NƯỚC MẮT ĐÊM MƯA...
Anh ngồi lặng nhìn em qua tấm ảnh,
Nghe mưa đêm nhè nhẹ lướt qua hồn...
Nghe đôi dòng nước mắt chực trào tuôn,
Tự sâu thẳm nghe buồn dâng lẳng lặng...
Em... em hỡi ! nếu một lần biết được,
Tấm ảnh kia anh chụp quá vội vàng !
Những vệt mờ không rỏ nét mặt em,
Anh đã giữ xem như là báo vật...!
Rồi đêm nhớ với mảnh tình rất thật,
Mang hình em ra ngắm để nguôi ngoai...
Nghe con tim thổn thức giữa đêm dài,
Anh đã vẽ nên lâu đài ảo vọng...
Rồi một hôm vô tình anh tỉnh mộng...,
Chợt hiểu ra em chưa thật yêu anh !
Nổi đau kia như xâu xé tim lành...
Từng mảnh vụn rơi qua thềm nổi nhớ !
Giữa đêm mưa anh âm thầm trên phố,
Bước đi tìm hình bóng giữa hư vô...
Loay hoay trong nổi nhớ tựa vô bờ,
Tìm nhặt mảnh tương tư miền ký ức !
Trong đêm sâu anh trở về thao thức,
Khi mưa làm thấm lạnh cả tim anh !
Thu mình trong một góc nhỏ tối tăm...
Rồi khóc vội như sợ ai nhìn thấy...!
Em...em hỡi! có một lần như thế,
Anh hiểu rằng em chưa thật yêu anh...
Tình em trao anh chợt thấy mong manh,
Anh đã khóc...người đàn ông đã khóc...!
Ngủ đi em để ngày mai tỉnh giấc,
Em hiểu ra anh thật sự yêu em !
Tình yêu anh vẫn nguyên vẹn êm đềm...
Vẫn êm ấm như những ngày xưa ấy...!
Anh ngồi đây mong bình minh trở lại,
Xóa đi niềm đau ấy một đêm mưa...!
SG: 20/11/2010