tự nhiên lồng cánh tay thon thả vào tay anh, sóng đôi đầy duyên dáng. Lâm nói gì đó với Hà nhưng cô không nghe rõ. Vội vã, cô thì thào với anh về chuyến xe bus sắp lỡ, rồi lao đi, lồng ngực như thể bị ai đó bóp chặt.
            #6
              Đoàn Thị Hồng Thuỷ 13.10.2010 20:46:47 (permalink)
              Chương 3: Mở lòng
              Ngày nghỉ hiếm hoi. Trời nắng đẹp và gió mát. Một ngày không công việc và không trường lớp. Hà nhớ mẹ. Nhớ gương mặt khô héo của bà. Nhớ nụ cười ngơ ngẩn vô hồn mà vẫn ấm áp của bà. Cuộc sống như cái ròng rọc khổng lồ kéo cô trôi tuột đi, quăng cô từ nơi này sang nơi khác, cướp mất của cô quãng thời gian ít ỏi dành cho người yêu thương gần gũi nhất trên đời này. Cô gái nhỏ xỏ giầy và chạy bộ trên con đường phủ đầy bóng cây rợp mát. Được một lát thì cô ngừng lại và bắt đầu đi bộ, chốc chốc lại ngước nhìn khoảng trời xanh ngắt bao la phía trên. ước gì cuộc đời mỗi người đều có thể phẳng lặng, bình yên và không gợn chút tì vết như thế. Nhưng ngay cả bầu trời kia cũng hiếm khi không có mây.
              Ở lối rẽ vào bệnh viện Hà gặp một người bán hoa rong. Những chậu hoa nhỏ xinh đầy màu sắc rung rinh trong nắng. Hoa hồng, hoa huệ, hoa xương rồng, phong lan , lưu ly, đồng tiền, hoa giấy… đều ra sức mời gọi cô. Hà chọn mua một chậu cúc trắng nhỏ bởi cô nhớ đến những câu thơ vô danh đã từng đọc rất lâu:
              “Nếu có thể trở thành một bong hoa
              Xin được hoá thân thành hoa cúc trắng
              Khép nhẹ rèm mi khi hoàng hôn tĩnh lặng
              Và nhờ dương đánh thúc lúc ban mai
              Ta đón chào tia nắng sớm ban mai
              Và đón cả những long lanh nước mắt”.
              Như thể được một tia nắng chiếu rọi tận trong tim, lần đầu tiên, không biết đã qua bao lâu rồi, Hà mới vừa đi vừ hát nho nhỏ. Ôm chặt chậu hoa trước ngực, cô khẽ mỉm cười khi nghĩ đến lúc đặt mầm sống diệu kỳ này trong phòng bệnh của mẹ. Cô gái nhỏ ngẩng mặt, để mặc gió thổi tung mái tóc dày, cảm giác bản thân đã hoá thành một cọng anh vũ chao liệng giữa không gian bao la tươi đẹp.

              **********
              Không biết ai là người ngạc nhiên hơn, Phong hay Hà khi người này nhìn thấy người kia đang ở trong phòng bệnh. Và điều kỳ diệu, đích xác là điều kỳ diệu, bởi trên bệ cửa sổ đã đặt sẵn một chậu cúc trắng với những bông hoa nhuỵ vàng xinh xắn. Phong hình như hơi lúng túng nên không nói gì, anh chờ Hà mở lời trước. Nhưng cô quá sững sờ đến mức trong vài phút quên mất mình có khả năng nói chuyện. Họ im lặng nhìn nhau, người này chờ người kia, cuối cùng Phong lên tiếng:
              - Cô không đi học à?
              - Hôm…nay…em được nghỉ.
              Lại im lặng. Rồi…
              - Em…không biết là anh cũng ở đây.
              - Tôi không được phép đến đây à?
              Phong nói với giọng châm biếm.
              Hà lắc đầu quầy quậy. Cô dán dính cái nhìn của mình lên gương mặt chàng trai, khiến tình cảnh càng lúc càng thêm ngượng ngùng.
              “Chiều nay mưa gió tơi bời…”
              Hà giật bắn mình. Mẹ cô đang ngơ ngẩn nhìn hai người trẻ tuổi, miệng lẩm nhẩm những câu hát lộn xộn.
              “…nếu yêu nhau xin đừng cách xa”
              Cô gái cuống cuồng chạy lại bên mẹ mình, dường như hối lỗi vì đã trót bỏ quên bà. Chậu hoa cô đang cầm trên tay cũng tuột xuống, rơi đánh choang trên nền đá hoa trắng tinh. Nhũng mảnh đất nâu sẫm hoà cùng những miểng vỡ của chậu gốm bắn tung tạo thành các mảng màu lộn xộn. Tiếng động làm bà mẹ hoảng sợ, bà níu chặt lấy cánh tay con gái, vùi mặt vào ngực cô run rẩy. Hà hoảng hốt cố dỗ dành mẹ, mặt hết xanh rồi lại trắng rồi lại đỏ, cảm thấy xấu hổ tới cực điểm. Phong ngồi im. Anh nhìn cô rồi nhìn đống bầy hầy dưới sàn. Và…anh cười. Tiếng cười ngắn ngủi. Tiếng cười có lẽ đã bị bỏ quên từ lâu. Tiếng cười không ra vui không ra buồn, chỉ là bất chợt vuột ra. Nhưng đích thực là một nụ cười. Hà tròn mắt nhìn Phong. Tim cô đập bùm bụp trong lồng ngực đến nỗi cô bỗng sợ anh nghe thấy được âm thanh của nó. Nhưng hình như là không. Bởi Phong đang cúi xuống sàn nhà nhặt những mảnh vỡ của chiếc chậu. Chàng trai nghiêm giọng khi thoáng nhận thấy cô gái nhỏ đang cố gỡ vòng tay của mẹ ra để sà đến dọn dẹp
              - Cô ngồi yên đấy!
              - Đó…đó là nỗi tại em mà –Cô ấp úng
              - Tôi biết. Không ai cướp công lao ấy của cô đâu. Nếu không phải vì mẹ cô thì tôi sẽ cho cô tha hồ tự hào với đống lộn xộn này.
              Anh dung một mảnh giấy hót nốt đống đất rơi vào túi nylon chung với gốm vỡ và cây hoa cúc. Xong xuôi, không lý gì đến Hà, chàng trai túm gọn chiếc túi, rời khỏi phòng.
              - Anh đi đâu đấy? – Hà gọi với theo.
              - Vứt rác –Phong đáp cụt lủn.
              - Không -Một tiếng kêu thảng thốt tuột ra khỏi môi của cô gái nhỏ.
              Phong quay lại, anh nhìn Hà, nhíu cặp lông mày hơi khó chịu. Hà ngắc ngứ khổ sở:
              - Đừng vứt hoa của em!
              Cô gái nuốt nước bọt, hướng về anh cái nhìn cầu khẩn.
              - Tội nghiệp!
              Chàng tai đặt chiếc túi xuống, nói gọn “Tuỳ cô” rồi lạnh lùng quay lại chỗ ngồi. Hà thở phào trong bụng, anh ấy không vui nhưng không bỏ về là may rồi. Phong không bỏ về nhưng cũng hầu như không nói gì. Suốt cả buổi anh chỉ ngồi lặng yên trong góc phòng lắng nghe tiếng hai mẹ con đang thủ thỉ với nhau. Khuôn mặt anh phẳng lặng, hai mắt khép hờ, khoé môi mím chặt lạnh lùng đến khắc nghiệt nhưng dưới lần vải, trái tim lại rung lên như cánh chuồn chuồn trong cơn giông bão.
              #7
                Đoàn Thị Hồng Thuỷ 14.10.2010 14:03:44 (permalink)
                Chương 3(tiếp)
                Chiếc xe hơi lao vun vút trên con đường nhựa một chiều. Những toà nhà, những bảng hiệu hoá thành những khối màu loang lổ loang loáng lùi về phía sau. Hà nép mình trên chiếc ghế bọc da sang trọng, thi thoảng lại len lén liếc nhìn Phong. Chàng trai đang tập trung lái xe, hầu như không rời mắt khỏi con đường phía trước. Dưới chân cô gái là chiếc túi nylon màu xanh nước biển đựng cây hoa cúc nhỏ. Khi chiếc xe chuyển hướng quành vào con đường hai chiều tấp nập người qua lại, Phong giảm tốc, cho xe đi chậm lại. Nắm chặt hai tay, Hà thu hết can đảm, đánh bạo hỏi:
                - Chậu hoa trên cửa sổ là do anh mua phải không?
                Im lặng. Tức là đồng ý. Hà khẽ mỉm cười. Cô nhấc chiếc túi dưới chân lên ôm
                vào long.
                - Lát về em có thể trồng cây hoa này ngoài vườn không?
                ….
                - Em trồng thêm ít hoa ngoài vườn nữa nhé? Vườn rộng, bỏ hoang phí lắm!
                Đáp lại cô gái nhỏ vẫn chỉ là sự im lặng đến lạnh lùng. Thế nhưng Hà biết, chắc
                chắn có một thứ gì đó đang nảy mầm từ trong lớp vỏ băng giá đó.

                Phong cho xe đỗ lại trước một cửa hàng ăn khá sang trọng. Hà hơi nhổm người dậy, ngơ ngác nhìn quanh,
                - Chưa về đến nhà mà?
                Phong mở cửa xe, đưa chìa khoá cho anh nhân viên chờ sẵn, nói cụt lủn:
                - Tôi đói
                Cô gái nhỏ vội vã xuống xe. đến trước cửa cô rụt rè nói với chàng trai:
                - Anh vào đi. Em đợi anh ở đây.
                - Cô đùa à?
                Phong nhướn cặp long mày lên, tỏ ý đe doạ. Rồi anh thở dài, tóm lấy tay Hà kéo đi.
                - Ăn của tôi một bữa mà làm cô phát khiếp thế sao?

                Hà đẩy quyển menu về phía Phong, lắc đầu:
                - Anh gọi món đi! Em không can đảm đọc giá tiền mấy món ăn trong đó đâu.
                Sự thành thật của cô gái làm chàng trai phải cố nén nụ cười. Những ngón tay thon dài của anh lật tập bìa, lướt nhanh danh mục. Anh chọn vài món đơn giản, thêm ít nước uống và đồ tráng miệng. Người phục vụ nhanh nhẹn bê các thứ ra bàn. Hà tỏ ra hơi căng thẳng, vừa ăn cô vừa liếc dò ý tứ trên gương mặt Phong. Điều đó không thoát khỏi cặp mắt của chàng trai. Anh hỏi:
                - Cô sao thế? Bất tiện khi dùng bữa với tôi lắm sao?
                Hà thừa nhận, quanh co với anh quả thật vô ích:
                - Em … hơi căng thẳng. Lâu lắm rồi em mới không phải ăn một mình.
                Ánh mắt Phong lập tức sẫm lại. Băn khoăn một giây rồi chàng trai cũng tiếp lời:
                - Tôi cũng vậy!
                - Vâng?
                Giọng cô gái nhỏ thoảng nhẹ như hơi thở. Nhìn thẳng vào mắt anh cô im lặng chờ đợi, bỗng chốc tin tưởng anh sẽ nói điều gì đó với cô, những tâm sự mà bấy lâu nay anh hằng giấu kín. Mắt cô lấp lánh trong veo, có cái gì đó dịu dàng khôn tả. Phong thấy cổ họng như nghẹn lại, rồi anh nói:
                - Mẹ …không phải là mẹ ruột của tôi. Ba tôi quan hệ ở bên ngoài, khi có tôi thì đưa về nhà. Mãi đến năm 16 tuổi tôi mới biết được sự thật này. Đau đớn. Dằn vặt. Giờ thì tôi hiểu tại sao bà luôn đối xử với tôi hà khắc lạnh nhạt. Lúc đó tôi thấy căm thù cả thế gian này cảm thấy cuộc sống từ trước tới nay là một sự dối trá khủng khiếp…
                - Nên anh bỏ ra nước ngoài?
                - Tôi học như điên để kiếm học bổng. Bay rồi, tôi cắt đứt mọi lien lạc với gia đình, kiên quyết không nhận một đồng viện trợ. Đáng ra tôi sẽ không trở về…
                Phong ngừng lại, nỗi đau như đọng thành vệt trên khuôn mặt. Hà bỗng thấy mắt mình ươn ướt. Tim nhói đau, cô vươn tay ra túm lấy bàn tay anh, bóp chặt. Những ngón tay của anh lạnh buốt như băng. Chầm chậm, từng chút một những ngón tay tuyết ấy cũng đáp lại cô gái nhỏ, miết nhẹ vào làn da ấm áp run run.
