Tự Tâm
Để rồi đeo vướng cung tơ
Cung yêu lệch lạc đường mơ ảo huyền
Cuộc tình bao nỗi truân chuyên
Lênh đênh bến mộng thuyền quyên lỡ làng
Trớ trêu tình ấy hãy còn
Em đi ngày ấy héo hon mắt người
Yêu cho đau khổ mấy đời
Dạ luống khối sầu mượn lời nỉ non
Bao điều hẹn ước tiêu tan
Bay theo cơn gió có còn không em
@ Phạm Đình Nhựt @
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 11:26:46 bởi nhutdinh2212 >
Nắng đi thu tím mây hồng
Tan trong con nắng gió lồng kẽ tay
Thương em đôi má hây hây
Em qua lối nhỏ hàng cây đứng sầu
Yêu rồi mắt nhỏ mưa ngâu
Buồn như chiếc lá rầu rầu Thu rơi
Sao ai có biết cho lời
Lòng anh nghẹn lắm khó khơi lặng hoài
Con tim than khóc mệt nhoài
Từng đêm thấp thỏm không thôi giấc trằn
Cửa tình em lại đóng băng
Tình Thu buồn héo lạnh băng khối lòng
U tình họa cảnh long đong
Thôi duyên đành khép vào trong mộng đời
@ Phạm Đình Nhựt @
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 11:27:20 bởi nhutdinh2212 >
Bức Họa Quê Mùa Hạ Hạ nắng mây trong ve sầu gọi
Con gió đủng đỉnh mãi rong chơi
Phượng đỏ sân trường thưa thớt lá
Hoan hỉ trong lòng ôi thảnh thơi
Tức cảnh heo mây ngắm gió trời
Đàn diều thoang thả rủ nhau chơi
Lang thang cát đỏ bao thằng bé
Lác đác trên đồng lúa vàng phơi
Nhởn nhơ đàn gà trong đám cỏ
Ríu rít gọi nhau tiếng tơ vò
Khúc khích trên môi lòng rạo rực
Hè về bức họa ai mang cho
Tươi thắm cành hoa má đã trồng
Mơn mởn hàng rau bố gieo xong
Chân mây trắng xóa trời đầy nắng
Mùa hạ quê mình ghé lại trông
@ Phạm Đình Nhựt @ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2010 18:56:18 bởi Viet duong nhan >
Làm sao giữ gió trên trời
Làm sao tôi giữ được người người ơi
Làm sao còn phút thảnh thơi
Để tôi trải cái hồn phơi nắng chiều
Làm sao để được em yêu
Làm sao sớm tối trao điều ái ân
Làm sao thật khó muôn phần
Mắt ơi thôi hãy rần rần nhớ ai
Làm sao giữ được sương mai
Vương trên ngọn cỏ để hoài chút duyên
Làm sao tôi vẽ nét huyền
Khi em ngây dại muộn phiền đến lây
Làm sao tôi có em đây
Làm sao vớt mảnh trăng gầy đổ đi
Để tôi khỏi hóa ngơ si
Hóa thành trăng mộng đường đi em về
Làm sao tan bao não nề
Khi mà em đã quên thề ước xưa
Làm sao mắt lệ ngừng mưa
Để cho màu nắng ru vừa khóe mi
Làm sao tim khỏi thầm thì
U ni tình ái khắc chi khối sầu
Làm sao tôi biết làm sao
Làm sao tôi biết thế nào ...làm sao?
@ Phạm Đình Nhựt @
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 11:28:12 bởi nhutdinh2212 >
Mùa Thu con nước lênh đênh
Treo trên ngọn cỏ bờ kênh khối tình
Bóng trăng đáy nước nghiêng mình
Hồ Thu chênh choáng bóng hình Thu phai
Tôi ngồi đếm những đêm dài
Sương rơi lan trải ngả nhoài kẽ chân
Em đi lệ đẫm mi trần
Sân xê rủ rượi buồn lần ghé thăm
Lan man về chốn xa xăm
Cố leo lắt mãi đăm đăm kiếm tìm
Em giờ nào khác bóng chim
Nhởn nhơ với gió mộng chìm bể nao
@ Phạm Đình Nhựt @
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 11:28:38 bởi nhutdinh2212 >
Nửa sầu gieo rắc cung tơ
Nửa hồn đi lạc vào mơ tình nàng
Nửa yêu anh gửi mây ngàn
Nửa thương gửi trọn cho vàng chút Thu
Nửa buồn anh gửi gió ru
Nửa nhớ anh gửi vào tù mắt em
Mắt em đẹp ngất trời đêm
Cho anh thơ thẩn cuộn rèm với đau
Chỉ biết yêu để biết sầu
Nửa đời hoang hoải uống đau giải sầu
@ Phạm Đình Nhựt @
Nửa sầu gieo rắc cung tơ
Nửa hồn đi lạc vào mơ tình nàng
Nửa yêu anh gửi mây ngàn
Nửa thương gửi trọn cho vàng chút Thu
Nửa buồn anh gửi gió ru
Nửa nhớ anh gửi vào tù mắt em
Mắt em đẹp ngất trời đêm
Cho anh thơ thẩn cuộn rèm với đau
Chỉ biết yêu để biết sầu
Nửa đời hoang hoải uống đau giải sầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 11:31:52 bởi nhutdinh2212 >
Trương Chi gieo khúc nhạc sầu
Gửi vào tiếng sáo bao câu nhạc lòng
Mỵ Nương nghe được ước mong
Bến sông chia cách lầu trông bóng chàng
Đau thương tình kiếp bẽ bàng
Đưa vào cung oán tiêu tan khối tình
Trăng soi bóng nước nghiêng mình
Mơ màng ghi tạc bóng hình cố nhân
Mắt nàng ươm giọt lệ ngân
Lầu vàng gót ngọc tần ngần khóc thương
Đau thương dòng thác đoạn trường
Chảy mòn đôi mắt cô hương bẽ bàng
Trống lòng khơi dục tim nàng
Đưa hồn gửi gió đến chàng Trương mơ
@ Phạm Đình Nhựt @
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 11:30:24 bởi nhutdinh2212 >
Đoạn đành sao đến cạn hơi
Vẫn là như thế buồn ơi là buồn
Đi quanh cả vòng thế luân
Mà chưa tìm thấy cội nguồn chữ yêu
Chữ yêu có cũng liu xiu
Cũng chệch choạc lắm những chiêu phủ phàng
Ngỡ ngàng ta có được nàng
Tự dưng bỗng đến vội vàng tan đi
Bên tai vang tiếng thầm thì
Đằng sao nỗi nhớ điều gì ai hay
Vui đây...Buồn ghét buồn lây
Khó sao thoát được vũng lầy tình sa...!
@ Phạm Đình Nhựt @
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2010 01:38:35 bởi nhutdinh2212 >
Sẽ sàng ngồi ngắm mây trôi
Ư tư sầu nổi tan rồi tâm ơi
Ơ thờ làn gió chân trời
Gợi chi thương cảm mượn lời tri nhân
Nói đi sao mãi ngại ngần
Ngày mai hai lối muôn phần tiếc thương
Gợi hồn oan khói nghê thường
Yêu đương là kiếp vấn vương khối lòng
@ Phạm Đình Nhựt @
Xa nhau mòn mỏi đã bao năm
Bây giờ gặp lại xót xa lòng
Em giờ không như ngày xưa ấy
Đôi mắt vàng phai đau ước mong
Em có hoan hỉ gì tôi đâu
Tay bế tay bồng da xạm nâu
Nét mày sương gió ươm làn tóc
Nặng gánh cuộc đời tôi thấy đau
@ Phạm Đình Nhựt @
Tôi buồn em lắm em biết không
Tưởng đã ấm êm vui bên chồng
Ngờ đâu long lõi cuộc đời thế
Nỗi đau dày vò tôi ngóng trông
Gặp nhau làm ngơ cũng hơi buồn
Rưng rưng giọt lệ tôi khẽ buông
Ai kia sao nỡ đành chia dứt
Ngày ấy đừng đi có phải không
Nhớ Người .... Tôi lê chân bước dật dờ nhớ ai
Giọt lệ trên mắt tuôn dài
Cơn mưa muốn nỉ non ai muộn phiền
Chiều buồn lan nắng chiều nghiêng
Đường quê xa lắm tóc huyền xưa đâu
Nghe lòng rực dậy nỗi đau
Nghe miên mang những cung sầu đàn ru
Nguyệt cầm khóc nhớ đêm thu
Lá vàng rơi rụng mây mù giăng giăng
Trời quê ơi những đêm trăng
Ngồi bên sông rộng in hằn bóng ai
Rượu buồn tôi cạn mấy chai
Mà sao nghe những tàn phai đi về
Xa quê lòng cũng tái tê
Cũng xót xa lắm cung mê lập lờ
Tôi đi xa xứ ngồi mơ
Ngu ngơ khắc khoải đòi thơ đưa về
Thơ dìu tôi bước ngô nghê
Đường mơ quê cũ con đê cánh cò
Lòng đau như xác xơ vò
Ai ơi có thấu tàn tro mắt hoài
Hoài trông một bóng chân trời
Xa xa hư ảo mơ mơ nhớ người
@ Phạm Đình Nhựt @ :: Bài thơ đưa vào Thư Viện ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2010 18:47:49 bởi Viet duong nhan >
Ta ngồi uống mảnh trăng rơi
Gió trên cao cũng nói lời thiết tha
Ta yêu ta nhớ thật là...
Bao nhiêu vốn liến bỏ ra mua tình
Bây giờ cũng chỉ riêng mình
Lững lơ hồn gọi tiếng kinh giữa trời
Đa mang nặng khối tình vơi
Làm sao...làm sao hỡi...người...người ơi
@Phạm Đình Nhựt @
Lung linh lấp lánh sắc vàng
Đêm mưa đom đóm mơ màng chốn tiên
Mơ em cô Tấm dịu hiền
Chàng Trương Chi mộng gác thuyền đợi trông
Xa xa có một bóng hồng
Tiếng tiêu ngân tỏa bay lồng với mây
Tạo nên tiếng hát mê say
Mị Nương thương cảm hồn bay mơ màng
Gió tôi về cuối chân ngàn
Hỏi thăm chiếc lá có còn nhớ không
Mộng mị những lúc mưa giông
Sét rung ai oán hoài công mất rồi
Tôi còn vẫn mãi là tôi
Đứng chờ nơi ấy góc côi một mình
Mà không sao thấy nhân hình
Tim đau thấp thỏm biết mình mơ hoang
@ Phạm Đình Nhựt @
Cành hoa một đóa qua đời
Có con bướm lượn vờn rồi lại bay
Hay là hoa đã xa cây
Tình kia rơi rụng lạ thay hỡi người
Yêu chi mật ngọt của đời
Mà sao bướm nỡ đùa chơi thế là...
Dạt dào mùi hương thiết tha
Mà khi rớt xuống cũng là hư không
Bướm ơi sao có chạnh lòng
Hoa tôi sầu héo long đong ...khối tình
@ Phạm Đình Nhựt @
Vầng trăng rơi xuống đời ta
Hồn như chết lặng trên ngà mắt em
Mắt em đẹp ngất trời đêm
Gió đưa hương tóc dịu êm biết cười
Môi hồng tựa đóa sen tươi
Đi trong tâm khảm mơ người ghé chơi
Tình rơi vào đáy hồn tôi
Đến chi một thoáng rồi xa vời vời
@ Phạm Đình Nhựt @
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: