[Truyện ngắn] Con Thuyền Của Bố Đến Dãy Ngân Hà
Tomato_RangHo 11.10.2010 01:56:14 (permalink)

Truyện ngắn đầu tiên của mình
(ReD EyeS là Tomato RăngHô,
Tomato RăngHô là ReD EyeS)
Hoàn thành trong vòng 4 giờ
kể từ khi nghĩ ra đề tài, nội dung, diễn biến và gõ bàn phím.



"Chữ" của mình chưa hay nên hay nên mình cố gửi gấm hình ảnh và cảm xúc.
Những hình ảnh về dãy ngân hà là cảm nhận của mình về vũ trụ.
Mình luôn tưởng tượng ra đó là một vùng đất kỳ ảo và tuyệt vời hơn là một không gian đen tối lạnh lẽo.
Mình muốn gửi những hình ảnh ấy đến mội người để cùng mình cảm nhận về điều ấy.
Chúc mội người vui ^^"
Xin lỗi mội người vì đã gọi là "Bạn"
mình chỉ nghĩ ai đọc tác phẩm của mình thì sẽ là bạn đọc của mình.


Con Thuyền Của Bố Đến Dãy Ngân Hà

Father’s boat to the Galaxy
Author: ReD EyeS (L.T.P)

*   *
*

-    Thưa thuyền trưởng! Thuyền đã va vào đá ngầm do gió làm chệch hướng. – Một thủy thủ hối hả chạy đến buồng lái báo cáo.
-    Thưa thuyền trưởng! Nước đã tràn vào thuyền do lỗ hỏng quá to. Chúng ta không có cách nào ngăn lại. – Một thủy thủ khác chạy đến đầy vẻ lo lắng.
Bổng con thuyền chao đảo mạnh, trên boong tán loạn những người tìm cách cứu lấy chính mình, những người tìm cách cứu lấy con thuyền nhưng những cơn sóng lớn và những cơn gió to như muốn nuốt chửng lấy con thuyền nhỏ bé.
-     Thưa thuyền trưởng! Thuyền đã không còn chịu đựng được nữa. – Một thủy thủ trẻ báo cáo khi thuyền trưởng bước lên boong.
Người tuyền trường vẫn đứng yên lặng đưa đôi mắt của mình nhìn về phía trước, đâu đó trong không gian bất tận như muốn tìm được nhìn thấy ngôi nhà và gia đình của mình. Rồi bất chợt quay lại hỏi người thủy thủ trẻ.
-    Cậu có gia đình chưa?
-    Dạ… - Người thủy thủ trẻ ngẩn ngơ trước câu hỏi bất ngờ không phải lúc của thuyền trưởng.
-    Tôi có thấy bức ảnh một đứa bé trong ví cậu, trong nó thông minh nhỉ!?
-    Dạ đó là con trai tôi ạ. Nó được năm tuổi rồi, tôi rất yêu nó. - Người thủy thủ trẻ quên đi mội thứ xung quanh và trả lời bằng vẻ mặt hạnh phúc.
-     Thằng bé nhà tôi cũng được năm tuổi rồi. Đã một tháng rồi tôi không được gặp nó. - Giọng nói của thuyền trưởng trầm lại.
Người thủy thủ trẻ ngẩn ngơ nhìn vào gương mặt của một ông bố khi nắc đến con mình, nó chứa đựng cả hạnh phúc và nỗi buồn vì có thể một lúc nữa đây người bố ấy sẽ không còn nhìn thấy lại được đứa con thân yêu của mình, không thể ôm nó lần cuối.
-    Tôi muốn ôm lấy nó một lần thôi. Giờ đây đó là điều ước lớn nhất của tôi.
-    Vâng... Tôi hiểu!
-    Cậu nên xuống thuyền cứu hộ và rời khỏi đây đi.
-    Dạ vâng! Ngài đi với chúng tôi chứ?
-    Không, sẽ không đủ thuyền.
-    Không được. Sao ngài có thể ở lại được chứ.
-    Tôi đã có một nơi để đến và nó rất đẹp. Nơi mà thằng bé luôn luôn mơ đến, thế nên tôi phải đến ấy và kể lại câu chuyện về nơi ấy cho thằng bé, tôi nghĩ nó sẽ rất thích cho mà xem.
-    Nhưng...
-    Hứa với tôi cậu sẽ về bình an nhé! tôi chắc rằng thằng bé sẽ vui lắm khi trông thấy cậu.
-    Dạ vâng!!!
Thuyền trưởng quay lưng bước vào buồng lái, người thủy thủ trẻ vẫn đứng nhìn theo. Đó là một người đàn ông vĩ đại, một ông bố giàu tình cảm. Có bao nhiêu kỷ niệm trên tấm lưng to lớn ấy, có bao nhiêu tình thương trên đôi vai rộng lớn ấy, có bao nhiêu nỗinhớ trên đôi tay ấm áp ấy... Người thủy thủ vẫn đứng đó nghĩ mãi về người thuyền trưởng tuyệt vời của mình.

*   *
*
Reng Reng... Reng Reng... Tại nhà trước - ngôi nhà của người thuyền trưởng, chuông điện thoại reo lên.
-    Alo, có phải bố không? Một thằng bé vội vã chạy đến nhấc máy.
-    Chào con trai! Nhớ bố lắm hả?
-    A là bố. Bố không sao rồi, bố không sao rồi. - Thằng bé vui mừng hét lên.
-    Con đã nói với mẹ, bố là hiệp sĩ vĩ đại trên biển sẽ chiến thắng cả biển cả. Dù có sóng to cỡ nào thì bố cũng có thể láy con thuyền cưỡi lên trên ngọn sóng và đánh bại luôn cả cơn bão như hiệp sĩ đánh bại con rồng hung ác. - Thằng bé nhảy lên cái ghế Sopha bên cạnh, đứng trên đó nó vừa nói vừa diễn tả một cách hồn nhiên .
-   Vậy mẹ có tin bố không?
-   Có chứ, mẹ nói vì bố là một hiệp sĩ nên mẹ mới yêu bố . Hiệp sĩ sẽ không bao giờ làm cho người khác lo lắng , hiệp sĩ sẽ chỉ luôn mang lại hạnh phúc cho người khác thôi . - Thằng bé ngồi phạch xuống ghế , hai chân nó xếp vào nhau .
-   Đương nhiên rồi! Con cũng sẽ trở thành một hiệp sĩ để bảo vệ mẹ chứ ? - Giọng nói của bố rung lên  khi nói chuyện với con trai .
-   Đương nhiện ạ! Con cũng sẽ giống như bố. Mà bố bị ốm hả? Con nghe bố đang rung lên.
-   Không. Thuyền của bố đang đi vào một nơi rất lạnh.
Ông bố đang kiềm chế cái lạnh đang tràn ngập trong buồng lái.
-   Hôm nay con có ngắm dãy ngân hà không?
-   Con vừa ngắm lúc nãy đó. Bố biết không, lúc nãy con vừa nhìn thấy một tia sáng bay vào dãy ngân hà đó, nó rất là sáng.
Thằng bé cảm thấy thích thú vô cùng với những gì mà nó nhìn thấy, cánh tay nhỏ bé của nó diễm tả lại sự việc một cách điệu nghệ, trên gương mặt nó vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc.
-   Thế con còn nhớ điều ước của chúng ta là gì không?
-   Có ạ. Con và bố sẽ láy con thuyền của mình bay vào dãy ngân hà ấy. Chúng ta sẽ thưởng thức một chuyến du ngoạn mà chưa từng có ai thưởng thức được. Có phải bố đang đi đến đó không?
-   Ừ! Bố đang láy con thuyền của mình đi đến nơi đó, nơi mà chúng ta hằng mơ ước. Tia sáng kia chính là con thuyền của bố. Đường đến dãy ngân hà đầy ánh sáng huyền diệu được phát ra từ cây cỏ hoa lá và tất cả mội thứ nơi đây và nó đã ban cho con thuyền của bố cái ánh sáng kỳ ảo đó để con có thể nhìn thấy từ mặt đất.
-   Bố nói thật chứ? Bố kể về nới đó đi, con rất muốn nghe về nó.
-   Được rồi, bố sẽ kể những gì bố đang nhìn thấy nhé.
Ông bố vẫn nằm trong buồng láy ngập đầy nước biển, nó gần như muốn nhấn chìm hết mội thứ chỉ còn lại người thuyền trưởng và tình yêu bao la của ông dành cho đứa con trai yêu quý của mình.
-   Bố kể nhanh đi, con đang chờ đây.
Thằng bé cầm điện thoại giữ chặc trên tai nằm sắp lên ghế Sôpha nhìn lên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh qua cánh cửa kính và chờ câu chuyện được kể ra.
-   Những ngôi sao lớn và rất sáng chúng ta nhìn thấy ở phía dãy ngân hà là những cây cổ thụ rất to,  gốc cây to bằng cái nhà của chúng ta còn tán lá thì thì rộng như một đám mây lớn trên bầu trời. Tán cây phát ánh sáng lung linh, mỗi loại cây là mỗi loại ánh sáng khác nhau. Nó ở tít xa nhưng bố có thể nhìn thấy nó rõ như đang trước mắt. Có một dòng sông dẫn con thuyền đi đến dãy ngân hà, nó được tạo ra từ vô số hạt phấn hoa phát sáng, từ trên thuyền nhìn xuống con sông thật huyền ảo với đủ loại màu sắc chớp nháy. Hai bên bờ sông giống như một cánh đồng hoang ngập nước với những chổ trũng và những chổ nhô cao, hai bên mép bờ có rất nhiều cây cỏ lau mọc chen nhau tỏa ra ánh sáng xanh xanh nhạt nhạt xem lẫn ánh sáng hồng hồng của những cây hoa lồng đèn, cả hai thứ ánh sáng hòa vào nhau đẹp lung linh như ngày hội trung người ra treo lồng đèn đầy trên phố. Những cây hoa lưu ly thì phủ kín những nơi nhô cao, chúng nhấp nháy nhấp nháy ánh sáng xanh rồi lại tím như đôi mắt của chú mèo trong đêm đen. Và cả một cánh đồng bồ công anh sáng rực rỡ ở phía đằng xa xa, hoa bồ công anh bay theo gió trong bầu trời đêm như hàng ngàn con đom đóm phô diễn vũ điệu ánh sáng dưới trăng. Tất cả cỏ cây hoa lá như đều đung đưa theo gió như đang vẫy chào con thuyền của bố.
-   Tuyệt thật! Vậy thì ở đó cũng có chim bay trên trời và cá bơi dưới nước phải không? Và cả những con bướm nữa? Chúng cũng phát sáng hả bố?
Thằng bé cứ nhịp chân lên xuống liên tục lấy làm thích thú với câu chuyện của bố. Giờ đây nó mới chính là người du ngoạn lên dãy ngân hà ấy với trí tưởng tượng của nó qua lời kể của bố.
-   Những con chim ở đây có hình dáng giống như những con cá đuối khổng lồ, chúng bay chậm chạp từng con riêng lẽ trên bầu trời. Có những con thì giống như cá chim nhỏ bé bay vọt từ dưới dòng sông lên và lướt trên những con sóng tạo thành những dãy ánh sáng màu xanh ngọc dập diều dập diều. Những con bướm thì bay lượn trên những ngọn đồi đầy hoa, trên những ngọn đồi có những dãy đèn đường từ những cây đậu trãi dài trên những lối mòn xa thăm thẳm băng qua cánh đồng bạt ngàn hoa oải hương tím cả một gốc trời. Xa xa là đàn cò trắng phát ra màu xanh nhạt trên nền tím biết rồi chúng ùa bay lên cùng cơn gió làm cả cánh đồng dợn sóng cuốn theo những cánh hoa tím lung linh. Tất cả mội thứ đều chuyển động nhẹ nhàng trong gió dưới bầu trời đêm, dường như mội thứ nơi đây muốn dẫn bố đến một thiên đường lộng lẫy.
-   Con đang tưởng tượng ra thiên đường ấy. Có phải nơi đó có rất nhiều ngôi nhà có hình dáng kỳ lạ không bố? Những ngôi nhà có hình dáng tròn tròn mọc ra từ giữa thân cây khổng lồ, có rất nhiều nhánh cây ôm lấy ngôi nhà giống như bà mẹ đang mang bầu dùng đôi tay ấm áp của mình để ôm đứa bé trong bụng và phía trên là tán cây to che mát giống như cái nón lá mẹ đội trên đầu. Lại có những cây dừa rất là cao, thân cây xoắn như cái lo xo, ở tít trên cao những tán lá dừa xòa ra và bên trong là một quả dứa vàng tươi. Xung quanh là hồ nước phấn hoa sáng lấp lánh như những ngôi sao trên cao phản chiếu xuống. Người ta sẽ đi trên những con thuyền bằng lá to như những chiếc thuyền độc mộc để sang các hòn đảo bồng bềnh trong không gian.
-   Đúng rồi. Trên những hòn đảo bay có một vòng đu quay rất là to lớn, nó quay chầm chậm và nở nụ cười với bố. Có đảo thì treo một quả chuông to như quả núi gánh trên vai của hai cây cột đá phủ đầy rong rêu và những sợi dây leo dùng để kêu gọi những linh hồn từ biển đến dãy ngân hà. Hòn đảo khác thì lại có ngọn hải đăng dẫn đường cho những con thuyền từ đại dương xanh đến với dãy ngân hà.
-   Con có thể nghe thấy tiếng chuông và nhìn thấy ánh sáng từ ngọn hải đăng chứ. Con muốn đến đó với bố.
Thằng bé dừng đôi chân đang nhịp lại, đôi mắt đã lim dim của nó vẫn nhìn mãi về phía bầu trời, hướng về những ngôi sao đang tỏa sáng tìm kiếm dấu vết nào đó từ con thuyền của bố nó.
-   Bây giờ thì chưa nhưng một ngày nào đó khi con trưởng thành con sẽ nhận ra được những thứ ấy.
-   Vậy bố hứa sẽ đợi con ở trên ấy nhé, bố không được đi đâu mất.
-   Ừ bố hứa. Bố sẽ ở mãi nơi này, bố sẽ là một ngôi sao để dẫn đường cho con trên biển và tất cả những nơi nào con đến.
Bầu trời đêm bao la trong xanh huyền ảo cùng với những ngôi sao lấp lánh soi rọi vào trong đôi mắt long lanh của thằng bé qua cánh của kính bé nhỏ và trong đôi mắt ấy hiện lên hình ảnh con thuyền bố láy tiến thẳng vào dãy ngân hà, trên môi bố là một nụ cười mãn nguyện.

*   *
*
-   Thuyền trưởng... Thuyền trưởng... Ngài thức dậy đi...!!!
Đôi mắt của người thuyền trưởng trẻ mở ra từ từ như nó đang lưu lạc ở nơi xa xăm nào đó chợt phải quay về thực tại và nó vẫn còn lưu luyến điều gì đó từ cái thế giới xa xăm kia.
-   Oa... Mình lại mơ về bố và nơi ấy.
-   Ngài lên boong ngay đi. Ở trên ấy xuất hiện hiện tượng lạ và nó trông rất đẹp, ngài nên lên xem.
Người thuyền trưởng trẻ đứng dậy với lấy cái áo khoác lên vai và bước ra khỏi phòng ngủ.
Dãy ngân hà hiện diện ở ngay cuối chân trời, nơi mà hằng đêm có một đôi mắt bé nhỏ luôn dõi theo. Và giờ đây đôi mắt ấy đang ngước nhìn lên bầu trời kỳ diệu ấy, nó ở ngay trước đôi mắt long lanh của cậu bé năm nào như có thể với cánh tay chạm được vào nó, vào giấc mơ, vào điều ước bé thơ. Tất cả cảm xúc của lúc bé chợt hiện về trong đôi mắt ấy, đôi mắt của người thuyền trưởng trẻ.
Đâu đó trong không gian tối tăm với những chồm sao lấp lánh văng vẵng tiếng chuông và lấp lóe tia sáng từ ngọn đèn hải đăng như đang kêu gọi chàng thuyền trưởng. Không gian thực tại dần dần biến mất chỉ còn lại người thuyền trưởng và con tàu nhấc lên khỏi mặt biển tiến thẳng về phía dãy ngân hà, nơi người bố và những giấc mơ đang chờ đợi.
 
KẾT THÚC
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2010 03:14:25 bởi Tomato_RangHo >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9