RE: Đi qua bóng tối
-
30.03.2011 09:01:00
Chương 9: Ám ảnh “Em không gọi đó là tình yêu
Bởi vì anh còn nhiều hơn thế
Với em anh là nỗi ám ảnh
Anh có cần em không?
…
Anh không cần em!
…
Em sẽ không khóc
Vì anh còn nhiều hơn tình yêu
Nên em sẽ ném trả anh nỗi ám ảnh của mình”
Đó là những ngày ngắn ngủi hạnh phúc nhất mà Phong từng biết. Hạnh phúc đến nỗi đôi khi nó làm ngực anh đau thắt lại. Và thường xuyên giữa bộn bề công việc anh lại ngẩng lên, bấm số gọi cho Hà, căng thẳng lắng nghe từng hồi chuông dài trước khi cô bắt máy, trả lời anh với giọng vui tươi ấm áp, xoá đi trong anh nỗi bất an rằng anh đang sống trong một giấc mơ đầy sắc màu nhưng không có thực.
Dù mối quan hệ của họ đã khác trước nhưng Hà vẫn khăng khăng không chịu nhận thêm sự giúp đỡ nào của Phong. Bằng thái độ nghiêm chỉnh, cô gái nhỏ thẳng thắn nói với anh:
- Anh đã giúp em đủ rồi. Còn lại là phần của em. Ai cũng phải cố gắng cho cuộc đời mình, đúng không?
Họ có tranh cãi chút đỉnh truớc sự bướng bỉnh của Hà nhưng cuối cùng, vì không muốn lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương, Phong đành nhượng bộ. Dù vậy chàng trai tự nhủ từ giờ trở đi lúc nào anh cũng sẽ để mắt đến cô, không rời.
Kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần. Ngoài lúc phải làm việc , thời gian còn lại Hà gần như cắm đầu vào học. Có hôm khuya muộn mà đèn phòng cô vẫn chưa tắt. Thế nhưng mỗi sáng cô gái nhỏ đều dậy sớm, chuẩn bị bữa điểm tâm cho hai người. Phong sợ Hà mệt nhưng cô đã vòng tay ôm lấy anh, cọ đầu vào cánh tay, nhoẻn mệng cười mà nói rằng: “Em đang nạp năng lượng cho cả ngày đấy. Thế nên anh ngoan ngoãn ngồi ăn sáng với em đi nhé!”. Phong gật đầu, xót xa khi thấy cô gầy hẳn đi. Trước ngày thi một tuần Phong gõ cửa phòng Hà, kiên quyết kéo cô ra khỏi đống sách vở đè nặng. Anh chở cô gái ra trại hoa ngoại thành và cảm thấy vui sướng vô hạn khi dưới dàn hoa hồng leo nở rộ, Hà dường như trút bở được mọi gánh nặng. Cô gái nhỏ dựa vào vai anh, miệng hát khe khẽ một bài hát tiếng Anh lạ tai, đôi lúc chêm vào vài lời mong ước ngắt quãng về những lùm hoa tuyệt đẹp tương tự thế này ở nhà.
