RE: Truyện vừa: Tha Hóa
-
22.10.2010 23:17:30
7. Hoàng ấp úng xin lỗi vì từ hôm về không ghé qua chỗ Phương. Nhưng Hoàng sao có thể nói hoàn toàn lý do. Hai đứa đã trải qua quá nhiều chuyện và cả hai cố gắng cùng nhau vượt qua, tuy vậy trong chừng mực nào đó nhất định Phương sẽ có cảm giác mệt mỏi. Anh không muốn Phương phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì. Hoàng ngồi nhìn Phương làm bếp, anh chợt dừng mắt trước cánh tay khẳng khiu với vẻ thùng thình của bộ quần áo dường như chỉ khoác tạm lên một thân cây khát. Bất giác Hoàng tiến lại phía Phương và bằng một sự kiềm chế lớn lao anh mới ngăn lòng mình không ôm choàng lấy Phương. Những ngón tay Hoàng chạm nhẹ tay Phương. Phương quay đầu lại. Ngay lập tức Hoàng biết Phương không chú tâm vào công việc, cô đang nghĩ một điều gì thanh nhã. Bằng chứng là hai mắt cô long lanh một niềm cảm xúc rất nhẹ nhàng.
- Em đang nghĩ gì thế?
- Hi. Anh biết … lúc nào em cũng nghĩ về một điều gì đấy thường không hiện hữu trước mắt em. Bỗng nhiên hôm nay khi đang làm cơm, lần đầu tiên em thấy mình hết sức chú ý vào công việc. Phải làm sao cho lửa không lớn quá cháy món trứng rán mà anh thích … làm sao cho lửa đủ mạnh cho rau chín xanh rồi tắt nhanh không rau sẽ nhũn. Lần đầu tiên đấy anh ạ. Hóa ra khi quan tâm một người nào đó thì dù làm bất cứ việc gì cho người ấy cũng rất vui. Khám phá về con người vui quá anh nhỉ?
Phương chút nữa muốn hoa chân múa tay nếu không vướng Hoàng, bỗng nghĩ lại những điều mình vừa nói , cô đỏ hồng đôi má thẹn thùng. Hoàng tính trêu Phương là cái điều mà cô cho là khám phá ấy, thiên hạ ai cũng biết, cô gái đang yêu nào cũng biết. Nhưng Hoàng mới nghĩ đến đó thì ý nghĩ anh đã vượt xa hơn. Hoàng dịu dàng ngắm Phương, khuôn mặt Phương trong một khoảng thời gian nhỏ trải qua bao cảm xúc. Và Hoàng yêu cái vẻ mặt không bao giờ che giấu được điều gì của cô. Tâm hồn cô rộng lớn quá tạo ra trên gương mặt không xinh đẹp ấy một vẻ tràn trề sinh lực làm Hoàng lúc nào cũng cảm thấy bóng tối trong tâm hồn anh sẽ không thể tồn tại mỗi lúc anh ở bên Phương. Hoàng lui ra ngoài cho Phương làm, anh nhìn qua cửa sổ. Bầu trời xanh với những vẩn mây hồng tía, nhưng phía trên cao lại là những khoảng trắng xốp như bột mịn khiến Hoàng nghĩ về món bánh quai vạc. Bây giờ mà được guồng những vòng xe thật chậm trên con đường Trần Phú rợp bóng cổ thủ rắc từng đợt lá vàng lả tả bay trước đầu xe. Và phía sau, Phương khe khẽ hát : “ Hòn đá lăn trên đồi. Hòn đá rớt xuống nghỉ ngơi. Rụng cánh hoa mai vàng. Chim chóc hót tiếng qua đời”. Được, đã vậy bảo Phương ra ngoài ăn luôn, rồi tối đi xem phim. Hơn ngồi chui rúc trong căn phòng bé tí hầm hập nóng này. Vả lại nếu bạn Phương bề mình ngồi ăn cũng chướng. Được rồi, đi ăn ngoài. Nhưng mới nghĩ đến đây, Hoàng chợt đặt tay lên túi quần. Hình như trong ví chỉ còn đâu hơn trăm, mà sống từ bây giờ đến cuối tháng, rồi lại những đồng - tiền - nặng - nề ở quê gửi lên. Hoàng sa sầm mặt, anh bỗng thấy nhạt nhẽo, vô vị quá cái buổi chiều này. Nắng thì hừng hực mà một con chim đồng nào cứ ngân mãi: “ huýt .. huýt … huýt huýt huýt” vọng theo những làn gió rì rào từ cánh đồng sau khu ký túc xá. Linh chợt chạy ùa vào phòng, giọng cô hốt hoảng.
- Phương, bố mày vừa gọi di động của tao báo má mày bệnh sao đó. Bố mày đưa lên đây, giờ đang đợi ở ga…
Hoàng và Phương vội chạy đi.
……….
Đưa mẹ Phương vào viện, Hoàng định kiếm Tùng vay ít tiền nhưng chợt nhớ Tùng vừa đóng học phí lớp ngoại ngữ đêm, chẳng còn mấy đồng. Hoàng lúng túng, anh biết gia đình Phương không dư dật gì bây giờ vào viện đột ngột thế này, bố Phương đang tính mai về quê vét thêm họ hàng. Hoàng bỗng nghĩ đến khoản lương gia sư, nhưng mới dạy được vài buổi mở miệng cũng khó. Dù sao hôm nay mình cứ hỏi thử xem. Hoàng đưa Phương một trăm còn lại trong ví rồi ra đi. Phương tiễn anh đến cổng bệnh viện, Hoàng giục cô vào với mẹ. Hoàng đi mấy bước, bỗng anh quay lại nhìn cái dáng lòng khòng, hai bờ vai run run của Phương, trước mắt Hoàng hình ảnh mẹ và dượng chợt hiện ra, cả những ngày tháng dài dặc đã qua và có thể còn dài hơn sắp tới. Hoàng bỗng nhiên mệt mỏi rã rời.
…….
Hoàng định kéo chuông thì có tiếng Hà từ bên trong:
- Anh vào đi
Hoàng đẩy cánh cổng sắt vào sân, Hà ngồi một mình trên bậc tam cấp. Những chiếc lá sầu đâu từ hàng cây cuối vườn bay bay trong gió, một vài chiếc lá rơi vào lòng cô lặng lẽ. Hoàng ngắm mái tóc buông xõa xuống bờ vai trần tròn lẳn, trắng mịn của Hà. Cô mặc chiếc váy ngủ dáng thanh mảnh với ren hoa đặc sắc trên nền chất liệu satin gợi cảm như một nữ thần dưới bầu trời vàng ánh trăng.
- Hôm nay cho em nghỉ “ thầy” nhé?
Giọng Hà mang sắc thái tinh nghịch hơi nũng nụi như mọi ngày nhưng khi cô ngẩng lên rồi cúi xuống rất nhanh, Hoàng đã thấy ánh mắt long lanh nước của cô.
- Em không sao.
Cô bỗng với tay kéo Hoàng ngồi xuống bên mình.
- Anh ngồi với em một chút .. Em thật không sao… Gia đình em là thế cứ lúc nào em tưởng mình có thể thờ ơ với mọi chuyện thì hóa ra không phải. Sao chứ, em sẽ không khóc vì họ nữa … Em không muốn mình yếu đuối như mẹ. Lúc nào mẹ cũng chịu đựng, chịu đựng một mình; còn bố lúc nào cũng chỉ công việc thôi; hôm nay tòa gửi giấy báo ngày hai người ra tòa để giải quyết việc ly dị rồi. Em lại một mình. Bố thì đi suốt, mẹ cũng vào Nam rồi. Em chỉ còn bác Mai thôi …
Bầu trời chi chít sao và vằng vặc ánh trăng thượng tuần dãi cơ man nào là sắc vàng lên những ngọn cỏ cuối thềm, một chiếc lá vàng lướt thướt đậu trên mái tóc bồng của Hà. Hoàng nhìn nghiêng sang, khuôn mặt cô dưới ánh trăng ngời ngời nét thanh xuân, một vẻ gì đó huyền bí hòa trên những nét thanh tú đầy gợi tả dưới trăng vàng, trăng ngọc. Hoàng cảm như thế giới chỉ còn hai người trong mầu trăng kỳ ảo.
Bất chợt Hoàng khe khẽ đọc:
“ Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Trăng nằm nghiêng trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình yêu lỡ hẹn hò”
Hà vỗ tay hào hứng: - Anh Hoàng ngâm thơ hay quá. Anh đọc tiếp đi. A.. không, anh kể chuyện đi, em thích nghe lắm..
Hoàng nhìn sang, gương mặt trắng mịn màng với nụ cười trắng muốt như ngọc. Đôi mắt Hà lấp lánh như cười và những giọt nước mắt còn sót lại viền quanh mi cô diễm lệ như một thác mơ, trái tim Hoàng trong một giây muốn ngừng đập trước cảnh tượng mê ly. Bất giác Hoàng ngồi xích lại một chút, anh chợt cảm thấy hai bàn tay thừa thãi, muốn nhẹ nhàng đặt lên bờ má thanh tao, khẽ khàng lau bờ mi ướt rượi nước. Trong khi đó, Hà vẫn đang tươi cười miệng lẩm nhẩm những câu thơ Hoàng vừa đọc.
- Anh kể chuyện đi .. đi anh
Hà quay sang nắm tay áo Hoàng dằng nhẹ
- Được rồi, anh kể: “ Ngày xửa ngày xưa, có hai người…”
Hoàng vừa kéo dài giọng như mỗi khi kể chuyện cổ tích, nhưng thật ra anh vừa nghĩ đến một câu chuyện, Hoàng tủm tỉm cười kể tiếp:
- Có hai người đi vào rừng. Rừng đêm ngập tràn trong ánh trăng, họ cứ đi, cứ đi. Đột nhiên cánh rừng rẽ mở một thung lũng tuyệt đẹp hiện ra trước mắt họ. Cả hai ngây ngất trước vẻ đẹp mộng mơ của núi rừng. Cô gái khép lại tà áo ấm, thì thầm: “ Trăng đẹp quá anh nhỉ, sáng thế này có lẽ đọc báo được”. Và chàng trai khoan thai rút một tờ báo trong túi áo, giở ra dưới bóng trăng, chép miệng: “Đúng là đọc được thật”.
Hà ngẩn ra một lúc : - Thế rồi sao ạ?
Hoàng trêu: - Anh ta giở tờ báo đọc đủ tám trang rồi … về.
Hà ngẩn ngơ : - Thế là hết chuyện ạ?
Bỗng ngẫm ra một điều gì, Hà bỗng bật cười, cô cười càng lúc càng to rồi quay ra đấm thùm thụp vào lưng Hoàng. Cô hỏi Hoàng trong tiếng cười nắc nẻ không ngừng nổi:
- Thế câu chuyện có ý nghĩa gì ạ?
Hoàng định nói về cảm giác của mình nhưng anh chợt bàng hoàng nhớ đến Phương “Ôi! Mình đang sao thế này?”. Hoàng chợt lúng túng.
- À! Anh cũng đang nghĩ.
8. Cánh đồng rất rộng, khoảng thẫm tối từ phía xa tạo ra một cường độ tỷ lệ thuận với cường độ ánh sáng đến mức Hoàng cảm thấy ngay lập tức; Anh hoang mang đưa mắt nhìn sang mấy bóng người lố nhố bên kia bờ ruộng. Họ vẫn còn đó, Hoàng thở phào và cúi xuống làm việc tiếp. Nhưng như một ánh chớp, trước khi Hoàng cúi hẳn đầu, dư ảnh từ đáy mắt anh kịp ghi nhận một khoảng trống huơ trống hoác nơi mắt anh vừa còn thấy họ. Đột nhiên, Hoàng bàng hoàng nhận ra, cả chiều nay trong tất cả những lần anh ngẩng lên nhìn, họ đều không tồn tại ở đó, hay họ có tồn tại nhỉ? Cái gì quy định việc họ tồn tại hay không tồn tại trước mắt và trong anh. Cảm giác lạc loài này làm Hoàng sợ hãi nhưng anh vẫn không thể ngừng việc tìm kiếm bản thân mình ở đâu trong họ. Những người sống chung quanh anh, anh biết họ cần gì - những nhu cầu anh cũng muốn. Anh thậm chí còn lắng nghe họ nói, họ tâm sự với những người mà cuộc sống với họ rất giản đơn đến nỗi anh thắc mắc không biết đời sống chính xác nên dùng gam màu chủ đạo nào. Tuy nhiên, điều đó còn xa mới là bản chất chung của cái cộng đồng mà anh vừa yêu mến vừa sợ sệt và đôi khi cảm thấy thật kinh khủng này.
Đột ngột Hoàng nhìn thấy mình ở ngay trong cái khoảng tối trước đó một giây còn cách anh đến cả hải lý. Ngay lập tức anh thấy mình rơi tõm xuống biển, anh nghển cổ nhìn lại phía cánh đồng bên kia bờ ruộng. Anh thấy một cậu bé ngồi thu lu dưới một gốc cây nhìn lũ bạn vui đùa, điều kỳ quặc là nó không cảm thấy tủi hổ khi không được chơi với lũ trẻ, nó cứ ngồi thế và nghĩ hoài nghĩ hủy sự khác biệt giữa nó và lũ trẻ: nó đang muốn kể với ai đó về một nhân vật kỳ diệu nó vừa đọc trong sách nhưng lũ trẻ hưởng ứng với các trò chơi khác hơn. Nó không hiểu và càng không hiểu nó càng tách mình ra bên ngoài, nó cảm thấy Ga-vơ-rốt, Rô-bin-xơn Cru-xô … gần gũi nó hơn hẳn lũ trẻ kia. Và nó tập thói quen từ lúc nào: Đi học nó chọn bàn cuối vì ngồi ở đó có thể quan sát mọi người. Đi uống cà phê, nó chọn chỗ nào gần cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài.
Lúc nào nó cũng quan sát và suy ngẫm
Bỗng một làn sóng lớn dềnh lên, nước lạnh ập xuống đầu nó. Hoàng choàng tỉnh: Điều anh không thôi suy sét, cái mục tiêu thám hiểm bản thân con người đó là một công trình dã tràng, không bao giờ thực hiện được khi Hoàng chỉ luôn luôn nhìn họ qua một lăng kính sách vở, không thực. Còn bây giờ, khi anh đang cố gắng tiếp cận bằng một cái nhìn mới thì tri thức cố hữu buộc anh ở xa lắm họ.
Một con tàu hoành tráng hiện ra, ánh sáng đèn soi rõ mặt biển. Hoàng nhắm mắt cho đỡ chói. Anh bơi theo tàu, anh nhìn thấy trên boong tàu những quý ông đang chơi bài, còn các quý bà xinh nhã trong những bộ váy trắng đứng ở đầu lan can ngắm những chú cá thỉnh thoảng lại vọt mình lên mặt nước. Hoàng gọi họ nhưng dường như họ không nghe thấy. Hoàng rống lên muốn rách màng họng nhưng con tàu vẫn lừ lừ lướt qua anh rồi biến dần vào chân trời. Trước đó một phút, Hoàng vừa bơi ngửa trong làn sóng dịu êm của biển đêm anh vẫn còn thời gian mơ mộng ngắm sao đêm, chợt con tàu xuất hiện xả những giọt sóng vào mặt anh làm anh tỉnh thức. Anh chợt nhận ra tình cảm của mình: Anh chỉ có một mình giữa trời đêm biển rộng, còn hoang vắng hơn cả cánh đồng chiều. Và anh gào thét, một mình không ai bận tâm. Ôi! Anh gào thét. Nhưng càng gào lên anh càng cảm thấy vô vọng, anh không còn định hướng nổi đâu là bờ để bơi vào dù lúc này anh vẫn còn sức. Anh gào vì tiếng động có lẽ làm anh bớt sợ. Nhưng rồi cơ thể anh cứ nhoài dần, nhoài dần trong muôn làn sóng như những bàn tay ấn dúi anh xuống lòng biển đêm sâu thẳm. Anh quờ quạng, anh sợ hãi, anh thấy mình sắp chết, anh bắt đầu chửi tục rồi anh cầu nguyện. Trong một giây, anh ngạc nhiên vì mình cầu nguyện sau khi chửi, cả hai thứ chưa bao giờ anh thích làm và không khi nào tin tưởng. Một bàn tay nắm lấy anh, Hoàng thấy ai đó giật mạnh mình, anh choàng tỉnh.
………..
Tùng vào khi Hoàng vẫn ngồi ngả đầu trên gối nhìn mông lung qua cánh cửa sắt hoen rỉ, mặt trời đỏ ối như quả cầu lửa đang từ tốn lặn xuống biển mây đặc, những lớp mây chồng lên nhau xám ngắt cả bầu trời
- Ông không sao chứ?
- Ừ! Tớ hét to lắm à?
Hai người trao đổi mấy câu rồi lại im lặng ngó trời chiều.
- Tùng này, có lần ông hỏi tôi … về cái gì mà … đối diện và vượt qua sự thâm nhập khác biệt của thực tế đối với đời sống … Bây giờ thì ông nghĩ thế nào?
- Nói chung có những khía cạnh mới … còn nhớ bác Minh không, bác bảo cái gì cũng cần sự trải nghiệm.
- Trải nghiệm? Nhưng sau khi đã nắm rõ cái câu trả lời được tích lũy bằng kinh nghiệm cuộc sống đó, chúng ta đã già mất rồi. Đến thiên tài như Nguyễn Du cũng phải ngửa cổ mà than “ Tráng sĩ bạch đầu cư hướng thiên. Hùng tâm, sinh kế lưỡng nan nhiên”. Vậy chúng ta dựa vào cái gì ở đời sống này để tin tưởng, cái gì là đúng, thậm chí cái gì là đúng - tạm - chấp - nhận được của lương tâm? Thế nào là sai, đối với người này ta xử sự thế này là sai, là xấu; nhưng với người khác lại là đúng, là tốt thì sao? Ngoài ra chưa kể đến từ cách nhìn triết học, xem xét trên phương diện không gian - thời gian. Phương hướng của thế hệ chúng ta là gì? Chẳng lẽ chỉ có làm giàu, nhưng bất kể quá trình nào rốt cuộc con người vẫn cứ phải lựa chọn sự thỏa hiệp hay không trước tiêu cực. Làn sóng sức mạnh nào xô nó đi? Hay rốt cuộc chẳng có gì, tất cả do chúng ta quá mẫn cảm. Chúng ta tự gây rắc rối cho chúng ta. Phải chăng đã đến lúc chúng ta quên tiệt nó đi. Đời sống cuối cùng vẫn là đời sống. Thế hệ của cha anh chúng ta trải qua nhọc nhằn sương gió hơn con cháu nhiều, nhưng thời đó tuy không có nhiều thịt như bây giờ, tất nhiên là không biết đến ti vi, điện thoại di động. Hành quân mấy ngày dài không bằng họ “ tít” vài ga xe máy. Tóc cứng queo và quần áo hôi xì chưa có pantene và comfort “ chỉ cần một lần xả” … Nhưng họ có một con đường rõ ràng ở phía trước. Còn chúng ta – có lẽ mình yếm thế, mình lạc lõng nhưng điều mà mình mong mỏi chắc chắn mang tâm niệm chung của đa số: Chúng ta đang đi đâu?
Lúc này Tùng lại thấy Hoàng trở lại với con người ngày xưa, nhưng anh hoàn toàn không còn giống như xưa: có một cái gì đổ vỡ, chán nản trong lòng Hoàng.
Tùng muốn nói nhưng Hoàng không chuẩn bị để nghe, anh đang sống với chỉ riêng bản thân mình. Hoàng chợt dừng lại, ở một thời điểm nào đó mà Tùng cảm nghiệm buổi chiều đang thấm đượm qua những song sắt hoen rỉ tràn ngập trong căn phòng hoang tối.
- Điều đáng sợ hơn cả là mình không sao giống với tất cả mọi người.
Tùng định phản đối điều gì nhưng ngữ điệu của Hoàng làm Tùng nghĩ rằng điều Hoàng nói không chỉ đơn giản ở những câu chữ hoặc cách diễn tả của anh. Nó lặng lẽ và đơn độc đến mức Tùng bỗng thấy sự vô nghĩa lý hết sức kiếp sống mỗi con người.
…….
Cả ngày không làm việc gì nên hồn, Hoàng cứ bỏ dở hết việc này sang việc khác, cuối cùng anh vừa đi lại quanh phòng vừa cắn móng tay. Đến chiều tối thì Hoàng chịu hết nổi, anh đi kiếm Phương. Nhưng vừa bước ra khỏi cổng nhà trọ, Hoàng giật mình nhận ra một cái bóng xộc xệch. Phương, nhưng anh chưa từng thấy cô trong tình trạng này. Một cái gì đè lên trái tim anh từ lâu nhưng chiều qua mới hiện hữu rõ rệt như vậy. Giờ đây một linh cảm làm Hoàng kinh sợ. Không, đừng lúc này chứ, khi anh đang cần một chỗ an ủi, một chỗ dựa từ Phương chứ không phải ngược lại. Phương cũng đã nhìn thấy Hoàng, cô chạy băng qua những viên gạch lát đường mốc meo, dính nhơm nhớp do một cơn mưa nhỏ mùa hạ, những bàn chân quần lên tạo cho nó một vẻ gớm guốc dưới ánh đèn lây phây, yếu ót hắt ra những tia vàng ảo não. Lần đầu tiên sau một thời gian dài yêu nhau Hoàng mới cảm giác tấm thân ấm nóng, kiệt quệ, nức nở từng hồi của Phương trong lòng mình.
- Anh … mẹ .. mất ..rồi
Hoàng thường nghĩ đến phút giây này: có Phương trong vòng tay.
Nhưng giờ đây, hai cánh tay anh không sao cất lên nổi để ghì chặt nỗi đau của người anh yêu vào lòng. Hoàng đang sợ hãi. Anh lại tưởng tượng hình ảnh đêm hôm đó, mưa rơi, lạnh và đói và mệt mỏi đến rã rời, thằng bé vẫn cố chạy trốn trong mưa. Nó không muốn nghe một chút nào tiếng kèn ai oán bên quan tài bố nó. Sau này dân phố kháo nhau trong lúc buồn tình hay cao hứng không biết, mấy thằng cha thổi kèn chơi cả bài “tình cha” với “người ơi người ở đừng về”. Hoàng đột nhiên muốn hất văng Phương ra và chạy về nơi đó: cái gầm cầu thằng bé đã ẩn mình một đêm mưa tang tóc. Nhưng cánh tay gầy guộc của Phương cứ núi chặt lấy anh và mái đầu bù rối chúi vào ngực anh thổn thức. Không biết làm thế nào, một dòng nước mắt lăn dài trên má Hoàng.
…………
Hoàng đi mông lung một lúc rồi mới nhận ra Phương đã về bệnh viện chỉ còn một mình anh lang thang không mục đích trên đường. Những bong người loáng nhoáng vượt qua anh. Hoàng bỗng ngạc nhiên : trong cái biển người mênh mông này sao không có lấy một người quen biết ở bên cạnh anh, huyên thuyên bất cứ cái gì cũng được nhưng đừng yên lặng thế cái không gian u ám này. Người và xe vẫn cứ lướt đi, có vài người quay lại nhìn anh, có người chửi đổng vì anh đi lấn ra đường xe chạy, chợt người ngồi sau bảo “ im nào” rồi nhảy xuống xe chạy về phía anh. Hoàng hoảng hốt, họ muốn đánh anh chăng. Anh đâu có làm gì sai mà tất cả cứ phải chống lại anh chứ. Hình ảnh mẹ, dượng … những người ngồi sau những cái bảng đề chức danh nọ kia, trống rỗng nhưng một tiếng nói của họ lại quyết định cả cuộc đời anh: Hết biên chế rồi, đợi đợt sau nhé … chỗ mình cần người giỏi cả tiếng Anh, tiếng Hàn cơ … phải ít nhất 2 năm kinh nghiệm … luật à, khó nhỉ, cháu qua bên tòa án xem… Những chiếc xe máy bóng nhoáng, tiếng điện thoại đổ chuông, những khuôn mặt đắc ý của lũ bạn thành phố hiện ra… Phương … Tất cả sao cứ phải trút lên đầu tôi chứ. Tôi có tội tình gì. Hai mươi năm qua tôi cố gắng trở thành một người tốt, có hiểu biết. Nhưng những thứ đó có mài cho tôi một mối quan hệ giúp tôi tìm được một công việc tốt không? Và những thứ đó có ngăn tôi lại để bảo với tôi rằng làm như vậy là rất xấu không, là đi ngược với những gì tôi được dạy dỗ không?
Bỗng “ Hù..[font=.vntime] ù” một tiếng lớn, Hoàng mở choàng mắt và anh thấy một cô gái xinh như một nàng tiên đứng trước mặt anh. “ Hà” . Hoàng thẩm nhủ và anh sợ hãi “ Không, đừng bắt tôi chứng kiến ai khóc nữa, tôi không đủ nghị lực cười cười nói nói, kể những câu chuyện phù phiếm cho ai nữa đâu. Tôi mệt lắm rồi”.
Nhưng không, Hoàng ngơ ngác nhìn nụ cười trắng nhòa cả đêm tối của Hà. Hôm nay, gương mặt xinh tươi của cô ngời ngời sáng. Mái tóc Hà chải ngôi giữa, bóng mắt màu xanh tím mốt thời thượng tạo ra vẻ quyến rũ, huyền bí. Đôi môi kẻ nhẹ một đường thanh tú cao vút lên thái dương và trên làn da trắng trẻo, đôi môi hồng cam làm thành điểm nhấn tuyệt vời. Hoàng không tìm thấy một chút nào vẻ u sầu hôm trước trên bậc tam cấp dưới tán lá sầu đâu. Hà đang tinh nghịch đứng trước anh, nụ cười tươi rói trên môi
- Anh…
Giọng nũng nịu của Hà làm Hoàng cảm thấy ấm áp
- Anh đi đâu thế?
Hoàng bâng quơ: - Ờ … hôm nay đâu có buổi học.
Tiếng còi “ tin .. tin” giục gọi Hà, một chiếc xe vòng lại đỗ xịch trước hai người. Một thanh niên cao ráo hiện ra.
- Hà, đi thôi
- Từ từ Trung – Hà nắm tay Hoàng – anh Hoàng đi với bọn em đi.
Trung cau mặt, anh bỗng làm như vừa nhớ ra:
- Ông gia sư hay đọc thơ cho cậu nghe đây phải không?
Trung tấm tắc : - Dân “hai lúa” là lãng mạn lắm nhưng lãng mạn ở đâu chứ đi đường mà “ thầy” đi kiểu vừa rồi là toi có ngày đấy. Thế nào,“ thầy” đi với bọn em chứ?
Hoàng lắc đầu: - Xin lỗi, tôi muốn đi dạo một chút.
Trung rồ máy: - Hà, lên xe thôi, muộn giờ rồi. Chắc “ thầy” còn phải chạy - đủ - ba – vòng - trường – đoàn mới về.
Hà bỗng dứt khoát: - Cậu cứ đi với mọi người. Bảo Thúy hôm nay tớ bận, thông cảm.
Trung dùng dằng: - Ơ kìa, Hà …
Hà xua Trung: - Cậu đi đi, bọn nó đang gọi kìa.
Lúc Trung và đám bạn đã đi xa, Hà quay sang phân bua với Hoàng:
- Không hiểu sao hôm nay Trung lại nói chuyện kiểu đó, em xin lỗi..
Hoàng cười, xua tay: - Không liên quan đến em, sao em không đi với họ
- Từ hôm đó em chưa gặp anh, em thích nói chuyện với anh hơn..hi
- Sao, lại muốn tôi đọc thơ rồi đi khoe tùm lum như vừa rồi hả - Hoàng pha trò.
Nhưng Hà lo lắng, cô vội vã thanh minh:
- Không phải đâu .. Tại Trung là bạn rất thân với em .. hơn nữa tính em không giữ được cái gì lâu.
Hoàng lẩm bẩm “ bạn rất thân à”. Hà vẫn lo lắng, níu tay Hoàng:
- Anh vẫn giận em à? Anh đừng giận em nữa nhé.
Nhìn cái vẻ vô tư, nhiệt thành trên khuôn mặt búp bê đang nhăn nhó hết sức dễ thương đó. Anh chợt nghĩ có lẽ mình vẫn chưa có cái nhìn đúng đắn về Hà. Bàn tay Hà vô tình vẫn xiết lất tay anh, Hoàng nhìn ra con đường phía trước. Không còn tăm tối và xa lắc lơ như vài phút giây trước nữa.