Thơ Nguyễn Đình Vinh

Tác giả Bài
Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
Thơ Nguyễn Đình Vinh - 19.10.2010 07:25:21
0
 
Con gái xứ Đông

Nguyễn Đình vinh



Đêm thị thành chập chờn mơ vỡ giấc
Nghe ngọt ngào thương thương lắm chèo quê
Gửi chút giao duyên ngấm nguýt câu thề
Của cô gái xứ Đông níu mời nhau đó

Tháng sáu chang chang trĩu cành vải đỏ
Nhớ tiếng gọi bầy chim tu hú chiều nay
Nhớ tiếng ầu ơ nhớ giọt nắng gầy
Nhớ nỗi miên man tan hoàng hôn châu thổ

Bạn ở nơi có thấy mùi ngô đỗ
Thơm thảo quê mùa khoa sắn lúa Hải Dương
Bánh gai Ninh Giang dẻo ngậy mía đường
Nghiêng chén trà xanh nuốt vầng trăng mười sáu

Có con bướm vàng lượn ngang bờ dậu
Vấn vít tơ hồng xe chị buộc em thôi
Kĩu kịt trưa hè tiếng mẹ ru nôi
Để nỗi vấn vương hoá thành thương nhớ

Khản tiếng cuốc kêu, tiếng đêm ợ thở
Trĩu nặng hai đầu Hồng Hà nhắc Cửu Long
Cô gái Hải Dương chúm chím môi hồng
Vai quẩy trĩu "Vồng ngực đồng bằng" no đủ

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 19.10.2010 07:26:25
0
LỜI MỜI XỨ ĐÔNG
(Nguyễn Đình Vinh)

Mời bạn về thăm Hải Dương quê tôi
Mảnh đất linh thiêng với bề dầy truyền thống
Đất không rộng nhưng tấm lòng rất rộng
Như đại dương mênh mông mang tên gọi của mình

Thăm chiếu chèo Đông nghe điệu hát trao tình
Câu " Duyên phận ta phải chiều" lòng nhau đó
Ngắm nước sông trôi ngắm vầng trăng tỏ
Trĩu vải Thanh Hà đẫm vị ngọt phù sa

Bánh đậu bánh gai mua chút làm quà
Bởi trong đó là tấm lòng hiếu khách
Ngược dòng thời gian cùng tìm về nguồn mạch
Văn miếu Mao Điền bao sỹ tử ghi danh

Hải Dương quê tôi mảnh đất học hành
Nơi sản sinh bao danh nhân, danh tướng
Trắng cánh cò bay trĩu lúa vàng đồng ruộng
Dải lụa sông Thái Bình ôm ấp trọn quê hương

Nơi bến Bình Than hội ý chí kiên cường
Tiếng " Sát thát" cùng đồng tâm giết giặc
Sức mạnh lòng dân xây lũy thành giăng mắc
Mang lại thanh bình cho cuộc sống hôm nay

Hải Dương quê tôi đang thay đổi từng ngày
Cùng đất nước vươn những tầm cao mới
Phố xá dọc ngang, người nguời hồ hởi
Gia Lộc - Chí Linh- Nam Sách - Bình Giang...

Tên núi tên sông tên xã tên làng
Còn thấm đẫm trong lời ru của mẹ
Tôi thấy mình như vẫn là tấm bé
Bởi sự tự hào về đất mẹ yêu thương


Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 19.10.2010 07:27:58
0
Tình đất Hải Dương

Nguyễn Đình Vinh

 
 

Tháng sáu quê hương nắng vàng rát cháy
Bỏng khô chai sạm đồng bằng
Con trai Hải Dương vồng ngực nổi căng
Tay nâng cả mùa màng thực bội

Con gái Hải Dương khiến tim ai bối rối
Bởi sự nồng nàn không giống nơi đâu
Vẫn hát lời thương áo chẳng nỡ buông cầu
Vì chan chứa bao đường kim mũi chỉ

Nắng vẫn chói trang rực hồng phượng vĩ
Có mùa hè nào không gắn sự chia li
Qua Sặt Bình Giang hay đến cổ bì
Vi vút thông reo vang vần thơ Nguyễn Trãi

Dọc sông Thái Bình rộm màu hoa cải
Những bông cải vàng cải trắng buông lơi
Câu hát thương nhau cõng cải về trời
Gánh nỗi cô đơn cho người ở lại

Hương đất hương quê hương nồng nồng ngai ngái
Bạn ở nơi nào có quên mất quê không
Trắng cánh cò bay thắm lúa xanh đồng
Cho trai gái thương nhau trao vần nhung nhớ

Bỗng giật mình lắng nghe đất thở
Đất cũng trở mình bởi tình đất mênh mang


Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 19.10.2010 07:30:21
0
Nồng ấm quê hương
 
Nguyễn Đình Vinh


Ơi con sông mang đòng nước lớn
Trĩu nặng phù sa nồng ấm quê mình
Mỗi buổi chiều hay sáng sớm bình minh
Đất ngấm mặn bởi mồ hôi cha mẹ

Có đêm nào không mơ thời tấm bé
Bỗng giật mình gẫy mất cánh cò chăng
Bến nước cây đa in bóng chị hằng
Tiếng cuốc cuốc ập oà tan đêm tối

Dù đi đâu cũng không quên nguồn cội
Nơi tuổi thơ ghi khắc dấu thời gian
Nơi nuôi ta bằng câu hát nồng nàn
Nơi có cả bao trái tim nhân hậu

Nơi vượt rào trốn ngang bờ dậu
Cụng phải đầu cô bé nhà bên
Chẳng biết đau không em khóc bắt đền
Tôi dỗ dành ngắt hoa cài mái tóc

Nay trở về quê nhớ thời tuổi ngọc
Nhớ dàn thiên lý ngày nào thơm bát canh trưa
Gặp lại em xưa đang mải cày bừa
Chợt nao lòng bởi nụ cười ngày ấy

Trai gái Hải Dương quê tôi vẫn vậy
Chẳng khi nào hết nồng ấm thân thương



Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 19.10.2010 07:31:36
0
Tình người Hải Dương
 
Nguyễn Đình Vinh



Đắng một chiều nhớ mẹ hát ru nôi
Kẽo kẹt trưa hè nồng nồng oi ả
Những con nắng sõng xoài buông hình dấu ngã
Níu tíu gọi mời em có đến Hải Dương không?

Vạt nắng buông dài gọi tháng sáu mênh mông
Khói toả lưng trời vươn mình Phả Lại
Qua sông Kinh thầy chút hương rừng ngai ngái
Tấp lập dây truyền Hoàng Thạch thân thương

Tên núi, tên sông, tên xóm, tên phường
Chẳng mấy chốn không khắc ghi lịch sử
Kìa Lục Đầu Giang cuộn trào sóng dữ
Gọi mãi muôn đời tiếng " Sát thát" hôm nao

Đến với Hải Tân thẫm sắc hoa đào
Anh nhớ ghé mua một cành đón tết
Về tới Hải Dương tan bao mỏi mệt
Bởi có nụ cười em gái đẹp hơn hoa

Người dân quê tôi nồng ấm chan hoà
Mộc mạc như lúa ngô khoai sắn
Phải chưng thương nhau nên gừng cay muối mặn
Dẫu thế nào cũng không thể nhạt phai.


Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 21.10.2010 17:14:50
0
Hải Dương quê mẹ ân tình

Nguyễn Đình vinh

Chạm phải nửa vầng trăng quê
Uơn ướt đôi bờ lệ nhỏ
Cùng thả hồn ven sông đùa gió
Gánh mây buồn cho ướt đẫm tuổi thơ

Ơi quê hương nặng trĩu đôi bờ
Nơi gửi lại những gì thương nhớ
Nơi cánh diều chao nghiêng một thủa
Nơi gói hồn vào cõi vô tư

Nơi tẳm sông lội ruộng bơi cừ
Nơi rúc dậu trò công an đuổi bắt
Nơi đánh rơi những điều nhỏ nhặt
Nơi tìm về trong những giấc mơ xa

Nơi thảo thơm gọi bánh đúc bánh đa
Nơi quê mẹ đã chôn nhau cắt rốn
Cho hôm nay theo vòng đời bận rộn
Lại tìm về mảnh đất mẹ Hải Dương

Để được nghe em vẫn hát lời thương
Hát lời nhớ và hát về một thủa
Tôi nhấc gánh để đời tôi mắc nợ
Bao dấu yêu với quê mẹ ân tình

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 15:32:02 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 21.10.2010 17:16:49
0
Chuyển mùa
 
Nguyễn Đình Vinh


Vải cuối mùa trọi trơ cành tháng bảy
Bão chưa về chỉ nắng cháy rang khô
Nứt nẻ đồng héo hon mạ khoai ngô
Quặn lòng đất khát khao tìm sự sống

Mây trắng bay và trời xanh thêm rộng
Chỉ phượng hồng vẫn nhức nhối mùa thi
Hiên nhà bên tim tím sắc lưu li
Che rợp mát em mải ngồi chải tóc

Cậu học trò khép hờ trang sách học
Chợt mơ màng nghĩ đến chuyện nay mai
Ước ao chi được ngắt đóa hoa cài
Cho cô bạn láng giềng bên ấy

Nắng chang chang bão chưa về tháng bảy
Có khi nào mùa vẫy gọi mưa ngâu
Trắng bông may và vẫn chỉ một màu
Nắng hoà nắng tan sắc vàng con nắng

Chẳng gợn gió cả đất trời im lặng
Tôi cùng em mong tháng bày chuyển mùa

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 15:33:15 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 23.10.2010 15:30:01
0
Thương quê mùa bão

Nguyễn Đình Vinh

Bão đang về tháng bảy quặn đau quê
Gió vặn thổi chung chiêng trời đất rộng
Trời trong xanh rùng rùng cơn gió ống
Mới nắng vàng cỏ cây cháy chết khô

Bão ùa qua Bạch Long Vĩ - Cô Tô...
Tầm ảnh hưởng cả một vùng Bắc bộ
Mẹ lẩm nhẩm Hải Dương mình giữa chỗ
Gió chuyển rồi mắt bão sẽ tràn sang

Cơn gió đầu giật cây đổ ngổn ngang
Lúa vừa cấy nhập nhoà vùi trong nước
Gió quét xuôi rồi lật sang quét ngược
Đất quặn mình rên rỉ trước bão giông

Suốt bốn mùa hết xuân hạ thu đông
Em có thấy quê hương mình khắc nghiệt
Em có gửi tình thương yêu tha thiết
Đêm chập chờn còn nhớ đến quê không

Thương điệu chèo của cô gái xứ Đông
Chàng buông vạt em bắc cầu dải yếm
Dẫu đạm bạc dẫu vẫn còn tùng tiệm
Bão đến rồi bão sẽ lại tan thôi

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2010 15:35:11 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 24.10.2010 14:41:34
0
Khúc tình

Nguyễn Đình Vinh

Anh đắm chìm trong mắt em, hoà tan vào sâu nơi ta không thể thấy, anh buông mình trôi trong em vậy, Hai đứa cùng dạt dào đến thảo nguyên xanh, những con bò gặm cỏ ngon lành, mắt nhìn nhau và có lẽ chúng cũng rơi vào nhau đấy nhỉ? Cũng tâm đầu hợp ý phải chăng là luỹ kế tồn sinh...

Ta lang thang, lang thang trong chiều thu vắng trên cánh đồng quê mình, thu nứt nẻ mà sao cánh đồng không nứt nẻ, õng nước bẹn cày chẳng thấy vết chân trâu. Nắng bạc đầu, gió bạc đầu, ta bạc đầu, thời gian quay vòng không dừng lại. Nhắm vào rồi mơ thấy em. anh trôi dạt vào mắt của đàn bò cái, những con bò đang mãn trong thời kỳ hợp hoan, thể giới bầu đoàn, xã hội bầu đoàn, chẳng lẽ chính thời tiền sử. Góc nghiêng không cữ, vô chừng chẳng thể nào đo...

Đàn bò vẫn gặm cỏ, man miên thảo nguyên, gạch ngang lằn chỉ, phân tranh giữa đất và trời, thủa hỗn mang, mây cũng dong chơi, đàn bò cũng dong chơi, vạn thế chuyển dời, câu chuyện ba đời chín kiếp, có phải có luân hồi... trong cõi thế chăng em. Nghiêng ngả say mèm. chim trời xao xác, bay về hoang mạc, không gì lấy cái gì ăn...Giọt nước mắt muộn mằn, bao ân hận muộn mằn và cả hạnh phúc muộn mằn chưa phải đã là điều bất hạnh. lọc lừa ma mãnh cũng không là tất cả đâu. Câu chuyện cau trầu duyên tình hoá hồn trong đá. Tôi đi, em đi mẹ cha ta đi, tổ tiên ông bà những câu ca dao, những khúc đồng dao chìm thành lời nguyền vướng trên diềm lá, đuổi nhau hối hả cho đến bây giờ nối đời tiếp giống tiếp nòi...

Có phải vì ta quên, có phải ta không nhớ, câu thương thành hơi thở, câu tình thành cao xanh, những trái chín đầu cành, những mọng ngọt đầu cành và những gì tinh tuý ta sẽ giành cho nhau. Em giật mình anh giật mình và rồi bỗng giật rún mình, vạn thế hồi xinh và lại ngạo nghễ giấc anh rơi khỏi mắt đàn bò. Quẳng hết âu lo, rũ bỏ âu lo ta cùng lũ bò thảnh thơi trên đồng no giấc...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2010 17:39:08 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 24.10.2010 17:44:47
0
Chào Nguyễn Đình Vinh, chào mừng bạn tham gia cùng dd VNTQ nha. Chúc vui và có nhiều cảm xúc sáng tác khi đến với dd VNTQ.
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/135/D8D556DCD4A643958D7EB41E193D1DDB.gif[/image]
Attached Image(s)


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 27.10.2010 17:35:07
0
Chào Băng Nguyệt và các bạn vnthuquan Đình Vinh cũng đã tham gia với trang mình lâu rồi, ngày xưa tên đăng nhập là Nguyễn Đình Vinh, nhưng lâu ngày bận nên quên mất mật mã, đành lấy bút danh để đăng nhập lại Vinh sẽ rất vui khi các ban đến thăm Vinh, chúc cho trang ta ngày một thịnh vượng
 
 
 
Quê Mình Hải Dương
 
Nguyễn Đình Vinh


Những con người được sinh ra từ quê, mảnh đất với chiều dài mấy ngàn năm quyện hoà lời ru và hơn ba trăm năm khởi lập "Thành Đông" Chiếng chèo, cầu ao, cối đá, áo em không vá đụp đâu. Một chút bên cầu, một khúc bên cầu, lúng liếng, em trao anh, anh trao em, chúng mình trao nhau, lời hứa bạc đầu, bỗng nhiên lời nguyền rơi mất. Người quê ánh mắt, nụ cười, lời nói thuần quê. Em mộc mạc, ta mộc mạc, thu chiều xao xác. Đất quê mình chẳng dài, sông quê mình không ngắn, người quê mình lại đông, mùa nối mùa nổi bão giông, đêm tàn rơi nuối tiếc...

Hải Dương, đường năm, một đời cha ba đời mẹ, cùng bao người khác, máu đỏ nhuộm bùn non, nước mắt, mồ hôi tan mùa vụ, mầm cây nhu nhú, lá cây vẫn xanh, sóng nước long lanh nứt chồi sự sống, sáo diều bay bổng, vàng lá mù u, tiếng gáy chim cu, chín mùa thu rụng. Đất trời phù thũng, chia rẽ nhà ngâu. Sóng Lục Đầu, cờ Vạn Kiếp, xây đế nghiệp vững trường tồn.

Bao vùng đất, bao làng quê, tan nắng ven đê, Sông thái bình, bờ đê, tre ngà giữ nhà giữ đất. Một khóm cũng thành bụi. Cây xây luỹ, người người xây thành. Vững nhịp nghe anh, trái chín đầu cành mùa màng vượt lũ. Bao đời thầm nhủ, nắng hạ mưa giông, hai má ửng hồng, xoay vòng trời đất. Tổ tiên vẫn đi, ông bà vẫn đi, đắp đập be bờ, mồ hôi ngấm áo, nắng như rang chảo, giọt lệ tràn mi. Gia Lộc, Tứ Kỳ đào phai thắm đỏ. Lúa chiêm lấp ló, sấm trước mưa sau, đất chẳng bạc màu, công người chăm bón.

Đêm phương xa, nhớ nhà, gốc mít gốc cau, vườn trước vườn sau, hoa chanh, hoa bưởi, lan toả vào đêm. Ngàn năm ngắn bằng một ngày, ngàn ngày đo bằng một câu thơ, với tay tới trời, lằn tay che trời, einino, thủng tầng ôzôn, tan băng, biển dâng, trái đất nóng lên, vũ trụ vẫn bền mặt trời đến khi nào phụt tắt.

Một tiếng chuông tan canh, một tiếng già tan canh, gà mái gáy, sinh chuyện thị phi, vòng tay ôm ghì, môi gặp môi, mắt rơi đáy mắt, bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Lá vàng rơi bình thường, lá xanh rơi xót thương. ngọt ngào và man trá, cùng bao nhiêu vất vả nỗi buồn ngủ gật ngọn cây. lá rụng đầy, chim gọi bầy, thu về ...quê mình khởi sắc.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2010 07:47:48 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 27.10.2010 17:36:15
0
Tự sự thu quê
 
Nguyễn Đình vinh



Đỏng đảnh như người đàn bà trở dạ. ngỡ ngàng lạc bước rêu phong ngàn năm trầm phế. Nắng xói qua vòm, biếc lá, hoa sữa nồng nàn, khêu gợi cho giấc chẳng được dịu êm...

Heo may phất phơ bạc trắng hoa lau, tần ngần giữa cánh đồng ngập gặt, khói đốt mù rơm, thu gợn buồn chớm lạnh, em đùa tay run rảy, bọ rày cắn gẫy thân cây, lúa gày, nắng gày, trâu gày, dòng sông trơ mình gày, cùng hệ luỵ của những ngày vất vả, tiếng chẫu chàng cãi nhau chí chóe giữa ban ngày. tuổi thơ chết chìm cuối vụ...

chẳng biết đi đâu về đâu, bàn chân cứ bước, thì thũm giữa đồng ngập bẹn khóc mưa ngâu. đài phát tin miền Trung bão lụt, chắc lại là lịch sử, bàn tay chới với xấp ngửa một đời cuốn xéo. Mỳ tôm nhá sống chẳng lửa, chẳng nước và cả túp lều che...

Trên kia dải ngân hà vẫn ngăn ngắt, trăng sao mìm cười bởi những tiên đoán của ngày tận thế, sập cầu Bãi Cháy ê, lễ hội ngàn năm cụ rùa ngạt bởi rác thải, nước thải con người. Vai chen vai, lưng chen lưng và cả mông ai nữa, đêm giật đùng nổ tan pháo hoa, ánh sáng la ze, chớp nhằng ồ ồ rồng vàng xuất thế, văng vẳng tiếng thiên đô Vua Lý vậy là đã được nghìn năm. Người người đổ ra đường, nhà nhà đổ ra đường, bắc đến, nam ra, Tây ta lẫn lộn, chẳng ai bảo ai cùng cười, mười ngày không mưa, chắc tại kẻ nào huếch hoác, leng keng tàu điện phố cổ, hàng bạc, hàng ngang, hàng than, hàng lược, đồng xuân cô bán nón, chị bán kem, đoàn người xếp hàng mua chen ...thời bao cấp... Tháp rùa lung linh huyền ảo, cầu thê húc áo dài, chân dài và cả tháng năm dài...ngập trong linh thiêng thanh lịch hào hoa...

Câu hát chênh vênh, câu thơ chênh vênh..vướng lá, hồng hoang mụ dạ, giật mình bầy quạ đánh rớt màu đen, đám cỏ hoe hoe, hoa sen hồng rụng cánh, cốm hồ lá mây xanh, đồng thu lạnh. rêu phong trầm tích, thum thủm mùi bùn ngai ngái hồn quê...đám hoa cải dở mùa, trơ ngồng, lũ trẻ tồng ngồng ngày xưa đã hết. Quần dài, áo ngắn, tóc đỏ ghi vàng, hở lưng hở rốn, mốt thế kỷ 30, bà cười trơ lợi răng vàng chen lẫn răng đen, chú Tô Hoài, kể chuyện dế mèn, trẻ em không xem, không thích nghe chuyện cổ. Thú vui tao nhã chiến tranh giữa các vì sao... game trắng đêm, trắng ngày, say hơn thuốc phiện, nghiện không ăn, chẳng uống, ngừng tim...ngừng thở... ngừng chơi...

Gốc đa, gốc mít, vấn vít đi tìm hoài cổ, giếng làng bến nước trong tranh. khảm trai lộng lẫy, cô thôn nữ áo nâu, tằm dâu canh cửi xa vời. Tiếng hát chèo quện gió thu. vẳng trong lễ hội làng nấc giữa canh thâu. sự tích cau trầu cũng chỉ còn là sự tích. xòe tay gom lá thu ngập lối em về...

Thôi thì cũng đành một kiếp, cũng còn một câu, run rảy chân cầu áo ai không bỏ, lắt lẻo lời nguyền hoá đá lung vôi...Giọt nước mắt của trời của đất hay của anh, của em cạn kiệt, để những câu ta viết bỗng trở thành ngu ngơ..

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2010 17:44:10 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 27.10.2010 17:37:55
0
Thổ âm quê



Những con chữ vô hình, đú đởn gác vào nhau, thổi hồn vào chất chồng truyền thống. Ngấm phù xa sông hồng, gác đùi gọi biển đông để giằng co hoá núi hoá hình. Mây xứ Đoài có trắng , mây xứ Đông có xinh chan chứa tình đồng ruộng. Dẫu ngàn đời mọt ruỗng, để hôm nay câu chữ đổi thay nhiều. Vẫn câu tình chan chứa yêu thương, qua lời nói và đôi dòng em viết. Câu thơ ướt bởi những dòng từ biệt, gói nồm nam hay cả nắng trưa hè. Nhánh phượng hồng tàn tạ cả xác ve, khép lại một thời tuổi mộng, Câu chia tay đâu còn sáo rỗng, bạn yêu ơi ta đã phải xa mình.

Ôi sự đời dù đơn giản...rối tinh, đâu đổ tại do những dòng ngôn ngữ. Dẫu hôm nay sống giàu sang biệt thự, vẫn giữ nguyên thổ âm của quê nhà, vẫn con đò vẫn gốc mít gốc đa, "câu núa lếp lăm lay còn nép ít, nễ hội nàng rước tam sinh xôi thịt" lào có ai lói ta ngọng bao giờ. Khi xa nhà ngồi tủm tỉm vu vơ, ừ hay nhỉ bạn bè ta vưỡn thế, bao năm rồi nơi chân trời góc bể, vẫn hồn nhiên với bản sắc quê mùa. Nhớ quê nhà mùa trái xấu chát chua, nồi rau muống thơm thơm mùi lá ngổ, Bàn tay em làm nên mùa ngô đỗ, chút rau dưa mắm muối tương cà. Khi xưa mình vẫn là táo là na. thì bao năm vẫn là la là táo. Quệt mép trầu tủm tỉm cười u bảo có đi đâu giữ nề thói muôn đời, đừng rượu chè, đừng mê mải ham chơi, đánh rơi mất chút hồn quê hồn đất. chút ngai ngái của tháng năm củ mật, chút say lòng với ngôn ngữ quê ta...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2010 17:47:41 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 30.10.2010 07:49:01
0
Quê Mình Hải Dương

Những con người được sinh ra từ quê, mảnh đất với chiều dài mấy ngàn năm quyện hoà lời ru và hơn ba trăm năm khởi lập "Thành Đông" Chiếng chèo, cầu ao, cối đá, áo em không vá đụp đâu. Một chút bên cầu, một khúc bên cầu, lúng liếng, em trao anh, anh trao em, chúng mình trao nhau, lời hứa bạc đầu, bỗng nhiên lời nguyền rơi mất. Người quê ánh mắt, nụ cười, lời nói thuần quê. Em mộc mạc, ta mộc mạc, thu chiều xao xác. Đất quê mình chẳng dài, sông quê mình không ngắn, người quê mình lại đông, mùa nối mùa nổi bão giông, đêm tàn rơi nuối tiếc...

Hải Dương, đường năm, một đời cha ba đời mẹ, cùng bao người khác, máu đỏ nhuộm bùn non, nước mắt, mồ hôi tan mùa vụ, mầm cây nhu nhú, lá cây vẫn xanh, sóng nước long lanh nứt chồi sự sống, sáo diều bay bổng, vàng lá mù u, tiếng gáy chim cu, chín mùa thu rụng. Đất trời phù thũng, chia rẽ nhà ngâu. Sóng Lục Đầu, cờ Vạn Kiếp, xây đế nghiệp vững trường tồn.

Bao vùng đất, bao làng quê, tan nắng ven đê, Sông thái bình, bờ đê, tre ngà giữ nhà giữ đất. Một khóm cũng thành bụi. Cây xây luỹ, người người xây thành. Vững nhịp nghe anh, mùa màng vượt lũ. Bao đời thầm nhủ, nắng hạ mưa giông, ô kìa cô em hai má ửng hồng, xoay trời chuyển đất. , tổ tiên ông bà, lớp lớp mẹ cha nghiêng đồng gạn lũ, hoài thai ấp ủ, đắp đập be bờ, mồ hôi ngấm áo, nắng như rang chảo, giọt lệ tràn mi. Gia Lộc, Tứ Kỳ đào phai thắm đỏ. Lúa chiêm lấp ló, sấm trước mưa sau, đất chẳng bạc màu, công người chăm bón.

Đêm phương xa, nhớ nhà, gốc mít gốc cau, vườn trước vườn sau, hoa chanh, hoa bưởi, lan toả vào đêm. Ngàn năm ngắn bằng một ngày, ngàn ngày đo bằng một câu thơ, với tay tới trời, lằn tay che trời, einino, thủng tầng ôzôn, tan băng, biển dâng, trái đất nóng lên, vũ trụ vẫn bền mặt trời đến khi nào phụt tắt.

Một tiếng chuông tan canh, một tiếng già tan canh, gà mái gáy, sinh chuyện thị phi, vòng tay ôm ghì, môi gặp môi, mắt rơi đáy mắt, bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Lá vàng rơi bình thường, lá xanh rơi xót thương. ngọt ngào và man trá, cùng bao nhiêu vất vả nỗi buồn ngủ gật ngọn cây. lá rụng đầy, chim gọi bầy, thu về ...quê mình khởi sắc.


Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 30.10.2010 09:18:24
0
Giấc quê

Ảo ảnh lượn lờ qua mắt, vấp vào nhau nhoi nhói rêu phong, cổ tích làng nghe mà xa lạ, dứt dây tơ hồng quấn bụi tầm xuân, huê cà gọi giêng, hội làng trống chiêng, mưa xuân phơi phới. Nón lá, ba tầm, không còn, gợn tóc bên xanh bên đỏ, bồng bềnh chụp mũ nhựa lại xinh. Bò lạc, trâu lạc lấy đâu cỏ gặm, chiều tím lịm vắt bẹ sữa trời, mây mải mê rủ nhau dong chơi, quê hương mình mấy ngàn năm lúa nước, máy cấy, máy gặt, áo quần có giặt tay đâu, hái mấy tay trầu, sắp mâm cau lễ, cô dâu chú rể đội rế lên đầu, ô tô huýt còi, xe máy ú còi, giầy da bóng láng, bước chân lên xe, đám cưới thế kỷ 23, dạ tiệc rượu tây uống la đà, đặc sản tôm cua có gì là lạ, đâu còn cần ăn, đâu còn cần gắp, ngất ngư một chặp chạy xô 9-10 đám một ngày, nhà giàu tiền xấp đầy tay. nhà nghèo đua nhau méo mặt. còn đâu môi mắt, cưới xong chịu khó kéo cầy, nợ chất chồng tiền vay, ngân hàng đáo hạn, vợ nhìn chồng, chồng nhìn vợ cả hai nhìn nhau ngao ngán, biết vầy trà nước cho xong. tùn tũn con bế con bồng càng nghèo càng mắn, 1,2,3,4,5,6 bằng nhau chằn chặn năm đôi năm một nhé mình.

