NGUỒN THƠ CHƯA CẠN
Cảm Hóa Thương sương thu biến tan trong nắng lóe Thương mây ngàn vì gió chẳng ngừng trôi Thương em tôi bên song cửa đứng ngồi Thương chiếc lá lòng như em buồn bã Anh sẽ đi tìm hạt sương trên cánh lá Dấu một nơi xa khuất ánh mặt trời Gom mây ngàn trên đỉnh núi chơi vơi Đem dấu kín vào một nơi khuất gió Viết tặng em bài thơ vui nho nhỏ Cho nỗi buồn từ đó bỏ em đi Từ khi anh mang giấc mộng tình si Em cảm hóa hồn anh bằng tha thứ
Tình Xa Em đi để làn mưa thu Giăng giăng trên phố mịt mù Anh về gió đông vừa đến Đem lạnh lẽo đến lời ru Rét mướt như chừng đã ngự Tràn lên nỗi nhớ hững hờ Tình không chờ nhau về nữa Nhạt nhòa trong cả giấc mơ Em xưa mắt biếc môi hồng Tóc nâu vẫn ngày thắt bím Anh xưa vẫn viết thơ ngông Yêu em biển lòng dấy động Em giờ theo lối địa đàng Chân vui bước theo tình mới Anh tìm được trong dĩ vãng Chút nắng thu vàng lẻ loi
Trả Tôi Về... Xin trả tôi về bên dòng sông năm cũ Có em xưa tóc rũ khóc đợi chờ Trả tôi về tuổi trẻ ngập mộng mơ Yêu nghiệt ngã đắm say đời hoa bướm Bánh thời gian tôi đâu cần vay mượn Sao xoay hoài, cho kỷ niệm dần xa Dáng em xưa mỗi lúc mỗi nhạt nhòa Trong nước mắt giữa chiều mưa tưởng nhớ Xin trả cho tôi hương yêu trong nhịp thở Tôi còn yêu, mãi mãi sẽ còn yêu Trả cho tôi những giấc mộng ban chiều Để tô thắm đậm đà trang dĩ vãng Dấu yêu cũ như mây trời bãng lãng Khuất xa dần ruồng bỏ những dòng thơ Em về đâu để tôi mãi trông chờ Dòng sông nhỏ tôi neo thuyền tình đợi mãi
Không Còn Nhau Nữa Em không còn đi lại con đường cũ Anh cũng thôi chờ đón dưới hàng me Chuyện tình ta, những giây phút si mê cũng đã hết không tìm nhau về lại Anh biền biệt rời mái trường đi mãi Những mùa xuân đi tiếng pháo không về Những mùa hạ qua, Hồng phượng quên thề Rơi hờ hững vào trong miền dĩ vãng Kỷ niệm xưa trôi dần vào quên lãng Trong giấc mơ em đã hết sang thăm Trăng đêm nay nửa mảnh đến âm thầm Như giận dỗi dù không còn nhau nữa
Ngày Xa Xưa Anh đã có mấy lần thăm chốn cũ Bấy nhiêu lần đợi dước gốc cây đa Giả chú cuội viết câu chuyện Hằng Nga Nhưng tiếc quá em không về nghe anh kể Đã bao lần trong chiều nhìn bóng xế Lại nhớ về kỷ niệm thuở đợi chờ Đem tương tư trải lên những dòng thơ Trên những bức tình thư không gởi đến Nắng thuở ấy tươi thêm niềm quí mến Từng bước chân, theo từng bước, từng chiều Nửa năm dài chưa dám tỏ lời yêu Đêm mơ tiếng em cười bên song cửa Nhớ mà chi, thôi nhắc làm gì nữa Đã qua rồi những ngày tháng mộng mơ Từ xa nhau, chiều đến rất ơ thờ Bóng kỷ niệm vẫn tràn khung trời nhớ
Xem Như Người Khách Lạ Hãy xem anh như là người khách lạ Hay xem như một chiếc bóng bên đường Lưu luyến gì để phải nói yêu thương Khỏi ngại ngùng khi gặp nhau lần nữa Hãy xem anh ngọn gió thu qua cửa Dù nhẹ nhàng vẫn làm lá vàng rơi Xem như mây trên đỉnh núi chơi vơi Chợt thoáng hiện chợt thoáng vào tan biến
