Tự Tâm
Đường Quê Tình Xưa
Đường quê nho nhỏ lá me ru
Lây lây làn gió chợt mây vu
Sương đọng cỏ non xanh mượt mẫn
Nắng vờn hôn tóc khóc nàng Thu
Đường quê văng vẳng tiếng ai ru
Tiếng lòng xao động muốn bay vù
Tâm hồn lữ khách xa quê nhớ
Thấm thoát mà nay đã mấy Thu
Đường quê ta bước đường chân trời
Khói chiều lan tỏa trắng hồn tôi
Khảnh khắc xa quê đời bỗng vội
Gót mòn xa xứ gót quen hơi
Đường quê giếng nước cạnh con đê
Róc rách suối reo tiếng gọi về
Râm rang tiếng ve hạ thương nhớ
Thời học trò vụng về ngu ngơ
Đường quê thưa nắng lá mây nghiêng
Tôi nhớ người em người láng giềng
Xa quê về lại tôi mòn mỏi
Khắc khoải mong hình bóng bên hiên
Đường quê hoa trắng cỏ cây tươi
Lối nhỏ bướm ong hương tình đậu
Ta hái hoa lòng muốn gửi trao
Người con gái mộng giờ tìm đâu
Phạm Đình Nhựt
Hình Bóng Cha Già
Hình bóng trong tôi bóng cha già
Da mòn trơ trọi nét thời gian
Tảo tần khuya sớm cha tôi đó
Mong sao con lớn được quan sang
Cha tôi chân trần đêm giá lạnh
Canh trường không ngủ mắt đeo nheo
Lo đời con nhỏ lòng gày héo
Tóc ngả mây trời uống gió heo
Cha tôi áo sờn vai rách mỏng
Khoác vào trên người nỗi âu lo
Ước mơ đời con chẳng khốn khó
Khát khao sớm ngày buồn Cha tôi..!
Phạm Đình Nhựt
Muốn Quên
Một lần tình đã ra đi
Mắt sầu lay vấn vương mi nhạt nhoà
Lá rơi trong gió la đà
Cây rơi giọt máu biết là đau không
Mưa phùn giăng kín đáy lòng
Dâng đau càu cáu long đong quãng đời
Giá như vượt biển xa khơi
Quên sao người ấy bỏ rơi mảnh tình
Ngày xưa yêu có một mình
Thầm thương trộm nhớ lặng thinh đắng hoài
Phạm Đình Nhựt
Giọt Yêu
Rớt rơi từng giọt mưa phùn
Vương trên mái tóc gợn buồn đến nhanh
Vòng yêu nó cứ lẩn quanh
Trống hồn ngơ dại thâu canh rầu rầu
Giọt yêu rơi xuống vườn đào
Giọt tình rơi xuống lắng vào tim côi
Nghe thương nhung nhớ nghẹn lời
Nghe buồn tìm đến lã lơi chuyện tình
Phạm Đình Nhựt
Nếu Mà Ta Có Thành Đôi
Nếu mà ta có thành đôi
Chắc gì thoát khỏi cuộc đời khổ đau
Vãn đời chia rẽ xa nhau
Em về yên phận làm dâu nhé người
Mình tôi mòn mỏi được rồi
Chôn vào ngục trái tim côi tình mình
Mong sao một sớm bình minh
Em vui hạnh phúc chuyện mình thế thôi
Dẫu mà nếu có chung đôi
Biết đâu lại sẽ chia rời thì sao
Số trời đành vậy biết đâu
Em ơi vui nhé chớ âu buồn gì
Tôi thời sẽ cố quên đi
Dù cơn đau ấy có khi lại về
Liêu trai từng giấc mộng mê
Mơ hoài nhân ảnh lời thề héo hon
Vàng son đâu thuở vàng son
Còn đâu đâu nữa mơ vàng ước xưa
Tình tan theo những bọt mưa
Vụn trôi vỡ mối tình thừa...vậy thôi Phạm Đình Nhựt
Đau
Bây chừ không biết em chết nơi đâu...?
Để anh lặng lẽ đêm thâu
Nghe lan man những nỗi đau đợi chờ
Ru hồn tưởng bóng người mơ
Bồi hồi tỉnh giấc bóng mờ chìm sâu
Em ơi em ở nơi đâu
Có nghe anh gọi tiếng đau rã rời
Yêu người chỉ một người thôi
Con tim quặn thoắt lệ rơi nhạt nhòa
Bao năm bao tháng trôi qua
Em đi để lại xót xa nửa vời
Khắc yêu lên đám mây trời
Cho mây bay đến bên đời em thôi
Phạm Đình Nhựt
Em Về Tình Cũng Chao Nghiêng
Em về tình cũng chao nghiêng
Còn chi nhan sắc rải miền xa xa
Ngày về anh ngỡ người ta
Nào hay bão tố phong ba cuốn về
Em treo lủng lẳng câu thề
Rơi vào vạc ái đam mê khác thường
Em đi hôm ấy mây vương
Và mưa rớt xuống trên đường anh qua
Con tim khảnh khắc tan ra
Lan man chạy rối lòng va khóc hoài Phạm Đình Nhựt
Tìm...!