                Mải chú ý vào đối phương, cả Phong và Hà đều không để ý thấy ở một bàn khác trong nhà hàng, khuất sau những tán cọ, có một đôi mắt đen mịn như nhung đang lặng lẽ quan sát họ. Đến khi hai người bước vào trong nhà rồi, chủ nhân của đôi mắt ấy vẫn không chịu rời đi. Người qua đường tò mò nhìn cô gái xinh đẹp đứng bất động trước cổng ngôi biệt thự tựa bức tượng thạch cao. Nhưng có một điều khác biệt, đôi mắt của bức tượng ấy cháy rực, hun đốt bởi ngọn lửa căm ghét và độc ác. Một giờ đồng hồ sau, Kelly mới quay gót rời đi.
                #8
                  Đoàn Thị Hồng Thuỷ 15.10.2010 22:05:37 (permalink)
                  Chương IV: Âm mưu

                  Hà xách bình nước tưới cho những mầm cây xanh mướt vừa hé mình lên khỏi mặt đất. Phong quá bận rộn nên hầu như chỉ mình cô chăm sóc khu vườn mới này. Thế nhưng vào những lúc rảnh rỗi, anh đều giúp cô xới đất nhổ cỏ. Lớp vỏ băng giá nứt ra để lộ một chàng trai biết yêu thương quan tâm và cũng dễ bị tổn thương như người khác. Dù vẫn còn lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng anh đã mỉm cười với cô dù nụ cười ấy nhẹ như gió thoảng. Chỉ thế thôi mà trái tim cô gái nhỏ đã ấm áp và hạnh phúc khôn nguôi.
                  Chiếc điện thoại di động cũ mèm thình lình reo vang. Hà bỏ bình nước, nhanh nhẹn rút mobile trong túi ra ấn nút nghe. Cú gọi từ công ty. Buổi chụp ảnh chiều nay đột xuất có thêm người mẫu và một số đồ trang sức đắt giá cần được trông coi cẩn thận. Tức là thiếu người. Cô gái nhỏ vội vã thay quần áo, chạy ra ngoài bắt xe bus. 30 phút nữa cô phải có mặt tại nơi làm việc.

                  … Các nhân viên tất bật chạy qua chạy lại. Chỗ nào cũng thấy bóng dáng các model xinh đẹp và chuyên nghiệp. Một số nhân viên vừa làm việc vừa nhìn những trang sức trên bàn và trên người các model với ánh mắt ngưỡng mộ.
                  “Tuyệt đẹp!’
                  “Nghe nói chỗ này trị giá vài trăm nghìn đô đấy!”
                  Tiếng ai đó thì thầm trong không gian. Nhưng những âm thanh ấy không vọng tới chỗ Hà. Cô gái nhỏ đang tỉ mẩn đính bông hoa bằng voan đen lên đầu một cô người mẫu. Bỗng nhiên không rõ từ hướng nào trong căn phòng, một bàn tay túm chặt lấy tay cô kéo đi:
                  - Cô theo tôi! Cần chỉnh sửa gấp vài thứ!
                  Tiếng Kelly vang lên đầy lạnh lẽo. Nữ model xinh đẹp đẩy Hà vào buồng thay trang phục. Căn phòng được phủ bằng thứ ánh sang xanh mờ, ánh kim sa trên quần áo loé sáng đầy ma quái. Hà rụt tay ra khỏi những ngón tay bấu chặt, hỏi:
                  - Cần chỉnh sửa gì ạ?
                  Kelly không trả lời mà chỉ khẽ nhếch khoé miệng lên. Bất chợt, trong một động tác đột ngột, cô ta giơ cả hai tay về phía Hà đẩy cô gái nhỏ đập mạnh về bức tường phía sau. Âm thanh vang lên khô khốc đầy đau đớn. Nữ model đưa bàn tay xinh đẹp lên che ngang miệng Hà, thì thào đầy đe doạ, hơi thở phảng phất mùi nước hoa nồng nặc:
                  - Mày, hãy biến về chỗ của mày. Thứ hạ tiện tốt nhất đừng trèo cao!
                  Những ngón tay lạnh buốt vuốt chầm chậm từ cổ áo xuống vạt áo. Hà cóng người lại vì sợ. Kelly bấu chặt vào lồng ngực cô gái nhỏ, kéo mạnh. Tiếng vải rách vang lên. Chiếc áo khoác mỏng bị xé toạc. Cũng đột ngột như lúc lao đến, cô gái xinh đẹp rời khỏi Hà, biến ra khỏi phòng nhanh như một bóng ma. Rất lâu, rất lâu sau, cô gái nhỏ mới bình tĩnh trở lại. Ngồi phịch xuống sàn nhà, cô mò mẫm hai tay trên mặt đá hoa cương mát lạnh, cố làm dịu hơi thở nóng bỏng đang phả dồn dập. Rồi không kìm được, Hà úp cả khuôn mặt xuống sàn. Những tiếng nức nở câm lặng vụt bay ra từ lồng ngực gầy guộc.

                  Không còn thời gian vá lại, Hà đành nhét chiếc áo rách vào balô rồi quay lại với công việc. Sự vắng mặt của cô khiến người phụ trách giận dữ. Quát mắng vài câu ngắn gọn đi kèm lời cảnh cáo trừ lương, ông ta nhanh chóng lùa Hà trở lại guồng quay bận rộn của công việc. Đang ủi nhanh lại tấm áo sơ mi nam, Hà chợt cảm thấy một bàn tay vỗ nhẹ vào vai:
                  - Hey!
                  Cô gái nhỏ quay lại, mỉm cười chào bạn.
                  - Hi! Anh đến muộn nhé!
                  - Giờ mới đến phiên anh mà. Chỉ là vai phụ, không có nhiều đất diễn đâu.
                  Chàng trai nhún vai cam chịu rồi nói giọng am hiểu:
                  - Hôm nay bận khủng khiếp. Ai cũng trông như sắp nổi khùng tới nơi. À, em đã trông thấy đống trang sức được đưa tới đây chưa?
                  - Chưa
                  - Còn đắt hơn cái mạng của anh! Anh đang suy nghĩ xem có nên thó một món không?
                  Thanh Lâm khịt mũi.
                  Hà không thấy câu đùa này có gì vui vẻ ngược lại nó còn khiến cô vô cớ rùng mình. Tóc bạch kim nhìn cô, hỏi:
                  - Em lạnh à? Sao không mặc áo khoác?
                  - Em quên!
