Truyện vừa: Tha Hóa
buihaihung 18.10.2010 19:14:53 (permalink)


1. Sau này. Sau này. Bà Mai tính thời gian không bằng kiểu bấm ngón tay của trẻ con cũng không bằng những giả ước khó hiểu của người lớn. Bà mơ hồ lượm lặt giữa biển người mênh mông xưa một nụ cười ai, một giọt nước mắt...
Trước kia. Trước kia. Khi xa lắm một đàn chim, một ánh hồng tươi tắn nhòa vào mây mù và những áng mây đột nhiên khoe ra một vẻ đẹp kỳ vĩ. Người ta sẽ cười cho những ý nghĩ ấy nhưng suốt cuộc đời ai không một lần tiếc nhớ khôn nguôi vùng mơ đó?
Bà Mai nhớ một buổi chiều hè, trời chợt vàng màu dĩ vãng. Bà thích thú đứng trên bậc tam cấp, ngẩng nhìn ngắm bầu trời ánh vàng. Lúc đó cậu Hoàng ngồi bên lan can, một đôi mắt rất buồn nhìn vào trời rộng. Cậu kể cho bà nghe câu chuyện của hai đứa trẻ ngắm sao, chúng trò chuyện:
      - Sao Mộc ở đâu?

- Ở trên trời.
- Trời ở chỗ nào?
- Ở chỗ sao Mộc.
Sau này. Sau này rất lâu, cuộc sống âm thầm của hai người đàn bà tạo cho bà Mai thói quen ngẫm nhớ lại quá khứ. Bà vẫn như nhìn thấy Hoàng đứng đó, trước cánh cổng sắt với đôi mắt buồn bã, hai bàn tay nắm chặt bức điện anh vô tình vò nát nó từ lúc nào; những chiếc lá sầu đâu rụng đầy dưới chân anh. Chưa bao giờ bà nhìn thấy một đôi mắt buồn thế, những chiếc lá sầu đâu rụng tả tơi.
Bà Mai muốn kể cho Hoàng nghe giây phút cuối cùng của em bé nhưng anh xua bà ra ngoài và ở trong phòng mãi đến khi bà lên thông báo có một người lạ xin gặp anh khẩn cấp. Bà Mai ngồi xuống chiếc ghế Hoàng vừa dời đi, bà lật không biết lần bao nhiêu chiếc khăn phủ gương mặt thiên thần của bé. Cái mắt này, cái mũi này, cái miệng này hay làm trò nhăn cho mọi người cười và nựng nịu bé bao lần. Bà thấy chúng ướt, những giọt nước còn đọng hai bên mái tóc lơ thơ của bé. Giống như một sự dẫn động mang tính chất vật lý, bà Mai khóc. Những giọt nước không biết lần thứ mấy lại rơi xuống má bé, chỉ có điều lần này bà khóc cho người sống chứ không phải cho người chết. Có bước chân nhẹ vào phòng, Hoàng lặng lẽ đến đứng bên cửa sổ. Bằng một niềm sâu sắc chỉ có ở người phụ nữ bà muốn bảo anh đừng đứng thế, cứ dựa vào lòng bà, dù một chút.
Hoàng nghẹn ngào quay mặt ra phía cửa sổ " Bác.. cháu hiểu"
Ngoài vườn xào xạc và hoàng hôn phủ vàng những chiếc lá sầu đâu vẫn rụng tả tơi. Một làn gió tụ tròn thành nấm mộ lá úa vàng.
 
*     *
   *
 
2. Cảm giác nhức nhối đằng sau gáy và những khớp xương thì rã rời đột ngột tan biến đi. Tiếng bánh xe nghiến trên đường ray, tiếng những cuộn gió lòn qua cửa sổ huýt một điệu sáo vô nghĩa. Tiếng rì rầm từ những khối người đen sì nằm ngồi lổn ngổn chung quanh; tất cả chợt vụt biến mất. Hoàng ngẩn ngơ ngắm dòng thác chảy như một suối bạc ầm ầm tung những bọt nước lấp lánh như sao sa. Nước thì vô hạn mà bờ mở mang ra mãi, bờ rộng lượng như lòng mẹ cứ rộng mãi rộng mãi. Nước chảy hoài chảy hủy. Nước cuộn lại thành những đợt sóng, rồi nước lại tung ra vô hình vô dạng. Nước tự do như một triết lý hạnh phúc. Hoàng bỡ ngỡ và rụt rè và cả tin và hoài nghi. Anh chạm tay vào nước, những làn nước trượt qua tay anh, anh chới với. Anh sắp ngã xuống nước rồi. Anh không biết mình lên kêu to cầu cứu hay im lặng. Thế là anh rơi tõm xuống nước. Anh nghĩ thầm " Tất cả chỉ là giả dối". Dòng thác vụt biến tan. Anh thấy mình trong bộ dạng một chú mục đồng nhưng anh lại không thấy lưng trâu của mình đâu. Chân anh không chịu chạm xuống đất. Anh đang bay. Dưới mặt đất, cơ man nào hoa nở rực rỡ. Hoa hướng dương, hoa bồ công anh, phượng vĩ.. chúng không nở trên cây, chúng hòa thành một suối hoa lững lờ trôi. Lần này Hoàng đảm bảo cho mình một tri giác mạnh mẽ, anh không tìm cách chạm vào chúng, thậm chí anh không nhìn chúng " Người ta không mắc lừa lần thứ hai". Anh khẳng định dù rằng anh vẫn nhớ mình thường kể một câu chuyện vui cho đám đồng nghiệp trong phòng cười.
- Chỉ có những thằng ngu mới khẳng định bất cứ điều gì.
- Hoàn toàn đúng như vậy
Thế là chú mục đồng trở lại một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, mái tóc lúc nào cũng xức nước hoa - nói chung bất cứ chỗ nào trên cơ thể có thể xịt được anh đều xịt theo đúng tiêu chuẩn - như mọi người. Đôi khi anh nghĩ về điều này. Tiêu chuẩn. Thế nào là tiêu chuẩn? Một lần, một ý nghĩ gần như điên cuồng thôi thúc anh không kéo khóa quần trước khi bước ra đường. Trên đường không ai nhìn anh, mọi người đều bận rộn, họ quá nhiều việc để lo nghĩ. Nhưng rốt cuộc anh không dám bước vào cơ quan với bộ dạng đó. Ở đó, nói chung còn những người biết anh. Anh nhớ lần viết luận văn tốt nghiệp, suýt nữa anh chọn đề tài " Thời trang - hãy mãi mãi dừng ở điểm ban đầu", lái theo ý của Paderewski. Lúc ở Thụy Sĩ, một số " tác giả" thường hay đến làm phiền ông, xin ông ý kiến bằng cách khoe khoang kỹ thuật, khoe khoang những sự tìm tòi có tính chất mới lạ nhưng nội dung trống rỗng. Có lần một nhạc sĩ phái " Mô - đéc" đến đánh một bản nhạc mới sáng tác của anh ta, trong đó đầy những kỹ thuật lập dị, khó nghe và chói tai. Người đó dừng tay sau một hợp âm khó nghe và hỏi một cách tự hào.
- Giáo sư thấy hợp âm cuối cùng này thế nào so với hợp âm đầu tiên?
Anh ta đánh lại hợp âm đầu tiên. Paderewski đứng phắt dậy và nói:
- Hãy mãi mãi ngừng ở hợp âm này!
- Vì sao vậy?
- Vì nó hay, nó là đỉnh cao của sự tìm tòi, nó giải phóng mọi ràng buộc về kỹ thuật, về nội dung, về...
- Vâng, thưa giáo sư đó là mục đích của nghệ thuật
- Tôi chưa nói hết. Đặc biệt là nó giải phóng tôi khỏi phải nghe thêm sự sáng tạo của anh. Anh vừa nói nó là hợp âm cuối cùng mà đã là hợp âm cuối cùng thì... xin lỗi. Xin vĩnh biệt anh.
Vương Trạch - một họa sỹ truyện tranh người Tàu cho nhân vật chính của mình tham gia một triển lãm thời trang, trong đó có mốt từ thời nguyên thủy là một cái...khố đến những bộ quần áo diêm dúa với cơ man đăng - ten cùng hoa văn lòe loẹt. Nhân vật của ông chợt sững lại, tưởng mình nhầm vì sau hàng ngàn năm, phong cách đỉnh cao của thời trang rốt cuộc lại trở về với cái... khố.
" Thời trang - hãy mãi mãi dừng ở điểm ban đầu"
Nếu con người " phục hưng" thời trang và cách mạng sau cùng là trở về với ông bà tổ tiên của người Thiên Chúa giáo; nghĩa là Adam và Eva ngồng ngỗng bước ra đường phố bóng láng những vạch vôi trắng toát phân luồng đường giao thông trên cao là những ngôi nhà cao tầng. Và con người " Sạch sẽ" từ đầu đến chân, không còn một ràng buộc. Tuy nhiên câu kết này anh đánh thêm ba dấu hỏi chấm (???). Khi họ không mặc gì liệu thực sự họ không còn bị ràng buộc bởi điều gì nữa không??? Anh nghĩ nếu anh kể cho ai nghe ý nghĩ của anh, người ta sẽ bảo anh điên. Nhưng một lần, anh đọc một bài báo về một cuộc thi của người Mỹ, điều kiện thi đấu là ai ở truồng nơi công cộng lâu nhất sẽ được giải. Một cô gái trẻ muốn dành giải nhưng vì bận đi làm, cô chỉ còn cách khỏa thân ngồi trên ô tô mui trần thả bánh trên đường phố. Một bà sồn sồn ở cơ quan nghe anh kể vồ lấy anh " Đâu, đâu, báo nào?"
Bàn tay xíu xíu chạm khẽ vai làm anh nhớ đến cháu Hà. Em bé nhìn cha lâu thật lâu bằng hai con mắt lay láy đen. Rồi bé nghiêng bên phải, bé lại nghiêng bên trái " Bố" " Bố..ố..ố.." em dài giọng hờn dỗi như những lúc anh lơ đãng không trả lời bé " Ừ..ừ..bố đây".
- Con ứ thích mi-sa nữa đâu, vì mỗi lần con tưởng bố về bố lại gửi mi-sa về...
Một làn gió òa tới, nhấc bổng bé lên, thật cao, thật cao. Tan vào thinh không. Hoàng cúi đầu thật sâu trong lòng gối, hai cánh tay run rẩy ôm đầu. Một lần nữa anh bất lực. Trái tim anh co thắt, nó loạng quạng đi tìm một chỗ dựa, một nơi sâu xa, một cõi bình yên. Thứ cảm giác chết tiệt này, thứ cảm giác mà không lần nào anh muốn gặp lại. Bây giờ nó lại hiện ra, ôm chặt lấy anh... và huyết quản trong người anh bỗng đông đặc lại, anh chết lâm sàng. Những hình ảnh chạy qua, lúc thì mau lẹ, lúc lại chầm chậm... Cách đây 14 năm, người ta tìm thấy cậu bé ngồi co quắp trong một hốc cầu. Sau khi làm cho cậu tỉnh lại, người ta cho ngừng tiếng kèn trống đám ma bố cậu.Và mẹ cậu cũng bảo mấy bà thím yên lặng đừng khóc nữa, mọi người không ai được khóc nữa bởi một mình cậu khóc là đủ rồi cho linh hồn người chết. Và thằng bé mắt ráo hoảnh, nhìn như soi vào bóng tối trở thành con rối mặc tình người ta mặc áo tang cho cậu, nhét vào tay cậu chiếc gậy, bảo cậu đứng ở chỗ nào, ôm mặt ra sao, cúi lạy cảm tạ khách đưa tang, đi lùi lũi như một bóng ma bên quan tài cha nó. Người ta nhìn nó chắc hẳn nó đang đau đớn lắm nhưng thực ra không phải. Nó không đau đớn vì đau đớn còn là một cảm giác. Nó không có cảm giác. Nó - đứa trẻ nhỏ ngây ngô nhìn mọi người lướt qua nó, cúi chào, phát biểu cảm tưởng qua tiếng micrô rè rè... Chỉ một đôi lúc nó bỗng táo tác nhìn chung quanh, nó muốn vứt chiếc gậy đi, giật phăng tấm khăn trên đầu xuống và gào to rằng mọi người hãy để nó yên, cho nó được một mình, một mình với bố nó..Bố..Bố..ơi.. Nhưng người ta nhét vào miệng nó miếng nhân sâm - để có sức đóng tiếp vai trò của nó.
Người ta nhắc nó cầm gậy vững, nhắc nó cầm băng tang che miệng ra sao lúc có khách đưa ma - cho đúng hình thức. Hình thức gì? Một ngàn lần sau đó nó đặt cho mình câu hỏi đó. Thậm chí nó còn vừa thương xót vừa khinh bỉ khi nghe người ta xầm xì về bộ dạng nó ngày bố nó chết và cả những ngày bố nó ốm đau. Những ngày bố ốm, nó không muốn lại gần giường bố. Nó sợ tiếng kêu. Tiếng bố kêu làm trái tim nó rất đau. Và điều quan trọng nhất, đó là không một ai giải thích cho nó biết chết là thế nào, một người thân ra đi mãi mãi không còn về bên mình là thế nào. Một người bên cạnh mình, lúc nào cũng ở cạnh mình bỗng bỏ đi đâu, không về nữa. Đôi lúc nó cảm giác may mắn vì mình không biết, không hiểu ngay tất cả những điều đó. Rằng, mãi mãi chẳng bao giờ nó nhìn thấy bố cười, bố bằng xương bằng thịt chứ không ở trong mơ, trong hồi ức. Nó tiếp cận nhận thức này không kinh khủng như nó tưởng, trong một năm nó kinh sợ nghe ai nhắc về bố, nó tránh các đám ma, thậm chí nó tắt phụt ti -vi khi ca sĩ Ngọc Sơn hát " Tình cha ấm áp như vầng thái dương" Tuy nhiên, thời gian là một phương thức đặc hiệu. Ngày giỗ bố năm thứ ba nó không còn nghe ai nhắc về bố nữa. Người ta sống mà bố nó thì chết. Một vài lần đang đêm nó tung chăn chạy đi tìm ảnh bố, nó sợ nó quên gương mặt bố. Bây giờ nó mới khóc. Không biết vì người sống hay người chết. Người cha xuất hiện như một hồn bất tử. Ông ngồi xuống và bằng một vẻ trìu mến vuốt ve mái tóc Hoàng.
          Hoàng tỉnh dậy trong tiếng chộn rộn người lên kẻ xuống nơi bến ga tỉnh lẻ. Không ai nhìn thấy anh lén đưa ống tay áo lên lau mắt.Mười bốn năm, anh lại khóc như ngày hôm nay
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 02:22:24 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9