Ta về tìm nhớ cho quên
Tìm yêu để cố khắc tên mình vào
Tìm đau để biết chữ sầu
Tìm buồn cho thấy vui sao nặng nề
Tìm về lại ánh trăng thề
Tìm vì sao lạc bộn bề dòng Ngân
Tìm xa thương những khi gần
Tìm âu yếm biết ân cần nghĩa nhân
Tìm câu thở đã lạc vần
Tìm người mộng với tiêu cần vẩn vơ
Tìm về lai tuổi ngây thơ
Để ta sẽ thấy tình hờ đấy thôi
Phạm Đình Nhựt
Vì Yêu Em Đó
Anh đi học nhớ để quên
Mà trong nỗi nhớ bóng em lại về
Nghê thường từng bước mộng mê
Anh ngơ hồn đắm tái tê lạnh người
Anh đi học khóc quen cười
Mà trong nước mắt có lời biết yêu
Tâm thần nửa cũng liu xiu
Sợ anh bỏ chạy víu bàn chân anh
Anh về khóc nhớ mình anh
Vì yêu em đó đoạn đành chi em
Phạm Đình Nhựt
Khóc Thơ
Tôi ngồi khóc trước câu thơ
Dở dang từng chữ đeo khờ lòng ta
Nghiêng theo bóng xế chiều tà
Chao mình uống ánh trăng ngà trời không
Tinh yêu ghi khắc buột lòng
Dùng thơ trải cái mênh mông trần đời
Sân si mê mụi mất rồi
Vì yêu người đó nên đời quách quơ
Để về ôm mộng trang thơ
Cuối cùng cũng chỉ lơ ngơ xếp từ
Gieo vần lạc điệu đến chừ
Và rồi tha thẩn mệt lừ thơ ơi
Phạm Đình Nhựt
Ngỡ Ngàng Mưa Giăng
Đi trong cô nắng Thu vàng
Rơi đâu mấy giọt ngỡ ngàng mưa giăng
Nào ai có biết cho chăng
Giọt tình rơi vội lạnh băng khối lòng
Còn đường sỏi đá long đong
Tình duyên nặng gánh có không môi cười
Có người vui chốn xa vời
Có người cay đắng lệ rơi nhạt nhòa
Đời còn buồn đó xót xa
Ta còn buồn mãi chắc là vương yêu
Phạm Đình Nhựt
Đường Tình Si
Con đường rợp bóng hoa si
Hương đau quyện lại ước mi một người
Em đi em đã đi rồi
Mình tôi sao vẫn đứng ngồi nào yên
Luân hồi vòng xoáy cuồng điên
Tình yêu gieo rắc đeo phiền lòng đau
Bao giò cho nắng phai mau
Cho mưa rơi xuống trên bầu trời kia
Cuốn trôi đi những chia lìa
Cho tình đi đến bên kia địa đàng
Ươm mây cho sắc trăng vàng
Làm cho bừng sáng thiên đàng trần ai
Phạm Đình Nhựt
Bây Giờ Tháng Mấy
Bây giờ tháng mấy rồi em
Anh đi nhặt lá bên thềm Thu xưa
Để anh góp nhớ thành mưa
Thả trên đường ái đong đưa tình mình
Bây giờ tháng mấy trông xinh
Có vàng cô nắng có tinh tú ngời
Đẹp thay lơ lững giữa trời
Vài con diều giấy thả lời vào mây
Lời yêu lời nhớ thương đầy
Sao em chẳng thấy chẳng hay...quay về !
Phạm Đình Nhựt
Cha Ơi..Lệ Con Chưa Vơi Bao Giờ
Cha ơi..! con khát từng ngày
Người về bên mái nhà này vậy thôi
Giấc mơ ấy dẫu xa vời
Mà con mãi ngóng đợi chờ ước ao
Nào còn mơ mộng gì đâu
Chỉ cần mái ấm dạt dào tình cha
Nhiều đêm con khóc lệ nhòa
Rưng rưng con gục trên tà áo xưa
Mà cha để lại năm vừa
Ngày cha đi ấy con chưa biết ngồi
Bập bẹ chi tiếng cha ơi
Mà người nỡ bước chẳng lời xót đau
Bây giờ con lớn khôn rồi
Hai hai tuổi trọn đấy người hay không
Bước đời từng bước long đong
Làm sao trọn khối tình nồng cha ơi..?
Khi cha biền biệt xa rồi
Không về chốn cũ chiếc nôi đời người
Cha đi cách mấy phương trời
Lệ con rơi mãi...chưa vơi...bao giờ
Phạm Đình Nhựt
Hâm Lại Tình Đời
Nếu bên đời không có tiếng cười
Thì làm sao tìm thấy niềm vui
Để nhen lên bếp lửa tình đã tắt
Để hâm lại sưởi ấm người với người
Nếu bên đời không con có tình yêu
Ta tồn tại hóa được gì ai hỡi
Không còn tình đời trở nên chới với
Sao buồn lơi tan nát hết thật rồi
Phạm Đình Nhựt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: