Chuyện tình mùa Thu...
soida11 10.10.2010 22:37:44 (permalink)
Cúc nở rồi đây! Thu đến chưa?
Mà sao chẳng thấy bóng người xưa...
Chiều nao tan lớp ta chung bước
Sao lẻ chiều nay ta dưới mưa...

Thu lại đến phải không em?
Chiều nay trên đường về nhà gặp mấy cô cậu học sinh tan trường có đôi, có cặp mà tôi thấy mình tủi thân. Tôi nhớ đến tôi và em của ngày xưa, ngày xưa tan trường cùng chờ nhau rồi cùng chung bước về…
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi!
Chiều nay trời lại mưa, tôi lủi thủi về một mình. Tôi nhớ em vô hạn…
Em có biết không?
(…)
Em, một người con gái mang nét đẹp dịu dàng, kiêu sa của một tiểu thơ đài cát. Còn tôi, thằng con trai sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống ăn học nên đôi lúc cha mẹ khá khắt khe và chăm sóc đặc biệt. Vì thế ngay lớp 6 cha mẹ tôi đã đưa tôi vào trường Cờ Đỏ để học. Chế độ thi đầu vào của trường khá khó nhưng tôi vẫn đậu vào lớp chọn của trường (không như các bạn của tôi chỉ học trường Thạnh Phú 2 ở xã mà thôi)
Bẵng một thời gian tôi đã là một chàng trai học lớp 11. Tôi cao, trắng và đẹp trai hẳn ra(các bạn trong lớp vẫn gọi đùa tôi là người mẫu). Và cũng chính năm học này tôi đã biết rung động đầu đời, tôi đã yêu một người con gái mang hương sắc của mùa Thu.
Với tôi em là người con gái tuyệt vời nhất, đẹp nhất, đẹp hơn mọi người con gái khác, đẹp suốt cả đời tôi…
Tôi nhớ mãi lần đầu tôi gặp em, đó là một buổi sáng mùa Thu tháng tám với những ánh nắng ban mai dịu dàng. Tôi và em đi đối diện nhau và gặp nhau tại dốc cầu quay Cờ Đỏ. Em nở nụ cười với tôi, nụ cười đó thật đẹp, đẹp suốt cả đời tôi. Tôi chết lặng và yêu em ngay từ lần đó…
Hằng ngày đến trường tôi mang theo chút phong trần, rắn rỏi của người con trai mà Cha tôi đã dạy cho tôi đến bây giờ vẫn còn nhưng gần đây tôi yếu đuối và ủy mị ra.
Từ ngày gặp em tôi thành kẻ si tình, tôi lặng lẽ theo em sau những buổi tan trường và trong cả những giấc mơ khi đêm về. Rồi kẻ si tình là tôi đã tìm được cách mở cửa trái tim em.
Ngày hôm đó là một ngày của mùa Thu…
Tôi vẫn nhớ mấy chậu hoa Cúc trước sân nhà em, tôi cũng không quên lần đầu tiên tôi theo em về nhà của em, em dịu dàng nâng niu từng cánh hoa Cúc và nói: "Đây là loài hoa em yêu thích nhất".
Tôi cười thầm trong lòng và không hình dung được hoa Cúc đẹp chỗ nào mà em thích, bởi nhà tôi thì trồng cả một vườn lan đẹp hơn Cúc biết bao nhiêu…
(…)
Tình yêu của chúng tôi lớn dần theo năm tháng, đẹp hơn bất cứ một tình yêu nào, đẹp suốt cả đời tôi… Tôi đã thầm cám ơn ông Trời biết bao lần vì ông đã ban cho tôi một tình yêu thật tuyệt vời. Tôi hạnh phúc, ngập tràn trong hạnh phúc nhưng không quên nguyện cầu cho tình yêu của tôi và em được vững bền theo thời gian.
Thắm thoát tôi chuẩn bị tốt nghiệp phổ thông, có nghĩa tôi phải xa em. Tôi lo lắng vì những ngày xa em không biết phải làm sao, tôi đã quen có em cạnh bên hằng ngày.
Tốt nghiệp xong, tôi khăn gối lên Cần Thơ chuẩn bị cho hành trang tương lai đang chờ tôi phía trước. Ngày tôi chuẩn bị đi tôi với em đã tâm sự với nhau thật nhiều chúng tôi hẹn thề sẽ chờ nhau, không thay lòng đổi dạ.
Ôi! Có niềm hạnh phúc nào hơn!
Ngày hôm đó là một ngày của mùa Thu…
Cần Thơ mảnh đất buồn muôn thuở, không có nắng mai dịu dàng, không có gió của mùa Thu tháng tám. Tôi buồn muốn khóc, tôi nhớ em thật nhiều. Nằm lặng lẽ trong phòng một mình tôi thấy mình càng cô đơn hơn. Tôi khẽ gọi tên em biết bao nhiêu lần.
Chờ tới giờ tan trường tôi ra bưu điện gọi về hỏi thăm em, nghe giọng của em tôi thấy mình tỉnh hẳn ra tôi lại vui cười, líu lo như chú chim non mới lớn. Đêm về tôi lại cô đơn một mình, tiếp tục những chuỗi ngày không có em. Những chuỗi ngày không em tôi đã viết cả hai cuốn nhật ký, những lúc về quê tôi lấy ra cho em xem chúng tôi cùng đọc, cùng nhìn nhau hạnh phúc.
Ôi! Có niềm hạnh phúc nào hơn!
Rồi em cũng tốt nghiệp, em lên Cần Thơ học cùng tôi sau khoảng thời gian dài xa cách. Ngày gặp nhau chúng tôi đã bên nhau suốt cả ngày không muốn xa nhau dù chỉ một bước chân…
Ngày hôm đó là một ngày của mùa Thu…
(…)
Nhưng, tôi không hiểu vì sao tình yêu của chúng tôi tan vỡ, chúng tôi chia tay vào một ngày có lẽ là cuối mùa Thu. Ngày hôm đó bên ngoài trời đang mưa, mưa thật nhiều… Em quay lưng bỏ tôi đi, không buồn nhìn tôi lần sau cuối. Em đâu biết rằng trái tim tôi tan vỡ, lòng tôi tan nát như từng giọt mưa đang rơi rớt ngoài kia…
Thế rồi hôm nay mùa Thu lại đến tôi trở về Cờ Đỏ vào một buổi chiều mưa, tôi nghe trái tim mình đau nhói nhớ em thật nhiều. Tôi ngang qua nhà em chốn xưa vẫn thế, những chậu hoa Cúc vẫn khoe sắc rực rỡ trước sân. Tôi dừng xe lại đứng nhìn ngây ngô, tôi thấy khung cảnh ngày xưa ùa về: “Đó là một buổi chiều em hẹn tôi đến nhà em chơi và hôm đó cũng là lần đầu tôi cầm tay em. Em ngoan hiền để yên tay em trong tay tôi. Tôi ngắt một chùm hoa Cúc nhỏ gài lên mái tóc em. Đợi lúc em lơ đãng, tôi hôn trộm lên mái tóc mượt mà ngắn ngang vai ấy. Em vùng vằng trách cứ. Tôi lém lỉnh bảo: "Anh chỉ muốn ngửi hương hoa Cúc trên tóc em thôi mà". Em ngượng ngùng quay mặt đi. Lúc đó tôi chợt nhận ra hạnh phúc của mình là mùa Thu, là hương hoa Cúc thơm ngào ngạt trên mái tóc em bay bay”
Chia tay nhau!
Tôi dặn lòng sẽ quên em, tôi không ngang qua cổng nhà em như khi xưa nữa vì tôi sợ mùi hương của hoa Cúc làm đau buốt tim tôi nhưng hôm nay tôi đã không làm được. Tôi làm sao có thể chạy trốn được kỉ niệm, trốn được những tháng ngày hạnh phúc của tôi và em mỗi khi Thu về. Đi qua bất cứ con đường nào của nông trường Cờ Đỏ tôi cũng chạm phải hương hoa Cúc. Hoa Cúc hiện hữu mọi nơi như hình bóng em luôn hiện hữu trong tôi.
Bao mùa Thu cứ qua đi. Mùa cứ nối tiếp mùa…
Nay trời đã cuối Thu, những chậu hoa Cúc trước sân nhà em vẫn khoe sắc rực rỡ như ngày xưa.
Phải chăng tất cả chỉ còn là hoài niệm?
Nhưng sao hằng đêm tôi vẫn mơ, vẫn nhớ về em như mùi hương của hoa Cúc ngàn đời vẫn nồng nàn mãi mãi trong tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2010 22:39:43 bởi soida11 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9