Buổi chiều, sau khi vào nội thành họ không về nhà ngay. Phong gửi xe và anh, nắm chặt tay Hà, cùng cô gái nhỏ thong thả dạo phố. Ngang qua cửa hàng lưu niệm chàng trai mua tặng Hà một dải ruy băng bằng lụa trắng có thêu thật nhiều đoá cúc nhỏ xinh đẹp. Cô cột ngay và từ lúc đó cô mỉm cười suốt. Gò má ửng hồng, niềm vui của Hà như tan ra, nhuộm sáng cả bầu không khí xung quanh. Gần như quên mất chàng trai không thích đồ ngọt, đầy phấn khích, Hà mua liền hai cây kem ốc quế vị vani loại to. Phong nhăn mặt nhưng không từ chối, anh đón lấy cây kem từ tay cô. Chút chi tiết vụn vặt không đáng làm vẩn đục tâm trạng của Hà. Hai người gần như bước sát bên nhau, vừa ăn kem vừa thưởng ngoạn khung cảnh thành thị náo nhiệt. Xe cộ nối nhau thành một chuỗi dài đủ màu sắc, thi thoảng vang lên tiếng kêu ré gọi xe bán hàng rong. Hết thảy, hết thảy mọi thứ đập vào các giác quan của Phong, làm từng tế bào trong anh căng lên. Sau bao nhiêu năm, gần như lần đầu tiên chàng trai mới cảm nhận rõ rệt về cuộc sống. Trật tự mà lộn xộn. Vụn vặt mà to lớn. Giản dị mà phức tạp. Nó vừa có thể dày vò anh mà cũng vừa đem đến cho anh biết bao là hạnh phúc. Lòng đầy biết ơn, Phong khẽ đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt trông nghiêng của Hà, dịu dàng siết chặt tay cô thêm chút nữa. Dải lụa trắng buộc tóc của cô vờn nhẹ về phía sau, như bông cúc xinh xoay tròn trong gió. Hà ngước lên nhìn Phong, khoé mệng dính kem nhưng mắt ngời ngời như cô bé con được quà. Phong cười to, đưa tay chùi vệt trắng mát lạnh. Hà nhìn anh chăm chú:
- Anh cười à Phong?
- Lạ lắm sao?
- Không. Nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh cười thành tiếng- Cô nhoẻn miệng cười, lắc mạnh tay anh- Kìa chàng ngốc, kem chảy hết rồi kìa!
Dưới ánh nắng gay gắt hắt lên từ mặt đường nhựa, chop kem trắng nhũn xuống hoá thành dòng nước nhỏ chảy thấm vào mép ống tay áo sơ mi từ lúc nào mà chàng trai trẻ không hề hay biết. Lúng túng, anh đưa cây kem cho Hà rồi vội vã lấy khăn giấy thấm sạch vết bẩn. Khi lùi xuống một quãng để bỏ miếng giấy vào thùng rác, Phong bất giác ngẩng lên, phóng tia mắt sang bên kia đường. Xuyên qua làn hơi nóng kỳ dị đang bốc lên, Kelly hiện ra, tấm váy đỏ rực cuốn sát quanh thân thể, mái tóc bết mồ hôi dính chặt vào thái dương. Như thể cô ta đang tự hoả thiêu trong ngọn lửa nóng rẫy kinh khủng. Phong loạng choạng lùi lai, gần như kinh khiếp. Dù không nhìn rõ, nhưng từ phía bên này, đôi mắt đen sẫm như hai miệng hố không thấy đáy mở trừng trừng của cô ta vẫn đập thẳng vào võng mạc anh một cách tàn nhẫn. Không chịu nổi hình ảnh nhức nhối, trong vài tích tắc, Phong nhắm chặt cả hai mắt lại, nhưng khi mở ra, Kelly đã biến mất, như thể một ảo ảnh tan vào không khí xung quanh vậy.
Cuộc chạm trán ngắn ngủi khiến nỗi bất an trong lòng Phong cồn lên. Khi quay lại chỗ Hà, mặt anh thất thần đến nỗi cô gái nhỏ phát hoảng. Đáp lại một chuỗi những lời hỏi thăm, Phong chỉ đáp khô khan:
- Có lẽ anh bị say nắng!
Gạt qua lời đề nghị đi taxi trở về nhà, Phong lấy xe, tự mình cầm lái. Vừa bước chân đến cửa, Hà lập tức bắt anh nằm lên giường, dấp khăn lạnh lên trán. Cô xoắn xuýt bên anh như gà con lạc mẹ.
- Anh ổn không? Muốn uống gì không? Em nấu gì cho anh nhé?
- Anh ổn mà! Nằm nghỉ một lát là khoẻ -Phong mỉm cười trấn an cô gái đang hoảng sợ- Em đi học bài đi!
Tần ngần một lát rồi Hà mới nhẹ nhàng nói:
- Vậy em đi ra cho anh ngủ. Em học bài ngoài kia thôi. Có gì anh gọi em ngay, nhé!
Cô gái nhón chân bước ra. Khi cánh cửa sắp khép lại, anh vẫn nhận thấy cô để lại phía sau biết bao là ánh mắt lo lắng.
Hà đi rồi Phong lập tức ngồi thẳng dậy. Không, anh không có gì là không khoẻ cả. Nắm chặt hai tay, anh mường tượng lại cuộc chạm mặt thoáng qua giữa mình và cô gái xinh đẹp. Không phải ảo ảnh, nó thật đến nỗi không thể thật hơn. Cả sự đe doạ và căm phẫn trong đôi mắt nhìn anh trừng trừng ấy. Từ sau buổi tối đó, Phong không gặp và hầu như không nghe tin tức gì về Kelly nữa. Ngưng sự hiểu biết của Phong về cô bạn cũ đủ để chàng trai hiểu rằng, một khi đã bị sỉ nhục và ruồng rẫy đến thế, cô gái xinh đẹp nhất định sẽ làm một việc ghê gớm gì đó để trả thù anh, trả thù Hà. Phong rùng mình. Với anh, Kelly chẳng có gì đáng để đe doạ nhưng với Hà, cô ta là có thể là cơn ác mộng ghê khiếp nhất. Phong đi đi lại lại trong phòng, đầu óc nóng rực như bộ máy hoạt động hết công suất, chồng chồng lớp lớp các suy nghĩ đoán định. Đột nhiên, bất chợt như tia chớp rạch ngang không khí, mobile rung lên. Bản nhạc chuông êm dịu giờ vang lên đầy uy hiếp. Số lạ. Thế nhưng ngay trước khi bấm nút trả lời, Phong đã biết đó là ai.
- Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa -Giọng cô gái xinh đẹp lạnh lẽo luồn qua từng lỗ âm thanh dội thình thình vào màng nhĩ.
- Anh không nghĩ mình sẽ đi trên con đường khác –Chàng trai điềm tĩnh trả lời, không chút nao núng.
Im lặng. Chỉ còn nghe hơi thở dồn dập vang lên ở cả hai đầu. Cuối cùng, Kelly nói êm ái:
- Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem!
Tiếng bip bip vang lên khô khốc. Phong gấp máy, lau vội những hạt mồ hôi đang rỉ ra trên trán, quai hàm nghiến chặt. Cuộc chiến đã bắt đầu. Khe khẽ mở cánh cửa, anh dõi cái nhìn ra phía ngoài. Trên tấm thảm dày, Hà đang dựa lưng vào chân ghế bành, nhẩm theo từng hàng chữ dày đặc, chiếc bút đánh dấu đong đưa trong ngón tay. Cánh mũi cô chun nhẹ, gò trán nhăn lại đầy bướng bỉnh. Trong ánh sáng tràn vào qua khung cửa sổ lơn, cô mỏng manh tựa một viên pha lê trong vắt. Phong bỗng thấy xúc động khủng khiếp. Và anh thầm thề với lòng mình, dù cho có phải trả giá như thế nào, cũng nhất địng bảo vệ bằng được cô gái mà anh yêu quý.
