Chương 12: Đợi em
Kelly thong thả bước đi giữa hành lang đông người qua lại. Chiếc túi xách da cá sấu đong đưa một cách duyên dáng bên chiếc váy ngắn tiệp màu. Cô gái xinh đẹp mỉm cười, hoà nhã gật đầu với bất cứa ai lên tiếng chào. Nhưng đằng sau cặp kính đen, đôi mắt rộng không phản chiếu chút tình cảm nào, chỉ tuyền một sắc thái của sự hờ hững vô cảm.
Túi xách hơi rung lên. Kelly mở ngăn đựng điện thoại rồi nhíu mày khi đọc đến tên người gọi. Với vẻ tự nhiên cô áp mobile lên tai, nhẹ nhàng bước vào thang máy. Chỉ khi cánh cửa đóng lại, cô gái mới lạnh lùng chạm ngón tay vào nút tiếp nhận:
- Sao tối qua em không đến? -Giọng đàn ông thô cứng vang lên.
- Em mệt.
- Tôi đã làm theo ý em, ra tay với công ty thời trang đó. Phần em cũng hãy giữ đúng thoả thuận!
- Đừng lo –Kelly nói bằng chất giọng ngân nga mê hoặc- Em luôn nhớ mọi chuyện!
Đầu dây bên kia có vẻ lung túng “tôi đợi em” rồi cúp máy.
Tay vẫn nắm chặt mobile, nữ model chăm chú ngó vào một điểm vô định trên đầu: “một quân cờ đã dùng xong. Phải loại bỏ trước khi nó bắt đầu gây phiền toái”. Chẳng có gì khó khăn, cô gái xinh đẹp luôn biết cách làm cho những kẻ từng lao đầu như con thiêu thân vào mình phải lần lượt rời bỏ. Lúc chậm, lúc nhanh, tuỳ theo cảm hứng khi ấy. Chỉ cần hé lộ một chút bản chất thực sự, họ tức khắc quay đầu chạy trốn như con thú nhỏ đầy run sợ. Những mối quan hệ tẻ nhạt vô vị. Cười không thật lòng, khóc không thật lòng và yêu càng không thật lòng. Vậy mà thế giới xung quanh sẵn sàng tin tưởng, trao cho sự ngưỡng mộ danh vọng. Kelly không thấy xót xa. Cho kẻ khác thì lãng phí, cho bản thân thì xa xỉ. Từ lâu rồi cuộc sống của cô là một chuỗi gạch đầu dòng: hữu dụng và không hữu dụng. Chỉ có Phong là ở ngoài những thứ ấy. Ngay lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt hun hút buốt giá không chút che đậy của anh, Kelly đã biết cô phải làm anh thuộc về mình, bằng mọi giá. Cô xếp đặt, cô tính toán để không ai có thể lại gần anh ngoại trừ cô. Vậy mà khi mọi thứ tưởng chừng đã nằm ngoan trong lòng bàn tay thì anh lại vụt bay mất. Sáu năm Hạnh Chi vật vã trong đau khổ, vật vã trong đợi chờ, vật vã trong cảm giác mất mát. Sáu năm đủ để cô gái xinh đẹp nhận ra cô cần Phong, cần đến điên cuồng. Khi cô quyết định đi tìm anh thì cũng là lúc anh đột ngột trở về vì một tai nạn bất ngờ. Nhưng không phải về với cô. Kẻ tưởng chừng tầm thường lại hoá ra đối thủ đáng gờm. Không có sự cạnh tranh công bằng cũng như khoan nhượng. Kelly biết Phong không yêu mình. Nhưng cũng biết cô mạnh hơn Hà. Chỉ có một cách duy nhất để chiến thắng đó là nghiền nát đối thủ. Rồi dần dần sự tương đồng giữa Phong và cô sẽ kéo anh về lại bên cô, như xưa. Dù anh không yêu cô cũng không sao, chỉ cần trên thế gian này cô mãi mãi là người gần anh nhất.
Nhưng đời không phải là một bản tính toán. Giờ đây cô gái xinh đẹp cảm thấy mọi thứ đang trượt dần khỏi từng ngón tay của mình. Cô đã nghĩ 4 năm dù không đủ để anh yêu cô nhưng cũng đủ để anh không ruồng bỏ cô. Nhưng vì một con ranh xa lạ anh dễ dàng ruồng bỏ cô, phủi sạch những ký ức hai người có với nhau. Trong cơn giận dữ điên cuồng, Kelly đã thẳng tay tàn phá, quăng đập những thứ thuộc về Phong. Cô không hối hận. Cô chờ Phong nhượng bộ. Sự nhượng bộ luôn đi theo sau sự khiếp hãi. Nhưng anh không khiếp hãi cũng không nhượng bộ. Anh bình thản tiếp nhận, cư xử như thể tất cả chỉ là trò oái ăm của một đứa trẻ đang hờn dỗi. Lần này cô gái xinh đẹp hốt hoảng thật sự. Cô chuyển mũi tấn công sang Hà, cô ta yếu ớt hơn và ngu ngốc hơn. Con mồi sập bẫy dễ dàng. Cô ta lẳng lặng rời xa Phong, ngỡ mình đang thực hiện một hành vi cao thượng. Mọi thứ đã trở về vạch xuất phát. Bị phản bội, bị ruồng rẫy thêm một lần nữa, Phong cuối cùng sẽ nhận ra trên đời này chỉ duy nhất cô là thật lòng với anh. Và anh sẽ chấp nhận cô, như vốn phải thế ngay lúc đầu.
Cửa thang máy mở ra. Kelly bước về phía căn phòng duy nhất, chăm chú ngắm nhìn lớp gỗ vàng nâu được gắn dòng chữ mạ đồng sáng bóng: Phòng giám đốc. Tháo chiếc kính bỏ vào túi xách, cô gái xinh đẹp đưa tay lên, gõ nhẹ ba cái.
Hoàn thành xong công việc cuối cùng, Phong mới từ từ ngẩng lên, nhìn Kelly. Cô gái xinh đẹp đã ngồi đó suốt ba tiếng đồng hồ. Cô cười, nói nhẹ tênh:
- Anh xong việc chưa? Em có chuyện muốn nói với anh!
Chàng trai nhắm mắt lại, không đáp nhưng cũng không tỏ thái độ gì là không muốn nghe.
- Em đến đây để xin anh tha lỗi. Vì tất cả những gì em đã làm! Giờ em hiểu mình ngu ngốc và sai lầm xiết bao! Anh sẽ không trách một đứa trẻ non dại và bồng bột chứ?
- Sao em lại nghĩ là mình đã sai? –Phong hỏi, giọng khô khan.
Kelly hơi khựng lại, nhưng rất nhanh, cô ta cụp mắt xuống, đầy buồn bã:
- Lẽ nào em lại đúng ư? Anh biết không quãng thời gian kinh khủng đó với em cũng không dễ dàng gì! Em vật vã giữa đúng và sai, giữa lý trí và tình cảm. Cuối cùng, nửa đêm qua, em tỉnh dậy, thấy đau khủng khiếp, hối hận khủng khiếp. Em nhận ra với em, anh thật quan trọng. Tưởng như em đã khóc oà lên. Hãy thông cảm cho em. Em đã luôn coi anh như một người anh trai, người thân thiết nhất ở trên đời. Vậy mà anh ra đi không nói một lời, trở về cũng không ngó ngàng gì tới em. Cho nên em mới thấy bị tổn thương và xúc phạm. Còn chuyện của Hà…Em chỉ lo sợ cho anh. Em nghi ngờ mọi thứ vì em đã tổn thương quá nhiều. Nhưng giờ đây em biết mình đã sai. Em đến đây xin anh tha thứ. Và em cũng sẽ đến để xin Hà tha thứ!
Phong gật đầu. Nhưng sâu dưới đáy mắt anh Kelly nhìn thấy sự hờ hững lướt qua không che giấu. Cô gái xinh đẹp nghiến răng:
- Anh không tin em ư?
- Không. Anh tin. –Chàng trai đáp. Rời khỏi chiếc bàn, Phong tiến đến gần Kelly, chìa tay ra. Cô gái túm lấy những ngón tay trắng xanh, lạnh lẽo và bóp chặt.
- Anh nói đúng. Em không muốn tim mình trống rỗng. Em cũng muốn hạnh phúc –Kelly hơi ngẩng lên một chút, nhìn Phong thầm thì. Trong đôi mắt đen của cô ta có một vệt nước –Hôm nay anh đi ăn với em nhé?
Phong nhìn Kelly một lát, dường như cân nhắc rất lâu. Rồi anh lắc đầu, nói dứt khoát:
- Anh phải về!
Kelly bước ra ngoài, đóng cửa lại. Cô gái xinh đẹp lấy kính đeo lại lên mắt và tự nhủ: “Bắt đầu như thế, kết thúc như thế!” Một nụ cười tan ra, đọng thành vệt trên vành môi mím chặt.
Phong không về nhà. Sau khi Hà đi, anh thường không ở lâu trong căn nhà ấy. Nó gợi qua nhiều cảm giác quen thuộc và đổ đầy quá nhiều mất mát. Mỗi đồ vật, mỗi góc khuất nhỏ bé đều như hét lên gọi tên cô gái nhỏ. Đó là chiếc cốc gốm cô xoay tròn trong tay khi cùng anh nếm hương vị cà phê thơm ngọt trong đêm mưa. Đó là căn bếp nơi cô lơ đãng làm cháy khét món gà rán. Đó là chiếc bình tưới cô dùng tưới cây mỗi sáng. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn dù cô ra đi nhưng nhìn theo một góc khác lại không còn nguyên vẹn nữa. Sáng hôm ấy, khi đọc xong bức thư, Phong đã lao đi như một phản xạ tới thẳng bệnh viện tâm thần. Người phụ nữ bất hạnh vẫn ở nguyên đấy, nở nụ cười ngơ ngác khi nhìn thấy anh. Nhưng không thấy Hà đâu cả. Cô đi đâu mất rồi? Phải chăng đây chỉ là một trò nghịch ngợm của cô nhóc tinh quái? Nhưng rồi một ngày, hai ngày, một tuần trôi qua cô vẫn không xuất hiện. Hệt như ai đó đã đem cô giấu vào buồng kín, khoá lại rồi ném chìa đi. Phong có cảm giác như mình bị lạc giữa biển người. Trong trò chơi trốn tìm này, cô là người trốn quá không ngoan còn anh lại là kẻ đi tìm ngốc nghếch.
Nhưng khi bình tĩnh lại, Phong nhận ra nhiều vấn đề. Nếu thật sự muốn ra đi hẳn cô đã đưa mẹ theo. Không bao giờ cô gái nhỏ bỏ mẹ mình lại. Để lại mẹ ở nơi đây, phải chăng cô muón ngầm nói với anh rằng, hãy chăm sóc mẹ giùm cô bởi cô sẽ trở lại. Dòng chữ trong bức thư mà anh đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần giờ hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết: “em sẽ trở lại, nhất định!”. Nghĩ thế rồi, Phong không điên cuồng lao đi tìm Hà nữa. Anh cũng thôi tìm đến chỗ bạn bè cô dò hỏi. Tuy nhiên mỗi khi rời khỏi nhà, đi trên đường hay hết giờ làm, trong vô thức anh đều đi chậm lại, mắt ngó kỹ xung quanh, như thể từ một ngóc ngách nào đó Hà sẽ nhảy ra, tươi tắn với nụ cười hối lỗi. Anh có cảm giác cô vẫn chỉ quanh quẩn đâu đây, dõi theo anh chứ chẳng dời đến chỗ nào xa xôi cả. Chỉ là cô chưa tìm được thời cơ thích hợp để xuất hiện.
Những ngày sau đó Phong suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cố phán đoán vì sao Hà lại đột ngột rời đi như vậy. Các va vấp, trải nghiệm trong đời đủ để anh hiểu phải nhìn một vấn đề từ nhiều khía cạnh khác nhau. Đôi khi sự thật sẽ ở phía ít ngờ tới nhất. Chọn lựa, phân tích, thậm chí hoang mang, lo sợ. Vết thương cũ có lúc lại tấy lên, đau rát. Nhưng chàng trai lại tự nhủ mình phải học cách tin tưởng.
Để không nhấn chìm bản thân trong dòng thác chao đảo bất ổn, Phong lao vào làm việc, cố sống như bình thường. Anh cố giữ chuyến tàu không trật khỏi đường ray mà nhào xuống vực sâu thăm thẳm. Nhưng dù vững vàng đến mấy cũng có đôi lúc người tài xế lạc tay lái, kiệt quệ hay cô đơn vì chặng đường của mình. Phong như đứng ngoài rìa mọi chuyển động của cuộc sống xung quanh. Hàng loạt âm thanh, sắc màu lao qua vun vút nhưng chỉ trôi tuột đi chứ không thấm vào được chàng trai trẻ. Những ngày này, một màu sắc chói chang, một mùi hương gay găt cũng làm anh khó chịu không tưởng được. Giữa lúc Phong đang trôi bồng bềnh giữa không gian do chính anh tạo ra thì Kelly xuất hiện. Hối lỗi, dịu dàng, cô gái xinh đẹp xuất hiện như một cô em gái yếu ớt. Tuy nhiên Phong không tin bất kỳ lời nói nào của Kelly nữa. Lý trí mách bảo anh rằng đó chỉ là những lời nói dối được che đậy một cách tinh vi giúp cô ta đạt được điều mình muốn. Nhưng tại sao Kelly lại đột ngột thay đổi, chon một phương thức khác, nhẹ nhàng hơn? Sự thật bỗng nháng lên sáng rực. Phải chăng chính cô ta đã làm gì đó khiến Hà phải rời đi? Phái chăng Kelly đã đem anh ra uy hiếp cô gái nhỏ? Và để bảo vệ anh, cô đã chọn cách lẳng lặng biến mất. Đã loại bỏ được thứ cần loại bỏ, Kelly thu nanh vuốt lại, tiếp tục vai diễn thầm lặng hoàn hảo của mình.
Đứng giữa những bề bộn sự thật và những sáng tỏ, anh bỗng thấy bối rối khủng khiếp. Và trên hết là nỗi đau khi vì anh mà cô gái yêu quý phải chịu tổn thương và thiệt thòi. Làm thế nào dể tìm thấy cô? Làm thế nào để nói cho cô biết rằng anh đủ sức mạnh để bảo vệ cô, đủ sức mạnh để đứng vững trước mọi thủ đoạn của Kelly?
Đầu Phong nóng rực. Anh lao về nhà với hy vọng mỏng manh rằng Hà đã trở về, đang chờ anh ở nơi chốn quen thuộc ấy. Nắng đổ lửa trên mọi quãng đường. Bầu không khí lên đến hơn 40 độ, phình ra bất thường và dội thình thình vào các giác quan. Chàng trai trẻ lảo đảo mở cửa bước vào. Ngôi nhà trống rỗng, câm lặng vẫn chờ đợi anh. Phong đứng im. Một lát sau anh đưa tay lên vuốt mặt. Bàn tay ướt đẫm. Bên ngoài, mặt trời ném từng chùm sáng tàn nhẫn qua lớp kính trong suốt.