Thành phố đổi thay, đường rộng thênh thang, đèn sáng, trăng vàng vẫn sáng, trung thu chẳng thấy trăng đâu, gà nuôi tăng trọng, lợn nuôi tăng trọng, một ngày bằng tháng khi xưa, đến cả rau dưa, thuốc sâu phun bừa tăng tít, đời em mờ mịt khối u phát triển lan tràn, viện k bán nhà, bán đất, giường bệnh căng chật, ba người chung một giường thôi, kẻ đứng người ngồi, rác bầy la liệt. Dịch tả bùng phát, dịch lao tái phát, lợn tai xanh, cúm gà, trâu bò lở mồm long móng. Giá vàng cháy bỏng, giá hàng cháy bỏng, tiền lương chỉ dám tương cà. Khúc hát câu ca loa đài cả ngày vỡ nhĩ, đêm không nghỉ, ngày không nghỉ, lấy đâu sức để rong chơi, những câu gọi mời, những lời chào mời, các cô môi trầm mắt trũng, đèn xanh, đèn mờ, đến lúc đời mờ, đâu kịp nói câu ân hận. Tay dính bẩn, nhúng chàm có rửa nổi không. Câu ca tát nước bên đồng, má hồng, cổng làng lần tìm trong từng bức ảnh, rêu phong ma mãnh bỏ bùa những lúc ngây ngô.

Ba trăm sáu năm ngày cũng chỉ là một năm, một năm chẳng dài, một đời cũng chẳng dài so với tiến trình lịch sử, gặp con sóng dữ vững vàng bẻ lái vươn xa. biển cả là nhà, trời đất là nhà, thiên hà, ngân hà tất cả là nhà. đồng lúa bao la, cánh cò, con đò ngập chìm trong từng câu ví. Mùa đi không nghỉ, hương sen hương cốm nồng nàn, ta muốn hoà tan vào trong góc ngồi trần khuất. thu ngủ gật, ta ngủ gật, câu thơ còi ngủ gật, giấc quê nay cũng chuyển vần.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2010 09:21:31 bởi Trường Vĩnh Nguyên >

BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 01.11.2010 18:18:04
0

ngày xưa tên đăng nhập là Nguyễn Đình Vinh, nhưng lâu ngày bận nên quên mất mật mã, đành lấy bút danh để đăng nhập lại Vinh sẽ rất vui khi các ban đến thăm Vinh, chúc cho trang ta ngày một thịnh vượng


Chào bạn,
Nếu Vinh muốn đăng nhập lại nick Nguyễn Đình Vinh thì nói admin sẽ giúp Vinh lấy lại pass nhé.

Chúc vui và thư thái nơi này nha.


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 03.11.2010 19:59:54
0
Cám ơn Băng Nguyệt và các bạn admin của vnthuquan, Vinh rất vui khi bạn cùng các bạn quản lý trang đã rất quan tâm tới mình nói riêng và thành viên nói chung, Đình Vinh thấy thật bình yên khi đến với nơi đây. xin cám ơn tất cả các bạn. mình sẽ cố gắng thường xuyên đến đây xin cảm ơn nha.
 
 

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 03.11.2010 20:02:24
0
Bão quê
 
Nguyễn Đình Vinh


Gió được gom từ nhiễu động thời gian
Từ vòng quay của nơi trần thế
Từ sóng gió của cuộc đời dâu bể
Nên bão bùng nổi mưa gió phong ba

Bão tràn về Hải Dương đất quê ta
Sức tàn phá lấy gì ra chống đỡ
Trời vô tình nên cổng trời cứ mở
Thả mây mù tàn phá khắp nhân gian

Trang giấy kia những câu chữ nồng nàn
Bỗng tan biến vào trong hư vô đó
Giàn hoa giấy những bông hoa tím đỏ
Đổ sập rồi hoa tan nát còn đâu

Những bông hoa nay chẳng rõ sắc mầu
Sẽ nảy lộc đơm hoa vào mùa tới
Em đừng buồn và hãy mong chờ đợi
Đất quê mình đâu có ngại bão giông

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 03.11.2010 20:03:32
0
Quê mẹ

Nguyễn Đình Vinh


Tôi về quê mẹ của tôi
Ngắm con mây trắng giữa trời ngẩn ngơ
Đục trong trong đục đôi bờ
Đời người giống tựa giấc mơ ngọn nguồn

Cháy đồng nắng hạ mưa tuôn
Câu thương chết dẫm để buồn đời ta
Nhớ xưa tim tím sắc cà
Hoa xoan rơi rụng tóc bà trắng thêm

Con đò vỗ mạn chèo đêm
Buồng cau tách bẹ bên thềm nhà em
Be sành dốc ngược say mèm
Bao năm xuôi ngược vẫn thèm lời ru

Khi xưa con gọi thầy bu
Nao nao buổi sớm tiếng gù chim câu
Bây giờ cái đó còn đâu
Ánh trăng rớt để đèn màu sáng đêm

Trầu cau ai lựa mà têm
Bén duyên cũng tại môi mềm phấn son
Giọt sầu bó lại đời con
Giật mình tỉnh giấc vẫn còn hồn quê

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 20.11.2010 13:55:20
0
Bùa quê

Vướng vào chút yên hàn, thu quặn lòng quê bỏ bùa trong mắt, lá uơm màu men say, chất ngất vui, chất ngất buồn, tháng năm chìm dần bông lúa, hết tiếng nô đùa hết tiếng bi bô. Kéo vạt che, mưa nối gót nát đồng, mẹ rưng rưng, bão giông gắt nhau chí chát. Mưa trắng màn đất ngập chìm chết ngạt, quê ơi lạc bước con về...

Lá cải rủ nhau, hoa cải rủ nhau, ngồng cải chẳng còn đâu vàng nữa, đánh rơi một nửa xót xa đời cứ quay tròn. Quê sinh ra ta, ta lớn lên trên quê, đất níu hồn ta, gà gọi sáng, chuông chùa điểm canh đêm. Vô ngã rớt bên thềm ê a tiếng nam mô trầm bổng, nhưng nhức cơn nồm giật cả giấc mơ quê. Gốc đa gói trặt câu thề, rưng rưng câu lý, dường như không nghỉ héo hon dải yếm sân đình, khóm trúc vẫn xinh, em vẫn xinh, khắc khoải cuốc kêu, buồn như con đò không bến đậu, cúc tần tần ngần bên dậu vấn vít dây tơ, buộc ai, ai nỡ hững hờ, đánh rơi đánh rớt những chờ đợi nhau.

Chiếc váy đụp bên bờ dậu, chiếc gáo dừa nhắc cầu ao, chìm những vì sao, tuổi thơ lạc chốn. đời bận rộn, thời gian bận rộn mồ hôi trộn những nhọc nhằn. Nhức nhối màu xanh, lúa xanh và cả bầu trời cao xanh nữa, cày thêm một thửa, bước thêm một thửa, chìa vôi sáu mốt xa rồi. vùn vụt đổi ngôi, chầm chậm đổi ngôi, thu ngồi thiền bên cửa, bụi tre gốc dứa lạc nhau trong mắt con tôi.

Mùa nối gót qua mau, đêm nối gót qua mau, lá trầu ôm ghì, trái cau giâp nát, mẹ cha gieo hạt, xe duyên gói phận tại trời. một tiếng à ơi, một khúc ru ơi, rau răm về trời, để nỗi cô đơn cho ngồng cải lại, cây cho hoa trái, người cho niềm vui, bến cũ bùi ngùi. bùa quê ướp màu men nắng.

Trường Vĩnh Nguyên
  • Số bài : 39
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.07.2010
  • Nơi: Hội văn học nghệ thuật Tỉnh Hải Dương
RE: Thơ Nguyễn Đình Vinh - 20.11.2010 13:56:51
0
Ru mùa


Xương thịt chẳng từ trời, không sinh ra từ đất, đất ghì ta chẳng phải vì đất chật, huyết mẹ cộng tinh cha. Ta đứa con lớn lên bằng đôi dòng sữa, bập môi vào bầu vú. con mắt đói phiêu linh trên da thịt, mẹ nuôi ta, ta lớn bởi quê nhà. Đám chim sẻ giật mình bay, con chuồn chuồn giật mình bay, chuồn chuồn ớt, cắn rốn, rốn phồng mà sao ta không nổi, gốc cây già cằn cỗi, mẹ cha già cằn cỗi, thời gian đi lang thang, đồi mồi, da cóc, hoá thai một kiếp con người. Nhấm nhẳng mộng du, diêm la, thanh la, phèng la, kèn trống tất cả cũng chỉ còn là phù phiếm. Người khóc, người cười, nước mắt rơi, có thêm vị mặn mòi của cõi...

Mải miết trong cơn khát, khát khao được sống, khát khao được yêu, tình không mua không bán, cũng chẳng ai cho không. Con tim héo trên đồng, nụ đầu khai hoa trái, quà trời ban, quà đất ban, quà là ánh mắt em ban, chìm ngập cơ hàn, nồng nàn và hoang dã, vập vào rồi hối hả, để cơn ham đến chết vẫn thèm. Ngửa đầu nhìn trời, cúi xuống nhìn đất, long đong, lận đận, hà hơi dốc cạn say mèn...

Những bài học đầu đời, những câu thơ đầu đời, thầy cô cho cái chữ, em cho ta niềm vui, lịch sử và quá khứ, lấp đầy trong hồn tôi, chiến tranh, lửa và máu, nhuộm đỏ hồng mặt đất, đất nảy mầm chồi xanh, cây cựa mình nhu nhú, những chú chim non há mỏ quặp mặt trời, tông hốc nuốt trời, rạng đêm hoá tối thành ngày. Tay cầm trong tay mắt rơi đáy mắt, bước chân im bặt dạo nền trên cát in hình, em hát lời thương, lời thương trôi dạt, em hát bèo dạt bè dạt mênh mông, em hát giữa đồng, câu ca đứt ruột, đông tàn giá buốt, rưng rưng một khúc ru mùa.