Quê tôi! Mùa nước nổi...
soida11 10.10.2010 17:16:48 (permalink)
Như hẹn trước, cứ mỗi độ rằm tháng Tám về là mùa nước lại lên. Quê tôi lại sống chung với những ngày nước nổi...
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, thắm thoát đã hơn bốn năm ngày tôi xa quê lên nơi phố thị này đi học. Xa quê nhưng tôi không hề quên những gì của quê hương tôi, nơi nuôi tôi khôn lớn thành người. Tôi càng không thể quên mỗi khi mùa nước về. Mùa nước về, người dân quê tôi sống trong lo âu, lo thất mùa, nghèo đói, cuộc sống lênh đênh đó đây...
 
Nghĩ đến tôi thấy nhớ quê, nhớ nhà... Lòng quặn thắt một nỗi buồn man mác khó tả.
 
Tôi muốn được về quê. Để được chống xuồng ra ruộng, được cùng Nội giăng lưới - thả câu, được ngắm hoàng hôn quê tôi một màu vàng cháy pha với một màu trắng xóa bàng bạc nước...
 
Mùa nước nào cũng thế, tôi nghe ngân nga một tiếng chim mà không biết tên của loài chim đó là gì. Chỉ biết mỗi khi mùa nước về là lại nghe tiếng kêu lảnh lót của loài chim lạ đó. Với tôi, tiếng chim đó gắn liền với mùa nước nổi quê tôi...
 
Tôi nhớ một lần, vào một buổi chiều của ba năm trước cũng vào mùa nước nổi, tôi chống xuồng ra ruộng một mình. Trước mặt tôi lúc bấy giờ là cả một không gian bàng bạc nước trắng xóa, mênh mông. Tôi còn nhớ cảm giác gió chiều chướng lạnh táp vào mặt, thật lạ làm sao. Xa xa, vài mẫu ruộng chưa kịp gặt, lúa chơi vơi nghiêng ngả theo từng đợt sóng. Nước thì trong veo nhìn thấu đáy, bên dưới đáy là những bụi rong đuôi chồn quằn quại - chằng chịt xen lẫn vào nhau. Phía bờ kênh bên kia những hàng điên điển đang khoe sắc vàng rực rỡ, màu vàng của tình thương... Thấp thoáng, những bông súng tím, súng trắng hòa cùng những bông rau tràng trâu vàng - trắng nho nhỏ, li ti trong lạ mắt...
 
Tôi thấy cả không gian rộng lớn của mùa nước quê tôi như thuộc về riêng mình tôi. Cảnh mùa nước sao mà đẹp quá. Cám ơn Trời đã ban những tạo vật, những gì tốt đẹp cho quê hương của tôi, và thiên nhiên quê hương tôi cho tôi những cảnh đẹp để tôi nhớ mãi đến ngày hôm nay. Tôi càng thấy thương quá quê mình!
 
Đẹp lắm... Quê tôi ơi!
 
Mùa nước về cũng gợi trong tôi nhiều kỉ niệm thuở ấu thơ. Đó là những lần chọc nước bị Mẹ đánh đòn, cùng Nội, cùng Cha thả lưới - giăng câu...
 
Nhớ ngày nào, tôi cùng Nội ra đồng thả lưới trời bất chợt mưa, hai ông cháu định tìm chổ trú mưa loay hoay mãi ướt hết cả người. Tôi lạnh tím cả mặt, Nội sợ tôi bị cảm vội chống xuồng nhanh về nhà, lúc đó tôi chợt thấy những giọt mưa hay những giọt mồ hôi trên trán của Nội tôi rơi xuống mà tôi cũng chẳng biết nữa...???
 
Nội ơi! Nội có khỏe không? Thằng cháu của Nội mùa nước này không về cùng Nội thả lưới, giăng câu được rồi...
Con nhớ Nội nhiều lắm...!!!
 
Tôi cũng không quên bữa cơm gia đình với những món ăn đạm bạc mà mùa nước ban cho. Tôi nhớ mãi cái ngon rất riêng của món canh chua cá linh với bông điên điển vào mùa nước nổi, mà Mẹ tôi vẩn thường nấu cho tôi ăn vào mỗi sáng chuẩn bị đi học...
 
“Canh chua điên điển cá linh
Ăn chỉ một mình thì chẳng biết ngon”
Tôi khao khát lắm một bữa cơm gia đình có Cha - Mẹ, có anh em của tôi...
 
Cha - Mẹ ơi! Đứa con bất hiếu này không về thăm Cha - Mẹ vào mùa nước năm nay rồi. Con nhớ mái nhà có gia đình chúng ta quây quần bên nhau, nhớ món ăn Mẹ nấu, nhớ tiếng Cha cười, nói chuyện cùng anh em chúng con...
Con xin lỗi Cha - Mẹ thật nhiều...!!!
...
 
Tôi đang ở nơi phố xá ồn ào, nhộn nhịp mà lòng cứ hướng về quê. Tôi miên man thả hồn theo những tháng ngày nước nổi quê tôi để được cùng Nội, cùng Cha giăng câu, thả lưới hạnh phúc biết dường nào.
 
Tôi ước chi, tôi là tôi của ngày xưa...
 
Cha ơi! Con nhớ, nhớ mãi một lần cùng Cha giăng câu vào một đêm trời đầy sao. Những ngôi sao chấp cháy trên trời in dưới nước tạo nên một tấm thảm lụa lấp lánh đầy những ngôi sao bồng bềnh, dao động sáng cả một vùng. Nằm chờ cá cắn câu mà từng đợt gió đêm cứ xô xát thổi vào, tôi nghe lòng mình se sắt, thấy cái lạnh hanh hanh, khô khô khó chịu.
 
Xa xa, nghe thấp thoáng có tiếng cười, tiếng hát hò, tiếng gọi nhau í ới pha lẫn tiếng côn trùng về đêm nghe não ruột... Thấy cuộc sống quê mình mới tình nghĩa làm sao.
 
Từng đợt sóng cứ liên tiếp, dồn dập vổ vào mạn xuồng nghe ốc ách, ốc ách... Sao tôi thấy thương Cha tôi vô cùng. Cha tôi lấy trong áo ra một điếu thuốc, rít một hơi và nói: "Hút xong điếu thuốc này Cha với con đi thăm câu". Tôi nghẹn ngào muốn thốt ra rằng: "Cha ơi! Con thương Cha rất nhiều!"
 
Năm nay, tuy không về quê trong mùa nước nổi này nhưng tôi vẫn khắc sâu những hình ảnh quê tôi: Nhớ những căn chòi lẻ loi giữa muôn trùng nước, những túp lều khơi khói trắng đủng đỉnh bay, những cánh chim cuối chiều bay về tổ, hơn hết Cha - Mẹ tôi dãi nắng dầm sương nuôi tôi khôn lớn ăn học...
 
Tôi nhớ tất cả...
 
Nhớ lắm... Quê tôi ơi!
 
Người dân quê tôi chân chất, thật thà sống quanh năm với ruộng đồng, dậy từ tinh mơ gà chưa gáy để đi làm kiếm cái ăn, cái mặc. Rồi nước lên họ phải lênh đênh đó đây kiếm sống hằng ngày. Tuy cuộc sống có khó khăn, vất vả nhưng họ vẫn luôn nở nụ cười trên môi... Chiều về, sau một ngày làm mệt nhọc họ quây quần bên nhau, bên gia đình ấm cúng, bên mâm cơm , bên ly trà, ly rượu, kẻ đàn, người hát, người hò mà thắm đượm tình nghĩa quê hương con người xứ sở tôi.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9