                  Cô gái nhỏ đáp khô khan
                  - Này –chàng trai nói bằng giọng ngạc nhiên- Mắt em đỏ như một chú thỏ vậy? Có chuyện gì sao cô bé?
                  - Không –Hà vội vã quay trở lại với công việc, miết mạnh những ngón tay xuống mép áo- Anh đi đi kìa, hình như có người gọi anh.
                  Thanh Lâm đưa mắt sang bên rồi quay lại lườm Hà. Sau cùng anh thở dài, cười cụt lủn, đưa tay lên vò đầu cô.
                  - Được, được! Em không phải đuổi, anh biến đây! OK?
                  Hà gật đầu, thầm cảm ơn người bạn đã làm lòng cô dịu bớt lại. Cô lẩm nhẩm trong đầu: công việc, công việc, công việc,… hy vọng những âm thanh đơn điệu sẽ làm mờ đi hình ảnh khủng khiếp đang xát mạnh trong đầu. Lòng chợt nhói đau, Hà bỗng hiểu ra rằng, trong cái thế giới lộng lẫy mà tàn nhẫn này, có thể sẽ không có ai chấp nhận sự tồn tại của cô bên cạnh Phong.
                  #9
                    Đoàn Thị Hồng Thuỷ 17.10.2010 08:33:56 (permalink)
                    Chương 4(tiếp)
                    Phong vò nát bản ghi chép trong tay ném vào thùng rác. Mắt anh tối sầm lại. Đứng thảo luận với nhiếp ảnh gia chàng trai vô tình chứng kiến cuộc trò chuyện thân mật giữa Hà và model Thanh Lâm. Ném về phía nam người mẫu cái nhìn khó chịu, vẻ bực dọc trên gương mặt anh khiến photographer đâm hốt hoảng.
                    - Director có gì không ổn sao?
                    - Không –Phong trả lời cộc lốc- Anh nói tiếp đi.
                    Nhưng trước khi photographer kịp thốt ra thêm bất cứ điều gì, vị giám đốc trẻ đã xua tay dứt khoát, quay người rảo bước, nhanh chóng băng qua dãy hành lang dài ngút mắt. Bên trái anh là dãy cửa sổ lắp kính trong suốt in đậm khung cảnh thành phố về đêm lấp lánh muôn ngàn đốm sáng trên mặt đất.

                    Dù uống liền ba cốc cà phê một lúc Phong vẫn không thể nào tập trung vào bản kế hoạch trước mắt. Tâm trí chàng trai như thể con thú bất kham tự động lang thang bên một dáng hình bé nhỏ. Một cách âm thầm lặng lẽ cô gái đó đang dần đập tan mọi ổ khoá trong trái tim anh, len lỏi bám rễ tận những ngóc ngách sâu thẳm nhất. Không phải chàng trai không cảm nhận được sự nguy hiểm từ cô gái nhưng trái tim lại tự hành xử theo cách mà nó muốn, sự nguy hiểm lại được bao phủ bởi niềm dịu dàng chẳng cách chi kháng cự. Phong nhắm nghiền mắt, hồi tưởng lại những ký ức tồi tệ nhất trong đời, những năm tháng dằn vặt đau khổ vì cô độc, vì không được yêu thương, vì mất niềm tin vào cả thế gian này. Rồi anh gặp Hà. Hình ảnh cô gái run rẩy trơ trọi, không nơi nương tựa phút chốc khiến anh chạnh lòng liên tưởng đến bản thân. Anh muốn giúp đỡ cô. Nhưng cô không giống anh. Cô chưa bao giờ mất đi niềm tin vào cuộc sống vào tình yêu. Bởi lẽ dù chưa bao giờ đầy đủ về vật chất nhưng cô lại có được thứ tình cảm gia đình thiêng liêng. Anh ganh tỵ với ánh sáng trong cô, nhưng càng ganh tỵ lại càng chú ý, càng chú ý lại càng vô thức tiến gần cô hơn. Khoảng cách giữa anh và cô dần thu ngắn lại. Tâm sự chất chứa trong lòng bấy lâu anh cũng dốc hết ra với cô gái nhỏ. Rồi vì cô, những tình cảm lạ lẫm bén rễ trong anh. Mọi thứ cứ tự nhiên đến, tự nhiên ở lại. Cuối cùng, Hà sẽ là gì trong anh đây?
                    Mải suy nghĩ Phong không để ý thấy cô thư ký đẩy cửa chạy vào.Với giọng hớt hải cô ta gần như ngã nhào xuống chiếc bàn trước mặt:
                    - Giám đốc!
                    - Có chuyện gì?
                    Phong nhíu mày. Chẳng lẽ cô ta không biết dù trong bất kỳ tình huống nào giữ thái độ đúng mực là phẩm chất cần có ở một thư ký hay sao.
                    Nhưng chỉ ít phút sau, Phong đã lao như bay ra khỏi phòng. Một bông hoa cài tóc nạm kim cương đã biến mất. Nếu thực sự xảy ra chuyện trộm cắp trong công ty, đền bù là một chuyện, quan trọng hơn hợp đồng với tập đoàn thời trang quốc tế cùng uy tín và tên tuổi gây dựng bấy lâu sẽ mất.
                    #10
                      Đoàn Thị Hồng Thuỷ 19.10.2010 17:01:13 (permalink)
                      Chương 4(tiếp)


                      Lớp sương mù ngột ngạt, nóng rực như lảng vảng, lơ lửng đầy đe doạ trên đầu tất cả mọi người. Trong khi một số đông cứng vì chưa hết sửng sốt thì một số khác, chủ yếu là nhân viên hậu đài và số ít người mẫu lật tung từng ngõ ngách, cố gắng tìm cho ra đồ vật thất lạc -bông hoa cài đầu năm cánh nạm kim cương đắt giá mượn của đối tác. Trong nỗ lực vô vọng, những bàn tay tìm kiếm thô bạo gạt tung toé mớ trang phục trên sàn nhà, vài tiếng chửi rủa vang lên nghiến vào không khí lạo xạo như tiếng sỏi vỡ. Không ai để ý vị giám đốc trẻ của công ty đã xuất hiện, đôi mắt đen vốn lạnh lùng giờ loé lên ánh nhìn giận dữ đầy khắc nghiệt.
                      Ngừng lại một giây để nhận định tình hình rồi Phong gằn giọng:
                      - Dừng lại!
                      Thanh âm khàn đục ngân vang rành rọt trong không khí, phút chốc khoả lấp mọi tiếng động trong căn phòng rộng thênh thang. Giống như cuốn phim quay chậm, ai nấy đều ngoảnh đầu về phía chàng trai, câm nín và sợ hãi. Bằng chất giọng cố nén, Phong quay về phía người quản lý , ra lệnh ngắn gọn:
                      - Chuyện gì đã xảy ra?
                      - Một món đồ trang sức đắt tiền đã biến mất!
                      - Tôi muốn nghe chi tiết- Chàng trai cao giọng lạnh lung.
                      - Cách đây 30 phút bắt đầu chụp đúp ảnh cuối -viên quản lý vừa nói vừa lau mồ hôi rịn ra trên trán -khi trang phục và các phụ kiện được mang ra thì chúng tôi phát hiện thấy thiếu trang sức hình hoa có nạm kim cương
                      - Và…
                      - Chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm. Nhưng dường như… vâng, nó đã biến mất.
                      Nét mặt người đàn ông đột ngột tái xanh sau khi thốt ra lời khẳng định ngắn ngủi. Cả căn phòng như chùng xuống, im lặng chờ đợi.
                      Chàng trai nhíu mày. Hơn bất cứ lúc nào anh hiểu rằng lúc này, với vai trò người lãnh đạo, bản thân cần phải bình tĩnh, phán đoán sáng suốt. Nếu không uy tín của công ty với đối tác sẽ bị ảnh hưởng. Nếu không sự nghi ngờ lo sợ sẽ như thứ thuốc độc ngấm dần vào từng mạch máu phá hoại sự tin tưởng hợp tác giữa các nhân viên. Anh hắng giọng:
                      - Nhân viên bảo vệ nào phụ trách coi giữ các đồ trang sức?
                      - Tôi!
                      Nhân viên nam còn khá trẻ, mặc đồng phục màu xanh lá cây cất tiếng. Anh ta dứt khoát bước ra trước mặt giám đốc, quai hàm nghiến chặt.
                      - Yêu cầu anh tường trình lại sự việc!
                      - Tôi đã…-Anh ta ngoái lại phía sau.
                      - Một lần nữa! -Phong nhắc lại
                      Người bảo vệ gật đầu, nói bằng giọng rành rẽ như thể anh ta đã kể lại câu chuyện này lần thứ 100:
                      - Sáng nay đội bảo vệ nhận một hộp trang sức từ phía đối tác, gồm 20 món. Chúng tôi chia nhỏ thành 4 phần, mỗi phần 5 món và đều có riêng một nhân viên trông coi. Tôi là một trong số đó.
                      - Khi một món trang sức được sử dụng để chụp ảnh, anh có để ý tới nó không?
                      - Có. Tôi không rời mắt khỏi nó cho đến khi nó được trở lại vị trí cũ, là chiếc hộp này.
                      Anh ta chìa ra một chiếc hộp dài màu nhung đen, có chốt khoá bằng bạc. Người bảo vệ mở nắp. Trên nền satanh mượt mà là 4 món trang sức lấp lánh quý giá. Thế nhưng trong phòng hầu như không ai chú ý tới vẻ đẹp của chúng, tất ca chỉ chăm chăm ngó cái hõm thứ 5 -cái hõm trống rỗng. Đứng khuất sau model Thanh Lâm, Hà vẫn có thể nhìn thấy rõ chỗ trống trên cái hộp nhung đen. Thế nhưng ở góc độ này cô lại không thể thấy rõ khuôn mặt của vị giám đốc trẻ. Bởi lẽ ánh đèn hắt lên từng viên đá quý giá khiến chúng chốc chốc lại loé lên chùm sáng kỳ dị nhức nhối che khuất tầm nhìn. Bất giác cô gái rùng mình, bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi vô cớ thấm sâu vào phía trong.

                      Người bảo vệ vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:
                      - …Món trang sức tổng cộng được sử dụng cho ba nữ model. Model cuối cùng dùng nó là cô ấy.
                      Hàng loạt cặp mắt đồng loạt nhìn về phía nữ người mẫu xinh đẹp Kelly theo hướng chỉ tay của nhân viên bảo vệ. Bằng vẻ điềm tĩnh tuyệt đối, cô gái gật đầu xác nhận, mỉm cười ra hiệu cho anh chàng nói tiếp. Ngưòi bảo vệ lung túng quay đi, dường như khó xử khi phải chuyển mối nghi ngờ tới một nữ model lộng lẫy và đầy tài năng.
                      - Cũng chính cô ấy là người đã đặt món trang sức vào hộp trước khi nó biến mất!
                      Không gian phẳng lặng bỗng chốc bị xáo động. Có thể thấy đây không phải là chi tiết được kể lại. Thấ nhưng thật đáng ngạc nhiên, không chút nao núng, Kelly vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cất giọng nhẹ nhàng:
                      - …dưới sự chứng kiến của anh.
                      - À…vââ..ng…Sự thực là..
                      Tiếng nam bảo vệ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Rõ ràng phong thái nghề nghiệp của anh ta không phải là một tấm khiên tốt trước sức hấp dẫn của nữ model hàng đầu. Phong nhíu mày. Vị giám đốc trẻ thực sự nghi ngờ trong cái giây phút Kelly đem trả lại món đồ trang sức, anh chàng nhân viên kia có thực sự chú ý tới thứ mình cần phải bảo vệ hay không? Tuy nhiên hiện giờ những suy đoán mơ hồ thiếu căn cứ sẽ chẳng đi đến đâu cả. Anh hỏi tiếp:
                      - Vậy là từ lần cuối cùng chiếc hộp đóng lại cho tới lúc được mở ra lần nữa, anh chưa hề rời mắt khỏi nó?
                      - Ồ, có chứ!
                      Một cách đột ngột, câu trả lời không phải đến từ chàng trai mặc đồng phục mà đến từ nữ người mẫu xinh đẹp. Cô gái lướt mắt nhanh khắp căn phòng rồi dừng lại trên khuôn mặt vị giám đốc. Anh chàng bảo vệ dường như không lường trước được tình huống này nên ú ớ cứng đờ. Nữ model nhoẻn cười, khẳng địng chắc chắn:
                      - Có đấy, thưa giám đốc! Anh ta có rời khỏi chiếc hộp khoảng chừng nửa phút.
                      - Cô nói thế nghĩa là sao? –Phong hỏi
                      - Đấy là lỗi tại tôi –Kelly nhún vai, mắt hơi nheo lại- sau khi cất món đồ trang sức vào hộp, lúc quay ra do bất cẩn, tôi đã bị vấp té. Anh ấy đã phải rời mắt khỏi công việc để đỡ tôi ngồi vào ghế…
                      - Việc đó mất khoảng 30 giây
                      - Áng chừng đó hoặc hơn
                      - Cô cho rằng có thể đã có người lợi dụng quãng thời gian ít ỏi đó
                      - Có thể lắm thưa giám đốc…
                      Nữ model hàng đầu đáp, ánh mắt không chút xao động. Mái tóc đen sẫm chảy từng dòng xuống chiếc cổ trắng ngần, ôm trọn khuôn mặt hoàn mỹ. Cô ta tiếp lời:
                      - Thưa giám đốc tôi cảm thấy sự việc này là không thể chấp nhận. Dù kẻ cắp là ai đi chăng nữa thì hành vi này cũng đã gây ảnh hưởng nghiêm trọngđến hình ảnh công ty cũng như lòng trung thực của những ai đang có mặt ở đây.
                      Kelly dừng một chút để những tiếng đồng tình rộ lên hưởng ứng
                      - Đề nghị giám đốc cho kiểm tra tư trang cá nhân để sớm tìm ra kẻ cắp, kết thúc tình trạng hoang mang này…Chỉ cần trong sạch thì không ai trong chúng ta phải sợ hãi điều gì đúng không?
                      Đôi môi đỏ mỉm cười đầy tin tưởng. Và lần này nó đã đạt hiệu quả như mong muốn. Không một tiếng rầm rì, không một lời phản đối, tất cả đều muốn chứng minh bản thân không có gì mờ ám.
                      Phong mím chặt môi. Mắt chàng trai dường như càng lúc càng sẫm lại. Vài giây suy nghĩ rồi anh cũng nhanh chóng quyết định.
                      - 30 phút. Thêm nửa tiếng nữa kiểm tra kỹ càng căn phòng. Trong thời gian đó không ai được lại gần đồ đạc cá nhân của người khác. Trong nửa tiếng đó điện thoại của tôi sẽ chờ một cuộc gọi từ ngưòi -biết–ăn –năn – Phong nhấn mạnh- Tôi sẽ dảm bảo bí mật cũng như công việc cho người dó. Nhưng nếu không có gì tiến triển đội bảo vệ sẽ tiến hành khám xét. Okay?
                      Đám đông tản ra. Ghì chặt mobile, Phong quay gót ra khỏi căn phòng. Khi tới gần cửa, chàng trai bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn với ánh mắt lo âu đang hướng về phía mình. Tức khắc nét mặt Phong dịu lại, anh gật đầu với cô, cố gắng làm cho cô hiểu và bình tâm lại. Chỉ khi Hà mỉm cười với mình, anh mới an tâm rời khỏi căn phòng ngột ngạt.

                      Nửa giờ sau, đội bảo vệ chia làm hai. Một nửa khám xét thân thể, một nửa kiểm tra tư trang. Vị giám đốc trẻ ngồi chờ trên một băng ghế, khuôn mặt đanh lại, đầy lạnh lùng và kiên quyết. Cơ hôi đã qua. Giờ chỉ còn lại sự trừng phạt.
                      Cánh cửa bên trái mở ra trước. Đội trưởng đội bảo vệ bước ra, nhìn Phong với vẻ ảm đạm
                      - Báo cáo, không thấy gì khả nghi.
                      Chàng trai lặng lẽ gật đầu. Ít phút nữa cánh cửa bên trái bật mở, người quản lý chạy tới, nói bằng giọng hớn hở:
                      - Giám đốc chúng tôi tìm thấy rồi!
                      Căn phòng như có gió lớn lướt qua, vang lên tiếng rào rào xao xác. Phong bình tĩnh bước tới, hỏi:
                      - Ở đâu?
                      Nhưng không để người quản lý trả lời, một nhân viên bảo vệ đã bước theo sau, trên bàn tay là chiếc ba lô nhỏ kiểu dáng đơn giản. Khoá kéo được mở rộng, để lộ ra một chiếc áo khoác thể thao. Và trên chiếc áo ấy, bông hoa nạm kim cương đang lấp lánh toả sáng.
                      - Chúng tôi tìm thấy món đồ bị mất trong túi áo!
                      Ở góc kia của căn phòng, Hà từ từ khuỵu xuống. Cô gái nhỏ nhắn đã nhận ra túi đồ kia. Và cô cũng biết, ngay lập tức, ai là người đã để món trang sức quý giá vào túi chiếc áo khoác thể thao-chiếc áo bị xé rách.
                      #11
                        clietc 19.10.2010 22:50:51 (permalink)
                        Hi.

                        Cố lên, Đoàn Hồng Thuỷ
                        Nghiệp văn, mình quyết chí
                        Người đọc sẽ rất quí
                        Cố lên, Đoàn Hồng thuỷ.
                                                 NCL.
                        #12
                          dili 20.10.2010 06:20:41 (permalink)
                          Bạn viết hay lắm. Chờ xem tiếp.
                          #13
                            Đoàn Thị Hồng Thuỷ 21.10.2010 13:47:21 (permalink)
                            Chương 5: Cô đơn
                            Cơn mưa rào trái mùa đột ngột trút xuống giữa đêm khuya. Lạnh cóng và ướt sũng, Hà run rẩy lục chìa khoá mở cửa bước vào nhà. Cô gái nhỏ bật công tắc đèn. Không một chút ánh sáng nào loé lên. Cô thử lại lần nữa. Vẫn chỉ có bóng tối cùng tiếng mưa lấp đầy không gian. Hà thở dài. Có lẽ cúp điện rồi. Chiếc mobile ngấm nước mưa cũng chẳng tích sự gì nữa. Lần mò mãi cô cũng xuống được nhà bếp. Hình như có mẩu nến dở được quăng đâu đây. Thêm ít phút nữa Hà cũng thắp được cây nến lên. Ánh sáng màu vàng nhạt loang nhanh khắp căn phòng. Chiếc bóng của cô gái nhỏ in đậm lên bức tường, đổ dài thành một vệt tối kỳ quái. Bê mẩu nến lên Hà đi về phòng riêng. Cô thay bộ quần áo khô ráo, trèo lên giường, đắp chăn nằm im. “Mình đã quá mệt. Ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy, mình sẽ phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Tồi tệ, nhưng không phải thực”. Cô gái nhỏ tự nhủ
                            Ánh nến bỗng chập chờn, xao động. Hà nhổm dậy, vươn người định thổi tắt cây nến trên bàn. Bất chợt ánh mắt cô va phải bức ảnh lồng trong khung kính. Bức ảnh gia đình ba người, ba -mẹ -Hà đang cười rạng rỡ trong nắng. Đáy mắt chao đảo. Ký ức của cái ngày xa xôi đó lại ùa về. Phải rồi, ngày ấy Hà cũng từng tự nhủ đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng dù cô có ngủ rồi thức biết bao nhiêu lần, đó vẫn là thực, vẫn rõ nét, vẫn tồn tại như một hiển nhiên. Giống như những việc vừa xảy ra!
                            ***

                            - Tôi không ăn cắp!
                            Nắm chặt hai tay, Hà nhìn thẳng vào mắt đội trưởng đội bảo vệ, nói rành rọt.
                            - Vậy tại sao thứ này lại ở trong túi áo của cô?
                            Người đàn ông đặt món trang sức lên bàn hỏi. Sau lưng ông vị giám đốc trẻ nhíu mày một cách sốt ruột.
                            - Tôi … không biết!
                            Một giây suy nghĩ, Hà quyết định không đả dộng gì đến Kelly, linh tính mach bảo cô gái nhỏ rằng tiết lộ phán đoán của mình sẽ làm cho tình cảnh của cô càng thêm tồi tệ.
                            - Thật kỳ lạ khi tự dưng một thứ đồ quý giá lại xuất hiện cùng với đồ đạc của cô mà cô không hay biết. Này cô bé, hãy thành thật, điều đó sẽ tốt hơn cho cô đấy.
                            - Tôi không ăn cắp!
                            Hà lặp lại. Cô giữ cái nhìn thẳng vào người vào người đàn ông trung niên, cẩn thận không để ánh mắt va phải chàng trai phía sau.
                            Dựa lưng vào chiếc ghế gỗ, Phong khoanh chặt hai tay trước ngực. Không rõ chàng trai đang suy nghĩ điều gì nhưng nét mặt anh là tổng hoà của một mớ những cảm xúc lo lắng, giận dữ, hoài nghi. Thật may là ngoại trừ cô gái và ngưòi bảo vệ, không còn ai trong căn phòng này để được dịp kinh ngạc trước biểu hiện lạ lùng của vị giám đốc trẻ.
                            - Cô đã luôn ở gần khu vực để món đồ trang sức này.
                            - Tôi được phân công làm việc ở đó.
                            - Cô lấy nó vào khoảng thời gian nào? Có phải ngay sau khi model Kelly đặt trả nó vào chỗ cũ?
                            - Tôi hoàn toàn không biết Kelly đem trả nó vào lúc nào. Tôi phụ trách việc chuẩn bị trang phục. Công việc đó không cho tôi thời gian để chú ý tới những việc khác.
                            - Kể cả đó là những món đồ tuyệt đẹp và có giá trị, có thể làm dấy lên ham muốn, ước ao.
                            - Tôi hiểu ông muốn nói gì. Có thể ông không tin nhưng từ nhỏ tôi đã được dạy phải có thái độ ra sao với những thứ không thuộc về mình. Và tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm khác đi.
                            Hà nói một hơi, hai gò má trắng bệch. Ở trước mặt cô, Phong cũng ngọ nguậy một cách sốt ruột trên ghế, tưởng như không khí trong căn phòng đang ép anh đến nghẹt thở.
                            Đội trưởng đội bảo vệ thở dài, gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn.
                            - Này cô bé, đừng khăng khăng mãi như thế, điều đó không có lợi cho cô đâu. Thành thật và hợp tác thì hình phạt dành cho cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều…
                            - Tôi không thể nhận điều mình không làm. Xin nhắc lại tôi không biết tại sao món đồ trang sức kia lại ở trong chiếc ba lô của mình.
                            - Vậy cô cho rằng có ai đó muốn hãm hại cô? Nếu là vậy thì là ai và vì sao người đó lại làm vậy?
                            - Nơi nào cũng ẩn chứa nhứng bí mật nguy hiểm –Hà ngập ngừng nói nhưng trong mắt loé lên một tia sáng khác lạ- Tôi không thể nói điều tôi không biết. Hãy điều tra và trả lại sự trong sạch cho tôi, đó là việc các ông nên làm.
                            Cô gái nhỏ nói thêm một kiên quyết. Im lặng rồi người đàn ông buông chậm rãi:
                            - Tôi hiểu! Dường như chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Thưa giám đốc –ông ta quay lại phía sau- tôi nghĩ mình đã cố gắng hết sức nhưng cô gái này không cho chúng ta một cơ hội nào cả. Đã đến lúc đẻ cho các cơ quan chức năng làm việc với cô ta.
                            - Không! –Phong nghiến chặt răng.
                            - Vâng?
                            - Chúng ta không làm thế được –Phong phóng tia nhìn đe doạ về phía người đội trưởng. Hà khẽ rùng mình- Cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên. Và, tôi không muốn hình ảnh của công ty bị bôi xấu.
                            - Nhưng… -Rõ ràng người bảo vệ không đồng tình với quyết định của anh.
                            - Tôi đã có cách giải quyết -Vị giám đốc trẻ nhấn mạnh từng từ- Giờ tôi nhờ ông một việc được không? Hãy ra ngoài và yêu cầu cái đám đông nhốn nháo tụ tập ngoài kia đi về giùm tôi. Ngay lập tức! Đặc biệt cảnh cáo họ nếu tôi biết được chuyện ngày hôm nay bị lọt ra ngoài thì sẽ không có gì tốt lành đâu. Làm xong hãy quay lại đây, tôi có việc cần bàn riêng với ông.
                            - Rõ! -Người đàn ông nói mà không nhìn vị giám đốc trẻ rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
                            Khi nhìn cái dáng áo xanh cao lớn sắp biến mất trong Hà bỗng dội lên ý nghĩ ngớ ngẩn gọi ông ta quay trở lại. Cô không muốn phải ở một mình với Phong. Đối diện anh, nỗi sợ hãi càng ốuc càng phình to và quện chặt lại một cách phi lý.
                            Phong lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế vừa bỏ trống. Anh không nhìn Hà. Cô cũng chẳng nhìn anh. Hai người chỉ chăm chăm ngó vào khoảng không phía trước, cố gắng sắp xếp lại ngôn từ trong đầu. Cuối cùng Phong lên tiếng trước:
                            - Em có gì muốn nói với anh không?
                            Hà ngẩng lên. Cô gái nhỏ thở mạnh, đáy mắt chao nghiêng. Một tích tắc trôi qua rồi cô chầm chậm lắc đầu. Phong thở dài. Đưa tay lên bóp trán, chàng trai khẽ nói:
                            - Thôi được rồi, em về đi!
                            Hà nhổm dậy. Mệt mỏi và chậm chạp cô cố lê mình về phía cánh cửa. Bụng cô gái nhỏ sôi lên, như thể bị ai đó thúc một cái thật mạnh. Rồi đột ngột, tựa bị một sức mạnh vô hình bí hiểm nào đó giật ngược, cô quay ngoắt lại, kêu lên thật to:
                            - Hãy tin em! Chỉ cần mình anh tin em cũng đủ rồi!
                            Đôi mắt nhoà nước là hình ảnh cuối cùng chàng trai nhìn thấy trước khi cô gái nhỏ guồng chân lao vụt đi.
                            #14
                              Đoàn Thị Hồng Thuỷ 22.10.2010 13:33:21 (permalink)
                              Chương 5(tiếp)

                              Những ngày tiếp theo là một chuỗi thời gian trôi qua một cách kỳ quái, vừa trống rỗng vừa được đổ đầy bằng các màu sắc hỗn loạn. Bề mặt thì mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh, sau giờ học, Hà vẫn đến công ty làm việc bình thường. Bản tính khép kín, không ưa trò chuyện giao thiệp nên từ trước tới giờ cô gái nhỏ vẫn thường chỉ có một mình. Nhưng sự thật, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu dịch chuyển và không còn nguyên vẹn nữa. Thái độ thờ ơ đối với nữ nhân viên bán thời gian mờ nhạt nghèo khổ biến mất, các nhân viên ném về cô cái nhìn khó chịu, khinh bỉ và đề phòng đầy khắc nghiệt. Mệnh lệnh của giám đốc được thực thi triệt để, không một lời bàn ra tán vào nhưng tất cả đều đang chờ đợi một sự trừng phạt thích đáng giáng xuống đủ nghiền nát thân hình gầy gò bé nhỏ kia sau khi quá trình điều tra hoàn tất. Hà bị cách ly hoàn toàn với khu vực chính. Người quản lý thông báo ngắn gọn rằng công việc của cô giờ là lau chùi dọn dẹp các hành lang, lối đi, nhà kho, WC… Cô gái tiếp nhận thông tin một cách thờ ơ, bình thản quay đi và cần mẫn làm việc như thể không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Nhưng rất sâu, rất sâu bên trong, Hà cảm thấy cô sắp sửa bị vắt kiệt, teo tóp và co rút tựa một miểng quả khô. Cô gái nhỏ tránh né tất cả mọi cuộc trò chuyện, sợ hãi rằng chút kiên cường còn sót lại sẽ bị những ngôn từ dù thương cảm hay sắc nhọn chọc thủng. Cô từ chối các cuộc gọi từ Thanh Lâm, chỉ cần thoáng thấy bóng dáng từ xa của anh bạn là cô quay lưng chạy trốn dẫu biết rằng mình đang cư xử khờ khạo ngu ngốc. May mắn thay sau hôm đó Phong đã đi công tác dài ngày. Ý nghĩ cùng sống, cùng hít thở với anh trong một căn nhà quả thật đầy đe doạ. Hà biết rằng chỉ cần nhìn thấy anh thôi, tất cả khiên giáp cô tự dựng lên sẽ tan tành tức khắc, cô sẽ gục ngã sẽ oà khóc nức nở, sẽ hy vọng chút vỗ về an ủi từ anh. Nhưng…cô và anh có là gì của nhau đâu. Chỉ là Hà tự ôm ấp bao yêu thương ước vọng trong lòng dẫu biết rằng mình đang ảo tưởng. Nếu anh là mặt trăng đẹp đẽ lạnh lùng trên cao thì cô chỉ là đoá cúc dại bé nhỏ nép mình nơi đồng hoang cô quạnh mà thôi.
                              Hà thở dài. Cô gái lắc mạnh đầu, cố gắng rũ bỏ mọi ý nghĩ hỗn độn chán chường ra khỏi trí óc. Bước vào phòng thay đồ,cô nhanh nhẹn thay quần áo để làm việc. Đang hì hụi xách xô nước leo cầu thang, bất chợt một giọng nói vang lên làm bước chân Hà chùn lại:
                              - Thấy thế nào?
                              Kelly dựa mình vào cánh cửa, khuôn mặt nửa tối nửa sáng nhưng nụ cười nửa miệng lai lộ ra vẻ thoã mãn độc ác.
                              - Rất tốt!
                              Hà lạnh lùng đáp lời nhưng bàn tay nắm chặt khẽ run lên. Tiếng cười chế giễu vuột ra khỏi đôi môi xinh đẹp. Chiếu thẳng tia nhìn nhạo báng vào cô gái nhỏ, nữ model xinh đẹp thong thả nghiến từng tiếng một:
                              - Phải vậy thôi! Bùn đất chỉ có thể ở trong cống rãnh!
                              Tim cô gái nhỏ đập loạn xạ trong lồng ngực. Căm phẫn và uất giận, Hà không kiềm nổi nữa.
                              - Chị thôi đi! Cả tôi và chị đều biết rõ sự thật đích xác là như thế nào!
                              - Vậy sao? Tôi nghe không ra cô muốn nói đến sự thật gì?
                              - Chị đừng tự đắc. Chẳng có sự dối trá nào tồn tai mãi mãi đâu!
                              Mắt Kelly loé lên. Từ đôi môi đỏ thắm, từng chuỗi ngôn từ sắc lạnh chảy ra không đắn đo như thể nó là một phần kết dính với cô gái xinh đẹp.
                              - Không có sự thật, cũng không có dối trá. Chỉ có chiến thắng luôn thuộc về kẻ có đủ sức mạnh và sự thong minh thôi cô bé ngu ngốc ạ!
                              Ngẩng cao đầu, nữ model lui dần về phía sau cánh cửa, biến mất trong chuỗi âm thanh đe doạ đắc thắng. Ngay sau khi cô gái xinh đẹp khuất dạng, Hà đặt vội dụng cụ xuống bậc thang. Cô loạng choạng lao về phía WC gần nhất, đặt cái đầu nóng bừng dưới vòi nước mát lạnh, cố gắng xua đuổi cơn buồn nôn ghê tởm cồn cào không ngừng khắp ruột gan.
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 35 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9