Chờ Sông nhớ trăng ngà vạn dặm trôi Thuyền tình chờ một bóng ai thôi Đêm đến đắm chìm theo gió lạnh Bình minh chở hết nắng đơn côi Bao tháng năm trôi vắng bóng nàng Khuya về bỗng trở giấc miên man Bốn mùa lẩn quẩn vòng thương nhớ Vọng tiếng thời gian nhịp lỡ làng
Bỏ bến sông xưa lỡ cuộc tình
Trả đời cô độc bước chênh vênh
Vai nặng hành trang sầu vạn cổ
Thăng trầm một kiếp sống buồn tênh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2010 12:27:01 bởi Cạn Nguồn >
Có Phải Em Là Vì Sao Lạc Đêm lại đến, trên tay buồn nặng trĩu Đi về đâu, khi mỏi bước phiêu du Tìm được gì, trong nửa mảnh trăng thu Ngoài dĩ vãng buồn hơn đời cỏ úa Mây hoàng hôn không đến theo lời hứa Nắng thu vàng chẳng ươm lại tình xanh Tình thơ ngây đã theo lá lìa cành Bay lờ lững về bên trời thương nhớ Anh đã bỏ ra đi từ tình lỡ Để đêm nay giữa đất khách quê người Tựa cửa nhìn về tinh tú xa xôi Tìm bóng em trong những vì sao lạc
Hung Cuồng Xa áo trắng, xa trường, Xa tuổi mộng Ta ra đi tìm những giấc mơ hoa Bỏ thương yêu, bỏ bến bỏ quê nhà Đường mây rộng đang chờ chân ta đến Ta đã sống hoang đàng không quyến luyến Yêu vội vàng để xa cách dễ dàng Chẳng thiết tha những dòng lệ chứa chan Như thú dữ về từ miền hoang dã Ta bóp nát bao con tim nghiệt ngã Đổi tình yêu bằng lối sống hung cuồng Không biết buồn khi nhìn mảnh trăng suông Chẳng biết khóc khi xem tuồng bi kịch Ta là thế, là nước dòng chảy nghịch Là trách hờn, đả kích của thế gian Ta đi từ phố thị tới non ngàn Gây hận thù từ trong dòng máu lạnh Dù tình phụ ta vẫn cười ngạo mạn Ta vì ta chẳng thiết đến một ai Lối ta đi không cần biết ngày mai Vì hiện tai ta vẫn chưa đi hết
Trở Giấc Tình dẫu xa đi vẫn hiện về Nhọc nhằn đêm đến những hương mê Bao mùa thu hết, mùa đông mất Mỏi ngóng mòn mong, bóng tái tê Lạnh gió đêm về trở giấc đơn Tìm trong mây trắng ánh trăng hờn Dòng thơ năm cũ buồn dang dở Lưu bút vàng phai khóc đợi chờ Cánh bướm xưa nằm thân xác xơ Thoát hồn xa khuất khói sương mờ Một đời thương nhớ buồn ray rức Một thuở yêu người dở giấc mơ
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Có Phải Em Là Vì Sao Lạc
Đêm lại đến, trên tay buồn nặng trĩu
Đi về đâu, khi mỏi bước phiêu du
Tìm được gì, trong nửa mảnh trăng thu
Ngoài dĩ vãng buồn hơn đời cỏ úa
Mây hoàng hôn không đến theo lời hứa
Nắng thu vàng chẳng ươm lại tình xanh
Tình thơ ngây đã theo lá lìa cành
Bay lờ lững về bên trời thương nhớ
Anh đã bỏ ra đi từ tình lỡ
Để đêm nay giữa đất khách quê người
Tựa cửa nhìn về tinh tú xa xôi
Tìm bóng em trong những vì sao lạc
DỪNG CHÂN
Nhặt mảnh trăng vỡ từ dạo ấy
Trái đất ngày ngày vẫn cứ quay
Anh đi về đâu cố nhân hỡi
Nặng gánh ưu tư một chữ sầu! Ươm nắng cho hồng đôi mắt nai
Đường xa mỏi gối rách cả hài
Em tìm_anh tìm_ngôi sao lạc
Đâu ngờ mãi...chẳng thấy ngày mai...
Hay thôi! Nhóm lửa để chuyện trò
Quăng hết u sầu, những buồn lo
Tri kỉ tương phùng nào có mấy
Đốt lửa lên đi...ta chuyện trò....
(-Như Diệu Linh-) Thấy huynh đi mải mỏi chân quá, ngồi lại xíu đi hen ^.^
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Có Phải Em Là Vì Sao Lạc
Đêm lại đến, trên tay buồn nặng trĩu
Đi về đâu, khi mỏi bước phiêu du
Tìm được gì, trong nửa mảnh trăng thu
Ngoài dĩ vãng buồn hơn đời cỏ úa
Mây hoàng hôn không đến theo lời hứa
Nắng thu vàng chẳng ươm lại tình xanh
Tình thơ ngây đã theo lá lìa cành
Bay lờ lững về bên trời thương nhớ
Anh đã bỏ ra đi từ tình lỡ
Để đêm nay giữa đất khách quê người
Tựa cửa nhìn về tinh tú xa xôi
Tìm bóng em trong những vì sao lạc
DỪNG CHÂN
Nhặt mảnh trăng vỡ từ dạo ấy
Trái đất ngày ngày vẫn cứ quay
Anh đi về đâu cố nhân hỡi
Nặng gánh ưu tư một chữ sầu! Ươm nắng cho hồng đôi mắt nai
Đường xa mỏi gối rách cả hài
Em tìm_anh tìm_ngôi sao lạc
Đâu ngờ mãi...chẳng thấy ngày mai...
Hay thôi! Nhóm lửa để chuyện trò
Quăng hết u sầu, những buồn lo
Tri kỉ tương phùng nào có mấy
Đốt lửa lên đi...ta chuyện trò....
(-Như Diệu Linh-) Thấy huynh đi mải mỏi chân quá, ngồi lại xíu đi hen ^.^ Đi Về Đâu Đi về đâu, còn ai chờ tôi nữa Ước mộng tàn, lối mộng đã cài then Nửa mảnh trăng soi lại bóng đêm đen Còn nửa mảnh theo đời ta lưu lạc Đi về đâu, non ngàn hay ghềnh thác Bước chân nào thuở trước sánh chung đôi Để hôm nay giữa phố bó chân ngồi Hồn lơ đãng chìm trong vùng bóng tối Đi về đâu đường trần không còn lối Tình đang nồng một thoáng đã ra khơi Yêu si mê, để nhung nhớ tơi bời Hoàng hôn tắt đêm không về nắng sáng Đi về đâu hỡi áng mây bãng lãng Đợi ta không, theo một chuyến lãng du Bỏ lối mù lên đỉnh núi ưu tư Để ta cấy nỗi sầu vào quá khứ Hết chỗ đi rồi, đang ngồi bó gối đây. hihi
Cám ơn thi hữu ghé thăm
Đợi Anh Về Anh sẽ về, em ơi anh sẽ về Rồi tình ta lại đượm thắm mùa xuân Về bên em, anh mang nụ hôn gần Truyền hơi ấm vào tim hằng băng giá Anh sẽ về khi xuân sang khắp ngả Trước sân nhà chim hòa khúc hoan ca Kể em nghe những câu chuyện gần xa Những mơ ước, mộng tình xanh ngày hạ
Về Đây Em Về đây em bên cạnh dòng sông nhỏ Chiếc thuyền hoa đã cắm rất lâu rồi Bao tháng ngày mong đợi mỗi em thôi Em đến nhé chúng ta cùng rời bến Thuyền sẽ ghé những nơi mình muốn đến Đầu sông Hương hay cuối mạn Cửu Long Phá Tam Giang hay giữa khúc sông Hồng Cuối ước nguyện và đầu nguồn hạnh phúc Đến bên anh, mình trở về hiện thực Mãi miệt mài chìm trong giấc mơ hoang Rồi buồn đau trách duyên kiếp lỡ làng Chung lối mộng xin cho cùng nhịp thở Về đây em nối sợi tơ tình lỡ Vườn địa đàng mở rộng lối em sang Còn chờ chi cho xuân đến ngỡ ngàng Để mơ ước tan trên vùng tóc bạc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 00:31:02 bởi Cạn Nguồn >
Chỉ Thơ Thẩn
Anh đã khép lâu rồi lời hò hẹn
Gói muộn phiền, khóa chặt nhưng ưu tư
Dòng thơ này không phải bức tình thư
Là tâm sự len lén qua khung cửa
Chỉ thơ thẩn qua những vần thơ rữa
Chỉ vu vơ, thư giãn giết thời gian
Sau những ngày cày tóc dựng mấy tầng
Đừng hiểu lầm anh có tình có ý
Đến chốn này xin làm người tri kỷ
Không thơ buồn mình họa đoạn thơ vui
Đừng vì thơ mang những nét ngậm ngùi
Mà hờ hững bỏ đi người bạn tốt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: