Tự Tâm
Rót Buồn Vào Cô Liêu
Rót buồn vào đáy cô liêu
Ta ngồi đong đếm tình yêu lạ thường
Đi trong bóng tối mù sương
Nghe vô hồn cảm mi vương gợn sầu
Lấp vùi xuống đấy mồ sâu
Những thiên tình ái thương đau ngập tràn
Để ta còn thấy thiên đàng
Đẹp tươi rực sáng huy hoàng quanh đây
Phạm Đình Nhựt
Thầy Tôi
Tháng năm nắng dãi mưa dầu
Thầy tôi tóc cũng bạc màu hơn xưa
Con đường rợp bóng hoa Sưa
Ươm vàng sắc nhớ thoi đưa tiếng lòng
Bầy giờ còn có hay không
Trường xưa lớp cũ con mong được về
Lời thầy khi dạy ngọt mê
Va va giọng điệu chân quê nõn nà
Bảng in vết phấn mượt mà
Đẹp như cánh Phượng bay qua nền trời
Ca dao tục ngữ để đời
Những lời thấy dạy mấy thời con quên
Thầy tôi năm tháng không tên
Vẫn mòn mỏi vẫn lênh đênh chữ Thầy
Phạm Đình Nhựt
Giải Bày Trang Thơ
Sầu đời đem nhốt trang thơ
Lơ mơ lắm những vẫn vơ đã từng
Yêu nước mắt rớt không ngừng
Dùng thơ mà trãi mấy từng khổ yêu
Phạm Đình Nhựt
Chữ Đời Tình Tôi
Tìm câu xếp chữ làm thơ
Mà sao vẫn thấy vẩn vơ thế nào
Chỉ là hai chữ buồn đau
Không sao tạo nổi một bầu thơ vui
Niềm tin ta mãi chôn vùi
Tháng năm chôn cất vào mui mắt buồn
Giọt mưa hay giọt tình buông
Nắng vàng khắc dấu lên khuôn chữ sầu
Chỉ có rượu bạn tâm giao
Uống không sẽ khóc lệ trào khóe mi
Yêu người người cũng ra đi
Về bên thế giới hay đi bên người
Hai lần tình đã thôi cười
Vàng phai đôi mắt tàn đời nhân tôi
Phạm Đình Nhựt
Ta Điên
Ta điên cho cái sự đời
Chỉ là ngang trái bao lời dối dang
Là nhân trong kiếp trần gian
Đau thương khổ lỵ nặng mang tấc lòng
Lỡ thời lỡ tuổi long đong
Còn thời vẫn mãi ngóng trông kiếm tìm
Rót sầu vào tận đáy tim
Để men tình ngấm ngỡ đêm nhiệm màu
Dâng đau se thoắt gợn trào
Buồn như chiếc lá rớt vào tinh không
Chữ tình có cũng như không
Yêu đương dây oán quấn chồng dứt sao
Thà làm một kiếp con sâu
Vui cùng sắc lá khởi đau buồn gì
Hay làm một cánh chim đi
Lãng du với gió vi vu giữa ngàn
Ta về đập vỡ cây đàn
Bán cung tơ để cho nàng được tìm vui
Ta điên trong cảnh khóc cười
Buồn đau...
Thế thái
Nợ đời
Trần ai
Phạm Đình Nhựt
Lan Man
Tôi lan man đếm giọt buồn
Rơi sầu mặn đắng đôi môi lạ lùng
Chân đi từng bước mông lung
Vô hồn ngơ ngẩn tột cùng lẻ loi
Tôi đơn côi giữa cuộc đời
Con tim lạc lỏng chơi vơi nghẹn ngào
Len vào đôi mắt xanh xao
Loang mờ nhân ảnh hư hao cuộc tình
Yêu đương mãi cứ đinh ninh
Nén u buồn cố lặng thinh ngóng chờ
Lan man cho đến bao giờ
Bao giờ
Cho đến
Bao giờ
Ai ơi
Phạm Đình Nhựt
Hay Là
Giăng giăng hạt nhỏ bay bay
Tê thân ướt lạnh run lay hồn người
Có phải mưa đổ từ trời
Hay là giọt lệ nghẹn lời trong tôi
Nghe vô hồn lạc đơn côi
Hay là em đã xa tôi thật rồi
Phạm Đình Nhựt
Quê Hương Trong Niềm Nhớ Khôn Nguôi Bao năm ta rong ruổi nơi đất khách
Để lòng mình trinh bạch nỗi nhớ quê
Lũy tre ơi nhớ chiều tan học về
Em bước chậm ngô nghê tà áo trắng
Dòng sông Thu vờn trăng đêm thinh lặng
Cá nô đùa bóng nước buổi hoàng hôn
Muốn trở về khát khao đáy tâm hồn
Như chút gì giản đơn trong câu hát
Quê hương là gì ? những chùm khế ngọt
Là bầu trời chót vót có mây xanh
Tiếng nô đùa khẽ trao câu yến oanh
Dòng sữa nắng vàng thanh trãi trên đường
Là con đò trong gió lặng buồm vương
Buổi chợ trưa tóc nương trên vai mẹ
Quản gánh dài mòn chân ai bước nhẹ
Bà mẹ quê tần tảo tháng ngày trôi
Nhớ cha già đưa mắt ngắm xa xôi
Trông thằng con xa nhà có về thăm
Đồng xanh cỏ lúa tươi màu sắc thắm
Dòng sông nào tắm mát một đời tôi
Quê hương ơi trong niềm nhớ khôn nguôi
Nhớ mảnh vườn thoang thoảng gió ta ngồi
Thẩn thờ nhìn đàn gà con gọi mẹ
Như tiếng bạn hàng xóm nói sang chơi
Quê hương trong niềm thương yêu chơi với
Cuối chân trời mây tím vượt trùng khơi
Nay xa quê niềm đau như len lỏi
Vào đáy lòng...một người...đã xa...rồi
Phạm Đình Nhựt
Nhớ Qúa
Ai đi xa không nhớ quê nhà
Nhớ em dịu dàng áo bà ba
Gánh nước đêm khuya em giúp mẹ
Và ân cần ấy chiếm hồn ta
Ai đi xa không nhớ quê nhà
Nhớ mẹ quản gánh đi chợ xa
Mua đàn con trẻ chút quà nhỏ
Vài cái bánh thôi cũng thật là....
Ai đi xa không nhớ quê nhà
Nhớ cha mòn mỏi đi làm ca
Áo rách sờn vai mồ hôi nặng
Chỉ vì thương con..ôi cha già
Ai đi xa không nhớ quê nhà
Nhớ về bạn bè ôi thiết tha
Chung nhau cánh diều thơ ước mộng
Bây giờ nhớ qua làm sao ta...!
Nhớ quê nhớ bạn nhớ mẹ cha
Nhớ cô em nhỏ tóc đuôi gà
Nhớ nồi canh chua tôm ghẹ cá
Nhớ quá bây giờ tìm đâu ra
Phạm Đình Nhựt
Quên Một Kiếp Đời
Thế gian ôi bao cảnh khóc cười
Tuổi đời vừa qua độ đôi mươi
Lòng người đa đoan bao gian dối
Vẫn thấy lạnh tanh một kiếp người
Thà làm một kiếp con diều trôi
Theo gió vui mây chẳng nghĩ đời
Lang thang đây đó không sầu khổ
Bỏ lại nhân gian nghịch cảnh đời
Quên thôi một kiếp với hư vô
Đau xót thương vay cứ vập vồ
Sợ hãi cuồng dâng ôi ngang trái
Ngang trái một đời mãi lô nhô
Phạm Đình Nhựt
Bão nổi cuồng phong se thoắt đau
Tim côi rơi lệ khóc thương sầu
Em tôi về bên kia thế giới
Trơ bóng dương trần tôi sống sao
Em ra đi chân sao bước vội
Tắt hơi rồi ngậm ngùi em tôi
Lời cuối muốn nói ai ngăn hơi
Đã xa thật rồi em xa tôi
Tôi không tin đường không chung lối
Nên mơ hồ chênh cháng tâm can
Em đi không một lời hấp hối
Khóc thay lời cuối cho em thôi
Phạm Đình Nhựt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2010 19:35:28 bởi nhutdinh2212 >
Dấu em vào mùa Thu anh nỗi nhớ
Rồi đón chờ thao thức ánh trăng đêm
Đưa em vào giấc ngủ thật ngoan êm
Ru em bằng lá vàng rơi khúc hát
Long lanh vào Thu nắng buông từng giọt
Đêm lao xao tiếng côn trùng thì thào
Sáng nghêu ngao bạn cùng gió trên cao
Giữa trời không ngồi hát ca bềnh bồng Phạm Đình Nhựt
Hồn Quê
Có về Xứ Quảng mới hay
Cả trời non nước hiện ngay trước mình
Dòng Thu chất chứa nghĩa tình
Phù vân mây trắng thanh minh đất trời
Hòa cùng sóng cuốn chơi vơi
Lời ca biển hát trùng khơi vỗ về
Lá vàng rơi rụng đường quê
Có con cò trắng bay về chốn xa
Cánh đồng bát ngát bao la
Hồn quê thơ thẩn lại va vào đầu
Ngồi nhớ đôi mắt buồn ngâu
Nhớ sao dáng mẹ hao hao gầy gầy
Nhớ ai tóc rối hoa cài
Cầu vồng mi mắt nét hài em đi
Da em tựa đóa tường vi
Mỏng manh từng cánh chất thi anh trồng
Hòa lòng về với hư không
Mang tương tư thả ngồi trông bóng đò
Đò sang bến mắt buồn so
Hồn nơi bến khách như co thoắt lòng
Hội An phố cổ đẹp không
Mỹ Sơn đền tháp gạch chồng xếp ngay
Khen ai khéo tạo tháp này
Phong xô tứ hướng vẫn đây vững mình
Ai về ghé đất Duy Trinh
Tiếng khua dệt lụa rập rình khắp thôn
Ân tình xa xứ vùi chôn
Bao giờ thăm lại cái hồn đất quê Phạm Đình Nhựt
Nhìn Cây Đu Đủ Mẹ Trồng
Xòe xạc chiếc lá chia ba
Mà nụ hoa trắng thật là xinh trông
Mẹ trồng đâu hóa hư công
Giờ cây đã lớn trái hồng sinh sôi
Mật hoa nuôi lớn đời tôi
Khi ho mẹ hái chưng hơi đường phèn
Lung linh như đóa hoa đăng
Trái vàng đã chín sắc trăng đêm về
Hương hoa nhè nhẹ não nề
Mẹ tôi nay đã không về lối xưa
Mẹ ơi con nhớ ngày mưa
Hàng cây sau bếp đong đưa gió rào
Chén canh đu đủ năm nào
Hương đâu phản phất bay vào tim con
Nay mẹ về chốn thiên đàng
Nhìn cây đu đủ lòng còn xót xa
Mắt thương ngấn giọt lệ sa
Ôi sao con nhớ thiết tha dáng người
Phạm Đình Nhựt
Trò Làng
Nhí nha khắp xóm khắp làng
Nào trò cút bắt ô làng ngày thơ
Chạy đua nhau chơi rút cờ
Đụng nhau máu chảy dật dờ mà vui
Sao lòng ngồi nhớ khôn nguôi
Trò làng bé dại nay trôi theo dòng
Thời gian có về nữa không
Cho tôi tìm lại khát vọng đùa chơi
Sang nhà hàng xóm gọi mời
Ồn ào khắp ngõ lối vào lối ra
Nào trò bắt bướm hái hoa
Chơi đá gà cỏ thật là hồn nhiên
Những đôi mắt nhỏ đen tuyền
Cười trong lá cọ làm thuyền giấy mơ
Chiếc thuyền giấy cập bến bờ
Đưa hồn thơ mộng ngu khờ lang thang
Hoang mang khi dòng sông cạn
Dòng nước làm thuyền vỡ tan vụn trôi
Thôi rồi còn gì ai ơi
Trò làng tôi nhớ lại khơi vào hồn
Phạm Đình Nhựt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: