Hê hê... Mìmh sắp tung lên đây lại một chuyện quay về quá khứ, motyp luôn hấp dẫn tò mò. Nhưng mình đâu có biết mình tài cỡ nào, mong các fans (nếu có) chiếu cố và cho ý kiến nha (đập tét đầu, chửi thối thây cũng được. Ặc..). Thank...amà khoan, chờ chút, mình phải nêu rõ nguyên nhân sách này. Hì hì, nếu có ai đó lò dò vào đọc thấy chán phèo, có mất thêm thời gian tổng sỉ vả cũng bõ ghét.... Chỉ là mình gõ chơi thôi mà! Hix hic.
Mình vừa xe lăn ra ngồi ghế đá bờ hồ, mắt “trông trời trông mặt (làm gì có đất mà trông, toàn người là người) trông mây”. Chợt trông thấy:
“Một chiếc lá vàng rơi
Bay vòng vèo trong gió
Không gian trầm lặng wá,
Một chiều thu, chiều thu...”.
Vậy tiêu đề là lá chiều thu rồi.
Tâm sự à? Chán! Nẫu thế! Ảm đạm quá, mặc dù xung quanh đông kín lớp lớp du khách đi ngắm cảnh lễ hội nghìn năm Thăng Long-Hà Nội. Người hân hoan tự hào, người trầm mặc phiêu diêu... Còn mình a, cái chân bó bột trắng to đùng thẳng đuỗn này là sản phẩm của vụ thi rớt đại học vì cái mớ kiến thức ngàn năm đó. Dở ẹc, tội quái gì phải đọc trên giấy cho khó nhớ. Tốt nhất là chui béng về thời đại nghìn năm trước để tai nghe mắt thấy tay sờ, có phải hơn không? Cớ gì phải thất vọng về cái gọi là nguyện vọng hai nguyện vọng ba nào đó mà nhào vô đội đua xe tốc độ để nên chân cứng chân mềm thế kia!!! “Xe ăn xe hả! Yên tâm đi, con SH àh con bôn tiêu 350cc của tớ bảng table cái kim chỉ tới hạn là 160 km/h, cộng giầy tốc độ 40%, hoạt bát lưu thủ full skill, đồ max op. Còn nữa, hàng của tớ là Yến Hồng cô nương đây chính tông Nga mi buff, lưu thuỷ cũng max nha, ha ha. Đã rét chưa???”. May mắn là cái đầu đã bị chích hút mà còn nhớ được cái vụ cá đua xe hôm trước. “Buồn ơi ta chào mi, dzề thui”. Úi da, chống nạng leo lên xe lăn cũng khó khăn, đúng là tự thò tay bidzi..., sao lại chọn thuỷ buf hoả chứ?.
Chẹp, mình về search Google chui dzo quá khứ. Biết đâu sau này lại trở thành giáo sư sử học ở Harvard hay Oxford cũng nên.
Hê hê, bịa thôi. Nào một...hai... ba: Dzô! Hai ba: Dzô! Hai ba...
Viễn cổ hay tiên tri Phần 1. Hiện tại 1.Du hồn Từ Nhõn lơ lửng trên đầu mọi người, cậu hơi bị ân hận nhìn xuống thân xác nằm im bất động của mình. Toàn thân băng bó trắng toát chỉ còn hở khuôn mặt tái dại và hai bàn tay, hai bàn chân thâm tím.Bất chợt du hồn của cậu bị hút vào cánh quạt trần quay tít chém xả tanh bành làm cậu giật mình hoảng hốt. “Bác sĩ! Gọi bác sĩ ngay , bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục”. Cô y tá thốt lên như chuông vỡ, rồi cuống cuồng áp ống nghe vào cổ tay và mắt như dán vào màn hình huỳnh quang theo dõi nhịp tim bênh nhân. Bà mẹ nhào vào sát bên gường nắm lấy hai bàn tay của đứa con đang cử động, đồng thời vuốt nhẹ âu yếm khuôn mặt của đứa con yêu đang dần có chút sinh khí, thầm cầu trời khấn phật. Cả không gian như bừng lên niềm hi vọng rằng con bà đã thoát khỏi tử thần, con bà sẽ sống! Bà cứ để mặc cho nước mắt lăn dài trên gò má, ngước mắt lên vị bác sĩ vừa đến kịp: “Đội ơn trời phật, trăm sự nhờ cậy bác sĩ”. Giọng bà nhè nhẹ, truyền cảm nhưng có chút ma lực đầy thuyết phục, ánh mắt hút hồn nhìn vị bác sĩ trẻ như van lơn cầu khẩn. Vị bác sĩ không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu hoàn cảnh của bà và biểu hiện rằng đây là nhiệm vụ “lương y như từ mẫu” của mình. Bác sĩ thầm công nhận người đàn bà này đẹp, trong nỗi đau mà vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tao, quý phái mẫu nghi.
Thần hồn cậu cả Nhõn lặng lẽ quan sát các thao tác của bác sĩ. Chậc, lão bác sĩ này tạm gọi là có chút năng lưc, không sao làm trưởng khoa được chứ. Tiếc là ta không nói được với vị bác sĩ đáng kính cách trị cho hồn phách ta không bị thăng thiên nữa, mà chỉ khi thăng thiên con người ta mới biết. Chỉ cần một thao tác nhỏ.... Số là mấy hôm trước, cậu cả cố tranh hùng vụ cá cược chạy đua tốc độ. Kết quả là hôn mê bất tỉnh. Ở phòng cấp cứu, xương thì bó bột, da thịt phải khâu từng mảng còn hộp sọ bị khoét lỗ lấy máu tụ như chích hút nước cốt dừa . Lúc ấy, Từ Nhõn chết lâm sàng, hồn phách du tiên rời khỏi thân xác nát bét. Vậy mà cậu không chết, linh hồn vẫn bám lấy cái thân xác sống thực vật kia. Cậu Nhõn biết trong não của mình do sang chấn làm dây thần kinh “chập mạch” nên cơ thể mình hoàn toàn bất động. Giống như trong ổ máy tính bị lỏng giắc màn hình, con chuột hay bàn phím vậy. Còn may các “lệnh” cho cơ trơn vẫn auto để thở, bơm máu và ôhô cả dầm nữa nè…Khiếp, cô y tá xinh thế!. Cậu hận là du hồn mình vô lực không cách nào mách bảo hay chỉ dẫn cho bác sĩ phải làm gì. Cậu bay lượn khắp căn phòng, đương nhiên là tránh xa cánh quạt đang quay tít. Mặc dù hồn là phách thì đâu có sợ gì bị xay nát.
Đây là phòng bệnh theo yêu cầu khoảng 30 mét vuông, giá khá cao. Tuy nhiên được cái sạch sẽ, giường màn ga đệm trắng tinh, có điều hoà không khí, thiết bị y tế tương đối hiện đại, y tá theo dõi chăm sóc 24/24, ấn nút chuông gọi bác sĩ “có ngay có ngay”. Căn phòng kê ba giường bệnh. Ngay cửa ra vào là giường của một bé gái độ tuổi cập kê, nhìn bắt mắt xinh đẹp, luôn có 3 người thường xuyên chăm sóc bên cạnh, bị gãy chân do đùa nghịch lao xuống cầu thang ở trường. Xinh xắn vậy mà ngúng nguẩy, gắt xì mắm tôm, đúng là cậu ấm cô chiêu. Giường phía bên phải là của một lão già gần đất xa giời, chắc là có nhiều của nả và là sếp bự nên mườm mượp người ra vào thăm hỏi, có lẽ đây là cơ hội cho con cháu cố tỏ lòng hiếu thảo mong phần hơn trong di chúc, còn các nhân viên cũng cố bày tỏ lòng ơn huệ và mong giữ ghế. Nhân tình thế thái mà.
Du hồn Từ Nhõn lặng lẽ quay về giường mình, vị bác sĩ đang điều chỉnh lưu lượng ống truyền dich. Cô y tá chăm chú ngắm khuôn mặt điển trai của mình không chút ngại ngùng, bất giác thở dài. Mẹ đã ra ngồi ngoài hành lang. Cậu ân hận lắm, chỉ một chút tự kiêu, sĩ diện với bạn gái và tính hiếu thắng mà nên nông nỗi. Thực ra cậu tên là Từ Kim Mục, không biết bị ếm bùa ngải gì mà truyền đời nhà họ Từ chỉ đẻ nhõn một con giai. Sặc, từ hàng phố đến trường lớp đều gọi cậu là cậu Từ, cậu Từ Nhõn, cậu cả Nhõn hay đơn giản chỉ là Nhõn. Ông bô thì được người ta gọi là ông Từ, xếch mé hơn một chút thì là cậu cả Từ. Ở tuổi biết để ý đến gái xinh, cậu chán hẳn với những tiếng cười nắc nẻ: “Ối kia! Anh cả Nhõn đấy, không lo sản phẩm nha, cứ tới bến đi. Hi hi hi....”. Mẹ cậu vui vẻ nói: “Ngày xưa mẹ cũng hay nói: “Ôi, cả Nhõn àh... Anh chỉ được phép yêu nhõn một mình en thôi nha.... Bà nội, cụ nội của con cũng nói vậy mà”. Ông bố nói chắc nịch: “Con dâu nhà ta rồi cũng không ngoại lệ”. Nhõn ta hết biết: “Pó tay.com” lun. Cậu thuộc loại con ông cháu cha, bố quan chức cấp chính phủ, mẹ giảng viên một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. “Ờ, mà mình đúng là cậu ấm con một”, cậu ta tự nhủ và đưa mắt về phía cô chiêu ở giường phía cửa. Đúng lúc đó có 2 cảnh sát và thằng bạn mất dạy của Từ Nhõn bước vào đi thẳng tới giường cậu ta, một cảnh sát giơ thẻ nghành ra nói với vị bác sĩ: “Hai chúng tôi ở đội cảnh sát giao thông đến lấy thông tin về bệnh nhân này”. Anh cảnh sát trẻ mở kẹp tài liệu ra vừa ghi chép vừa đọc theo bệnh án ghim trên đầu giường: “Từ Kim Mục, tuổi 19, địa chỉ…, nhập viện ngày…, đa chấn thương do tai nạn, hôn mê sâu. Chỉ định phẫu thuật tụ máu não, bó bột xương sườn trái, xương ống chân phải, băng bó phần mềm bầm giập”. Anh cảnh sát cao gịong hơn: “Chúng tôi cần gặp người nhà của bệnh nhân”.Từ Nhõn lao thẳng ra hành lang gọi mẹ. Cậu ta không kịp hạ xuống lối cửa đang mở sẵn mà xuyên qua mảng tường phía trên. Vội vàng thế nhưng hỏng bét, cậu đâu thể gọi mẹ, làm sao ra tín hiệu cho mẹ được. Mẹ đang ngồi thẫn thờ đau buồn. Lòng cậu chùng xuống. Cô y tá bước ra ngoài: “Bác ạ, nhà chức trách cần gặp bác, mời bác vào”. Cậu con trai bay theo phía sau mẹ. Chào hỏi trình thẻ xong, anh cảnh sát lớn tuổi hơn nói: “Chúng tôi đang thụ lý vụ án đua xe trái phép gây hậu quả nghiêm trọng. Con trai bà thì bị băng bó khắp mình, còn cô Mai Yến Hồng cũng đang thập tử nhất sinh bên bệnh viện Phủ Doãn kia. Đối tượng Thông đây đã tự nhận là người tổ chức và cung cấp thông tin sơ bộ, trong danh sách tham gia có tên con trai bà và nhiều đối tượng khác. Chúng tôi mong bà thành khẩn hợp tác cung cấp thêm thông tin”. “Tôi không phải là phạm nhân, các anh không thể dùng từ thành khẩn”, giọng bà nhẹ nhàng vô cảm nói tiếp: “Tôi có cần phải cung cấp lý lịch trích ngang không? Nếu có thể ông cứ hỏi văn phòng chính phủ, gặp ông…”. Vị bác sĩ khoát tay chặn lại, ra hiệu và nói nhỏ với hai chiến sĩ cảnh sát. Lập tức mặt hai vị giãn ra, mềm mỏng: “Chúng tôi cũng vì công việc, mong chị thông cảm”. “Vợ chồng chúng tôi cũng vì công việc, vì quốc kế dân sinh…”, giọng bà mẹ bùi ngùi nói tiếp: “Chúng tôi có một mình nó, thi trượt một năm, măn nay cháu thi đỗ trường đại học An ninh với điểm số cao, những mong cháu được rèn luyện nên người. Vừa nhận giấy báo nhập học hôm trước, thì hôm sau ra nông nỗi này. Chỉ là cháu nhẹ dạ bị mấy anh bạn đường phố rủ rê. Ôi…”. Bà thổn thức, ánh mắt thoáng nét căm hận nhưng lại có chút thương hại ném về phía tên Thông, đứa bạn trời đánh của con trai bà. Hai cảnh sát thật sự lúng túng, đành tự ghi chép lia lịa rồi cáo lui: “Chúng tôi hiểu hoàn cảnh của bà, và sẽ có trách nhiệm điều tra mọi tình tiết để trả lại công bằng cho người bị hại. Chào bà!”.
Hai cảnh sát và nghi phạm ra khỏi cửa, vị bác sĩ cũng ra theo sau khi đã ân cần căn dặn y tá và an ủi bà mẹ. Bà mẹ ngồi phục mặt xuống giường, nắm lấy hai tay bất động của đứa con tội nghiệp. Thần hồn của gã đậu trên bờ vai đang rung lên của mẹ. “Thôi mà, mẹ đừng khóc nữa, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi...”. Gã muốn gào lên, và gã đã gào lên thật to. Nhưng không có ai nghe được tiếng gã. Bên giường lão già vẫn tấp nập như lão nằm đấy là một chuyện vui. Bên “cô chiêu què” thì vẫn cáu kỉnh lách nhách. Thật bực mình. Cô y tá đang chăm chăm nhìn mặt gã thấy có dấu hiệu chuyển động, bất giác mỉm cười e lệ, cúi đầu. Gã lập tức thấy có cảm tình với ả, thôi không còn thấy tội lỗi nặng trĩu trong lòng nữa. Bờ vai của mẹ vẫn rung lên. Mình không lúc nào thương mẹ như lúc này. Bố mẹ chăm bằm giáo dưỡng cho mình, dồn hết tình thương vào mình, muốn gì được nấy. Ngoài trường phổ thông ra, mình còn theo học võ thuật, âm nhạc.. thầy bà riêng tư, đông tây đủ cả. Vậy mà năn ngoái mình thi trượt chỉ vì cái bài lịch sử chết tiệt. Ồ, nhưng sao đâu, năm nay mình chẳng đỗ gần thủ khoa còn gì. Nếu, ừ nếu đỗ đạt năm ngoái thì chắc đâu gặp hoạ hôm nay. Chỉ tại một năm nhàn cư vi đua xe đường phố, vi game online đua tốp cày level dai dẳng, chửi thề chửi bậy lung tung… “Tổ bà nó chứ!”. Cũng có lẽ tại cả con SH 350i mới cóng mà mẹ mua mừng khi mình nhận giấy báo nhập trường. Vì nó mà mình bị thách thức tham gia cuôc đua. “Tuyệt, mình sẽ tận hưởng nốt đêm nay, đỉnh đỉnh cạnh người đẹp. Ngày mai rửa tay gác lái, ẩn thân chốn học đường”. Trước cuộc đua gã đã từng nghĩ như vậy. “Chết tiệt, giờ thành thân gỗ, không biết con xe thì sao?”.
Chiều tan tầm, ông bố tên Từ Quang đến phòng bệnh, vừa bước vào phòng đã nói: “Tôi vừa tham khảo ý kiến bác sĩ trưởng khoa. Tình hình rất khả quan. Mẹ nó về nghỉ ngơi cơm nước, tôi ở lại với con”, chỉ sang viên trợ lý theo sau: “Đây là chú Hoàng Thành Nhã trợ lý của tôi, chú ấy sẽ lái xe đưa mẹ nó về”. Bà mẹ không nói gì chỉ nhìn ông chồng đành vậy, quay sang chào cô y tá rồi sách túi bước ra. Trợ lý kiêm lái xe Hoàng Văn Nhã bước theo sau. Ông Từ Quang có thân hình cao lớn, bệ vệ. Thần thái tự nhiên, mắt nhì thẳng đầy uy lực. Ở ông hiện rõ một con người ngay thẳng, cương trực. Ông nói với cô y tá: “Tình hình của em nó hôm nay thế nào?”. “Dạ, anh ấy có đôi lúc chân tay cử động được ạ”, cô trả lời. Cầm tay con trai ông hỏi vu vơ: “Con thế nào?”, “Con ổn, thân gỗ con chẳng đau đớn gì, bố không cần lo cho con”. Như linh cảm được câu trả lời, ông ngồi xuống bên giường và ngắm khuôn mặt bất động của con trai, nói với y tá: “Em nó là thanh niên mới lớn, cơ thể khoẻ mạnh, thể lực tốt, chắc là mau bình phục thôi”. “Vâng ạ”, cô y tá đồng tình và tưởng tượng ra cơ thể võ sĩ cường tráng dưới lớp băng cuốn, cô thấy xốn xang trong lòng…
Nhìn cô y tá, Từ Kim Mục bất giác nhớ đến bạn gái Mai Yến Hồng. Cậu láng máng hình như bên Việt Đức. Thế là hắn bay xẹt luôn. Sau một hồi tìm kiếm cậu ta cũng đến được giường bệnh của Mai Yến Hồng. “Trời ơi, em cũng băng bó toàn thân ư? Anh xin lỗi!”, gã gào lên nói lời hối lỗi muộn mằn. Yến Hồng là một cô gái xinh đẹp, cá tính mạnh cuốn hút nham nhân. Đã là bạn gái của chàng nhưng nàng vẫn coi tên Thông là đối tượng chinh phục. Bên giường của Yến Hồng rất đông người, lại còn có hai cảnh sát nọ và tên Thông đáng ghét kia. Cậu cả nghe được mọi người đều tổng sỉ vả tên Thông và có nhiều lời tốt đẹp cho mình, nên trong lòng cũng được an ủi. Từ Nhõn lăng lẽ bỏ đi.
Linh hồn cậu khám phá không gian suốt đêm, đến sáng mới về giường bệnh. Phòng bệnh ảm đạm chán ngắt, cậu ta lại sang với Yến Hồng, những mong nàng sớm hồi phục.
Cứ như vậy suốt nhiều ngày trôi qua. Từ Nhõn đã tìm mọi phương sách để thông tin cho bác sĩ cách điều trị bệnh tình của mình, nhưng hoàn toàn vô lực. Con bà nó, đây đúng là một cơ hội để viễn du với tốc độ ánh sáng. Ha ha phép “cân đẩu vân đây mà”. Dù ta có đi đâu và bao lâu thì thân thể ta vẫn nằm đấy, vẫn là khúc gỗ quấn vải. Gã sống thực vật. Vậy nên cậu cả lang thang vô định, du hồn vượt muôn trùng không gian, vượt cả thời gian trăm năm về trước và cả ngàn năm dài về sau.
2.Kiếp Xưa Rồi một hôm, từ thinh không xa thẳm gã mơ màng nghe tiếng mẹ gọi tên mình thê thảm trong tiếng nấc nghẹn ngào, gã đáp lời mẹ và đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nặng nề, chân tay có trở lực. Gã động chân vươn tay, lắc lắc cái đầu, gã thốt lên: ‘A, ta a…a”. “A tỉnh rồi, con tôi đã sống lại. Yến Hồng! Nào, lấy cho anh bát cháo nóng”. Giọng một phụ nữ vang lên sung sướng. Im lặng một lúc lại nghe có tiếng bước chân loẹt xoẹt, gã từ từ mở mắt. Cảnh vật mờ ảo hiện ra, trước mặt là những thanh tre đan ngang dọc chằg chịt đỡ mái nhà. Một lớp vải thô mềm, cũ mèm phủ lên trên người. Một tấm vải thưa dạng như cái màn được gấp sẵn treo ở cuối giường. Những chiếc nan tre cọt kẹt trên giường khi gã cựa mình, chống hai tay định ngồi dậy thì người phụ nữ đỡ lấy vai hắn dịu dàng: “Từ từ nào con ngoan”. Cơ thể dịch chuyển làm gã choáng váng lại ngất đi, nhưng trong tai vẫn nghe tiếng khóc thảm của bà mẹ và tiếng chiếc bát rơi xuống vỡ tan dưới nền nhà. Không biết bao nhiêu ngày, trong lúc mơ hồ gã cảm thấy cô y tá đang chăm sóc, thay quần áo, thay băng gạc và bón từng thìa cháo vào miệng gã.
Cuối cùng vào một đêm nọ, Từ Kim Mục tỉnh dậy. “Trời ơi! Ðây là đâu? Chẳng lẽ đây là phòng điều trị theo yêu cầu sao?”
Gã đang nằm trên chiếc giường nan tre cọt kẹt. Trên chiếc bàn gần đó có một ngọn đèn leo lét từ sợi bấc vắt lên thành cái bát mẻ. Ánh sáng mờ mờ giúp gã có thể thấy được đây là một căn nhà vách trát bằng rơm trộn đất, mái lợp lá khô. Nhà có ba gian rộng khoảng 35 đến 40 mét vuông, gian giữa kê chiếc bàn sát vách trên có ngọn đèn, trên vách có giá bày các bát hương, chân hương tua tủa. Kế bên là gian có cánh cửa nách, có lẽ là căn buồng. Gian gã nằm trên vách bên cạnh treo một cái nón cũ quăn lá, mấy con dao và một bao kiếm, chuôi kiếm trạm trổ sắc nét. Ngoài ra ở góc phòng có một cái lò nguội lạnh, bên cạnh để đầy nào là chậu, thùng, những vật dụng nhà bếp và một cái giá treo làm chạn bát.
Cánh cửa buồng bên từ từ mở. Một bé gái mặc kiểu áo bà ba rộng thùng thình xuất hiện, trên tay cầm ngọn đèn dầu. Lọn tóc buộc sau gáy đung đưa theo nhịp chân trần khẽ khàng bước về phía gã. Gương mặt cô xinh xắn, thân hình thon thả, đôi mắt mở to vẻ linh hoạt ánh lên nét tinh nghịch nhìn Từ Kim Mục đang há hốc ngắm cô. Cô giật mình, suýt tí nữa buông tay làm rơi chiếc đèn. Vội vàng đặt đèn lên chiếc ghế bên cạnh, cô cúi người quỳ xuống vén màn lên đưa tay sờ trán của gã, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Gã nhắm mắt và lại ngủ thiếp đi.
Đến sáng Từ Kim Mục thức tỉnh hoàn toàn sau khi nghe tiếng động nhẹ và tiếng quạt thổi lửa. Có lẽ là còn sớm, khoảng 4h gì đó. Trời tối đen như mực. Cái lò nguội lạnh ở góc nhà đã được nhen lên, ánh lửa bập bùng soi rõ không gian. Gã chầm chậm quan sát toàn bộ trong nhà. Tất cả là thực, cữ ngỡ đêm qua là mơ. Bóng người phụ nữ lui cui làn bếp, rồi ngồi im bất động, thỉnh thoảng quay lại nhìn gã thở dài.
Trong tiếng gà gáy sáng mơ hồ, gã lại ngủ thiếp đi với cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô bé đêm qua đang đặt lên trán gã.
Từ Kim Mục tỉnh dậy khi trời sáng hẳn, có ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những khe hở trên vách tường vào giường. Lần này gã đã tỉnh táo hơn lần trước. Thêm nữa là bởi tính tình lạc quan của gã, nên gã đã quên hết mọi thứ, lồm cồm bò dậy chui ra khỏi màn. Gã phát hiện mình đang mặc một chiếc áo có hai hàng nút kiểu dân tộc ở phía tây bắc, chiếc quần ta rộng rãi. Ra khỏi nhà là một khoảng sân nhỏ, xung quanh cây cối um tùm. Ngoài bán kính khoảng 100m là rừng nguyên sinh đại ngàn. Những thân cây cổ thụ mốc meo như đã hàng nghìn năm tuổi. Ánh nắng ban mai mát dịu nhảy nhót trên những tán lá còn đọng hơi sương. Bầu trời trong xanh lạ thường, từng cụm mây trắng như bông đang trôi nhẹ lờ lững. Âm thanh của chim thú vang lên đủ các giai điệu, giai tầng. Gã bước nhanh tới bụi cây chuối gần nhất, tè một bãi. Tinh thần sảng khoái, gã đến giữa sân và tự ngắm mình. Thôi chết, đã nằm viện bao lâu mà sao cơ thể mình lại hoá nhỏ con vậy? Gã đang hoang mang thì một bé gái cỡ học sinh lớp 9 lớp 10 xuất hiện, tay cắp một rổ quần áo vừa giặt xong. Đặt cái rổ đang chảy sũng nước xuống đất, cô bé lao đến bên gã, ánh mắt tinh nghịch nũng nịu vừa đỡ lấy eo gã vừa nói: “Anh Mục, anh đã dậy à? Anh chưa khoẻ đâu, đêm qua trán vẫn nóng mà. Để em dìu anh vào nhà ăn sáng. Đi anh!”. Cô bé nói âu yếm nhưng cũng như ra lệnh, ẩn gã vào trong nhà. Gã nghi ngại hỏi: “Em là ai? đây là đâu?”. Cô bé mắt tròn mắt dẹt nhìn chàng cả đẫn: “Anh không nhớ em?”, ô ô a ê hê hê cô bé cười ré lên trong trẻo hồn nhiên: “Anh còn bệnh đến nỗi không tỉnh táo kìa, ngồi xuống ăn uống rồi nằm nghỉ”, nói rồi ấn gã ngồi xuống. Gã thầm nghĩ: “Ra dáng đàn chị ha”.
Từ Nhõn ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế băng cạnh chiếc bàn mục, tay mân mê cái bát mẻ làm đèn thắp sáng tối qua. Bé gái bưng đến cho gã tô cháo bốc hơi ngùn ngụt, mùi hành và mùi tía tô thơm phức. Đặt chiếc thìa lên trên tô cháo giục gã ăn cho nóng. Gã cầm chiếc thìa ngắm nghía, nó được làm bằng gỗ rất tinh xảo, nhẵn bóng. Xúc thìa cháo cho vào mồm. Chẹp! Ngon. Gã gật gù chén tiếp. Đơn giản chỉ là món cháo hoa gạo lứt, lòng đỏ trứng gà, hành thìa là tía tô. Không biết có phải vì đói hay không mà Từ Kim Mục ăn rất ngon miệng, hơn hẳn quán cháo mợ Tư béo đông khách suốt ngày đêm trong hẻm phố Hàng Mắm gần nhà ở Hà Nội. Nhiều hôm muốn tý cháo cho tỉnh rượu mà phải xếp hàng như thời bao cấp. Cô bé ngồi đối diện, hai tay chống cằm, đầu lắc lư cứ ngoáy tung cái túm tóc đuôi gà sau gáy lúc lên lúc xuống, mồm chu thành mỏ, mắt lồi ra như cua lúng liếng ngắm gã ăn xì sụp. Gã ngẩng lên nhìn cô bé, trông thật ngộ nghĩnh, nhí nhảnh đáng yêu. Nghĩ đến món xếp hàng, đột nhiên cậu cả cười lớn: “Hê hê, mợ Tư ơi là mợ béo, bà chắc chắn đã có hậu nhân làm đối thủ cạnh tranh chân chính nè. Khỏi bệnh anh sẽ đón em về nhà anh, em có thể mở hàng bán cháo được. Ha ha, lấy thương hiệu là cháo Hoa Thị Nở”. Từ Kim Mục chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, ngưng cười và bình tâm cất tiếng hỏi: “Em tên là gì?”. Cô bé mắt như lồi thêm ra giống một cái ống kính tê lê: “Bộ anh vẫn còn chưa tỉnh hẳn sao?”. “Không, anh hỏi thật”, rồi như vô thức đút thìa cháo vào mồm. Cô bé nghi hoặc trong chốc lát trả lời: “Em tên là Yến Hồng”. “Cái gì???”. Gã suýt thì phun bụm cháo trong miệng. “Em được gọi là Mai Yến Hồng”.
Gã hơi bị sốc. Mặt gã đờ đẫn sắp đổ xuống đến nơi. Cô bé hoảng sợ, ngồi dựng lên chết lặng. Gã hoang mang, dù gì cũng phải tìm hiểu hoàn cảnh của mình ngay bây giờ: “Không phải hoảng sợ thế, anh trong người thấy rất khoẻ, chỉ là… có lẽ anh không nhớ gì thật”. Im lặng một lúc, gã nói tiếp: “Em hãy trả lời anh, hay kể cho anh nghe mọi chuyện. Bắt đầu từ em, năm nay em bao nhiêu tuổi, chúng ta đang sống ở đâu, anh sao lại ở đây? Tất tần tật!”. Cô bé như sắp khóc nhưng rồi bặm miệng lại một lúc và chủ động kể. Lúc đầu hơi lộn xộn, nhưng sau dần dần khá rành rọt.
Mai Yến Hồng xuất thân từ làng Cẩm La thuộc huyện Sùng Bình châu Ái, mồ côi từ năm lên 3 tuổi. Bố chết trong những trận loạn chiến mười hai sứ quân ngay khi Yến Hồng chào đời, mẹ chết 3 năm sau đó do túng quẫn ốm đau. Bà Từ là lấy tên họ của chồng, chồng bà cũng mất dưới cờ của Ngô Xương Xí để lại cho bà đứa con trai 7 tuổi tên là Mục, Từ Mục. Năm nay Mục 19 tuổi, hơn Yến Hồng 4 tuổi. Cả hai nhà trước kia cùng làng. Khi mẹ Yến Hồng mất, lại bố Mục cũng nhận được tin chết trận ngay sau đó. Trong nỗi đau tang tóc, bà Từ đã nhận nuôi Yến Hồng, coi như con trong nhà. Ở quê chồng được vài năm thì bà đưa hai con về quê ngoại sinh sống tại Yên thôn, Yên định Thanh Hoá bây giờ. Trước đây hơn một tháng, Từ Mục đi vào rừng chặt một cái cây rất to, khi cây đổ kéo theo nhiều dây nhợ nhằng nhit và những cây con bên cạnh làm gã bị té ngã đập đầu vào một thân cây khác làm cậu bất tỉnh. Ngày hôm sau mới có người phát hiện ra. Sau tai nạn, Từ Mục nằm liệt giường. Gã nghe mà mặt tái dại, hiểu lơ mơ. Như vậy linh hồn gã đã du nhập vào cơ thể cậu bé Từ Mục 19 tuổi này. “Hồn Trương Ba da hàng thịt”, gã lẩm bẩm. “Vậy đấy, anh ~ đã ~ minh ~ bạch chưa?”, bé Hồng lên tiếng vẻ mặt rạng rỡ. Lúc này anh Mục mới để ý đến cô em gái Mai Yến Hồng. Yến Hồng đã gần như một thiếu nữ, rất có duyên.Khuôn mặt trái xoan, sống mũi thẳng hợp lông mày thanh tú, ánh mắt trong trẻo hồn nhiên pha chút tinh nghịch. Nước da trằng hồng được tôn lên bởi cái áo cổ trái tim, màu nâu gụ. Từ Mục so sánh em gái mình cũng chẳng thua gì Mai Yến Hồng bạn gái của Từ Kim Mục. Có vẻ còn hơn hẳn ở mặt ngây thơ thuần phác. “Hôm nay là ngày mấy, tháng mấy?”. Nhắc đến bạn gái, gã bật hỏi cô em đang ở trước mặt. Yến Hồng trả lời thong thả, dài giọng: “Hôm nay là ngày 21 tháng 10 năm 978, Niên hiệu Thái Bình Đại Cồ Việt năm thứ 10, vương triều Đại Thắng Minh Hoàng Đế. Tên cúng cơm nhà vua gọi là Đinh Bộ Lĩnh. Anh đã nhập tâm chưa hỡi chàng lú - lẫn”, nói rồi cười khúc khích chạy ra sân phơi quần áo. Gã nghe mà tai ù, mắt hoa, miệng đắng ngắt, cuộn thốc cả ruột gan. May mà không nôn tý cháo hành Thị Nở ra khỏi dạ dày. “Chết tiệt, đã là hồn Trương Ba, lại còn lùi lại hơn nghàn năm kia chứ”. Gã cũng chẳng rành lắm về lịch sử. Ở trường, môn lịch sử không được quan tâm nhiều, nên gã học lấy lệ, không nhớ được bao nhiêu. Sao Yến Hồng nắm chắc vậy?
Gã đứng dậy đi ra sân, “Tổ bà nó! Thôi được. Kim hay không kim là cái gì chứ. Từ Mục, cậu đã có một linh hồn 1000 năm trong thân xác này. Cậu đã có kiến thức của thanh niên thế kỷ 21 phục vụ cậu. Cậu đã thắng. Từ Mục! Chào thua mi! Từ hôm nay anh mày sẽ là Từ Mục!”.
Em gái cậu đang phơi quần áo lên chiếc dây phơi cao tít, cái áo thùng thình bị kéo hở cả be sườn, trông giống như hoạt cảnh quảng cáo bia Tige trên vô tuyến .Cái quần cá rô đớp ống ngắn cũn cỡn cũng rộng không kém, đúng là một teen-age chân dài rất xì tin.
Cậu bé Mục trở về với thực tại. “Yến Hồng, chẳng phải là mẹ kia sao?”. “Làm sao mà anh lại quên được mẹ mình kia chứ?”, cô em gái trêu chọc. “Mẹ, anh Mục đã tỉnh nhưng như con bò đội nón í”. Bà mẹ tất tưởi quẳng cái rổ xảo đang cắp ở nách xuống đất, làm rơi cả ra chiếc liềm cong cong, chạy đến đối diện với cậu, rồi lắc mạnh hai vai con trai, hết bóp má lại bóp đầu cậu. Hai mắt mẹ rưng rưng. “Hồng, con đã cơn cháo gì cho anh chưa?”. Hai mắt Từ Kim Mục cay cay ngấn ngấn: “Mẹ! Con ăn rồi mà mẹ, mẹ...” Gã lắp bắp nấc lên như chia sẻ cả cho người mẹ của mình đang canh cái thân xác nằm liệt giường ở thế kỷ 21. Gã nhận thấy hai mẹ có nét khá giống nhau từ về hình dáng đến thần thái trên gương mặt và nhất là trong ánh mắt. Chỉ là bà mẹ của hơn một nghàn năm trước ăn mặc lam lũ thô mộc mà thôi. “Dạ, anh Mục ăn cháo rồi. Con thấy anh đã khoẻ, mẹ vào ăn cơm luôn đi”. Tiếng Yến Hồng cất lên nghe thân tình, ấm cúng. Ở thế kỷ 21 gã đâu có em gái.
............
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2010 22:08:45 bởi Lachieuthu >