Đi qua bóng tối
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 35 trên tổng số 35 bài trong đề mục
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 12.04.2011 19:07:17 (permalink)
Chương 13: Trở về
Phong ngủ lơ mơ. Để kịp hoàn thành sản phẩm cho đối tác, chàng trai lao vào vẽ các mẫu thiết kế mới. Anh vẽ đêm vẽ ngày, quên cả thời gian đang trôi đi, quên cả cái nóng khủng khiếp của ngày hè. Những bộ trang phục rực rỡ dần thành hình trên các tờ giấy trắng. Lúc này đây, Phong tạm quên các thiết bị máy móc hiện đại, anh muốn buông thả cảm xúc vào cây bút và lớp giấy mộc mạc. Khi mẫu thiết kế cuối cùng hoàn chỉnh, hoàn toàn kiệt sức, Phong buông cây bút vẽ, thả mình buông rơi trên sàn nhà, anh áp tấm lưng nhễ nhại xuống nền đá hoa mát lạnh, thiếp đi. Giấc ngủ chập chờn nhưng dài và không tài nào dứt ra nổi. Đó là một cơn mê với những giấc mơ rực rỡ nhưng cô độc và nhoè nhoẹt.
…Một bàn tay mát dịu lay Phong ra khỏi cơn mộng mị. Và cả tiếng kêu thảng thốt gọi tên anh không ngừng. Chàng trai mở mắt ra. Mọi thứ ban đầu còn mờ mịt nhưng dần dần sống rõ. Và như một ảo ảnh xuất hiện cả ngàn lần trong giấc mơ, Hà hiện ra. Vẫn mái tóc lỡ cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn và những giọt nước mắt lóng lánh.
- Phong, anh tỉnh lại đi!
- Hà! –Phong khe khẽ thốt ra.
- Anh có sao không?
- Em về rồi!
Cô xốc anh dậy, đôi vai gầy guộc hơi gồng lên. Rồi với một sự cố gắng phi thường Hà đỡ Phong lên giường. Chàng trai nắm lấy tay cô gái nhỏ.
- Sao em…
- Từ hôm đó ngày nào em cũng nép sau một góc đường ngắm anh. Một chút buổi sáng khi anh đi làm, một chút buổi tối khi anh trở về -Giọng cô khàn đi vì xúc động- Hai hôm rồi, em không thấy anh ra khỏi nhà. Đèn cũng không bật. Em có thử gọi điện cho anh nhưng không ai bắt máy. Em sợ quá nên đánh liều vào đây!
Anh vuốt tay cô
- Em chưa bao giờ đi xa cả, phải không ?
Hà gật.
- Anh ốm quá Phong! Anh không chịu ăn uống đầy đủ sao? Lại còn làm việc đến kiệt sức!
- Anh không nhớ! –Chàng trai thở nhẹ- Em đã đi đâu?
- Em xin làm cho một cửa hàng cơm rồi ngủ lại đó. Đừng nói chuyện nữa! Em đi lấy nước cho anh!
Phong kéo Hà lại.
- Em đừng bỏ đi nữa nhé!
Cô gái quay lại, xót xa đặt lên trán anh một nụ hôn.
- Em không đi đâu hết!
Phong mỉm cười, rồi rất nhanh anh lại chìm vào cơn mê sâu thẳm.

Suốt ba ngày sau đó Hà không rời khỏi giường Phong lấy một phút, trừ những lúc phải đi nấu cháo hoặc vài món bổ dưỡng cho chàng trai. Cô đút cháo, lấy thuốc, thậm chí thay cả quần áo cho anh. Chỉ duy có một lần Hà phải tránh đi là khi thư ký công ty tới tận nhà lấy các mẫu thiết kế. Nép mình trong căn phòng, cô gái nhỏ lặng lẽ khóc, nước mắt tuôn như mưa. Nhưng khi Phong gọi cô, cô lại nhanh chóng chùi khô khuôn mặt, tươi cười bước ra như chưa có chuyện gì.
Suốt ba ngày, mỗi khi chìm vào giấc ngủ, Phong đều gấp gáp nắm chặt tay Hà, tới tận lúc tỉnh thức mới ngậm ngùi buông ra. Suốt ba ngày cô và anh bên nhau nói đủ thứ chuyện, nhưng tịnh không nhắc gì tới lý do cô đột ngột biến đi, như con bướm thuỷ tinh tan trong nắng. Sang ngày thứ tư, sau khi uống thuốc xong, Phong không đi nằm nữa, mà trái lại, vô cùng tỉnh táo, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà, anh hỏi thẳng:
- Kelly đã tìm gặp em, đúng không?
Hà lặng lẽ gật đầu
- …Và đe doạ buộc em phải ra đi?
Cô gái nhỏ không trả lời nhưng mí mắt cụp xuống, đổ bóng mờ trên làn da nhợt nhạt. Phong thở dài:
- Cô bé ngốc ngếch! Vậy em tính sao, cả đời không quay lại gặp anh nữa à?
- Em không biết nữa –Hà lắc đầu- Em chỉ nghĩ tạm thời lánh đi một thời gian để cô ta thôi không ra tay với anh nữa. Rồi sẽ tính tiếp. Nhưng em thề, em không định bỏ đi mãi đâu!
Phong nhớ lại những lời Hà viết trong bức thứ: “Em sẽ trở lại! Nhất định!”. Ánh mắt dịu xuống nhưng chàng trai vẫn nói bằng giọng tức giận:
- Em nghĩ anh kém cỏi thế sao? Không đủ sức đứng vững đến nỗi phải để một cô gái nhỏ đứng ra gánh đỡ giùm!
- Không! –Hà hốt hoảng- Em không nghĩ thế! Tha lỗi cho em, lúc đó em đâu suy nghĩ được gì thấu đáo đâu
Cô gái thổn thức, nước mắt chảy thành vệt trên gò má. Phong dùng một ngón tay quệt đi giọt nước trên mi cô, rồi áp cả bàn tay vào gò má nóng bừng, chàng trai nhẹ nhàng bảo:
- Nín đi! Đây coi như là bài học cho cả hai ta. Từ giờ trở đi em không được hành động nông nổi như vậy nữa và quan trọng hơn là… phải tin anh.
Hà níu chặt tay Phong, đáy mắt cô loáng lên, có gì đó gần như là hoảng sợ.
- Anh định làm gì?
- Chấm dứt tất cả những chuyện ngu ngốc này –Phong nhíu mày, nét sắt đá hằn rõ- Không thể để yên cho Kelly muốn làm gì thì làm nữa!
- Hai người đã là bạn của nhau nhiều năm rồi? –Hà hỏi nhưng đó lại không phải là một câu hỏi.
- Cô ta kể cho em nghe? –Chàng trai hơi nhíu mày, hỏi lại.
Cô gái nhỏ lặng lẽ gật đầu. Không nhìn cô, Phong tiếp:
- Anh tình cờ gặp Kelly trong một bữa tiệc. Lúc ấy cô chỉ là cô bé tên Hạnh Chi, một cô bé dễ thương luôn chiếm được cảm tình của người khác. Nhưng anh không biết không phải thế. Bởi gì thì anh không rõ, có lẽ là do anh cũng đang mang vết thương lòng nên dễ dàng cảm nhận được nỗi đau của kẻ khác. Rồi không biết vì sao Kelly phát hiện ra rằng anh không bị mắc lừa bởi biểu hiện giả tạo của mình. Trái với suy nghĩ của anh, cô ấy không giận dữ cũng không cảnh giác mà còn tiếp cận đầy vui vẻ, hoan hỷ. Hạnh Chi nói tụi anh giống nhau. Anh không chấp nhận nhưng cũng không từ chối. Tụi anh như hai viên đá được xếp cạnh nhau, tưởng là sẽ bớt cô đơn hơn nhưng …vì cùng là đá nên chẳng có gì thay đổi -Giọng nói êm mượt bỗng như bản nhạc trật nhịp trong khoảnh khắc rồi lại nuột nà như cũ- Suốt bốn năm ở cạnh nhau, anh và Hạnh Chi không ra bạn mà cũng chẳng phải tình nhân. Thậm chí tụi anh còn không thực sự rõ hoàn cảnh của nhau nữa kìa. Bốn năm ấy chỉ để anh kịp nhận ra Kelly không cần thứ gì nhưng lại không bao giờ chịu thua ai điều gì. Vật mà cô ấy muốn sở hữu thì dù có phải ném đi, có phải đập vỡ cũng tuyệt đối không nhường cho kẻ khác.
- Kelly coi anh là vật sở hữu ư?
- Có lẽ -Phong nói chậm.
- Không phải thế -Cô gái nhỏ lắc đầu- Cô ấy yêu anh đấy. Vì sợ mất anh nên cô ấy mới hành động như thế.
Phong đặt vào Hà cái nhìn chằm chằm, không tin nổi. Chàng trai gắt lên, giọng gần như nghẹt lại:
- Em điên rồi sao? Không bao giờ có chuyện như vậy! Nghe này, anh và Kelly, tụi anh không biết yêu, hay ít ra là anh trước đây như vậy, không có ai dạy bọn anh yêu thương cả. Những ngày ấy, trong lòng bọn anh chỉ có bóng tối, sự cô đơn đến trống rỗng và nỗi đau khổ mà thôi!
- Em không điên, lại càng không nhầm lẫn –Hà nói một cách kiên nhẫn- Anh hỏi tại sao em nghĩ Kelly yêu anh ư? Chẳng tại sao cả, em biết vì em cũng giống cô ấy, cùng yêu một người con trai.
- Em điên rồi! –Phong đờ đẫn lặp lại.
- Nhưng như anh đã nói vì chưa bao giờ được yêu thương nên cô ấy không biết cách yêu thậm chí không thể gọi tên cảm xúc của chính mình. Và khi không biết cách yêu thì ngay cả những xúc cảm dẹp đẽ mãnh liệt nhất cũng hoá thành con ác thú cắn xé cả hai.
Phong im lặng. Toàn bộ các phần tử trong anh gào thét lên rằng Hà đã sai, đã lầm quá lớn nhưng trong sâu thẳm, một phần triệu của linh tính lại thầm thì rằng cô đang nói sự thật.
- Phong, anh nói Kelly không cần gì phải không? Nhưng nếu không cần anh, cô ấy có ở bên anh lâu như vậy không? Thậm chí ngay cả khi anh trở về sau mấy năm trời biệt tích mối liên hệ giữa anh và Kelly cũng chưa bao giờ biến mất.
- Em nói với anh những điều này để làm gì?
- Bởi vì –Hà co nhẹ những ngón tay, chiếu vào Phong tia nhìn sẫm màu- Em muốn anh có thể lựa chọn chính xác những việc mà anh sẽ làm để sau này không phải hối hận. Có những thứ không phải cứ cắt lìa là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời ta!
#31
    Đoàn Thị Hồng Thuỷ 12.04.2011 19:10:59 (permalink)

    Chương 14: Chân trời mới
    Buổi sáng thường bắt đầu bằng sự hối hả. Hối hả thức dậy, hối hả làm việc, hối hả hẹn hò và…hối hả tìm kiếm. Trong guồng quay nhịp nhàng ấy, mỗi cá nhân như mũi tên bắn đi, lao vun vút về phía trước, thấm đẫm sự hăng say và nhiệt tình của cuộc sống. Hôm nay Phong cũng bắt đầu một buổi sáng như thế. Khởi động dự án mới, tuần lễ thời trang mới, tham gia hai cuộc thi quốc tế và thành lập một câu lạc bộ người mẫu cho công ty. Lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ rệt sức mạnh và sự diệu kỳ của tuổi trẻ, nguồn năng lượng tràn đầy tưởng chừng không bao giờ cạn kiệt. Giữa lúc tất bật nhất tin nhắn của Hà len đến, lấp lánh như một vì sao:
    - Làm việc tốt anh nhé!
    Phong gấp máy, không reply lại. Vả chăng điều đó cũng chẳng cần thiết. Hà biết anh sẽ làm việc tốt và anh biết cô cũng đang cố gắng từng bước thực hiện ước mơ của mình. Rồi đến một ngày ước mơ của hai người sẽ giao nhau, nở thành đoá hoa tuyệt đẹp rực rỡ trong ánh sáng. Nhưng đó là chuyện của thì tương lai…
    Còn hiện tai vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết…
    Phong không quên Kelly. Những lời hôm trước của Hà dù tin hay không vẫn ghim chặt vào trí óc anh, rúc lên từng hồi như con bọ kềnh càng với những cái chân dấp dính khó chịu. Nhưng có một chuyện Phong đồng ý với cô gái nhỏ. Ấy là giữ kín chuyện cô đã trở về. Nếu Kelly nhầm tưởng cô vẫn rời xa thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Từ buổi nói chuyện bấy đến giờ, vô tình một cách cố ý, cô gái xinh đẹp thường xuất hiện trước mắt Phong, khi lướt qua nơi hành lang, khi tình cờ gặp ở quán cà phê, khi gặp gỡ với vai trò đối tác. Cô ta không chủ động liên lạc gì nhưng mỗi lần gặp mặt, cô đều tỏ thái độ quan tâm đến anh, dịu dàng và nhẹ nhàng như một cô em gái. Cho đến một buổi, lúc gặp Kelly trong một buổi trình diến thời trang, chính chàng trai trẻ đã chủ động mời Kelly ăn tối.
    - Công việc của anh dạo này thế nào? –Cô gái xinh đẹp đưa cốc vang trắng lên môi ,hỏi.
    - Ổn –Phong đáp, cúi xuống cắt món thịt bò trên đĩa nhưng vẫn kín đáo quan sát người đối diện qua làn mi dày.
    - Nghe nói anh vừa mới thành lập một câu lạc bộ người mẫu
    - Ừ. Anh phát hiện ra sở hữu sẵn các model cho bộ sưu tập của mình là một ý hay!
    - Có vị trí nào còn trống dành cho em không? –Kelly hỏi với giọng bông đùa nhưng hàm ý quá rõ ràng.
    - Anh đã mời model Thanh Lâm làm giáo viên hướng dẫn kiêm quản lý.
    - Em không đòi vị trí ấy!
    - Nhưng anh không nghĩ ra có vị trí nào xứng đáng với em hơn –Phong bình tĩnh đáp, nhận ra câu chuyện bắt đầu sa vào hướng nguy hiểm.
    - Phong này –Kelly nói sau một thoáng im lặng, âm điệu mượt mà hơi rung lên –hình như anh vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho em?
    - Anh đang cố gắng nên chúng ta mới có bữa tối hôm nay.
    Cắm ngập dĩa vào đĩa salat trộn rồi đặt cả hai bàn tay trắng trẻo lên bàn, Kelly nhìn đăm đăm qua lớp kính sau lưng chàng trai trẻ.
    - Em đang nghĩ về ngày xưa…
    - Ngày xưa ấy có gì đáng nhớ?
    - Không có gì vui vẻ nhưng với em nó đáng nhớ vì nó có anh! Phong, cả hai chúng ta đều đã có một tuổi thơ không hạnh phúc. Giờ anh còn cô đơn không?
    Chàng trai đón lấy ánh mắt đen thẫm của người đối diện và chậm rãi, từng chút một, anh gật đầu.
    - Vậy Hà…
    - Cô ấy đã đi!
    Trong đáy mắt của cô gái xinh đẹp có một tia sáng vụt qua rất nhanh nhưng Phong vẫn kịp nhận ra ánh hắt lên của sự hả hê đầy tính toán. Chàng trai trẻ rùng mình nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình thản, kể cả khi Kelly đặt bàn tay thanh mảnh của mình lên tay anh.
    - Vậy là cả hai chúng ta đều cô đơn. Anh có còn muốn yêu ai nữa không?
    - Còn em, em có muốn yêu ai không?
    - Em không biết. Em đã luôn nghĩ tình yêu là một thứ quá bất ổn. Ai mà đoán trước được liệu ngày nào đó nó sẽ bỏ ta mà đi không? Em muốn giữ bản thân ở trong giới hạn an toàn!
    Phong rút tay ra khỏi bàn tay mềm lạnh của Kelly. Anh đưa cốc vang lên miệng uống cạn.
    - Bất kể đã xảy ra chuyện gì, giờ đây anh đã hiểu một chuyện, con người ta không thể sống mà không yêu thương, bởi như vậy thì có khác gì đã chết!
    - Dù cho có bị phản bội..
    - …rất nhiều lần đi chăng nữa. Luôn có nhiều cơ hội cho một người.
    Kelly chăm chú ngắm Phong trong ánh sáng vàng nhạt của nhà hàng. Vẫn đường nét thanh tú ấy, vẫn đôi tay, mái tóc giọng nói ấy. Nhưng cô gái xinh đẹp hoảng sợ nhận ra anh đã thay đổi, hoàn toàn. Giờ đây, ngồi đối diện cô, chỉ cách nhau một chiếc bàn hẹp, chàng trai muốn ngầm nói rằng sẽ không bao giờ lặp lại những năm tháng xưa cũ. Anh sẽ không trở lại với cô, dù cho có Hà ở giữa hay không.
    - Kelly, với anh em vẫn là cô bé Hạnh Chi năm xưa. Đã qua đi rất nhiều thời gian mà hình như em vẫn chưa lớn được.
    - Anh muốn gì Phong?
    - Em muốn gì hả Chi?
    Kelly khẽ động đậy vành môi. Cánh mũi cô phập phồng. Mạch máu ở thái dương dường như thoi thóp thở. Một lần nữa Kelly cảm giác rõ rệt kế hoạch của mình lại đổ bể, trượt khỏi bàn tay cô quá nhanh chóng.
    - Em cần anh! –Cô gái xinh đẹp thầm thì, nghe rõ sự thật rung lên trong lời nói.
    - Em có bao giờ mong anh hạnh phúc không hả Chi?
    Im lặng đến sững sờ. Phong hỏi tiếp, không đếm xỉa đến câu trả lời.
    - Có lúc nào đó em thấy trong tim có chút tình yêu nào với anh không?
    Kelly nghiến răng, mhìn thẳng vào Phong.
    - Em cần anh. Nhưng với em, anh là gì?
    - Với em, anh là nỗi ám ảnh!
    Âm thanh vuột ra khỏi đôi môi xinh đẹp, mỏng tang hơn cánh bướm nhưng lại mang sức nặng khủng khiếp. Phong hơi nheo mắt, anh cảm thấy đã quá đủ.
    - Hãy hạ màn trò chơi mèo vờn chuột này. Em không cần giả bộ ngoan hiền trước mặt anh. Quả là vô ích!
    - Vậy anh muốn em phải làm gì? –Cô gái xinh đẹp đứng phắt dậy, túm chặt tay Phong, những ngón tay lạnh giá siết mạnh đến hằn vết- Nếu anh muốn em thay đổi, em sẽ thay đổi!
    - Anh chẳng thể cho em bất cứ thứ gì! Hãy thay đổi vì chính bản thân em. Khi thoát ra khỏi bóng tối của quá khứ, em sẽ nhanh chóng quên anh, chẳng khó khăn gì đâu. Bởi anh cũng chỉ là một phần của nỗi đau khổ mà em đang mang. Từ sáu năm trước anh đã bước ra khỏi cuộc sống của em rồi. Em đừng níu kéo một hình ảnh xưa cũ nữa.
    Phong đứng dậy. Trước khi ra về, anh quay lại phía Kelly buông những lời cuối cùng:
    - Anh sẽ đi, lần này là mãi mãi. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa đâu. Nếu ở lại, anh sợ rằng một ngày nào đó, chúngta sẽ làm đau nhau cho đến chết!
    Chàng trai bước ra ngoài, đưa tay gạt ngang trán. Anh đi thẳng, không ngoái lại phái sau dù chỉ một lần. Những xúc cảm chòng chành thi nhau vây bủa. Trạng thái vừa bình thản, vừa hỗn loạn, cứ như những tán cây dày đặc ken chặt vào nhau không gỡ nổi. Phong lái xe về nhà. Con đường bỗng trở nên dài khủng khiếp. Có những lúc anh nhắm mắt lại, tưởng chừng sắp đâm sầm vào một góc rẽ trước mặt. Nhưng không, chiếc xe hầu như không gặp một trở ngại nào, bon bon lao đi như một vệt màu đen thẫm. Phong đã lựa chọn. Anh muốn bảo vệ Hà. Nhưng giờ đây anh không muốn làm tổn thương Hạnh Chi. Phong đã từng nghĩ anh sẽ không ngần ngại giáng đòn vào cô gái xinh đẹp, khiến cô phải lùi lại và không bao giờ có thể xoè nanh vuốt ra được nữa. Phong đã từng nghĩ với anh cô chẳng là gì. Phong đã từng nghĩ quãng thời gian họ ở cạnh nhau là vô nghĩa. Phong đã từng nghĩ… Thế nhưng cô gái nhỏ đã nói đúng, chẳng có gì đến trong đời ta lại không mang ý nghĩa riêng của nó. Dù ít dù nhiều trong quãng thời gian Phong đau khổ nhất, Kelly đã luôn ở bên anh, nhắc cho anh biết tất cả là có thật và anh đang sống. Cô ấy từng là một phần của cuộc đời Phong. Không đẹp đẽ, tăm tối nhưng cũng là một phần. Ít nhất đây là điều cuối cùng mà Phong có thể làm cho cô ấy. Của mở. Cô gái nhỏ đang lau chùi gì đó trong bếp, đôi lông mày mảnh hơi chau lại vẻ suy nghĩ. Chàng trai sải những bước dài đến phía sau Hà, ôm choàng lấy cô. Cô gái giật mình, ngoảnh lại. Anh nhìn sâu vào mắt cô, nói nhỏ:
    - Chúng ta đi khỏi đây nhé em! Đến một vùng đất khác nơi cả ba chúng ta có thể sống anh lành, anh em và mẹ!
    *
    - Tình trạng của bà ấy đã tốt lên rất nhiều. Tôi cho rằng một chuyến bay dài sẽ không có ảnh hưởng gì!
    Vị bác sĩ điều trị gập sổ theo dõi lại, kết luận. Cặp mắt tinh anh của ông ánh lên sau cặp kính dày.
    - Vậy là các vị sắp rời đi. Đến một nơi rất xa?
    Hà gật đầu.
    - Nhìn theo khía cạnh tích cựa, hoàn cảnh sống mới sẽ tốt hơn cho bệnh tình của mẹ cô. Chừng nào bà ấy bước ra khỏi ám ảnh của quá khứ thì bà ấy mới có thể sống tiếp như người bình thường.
    Cô gái nhỏ mỉm cười, nói thật lòng:
    - Cám ơn bác sĩ vì thời gian qua đã hết lòng chăm sóc cho mẹ cháu!
    Người bác sĩ già xua tay nhưng dường như ông cũng đang cười, nụ cười hồn hậu.
    - Đây là bổn phận của chúng tôi. Này cô bé, từ giờ chúng ta phải từ biệt nhau rồi. Dù cô có ở đâu đi chăng nữa, hãy luôn nhớ sự quan tâm và tình yêu thương là thứ thuốc thần diệu nhất xoa dịu chấn thương trong tâm hồn.
    Hà gật đầu thêm lần nữa, thầm cám ơn vị bác sĩ sáng suốt. Cô chào ông và trở về phòng bệnh của mẹ. Người đàn bà đang ngắm bầu trời qua khung cửa sổ mở rộng, nghe tiếng động liền quay lại.
    - Con đã về!
    Co gái nhỏ bước tới ôm chầm lấy mẹ , đặt một nụ hôn lên trán bà. Cô thầm thì khe khẽ:
    - Mẹ à, ngày kia con sẽ đến đón mẹ. Con biết nơi này có nhiều kỷ niệm của cha mẹ, của con. Nhưng chúng ta phải đi thôi. Đi để bắt đầu hạnh phúc!
    Người mẹ vòng tay ôm choàng lấy con gái. Bà kéo Hà vào lòng, xoa nhẹ bàn tay chai sần lên mái tóc cô.
    - Mẹ hiểu!
    Hà nhắm mắt lại, úp mặt vào lòng mẹ, khóc nốt những giọt nước mắt nuối tiếc cuối cùng.
    ***
    Cô thư ký đặt chồng giấy tờ lên bàn vị giám đốc trẻ.
    - Thưa ông, đây là những tài liệu sau cùng.
    - Cám ơn cô –Chàng trai trẻ mỉm cười- Từ nay về sau, mong cô tiếp tục dốc sức cho công ty!
    Cô gái nhún vai.
    - Tất nhiên thưa ông. Nhưng thú thật tôi rất ngạc nhiên. Ông không hề nuối tiếc chút nào sao?
    - Không –Câu trả lời buột ra dễ dàng- hơn nữa dù ở đâu tôi cũng có thể tiếp tục!
    - Tôi hiểu. Dù sao cũng chúc ông may mắn!
    Phong gật đầu, không nhìn theo khi người thư ký bước ra ngoài. Anh tập trung giải quyết nốt công việc còn sót lại, những công việc cuối cùng. Ở một nơi khác anh sẽ bắt đầu lại. Chẳng có gì là quá muộn. Trong lòng chàng trai, hy vọng như đoá hoa mặt trời nở bùng tràn trề sức sống. Anh không chút nuối tiếc vì giờ đây anh đang tiến rất gần tới hạnh phúc.
    …Màn hình điện thoại nhấp nháy báo hiệu có cuộc gọi đến. Sau hai tiếng kêu ngắn ngủi, âm thanh tắt ngấm. Khi Phong chưa kịp kiểm tra cuộc gọi lỡ, màn hình lại loé sáng một lần nữa. Thêm một cuộc gọi nhỡ. Cuối cùng, chuông báo hiệu tin nhắn vang lên. Dòng tin ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn có ba chữ : “Cứu em với!”
    #32
      Đoàn Thị Hồng Thuỷ 18.04.2011 10:41:14 (permalink)
      Chương 15: Hoả thiêu
      Tiếng chim rúc mạnh trong vòm lá khiến Hà giật mình tỉnh giấc. Cô nhổm dậy khỏi chiếc ghế bành, dụi mắt lien hồi cho đến khi tỉnh hẳn. Trời đã tờ mờ sáng. Không khí mát mẻ. Những tảng mây xám luân chuyển chầm chậm nhờ cú hích của các cơn gió nhẹ. Tối hôm qua trong lúc chờ Phong về, cô gái nhỏ đã thiếp đi, ngủ quên ngay tại phòng khách. Cánh tay trái bị đè suốt đêm giờ mỏi nhừ. Hà trở vào phòng tắm lau mặt và chải lại mái tóc rối bù. Vậy là Phong vẫn chưa về. Có lẽ anh đang cố gắng hoàn thành nốt những việc cuối cùng trước khi rời đi. Cô gái đẩy cánh cửa lớn, bước ra hàng hiên. Ngồi bệt xuống, Hà mở mobile gọi đi. Những hồi tút vang lên lạnh lùng không có hồi đáp. Cô gọi thêm vài lần nữa. Vẫn chẳng có ai trả lời. Hà bấm phím, chuyển sang số máy bàn của công ty. Lần này có người nhấc máy. Thư ký của chàng trai thông báo:
      - Giám đốc đã rời khỏi công ty từ đầu giờ chiều hôm qua. Tôi không biết ông ấy đi đâu. Tôi cũng đã cố liên lạc mà không được. Chúng tôi đã phải ở đây cả đêm, còn quá nhiều việc…
      Giọng nói mệt mỏi, gắt gỏng không che giấu. Hà vội vã cám ơn rồi tắt máy. Cô gái nhỏ đứng hẳn dậy. Trên bầu trời, giữa những khoảng mây thoáng đãng, mặt trời lộ hẳn ra, đỏ rực, nhuộm sẫm một góc bằng thứ ánh sáng sền sệt. Nỗi lo sợ vô cơ quặn lê cồn cào. Hà lao vào nhà, vội vã thay quần áo. Không do dự, cô gái nhỏ vẫy một chiếc taxi đến thẳng công ty.
      Thế nhưng khi đến nơi, Hà lại ngần ngại không dám bước vào. Những người bảo vệ mặc đồng phục xanh nước biển đứng ngay ngắn hai bên nhìn Hà với ánh mắt dò xét. Họ vẫn chưa quên sự việc xảy ra trước đây. “Thật khủng khiếp khi bị xem là một kẻ đáng ngờ và phải bị đề phòng”. Hà tự nhủ, thầm nguyền rủa tình cảnh hiện tại. “Nếu có thể nhờ một ai đó vào bên trong xem xét giúp mình!”. Suy nghĩ nháng qua lại hoá ra một mách bảo sáng suốt. Cô gái nhỏ vội vã mở máy, chọn cái tên quen thuộc trong danh bạ, gọi đi. Đầu dây bên kia vẫn còn ngái ngủ.
      - Alô!
      - Lâm, mau đến công ty! Em có việc…
      - Mèn ơi, giờ này đi làm thì còn quá sớm. Anh thường bình minh muộn hơn cơ. Em làm gì vậy, anh tưởng em đang ở nhà chuẩn bị hành lý chứ!
      - Không có thời gian giải thích đâu –Hà cắt ngang- em đang chờ trước cửa công ty. Cho anh hai mươi phút! Nếu anh không đến chúng ta tuyệt giao!
      25 phút sau, Thanh Lâm mới bước xuống khỏi taxi, đầu tóc rối bù, ngáp lên ngáp xuống. Nhìn Hà bằng cặp mắt nửa nhắm nửa mở, chàng trai tóc bạch kim nói:
      - Chào. Hơi bị trễ nhưng…
      - Anh vào công ty tìm Phong giùm em –Cô gái nhỏ nói gấp gáp- Tối qua anh ấy không về
      - Em có gọi điện…- Thanh Lâm dụi mắt
      - Em có gọi nhưng anh ấy không trả lời
      - Thôi nào cô bé –chàng trai quay người lại nhìn Hà, xem ra đã tỉnh ngủ hoàn toàn- em đang làm anh sợ đấy. Có thể anh ta bận giải quyết công việc nên không nghe máy, chẳng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đâu.
      - Em đã gọi điện đến công ty nhưng người ta nói anh ấy đã rời khỏi đây từ đầu giờ chiều hôm qua. Không ai biết anh ấy đi đâu. Em lo lắm. Không hiểu sao có linh tính chẳng lành. Anh vào công ty dò hỏi giùm em. Nếu anh ấy đến văn phòng rồi thì thôi, nếu khyông anh thử hỏi xung quanh xem có ai nhìn thấy hoặc tình cờ biết được anh ấy đi đâu chăng?
      Thanh Lâm gật một cái trấn an cô gái nhỏ. Không nói thêm lời nào, anh quay gót rảo nhanh về phía cánh cửa lớn.
      Hà nép mình sau một trụ bê tông lớn, liên tục nhìn về phía công ty thiết kế thời trang. Chiếc mobile cũ mèm vẫn áp chặt vào tai, liên tục gọi đi. Nhưng những lần này chỉ có giọng nói ghi âm vô cảm từ tổng đài lặp đi lặp lại vang lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi…”. Cô gái nhỏ gập máy, bước qua bước lại đầy sốt ruột. Trời đã sáng hẳn. Tuy mới chớm bắt đầu một ngày nhưng không khí đã oi bức khủng khiếp. Quệt ngang những giọt mồ hôi chảy thành dòng trên mặt, có lúc, Hà tưởng chừng ánh nắng đã nung trắng khoảng đường trước mặt, biến chúng thành những ống hút khổng lồ, kéo cô trôi tuột về phía trước. Nếu không kịp thời kiềm chế, cô gái nhỏ đã guồng chân lao thẳng vào bên trong, sẵn sàng hất tung hai người bảo vệ lực lưỡng đang làm nhiệm vụ canh gác. Thế nhưng ngay lúc ấy, Thanh Lâm bước ra, đi thẳng về phía Hà, sẵn sàng cung cấp cho cô những thông tin cần thiết.
      - Phong không ở công ty. Anh đã cố gắng hỏi thăm tất cả. Ngoài những người nhìn thấy giám đốc rời đi, còn lại không ai biết gì thêm.
      Hà đứng sững. Nỗi lo sợ vẩn vơ gần như đã thành hình hoàn chỉnh. Cái nóng biến mất hoàn toàn. Buồng phổi cô gái tê cóng như thể có ai đã đổ đầy đá cục vào bên trong.
      Tóc bạch kim e dè nhìn cô dạn nhỏ, rụt rè đưa ra ý kiến:
      - Ờ, anh nghĩ… có lẽ chúng ta nên…ờ…biết đâu…
      - Anh nói đi –Hà đờ đẫn
      - Ờ,…có lẽ…chúng ta thử gọi điện…cho các bệnh viện trong thành phố xem sao. Chỉ là thử thôi –Chàng trai vội nói thêm- Có thể…
      Hà gật đầu. Một vụ tai nạn. Ý nghĩ ghê khiếp làm cô gái nhỏ rùng mình. Nhưng giờ phải thử mọi khả năng. Phải tìm ra anh ấy trước khi xảy ra chuyện gì quá sức tồi tệ vượt ngoài tầm kiểm soát.
      Ngồi dưới tán cây rộng trong công viên ngay sát công ty, Thanh Lâm mở internet, lục tìm tất cả các số điện thoại của các bệnh viện trong thành phố. Mỗi lần một cú điện thoại gọi đi, cả hai người đều căng thẳng chờ đợi. Giọng nói vô cảm ở đầu dây bên kia, quãng thời gian im lặng tìm kiếm lục soát rồi câu thông báo phủ định vang lên rè rè. Thấp thỏm, chờ đợi, rồi thở phào nhẹ nhõm xen lẫn chút ít thất vọng. Đến khi mớ cảm xúc hỗn tạp ấy lặp đi lặp lại đến lần thứ bảy thì Hà không chịu nổi nữa.
      - Em đi dạo chút cho đỡ căng thẳng!
      Bỏ lại ánh mắt lo lắng của tóc bạch kim ở phía sau, Hà guồng chân lao vút đi. Cô gái nhỏ chạy cật lực, cốt sao giữ cho đầu óc bình tĩnh lại, xoá tan đi cái cảm giác bất an nhập nhoà giữa quá khứ và hiện tại. Không mời mà đến, ký ức năm xưa vụt ùa về, thúc mạnh vào lồng ngực. Vết thương tưởng đã lành sẹo lại toác ra, rướm máu. Hà bỗng nhận ra dù cố gắng cứng cỏi bao nhiêu thì cô vẫn quá yếu ớt trước bao nhiêu tai hoạ vô hình lúc nào cũng có thể đột ngột ập xuống.
      Cảm giác nặng nề, tê cứng bắt đầu xâm chiếm đôi chân. Hà dừng lại, chống be sườn thở dốc. Nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nhớ lại lời dạy của thầy thể dục, cô gái nhỏ rảo bước đi bộ thêm một đoạn cho đến khi nhịp tim điều hoà lại. Vuốt sạch những hạt nước dính trên mi mắt, Hà nhìn quanh, hơi ngạc nhiên khi nhận biết mình đang ở đâu. Từ lúc nào, cô gái đã rời khỏi khoảnh đất của công viên, chạy vào khuôn viên của công ty thời trang, ngay gần chỗ có những cụm tú cầu xanh và tím nở rộ. Từ nơi này, đi thêm ít phút nữa, rẽ trái sẽ gặp ngay một lối đi nhỏ dẫn xuống tầng hầm để xe. Ngày nào Phong cũng đậu ô tô ở đây trước khi vào công ty để bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Suy nghĩ lơ đãng thoáng qua nhưng cô gái nhỏ bỗng vội vã chộp lấy như một gợi ý quý giá. Chàng trai rời khỏi đây không phải vào giờ tan tầm, biết đâu sự khác thường đó sẽ thu hút sự chú ý của người bảo vệ và ông ta có thể đã ghi nhận một thông tin nào đó. Hà lại lao vút đi. Cái chính là làm thế nào khai thác được một cách tự nhiên, tránh bị nghi ngờ là kẻ gian mờ ám. Hà bước chậm lại. Một cụm hoa giấy lìa khỏi cành rơi xuống tóc cô. Tiếng ve inh ỏi phả âm thanh ónh ánh vào làn nắng vàng suộm. Nắm chặt hai tay, cô gái rảo bước cương quyết hơn. Những ý tưởng nối nhau, liên tục lựa chọn và cân nhắc. Cuối cùng, Hà dừng hẳn lại trước cánh cửa buồng trực. hít một hơi dài, cô gõ cửa. Một gương mặt đàn ông đứng tuổi nhô ra khỏi cửa sổ, hỏi:
      - Có chuyện gì không, cháu gái?
      Hà nhận thấy vận may đã mỉm nụ cười đầu tiên với mình. Nhân viên bảo vệ này khá lạ mặt, có lẽ mới vào làm được ít lâu, sau khi xảy ra sự việc mất cắp ầm ĩ ở công ty.
      - Có thể cho cháu xin cốc nước được không ạ? Cháu khát quá! Cháu bị lạc khỏi đoàn tham quan công ty.
      - Thế đấy! -Người đàn ông nhún vai, cười to- Tuổi trẻ là thường thơ thẩn, thiếu tập trung, hết ngó chỗ này một tí lại ngó chỗ kia một cái. Vậy mà các cô các cậu cứ chê người già chúng tôi đãng trí. Vào đây, vào đây!
      Người đàn ông ngoắc tay, gọi cô gái nhỏ. Trong căn buồng, ông vừa đưa cho Hà cốc nước vừa hỏi:
      - Cháu là sinh viên khoa thiết kế?
      Cô gái đỡ lấy cốc nước, uống cạn, nhận ra đúng là mình đang khát khủng khiếp.
      - Vâng! –Hà đưa trả chiếc cốc, cụp mắt xuống.
      - Cháu ăn mặc giản dị quá! Ta có biết một số đứa sinh viên thuộc khoa này, loè loẹt ghê lắm! –Ông ta nhận xét- Cháu học năm mấy?
      - Năm cuối ạ!
      - Năm cuối à? Vậy là sắp ra trường. Chắc hẳn một vị trí trong phòng thiết kế ở công ty này là thứ đáng để mơ ước chứ hả?
      - Vâng –Hà mỉm cười, cố lấy giọng háo hức nhất- Cháu rất ngưỡng mộ vị giám đốc trẻ kiêm designer chính của công ty nên luôn mong được làm việc cùng anh ấy.
      - Ôi, các cô gái trẻ! -Người đàn ông cười phá lên- Cháu quên mất điểm mấu chốt là anh ta cực kỳ đẹp trai đấy.
      - Thật ạ? –Hà thấy má mình đỏ lựng lên- Nhưng từ sáng đến giờ cháu chưa thấy anh ấy. Giám đốc thường đi làm muộn lắm sao?
      - Không. Anh ta thường đến sớm lắm. Riêng hôm nay…-Ông ta ngó qua ô cửa, nhún vai- Cũng có khi anh ta ngủ quên ở nhà cô người mẫu nào đó cũng nên. Chiều hôm qua lúc va phải anh ta ở chỗ đậu xe ta đã nghi rồi.
      - Bác nói gì cơ? –Hà chộp lấy cổ tay ông ta, siết mạnh.
      Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ, lạ lùng.
      - Này cô nhóc, sao vậy? Nghĩ ta phỉ báng thần tượng hả? Không đâu! Trong giới này, mối quan hệ thân mật giữa một người mẫu và desinger đâu lạ lùng gì, nhất là khi anh ta lại giàu có, trẻ tuổi và đẹp trai như thế! Chiều hôm qua khi gặp giám đốc, ta nghe thấy anh ta đang cố gọi cho một cô gái nào đó, ờ, để xem… ta còn nghe rõ anh ta lẩm bẩm “Hạnh Chi, nghe máy đi! Nghe máy đi!...”
      Lạnh cóng. Như thể toàn bộ cơ thể bị nhúng thẳng xuống nước hồ băng. Hà xô cửa, chạy ào ra ngoài, bỏ mặc tiếng ú ớ vì ngạc nhiên của nhân viên bảo vệ. Linh tính bất an ngày càng rõ rệt. Cô mở mobile gọi thẳng cho Thanh Lâm.
      - Lâm –Hà hổn hển-Anh có biết Kelly sống ở đâu không?
      - Gì cơ? -Đầu dây bên kia vang lên âm thanh ngạc nhiên- Em hỏi…
      - Anh có biết không? –Cô gái nhỏ mất hết kiên nhẫn.
      - Không chắc lắm. Có lần anh nghe một đồng nghiệp nói hình như cô ta sống ở khu chung cư cao cấp mới xây dựng ở phía tây thành phố, tên là…
      Hà gập máy, không nghe thêm nữa. Cô đã từng đi qua khu vực ấy, chỉ có một chung cư như vậy thôi, nổi tiếng bởi cái tên kỳ quái do người kiến trúc sư lập dị đặt- cái tên của một nữ pháp sư trong thần thoại Hy Lạp: Medea.

      Đây là một chung cư cao cấp. Hà thừa hiểu, với một chung cư kiểu này, nếu phát hiện ra người lạ mặt không có hẹn trước với chủ nhân thậm chí không biết người cần tìm ở tầng mấy, phòng nào thì ngay lập tức có thể bị nhân viên bảo vệ tống cổ không thương tiếc. Nhưng lúc này đây, đầu óc sáng suốt một cách lạ lùng, Hà đẩy mạnh cửa, tự tin bước vào, cảm nhận rõ rệt dòng máu nóng đang chảy rần rật bên dưới lớp biểu bì dấp dính mồ hôi.
      - Chào anh
      - Chào cô -Người bảo vệ nói, nhìn lướt qua cô gái nhỏ đầy nghi ngờ.
      Hà gật đầu, thầm nguyền rủa bộ dạng của mình. Nếu biết sẽ rơi vào tình cảnh này, hẳn trước lúc rời khỏi nhà cô sẽ chọn bộ cánh tươm tất hơn. Nhưng không còn thời gian nữa.
      - Tôi có hẹn với cô Kelly. Nữ người mẫu Kelly, anh biết chứ? Tôi được dặn đến đón cô ấy. Hôm nay cô ấy có một buổi chụp hình quan trọng. Rắc rối ở chỗ là tôi không thể liên lạc với số di động của cô ấy –Hà nhún vai, vẻ bất lực- Không còn cách nào khác, anh có thể gọi điện cho Kelly, thông báo cho cô ấy là tôi đã đến, để cô ấy xuống đây được không?
      - Cô Kelly rất nổi tiếng -Người thanh niên trả lời, hơi nheo mắt lại- Và chúng tôi cũng được dặn dò tuyệt đối không được làm phiền cô ấy trừ phi có chuyện quan trọng, rất quan trọng!
      Hà đặt cả hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt nhân viên bảo vệ, gằn từng tiếng một.
      - Chuyện-này-rất-quan-trọng! Tôi cho rằng cô Kelly sẽ bị phiền nhiều hơn nếu anh không thông báo cho cô ấy biết là tôi đã đến.
      Người đối diện bắt đầu nao núng nhưng anh ta vẫn cố gắng vớt vát.
      - Sao cô không chờ cô ấy gọi điện cho cô hay cấp trên của cô? Lúc đó…
      - Tôi không thể chờ được. Sắp trễ giờ rồi! Hơn nữa biết đâu cô Kelly lại đang ngủ quên trong căn hộ. Một cú điện thoại –Hà đổi giọng mềm mỏng hơn- đâu có gì quá khó khăn, phải không?
      Nhân viên bảo vệ nhìn Hà thêm vài giây rồi chậm chạp gật đầu, anh ta nhấc điện thoại lên. Ra vẻ lơ đãng nhìn ra xung quanh nhưng sự thực cô gái nhỏ lại kín đáo quan sát các ngón tay sạm đen lướt trên bàn phím. Khi số cuối cùng được nhận diện, nhanh như cắt, Hà túm lấy ống nghe trong tay người thanh niên, dập xuống.
      - Khoan đã! Hình như cô ấy gọi điện cho tôi
      Cô chỉ vào chiếc mobile đang rung lên trong lòng bàn tay. Hà nhấn nút, áp điện thoại vào tai.
      - Vâng!
      - Vâng!
      Cô gập máy, cười với nhân viên bảo vệ.
      - Cô ấy nhờ tôi lên mang giùm cô ấy ít đồ đạc. Tầng 37, phòng 3707 đúng không?
      Anh ta gật đầu, chỉ về phía bên trái.
      - Thang máy đây, thưa cô!

      “Có thể mình đã nhầm!” Hà tự nhủ khi chiếc thang máy, như một thỏi nam châm đóng kín, lao vun vút lên phía trên “Hoặc không?”. Cô gái nhỏ nhắm mắt, nhớ lại những gì Phong đã từng nói về cô bạn thời thơ ấu: “Vật mà cô ấy sở hữu, dù có ném đi, có đập vỡ cũng tuyệt đối không nhường cho kẻ khác!”. Kelly coi Phong là thứ thuộc về cô ta. Liệu có thể ảo tưởng là cô ta dễ dàng để cho anh ấy ra đi không? Tiếng “ting ting” vang lên khô khốc cắt ngang thảm suy nghĩ dày đặc tối sẫm của Hà. Cô bước ra ngoài, căng mắt nhìn suốt dãy hành lang vắng lặng. Hà bước chậm, căng thẳng tột độ. Một phòng, hai phòng rồi ba phòng. Cuối cùng cô dừng lại, nhìn chăm chăm vào hàng số kim loại lạnh lẽo: 3707. Cô gái nhỏ hít một hơi dài, gõ cửa.
      Không có ai bước ra.
      Hà ngước lên, nhìn chiếc nút màu đỏ thẫm ngay phía bên phải. Nhyưng chưa kịp nhấn chuông thì cô gái đã nhận ra giữa cánh cửa và bản lề có một khe hở. Hà đẩy nhẹ. Cánh cửa bung ra, trượt nhẹ nhàng vào phía trong không một tiếng động. Dù đã trù liệu một số tình huống nhưng trước cánh cửa không khoá, Hà bỗng trở nên lung túng, do dự. Dường như chủ nhân biết trước cô sẽ đến đây. Dường như cô ta đang đợi cô. Hít một hơi thật dài, cô gái nhỏ bước sâu vào phía trong.
      Bên trong rất sáng. Dường như có bàn tay thô bạo nào đó đã giật tung hết thảy các tẩm rèm sẫm màu thả rơi xuống nền sàn. Ánh sáng không còn gì ngăn cản, tràn qua các khe hở, dội vào những bức tường, lấp đầy các khoảng không trống rỗng. Cánh cửa thông ra ban công mở rộng, gió thốc tháo ùa vào, quấn lấy ánh sang, tạo thành một hỗn hợp lạ lùng. Hà chớp mắt, hơi lùi lại trước cảnh tượng kỳ dị. Căn phòng rộng thênh thang không có lấy một món đò, trải ra gần như vô tận. Không một bóng người. Hà bước vào sâu hơn, gọi khẽ:
      - Phong!
      - Phong! Anh có ở đây không?
      - Kelly?
      Không một lời đáp. Tiếng gọi của cô gái nhỏ vọng vào tiếng gío tạo thành âm thanh “u u” đầy ma quái. Hà bước thật chậm, vừa đi vừa dè chừng. Cô gái có cảm tưởng Phong đang ở quanh đây nhưng lại bướng bỉnh trốn trong một kẽ nứt không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà chơi trò trốn tìm với cô. Rời khỏi phòng khách, cô gái nhỏ đi vào quãng hành lang ngắn dẫn đến các gian phòng khác. Sự yên tĩnh trong vắt vây bủa lấy cô. Sự trống trải vì thiếu vắng các đồ nội thất thông thường làm cảm giác xa lạ càng lớn. Hà nhắm mắt lại, cố nghiêng tai bắt lấy một âm thanh dù là nhỏ nhất. Từ trong căn phòng bên trái phía cuối dội lên những vòng sóng nhè nhẹ. Hà tiến lại gần hơn. Cô nhận ra đó là buồng tắm của căn hộ. Cánh cửa hơi hé. Âm thanh càng gần càng rõ rệt. Tiếng nước chảy quen thuộc. Hà đẩy mạnh cánh cửa, kéo nó sang một bên. Cảnh tượng trước mặt đập thẳng vào võng mạc khiến cô choáng váng. Trên sàn nhà sũng nước, Kelly nằm im, khuôn mặt nhợt nhạt như đã chết và tấm váy đỏ ướt đẫm dính chặt lấy cơ thể co quắp. Hà cuống cuồng lao vào. Cô quỳ xuống sát Kelly, tóm lấy cái cổ tay mảnh dẻ. Mạch đập thoi thóp. Cô ta chưa chết. Lúc này Hà mới để ý xung quanh cô gái xinh đẹp là rất nhiều các viên thuốc vương vãi. Hà nín thở. Cô ta uống thuốc ngủ tự vẫn ư? Hà xốc mạnh Kelly dậy. Phải đưa cô ta ra khỏi đây rồi gọi cấp cứu ngay. Cô gái xinh đẹp nhẹ bẫng. Dường như cô ta sắp tan vào khoảng không sáng rực như chấm đỏ loé sáng rồi tắt ngay tức khắc. Hà kéo Kelly ra đến phòng khách. Nhưng khi định đặt nữ model lên tấm thảm dày thì cô gái nhỏ lại trượt chân, ngã sõng soài. Chiếc mobile văng khỏi túi áo trượt một đoạn dài trên sàn phòng trước khi tuột thành nhiều mảnh. Hà đứng dậy lao theo chiếc điện thoại, nhặt nhạnh các mảnh lắp vào. “Mình phải gọi cấp cứu”. Có một mảnh bắn ra tận ban công. Cô gái nhỏ vội vã bước theo tìm nốt mảnh cuối cùng. Thế nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, việc gọi cấp cứu đã chẳng còn quan trọng nữa. Cả thế gian dường như cũng không còn quan trọng. Mobile tuột khỏi tay Hà, đậu im trên nền đá hoa giá lạnh. Cô gái nhỏ khuỵu xuống. Hơi thở biến mất khỏi buồng phổi, chỉ còn tiếng khò khè hào hển vang lên đứt quãng. Đưa bàn tay chạm vào mặt Phong, Hà chầm chậm vuốt cánh mũi thanh tú, đôi môi mím chặt và cả cặp lông mày đen mịn. Toàn thân chàng trai thấm đầy cái lạnh gía của tử thần. Chân tay co quắp như con hươu bị thương nằm bất động trên thảm cỏ. Phía sau ót, máu đã khô lại thành vũng. Hà muốn kêu lên nhưng cô dường như á khẩu. Cô ôm lấy chàng trai mà lay điên cuồng.
      - Anh ấy chết rồi!
      Cô gái nhỏ quay phắt lại. Không biết từ lúc nào, cô gái xinh đẹp đã tỉnh dậy, nhổm khỏi tấm thảm, cặp mắt đờ đẫn hằn rõ từng vệt đỏ.
      - Không!
      - Phong chết rồi! –Kelly lặp lại, rồi đột nhiên cô ta ngửa cổ cười rú lên từng tràng lớn- Chết rồi!
      - Không!
      Hà gào lên, cố át đi tiếng cười ghê rợn. Loạng choạng, cô vòng tay qua ngực anh, cố kéo chàng trai ra khỏi ban công, ra khỏi căn hộ kinh khiếp này. Cô gái nhỏ vấp ngã liên tục, đến giữa căn phòng thì cô không gượng nổi nữa, ngã sấp xuống tấm thảm. Thân thể lạnh giá của Phong cũng ngả theo, đổ ụp lên Hà.
      Kelly quan sát cố gắng của Hà bằng cặp mắt thản nhiên ráo hoảnh. Rồi cô ta đứng hẳn dậy, bước ra ban công, quay lưng chắn luồng ánh sáng rực rỡ đang ùa vào. Gió làm tấm váy đỏ phồng lên như quả bóng bay sắp sửa bay vụt lên cao. Cô ta lặp lại:
      - Anh ấy chết rồi!
      - Chính cô đã giết anh ấy! –Cô gái nhỏ thét vang, những giọt nước tuôn ra ràn rụa, cảm thấy từ bên trong cô cũng đang chết dần đi, từ từ từng chút một.
      - Tôi chỉ muón giữ anh ấy lại –Kelly hơi ngoảnh về phía ánh sáng. Cặp mắt cô ta lúc này rực lên gần như có màu trong suốt- Sao anh ấy lại muốn ra đi cơ chứ? Tôi đã nói rõ rang là tôi cần anh ấy. Tại cô, tại cô hết cả! Chính tại cô mà anh ấy đã thay đổi! -Giọng cô ta rất êm, rất mượt mà, len nhẹ thành dòng trong gió- Tôi đã đau khủng khiếp. Thật đấy! Đau đến nỗi chết đi còn sung sướng hơn. Tôi đã thử nhảy xuống từ đây nhưng Phong kéo tôi lại –Kelly kể lại với giọng điệu ngơ ngác của một đứa trẻ- Rồi anh ấy ngã. Tôi không có cách nào làm cho máu ngừng chảy. Tôi đã gọi tên anh ấy rất niều lần. Nhưng anh ấy không đáp. Anh ấy chỉ gọi tên cô. Cuối cùng anh ấy nhắm mắt lại và nằm im mãi như thế!
      Hà nấc lên. Cô ghì chặt Phong vào lòng, dùng cả trái tim mà tha thiết gọi:
      - Ôi, Phong! Ôi Phong!
      - Vô ích! –Kelly vẫn nói bằng giọng ngây thơ trong vắt- Phong chết rồi! Chết! Giống như cha mẹ tôi!
      Hà ngẩng lên. Và lần này cô gái nhỏ nhận thấy từ hốc mắt phẳng lặng của Kelly, hai vệt nước lấp lánh đang lẳng lặng tràn xuống. Lạ lùng làm sao, ngay giữa giờ phút này, cô ta dường như bé lại, quá thơ dại, quá yếu ớt.
      - Khi còn thơ bé tôi đã yêu họ biết bao! Nhưng cô biết không, họ hoàn toàn chẳng hề yêu tôi đâu! Tôi chỉ là một thứ đồ trang sức cho bức tranh gia đình hoàn hảo của họ. Cha mẹ tôi ở riêng phòng. Từ năm sáu tuổi mỗi ngày tôi đều chứng kiến họ lần lượt dẫn người tình của mình về nhà. Ngay trước mắt tôi! Tôi không hiểu nổi, tại sao không yêu mà cứ phải giả vờ là yêu? Tại sao tôi yêu họ mà họ lại không yêu tôi? Tôi đã ngàn lần muốn hỏi họ những câu hỏi ấy nhưng họ đều chết đi mà chẳng bao giờ cho tôi câu trả lời. Tôi không muốn yêu nữa. Nếu không yêu thì tôi sẽ không đau nữa có phải không?
      Nỗi đau của Kelly tản ra xung quanh, làm lu mờ mọi thứ ánh sáng trong căn phòng. Nếu là lúc khác hẳn Hà sẽ cảm thấy xót thương cho cô gái xinh đẹp nhưng giờ đây trong cô chỉ có nỗi căm hận. Hà nhìn thẳng vào mặt Kelly, giọng nói run rẩy tựa vừa vọng lên từ địa ngục:
      - Chị thật độc ác! Rõ ràng yêu anh ấy mà sao cứ muốn huỷ hoại anh ấy. Tình yêu và cả trái tim của chị nữa, đều méo mó cả rồi!
      Kelly lại cười. Nhưng lần này Hà không nghe thấy âm thanh đó nữa. Bởi hình như trong vòng tay cô phả ra hơi thở nhè nhẹ. Cô nhìn chăm chú vào gương mặt anh, nhận ra một bên mí mắt đang giật nhẹ. Nỗi sung sướng cồn lên trong lồng ngực. Phong chưa chết. Anh chưa chết! Vẫn còn hy vọng! Cần đưa anh mau chóng rời khỏi đây, đến nơi điều trị.
      - Tại sao những người tôi yêu đều không yêu tôi? –Kelly hỏi, vẫn cái dáng vẻ ngây thơ ấy- Cha mẹ tôi không yêu tôi. Phong cũng không yêu tôi. Nhưng giờ đây, cuối cùng người chiến thắng vẫn là tôi. Nếu sự sống không thể làm cho Phong thuộc về tôi thì cái chết sẽ mang anh ấy đến!
      - Chị định làm gì? -Giọng Hà bất giác run lên.
      Kelly không đáp. Trong thoáng chốc, giữa làn không khí ngập gió và ánh sáng, dường như cô gái xinh đẹp được thanh tẩy hoàn toàn, không còn gì thuộc về trần thế. Trước khi Hà kịp phản ứng hay nói thêm bất cứ điều gì, cô ta đã quay ngoắt lại, lao thẳng về phía trước như con chim hồng tước vỗ cánh bay lên bầu trời. Chân váy đỏ rực rỡ phồng lên trong giây lát rồi biến mất.
      #33
        Đoàn Thị Hồng Thuỷ 18.04.2011 10:46:23 (permalink)
        Đoạn kết
        Ba năm sau.
        Trên chiếc ghế xích đu sơn trắng, phía dưới giàn hoa hồng leo nở rộ những bông xám bạc, người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi đan một chiếc khăn len màu xanh dịu.
        - Con không thích màu này!
        Hà phụng phịu. Cô đến sau bà từ lúc nào, vòng tay ôm chặt lấy đôi vai xương xương dưới làn áo len.
        - Mẹ không đan cho con. Mẹ đan cho Phong! Nó sắp đi công tác. Nghe nói bên đó trời lạnh lắm.
        - Mẹ lại thiên vị nhé! Từ bấy đến giờ mẹ chỉ quan tâm đến anh ấy mà bỏ quên con gái cưng!
        Người mẹ cốc nhẹ lên trán Hà.
        - Tôi quan tâm đến chồng chưa cưới của cô chứ của ai đâu mà so đo. Còn cô nữa, con gái con đứa chẳng chịu học nữ công gia chánh mà làm vợ, suốt ngày chỉ lăn lộn đất cát, lấm lem còn hơn con mèo hàng xóm!
        - Đâu có đâu! –Cô gái gãi nhẹ cánh mũi, gò má ửng lên- Nếu không nhờ con “lấm lem như con mèo” thì vườn nhà mình đâu có được đẹp như thế này!
        - Đây là chỗ thí nghiệm của cô thì có! Cứ học được cái gì ở trường là y như rằng lôi về đây thực hành luôn. May là Phong nó không thèm chấp nhất!
        Lần này thì Hà cười. Nụ cười của cô như ánh cầu vồng, lấp lánh niềm vui, nhuộm sáng cả những khóm hoa bên cạnh.
        - Kìa, Phong về đó con!
        Hà quay lại. Nhìn thấy anh, nụ cười của cô còn tươi hơn nữa. Băng qua những luống hoa rực rỡ, cô chạy về phía Phong. Trên đầu họ là khoảng trời xanh yên bình. Mãi mãi.
        #34
          Đoàn Thị Hồng Thuỷ 20.04.2011 09:59:57 (permalink)
          Cuối cùng cũng đã kết thúc truyện dài đầu tay. Xin cám ơn những ai đã chờ đợi và ủng hộ mình dù mình còn quá nhiều vụng về và thiếu sót. Qua đây mình cũng xin gửi lời xin lỗi tới mọi người vì đã bắt mọi người chờ đợi trong một thời gian quá lâu. Cũng do mình đến bây giờ mới tìm được cách vào lại vntq. Hẹn gặp lại trong dự án tiếp theo!
          Đây là "đại bản doanh" của mình, mong mọi ngươig ghé chơi:
          http://vn.360plus.yahoo.com/iris_violet88/
          #35
            Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 35 trên tổng số 35 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9