Bước khỏi phòng thi với bàn tay dấp dính mồ hôi, Hà tấp vào quán giải khát mua một chai nước suối ướp lạnh. Uống vội từng ngụm to rồi cô gái nhỏ áp nguyên cả lớp nhựa mát tê vào chiếc cổ đang nóng bừng. Ở bàn bên cạnh, một tốp nữ sinh vừa gọi nước ngọt vừa tán chuyện huyên náo. Có cô mặt ỉu xìu nhưng cũng có cô mặt mũi tươi rói. Thậm chí có cô còn tíu tít khoe lời chúc may mắn lưu trong điện thoại bạn trai gửi từ tối hôm qua. Hà mỉm cười, lơ đãng ngó ra khoảng không tràn ngập một màu vàng tươi của nắng. Mobile của cô trống không, không một lời chúc hay tin nhắn vu vơ. Phong không phải là kiểu người hay làm những chuyện như thế. Vả chăng từ trước đến giờ cũng không ai chỉ cho anh biết những chi tiết vụn vặt nhưng đầy ngọt ngào ấy. Thế nhưng Hà chẳng có gì phàn nàn cả. Quãng thời gian hạnh phúc rực rỡ, mỗi ngày đều được gặp nhau, một chút đầu ngày, rất nhiều cuối ngày, còn nhiều hơn những gì cô gái có thể mong đợi. Cô chậm rãi uống nốt chỗ nước còn lại. Những hạt nước đọng ở đáy chai, phản quang ánh mặt trời, loé lên sắc cầu vồng mê hoặc. Rồi tia sáng lịm đi nhanh chóng khi các hạt nước buông trôi xuống mặt đất nóng bỏng và bốc hơi. Cô gái nhỏ bỗng vô cớ rùng mình. Một thoáng mây đen lướt qua mắt. Niềm hạnh phúc ập đến đột ngột khiến đôi lúc Hà cảm thấy bất an khủng khiếp. Tuy cô vẫn không quên sự khác biệt giữa Phong và bản thân nhưng sức mạnh của tuổi trẻ, của tình yêu thương thuần khiết đã khoả lấp và chiến thắng tất cả. Hai người, cô và Phong, như hai mảnh ghép lạc lõng vô tình tìm thấy nhau, vô tình gắn kết, không chút toan tính vụ lợi, chỉ đơn thuần là cần nhau thế thôi. Hà ứa nước mắt. Chưa biết tương lai sẽ ra sao nhưng chừng nào còn có thể, cô gái nhỏ sẽ trân quý tình cảm này như báu vật vô giá nhất đời.
…Kỳ thi tốt nghiệp kết thúc. Tách khỏi dòng thí sinh ồn ào, Hà đi bộ ra bến xe bus, khá hài lòng. Không thuộc số học sinh tài giỏi xuất sắc nhưng học lực của Hà đủ để đảm bảo cho cô một kết quả ổn thoả. “Giờ là lúc mình suy nghĩ nhiều hơn về tương lai sắp tới” cô gái nhỏ tự nhủ. Một công việc ổn định chứ không chỉ là nhân viên bán thời gian. Những dự định rõ ràng cho tương lai của cô, của cô và mẹ. Ước mơ nho nhỏ về một cửa hàng hoa của riêng mình. Lần tới trại hoa ngoại thành cùng Phong đã nhen trong lòng Hà một suy nghĩ tuy còn mơ hồ nhưng rất hấp dẫn. “Nếu có thể vào đó làm việc rồi vừa làm vừa học hỏi thì còn gì bằng”. Ý nghĩ tốt lành khiến Hà phấn khích đến nỗi ngang qua cửa hàng hoa, cô mua liền một bó lớn lưu ly, định bụng một nửa sẽ cắm ở nhà, một nửa dành cắm ở phòng bệnh của mẹ. Cô rút điện thoại, nhắn tin cho Phong “Em thi xong rồi”. Chàng trai reply lại ngay, ngắn gọn nhưng ấm áp “Về nhà ngay nhé! Anh về sớm thôi!”. Hà ôm bó hoa, cám ơn chủ quán rồi vui vẻ chạy lên xe bus. Cô cẩn thận chọn một góc khuất cuối xe, tránh xa đám đông xô đẩy có nguy cơ làm nhàu nát những cánh hoa tím mỏng mảnh. Hương thảo mộc lúc dìu dịu lúc nồng nồng vờn nhẹ lên cánh mũi. Nhưng Hà không để ý lắm. Cô đang nghĩ đến một bữa tối ấm cúng giũa cô và Phong, chỉ có hai người. Cả tuần nay anh đều đi làm về muộn, nét mặt mệt mỏi. Dường như công việc quá nặng nề hoặc có gì đó không thận lợi. Nhưng mỗi khi Hà hỏi tới, chàng trai trẻ đều lắc đầu, ánh mắt bình thản chứng tỏ mọi việc đều ổn. Anh ấy sẽ về sớm. Hà thầm nhắc câu ấy trong đầu, hơi lúng túng vì không biết làm gì cho bữa tối. Trong tủ lạnh vẫn còn ít cà chua, mấy quả sấu xanh ngắt. Chỉ cần một con cá, ít hành và rau thơm nữa là sẽ được một nồi canh chua ngon tuyệt. Hà mỉm cười. Cảnh tượng giản dị mà đẹp đẽ choán lấy tâm trí cô gái nhỏ và lan nhanh như thảm rêu xanh rì tươi mát.
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn kéo cô ra khỏi viễn cảnh tươi đẹp ấy. Thanh Lâm gọi.
- Hi! Thi tốt không em?
- Tạm được thôi!
- Sao? -Giọng chàng trai ngân dài làm ra vẻ thất vọng. Mỗi lần trò chuyện với chàng trai tóc bạch kim Hà đều cảm nhận được sự căng tràn sức sống toát ra từ anh, thấm vào xung quanh- Anh tưởng em là học sinh giỏi ở trường chứ?
- Nếu được đi học lại thì chắc chắn em sẽ là học sinh giỏi đấy.
- Ha ha ha ha ha ha –Anh bạn cười to, đầy thoải mái- Thôi thì cũng xin chúc mừng là em đã thi xong. Vậy chừng nào mở tiệc ăn mừng đây? Hy-vọng-là-anh-có-một-chân-trong-buổi-party-nho-nhỏ-của-hai-người!
Thanh Lâm lên giọng, âm sắc đầy tinh quái. Tức khắc, gò má cô gái nhỏ ửng lên như da quả táo. Cô cố đáp trả lại bằng giọng đùa cợt y như thế.
- Ráng đợi đi! Chừng nào phát tài em sẽ gửi thiệp mời tới tận “đại bản doanh” của anh.
Hà có thể nghe thấy ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng rất to, rất kịch. Hẳn điệu bộ của tóc bạch kim lúc này tức cưòi lắm. Bỗng nhiên chàng trai trẻ thấp giọng, gần như thì thào:
- Mà này, dạo này Phong vẫn okay chứ?
- Anh ấy ổn –Cô gái nhỏ ngơ ngác trả lời, thành thật nói thêm- dù dạo này hay phải về muộn vì công ty có nhiều việc.
- À…à…
- Anh biết chuyện gì sao Lâm?
- Chẳng có gì cả! –Tóc bạch kim đáp ngay, giọng vội vã
Không chủ định nhưng giọng nói của Hà bỗng run lên như miểng thuỷ tinh vỡ:
- Có gì không ổn xảy ra với anh ấy rồi phải không?
- Nói linh tinh –chàng trai nạt- chẳng phải em vừa bảo anh ta vẫn đi đi về về khoẻ mạnh đó sao?
- Lâm này, nếu có chuyện gì thì làm ơn nói cho em biết, được không? Anh biết mà, giờ em chỉ còn mẹ và Phong thôi!
Sau câu nói ấy là một quãng im lặng rất dài. Hà nắm chặt điện thoại, bàn tay cóng lạnh như nắm trong tay một thỏi băng giá buốt. Cuối cùng phía bên kia thở nhẹ, dấu hiệu thua cuộc.
- Đừng nói với Phong là anh cho em biết nhé! Anh cược là anh ta không mấy hài lòng về chuyện đó đâu!
- Em hứa!
- Công ty gặp rắc rối. Hàng loạt các khách hàng lớn đột ngột rút đơn đặt hàng. Anh còn nghe nói…nghe nói các cổ đông yêu cầu Phong từ chúc. Còn trong giới người mẫu, các câu lạc bộ có tiếng tăm đều không chịu hợp tác với Phong nữa.
- Sao lại như vậy? –Hà thấy cổ họng nghẹn lại trước các tai hoạ đến dồn dập.
- Anh không rõ lắm –chàng trai nói nhỏ- hình như Phong đắc tội với một nhân vật ông trùm nào đó trong giới kinh tế tài chính. Em biết mà, dính vào những việc như vậy thì…khó sống lắm!
Hà chết sững. Cô mở to mắt, nhìn trừng trừng vào không gian đông nghẹt người phía trước nhưng hoàn toàn không nhìn rõ gì cả. “Anh ấy đã phải một mình chịu đựng nhiều như thế! Vậy mà mình chẳng biết gì cả, chẳng biết gì cả! Rõ rang là mình ở gần như thế!”.
