“GIA TÀI TUỔI 20” – Quá già cho một cô gái 18?
VoThiMaiPhuong 18.10.2010 23:30:21 (permalink)
“GIA TÀI TUỔI 20” – Quá già cho một cô gái 18?
Lần đầu tiên đọc “Gia tài tuổi 20”, nếu không ai nói trước chắc chắn tôi sẽ nghĩ Lưu Quang Minh –tác giả quyển sách ấy - là một người đàn ông trung niên từng trải và già dặn. Thật vậy, những câu chuyện trong “gia tài tuổi 20” mang lại cho người ta rất nhiều xúc cảm, rất nhiều suy nghĩ và trăn trở, những điều mà tôi từng nghĩ sẽ không thể có trong tác phẩm của một chàng trai 21 tuổi.

Mỗi con người, mỗi nhân vật trong từng truyện của anh dường như đều có những vấn đề riêng. Những vấn đề mà có đôi khi chính bản thân ta cũng có khi vướng phải như sự cô độc trong tâm hồn và cuộc sống (Mẹ con panda, Thỏ ragu, Con mèo đen), tránh né khiếm khuyết của bản thân (Lành lặn), những hòai niệm về tuổi thơ (Bắp xào ơi!)…




Nói thật, đối với một đứa con gái trẻ có phần hơi hướm năng động như tôi, truyện Lưu Quang Minh quả là hơi…già. Nhưng cũng thú thật rằng tôi đang…khát cái chất “già” ấy. Truyện của Minh tuy già về chất viết nhưng không hề già về giá trị nhân văn lồng bên trong. Những giá trị ấy đều rất cần trong cuộc sống mà không phải nhất thiết rằng phải là người trưởng thành, từng trải mới đọc được. Lứa tuổi 18 được gọi bằng cái tên hiện đại hơn là “teen” gần như đã quá sức căng thẳng với việc học. Ngày sớm tối lên trường, rỗi được phút nào là lao vào những trò giải trí mang tiêu chí chính là nhanh và gọn như tivi hay internet, việc cầm một quyển sách không phải không có nhưng chúng tôi ưa chọn những gì mang màu sắc rực rỡ hơn và thỏai mái hơn, cốt để giải trí là chính. Phải! Truyện của Quang Minh “già” với chúng tôi vì nó không đơn thuần để giải trí, người đọc nó sẽ không thể đọc một lần là trôi tuột đi ngay. Trái lại, những tác phẩm của anh mang nhiều “ám ảnh” khiến người ta không thể quên dễ dàng được, cứ nhớ mãi một chi tiết nào đó để rồi lắm lúc phải ngớ người ra suy nghĩ và chợt bừng tỉnh…


Tuy nói thế, nhưng “Gia tài tuổi 20” không phải chỉ tòan những chuyện mang thông điệp “to lớn”. “Báu vật”, “Thiên thần của anh”, “Trân châu”, những câu chuyện ngắn nhưng sâu sắc, với tâm lý nhân vật khá đơn giản và khá dễ thấu hiểu, rất nhanh đi vào lòng độc giả teen. Đã từ lâu, thói quen đọc truyện – chữ của teen đã dần bị mai một do những tập truyện tranh, những siêu phẩm điện ảnh ra ngay sau ngày phát hành sách không bao lâu, nhất là truyện chữ made in VietNam thì càng khan hiếm vì các bạn chỉ cần cầm quyển sách lên là đã thở dài ngao ngán “Ối dào! Tòan dạy đời!” Nhưng nếu bạn đọc “gia tài tuổi 20” bạn sẽ có cái nhìn khác. Vẫn đong đầy những thông điệp nhân văn nhưng không hề khô cứng và ra chiều dạy bảo, Lưu Quang Minh rất có tài khi chuyển nó vào trong từng suy nghĩ của nhân vật, khiến chúng ta “học” mà như không học, đang được “dạy” mà cũng như chỉ như đang thư giãn, giải trí.

Thế đấy! Tôi cũng là teen, cũng từng chê truyện này già, truyện kia cổ hủ, nhưng đã thật sự phải giật mình khi đọc “Gia tài tuổi 20” của Lưu Quang Minh vì có những chi tiết giống mình đến kì lạ. Tin chắc rằng, nó cũng giống như bạn, ở một vài khía cạnh nào đó. Hãy thử xem! Hãy thử đọc một tác phẩm mà trong đó bạn có thể tìm và bắt gặp được những góc khuất lớn nhất của tâm hồn mình, thử lôi nó ra và xem xem, chúng ta phải làm gì với nó, có giống như những gì mà Lưu Quang Minh đã làm với nhân vật của mình không? Thử xem sao!
Lâm Xuân Nguyệt

Các bạn yêu thích văn chương muốn giao lưu, kết bạn và quan tâm đến cây bút trẻ tài năng Lưu Quang Minh hãy nhanh chân đăng ký làm thành viên của Diễn đàn.nhé wWw.LuuQuangMinh.Com/forum/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2010 19:22:42 bởi VoThiMaiPhuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9