- Hà, em okay chứ?
Qua màng loa, âm thanh dè dặt của tóc bạch kim vang lên nhoà nhạt.
- Em ổn –cô gái nhỏ hít mạnh, nói một hơi- cám ơn anh. Giờ thì tạm biệt!
Hà tắt điện thoại, đút sâu vào túi quần. Từ bàn tay cô những cánh hoa tím nhàu nát lả tả rơi xuống sàn.
Phong chạm tay vào công tắc. Ánh sáng lan nhanh như đám bụi mờ, nhuộm màu cả không gian sẫm tối. Hà vẫn chưa về. Thoáng lo lắng, anh đang định bấm số của cô gái nhỏ thì bất chợt ánh mắt va phải lọ hoa trên bàn. Chiếc bình pha lê hồng cắm đầy những bông lưu ly tím. Forget-me-not. Tình yêu chân thành. Bất giác, Phong mỉm cười. Sự căng thẳng mệt nhọc hơn tuần nay như dịu xuống. Chàng trai cầm lấy tờ giấy gấp đôi vuông vắn đặt trên bàn mở ra đọc: “Trong tủ lạnh có nước dưa hấu rất mát, anh uống tạm cho đỡ mệt nhé! Em đi mua thức ăn cho bữa tối sẽ về liền”. Đặt tờ giấy nhắn xuống bàn, như một cái máy, Phong bước đến mở tủ lạnh, lấy cốc nước màu đỏ tươi, uống từng ngụm lớn. Nước sinh tố vừa mát vừa ngọt, uống đến đâu biết đến đấy. Hết nửa, chàng trai trả ly lại chỗ cũ, buông mình xuống chiếc ghế bành, cố gắng ngủ một chút. Nỗi mệt nhọc vừa tạm lắng xuống giờ lại trồi lên gay gắt, gặm nhấm từng ngóc ngách của các tế bào thần kinh. Anh đã đánh giá thấp Kelly. Bàn tay tăm tối của cô gái xinh đẹp vươn dài hơn anh nghĩ. Nhưng có một chuyện Kelly đã nhầm to. Tiền tài, địa vị, sự nghiệp. Cô ta cứ việc lấy hết đi của anh những thứ ấy. Chúng chẳng là gì, chẳng là gì cả nếu so với những tình cảm thuần khiết, ấm áp và chân thành, so với cảm giác gia đình mà Hà mang lại cho anh. Vắt tay ngang trán che bớt ánh sáng chói gắt toả ra từ cụm đèn chùm, chàng trai nhắm mắt thiếp đi.
…Bị một cánh tay thô bạo lôi mạnh, Phong trượt khỏi chiếc ghế bành êm ái. Mất mấy giây choáng váng anh mới nhận ra người trước mặt mình là ai. Kelly. Hạnh Chi. Cô bạn thời niên thiếu đứng trước mặt anh, nụ cười thản nhiên như thể đã đặt chân tới nơi đây cả trăm lần. Chiếc váy đỏ rực rỡ ôm trọn lấy tấm thân mềm mại khiến cô gái càng xinh đẹp hơn bao giờ hết. Thế nhưng đôi mắt luôn phủ một màu đen sẫm trong trí nhớ của chàng trai trẻ giờ rực lên, đỏ gắt như cặp mắt của vị hoả thần. Không nói một lời, cô gái xinh đẹp lặng lẽ chỉ tay ra phía ngoài. Phong nhìn theo. Qua lớp kính trong suốt khu vườn hiện ra với màu tím sẫm lấp lánh như lân tinh. Mất một lúc Phong mới nhận ra đó là những bông lưu ly. Không biết từ lúc nào loài hoa màu xanh tím đã phủ kín cả khu vườn, đông đúc như loài kiến dữ, thở phập phồng đầy sức sống. Trên bầu trời đen như mực phía trên, chỉ độc nhất một ngôi sao lớn toả xuống ánh sáng đầy ma quái. Và giữa luồng sáng ấy là Hà. Cô gái nhỏ nhợt nhạt tựa bóng ma, gần như chìm đắm hẳn trong sắc tím rộng lớn. Cô hướng cái nhìn về Phong, đôi môi mấp máy định nói gì đó, ánh mắt yếu ớt và cầu khẩn. Đột nhiên những cụm hoa xung quanh cô xáo động. Như loài bạch tuộc khổng lồ, chúng vươn các xúc tu mềm mại quấn chặt lấy Hà, thít cô đến nghẹt thở. Phong hét lên. Tiếng kêu kinh khiếp tắc lại lưng chừng cuống họng.
…Tiếng chuông điện thoại kéo chàng trai ra khỏi giấc ngủ. Phong liếc nhìn đồng hồ. Anh chỉ mới chợp mắt được hơn 20 phút. Giấc ngủ vừa nông vừa ngắn. Phong đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Gần như không còn chút gì của cơn ác mộng ban nãy đọng lại trong trí óc chàng trai trẻ nhưng cảm giác kinh hãi tột cùng vẫn không ngừng co thắt trong lồng ngực anh. Chộp lấy chiếc mobile đang run lên trên mặt bàn, Phong lướt nhanh qua dãy số lạ. Không chút do dự, anh mở máy, áp mạnh điện thoại vào tai. Giọng nói mỏng như sương xám phả vào thính giác làn hơi lạnh cóng.
- Anh ổn chứ Phong? –Rõ ràng Kelly không thèm che giấu sự chế giễu dành cho người đối thoại.
- Anh ổn nếu đó là điều mà em muốn biết! –Phong điềm tĩnh trả lời.
Trong loa điện thoại vẳng đến tiếng cười khô khốc hệt như tiếng rơi của các viên đá lạnh.
- Đúng như tôi nghĩ, anh quá kiêu hãnh để thừa nhận mình thảm hại ra sao!
- Nếu em cho rằng như vậy có thể uy hiếp được anh…
- Tôi đã uy hiếp anh rồi –Cô gái xinh đẹp ngắt lời- Anh tự biết mình đang ở trong tình cảnh nào, phải không? Để xem khi không còn thứ gì, nghèo hèn và túng thiếu như một gã ăn mày thì cô nàng bé nhỏ của anh còn dám cao giọng về cái thứ gọi là tình yêu thuần khiết nữa không? Rồi anh sẽ nhận ra những gì tôi đã nói không sai.
Phong im lặng. Rồi bằng giọng chậm rãi nhất anh thong thả nói:
- Có thể là anh đang sai Chi ạ! Nhưng anh không hối hận. Thà rằng đổ đầy trái tim bằng tình yêu và nỗi đau thuộc về nó còn hơn là tiếp tục sống mà trống rỗng mãi mãi. Chỉ có thứ vô tri vô giác mới muốn tồn tại mà không cần đến tình cảm thôi.
- Cái mớ lý luận của anh…
- Em cũng như anh thôi. Cũng khao khát được yêu thương và hạnh phúc. Cho nên em mới như thế, điên cuồng và giận dữ với đời khi mãi mà nó không cho em thứ mà em mong đợi!
Từ sâu trong khoảng không hun hút vang lên tiếng cười the thé chói tai. Dường như cô gái xinh đẹp ngật cổ rú lên. Dường như những lời Phong nói là phi lý, hoàn toàn phi lý. Nhưng bằng một linh cảm rõ rệt, chìng trai không nghe thấy trong tiếng cười ấy có gì thuộc về hoan hỷ, có gì thuộc về nhạo báng; chỉ đơn giản là những âm thanh hoang dại vỡ ra từ lồng ngực. Chúng bắn tua tủa ra xung quanh, sắc nhọn, tàn nhẫn bóc tách từng phân tử, thấm đẫm nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Mạch máu trên thái dương Phong bắt đầu giật mạnh rồi thoi thóp dần khi anh đứng lặng, kiên nhẫn chờ cơn bộc phát của Kelly qua đi. Cuối cùng không một tích tắc báo trước, tiếng cười lịm đi, tựa vệt nắng chiều tà nhanh chóng mất hút giữa màn đêm bao la.
- Con ranh ấy –cô gái xinh đẹp thốt lên đầy cay độc- đã tẩy não anh tốt đấy! Thật là một ví dụ điển hình cho sự hoàn hảo!
- Đây là chuyện riêng giữa anh và em, không liên quan gì tới cô ấy! –Phong lạnh lùng gạt ngang.
- Tôi cũng mong như thế! Ước gì con ranh ấy chưa bao giờ chen ngang vào cuộc đời anh và tôi thì tốt biết mấy. Mà thôi, Phong này, tôi chỉ còn một lời cuối với anh thôi: vẫn còn kịp nếu anh quay lại đấy, nghĩ cho kỹ vào!
- Anh chẳng có gì phải suy nghĩ cả!
Tiếp theo sự cự tuyệt rõ ràng ấy là im lặng bao trùm, chỉ có hơi thở tiếp nối hơi thở, dồn dập như những nhát chém ngang dọc vào buồng phổi. Phong nhìn qua khung cửa kính dày để thấy màn đêm đặc quánh lừng lững tựa con thú hoang đang sục sạo khắp nơi. Độc một ngôi sao đang toả sáng trên cao, có lẽ là sao Hôm. Anh bỗng tự hỏi không biết bao giờ thì Hà về. Thanh âm mỏng tang của Kelly thô bạo cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ. Trong một giây anh tưởng mình nghe thấy tiếng nức nở khản đặc nhưng không, vẫn là giọng nói buốt giá lạnh lẽo ấy:
- Tốt thôi! Tốt thôi! –Cô ta nhấn từng từ một- Vậy thì…
- Cứ làm những gì em thích. Anh sẽ nhận hết. Có điều Kelly à, nếu em tưởng anh ngồi im chịu trận thì em nhầm rồi.
- Tôi sẽ đợi!
Sau câu nói cụt lủn là những tràng “tút” kéo dài. Nhưng lần này Phong không hề nghe lầm. Vẳng lại phía sau những âm thanh khô khốc là một tiếng nức nở ngắn ngủi, tiếng nức nở của con thú cô độc. Với Kelly, anh không chỉ đơn giản là nơi trút bớt căm hờn, u uất tích tụ bao năm như anh đơn giản suy luận nữa rồi. Mà còn là nỗi ám ảnh. Kelly đã tự coi anh là một phần của cuộc đời mình, là sở hữu của cô. Chuyện đó bắt đầu từ bao giờ thì Phong không biết chắc. Nhưng có lẽ là ngay từ lúc cô gái xinh đẹp nhận ra giữa anh và cô ấy có một điểm giao thoa: sự trống trải, cô độc vì bị ruồng rẫy!
Chàng trai úp mặt vào hai bàn tay. Ánh mắt anh sắt lại, quai hàm nghiến chặt. Hạnh Chi còn nguy hiểm hơn anh tưởng tượng quá nhiều lần. Sự tuyệt vọng đủ sức biến người ta trở thành kẻ tàn nhẫn không chút lý trí. Mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, đầy dự báo nguy cơ như đám mây tích điện xám xịt trong cơn giông bão, Phong không để ý phía bên ngoài cánh cửa, một thân hình mềm oặt nhỏ bé đang run lên. Dù hầu như không nghe rõ chàng trai nói gì nhưng ít nhất Hà cũng biết được ai là thủ phạm của mọi tai hoạ dồn dập ập xuống đầu Phong gần đây. Gần như ngay lập tức, từ trong vô thức, một giọng nói khác vọng đến đầy chua xót, dội vào ngực Hà cú thoi nhức nhối không chịu nổi: “Mày! Mày! Mày! Vì mày đấy Hà ạ!”. Những giọt nước lăn dài trên gò má. Hà đưa tay chùi mắt. Lần đầu tiên cô cảm thấy phẫn uất với cuộc đời này. Nó luôn đủ hờ hững và nhẫn tâm để vùi dập những cảm xúc non nớt đẹp đẽ, trong sáng nhất.